Chương 178: Sợ Bóng Sợ Gió

Tây thái hậu âm thầm suy tính, tầm mắt rơi lên người tên nam tử áo đen kia, "Ngươi lui ra trước."

"Dạ." Thần kinh căng thẳng của hắn cuối cùng có thể thả lỏng, đứng thẳng hai chân dậy lui ra ngoài.

Mạch Tu trầm mặc không nói gì, thậm chí tránh sang một bên nhường đường, tầm mắt liếc thấy bàn tay Tây thái hậu chầm chậm rơi lên trên đỉnh đầu, ông ta lui một bước, đi tới bên cạnh Đông thái hậu.

Bước chân nam tử áo đen dồn dập, Tây thái hậu rút chiếc trâm cài trên búi tóc xuống, món đồ trang sức bén nhọn cứng rắn mà lạnh lẽo, người phụ nữ tiện tay phóng thẳng tới, không chút do dự trực tiếp xuyên qua cổ họng đối phương, mất mạng tại chỗ.

"Biết về mật đạo này, ngoại trừ vài người chúng ta, một kẻ cũng không thể lưu lại." Tây thái hậu đi tới, rút chiếc trâm cắm trên cổ họng nam tử ra, dùng y phục trên người hắn, lau đi vết máu sau đó lần nữa cài lên tóc.

Mạch Tu thủy chung giữ vững thần sắc trấn định, Đông thái hậu giơ tay bịt mũi, giống như có chút buồn nôn, sắc mặt trắng bệch dọa người, thân thể lảo đảo muốn ngã. Người đàn ông đúng lúc vươn tay giữ thắt lưng bà ta, bàn tay vỗ nhẹ mấy cái, ánh mắt nhìn về phía Tây thái hậu tăng thêm vài phần phòng bị.


Cả đêm không chợp mắt, cũng không có ai cảm thấy mệt, đây tựa như một câu chuyện xưa rất dài rất dài, nói suốt cả đêm.

"Quân Duyệt đứa trẻ kia mẫu hậu đã gặp qua, quả thật là không có linh khí như vậy." Hách Đức hoàng hậu nhìn về phía Phong Phi Duyệt, tiếp theo tỏ vẻ lo lắng, "Chỉ có điều, thân phận của Duyệt Nhi phải khôi phục như thế nào đây? Cũng không thể để con bé cả đời cõng tội danh của người khác, không danh không phận ở bên cạnh con như vậy."

Phong Phi Duyệt tựa lên người Cô Dạ Kiết, hậu vị này, nàng vốn cũng không muốn tranh giành, "Mẫu hậu, con ở đâu cũng đều như nhau, không có thân phận ràng buộc, ngược lại có thể thường xuyên ở bên cạnh chàng, cũng không cần nhiều lễ nghi phép tắc phiền phức như vậy."

Hách Đức hoàng hậu vui mừng bội phần, hoàng đế từa phía sau ôm nàng, tỳ cằm lên bả vai nàng, "Duyệt Nhi, đây là trẫm nợ nàng."

Năm ngón tay Phong Phi Duyệt giữ chặt bàn tay hắn, "Mẫu hậu, nếu không phải lúc đầu con có điều cố kỵ, cũng sẽ không làm hại người tới hôm nay mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời."

"Không." Hách Đức hoàng hậu khẽ nheo mắt, "Duyệt Nhi, con là đứa trẻ thông minh, ở trong thâm cung này, sẽ không bị thiệt thòi, cũng chỉ có con mới có thể xứng với Kiết. Trước khi thật tâm thật lòng giao phó, tất cả lựa chọn của con đều đúng đắn."

Phong Phi Duyệt cười khẽ, không vì cái gì khác, chỉ vì lý giải của bà, nàng rất may mắn, Cô Dạ Kiết có một mẫu hậu như vậy.

Lý công công ở bên ngoài bẩm báo, đã đến giờ lâm triều, hoàng đế thần sắc phấn chấn, muốn mượn cơ hội này chiếu cáo thiên hạ, "Mẫu hậu, trẫm muốn phong người làm Hách Đức hoàng thái hậu."

"Kiết," Người phụ nữ lo lắng không thôi, "trước nay phong vị đều phải trải qua triều đình nghị sự, mẫu hậu sợ không có đơn giản như vậy, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, con bây giờ là hoàng đế, không ai dám làm gì với con."

"Người là mẫu hậu của trẫm, dĩ nhiên là hoàng thái hậu của Huyền Triều." Cô Dạ Kiết khăng khăng, nghe không lọt một câu một chữ nào, "Duyệt Nhi, hôm nay nàng không cần thượng triều, ở lại đây bên cạnh mẫu hậu."

Phong Phi Duyệt thấy hắn đứng dậy, vừa định tiễn, bất thình lình một hồi trời đất rung chuyển, cả Phượng Liễm Cung đều đang chấn động. Khó khăn giữ vững gót chân, chỉ nghe âm thanh 'rầm... rầm' kịch liệt từ dưới lòng đất truyền lên, lòng bàn chân bởi vì loại kích lực này mà run rẩy tê dại, Phong Phi Duyệt khụy hai gối xuống che chở cho Hách Đức hoàng hậu tránh để bà bị giật mình mà ngã từ trên giường xuống. Thị vệ cung nhân canh giữ ngoài điện lần lượt chạy vào, thần sắc kinh hãi, "Hoàng thượng..."

Cũng không bao lâu, trong điện liền khôi phục lại an tĩnh, Cô Dạ Kiết không để ý đám người có mặt ở đây, lập tức mở cửa mật thất sải bước đi vào. Người sau lưng lần lượt đuổi theo, chen qua hành lang hẹp dài, cái mật thất khổng lồ trống trải kia, bây giờ đã bị đá vụn lấp đầy, nửa bước khó đi. Phong Phi Duyệt một bụng kinh ngạc, Hách Đức hoàng hậu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ đã đoán được ngay từ đầu.

Thái hậu hai cung xây một ngôi mật thất như vậy trong lòng đất, tất nhiên cũng đã chuẩn bị sách lược vẹn toàn, bây giờ mật đạo bị phát hiện, bọn họ trước tiên chắc chắn phải tiêu hủy tất cả chứng cứ, không để hoàng đế bắt được nhược điểm.

Sắc mặt Cô Dạ Kiết dọa người, hắn không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy, "Cư nhiên sử dụng hỏa dược trong hoàng cung, trẫm nuôi các ngươi một đám phế vật này có tác dụng gì! Suýt chút đến Phượng Liễm Cung của trẫm cũng bị phá hủy."

"Hoàng thượng bớt giận, thuộc hạ nhất định điều tra rõ ràng." Thủ lĩnh thị vệ cả kinh thất sắc, càng không lý giải được, những thứ hỏa dược này rốt cuộc là làm cách nào vận chuyển vào trong cung.

Hoàng đế phất tay áo, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, thị vệ nội cung lưu lại điều tra, Phong Phi Duyệt cùng Hách Đức hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, theo sát phía sau.

Ngày hôm sau, hoàng đế liền hạ thánh chỉ, phong Hách Đức hoàng hậu làm hoàng thái hậu Huyền Triều, chủ vị chánh cung.


Mạch Thần Lại thu tay, thần sắc nhẹ nhõm, "Bẩm hoàng thượng, thân thể hoàng thái hậu không có gì đáng ngại, chỉ là mấy năm nay bị giam trong mật thất, thân thể có chút âm hàn, vi thần kê vài phương thuốc, điều dưỡng một chút là được."

Tâm hoàng đế thoáng an định, Phong Phi Duyệt kề bên cạnh thái hậu, thánh chỉ hạ xuống, cả Huyền Triều đều chấn động, trong triều đình mặc dù cũng có người phản đối, nhưng cuối cùng không dám chống lại thánh mệnh.

Mạch Thần Lại ngồi xuống, phương thuốc trên tay còn viết chưa xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng bẩm báo, kể từ ngày hậu cung biết được tin tức, chúng phi tần chưa có ngày nào thôi không thỉnh an. Thời gian một ngày, thiếu chút thì đạp đổ cả bậc thềm cửa.

Phong Phi Duyệt ngước mắt, thấy người tới là Thi Tiệp Dư, bên cạnh, Đào Tâm trong tay cầm lễ vật chuẩn bị từ trước, cô gái an tĩnh tiến lên, quỳ gối trước người thái hậu, nhất nhất hành lễ, "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

Thái hậu tỷ mỷ quan sát, thấy cô ta tựa hồ cũng không giống mấy vị phi tần ghé qua lúc trước, dung trang thanh tú, trang phục càng không phải cố ý lộng lẫy, bộ dáng cũng thật xinh đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, "Đây là vị phi tần nào, dáng vẻ thật khiến người ta ưa thích."

"Bẩm thái hậu, nhi thần Thi Tiệp Dư." Cô gái nhẹ cong bờ môi, ngước đầu lên, "bây giờ mới đến đây hành lễ, là nhi thần không đúng."

"Không có gì." Thái hậu cúi người xuống, hai tay kéo cổ tay tay cô gái, ý bảo cô ta đứng dậy, "quy củ hậu cung trước giờ nhiều như vậy, ai gia ngược lại càng ưa thích thanh tịnh."

Thi Tiệp Dư đứng dậy, nhận lấy lễ vật trong tay Đào Tâm, "Mẫu hậu, nhi thần không biết nên chuẩn bị những thứ gì, đây đều là hoa trà nhi thần tự tay trồng, sáng sớm hôm nay mới hái xuống, đặc biệt đưa tới đây cho mẫu hậu người nếm thử." Vạch lớp vải nhung màu đỏ ra, bên trong bày biện vài bình sứ tinh xảo, hoa trà nhiều loại, cũng được phân loại tỉ mỉ, Thi Tiệp Dư lần lượt đặt lên mặt bàn gỗ đàn hương, người cũng lui sang một bên.

Thái hậu cực kỳ cao hứng, mùi vị thanh tân đạm nhã quanh quẩn bên cánh mũi, khiến bà đối với cô gái trước mặt này có loại hảo cảm khác biệt, "Kiết, sao ai gia chưa từng nghe con nhắc tới, trong cung còn có một tiệp dư khéo tay như vậy."

Cô Dạ Kiết an vị ngồi bên cạnh thái hậu, bàn tay lúc đầu chống trán đổi thành tỳ lên trên mặt bàn, đôi mắt anh tuấn quét qua mấy thứ hoa trà kia, trong tầm mắt hiển lộ vài phần ý tứ hàm xúc khó nói thành lời nhìn về phía Thi Tiệp Dư. Cô gái có lòng né tránh, hai mắt rũ xuống, chỉ là nhìn chằm chằm mặt đất, "Mẫu hậu, thân thể người còn chưa khỏe hẳn, sau này, còn rất nhiều thời gian."

Thái hậu hiểu ý, gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

"Ọe..." Thi Tiệp Dư đột nhiên khom người, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt bị kiềm nén đến đỏ bừng, cô ta vòng tay siết chặt eo, không ngừng nôn khan. (Mé, mới nói chuyện với hoàng thượng vài câu đã có gì gì đó rồi à, công nhận :v)

"Mẫu hậu, hoàng thượng, xin... ọe..." Thi Tiệp Dư không ngờ sẽ lóng ngóng như vậy, Đào Tâm bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ, vươn tay săn sóc vỗ nhẹ lên lưng cô ta, "Thi Tiệp Dư, người sao vậy, mấy ngày gần đây luôn như vậy."

Thái hậu không hiểu đầu đuôi ngọn ngành, lập tức đứng dậy, ngữ khí đầy quan tâm, "Dáng vẻ này, liệu có phải có tin mừng không? Năm đó lúc ai gia mang thai hoàng đế, cũng là loại phản ứng này."

Lời vừa mói ra, kinh ngạc nào chỉ có hoàng đế, quả tim Phong Phi Duyệt treo lơ lừng thốt nhiên trầm xuống, nàng đưa mắt nhìn thân thể Thi Tiệp Dư cúi khom, không biểu hiện ra nửa điểm phản ứng. Cô Dạ Kiết từ trên ghế đứng dậy, tuấn nhan bỗng nhiên âm trầm, trong mắt, thoáng qua tình cảm khó nói. Cô gái không ngừng nôn khan, nước mắt cũng khó chịu rơi xuống, thái hậu vô tình nói một câu, lại vừa vặn đánh vào chỗ đau của cô ta, nước mắt này, lại càng chảy ra không kiềm chế được.

Phong Phi Duyệt nhìn hoàng đế, nam tử vài ba bước đã đi đến bên cạnh Thi Tiệp Dư, hai tay cẩn thận kéo thân thể nàng ta sang, "Mẫu hậu, Thi Tiệp Dư chắc chỉ là thân thể khó chịu mà thôi."

Thái hậu vẫn là không yên lòng, có chút trách cứ nhìn về phía hoàng đế, "Con cũng không phải nữ nhân, có một số việc tất nhiên không hiểu, ai gia thấy rất giống."

Trên mặt Thi Tiệp Dư toát đầy mồ hôi lạnh, thân thể lảo đảo muốn ngã, có thể thấy được cực kỳ khó chịu, cô ta nắm chặt cổ tay hoàng đế, miễn cường cười trừ, "Mẫu hậu, người đừng lo lắng, nhi thần thật không sao, nhi thần, không có cái phúc phận đó..."

Cô Dạ Kiết rũ mắt xuống nhìn cô ta, bàn tay đặt trên vai cô gái, chợt nắm thật chặt. Phong Phi Duyệt đứng sựng một chỗ, Mạch Thần Lại ở đằng sau thấy sắc mặt nàng trầm xuống, dứt khoát tiến lên một bước, mở miệng nói, "Thái hậu, hoàng thượng, hay là để vi thần bắt mạch cho Thi Tiệp Dư thử xem sao."

Thái hậu nghe vậy, thần sắc hòa hoãn, bà ôn nhu cười, "Xem trí nhớ của ai gia này, vậy làm phiền Mạch y sư."

Hoàng đế để Thi Tiệp Dư ngồi xuống bên cạnh, cô gái níu chặt lấy hắn không chịu bỏ ra, tựa hồ có chút khẩn trương. Mạch Thần Lại xắn tay áo, đầu ngón tay chạm lên động mạch mảnh khảnh của cô ta, qua giây lát, khóe miệng nâng lên một độ cong nhàn nhạt, không dễ dàng phát giác. Kéo ống tay áo của Thi Tiệp Dư xuống, lúc hắn đứng dậy, ném cho Phong Phi Duyệt một ánh mắt yên tâm, mới đáp lời nói, "Bẩm hoàng thượng, hoàng thái hậu, Thi Tiệp Dư chắc hẳn là mấy ngày nay đã uống rượu lạnh, may mà chỉ là dạ dày không khỏe, uống vài than thuốc là được rồi."

Thái hậu gật đầu, thần sắc trấn định, Thi Tiệp Dư rút tay về, hai mắt thẩn thờ nhìn chằm chằm vào một điểm, vẻ mặt hoàng đế lại không có chút gì gọi là mất mát, con ngươi rũ xuống nhìn gò má cô gái, "Nàng lại uống rượu?"

Đào Tâm tiến lên đỡ cô ta đứng dậy, Thi Tiệp Dư cúi đầu, thanh âm kiếp nhược, "Thần thiếp chỉ là thấy tiết trời lạnh, không ngờ lại uống nhiều thêm mấy chén."

Cô Dạ Kiết thấy cô ta dè dặt e sợ, khẽ thở dài một hơi, kéo cô ta từ trong tay Đào Tâm, "Trẫm đưa nàng về."

Thi Tiệp Dư không dám trốn tránh, hướng thái hậu hành lễ sau đó liền để hoàng đế dìu đi ra ngoài, Phong Phi Duyệt thân làm hạ nhân tùy thân, không thể không đi theo, "Tiểu Nguyệt..."

Thái hậu đúng lúc lên tiếng, bởi vì không quen gọi cái tên Tiểu Nguyệt Tử này, vẫn gọi nàng là Tiểu Nguyệt, "Ngươi ở lại, hầu hạ ai gia, những người còn lại đều lui cả đi."

Cửa điện bị đóng lại, Phong Phi Duyệt xoay người, chỉ thấy ánh mắt thái hậu nhìn mình chằm chặp, "Mẫu hậu..."

"Duyệt Nhi, mẫu hậu biết trong lòng con không vui." Thái hậu cầm tấm vải nhung trên bàn, che kín mấy bình sứ đựng hoa trà kia lại, "Mặc dù ta không biết Thi Tiệp Dư kia có quan hệ gì với hoàng đế, nhưng cũng có thể nhìn ra, nó đối với Thi Tiệp Dư, không giống như những phi tần khác."

Phong Phi Duyệt mặc dù đã sớm biết, nhưng bây giờ nghe thái hậu nói ra như vậy, trong lòng vẫn âm thầm co rút đau đớn, "Mẫu hậu, người cũng nhìn ra rồi?"

Thái hậu cười khẽ, tầm mắt giữ chặt lấy nàng, Phong Phi Duyệt bị bà nhìn chằm chằm như vậy có chút luống cuống, "Nhưng mà, Kiết đối với con cùng Thi Tiệp Dư, cũng không giống nhau."

Biểu cảm mơ hồ dần bao phủ khuôn mặt, thái hậu tiến lên trước, nâng một tay nàng lên vỗ nhẹ, "Mẫu hậu là người từng trải, Kiết là con trai của ta, ta sao có thể nhìn lẫm? Giữa chúng nó, là có chuyện cũ, Duyệt Nhi, mẫu hậu không thể yêu cầu con không nghe không hỏi, chuyện tình cảm, chúng ta không thể quá gấp gáp, phải từ từ duy trì. Mẫu hậu nhìn ra được, Kiết, có lẽ đã từng mơ hồ, nhưng bây giờ đã đi ra ngoài rồi, tin tưởng mẫu hậu, tin tưởng nó, con cần phải cho nó thời gian cuối cùng, để nó tự mình đi ra khỏi hoàn toàn, chúng ta không giúp được nó, càng không thể gây áp lực cho nó, như vậy chỉ sẽ phản tác dụng mà thôi. Có đôi khi, tình cảm bị chèn ép quá mức, ngược lại sẽ càng đẩy đối phương ra xa mình hơn, cho đến khi không nắm được tay của nhau nữa."

Thái hậu kéo Phong Phi Duyệt đi tới trước giường, vươn tay đẩy cửa sổ ra, khu vườn ngập tràn cảnh sắc đập vào mặt, "Người ngoài cuộc tỉnh táo, mặc dù mẫu hậu cảm thấy Thi Tiệp Dư kia rất đặc biệt, nhưng lại nhìn ra được giữa hai đứa nó đã hình thành khoảng cách. Một khi, đã xoay người, rất khó quay đầu lại."

Phong Phi Duyệt lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngón tay thái hậu vuốt ve cánh hoa trước mặt, "Kiết đứa trẻ này, cô quạnh quá lâu rồi, Duyệt Nhi, con phải thay mẫu hậu chăm sóc nó thật tốt."

Phong Phi Duyệt cụp mắt, thái hậu mỉm cười hiền từ, "Có lẽ, nó không biết cách làm thế nào để đối đãi tốt với con, mẫu hậu hy vọng, con có thể thông cảm cho nó."

"Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy đủ rồi," Giữa bọn họ, không chỉ dưới một lần sinh tử có nhau, không xa không rời, "có lẽ, miệng chàng ấy không đủ ngọt..." Nàng mỉm cười, rồi sau đó, nghiêm túc nói, "con đã cảm thấy mãn nguyện rồi."

Vẻ mặt thái hậu đầy tán thưởng, không khí giữa cánh mũi, tươi mới mà ngọt ngào, dương quang dâng lên giữa chân mày bà dần dần chuyển thành sầu tư, "Duyệt Nhi..."

Phong Phi Duyệt thấy bà có lời muốn nói, xoay đầu lại, "Mẫu hậu."

"Trong mấy năm này, Kiết thay đổi rất nhiều, mẫu hậu dự cảm được, nó sẽ có một đại kiếp." Người phụ nữ xoay người, bước chân đạp lên thảm lông danh quý, "Ta rất lo lắng, nó không vượt qua được."

Phong Phi Duyệt nhìn bóng lưng bà, đuổi theo nửa bước, "Mẫu hậu, Duyệt Nhi không hiểu."

"Chém giết quá nhiều, chung quy có một ngày sẽ có báo ứng." Thái hậu xoay người, nhìn chằm chằm Phong Phi Duyệt, "chúng bạn xa lánh, mẫu hậu không muốn nhìn thấy ngày đó."

Thần sắc Phong Phi Duyệt hoang mang, vì sao, nàng lại có cùng một dự cảm với thái hậu, "Mẫu hậu, người đừng lo lắng..."

"Duyệt Nhi..." Người phụ nữ chống một tay lên mép bàn, "mẫu hậu vẫn là câu nói kia, con trai của ta, bản thân ta rõ nhất, mẫu hậu chỉ muốn hỏi con một câu."

"Người cứ nói."

"Nếu thật sự có ngày đó, con vẫn sẽ ở lại bên cạnh nó chứ?"

Phải rồi, một quân vương khắp người chém giết, một tôn chủ lấy máu tươi để thống trị như vậy, nếu quả thật có ngày đó, nhất định sẽ... đơn độc mà đứng một mình.

Ánh mắt Phong Phi Duyệt nhìn người phụ nữ, lộ rõ kiên định rực rỡ, "Sẽ, con vĩnh viễn sẽ đứng trên cùng một con đường với chàng, bởi vì, chàng chính là nam nhân duy nhất của con kiếp này!"

Thái hậu mím môi, thần sắc kích động, khóe miệng run rẩy, dùng sức kéo lên, "Được, ta không có nhìn lầm người."

*