Chương 174: Nhớ Lại Chuyện Cũ

Năm ngón tay Tây thái hậu bấm chặt vào mặt bàn, ánh mắt như có như không rơi lên mặt Mạch Tu, "Quốc sư, có vài chuyện, bổn cung vốn cũng không muốn lừa gạt ngài."

Người đàn ông lơ đễnh, đặt chén trà trong tay xuống, "Ta biết."

Tây thái hậu hình như có chút đau đầu, một tay chống lên gò má, "Chuyện khiến bổn cung đau đầu nhất, là phần thánh chỉ lúc hoàng đế lên ngôi kia, đã nhiều năm như vậy, tìm khắp nơi không thấy, thủy chung khiến quả tim này của ta không yên định được."

Mạch Tu thấy bà ta không giấu giếm nữa, đầu ngón nhẹ nhàng đảo quanh mép chén trà, "Thánh chỉ là được dùng để hoàng thượng đăng cơ, Tây thái hậu vì sao lại lo lắng như vậy?"

"Huynh không biết đâu. " Đông thái hậu chen vào, hạ thấp giọng nói, "Phần thánh chỉ đó là giả."

"Giả?" Mạch Tu kinh ngạc không nhẹ, trong lòng bình tĩnh ngẫm lại, "Hai người đã biết là giả, vì sao lúc đầu không ngăn cản?"

Sắc mặt thái hậu hai cung đều u ám, Mạch Tu mơ hồ cảm giác thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, Đông thái hậu nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái, thấy bà ta cũng không có ý giấu giếm, lúc này mới lên tiếng nói, "Thánh chỉ là từ An Đức Cung ban ra, sao có thể là giả? Bọn ta cũng đành phải cắn răng nuốt vào bụng."

"Ý của người là, lúc đầu các người đã chuẩn bị một phần thánh chỉ giả, đến khi đại sự sắp thành, lại bị đánh tráo, thúc đẩy hoàng đế bây giờ thuận lợi đăng vị. Mà phần đánh tráo kia, cũng là giả?" Vẻ mặt Mạch Tu đầy khó tin, thái hậu hai cung bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, nghiêm túc gật đầu.

"Vậy tiên hoàng, có để lại thánh chỉ nói đem ngôi vị hoàng đế này truyền lại cho ai không?"

"Không có." Tây thái hậu lắc đầu, "Lúc tiên hoàng băng hà, chỉ có mấy tên cung nhân túc trực bên cạnh, khi đó ông ta đã sớm thần trí hồ đồ, vả lại, triều chính sau này lỏng lẻo, rất nhiều việc giao cho thừa tướng một tay xử lý, nếu nói quả thật có thánh chỉ truyền ngôi, cũng chẳng có mấy người tận mắt nhìn thấy."

"Vậy theo ý của Tây thái hậu, kế sách hiện giờ, chính là tìm được phần thánh chỉ trong tay hoàng thượng." Mạch Tu thần sắc bình tĩnh, suy nghĩ chu toàn, "Liệu có khả năng, thánh chỉ đã bị phá hủy, chết không đối chứng?"

"Không thể nào." Tây thái hậu khẳng định chắc chắn, tròng mắt đầy kiên định, "Thánh chỉ truyền ngôi qua từng triều đại, tuyệt đối không thể bị phá hủy, ấm ức năm đó, bổn cung vẫn còn bị nghẹn cho đến bây giờ."

Bàn tay nện lên mặt bàn gỗ lim một cái, Đông thái hậu cũng oán giận không kém, "Nếu không phải hắn nhanh hơn một bước, hoàng đế bây giờ chính là Lệ Nhi."

Tây thái hậu vuốt ve chỉ sáo hình thù kì dị, môi đỏ tươi mím chặt, khóe miệng vẽ ra nụ cười rất nhạt, Mạch Tu ngẩng đầu lên, từ trong đôi mắt chòng chọc như hổ đói kia, ông ta nhìn ra được dã tâm cùng giễu cợt. Đông thái hậu có đôi khi tính khí nóng nảy, nhưng lời nói lại không để trong lòng, Tây thái hậu ngược lại, trầm ổn tâm cơ hơn nhiều.

Phong Phi Duyệt đi ra tẩm điện, mới đi được không bao lâu, liền nhìn thấy Lý Yên ở trước mặt mình, vội vội vàng vàng chạy về một phía.

Nàng núp sau cây trụ đồng, thấy cô gái quan sát hai bên, thần sắc có chút khẩn trương, Phong Phi Duyệt nắm chặt vạt áo, vội vàng theo phía trước, Lý Yên nhìn quah bốn phía, thấy không có ai, liền khom lưng chui vào khu rừng trúc bí mật kia.

Phong Phi Duyệt đứng ở lối vào, chần chừ không nhấc chân, không chỉ một lần, hoàng đế mỗi khi có chuyện phiền lòng sẽ tới đây, cánh rừng này, dường như lưu giữ rất nhiều chuyện của hắn cùng Lý Yên.

Hơi lạnh xông tới trước mặt khiến nàng phải nín thở đi về phía trước, sâu trong rừng trúc, so với nơi bình thường tất nhiên sẽ lạnh lẽo hơn nhiều, đã có hơi thở đầu mùa đông. Phong Phi Duyệt vừa mới đi vào, liền nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ xuyên qua lá trúc mỏng manh truyền đến, nàng tìm một hòn non bộ kín đáo nép mình trong đó, chỉ lộ ra cái đầu.

"Sao muội lại ở đây?" Lý Yên kéo cô gái đang đưa lưng về phía mình một cái, "Ngộ nhỡ để hoàng thượng nhìn thấy."

"Hoàng thượng? Sao hoàng thượng có thể nhìn thấy, tỷ tỷ, có phải tỷ cho rằng chàng ấy vẫn sẽ đến đây không?" Thanh âm mềm mại mang theo mang theo vài phần giễu cợt mập mờ, "Nơi này, muội vẫn không bỏ xuống được sao?" Không cần quay đầu lại, chỉ từ âm thanh đó, Phong Phi Duyệt cũng có thể phân biệt được ai là ai.

"Ỷ Đình..." Thần sắc Lý Yên vẫn bình thản như vậy, "Đây chỉ là một khu rừng trúc mà thôi, nên bỏ xuống, ta đã sớm bỏ xuống rồi, ngược lại là muội, hà tất phải miễn cưỡng nắm lấy không buông chứ?"

"Lời này của tỷ là có ý gì?" Đôi môi Thi Tiệp Dư run rẩy, hàn ý phát ra tán loạn trong mắt bị cố ý che giấu. Đáy mắt cô ta vươn lệ, một ngón tay chỉ vào lồng ngực mình, "Bỏ xuống, nói thì đơn giản, Lý Yên, ta vẫn luôn xem tỷ như tỷ tỷ mà đối đãi, tỷ nói cho ta biết, phải làm thế nào mới có thể buông xuống."

"Ỷ Đình," Lý Yên kéo hai tay cô ta, "ta hiểu muội vốn không cam lòng, nhưng việc đời đã định như vậy rồi, chớ có cưỡng cầu nữa, ta trông coi khu rừng trúc này, vốn cũng không bỏ xuống được..."

"Tỷ tỷ," Thi Tiệp Dư lên tiếng cắt đứt, "trong lòng ta đau, tỷ không hiểu được, không ai có thể hiểu được."

Ngữ khí ai oán dần dần kéo đến, cô gái lảo đảo vài bước, ngồi xuống ghế đá bên cạnh, "Hoàng thượng hồi cung rồi, mấy ngày nay, Cảnh Dạ Cung chàng ấy cũng không hề bước qua một bước."

Lý Yên ngồi xuống trước mặt cô ta, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Nương nương không có ở đây, muội phải cho hoàng thượng chút thời gian thích ứng."

Thi Tiệp Dư lắc đầu, cũng không nói gì cả, ngồi chẳng bao lâu, liền cô độc đứng dậy. Cô ta cũng không đi ra khỏi rừng, đứng lưỡng lự một chỗ, sau đó phía chân trời đột nhiên có cơn mưa nhẹ, từng giọt tí tách rơi xuống. Cô gái đứng trong vườn, làn váy lụa mỏng manh kiều diễm quét dưới mặt đất, không bao lâu, mái tóc liền bị nước mưa thấm ướt, cô ta đứng phía đối diện Phong Phi Duyệt, như vậy nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô gái khổ sở cong lên, thân thể, lạnh run lẩy bẩy.

"Ỷ Đình..." Lý Yên nắm hai vai cô ta, kéo cô ta về phía hòn non bộ bên cạnh, "Thân thể muội còn yếu như vậy, thật sự không muốn sống nữa rồi!"

Phong Phi Duyệt thấy hai người biến mất trong tầm mắt, nàng cúi thấp lưng xuống, khom người cùng đi theo bọn họ, chọn một chỗ kín đáo ẩn thân. Trong hòn non bộ mơ hồ có ánh sáng từ thạch bích theo khe hở chiếu xạ ra ngoài, thì ra, bên trong còn có bồng lai tiên cảnh.

"Đây..." Thi Tiệp Dư nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, thấy bên trong không chỉ có chao đèn treo trên cao, còn có giấy và bút mực đơn giản, "không ngờ, còn có một nơi như thế này."

Lý Yên ngượng ngùng thu dọn đồ đạc, "Ta thích thanh tỉnh, thường ngày hầu hạ ở Phượng Liễm Cung xong, có đôi khi sẽ đến bàn đá này ngồi một lúc." Cô thu dọn mấy bức họa tiện tay vẽ, xếp gọn trên bàn đá, "May mà, không có ai đến quấy rầy."

"A, đây là cái gì?" Thi Tiệp Dư nhìn quanh bốn phía, thấy trên thạch bích khắc đầy hoa văn đủ hình đủ kiểu, thoạt đầu mới nhìn, cũng không có ý nghĩa gì, giống như là tiện tay vẽ ra, nhưng lại rõ rõ ràng ràng khắc lại từng ngày từng ngày. Thi Tiệp Dư đứng lên, men theo những hoa văn kia nhìn lại một lượt. Lý Yên thần sắc khẩn trương, vội vàng che giấu nói, "Đây là thường ngày ta tiện tay vẽ thôi, muội mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

"Tỷ tỷ," Thi Tiệp Dư gọi một tiếng, Lý Yên vừa mới quay người sang chỗ khác liền khựng lại, chầm chậm xoay đầu lại, "Sao vậy?"

Cô gái không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, tiếp theo ngón trỏ mảnh khảnh chỉ lên thạch bích kia, "Ngày này, muội vẫn còn nhớ rất rõ." Sắc mặt Lý Yên tái nhợt, theo tay Thi Tiệp Dư nhìn lại, trên mặt đá thô ráp lồi lõm, lưu lại đó, là vài món đồ duy nhất nàng có thể giữ lại. Hai mắt Thi Tiệp Dư như bị đâm chích, y phục thấm ướt dính lên người, càng lộ vẻ mỏng mảnh, "Đó là ngày hoàng thượng đón ta đến bên cạnh chàng."

Nơi cổ họng Lý Yên tắc nghẽn, một chữ không thốt ra được. Bên ngoài, Phong Phi Duyệt nín thở, trái tim càng nảy lên cao, vô cùng khẩn trương.

"Suy cho cùng, chung quy là ta có lỗi với tỷ." Ngữ khí Thi Tiệp Dư mềm xuống, thấy Lý Yên cứng ngắc bất động, cô ta nâng hai tay cô gái lên, hai người cùng nhau ngồi xuống.

"Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ chuyện năm đó chứ?"

Lý Yên nheo mắt nhìn về phía chao đèn vải lụa màu vạt nhạt trên cao, cô dựa vào mặt tường đã lạnh băng, tầm mắt, xuyên qua thời gian, rơi vào một nơi rất xa.

"Xem cái bộ dạng vụng về hậu đậu của ngươi, mau, nhanh nhẹn một chút, cái này, còn có mấy cái này, tất cả đều phải giặt sạch." Một cô cô hai tay chống nạnh, cây roi mây vừa dài vừa nhỏ trong tay vụt lên người một cô gái, vẻ mặt dữ tợn làm người ta sợ hãi.

"Cô cô, cô cô chớ nên tức giận." Lý Yên vung tay làm nước đọng dính lên ống tay áo, cô bước chanh tiến lên, hai tay kéo khuỷu tay cô cô kia, "Ở Hoán Sa Cung có ai không biết tính tình cô cô là tốt nhất, nha đầu này ngược lại chịu khó siêng năng, chỉ là tay chân có chút vụng về, ta à, thay cô ta xin cô cô người tạ lỗi."

"Còn ngươi chính là dẻo miệng nhất." Cô cô kia chỉ cô gái ngồi dưới đất một cái, "Sớm muộn cũng bị nó làm tức chết, ta cũng không quản nữa, người tốt chịu tội, các ngươi tự mà lo liệu đi."

"Cảm ơn cô cô." Lý Yên không ngừng gật đầu, tiến lên ngồi xổm xuống, phân loại y phục vừa được mang tới để đem đi giặt, cô đảo mắt ngó chừng, thấy cô cô quản sự đã đi xa, lúc này mới trách cứ nói, "Ỷ Đình, cái tính khí này của muội, chỉ có nước bị người ta ức hiếp."

Cô gái khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cô ta dung mạo thanh tú, nụ cười trong trẻo, "Có tỷ tỷ ở đây, sợ cái gì chứ."

Lý Yên hết cách với cô ta, ngón tay nhỏ nhắn gõ nhẹ lên trán cô ta một cái, "Muội đấy, để ta nói tốt cho muội như vậy."

Mỗi ngày ở Hoán Sa Cung đều rất cực khổ, hơn nữa Thi Ỷ Đình tử nhỏ tính tình nhu nhược yếu đuối, công việc trong tay so với người khác tất nhiên sẽ nhiều hơn vài phần. Trong hậu viện, giường đệm của hai người khít khao dán sát lại làm một, đợi đến đêm khuya yên tĩnh, Lý Yên thấy mọi người xung quanh đã ngủ say, lúc này mới từ trong chăm gấm chui đầu ra, vươn tay khẽ đẩy cô gái bên cạnh, "Ỷ Đình..."

Chăn mềm chuyển động, một đôi mắt trong trẻo đối diện Lý Yên, cô gái đè thanh âm xuống thật thấp,"Tỷ tỷ, tỷ cũng chưa ngủ sao?"

"Ta ngủ không được." Lý Yên tỳ cằm vào mu bàn tay, đầu tóc có chút rối, tắt đèn rồi, trong phòng tuy chỉ có khoảng không gian đen kịt, nhưng Thi Ỷ Đình vẫn có thể nhờ vào ánh trăng sáng rực bên ngoài, thấy khuôn mặt cô gái đỏ bừng.

"Ỷ Đình, muội đã từng yêu thích ai chưa?"

Sắc mặt cô gái theo đó ửng hồng vội vàng lắc đầu, "Tỷ tỷ, tỷ nói nhăng cuội gì vậy."

Lý Yên thần bí nhếch miệng, cô cẩn thận lục lọi trong chăn gấm nửa ngày, lúc đưa ra, trên tay cầm một chiếc ban chỉ ngọc* sáng long lanh, "Có đẹp không?"

(Ban chỉ ngọc: Một loại nhẫn đeo trên ngón tay cái)

Thi Ỷ Đình đưa tay nhận lấy, đặt chiếc ban chỉ giữa lòng bàn tay, đưa về phía ánh trăng bên ngoài, hai mắt nheo lại, "Thật là đẹp, tỷ lấy được ở đâu vậy?"

"Là người khác cho đấy!" Lý Yên ngọt ngào kéo chăm gấm lên đầu vai, "Huynh ấy nói, huynh ấy sẽ đưa ta ra ngoài."

Thi Ỷ Đình nắm lấy chiếc ban chỉ càng lúc càng chặt, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên cứng đờ, con ngươi lóe lên, hiện ra vài phần né tránh không muốn tiếp nhận, "Vậy, vậy sao."

"Ỷ Đình, muội làm sao vậy." Lý Yên khẩn trương vươn tay cầm lấy cổ tay trắng nõn của cô gái, cô biết cô ta đang lo lắng điều gì, "Muội yên tâm, chỉ cần ta có thể ra khỏi Hoán Sa Cung này, ta nhất định dẫn muội ra ngoài."

Trả lại chiếc ban chỉ vào tay Lý Yên, Thi Ỷ Đình miễn cưỡng gượng cười, trong mắt hiện rõ bất lực cùng không nỡ, "Tỷ tỷ, người đó là ai?"

Lý Yên giữ chiếc ban chỉ trong lòng bàn tay, trong mắt, kiên nghị vạn phần, "Chúng ta chỉ gặp nhau mấy lần trong hòn non bộ ở ngự hoa viên, trời tối quá, ta không nhìn rõ bộ dáng của huynh ấy, nhưng mà, giọng nói của huynh ấy cực kỳ hay, ta nghe qua một lần rồi, sau này liền không quên được."

"Nhưng mà, hắn thật sự sẽ đến đón tỷ sao?"

"Nhất định sẽ," Lý Yên chắc chắn, "ta không thể khẳng định, nhưng mơ hồ biết được, huynh ấy là người trong cung này, ta nhờ người xem qua, chiếc nhẫn này không phải là đồ vật bình thường, chỉ có hoàng tử mới có."

"Có thật không?" Thi Ỷ Đình cũng bật thốt lên, ánh mắt đầy ước ao, "Tỷ tỷ, hắn cũng chưa gặp mặt tỷ bao giờ sao?"

Lý Yên gật đầu, nụ cười ấm áp, "Chúng ta đã nói rồi, phải để lần đầu tiên gặp mặt, lưu lại đến khi huynh ấy tìm được ta."

Cô gái nghiêng đầu, nhìn nụ cười phấn khởi của Lý Yên, Thi Ỷ Đình chống một tay lên gò má, trong lòng đột nhiên ửng lên chua xót, "Tỷ tỷ, tỷ đi rồi, muội thật sự rất sợ."

"Ỷ Đình," Lý Yên nắm chặt tay cô ta, đầu ngón tay lạnh như băng dùng lực mà kiên định, "tin tưởng ta, ta nhất định sẽ đưa muội ra ngoài."

Thi Ỷ Đình gật đầu, hai người nắm tay nhau cùng đặt giữa khung giường, màn đêm tối đen, ngoại trừ tiếng nói chuyện rì rầm ở bên ngoài, chỉ còn lại tâm tư của từng người.

"Bảo ngươi làm một chút chuyện như vậy lại dám mạnh miệng!"

Hôm sau, Lý Yên vừa mới bước vào Hoán Sa Cung liền thấy đám nha hoàn vây quanh một chỗ, nàng nhấc chân tiến lên, chợt thấy một bóng người lướt qua trước mắt, âm thanh thân thể bị đẩy ngã đụng vào thùng nước kịch liệt truyền đến, nàng lúc này mới nhìn thấy rõ người kia là Thi Ỷ Đình.

"Đình Nhi..." Lý Yên chưa bao giờ gọi tên của cô ta, cả Hoán Sa Cung, cũng không có một ai biết tên họ đầy đủ của cô ta.

"Tiểu tiện nhân, còn dám giả chết." Một nha hoàn lớn tuổi đẩy Lý Yên ra, túm tóc Thi Ỷ Đình lôi sang một bên đánh tới, "Ta cho ngươi mạnh miệng!"

Cô gái nhịn đau, nước mắt đã sớm tuôn rơi, Lý Yên vừa gấp vừa giận, vội vàng tiến lên che chở, "Muội ấy có tên đàng hoàng, các ngươi hà tất phải chà đạp người ta như vậy?"

"Chuyện này không liên quan đến ngươi," Đám người vây lại tiến lên, "bọn ta chính là muốn dạy dỗ nó."

"Tỷ tỷ..." Sau lưng, cô gái vươn tay kéo tay áo cô, uất ức khóc, "muội không có cãi lại, thật sự không có."

Trái tim Lý Yên đau xót, vội dùng thân thể che chở cô gái phía sau, "Các người nhìn xem, Hoán Sa Cung đang yên đang lành bị quậy thành cái dạng gì rồi, một lát nữa nếu như xiêm y của nương nương vẫn chưa sạch sẽ, các ngươi khỏi tranh cãi nữa, dứt khoát cùng nhau đi xuống Diêm La Điện hết đi."

Đám người hai mặt nhìn nhau, đúng lúc cô cô xắn tay áo đi vào, "Tạo phản rồi, ai làm đây!"

"Đi." Nha hoàn dẫn đầu nháy mắt, những người liên can vội vàng tản ra, lúc cô ta xoay người, vẫn còn hung tợn quay đầu lại nói, "Ngươi có bản lĩnh, thì đừng có rời khỏi đây nửa bước, bằng không, ả ta ở Hoán Sa Cung sẽ không có kết cục tốt."

Thi Ỷ Đình nhịn đau, thấy cô cô đang đi về phía bên này, vội vội vàng vàng thu dọn đống bừa bộn dưới đất, Lý Yên thấy thế, kéo tay cô ta lại, không để cho cô ta có động tác gì khác.

Cô cô đi tới trước mặt hai người, nhìn dưới đất một cái, lại thấy cả người Thi Ỷ Đình đều là vết thương, cũng không có làm khó như thường ngày nữa, mà đi thẳng ra ngoài.

Trở lại chỗ ở, Lý Yên không nói tiếng nào, thấy cô không nói lời nào, Thi Ỷ Đình chỉ đành phải lấy lòng kéo tay áo cô, "Tỷ tỷ."

Lý Yên ngừng động tác trong tay, đột nhiên dùng sức đem băng vải ném lên giường, "Cái bộ dạng này của muội, bảo ta sao có thể an tâm mà đi được? Muội tại sao không thể học cách tự bảo vệ mình, không ỷ lại vào ta nữa!"

Cô gái sợ hãi co rúm hai vai lại, cô ta chưa từng thấy Lý Yên nổi giận như vậy, "Xin lỗi, tỷ tỷ, muội sẽ không liên lụy đến tỷ nữa."

Lý Yên thấy cô ta sắp khóc, lại cố nén, lòng lập tức mềm xuống, để cho cô ta tựa vào vai mình, "Ỷ Đình, ta không phải có ý đó, ta chỉ là nóng lòng, sợ muội lại bị ức hiếp."

*