Nàng nghi hoặc không hiểu, rút tay về, mở tấu chương ra, đôi mắt xinh đẹp quét qua chữ viết bên trên, con ngươi trong trẻo, lập tức trợn tròn.
"Đây, hẳn là chuyện tốt a."
Tin mừng Lệ vương gia có a ca, Đông thái hậu trong cung muốn bắt tay tổ chức thịnh lễ, làm khánh sinh cho tiểu a ca.
Hoàng đế một tay chống trán, tuấn nhan lãnh nghị càng thêm âm trầm, "Thái hậu hai cung lần này đến, là vì muốn thăm dò thực hư, nếu trẫm thực sự vì nam sủng mà bỏ bê phi tần hậu cung, chẳng phải là càng thuận lợi cho bọn chúng đắc ý? Quân gia tan rã, trẫm cùng thái hậu hai cung, đã sớm chính diện giao phong, chỉ thiếu nước chưa xé da mặt nhau ra." Cô Dạ Kiết vươn tay ôm eo nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình, "Bây giờ Lệ vương gia có con rồi, Duyệt Nhi, trẫm không thể không lo lắng.'"
Phong Phi Duyệt để hắn tựa vào trước ngực mình, bàn tay đặt xuôi bên người, cứng ngắc, sau đó rơi lên đầu vài nam tử, giang sơn này, quá nhiều kẻ mơ ước, Cô Dạ Kiết đến giờ chưa có con nối dõi, bây giờ, Lệ vương gia được một a ca, chuyện này không thể nghi ngờ lần nữa trở thành cái họa ngầm trong lòng hoàng đế.
Trong lòng dâng lên áy náy, hoàng đế ngẩng đầu lên, thấy trong mắt nàng thoáng qua một tia né tránh, Phong Phi Duyệt khẽ mở miệng, muốn nói, lại bị nam tử xòe một ngón tay đè lại, không cho mở lời, "Trẫm bây giờ không muốn gì cả, điều duy nhất phải làm, chính là diệt trừ thế lực sau lưng hai lão hồ ly kia, ta muốn khiến bọn chúng nhìn xem, ai mới có thể ngồi lên cái cái ghế rồng này, nhất thống thiên hạ."
Phong Phi Duyệt nhếch khóe miệng, miễn cường cười, nàng biết Cô Dạ Kiết cố ý không nhắc tới chuyện đứa con, là vì suy nghĩ cho nàng, "Ngày mai, thiếp đi tìm Mạch y sư xin vài thang thuốc, lần trước chính là uống thuốc của huynh ấy sau đó mới mang thai, có thể thấy, vẫn có thể tiếp tục cố gắng."
"Tìm Mạch y sư?" Hoàng đế để cho nàng ngồi lên chân mình, "Dùng thân phận bây giờ của nàng, phải mở miệng như thế nào?"
Phong Phi Duyệt vòng tay ôm chặt cổ nam tử, "Huynh ấy đã sớm nhận ra thiếp rồi, không qua mắt được huynh ấy."
Ngón trỏ Cô Dạ Kiết ở bên eo nàng nhẹ nhàng gõ nhịp, khi nàng vừa nói xong, cổ tay hắn cũng ngừng lại, "Hắn biết rồi?"
Phong Phi Duyệt mím môi trái tim, sau đó gật đầu, "Huynh ấy là thần y, tất nhiên có thể phân biệt được hơi thở trên người thiếp."
"Đây là hắn nói sao?" Cô Dạ Kiết ngước mắt lên, thấy nàng gật đầu, môi mỏng kéo lên, "Lời như vậy, mà nàng cũng tin được."
Phong Phi Duyệt ngoái đầu nhìn lại, bàn tay trắng mịn dán lên khóe miệng hắn, "Không cho chàng nói hưu nói vượn, huynh ấy không giống những người khác, thiếp có thể tin tưởng huynh ấy."
Chẳng bao lâu sau, những lời này cũng từ trong miệng Cô Dạ Kiết bật thốt ra, hắn kéo tay nàng xuống bao trọn trong tay mình, ngón trở nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay nàng, "Duyệt Nhi, nàng chỉ có thể tin tưởng ta."
Phong Phi Duyệt biết hắn có đôi khi dở chứng ngang bướng thì còn khó chiều hơn cả trẻ con, cho nên cũng không phản bác, chỉ là theo ý nam tử tựa vào trước ngực hắn, tấu chương xếp thành một xấp, hoàng đế đã không còn lòng dạ phê duyệt, toàn bộ tâm tư tề tụ kéo đến, chầm chậm đè lên chân mày.
Yến hội khánh sinh cho tiểu a ca tổ chức ở Lệ vương phủ, đến giờ, thái hậu cùng hoàng đế toàn bộ đều có mặt, Phong Phi Duyệt tất nhiên cũng đi theo, cùng nhau tới đó.
Phủ đệ của Lệ vương gia cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đèn lồng tử tôn màu đỏ treo đầy cả mái hiên, ngay cả thạch sư uy nghiêm hai bên cổng chính cũng được kết lụa hoa liên, cửa lớn sơn đỏ, gia đinh tới lui nghênh đón, rất náo nhiệt. Đi vào hậu viện, kết cấu hình vòm bao quanh bốn phía cùng với dòng suối do hạ nhân đào nên, cây cỏ thiên nhiên chọn đất mà sinh trưởng, tươi tốt phồn vinh.
Hoàng đế ngồi ở vị trí chính giữa trên cao, đợi nửa ngày, cũng không thấy Lệ vương gia lộ diện, văn võ bá quan tề tụ dưới đường, sắc mặt Đông thái hậu không nén được khẩn trương, vội vàng cho người đi mời.
Cô Dạ Kiết lạnh mặt, qua giây lát, mới thấy nam tử trang trọng bước tới, bên người, trắc vương phi nhẹ nhàng uyển chuyển đi theo, trong tay, còn ôm tiểu a ca vừa mới chào đời không lâu.
Đông thái hậu mừng rỡ đứng dậy, dung quang rực rỡ tiến lên, "Nào, để bổn cung ôm một cái."
Trắc vương phi khẽ nhếch khóe miệng, cẩn thận giao đứa bé vào trong tay bà ta, "Mẫu hậu, nhìn xem, thằng bé đang cười với người đấy."
Đông thái hậu cúi đầu xuống, khóe miệng theo động tác vô thức của đứa bé con mà nâng lên, ngón trỏ rơi lên cánh môi tiểu a ca, mà đứa nhỏ lại không hiểu chuyện, liền há miệng dùng sức mút vào, "Nhìn xem, làm tôn tử của ra đói bụng rồi đây."
Cô Dạ Kiết hứng thú rã rời, loại cảnh tượng náo nhiệt này hắn hoàn toàn không dung nhập vào được, Phong Phi Duyệt đứng một bên, nàng lo lắng ngước mắt, tầm mắt rơi lên sườn mặt mềm mại của hoàng đế. Hắn một tay chống đầu, vẻ mặt thần sắc đều cứng ngắc, sâu trong con ngươi kỳ lạ tản mác ra một loại hy vọng không nói thành lời, Phong Phi Duyệt chớp chớp hai mắt, cho rằng mình nhìn lầm rồi, trong mắt hoàng đế lóe lên, chính là khao khát?
Chư vị đại thần rối rít tiến lên chúc mừng, Lệ vương gia còn bận đáp lễ, sau khi lui người ra, sải bước đi tới trước mặt Cô Dạ Kiết, "Vi thần tham kiến hoàng thượng."
"Thần đệ không cần hành lễ, hôm nay, là ngày vui của đệ." Cô Dạ Kiết nằm nghiêng trên ghế dựa, thu hồi ánh mắt, mang theo mạ mị lười biếng.
Lệ vương gia đột nhiên ngước vầng trán cao rộng lên, Phong Phi Duyệt có chút sợ hãi khẽ chuyển động con ngươi, sợ bị hắn nhận ra. Nam tử xoay người đứng thẳng, tầm mắt lơ đãng rơi lên trên mặt nàng, con ngươi thâm thúy sau khi chiếm lấy cặp mắt nàng, lập tức lóe lên, lông mi nồng đậm chớp nhẹ, hai mắt chầm chậm nheo lại.
Khó nhịn giống như đang chịu cực hình, Phong Phi Duyệt nắm chặt vạt áo hai bên, cho đến khi trong lòng bàn tay vặn ra nếp uốn, hai mắt nhìn trái phải chung quanh, tận lực tránh đi.
"Hoàng huynh, thái giám kia nhặt ở đâu về vậy, vừa đen vừa xấu." Lời Lệ vương gia nói lại khiến người ta không sốc chết thì thôi, một câu nói, thiếu chút làm Phong Phi Duyệt bị nghẹn nước miếng đến chết, nàng trợn to hai mắt, nhìn thấy hắn nhếch khóe môi lên mới nhịn xuống cục tức này, không phải là nói mình xấu sao, như vậy càng tốt, còn đỡ hơn bị nhận ra, nàng mím chặt môi đỏ mọng, dưới tầm mắt cao ngạo của Lệ vương gia, từ từ kéo môi mỉm cười.
Trắc vương phi ôm tiểu a ca lên đường hành lễ, đến gần nhĩn kỹ, mới phát hiện đó là một đứa bé rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn béo múp, không sợ người lạ, nhìn thấy ai cũng có thể nhếch miệng bật cười.
Lệ vương gia đưa tay nhận lấy, tuấn nhan tà mị khi đối diện vẻ hồn nhiên của đứa trẻ liền chuyển thành dịu dàng, hoàng đế khẽ chống hai tay, từ trên ghế đứng dậy, hắn ngắm nhìn cái đầu nho nhỏ kia, chỉ thấy đứa bé nhếch miệng lên, cười khanh khách thành tiếng. Phong Phi Duyệt cũng theo đó mỉm cười, Cô Dạ Kiết do dự một lúc, sau đó vươn hai tay ra, nhận lấy đứa bé trong tay Lệ vương gia.
Phong Phi Duyệt cũng tiến lên một bước, đứa bé giơ bàn tay nhỏ xíu, tự mình chơi cực kỳ cao hứng, hoàng đế giống hệt như Lệ vương gia, mặc dù ôm, nhưng tư thế cực kỳ gượng ép. Nàng nhìn Cô Dạ Kiết tuấn nhan nghiêm túc, tầm mắt theo đó rơi lên tay hắn, lại thấy trong tả lót của đứa nhỏ, giống như có cái gì đó đang chuyển động. Nàng ngưng mắt nhìn lại, quả nhiện có dấu vết di chuyển rõ ràng.
Phong Phi Duyệt không chút nghĩ ngợi vươn tay đoạt lấy đứa bé, Cô Dạ Kiết không kịp phòng bị, ngay cả đám người bên cạnh cũng nhất thời không có phản ứng, "Duyệt..."
"Ngươi muốn làm cái gì!" Sắc mặt Lệ vương gia sa sầm, thân thể cao lớn bước nhanh lên trước, giọng điệu lo lắng.
"Đừng qua đây." Phong Phi Duyệt ôm đứa bé, một tay thăm dò trong tã lót của nó, Đông thái hậu bị dọa sợ tới mặt mũi trắng bệch, "Mau thả đứa bé ra, ngươi thật là to gan."
Bàn tay vừa mới thò vào chính xác tìm được đồ bên trong, Phong Phi Duyệt cầm đầu nó, dùng lực lôi ra ngoài một cái, đứa nhỏ không khóc không làm khó, xoay đôi mắt tròn to nhìn nàng. Đó là một con rắn màu vàng tơ lớn bằng ngón út, toàn thân vàng óng, lưỡi rắn dữ tợn thè ra, thân rắn ở trong tay Phong Phi Duyệt không ngừng vùng vẫy.
"A..." Trắc vương phi hét lên một tiếng kinh hãi, hai tay cuống quít kéo lấy ống tay áo Lệ vương gia, "Vương gia, sao, sao lại có thể có thứ này."
Ánh mắt nam tử đầy tà mị nhìn chằm chằm Phong Phi Duyệt, một tay không vui đẩy cô gái bên người ra, hai mắt chậm rãi nheo lại, hắn đầy một bụng nghi hoặc, đã sinh lòng nghi ngờ.
Năm ngón tay siết chặt, cho đến khi con rắn kia không còn chút hơi thở, Phong Phi Duyệt mới vung tay ném nó đi. Mọi người con chưa kịp thở ra một hơi, liền nghe thấy trên mái hiên truyền đến một giọng nữ lanh lảnh, "Thật không vui gì cả, này, ngươi cư nhiên dám giết chết tiểu bảo bối ta nuôi ba năm như vậy."
Phong Phi Duyệt vừa ngẩng đầu, liền thấy Sách Y một thân y phục đỏ tươi chói mắt, tấm mạng sa che kín nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tuyệt đẹp lưu chuyển, dò xét quanh phía dưới một vòng, "Cũng náo nhiệt quá đấy chứ, chuyện tốt như vậy, cũng không gọi ta một tiếng."
Đông thái hậu thấy người tới là cô ta, liền tức giận đến cánh môi cũng run rẩy, nhưng không dám lên tiếng mắng mỏ, chỉ sợ cô nàng đem chuyện của mình cùng Tây thái hậu nói ra hết. Sách Y nhìn quanh bốn phía, hai tay vỗ nhẹ, "Đều ra đây cả đi, thiết nghĩ Độc Bộ Thiên Nhai cũng không phải hạng giấu đầu lòi đuôi."
Phong Phi Duyệt cả kinh, ngước mắt đã thấy một lượng lớn sĩ tử phân tán trên đỉnh các mái hiên, còn chưa kịp nhìn kỹ xem có bóng dáng của Thất Duệ hay không, liền thấy trước mắt lóe lên, cánh tay thình lình bị kéo ra ngoài. Cô Dạ Kiết sau lưng phản ứng kịp thời, đưa tay chụp tới, lại bị đám người đi theo Sách Y vây quanh, không thoát ra được.
Người của Độc Bộ Thiên Nhai tựa hồ cũng không nóng lòng động thủ, ngự lâm quân phân tán bốn phía toàn bộ xuất động, Phong Phi Duyệt bị Sách Y kiềm chế, từ trong ánh mắt của cô gái, biết cô ta có lời muốn nói, cho nên cũng không phản kháng, giả vờ bị bắt đi.
Hai người tới sau hoa viên, Sách Y nấp mình trong một góc tối yên ắng, thấy không có ai đuổi theo, lúc này mới kéo cái mạng che mặt xuống, dùng sức thở dốc, "Mệt chết ta, phù phù...." Thấy Phong Phi Duyệt bên cạnh nhìn mình, Sách Y một tay vỗ ngực, chau mày, giễu cợt nói, "Sao cô lại biến thành như vậy, xấu xí thế này còn có thể ra ngoài gặp người khác sao?"
Phong Phi Duyệt biết mình không lừa được cô ta, gắt gao ôm chặt đứa bé trong khuỷu tay, "Cô biết rõ hoàng đế đang bày thiên la địa võng bắt cô, không tránh xa ra một chút, còn tự mình đưa tới cửa."
"Cô cho rằng ta tự nguyện à." Sách Y bắt chéo hai tay trước ngực, phần lưng cong lên, "Còn không phải là vì cô sao, người của Độc Bộ Thiên Nhai ở ngay bên ngoài, lần này Thất Duệ đến không phải vì cái gì khác, chính là vì cô."
"Ta?" Phong Phi Duyệt giương cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình cứng ngắc.
"Hắn biết hoàng đế đã hồi cung, ở ngoài cung, truy tìm khắp nơi lại không thấy tung tích của cô, may mà đã trốn được rồi, cô còn muốn bị bắt trở về hay sao?"
Lòng Phong Phi Duyệt trầm xuống, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng đứa nhỏ, "Ta còn tưởng rằng, cô là vì đứa bé này mà đến."
Tầm mắt Sách Y rơi vào trong tay nàng, "Mặt khác, ta là vì đứa nhỏ này."
"Cô trước giờ làm việc vì tiền, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể kết thù chuốc oán với ai được chứ?" Phong Phi Duyệt hạ thấp giọng, thần sắc khó hiểu.
"Cô ngây thơ quá rồi." Cô gái cười lạnh, "Có điều, nói đến cũng thật tức cười, nó là tôn tử ruột của Đông thái hậu, mà người muốn hạ độc thủ, lại là Tây thái hậu."
"Tây Thái hậu?"
"Không cần phải ngạc nhiên như thế." Sách Y xoay đầu nhìn quanh một vòng, thấy không có gì khác thường, lúc này mới xoay người, vô vị nói, "Cô động não một chút sẽ thấy chẳng có gì kỳ quái, so với Đông thái hậu, dã tâm của Tây thái hậu lớn hơn nhiều."
Phong Phi Duyệt trầm mặc không nói lời nào, ôm đứa nhỏ chặt hơn, "Đứa bé này ta không thể giao cho cô."
"Ta cũng không có nói ta muốn a." Sách Y vung tay một cái, "Mục đích của ta, chẳng qua là để cô tránh khỏi Thất Duệ mà thôi, còn lại, cứ coi như kiếm ít đi một khoản, dù sao ta cũng không có thiếu tiền."
Cô gái có tính khí như vậy, khiến Phong Phi Duyệt không thể không cảm phục, "Cảm ơn cô, chỉ có điều, ta vẫn là muốn khuyên cô một câu, mau sớm rời khỏi Huyền Triều, hoàng đế đối với chuyện năm đó vốn không thể không để tâm, cô lưu lại nơi này quá nguy hiểm."
Sách Y cười khẽ, không muốn tranh cãi, âm thanh đánh chém hỗn tạp bên ngoài lọt vài lỗ tai, "Ta không thể nán lại lâu, phải rời đi đây, về phần cô làm thế nào đoạt lại đứa bé từ trong tay ta, để cô trở về tự mình giải thích vậy." Cô gái nói xong liền khom người đi ra ngoài, trong lòng Phong Phi Duyệt lo lắng cho an nguy của hoàng đế, cho nên không chần chừ lâu, ôm đứa bé cẩn thận theo lối cũ trở về.
"Trả đứa bé lại cho bản vương!"
Nàng dừng bước, chỉ thấy Lệ vương gia ngăn cản trước người, vươn một tay ra đưa tới trước mặt mình, Phong Phi Duyệt không chút do dự, đặt đứa bé vào trong khuỷu tay nam tử.
Vừa mới xoay người định trở về, bỗng nhiên khuỷu tay lại bị nam tử sau lưng giữ chặt, nàng cả kinh, thốt nhiên quay đầu, "Ngươi là ai? Bổn vương cảm thấy có vài phần quen mắt."
Phong Phi Duyệt chột dạ, nhấc tầm mắt lên một chút, "Nô tài là tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng, có lẽ, có lẽ là diện mạo của nô tài quá thông thường mà thôi. Còn nữa, nô tài chúc mừng Lệ vương gia cùng tiểu a ca."
Khuỷu tay bị nắm lấy càng lúc càng chặt, Phong Phi Duyệt nhíu mày, thân thể bị hắn kéo lại gần, "Ta nghe giọng điệu này sao lại cảm thấy không giống như đang chúc mừng, ngược lại là ghen ghét vậy?"
Phong Phi Duyệt nhìn tuấn nhan tiến tới gần, nàng bất ngờ dùng lực một cái, một cước ra sức đạp lên mu bàn chân hắn, nam tử bị đau, lập tức, thân thể bị đẩy ra xa mấy bước, đến khi hắn lấy lại bình tĩnh, lần nữa mở mắt ra thì nàng đã sớm chạy không còn tăm hơi. (:>>>)
Người của Độc Bô Thiên Nhai cũng không động thủ trước, nhưng mà hoàng đế đâu chịu bỏ qua dễ dàng, chém giết lẫn vào một mảnh. Thời điểm Phong Phi Duyệt chạy tới, Thất Duệ đang giao đấu cùng Cô Dạ Kiết, nàng khẩn trương muốn tiến lên, nhảy lên đài trống, trong mắt lại cảm thấy một hồi chua xót, một giọt nước mắt chảy xuống. Tiện tay quẹt qua, khó tin nhìn chằm chằm chất lỏng lạnh băng trong tay mình, nàng cũng không có cảm giác muốn khóc, sao đột nhiên lại rơi lệ?
Thất Duệ nghiêng người một cái, khi nhìn thấy đôi đồng tử trong veo kia, động tác trong tay lập tức ngừng hẳn, tầm mắt Phong Phi Duyệt mờ mịt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xám đen, chỉ có đôi mắt an tĩnh như suối kia vẫn chói sáng như cũ.
Khỏa lệ nốt ruồi, như ẩn như hiện, rực rỡ chói mắt.
Phong Phi Duyệt ngơ ngác đứng đó, kiếm trong tay hoàng đế đã đánh văng những kẻ khác, thẳng tắp chém tới. Nàng khẽ mở miệng, trong mắt lần nữa cảm thấy nóng rát, mơ hồ, thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua lồng ngực Thất Duệ, mũi kiếm, mang theo huyết sắc găm sâu vào tận đáy mắt nàng.
Trong lúc hỗn loạn, thái hậu hai cung được ngự lâm quân bảo hộ chạy vào trong nội viện, Đông thái hậu hai tay khẩn trương níu chặt lấy vạt áo tước, tầm mắt quét qua đài trống, sau khi nhìn thấy thanh kiếm trên người Thất Duệ, bà ta cả kinh thất sắc, cả người cứng đờ.
"Tiểu Thất..." Lời sắp sửa thốt ra lại bị Tây thái hậu sau lưng che miệng chặn lại, thân thể cũng bị kéo ra khỏi đài trống, càng chạy càng xa.
*