Chương 179: Đổi Thuốc

Cô Dạ Kiết một đường đưa Thi Tiệp Dư về Cảnh Dạ Cung, trong vườn, vẫn là cảnh sắc tiêu điều như trước, Đào Tâm vội vội vàng vàng đi vào trong điện, hoàng đế để cho Thi Tiệp Dư ngồi xuống ghế đá. Thấy hắn đứng dậy, cô ta theo phản xạ nắm chặt ống tay áo nam tử, "Hoàng thượng, không ngồi một lúc sao?"

Cô Dạ Kiết từ trên cao liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong của cô gái, thấy hắn không nói lời nào, Thi Tiệp Dư mất mát buông tay, tầm mắt rũ xuống, Đào Tâm ra ngoài, liền thấy động tác giằng co của hai người, cô ta bước nhanh tiến lên, mặt mày hớn hở nghênh đón, "Hoàng thượng, đây là bánh ngọt sáng sớm nay Thi Tiệp Dư đã bảo nô tỳ chuẩn bị, nói đều là bánh người thích ăn."

Thân thể hoàng đế vừa định ngồi xuống liền khựng lại, áo choàng vừa chạm xuống đất, hắn chau mày, Đào Tâm còn chưa phát giác ra có điều không ổn, đem khay bánh ngọt trong tay đặt lên bàn.

"Sáng sớm đã chuẩn bị xong rồi?"

Sắc mặt Thi Tiệp Dư trắng bệch, tầm mắt đối diện nam tử liền buông thỏng xuống, "Nàng biết hôm nay trẫm sẽ tới?"

Đào Tâm há miệng, bỗng nhiên ý thức được mình vừa lỡ lời, nhìn thấy sắc mặt Thi Tiệp Dư trầm xuống, cô ta cuống quýt bật dậy, muốn giải thích, "Bẩm hoàng thượng, ý của nô tỳ là... là...đây là nương nương phân phó, mỗi ngày đều phải chuẩn bị một bàn, nói không chừng ngày nào đó hoàng thượng sẽ..."

Cô Dạ Kiết thình lình bật dậy, ngữ khí, không che giấu được hết thất vọng, "Ỷ Đình, trẫm đã cố gắng bù đắp cho nàng."

Thi Tiệp Dư nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không đáp lời, rất nhiều chuyện, không thể dự liệu trước được. Đào Tâm ý vị muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Cô Dạ Kiết lạnh lẽo trợn trừng hai mắt liền im bặt, "Câm miệng, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện."

"Hoàng thượng muốn bù đắp sao?" Thi Tiệp Dư một tay nắm chặt khăn gấm thêu hồng mai, khép chặt hai gối đứng dậy, hoàng đế chưa từng nhìn thấy đôi đồng tử trong suốt như vậy, ai oán như vậy, "Vậy được, hoàng thượng cho thần thiếp một đứa con."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, giật mình không nhẹ, hắn nhìn cô gái tiến lên trước, đôi mắt ngấn lệ ép sát tới trước mặt, mùi vị thanh mát xông vào cánh mũi, lại lạnh lẽo như băng, "Ỷ Đình." Hắn khẽ gọi, hai mắt trong khoảnh khắc mặt đối mặt đầy bức bối, từ từ khép lại.

"Hoàng thượng không cho được sao?" Thi Tiệp Dư rơi lệ, nhìn bàn tay hoàng đế đặt xuôi bên người, cô ta nắm lấy tay nam tử đặt lên trên bụng mình, "Thật không cho được sao? Kiết, chàng sờ thử xem... thiếp cũng muốn có con."

Như bị sét đánh, Cô Dạ Kiết bỗng dưng siết chặt tay, con ngươi vùng vẫy trợn tròn rồi lại mang theo bi thống như cách xa mấy kiếp. Hắn rút tay lại, bước chân lảo đảo, ngay tiếp theo cả thân thể cũng lui về sau một bước.

Thấy hắn rời đi, Thi Tiệp Dư cũng không ngăn cản, mà đứng ngơ ngác trong vườn, đột nhiên bật cười. Đào Tâm tự trách không thôi, lúc này quỳ xuống, "Nương nương, người muốn phạt liền phạt nô tỳ đi, đều là cái miệng này của nô tỳ không biết nói chuyện."

"Hoàng thượng, người sợ gì chứ, người trốn tránh gì chứ..." Cô gái cười lớn tiếng, nước mắt trên mặt lại càng tùy ý chảy xuống, "Không ngờ, chúng ta đã đến bước này." Cô ta giơ cả hai tay che miệng, cũng không thèm nhìn Đào Tâm dưới đất, một mình bước vào trong nội điện.

Lúc Cô Dạ Kiết trở về Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt đã biến thành một người khác, khôi phục lại xiêm y nữ trang, mái tóc rơi xuống tự nhiên, hai bắp chân trắng muốt như bạch ngọc nhẹ đung đưa tới lui trên giường, thấy hắn đi tới, nàng chống hai tay dậy, thân thể nhảy xuống đất. Hoàng đế thần sắc mệt mỏi, vài ba bước đi tới trước giường phượng, giang rộng hai tay hai chân liền nằm đè lên trên.

Phong Phi Duyệt khẽ chau mày, tiến lên lôi kéo cánh tay hắn, "Dậy đi tắm."

Cô Dạ Kiết trở tay móc một kéo, kéo nàng trở lại giường phượng, thân thể cũng nhân cơ hội đè lên, "Ngại trẫm bẩn?"

Giọng điệu nam tử có chút mơ hồ, bàn tay nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt đẩy nhẹ trước ngực hắn một cái, "Tắm rửa xong rồi ngủ, thoải mái biết bao." Thấy nam tử chầm chậm kéo khóe miệng lên, nàng cảm thấy bất đắc dĩ bội phần, lời này nói ra sao mà nghe giống như đang dụ dỗ trẻ con vậy?

Tốn không ít khí lực mới kéo được hắn dậy, tắm táp xong, nam tử chỉ khoác một chiếc áo ngủ, mái tóc buông thỏng tới tận thắt lưng, Phong Phi Duyệt cầm một chiếc khăn sạch tới, còn chưa kịp lau, liền thấy nam tử ngã người xuống, lại lười biếng nằm đó không chịu nhúc nhích. Phong Phi Duyệt chỉ đành phải tiến lên, tỳ gối lên giường phượng mềm mại lau tóc cho hắn, "Sao vậy, mệt à?"

Hoàng đế đáp nhẹ một tiếng, "Ừm."

Cẩn thận tiếp tục động tác trong tay, tóc nam tử rất dài, đen bóng như lụa, khiến bàn tay trắng nõn của nàng càng thêm nhỏ nhắn. Cô Dạ Kiết thấy sau lưng không có động tĩnh gì, xoay mặt sang, mắt phượng quét tới, "Tiểu Nguyệt Tử, bóp chân cho trẫm."

Phong Phi Duyệt dừng động tác lại, thấy hắn cong môi lên, đâu còn vẻ uể oải vừa rồi nữa, "Không biết tự mình bóp à."

"Tiểu thái giám lá gan cũng thật lớn." Hoàng đế trêu chọc, nhấc một chân lên, gác sang bên này, Phong Phi Duyệt muốn tránh đi, nhưng không ngờ động tác chậm một bước, vừa vặn bị áp xuống, "Ai u, gãy eo rồi."

Cô Dạ Kiết không chịu thua bộ dáng này của nàng, biểu tình như ăn vạ, "Nhanh lên một chút, đấm bóp, nếu không xoa xoa vài cái cũng được."

Phong Phi Duyệt vất vả bò dậy, hai tay đối phó rơi lên trên đùi nam tử, hoàng đế thấy nàng nghe lời, liền thích ý nhắm mắt lại, "Tiểu Nguyệt Tử, cái tên này thật không tồi."

Phong Phi Duyệt vung nắm tay trắng như phấn đập lên đùi hắn, chút khí lực này, đối với hắn mà nói lại cực kỳ vừa vặn, Cô Dạ Kiết vùi sâu gương mặt tuấn tú vào trong gối thêu, thoải mái bật ra một tiếng thở dài, "Ưm..."

Phong Phi Duyệt bị chọc cười, "Đừng hạ lưu như vậy có được không."

Cô Dạ Kiết khép hờ hai mắt, làm ra vẻ như rất hưởng thụ, dưới trường bào, hai chân nam tử thon dài, cơ bắp săn chắc được nàng nhẹ nhàng nắn bóp trong tay, Phong Phi Duyệt ngồi quá lâu, khẽ cong lưng, tầm mắt không cẩn thận theo hai chân thon dài của nam tử nhìn lên trên, lướt qua cảnh tượng dưới áo ngủ. Nàng trợn tròn hai mắt, vừa mới chuyển tầm mắt sang chỗ khác, liền thấy trên mặt nóng ran.

"Có phải nhìn thấy cái gì không nên thấy rồi hay không?" Hoàng đế chẳng biết mở mắt từ lúc nào, nụ cười mị hoặc, bắt chước lời của nàng, "Đừng hạ lưu như vậy có được không? Nói nghe xem, nhìn thấy cái gì rồi, cười vui vẻ như vậy."

Phong Phi Duyệt nghe vậy, vỗ hai tay xuống một cái, "Không có, thật không có."

"Chột dạ..." Cô Dạ Kiết kéo dài ngữ điệu, vươn cánh tay qua, ngón trỏ khẽ nhéo lên mũi nàng một cái, "nằm xuống đây, ta cũng đấm bóp cho nàng."

Phong Phi Duyệt còn chưa kịp nói gì, cả người liền bị hắn ấn xuống giường không thể nhúc nhích, Cô Dạ Kiết thật sự ngồi dậy, bàn tay bắt lấy mắt cá chân của nàng, xoa nhẹ vài cái, "Thoải mái không?"

Hai tay Phong Phi Duyệt lôi kéo lớp lụa mỏng dưới chân, chỉ sợ lộ cảnh xuân, "Thiếp không thích xoa bóp, đừng nghịch nữa, bỏ ra."

Cô Dạ Kiết nhấc cao chân nàng thêm vài phần, đặt lên vai trái của mình, bàn tay lần theo đầu gối nàng khẽ xoa nắn, Phong Phi Duyệt trời sinh sợ nhột, cong chân lên một cái định rụt về, nam tử đè ép, không cho nàng cơ hội né tránh, cảm giác được da thịt trắng mịn trong tay, bàn tay tiến thêm một bước trượt lên trên.

Nàng đột nhiên xoay người, giơ chân còn lại lên định đá hắn, Cô Dạ Kiết cảnh giác né người, bắt lấy hai mắt cá chân của nàng nắm trong tay, dùng sức siết chặt, sau đó đẩy sang hai bên, thân thể cũng theo đó áp xuống, đè lên giữa hai chân nàng.

Tóc dài trút xuống, có chút ẩm ướt cọ lên gò má mình, Phong Phi Duyệt vươn tay vạch ra, tay mềm lại bị hắn nắm lấy, thừa nhận quá nhiều ôn nhu, một phòng kiều diễm, giữa hơi thở giao hòa trái tim càng thêm hỗn loạn. Cô Dạ Kiết lui người ra, rồi lại lần nữa đè lên trên, bàn tay không thể chờ đợi kéo màn tơ xuống...


Hôm sau, Phong Phi Duyệt không có đi theo lâm triều, sau khi thức dậy, trong điện chỉ có một mình nàng. Thay y phục xong, nhớ tới thuốc của thái hậu vẫn còn để trong dược phòng, liền vội vàng chạy tới.

Người còn chưa tiến vào, đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, Phong Phi Duyệt che mũi, giơ tay vung vẫy. Vừa bước vào dược phòng, chỉ thấy một nha hoàn đưa lưng về phía mình, đang trông chừng bình sứ đến mất hồn. Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái lập tức xoay người, Phong Phi Duyệt nhìn lại, hóa ra là Ngọc Kiều, "Tham kiến Nguyệt công công."

Hiển nhiên, không có nhận ra nàng, "Đây là thuốc của ai?"

Ngọc Kiều canh chừng bình sứ không rời một khắc, thần sắc trên mặt cũng không che giấu được bắt đầu có chút hỗn loạn, cô ta cố gắng kìm nén khẩn trương, miễn cưỡng kéo miệng cười, "Bẩm Nguyệt công công, đây là thuốc của Tây thái hậu, mấy ngày trước có hơi cảm lạnh, vẫn chưa thấy đỡ chút nào."

"À." Phong Phi Duyệt như có điều suy nghĩ, "Sao không bảo người khác trông chừng, đứng mãi ở đây thì cứ sai ai rảnh rỗi là được."

"Thuốc của chủ tử, vẫn nên để nô tỳ tự mình trông chừng thì hơn." Ngọc Kiều thận trọng từ lời nói đến hành động, thấy Phong Phi Duyệt đưa lưng về phía mình, đứng ở bên này lục lọi cái tủ thuốc, "Nguyệt công công, sao ngài lại tới đây."

Nàng lấy ra một bọc thuốc, huơ huơ trước mắt cô gái, "Ừ, ta à, cũng giống như cô, thân thể hoàng thái hậu có chút bệnh, chúng ta thân làm hạ nhân tất nhiên phải biết nhìn sắc mặt nói chuyện, hầu hạ tốt mới có cơm ăn a."

Ngọc Kiều cười khẽ, thấy nàng không giống những tên thái giám tổng quản cao ngạo thường ngày, lúc này liền để xuống phòng bị, "Để nô tỳ giúp ngài."

Phong Phi Duyệt đem ấm sứ tới, "Ta đang có chút khó hiểu không biết phải làm sao, cảm ơn cô." Phong Phi Duyệt mượn cơ hội lui người ra, "Đúng rồi, cô tên là gì?"

"Nô tỳ Ngọc Kiều."

"Ngọc Kiều." Phong Phi Duyệt lặp lại, chân mày nhíu chặt, sau đó, bừng tỉnh hiểu ra, "Ta nhớ ra rồi, có nghe nha hoàn ở Phượng Liễm Cung nhắc tới, đúng rồi, Tây thái hậu tính tình ôn thuận, đối đãi với hạ nhân nhất định rất tốt."

Ngọc Kiều đem dược liệu bỏ vào trong ấm sứ, lại cho thêm ba chén nước sạch, "Chúng ta làm nô tài, mệnh không do mình quyết định."

Phong Phi Duyệt đi tới trước ấm thuốc kia, chẳng qua chỉ là một liều thuốc cảm lạnh mà thôi, cần gì thận trọng như vậy, chắc không phải, thái hậu hai cung lại muốn hãm hại ai đấy chứ. Thừa dịp Ngọc Kiều đưa lưng về phía mình, nàng nín thở tiến lên, cầm chiếc khăn sạch bên cạnh, tiện tay gạt một cái, chỉ nghe 'xoảng...' một tiếng, ấm thuốc kia rơi xuống đất, thuốc nước bên trong toàn bộ đổ ra ngoài.

"A..." Phong Phi Duyệt nhảy lên một cái, "bỏng chết ta rồi, bỏng chết ta rồi..."

Ngọc Kiều vội dừng động tác trong tay, cô ta cả kinh thất sắc, bị dọa sợ tới mức hồn bay phách lạc, không ngừng lẩm bẩm, "Thuốc của ta, thuốc của ta..."

Phong Phi Duyệt tỏ vẻ xấu hổ, ngồi xổm xuống, "Thật xin lỗi, cái đó, ta thấy thuốc này sắp sửa được rồi, muốn giúp cô lấy xuống, nhưng không ngờ..."

Ngọc Kiều nhìn đống lộn xộn dưới đất, quýnh lên, liền bật khóc, "Lần này phải làm sao đây, Tây thái hậu nhất định lấy mạng ta chắc rồi." Hai tay quơ loạn lau đi nước mắt, gấp đến độ không biết làm sao, Phong Phi Duyệt thấy thế, càng khẳng định bên trong có chuyện, "Ngọc Kiều, cô đừng như vậy, cũng chỉ là một thang thuốc mà thôi, đây là do vị ngự y nào kê, ta đi bốc lại cho cô một thang khác là được."

"Nguyệt công công," Ngọc Kiều lắc đầu, hai tay che mặt, "nếu quả thật như vậy, nô tỳ chính là đi chịu chết, thuốc này là không thể để cho người khác biết, nếu Tây thái hậu biết ta làm đổ thuốc, nhất định sẽ lấy mạng của ta."

Phong Phi Duyệt ý thức được suy đoán của mình không sai, "Đây rốt cuộc là thuốc gì?" Nàng cụp mắt, trầm giọng hỏi.

"Nô tỳ cũng không biết." Ngọc Kiều ngẩng đầu lên, "Thái hậu chỉ giao phó như vậy, ta nào dám hỏi nhiều, chỉ nói nếu làm không xong thì sẽ lấy cái mạng nhỏ của ta, lần này phải làm sao đây."

"Xin lỗi," Phong Phi Duyệt hạ thấp giọng, "chi bằng đi tìm một ngự y, ta biết một người có thể tin tưởng được, ta dẫn cô đi."

"Người nào?" Ngọc Kiều lộ vẻ mặt chờ mong, lau sạch nước mắt hỏi.

"Mạch y sư."

"Không được," Ngọc Kiều cuống quýt khoát tay, "Mạch y sư không thể nào giúp chúng ta."

Phong Phi Duyệt biết trong lòng cô ta có điều cố kỵ, lập tức cầm một miếng vải khô tới, nhặt toàn bộ dược liệu dưới đất bỏ vào, "Cô đừng lo lắng, ta cùng Mạch y sư cực kỳ hợp ý, ngài ấy đã từng giúp ta mấy lần, đến lúc đó, ta bảo ngài ấy dựa theo những dược liệu này bốc lại lần nữa. Vả lại, ngài ấy là y sư Huyền Triều, lại càng không muốn gây chuyện, ta bảo ngài ấy giúp chúng ta giữ kín bí mật này chẳng phải được rồi sao? Một lát nữa, ta cứ nói đây là thuốc của ta, còn cô, đứng ở ngoài phòng luyện đan chờ ta, cứ như vậy đi, còn ai có thể đem chuyện này liên lụy đến trên người Tây thái hậu?"

Ngọc Kiều vẫn còn do dự, Phong Phi Duyệt gạt tay áo cô ta, "Không còn cách nào khác, nếu cô còn do dự, làm chậm trễ thời gian, thật chính là chịu chết rồi."

Cô gái cuối cùng gật đầu, đi theo sau lưng nàng đến phòng luyện đan, "Nguyệt công công, thật có thể bảo Mạch y sư không truyền chuyện này ra ngoài sao, nô tỳ chỉ sợ, đến lúc đó kinh động hoàng thượng."

"Cô yên tâm đi," Phong Phi Duyệt trấn an, "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô cũng không cần lo lắng."

Khổ nổi không còn cách gì khác, Ngọc Kiều chỉ có thể thấp thỏm theo sau, hai người không đi quá sát nhau, thủy chung giữ vững khoảng cách vài bước chân.

Một mình Phong Phi Duyệt đi vào trong phòng luyện đan, Mạch Thần Lại đang lay hoay với đống dược liệu vừa thu thập được, thấy nàng đi vào, giật mình một cái, hoàn hồn lại, cô gái thế nhưng đã đi tới trước mặt, "Mau mau..."

"Làm sao vậy?" Mạch Thần Lại bị nàng lôi kéo cánh tay, ra khỏi nội điện.

"Mau giúp ta xem thử mấy thứ dược liệu này." Phong Phi Duyệt lấy đồ giấu trong tay áo ra, trải lên mặt bàn, "Đây là để trị bệnh gì?"

Nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, Mạch Thần Lại cũng không hỏi kỹ, phân loại dược liệu trên mặt bàn ra, sau đó lần lượt lại gần ngửi nhẹ.

"Thế nào, thế nào?" Phong Phi Duyệt lôi kéo tay áo nam tử, thấy Mạch Thần lại thả đồ trong tay xuống, sắc mặt đột nhiên thoáng ửng đỏ lên, "Đây là thuốc của ai?"

"Huynh nói cho ta biết trước, đây là chữa bệnh gì."

"Không phải bệnh," Hắn thu dược liệu lại, "là tránh thai."

Phong Phi Duyệt suýt chút thì sặc một ngụm nước, nàng dùng sức vỗ ngực, chén trà trong tay 'pằng' một tiếng bị ném xuống bàn, "Tránh... tránh..."

"Nàng uống?" Mạch Thần Lại cười đùa nói.

"Dĩ nhiên không phải." Phong Phi Duyệt kinh ngạc, cái cằm gần như rơi xuống đất, nàng tiến lên trước, nói nhỏ bên tai hắn, "Là Tây thái hậu."

Mạch Thần Lại lập tức quay ngoắt sang, "Tây thái hậu?"

"Đúng vậy." Phong Phi Duyệt ý thức được sự việc nghiêm trọng, "Rất khó tin có phải không?"

"Liệu có ..." Mạch Thần Lại do dự sau đó mở miệng nói, "liệu có nhầm hay không, chắc phải là Đông thái hậu."

"Sẽ không," Phong Phi Duyệt chắc chắn, "ta đã xác nhận rồi."

Hai người nhìn nhau, thật sự không lý giải được manh mối, nàng dứt khoát ngồi xuống, một tay nâng cằm lên, "Tây thái hậu vốn không có con, cũng nghe truyền tai nhau nói trời sinh không thể sanh chữa, vì sao còn phải dùng loại thuốc này?"

"Vạn sự đều có điều không thể ngờ tới, con người như Tây thái hậu vậy, tất nhiên phải đề phòng khắp nơi, mấu chốt chính là, bà ta vì sao cần phải dùng loại thuốc này?" Mạch Thần Lại càng không hiểu, hậu cung quy củ phức tạp, nếu Tây thái hậu thật sự...

Vậy cũng chính là phạm tử tội dâm loạn hậu cung!

"Đáng tiếc chúng ta không có chứng cứ." Phong Phi Duyệt ảo não, "Cho dù cầm những thứ dược liệu này đến Từ An Điện, lại dựa vào một mình Ngọc Kiều, cũng không thể lật đổ bà ta, Tây thái hậu trước giờ hành sự nham hiểm, Ngọc Kiều hẳn sẽ không có gan phản bội bà ta."

Mạch Thần Lại gật đầu, đồng ý với nàng, Phong Phi Duyệt nhớ đến Ngọc Kiều vẫn còn chờ ở bên ngoài, liền đẩy nhẹ nam tử một cái, "Mau, dựa theo phương thuốc này, bốc thêm cho ta một thang."

Mạch Thần Lại đứng dậy, nàng cũng vội vàng đi theo, đi tới trước tủ thuốc, nàng nhìn bóng lưng bận rộn của hắn, "Ơ, đây là thuốc gì?"

Mạch Thần Lại nhìn theo tầm mắt nàng, "Kỳ khấu, là để giữ thai."

Phong Phi Duyệt mơ hồ gật đầu, chợt nảy ra một ý tưởng, vẻ mặt giảo hoạt. Nàng kéo cái ngăn tủ ra, tiện tay bốc lên một nắm bỏ vào tay Mạch Thần Lại, "Cho thêm cái giữ thai này nữa đi."

Vẻ mặt nam tử do dự, phản ứng có hơi khó khăn, "Ý nàng là..."

Phong Phi Duyệt bốc thêm một nhúm nữa, vừa định bỏ vào trong tay Mạch thần Lại, liền bị hắn một phát giữ lấy cổ tay, "Đủ rồi, nhiều quá ngược lại sẽ mất dược tính đấy."

"Ồ." Nàng thu tay lại, cầm mấy loại dược liệu Mạch Thần Lại vừa mới bốc ra thả lên trên bàn, "Nhanh nào, thêm vài thứ khác nữa, gom thành một thang là được rồi."

"Cái này, sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ." Mạch Thần Lại có chút lo lắng nhắc nhở nàng.

"Sợ cái gì." Phong Phi Duyệt huých lên khuỷu tay nam tử một cái, "Cũng không phải là thuốc độc gì cả, ai da, nhanh lên nhanh lên chút." Nàng dùng sức đẩy Mạch Thần Lại mấy cái, nam tử thấy thần sắc nàng kích động, còn mang theo chút ngây thơ nghịch phá, không thể làm gì lắc lắc đầu, vẫn dựa theo ý nàng mà bốc thuốc.

"Vẫn biết huynh đối với ta tốt nhất mà." Phong Phi Duyệt nhận lấy dược liệu, bỏ lại một câu sau đó sải bước chạy ra ngoài.

Mạch Thần Lại nhìn bóng lưng cô gái hấp ta hấp tấp chạy tót ra ngoài, không cần biết Phong Phi Duyệt là thật tình, hay chỉ thuận miệng nói một câu, hắn đều ghi nhớ thật kỹ. Gom dược liệu vừa rồi lại một chỗ, bờ môi nam tử vô thức cong lên, vẻ mặt đầy sủng nịnh.


"Nguyệt công công, như vậy có ổn không?" Ngọc Kiều nhìn chằm chằm ấm thuốc đang sôi kia, một khắc cũng không rời, lo lắng nói.

"Yên tâm, Mạch y sư căn bản cũng không có hỏi, ngài ấy cũng đồng ý với ta, sẽ không nói ra, ngược lại là cô, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai, đến lúc đó Tây thái hậu có trách tội, nói không chừng ngay cả ta cũng bị liên lụy." Phong Phi Duyệt trông chừng ấm thuốc của hoàng thái hậu, nhỏ giọng dặn dò.

"Ngài yên tâm, ta nào có lá gan đó." Ngọc Kiều thấy bốn phía không có người nào, lúc này mới dám nói to lên một chút.

Cũng không lâu lắm, thuốc được nấu xong, Ngọc Kiều bưng chén sứ, cẩn cẩn thận thận đổ thuốc ra.

"Cô đi đưa thuốc cho Tây thái hậu trước đi, ta còn phải ở lại đây trông chừng, một lát nữa thuốc nguội thì không hay." Phong Phi Duyệt giả vờ cầm cái quạt bồ lên phe phẩy trước ấm thuốc mấy cái.

"Đa tạ Nguyệt công công, vậy nô tỳ xin cáo lui trước." Ngọc Kiều cẩn thận đặt chén thuốc lên cái khay, nhẹ gật đầu một cái, lui ra ngoài.

Phong Phi Duyệt tươi cười đưa tiễn, lúc cô ta xoay người, nàng nhíu chặt đầu mày, một tay chống lên mép bàn dùng sức không để cho mình cười ra tiếng.

"Nguyệt công công..."

Một thái giám đi tới, liền nhìn thấy nàng đứng đó không ngừng cười một mình.

Phong Phi Duyệt vội che giấu ho khan mấy tiếng, nghiêm mặt nói, "Thuốc của hoàng thái hậu được rồi, ngươi mau mau đổ nó ra."

Thái giám tiếp lệnh, đổ thuốc ra, cẩn thận thả vào trong tay Phong Phi Duyệt.

*