Toàn bộ cánh hoa phủ kín tế đài dần khô héo, Sách Y đứng lên, lạnh mắt liếc nhìn, hai mắt chiếm lấy thân ảnh Mạch Thần Lại.
"Hoàng thượng..." Thủ lĩnh thị vệ bên cạnh kề lại gần bên tai nam tử, "không nhìn thấy người của Độc Bộ Thiên Nhai."
Tuấn nhan Cô Dạ Kiết u ám, Phong Phi Duyệt nhìn Sách Y đơn độc một mình, trong lòng chợt cảm thấy bất an, lần trước cô cứu Thất Duệ đi rồi từ đó bặt vô âm tín, bây giờ lại một mình xông vào hoàng lăng, theo cá tính của Sách Y, nàng thật sự nghĩ không ra mục đích lần này của cô ta.
"Người đâu, bắt lấy ả!" Ngữ khí hoàng đế hung lệ, thình lình mở miệng.
Sách Y giễu cợt cong môi lên, thấy lượng lớn thị vệ xông vào, cũng không thèm nhúc nhích. Cô tràn đầy tự tin, lúc đám người vọt lên mái hiên, cô gái vươn tay vuốt tóc, vô số châm bạc đồng loạt bắt ra, thị vệ nhất nhất bị đánh ngã, khuôn mặt được che kín dưới chiếc mạng sa cũng bị lộ ra trong lúc đánh nhau, nhìn thấy rõ dung trang thanh tú của cô gái.
Ngự lâm quân bảo vệ an toàn cho thái hậu cùng chư vị bá quan, Sách Y mủi chân đạp lên ngói vụn, hướng xuống dưới nói, "Các ngươi cứ việc xông lên, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng đừng mơ bắt được ta."
Phong Phi Duyệt thầm lo lắng, hoàng đế lần này chuẩn bị sách lược vẹn toàn, vô số nhân mã tụ tập tới đây, bao vây kín hoàng lăng trong ba lớp ngoài ba lớp. Sách Y phân thân liếc mắt một cái, thấy quân binh kéo tới càng lúc càng đông, khẩn trương muốn rút lui.
Bên cạnh, một thị vệ hai tay vác cái giá đỡ khổng lồ đi tới, Phong Phi Duyệt thấy hoàng đế vén hai tay áo lên, Lý công công cung kính kéo miếng vải phủ kín phía ngoài ra, bên trong, là một cung tên, cùng với hai mũi tên.
Trên thân cung chạm khắc hoa văn hình rồng khí thế ngút trời, dài chừng một thân người, Cô Dạ Kiết đeo hai cái bao tay da màu đen lên, vung tay một cái, hiện ra tư thái ngạo nghễ đứng phía trên cao nhìn xuống chúng sinh, đáy mắt Phong Phi Duyệt thoáng qua lo lắng, "Hoàng thượng."
Một tay nam tử xoa xoa cổ tay, tay phải nhẹ nhàng khởi động, "Duyệt Nhi, trẫm đã dạy nàng cách bắn cung, học thế nào rồi?"
Phong Phi Duyệt khô khan nuốt xuống một hơi, "Kiết, cô ấy..."
Hoàng đế vươn tay kéo dây cung ra, hai mũi tên bén nhọn lắp lên thân cung, từ từ kéo ra. Sách Y không thể phân thân, khí lực dần dần cạn kiệt, toàn thân Phong Phi Duyệt liền toát mồ hôi lạnh, không chút nghĩ ngợi vươn tay lôi kéo khuỷu tay nam tử, "Kiết, lúc ở Độc Bộ Thiên Nhai Sách Y cô ấy từng cứu thiếp, thiếp..."
Hoàng đế liếc nhìn, tầm mắt kiên quyết lướt qua khuôn mặt Phong Phi Duyệt, hắn kéo nhẹ cánh tay, thân người đạp lên tế đài mượn lực bay vọt lên không, mũi tên kéo căng bị thả ra, tầm mắt âm chí cùng hai mũi tên dung nhập làm một. Sách Y rơi vào hiểm cảnh, lúc Cô Dạ Kiết buông tay, cô gái khẩn cấp nghiêng nửa người trên sang một bên, hai mũi tên phóng vụt đi như tia sét, cả mặt đất tựa hồ cũng bị xé toạc ra một mảng, cô gái kinh hoảng lảo đảo không vững, khó khăn lắm mới tránh thoát. Còn chưa kịp thở ra một hơi, lại thấy một mũi tên khác thế như chẻ tre lao tới, Sách Y lui nhanh hai bước, chuôi tên lông vũ kịch liệt run rẩy giữa không trung, 'vút' một tiếng, bắn qua trước ngực cô gái.
Lực đạo khổng lồ kéo theo Sách Y không ngừng lui về sau, mắt cá chân vô lực vấp phải mái ngói, toàn thân Sách Y lăn tròn trên nóc nhà mấy vòng, 'rầm' một tiếng rơi xuống đất, trước ngực lại ửng lên một cỗ tanh tanh ngai ngái.
Trên tế đài, trái tim Phong Phi Duyệt gắt gao nhảy lên, hoàng đế thả lại mũi tên xuống giá đỡ, tư thái nhàn nhã.
Sách Y kiềm nén một hơi, kiếm thị vệ chen nhau chỉa tới, cô chống khuỷu tay lên mặt đất, lại phát hiện đến hơi sức bò dậy cũng không có, tầm mắt quét qua đám người, châm chọc mở miệng, "Sao, còn sợ ta bỏ chạy?"
"Ngươi cũng có ngày hôm nay?" Khuôn mặt tuấn lãng phi phàm của Cô Dạ Kiết thoáng qua tàn nhẫn khát máu, vạt áo tung bay trên tế đài cổ kính, nam tử từng bước đi xuống trường cấp, tiến tới gần, "Lên trời xuống đất, trẫm thật sự cho rằng không làm gì được ngươi."
Sách Y thần sắc thống khổ, môi dưới cắn chặt ra tia máu, "Chẳng qua chỉ là một mũi tên mà thôi, để xem xem đại lao của ngươi có thể giữ được ta hay không."
Phong Phi Duyệt đi đến bên cạnh hoàng đế, nam tử từ trên cao nhìn xuống cô gái dưới đất, khóe miệng lạnh bạc cong lên, "Ngươi ngược lại cảnh tỉnh trẫm, người đâu, phế bỏ tứ chi của ả đi, dùng khóa sắt khóa lại nhốt vào thiên lao."
"Dạ, hoàng thượng." Thị vệ tiếp lệnh, cầm kiếm tiến lên.
"Khoan đã!" Phong Phi Duyệt dùng thân thể ngăn cản trước người Cô Dạ Kiết, "Cô ta bây giờ đã bị trọng thương, đoán chừng cũng không trốn được, hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng hồi cung thì hơn."
Cô Dạ Kiết nghĩ ngợi, thị vệ phái ra ngoài tra xét đúng lúc trở về bẩm báo, "Hoàng thượng, bên ngoài hoàng lăng cũng không có dư nghiệt Độc Bộ Thiên Nhai."
Hành động lần này của Sách Y không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, Cô Dạ Kiết khẽ nhíu mày, thần sắc lập tức đại biến, vung tay áo một cái bước nhanh rời đi, "Hồi cung!"
Phong Phi Duyệt nhìn Sách Y một cái, cũng không kịp nói câu nào liền theo sát tiến lên.
Một đường phóng nhanh như bay, lúc trở lại hoàng cung cũng không phát hiện có điều gì khác thường, Phong Phi Duyệt tìm nha hoàn canh giữ bên ngoài Phượng Liễm Cung tra hỏi cặn kẽ, sau đó mới thở ra một hơi. Gỡ chiếc mũ phượng nặng nề trên đầu xuống, nàng vài bước đi đến bên cạnh Cô Dạ Kiết, "Thiếp vẫn không nghĩ ra được, Sách Y tại sao lại làm như vậy."
"Duyệt Nhi, Thất Duệ là người của Đông thái hậu." Hoàng đế một tay chống trán, Sách Y cùng hắn có mối quan hệ dây dưa không rõ ràng, chuyện này, tất nhiên là có liên quan đến Thất Duệ, "Chuyện ngày hôm nay, nói không chừng chính là vở kịch thái hậu dựng nên," Nam tử ấn hai tay lên đầu, "Đông thái hậu, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Phong Phi Duyệt không nghĩ ra, nếu nói là muốn tính mạng hoàng đế, nên động thủ ngay từ lúc trên tế đài, cũng sẽ không để một mình Sách Y mạo hiểm, còn nữa, Đông thái hậu muốn điệu hổ ly sơn, để tìm thứ gì?
Trong đầu đột nhiên nổ 'ầm' một cái, Phong Phi Duyệt bật người đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Sao vậy?" Cô Dạ Kiết thả tay xuống, trong giọng nói lộ rõ khẩn trương không kìm nén được.
"Thánh chỉ!" Nàng cắn răng nói ra hai chữ, vĩ âm run rẩy mắc nghẹn giữa cổ họng, ngay cả hốc mắt cũng nhanh chóng ửng đỏ.
Cô Dạ Kiết bị một câu đánh thức, bàn tay nặng nề đấm lên mặt bàn một cái sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đi tới tẩm điện hoàng đế, toàn bộ cung nhân đã bị đuổi ra ngoài, Phong Phi Duyệt vừa mới bước vào một chân, liền thấy trong nội cung hỗn loạn bừa bãi. Cô Dạ Kiết vung hai tay lật đổ toàn bộ mấy chồng sách chất đầy trên kệ xuống đất, lúc bàn tay rút hộp gỗ kia ra, mười ngón tay gắt gao bấm vào mặt gỗ, sắc mặt âm chí dọa người.
Phong Phi Duyệt vẫn hy vọng còn chút may mắn, cho dù Thất Duệ thật sự vì thánh chỉ mà đến, thời gian nửa khắc, chắc chắn cũng không kịp moi ra được thánh chỉ. Ngón tay mảnh khảnh chạm lên nút khóa, do dự giây lát, dứt khoát mở ra, vải nhung vàng tươi vẫn phẳng phiu như cũ, chỉ có điều bên trong lại thiếu đi một thứ vốn nên ở đó.
'Rầm' một tiếng, hoàng đế dùng sức hất tung cái hộp gỗ xuống đất, Phong Phi Duyệt sững sờ đứng bất động một chỗ, "Xem ra, chúng ta thật sự trúng kế rồi."
Cô Dạ Kiết không chần chừ một khắc, trực tiếp xông vào thiên lao. Người còn chưa đến gần, trong lao liền truyền đến âm thanh quất roi không ngừng, đan xen tiếng thở dốc của cô gái, tàn nhẫn mà tanh máu. Trong chậu than, đốm lửa rực sáng lay lắt nhiễm động, bốn phía bày đủ các loại hình cụ, Sách Y bị treo ngược lên xích sắt, mũi chân chạm đất, nhìn qua vô cùng chật vật.
Thấy hai người đi vào, cô gái khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mồ hôi, tóc dính lên gò má, dường như đã sớm dự liệu đến. Cô Dạ Kiết phất tay một cái, ngục tốt lui ra khỏi phòng giam, hắn mới đến gần hỏi, "Thất Duệ ở đâu?"
"Ta làm sao biết được?" Sách Y cường ngạnh, cũng không còn hơi sức.
Hoàng đế không thể nhịn được nữa, bàn tay lập tức kẹp cổ cô gái, Sách Y hô đau một tiếng, ngửa đầu lên, "Hự..."
"Nói!" Cô Dạ Kiết thu hẹp năm ngón tay, "Ngươi chẳng qua chỉ làm việc cho người khác, không cần thiết phải bỏ mạng của mình."
Sách Y thống khổ nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, Phong Phi Duyệt kéo cổ tay nam tử, chỉ sợ hắn trong cơn giận dữ, Cô Dạ Kiết cũng không dùng bao nhiêu lực, nhưng vẫn không buông tay. Nhìn ánh mắt phẫn nộ của hoàng đế, Sách Y khó khăn thở ra một hơi, tầm mắt mông lung cũng trở nên rõ ràng hơn, "Ngươi nói không sai, tiền có nhiều hơn nữa, nhưng bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn."
Cô Dạ Kiết nheo mắt, biết cô ta đã chịu mở miệng, "Nói, Thất Duệ ở đâu?"
"Hắn trước giờ hành tung bất định, hắn đang ở đâu, ta thật sự không biết," Sách Y khó khăn nuốt nước bọt, vẻ mặt nghiêm túc, không giống đang giả vờ, tầm mắt bình tĩnh rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, môi khô lưỡi nứt nói, "Nhưng mà ta biết, thứ ngươi muốn bây giờ đang ở đâu."
"Ở đâu?" Hoàng đế nhấc mi mắt lên, từng bước ép hỏi.
"Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà, ngươi phải thả ta đi," Sách Y giãy giụa hai tay, cổ tay trắng nõn bị khóa sắt mài ra máu, "nếu không, vật kia thật sự có khả năng bị công khai trước bàn dân thiên hạ."
Đáy mắt Cô Dạ Kiết thoáng qua chút không kiên nhẫn, hay tay Phong Phi Duyệt lại càng dùng sức lôi kéo tay áo hắn, hoàng đế ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu, "Trẫm đồng ý, nói, đồ ở trong tay ai?"
Tầm mắt Sách Y rơi lên khuôn mặt cô gái bên cạnh, nhìn thấy lo lắng trong mắt nàng, khẽ mở môi mỏng, giọng điệu lại mang theo vài phần hả hê như cười trên nỗi đau của người khác, "Ở trong tay Thi tiệp dư."
Phong Phi Duyệt thất kinh, hàn khí quanh thân hoàng đế đông cứng, bàn tay dùng lực một phát, giống như là muốn bẻ gảy cổ của Sách Y ngay tại chỗ, "Ngươi nói cái gì?"
"A..." Sách Y mặt đỏ tới mang tai, hai mắt bởi vì hít thờ không thông mà hiện ra tia máu, hai tay Phong Phi Duyệt kéo cổ tay nam tử ra, "Cô nói Thi tiệp dư?"
Cô gái tham lam hít thở, cả thân thể bị treo thẳng thành một đường, mồ hơi lớn như hạt đầu thấm ướt toàn bộ y phục mỏng manh, cô ta cười lạnh một tiếng, khóe mắt liếc nhìn hoàng đế, "Thế nào, không dám tin sao? Rõ ràng chính là cô ta, thứ ngươi muốn, chắc chắn vẫn còn ở trong tay cô ta, chậm một chút, e rằng thật sự sẽ rơi vào tay kẻ khác, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi."
"Trẫm sao phải tin ngươi!" Cô Dạ Kiết nhìn cô ta, "Ngươi là người của Thất Duệ, Thi tiệp dư trước giờ không gây thù kết oán gì với ngươi, ngươi hà cớ gì phải vu cáo ám hại như vậy!"
"Ha ha..." Sách Y nghe vậy, lại ngửa cổ lên cười lớn, khóa sắt trên tay bởi vì động tác của cô gái là vang lên 'lách cách', trong không gian chật hẹp, tràn ngập âm thanh tùy ý giễu cợt, "Ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thế mà lại không biết cô ta là do Thất Duệ phái tới sao? Thật nực cười, thật là nực cười hết sức!"
Không chỉ Cô Dạ Kiết, ngay cả Phong Phi Duyệt cũng khó nén kinh ngạc, nàng ảo nhão nhíu chặt chân mày, sớm nên nghĩ tới mới đúng.
"Trận chiến một mất một còn ở Lạc Thành, trong nội cung còn trùng hợp xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, lại thêm biến cố lần này ở hoàng lăng, nếu không phải có người mật báo, Thất Duệ sao có thể nắm rõ hành tung của các ngươi trong lòng bàn tay như vậy? Ha ha ha... hoàng đế? Uổng cho ngươi thông minh một thời, lại thua trên tay cô ta, ta thật sự thấy uổng phí thay ngươi!" Sách Y hả hê cười to, khóe mắt, thậm chí còn tràn ra một tia trong suốt.
"Nếu cô ta là người của các ngươi, ngươi vì sao lại khai ra cô ta?" Ngữ khí hoàng đế âm lãnh, sườn mặt đối diện Phong Phi Duyệt vẫn gắng giữ bình tĩnh như cũ, lâm nguy không loạn.
"Bởi vì cô ta không nghe lời, Thất Duệ không giữ cô ta lại được." Sách Y nói ngược lại sự thật, Thi tiệp dư không làm theo kế hoạch, tự ý hành động, Thất Duệ vốn là muốn mượn cơ hội lần này, lấy được thánh chỉ thì không giữ lại cô ta nữa, "Một kẻ vô dụng, ta cũng không cần thiết vì bảo toàn cô ta mà hy sinh mình."
Phong Phi Duyệt siết chặt lòng bàn tay, trăm tính ngàn tính, nàng vẫn không ngờ được rằng Thi Ỷ Đình lại có liên quan đến Độc Bộ Thiên Nhai. Nghĩ lại thì, cũng không quá khó hiểu, ngay cả hoàng đế cũng không đề phòng, chớ nói gì đến nàng.
Cô Dạ Kiết khó lòng chấp nhận, nếu là như vậy, lúc cô ta hoán đổi thánh chỉ nên sớm giao nó cho Thất Duệ, khi đó, mình lại càng không có cơ hội đăng cơ. Hơn nữa, Thất Duệ là làm việc cho thái hậu hai cung, sao lại để cho Thi tiệp dư đánh đổi thánh chỉ chứ? Hoàng đế cười lạnh, "Trăm ngàn sơ hở như vậy, muốn trẫm làm sao tin đây?"
"Ngươi có thể không tin!" Thái độ Sách Y kiên quyết, "Ta đã nói hết rồi, có thể thả ta ra rồi chứ."
"Trước khi việc này được tra xét rõ ràng, ngoan ngoan ở lại đây cho trẫm!" Cô Dạ Kiết phất tay áo, bước chân dồn dập, biểu cảm trên mặt càng khiến người ta kinh hãi.
Phong Phi Duyệt đứng im một chỗ, cho đến khi hoàng đế đi xa rồi, lúc này mới thả Sách Y xuống, "Bên ngoài có trọng binh canh giữ, ta nhất thời vẫn không thể thả cô ra ngoài được."
Cô gái chỉ là dựa vào vách tường không ngừng thở dốc, hai tay xoa xoa cổ tay, vẻ mặt thống khổ.
"Năm lần bảy lượt để cô trốn thoát, hoàng đế đã sớm tức giận đến không kiềm nén được, cô thì hay rồi, còn tự mình đưa tới cửa." Phong Phi Duyệt thấy trước ngực Sách Y chỉ được băng bó đơn giản, tức giận nói.
"Nói thật với cô," Sách Y đi đến gần, lúc này vẫn còn tâm tình cười đùa được, "ta không biết hoàng đế kia lại có bảnh lĩnh như vậy, ta nghĩ, với năng lực của ta, lên trời xuống đất cũng không phải việc khó, không ngờ lại bị vấp!"
Phong Phi Duyệt len lén lấy ra một lọ thuốc trong tay áo, "Thuốc bên trong này có thể giúp vết thương của cô mau chóng khép miệng, may mà bây giờ tâm tư của hoàng thượng không đặt trên người cô."
"Làm sao bây giờ?" Sách Y khẽ chau mày, "Hình như ta đã gây họa rồi."
Phong Phi Duyệt nhìn tròng mắt cười như có như không của cô ta, khẩn trương hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Thất Duệ vốn không nghĩ Thi tiệp dư sẽ bại lộ nhanh như vậy, lần này, ta không chịu được nghiêm hình bức cung, ai bảo hắn đối với ta quá yên tâm chứ, hại ta bị bắt một mình." Sách Y chau mày, tựa người trở về, "Loạn rồi, ta bây giờ a, cũng đừng mong sống yên ổn qua ngày nữa."
Phong Phi Duyệt nghe ra được ý tứ trong lời cô ta nói, giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn, làm việc không có quy tắc phép thước gì cả, "Nói như vậy, Thi tiệp dư thật sự là người của Thất Duệ?"
"Đó là đương nhiên," Sách Y cong khóe môi, "cho dù ta thật muốn gạt hắn, cũng sẽ không gạt cô."
"Xem ra, cô ta quả thật không đơn giản như vậy, đồ đã vào tay Thất Duệ chưa?"
"Không chắc được, trong hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, thời gian hơn nửa khắc, có lẽ vẫn còn trong tay cô ta." Sách Y nhận lấy bình thuốc, mở nút lọ ra, Phong Phi Duyệt thấy cô gái hành động bất tiện, đổ ra một viên bỏ vào lòng bàn tay cô ta.
"Sách Y, cô quả thật là một quái nhân."
Rõ ràng là đang giúp Thất Duệ làm việc, lại đem toàn bộ kế hoạch nói cho nàng biết.
"Cô phải coi chừng ta đấy," Cô ta nuốt xuống, thần sắc vô cùng khổ sở, "nói không chừng có ngày, ta cũng làm hỏng việc của cô, quậy cô đến mức sống không yên."
Phong Phi Duyệt biết cô ta là vì tốt cho nàng, cô gái như vậy, mới được coi là người hào sảng thẳng thắn. Nàng cười đáp lại một tiếng, trong lòng lại nặng nề không thôi, kế sách hiện giờ, hy vọng phần thánh chỉ kia chưa tới tay Thất Duệ, nếu như có thể lục soát ra trong Cảnh Dạ Cung, thân phận thực sự của Thi tiệp dư mới bị phơi bày.
**