Chương 175: Nam Sủng

Thi Ỷ Đình lệ vươn đầy mặt, thần sắc vô tội, cô xoa vết bầm trên tay, từ từ cúi đầu xuống.

"Tỷ tỷ, muội không có làm gì sai, bọn họ sao lại đối với muội như vậy."

"Nha đầu ngốc." Lý Yên vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ta, "Trên đời có rất nhiều chuyện, là không thể dùng đạo lý để nói, ta không thể nào ở bên cạnh muội cả đời, muội sớm muộn cũng phải có ngày tự mình đối mặt."

Thi Ỷ Đình hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Yên, ánh trăng xuyên qua góc cửa sổ chiếu vào, càng làm nổi bật vẻ khiếp nhược trên mặt cô gái, cánh tay ôm Lý Yên càng lúc càng thu chặt, "Tỷ tỷ, bất luận như thế nào, muội cũng sẽ chờ tỷ."

Hai người tựa đầu chung một chỗ, trong thâm cung nội uyển, có thể có được thâm tình như thế này vốn không nhiều, Lý Yên nắm chặt bả vai cô gái, sau khi trấn tĩnh một hồi, Thi Ỷ Đình mới chậm rãi nhắm mắt lại, đã ngủ say.

Thu xếp ổn thỏa cho cô ta, Lý Yên khoác thêm chiếc áo, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền rón ra rón rén đi ra ngoài. Ước định của bọn họ, cô không hề quên, nàng càng hiểu rõ hơn, nam tử nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, đến đón cô ra ngoài.

Nửa canh giờ sau, cô không dám ở lại lâu, bước chân trở về, vừa đến trước cửa, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu hô đau.

Không chút do dự đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thi Ỷ Đình bị đám người trong phòng dồn đến góc tường, cô ta che hai tay trước người, đôi mắt to tròn trong sáng liếc thấy thân ảnh vừa tiến vài, lập tức sáng rực lên, "Tỷ tỷ..."

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Yên trở tay đóng cửa lại, sắc mặt lạnh xuống.

Nữ tử dẫn đầu chính là nha hoàn lúc trước, ả ta sai người đốt hết đèn lên, lập tức, cả gian phòng cũng sáng rực, "Bọn ta nghi ngờ ở đây có kẻ trộm."

Lý Yên tiến lên, đi tới trước mặt Thi Ỷ Đình đã cuộn tròn thành một đoàn, "Đình Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Tỷ tỷ..." Cô gái núp sau lưng cô, tầm mắt bị từng đôi mắt hung ác kia đè ép, Lý Yên thấy cô ta không nói lời nào, liền giơ hai tay nhẹ rơi lên đầu vai cô ta, "Không phải sợ, nói cho ta biết."

Thy Ỷ Đình nơm nớp lo sợ, một lát sau, mới giơ bàn tay đang nắm chặt ra, đưa tới trước mặt Lý Yên, "Bọn họ muốn cái này, muội không cho..."

Trên da thịt trắng nõn, chiếc ban chỉ ngọc kia càng phát sáng long lanh. Lý Yên đưa tay ra, đầu ngón tay còn chưa chạm đến, liền rụt trở về, thần sắc đầy phẫn nộ, cô quay đầu lại nói với đám người đang vây quanh bên cạnh, "Các ngươi nói ở đây có kẻ trộm, là có ý gì?"

"Ngươi nhìn xem thứ ở trên tay ả ta, một nha đầu ti tiện như ả, không phải trộm, thì đào ở đâu ra?" Nha hoàn kia một tay chống nạnh, vênh váo tự đắc chỉ vào Thi Ỷ Đình, "Khóc khóc khóc khóc, nhìn cái bộ dạng này của ngươi chỉ thấy bực bội."

Lý Yên nghe thấy thế, đột nhiên đứng bật dậy, giơ tay dùng sức hất cánh tay ả sang một bên, "Vật này là của ta, ai mà không có vài ba món đồ quý giá trong người. Vậy ta hỏi ngươi, đôi trâm cài thường ngày ngươi hay đeo là đào ở đâu ra?"

"Đó là Tây Cung nương nương ban thưởng." Vẻ mặt cô ta có hơi chột dạ, giọng điệu vẫn cường ngạnh như cũ.

"Ban chỉ này của ta cũng là chủ tử ở trên ban thưởng, sao, có cần phải nói rõ với ngươi là vị chủ tử nào hào phóng như vậy, ngươi còn có gan đi đối chất nữa hay không?" Lý Yên đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống đám người, "Ngươi tốt nhất nhìn cho rõ ràng, Hoán Sa Cung này không phải ai cũng có thể tùy ngươi ức hiếp, nếu như ngươi còn dám làm loạn, bị bên trên biết được, tất cả đều đừng mơ được yên ổn."

Tính tìn Lý Yên, người trong Hoán Sa Cung đều biết rõ, cứng rắn, thường ngày cũng không có ai dám đi chọc vào, nha hoàn bên cạnh rối rít xúm lại, "Thôi thôi, làm rõ là được rồi, đều là tỷ muội một nhà."

Nha hoàn dẫn đầu cũng đành nuốt cục tức trong bụng xuống, hai mắt vẫn hung hăng nhìn chòng chọc lên người Thi Ỷ Đình, Lý Yên thấy đám người tản đi rồi, lúc này mới ngồi xuống, trở lại bên cạnh cô ta, "Muội sao rồi?" Vươn tay vạch lọn tóc dính bên gò má cô ta ra, cô gái cuống quít né tránh, một bên gò má sưng đỏ lợi hại, "Thật là quá đáng!"

"Tỷ tỷ, bỏ đi." Thi Ỷ Đình lôi kéo tay áo cô, vén chăn gấm lên ý bảo Lý Yên cùng nhau chui vào, "Mau cất kỹ vật này đi, lúc nãy suýt chút nữa thì bị bọn họ moi ra, muội bị dọa chết mất, may mà không có bị cô ta cầm đi." Cô gái coi nó như bảo bối trân quý dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giao vào trong tay Lý Yên.

"Ỷ Đình..." Cô gái cắn cắn môi dưới, cầm ban chỉ trên tay, tựa hồ, rất khó mở miệng, "Ngày mai, huynh ấy sẽ đến đón ta ra ngoài."

Ánh mắt Thi Ỷ Đình ảm đạm, cô ta che giấu lôi kéo chăn gấm, "Vậy, vậy sao, vậy thật là tốt a."

Lý Yên vuốt vuốt ban chỉ, một lần rồi lại một lần, qua giây lát, ngẩng đầu nói, "Ta nghĩ kỹ rồi, ta không thể để muội ở lại đây một mình, một ngày cũng không thể."

Thi Ỷ Đình dựa vào vách tường, tựa đầu lên vai Lý Yên, "Muội không sợ, tỷ đã nói, sẽ dẫn muội ra ngoài,"

Tình cảnh của cô ta bây giờ, mình sao có thể nói đi là đi? Huống hồ, cho dù thật có thể đưa cô ta ra ngoài, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trong Hoán Sa Cung nhiều chuyện phức tạp, Thi Ỷ Đình không phải là mình, cô ta yếu đuối, chỉ sẽ bị ức hiếp nhiều hơn. Lý Yên nhíu chặt đôi mày thanh tú, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe lên. Gỡ chiếc ban chỉ trên tay xuống, tuy có chút không nỡ, nhưng cô vẫn không chút do dự nhét chiếc ban chỉ vào tay đối phương, "Tín vật này muội cầm lấy, ngày mai, muội rời đi cùng huynh ấy."

Thi Ỷ Đình trợn tròn mắt hạnh, hai tay rụt lại, cầm ban chỉ kia thả lại vào tay Lý Yên, "Tỷ tỷ, muội không muốn."

"Muội cái nha đầu chết dẫm này," Lý Yên gõ lên trán cô ta một cái, "ngày mai, muội ra ngoài trước, ta ở đây không có ai dám ức hiếp ta, đến lúc đó, chờ ra khỏi Hoán Sa Cung, ta lại tìm cơ hội nói rõ ràng với huynh ấy, chẳng phải được rồi sao?" Lý Yên đeo ban chỉ lên ngón cái của cô ta, "Nếu không, ta đi ra ngoài rồi cũng không thể an tâm. Ỷ Đình, chúng ta không thể nào ở lại đây cả đời, tỷ tỷ đã đồng ý với muội, sẽ không để ai ức hiếp muội nữa, ở đây đều là những kẻ lấn thiện sợ ác, nghe ta, ngày mai muội cứ đeo chiếc ban chỉ này."

Cô gái còn muốn từ chối, nói thế nào cũng không chịu tiếp nhận, "Muội không muốn, tỷ chịu đưa muội ra ngoài, có những lời này, muội đã đủ mãn nguyện rồi. Ỷ Đình ở nơi này không có người thân, chỉ có một mình tỷ tỷ, muội muốn tỷ sống thật tốt, không bị muội liên lụy, tỷ có hiểu không?"

Lý Yên lần nữa đeo ban chỉ vào tay cô ta, "Nghe ta, chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài, đến lúc đó, tỷ muội chúng ta cũng sẽ không bị ai ức hiếp nữa, không bao giờ."

Thi Ỷ Đình tựa hồ đã bị thuyết phục, cô ta cũng không muốn bị người ta chà đạp nữa, nhưng trong lòng vẫn có áy náy, không thỏa đáng, "Ban chỉ này là của tỷ, muội không thể làm như vậy."

"Đến lúc đó muội đưa ta ra ngoài, không phải cũng như nhau sao?" Lý Yên xua đi lo lắng của cô ta, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô ta một cái. Suốt cả đêm, hai người ai cũng không nhắm mắt được, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, mọi người đã thức dậy, Lý Yên cùng Thi Ỷ Đình vừa mới đi vào viện tử, liền thấy cô cô ngóng chờ, bảo đám nha hoàn đi tới tập trung lại một chỗ, xếp thành hai nhóm.

Cũng chính là cái ngày đó, khi Cô Dạ Kiết bước vào viện tử, rất nhiều chuyện, như đã định trước rồi vậy, không thể thay đổi được. Nam tử cao lớn tuấn lãng, có một gương mặt cao ngạo mà cô độc, trời sanh khí phách vương giả, vào một khắc kia đã lặng lẽ hiển hiện. Đôi đồng tử màu hổ phách khác hẳn người thường quét qua ngón tay mảnh khảnh của đám nữ tử, cuối cùng, rơi lên bàn tay Thi Ỷ Đình.

Gần trong gang tấc, hắn tiến đến gần như thế, khi hắn nâng tay của cô gái lên, Lý Yên chỉ cảm thấy sâu trong đáy mắt giống như bị chiếc ban chỉ ngọc kia đâm vào, suýt chút thì không mở ra được. Cô nhìn Cô Dạ Kiết cầm tay Thi Ỷ Đình đặt vào lòng bàn tay mình, trên mặt cô ta, hiện lên ửng hồng thẹn thùng, không ai có thể dự liệu được, nam tử có giọng nói đẹp đẽ này, còn có thân thế cùng phẩm mạo kinh người đến như vậy.

Đám người phía sau hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đám nha hoàn càng thêm trắng bệch, hận không thể chôn đầu trước ngực không bao giờ nhìn ai nữa.

Nam tử không chút kiêng kị kéo cô gái về phía mình, một tay đặt lên eo cô ta, nâng bàn tay mềm mại đeo ban chỉ lên, "Chúng ta đi."

Thi Ỷ Đình nắm chặt ngón tay của hắn, như kẻ chết chìm khó khăn lắm mới bắt được cọng cỏ cứu mạng, không buông ra, nam tử xoay người rời đi, tầm mắt lướt qua Lý Yên, nhưng không hề dừng lại, đối với người không liên quan, hắn từ trước đến giờ chính là keo kiệt ánh mắt như vậy.

Cô cô hoan hỉ đưa tiễn, lúc Thi Ỷ Đình sắp bước ra khỏi Hoán Sa Cung, ngoái đầu nhìn lại, môi trái tim khẽ mở, dùng khẩu hình nói ra hai chữ, "Chờ muội."

Lý Yên tin tưởng, một lần chờ đợi này, rốt cuộc khiến cô nếm đủ cảm giác từ tràn đầy chờ mong cho đến tuyệt vọng, Hoán Sa Cung, giống như một cái lồng giam khổng lồ, cô bỏ lỡ một cơ hội ra đi, cả đời này, cũng không có thêm lần thứ hai nào nữa.

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ..." Thi Tiệp Dư khẽ gọi, sau mấy tiếng, mới khiến Lý Yên hoàn hồn, "Thời gian không còn sớm nữa, ta phải trở về trước."

Phong Phi Duyệt vội cẩn thận nấp đi, đợi đến khi hai người đều ra khỏi cánh rừng, nàng lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trở lại Phượng Liễm Cung, Lý Yên đã ở ngoài canh giữ, thấy nàng tới đây, vội vàng hành lễ. Phong Phi Duyệt phất tay một cái, ý bảo cô gái đứng dậy, "Hoàng thượng có ở bên trong không?"

"Bẩm Nguyệt công công, hoàng thượng mới vừa rồi còn tìm ngài."

Phong Phi Duyệt bước vào nội điện, vẫn như mọi khi, Cô Dạ Kiết đang ngồi trước án kỷ phê duyệt tấu chương, thấy nàng đi vào, khẽ nhấc mi mắt lên một chút, "Đi đâu vậy."

Phong Phi Duyệt cởi cái mũ xuống, vài ba bước đi đến bên cạnh Cô Dạ Kiết, tầm mắt rơi lên chiếc ban chỉ ngọc trên ngón cái, thứ trong miệng bọn họ nhắc tới, chắc không phải chính là cái này chứ? Cô Dạ Kiết kinh ngạc với động tác của nàng, cứ thế nhìn tay mình bị nhấc lên, hắn khó hiểu mở miệng, "Sao vậy?"

"Đeo trên tay không thấy khó chịu sao?" Nàng giống như rất nghiêm túc sáp lại gần, Cô Dạ Kiết nắm chặt bàn tay, rụt về, "Mang đã quen rồi."

Sắc mặt Phong Phi Duyệt có hơi mất mát, lại cầm lấy tay hắn, "Đem dây chuyền trả lại cho thiếp."

Cô Dạ Kiết chuyên tâm xem tấu chương, cũng không cho là thật. Cô gái thấy vậy, dứt khoát kéo tay hắn sang, vén tay áo lên sau đó muốn cởi dây chuyền ra, "Duyệt Nhi, đừng làm rộn."

Phong Phi Duyệt xị khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, bị hoàng đế một phát giữ chặt cổ tay trắng nõn, "Nàng sao vậy."

"Ban chỉ này là tín vật chàng tặng cho người khác, hai thứ đeo vào cùng một chỗ, không thấy vướng víu sao?" Nàng khẽ chau mày, trong lòng bị nghẹn một hơi, không có chỗ phát trút.

Hoàng đế trở tay kéo nhẹ, ấn nàng ngồi lên trên chân mình, "Ai nói với nàng, đây là vật đính ước trẫm tặng cho người khác?"

Phong Phi Duyệt giận hắn có chuyện giấu giếm, vừa định cãi lại, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng bẩm báo dồn dập, "Thái hậu hai cung giá lâm..."

Cả người ngớ ra, nàng vội vàng đứng dậy, chụp cái mũ để bên cạnh đội lên rồi cung kính đứng sau lưng hoàng đế, Cô Dạ Kiết vừa rồi còn giỡn cợt, nháy mắt, tuấn nhan liếc thấy thân ảnh của thái hậu hai cung, lập tức lạnh lẽo. Phong Phi Duyệt không chút sợ sệt, nâng cằm lên, tầm mắt vừa vặn đối diện Tây thái hậu, "Nô tài tham kiến thái hậu hai cung."

Hai người ngồi dưới đường hạ, Đông thái hậu liếc Phong Phi Duyệt một cái, ánh mắt kinh miệt rời đi chỗ khác, "Hoàng đế, con gần đây bận bịu quốc sự, cũng phải để ý thân thể của mình một chút."

Cô Dạ Kiết khép tấu chương đang cầm trong tay lại, đối với lời quan tâm đột ngột của Đông thái hậu, cảm thấy cực kỳ không quen, "Thái hậu, có lời gì xin cứ nói thẳng." Đêm hôm khuya khoắc, chắc không phải là cố ý tới quan tâm thân thể của mình chứ.

Tây thái hậu vừa chạm vào trà nóng, con ngươi sắc sảo xuyên qua hơi nước mỏng manh dính chặt lên hai người đối diện, "Hoàng đế chớ có để bụng, thời gian gần đây, bổn cung vốn dĩ không muốn quản, nhưng phi tần hậu cung oán thán tương đối nhiều, có một số việc, truyền ra ngoài cũng không được hay cho lắm."

Phong Phi Duyệt dò xét gò má nam tử trước mặt, lời Tây thái hậu chứa đầy hàm ý, chuyện này, sợ là có liên quan với mình.

"Nam sủng làm mưa làm gió, không nên bắt đầu từ chỗ hoàng đế mà truyền đi." Tây thái hậu đặt chén trà xuống, "Hậu cung con cháu ít ỏi, bây giờ, hoàng đế quan trọng nhất chính là duy trì huyết mạch, bảo vệ Huyền Triều ta phồn vinh thịnh vượng dài lâu."

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, ngẫm nghĩ lại, cũng không có gì kỳ quái, hoàng đế đi đến đâu đều đưa mình theo tùy thân, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng phải có tiểu công công nàng ở bên cạnh, hậu cung ba ngàn giai lệ, hắn dù thanh tâm quả dục thế nào, cũng không có khả năng không nhiễm mây mưa. Dần dà, lời đồn đãi cứ như vậy mà truyền đi.

"Cũng chỉ là một tên thái giám mà thôi, bộ dáng càng không thể đoan trang hơn được, như vậy đi, chỗ bổn cung bên kia vừa hay thiếu người, hoàng đế dứt khoát ban cho một ân huệ, có vài lời, cũng không thể tự mình nói trắng ra được?" Đông thái hậu không chút che giấu sự kinh bỉ đối với Phong Phi Duyệt, ngay cả nhìn lâu thêm một chút cũng ngại phiền.

Hoàng đế bấm sâu năm ngón tay vào mặt bàn, thanh âm nặng nề mà trật tự, theo động tác hắn kéo môi mỏng ra mà dừng lại, "Vài ba lời đồn thổi nhảm nhí liền khiến thái hậu sợ hãi thành như vậy, bất quá chỉ là một nam sủng mà thôi." Nam tử nhấc tay, năm ngón tay rơi lên mông Phong Phi Duyệt, cợt nhã véo một phát, "Không biết tư vị trong đó, vĩnh viễn sẽ không hiểu." Năm ngón tay mở rộng, hoàng đế đẩy Phong Phi Duyệt về phía trước một cái, "Đông thái hậu muốn, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là tên thái giám, với trẫm mà nói như cá gặp nước, nếu như..."

"Hoàng đế..." Đông thái hậu dưới đường không ngồi yên được nữa, gương mặt lúng túng ửng đỏ, thần sắc đầy phẫn nộ. Phong Phi Duyệt không để lại dấu vết liếc hắn một cái, lời hoàng đế nói, không thể nghi ngờ thừa nhận mình là một nam sủng, không biết hắn giở cái trò quỷ gì.

Tây thái hậu đè mu bàn tay Đông thái hậu lại, quay về phía bà ta lắc lắc đầu, mỉm cười đứng dậy, "Nếu hoàng đế khăng khăng như vậy, bổn cung cũng không có cách nào can thiệp nữa, mấy phi tần kia làm loạn rất gắt, bổn cung cũng coi như đã khuyên nhủ rồi, tốt nhất nên có một lời giải thích với bọn họ."

Ngữ khí bà ta nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo vài phần hiền hậu, trái ngược hoàn toàn với vẻ tàn nhẫn sắc bén thường ngày, Đông thái hậu cũng đứng dậy, giao phó thêm vài câu, sau đó ra khỏi Phượng Liễm Cung.

Phong Phi Duyệt qua hồi lâu mới dám vặn vặn cái lưng cứng ngắc, vươn tay kéo bàn tay nam tử vẫn đang dính chặt trên người mình ra, "Hai cung thái hậu này, cũng thật biết chọn thời điểm."

"Rầm..."

Hoàng đế một chưởng nặng nề đánh lên án kỷ, mắt phượng hẹp dài giấu đi vẻ cợt nhã, trong con ngươi khắc sâu hiện ra sát khí khát máu, năm ngón tay siết chặt, gân xanh kéo căng thành một đường, "Hai lão hồ ly này!"

"Kiết, sao vậy?" Phong Phi Duyệt kinh ngạc, bị thần sắc trên mặt hắn dọa giật mình. Nàng tiến người đến gần, rất nhanh cầm lấy nắm tay của hắn bao bọc trong lòng bàn tay mình.

Hoàng đế rút một quyển tấu chương ra, tiện tay ném một cái tới trước mắt Phong Phi Duyệt, "Trẫm không ngờ, lại đến nhanh như vậy!"

*