Chương 167: Vì Chàng Đánh Trống

Hôm nay chip làm việc năng suất, bonus cho các nàng thêm một chương :>


Đại quân đóng ở Tu Đốn, dân chúng bị bắt tới đều bị nhốt chung vào một chỗ, trong quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không cho bất kỳ ai tùy ý đi lại, chớ nói gì đến đám tù binh như bọn họ.

Phong Phi Duyệt ngồi xổm một góc, bên ngoài quân trướng, binh lính tăng cường tuần tra đi đi lại lại, nàng chầm chậm dịch người đến cạnh cửa doanh trướng, một tên binh sĩ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại hung dữ nói, "Ngươi làm gì đó!"

Nàng vỗ nhẹ hai tay lên bộ đồ một cái, sau khi đứng dậy, kéo môi cười yếu ớt, "Làm phiền thông báo một tiếng, ta muốn gặp hoàng thượng."

Tên kia nghe vậy, đầu mày nảy lên, trường mâu trong tay vang lên lạch cạch, Phong Phi Duyệt bị dọa giật mình không nhẹ, binh sĩ bên cạnh thấy thế, vội giơ tay ngăn cản động tác tiến lên của tên kia, "Ngươi gặp hoàng thượng để làm gì? Ngươi là ai?"

Nàng không dám nói năng tùy tiện, đầu mày nhíu chặt khẽ giãn ra, hai mắt sáng lên, "Huynh cứ nói với hoàng thượng, người thỉnh cầu gặp mặt, tên là Phong Phi Duyệt."

"Hừ, người muốn gặp hoàng thượng thì nhiều lắm," Binh sĩ lúc trước thờ ơ, trong mắt đều là khinh khi coi thường, "hôm qua còn có người giả mạo là hoàng hậu, nhưng cuối cùng thì sao, còn định ám sát hoàng thượng, may mà thất bại, ngươi chính là tên đồng đảng đó, Ngũ ca, xử lý ngay tại chỗ luôn đi.'

"Đừng gây chuyện!" Binh sĩ vừa hỏi câu lúc nãy trừng mắt nhìn hắn, quay đầu sang Phong Phi Duyệt lạnh giọng, "Nếu muốn toàn mạng thì yên phận ở đây đi, hoàng thượng bây giờ không gặp bất kỳ ai hết."

Khổ nỗi trên người Phong Phi Duyệt không có bất kỳ tín vật nào, chỉ đành phải nhẫn nhịn quay trở lại chỗ cũ, bên trong doanh trướng có rất nhiều người, toàn bộ bị nhét vào một chỗ, đến cả chỗ ngủ cũng không có. Không khí ồn ã, càng nhiều hơn là sợ hãi bất an, đêm tối yên tĩnh, nhưng không một ai dám nhắm mắt.

Phong Phi Duyệt ngồi trong góc, nàng tỳ đầu vào đầu gối, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe thấy một hồi nhốn nháo bên ngoài, "Mau, mau, tập hợp!"

"Xảy ra chuyện gì!" Quan binh canh giữ doanh trướng cao giọng gắt lên một tiếng, chỉ nge thấy âm thanh khẩn trương vọng lại từ bên ngoài, kèm theo, còn có tiếng bước chân của đại đội, "Hoàng thượng có lệnh nhổ trại lên đường suốt đêm, mang theo những gì cần thiết thôi, tù binh trong quân trướng không thể đi theo, toàn bộ chém hết."

Nháy mắt, gió tanh mưa máu kéo đến, chút hy vọng cuối cùng lập tức tiêu tan, dân chúng bị bắt nhốt không bình tĩnh được nữa, rối rít đứng dậy muốn xông ra ngoài. Phong Phi Duyệt không ngờ, trong quân doanh lại chém giết máu tanh như vậy, con người không làm chủ được mạng của mình, bọn lính canh giữ trước cửa doanh trướng, cùng với tên nam tử nói chuyện ác ý với nàng lúc trước, sải bước tiến gần tới đây, trường mâtu trong tay mở thành một đường máu, thấy người liền giết.

Tiếng kinh hô cầu xin của đám người, tiếng khóc của đứa bé không hiểu sự tình, không hề khiến Phong Phi Duyệt hoảng sợ, trường mâu của tên lính lần nữa công kích, nàng vung tay ngăn trở, vững vàng bắt được phần chuôi trong tay.

"Ngươi..." Đối phương dùng sức vung lên, đám người bên cạnh nghe thấy động tĩnh, toàn bộ vây lại, "Xảy ra chuyện gì?"

"Ngũ ca, tên này biết võ công, nhất định là thích khác."

Phong Phi Duyệt vung tay lên một cái, bẻ gãy ngay khúc giữa trường mâu, tên kia rút kiếm trong tay người bên cạnh muốn tiến lên công kích, lại bị nam tử tên là Ngũ ca đưa tay cản lại, "Ngươi đi đối phó những kẻ khác."

Nam tử nhìn nàng một thân xiêm áo bởi vì đi đường mà cũ rách, y phục đơn bạc càng làm nổi bật tư thái hùng tráng, hắn tiến lên, thấy nàng như gặp phải đại địch, liền đưa một tay ra ngăn cản trước mặt Phong Phi Duyệt, "Bây giờ hậu cần trong quân doanh không đủ, ngươi ra ngoài."

Đề phòng lúc đầu dần chuyển thành kinh ngạc, Phong Phi Duyệt bị đẩy một cái, hai chân hướng về phía cửa doanh trướng bước lên một bước, "Người thông minh, nên biết làm thế nào giữ được cái mạng nhỏ của mình." Bên tai, truyền đến tiếng nói như có như không của nam tử, sau lưng bị đẩy mạnh, nàng loạng choạng đứng không vững, từ trong doanh trướng nhảy ra ngoài, quay đầu nhìn lại, cửa doanh trướng đã khép lại từ khi nào, trong ánh đèn dầu sáng rực, huyết sắc văng khắp nơi, chất lỏng bắn ra nhuộm đỏ lều bạt màu trắng, hai chân giống như bị đúc bằng chì, một bước cũng khó lòng nhích lên.

Nàng không tin, Cô Dạ Kiết sẽ hạ lệnh như vậy, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong ánh trăng thảm đạm, hay là... nàng vẫn chưa hiểu đủ rõ? Chém giết như vậy vốn rất tàn nhẫn, cho dù tâm địa nàng có sắt đá thế nào, cũng khó tránh khỏi động lòng.

Đại quân đã nhổ trại, Phong Phi Duyệt đứng sựng một chỗ, nhìn đám người tuôn ra, nàng bị trộn lẫn bên trong, theo bước chân đại quân, một đường tiến lên trước.


Mấy ngày liên tục, nàng đều bị sắp xếp làm mấy việc lặt vặt ở hậu phương, trong quân doanh phòng bị cẩn mật, đặc biệt đối với những tù binh như nàng. Phong Phi Duyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ, thi thoảng, vào ban đêm sẽ đi ra ngoài làm quen với địa hình.

Sau khi đại quân đóng trú ở chỗ mới, Phong Phi Duyệt giúp đỡ phân phát lương thực, vừa múc muỗng gỗ trong tay lên, liền nghe thấy bên ngoài trại lính truyền đến một hồi vó ngựa ù ù, "Mau, toàn bộ tập hợp lên đường, hoàng thượng bị mai phục ở Quỷ Môn Quan."

Nhất thời, làm gì còn thời gian lo lấp đầy bụng, binh sĩ rối rít rút kiếm trong tay chen nhau ùa ra, cổ tay Phong Phi Duyệt không ngừng run rẩy, ném cái muỗng gỗ xuống theo sát phía sau.

"Này, ngươi đi đâu, quay lại đây!" Sau lưng, một đại thẩm béo mập đuổi theo vài bước, hai tay chùi chùi lên thắt lưng vài cái, "Đó là chỗ đánh giặc, ngươi..."

Phong Phi Duyệt cũng không có lẫn vào đại quân, nàng đi theo đằng sau, tiếng trống đánh động, mơ hồ có thể nhìn thấy chiến hỏa lan tràn, quân lính chém giết lẫn lộn làm một, bầu trời bị ánh lửa rọi sáng. Nàng núp sau một lùm cây, nhích từng bước lên trước, đồng tử trong suốt xuyên qua đám người, con ngươi liền trợn tròn. Trên chiến mã cao lớn, nam tử cầm trường kiếm trong tay, trên người đã bị máu tươi nhuộm đỏ, áo giáp vàng óng càng làm nổi bật tư thái anh tuấn, trở tay chém một nhát, chỉ thấy đối phương bị chém rơi xuống ngựa, thi thể bị ngựa dẫm lên, mất mạng tại chỗ.

Ngước mắt nhìn lại, con ngươi màu hổ phách trong đêm tối phát sáng rạng rỡ, tuấn nhan bị côi lệ nhuộm đỏ, theo cần cổ chảy xuôi xuống, Cô Dạ Kiết đã giết đỏ cả mắt rồi, đôi mắt đã từng thân thuộc kia giờ đây nhuốm đầy chém giết. Hắn vung cánh tay lên, tóc đen múa tung giữa trời đêm, tướng sĩ quân địch rối rít tiến lên, bao vây hoàng đế vào chính giữa.

Bên ngoài, tướng sĩ Huyền Triều chạy đến bị kiềm chế, mục tiêu của đối phương, dường như chỉ có một mình Cô Dạ Kiết.

Âm thanh chém giết kéo dài đến tận màn trời, thình lình, tầm mắt Phong Phi Duyệt lướt qua khu rừng bên cạnh, lại thấy một mũi tên từ phía đối diện Cô Dạ Kiết âm thầm kéo ra, nàng trong lúc cấp bách nhảy ra khỏi bụi cây, đoạt lấy vũ khí trong tay tên cung thủ bên cạnh. Thân thể rơi lên thân cây một bên, sau khi tìm được điểm cao, đáp cung kéo tên, lúc buông tay, chỉ nghe vụt một tiếng, mũi tên thế như trẻ che nhất loạt xuyên thủng ám toán trong tay những kẻ kia, khí thế bách phát bách trúng.

Phong Phi Duyệt thu tay lại, toàn thân đã đầm đìa mồ hôi lạnh, sau khi nàng nhảy xuống tiếng trống trận đột nhiên đứt đoạn, binh sĩ Huyền Triều phụ trách đánh trống bị bắn chết trước mặt mọi người, nhất thời, lòng quân thất lạc, tinh thần suy sút. Cô Dạ Kiết giống như khốn thú bị bao vây, động tác chém xuống chỉ là thuận theo ý thức mà lặp lại, toàn thân trên dưới, ướt nhẹp đều là máu.

Phong Phi Duyệt kéo vạt áo thắt thành một nút bên hông, nàng sải bước chạy về phía đài cao, đài trống cao mấy thước được dựng dưới chân dãy núi, nàng vọt người bay lên, hay tay bám chắt vào cột cờ Huyền Triều cao ngạo lơ lửng giữa không trungrồi bật lên, nhẹ cong đầu gối, vững vững vàng vàng đứng dậy.

Phong Phi Duyệt cầm dùi trống lên, bề mặt chiếc trống kia dài bằng cả một thân người, giàn giáo bốn phía chống đỡ toàn bộ quân uy chiến trường, nàng mở rộng hai tay, tay áo dơ bẩn theo cánh tay trắng nõn chảy xuống tận đầu vai, cổ tay siết chặt, thình lình một kích, nện vào mặt trống.

"Thùng..."

"Thùng thùng..."

Tiếng trống xa xăm mà vang vọng, mỗi một kích, đều gõ xuyên qua dùi trống truyền ra bốn phía, quanh quẩn giữa sơn cốc trên dãy núi, thanh âm cất lên, giống như tiếng than khóc, tiếng bi oán bị ngăn trở theo cổ tay mảnh khảnh của cô gái cuộn trào mãnh liệt, khí thế hào hùng, giống như đâm thủng quân lính vọng ra, Cô Dạ Kiết chợt ngoái đầu nhìn lại, khi nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn kia, toàn thân lập tức chấn động, cứng ngắc trên lưng ngựa.

"A..." Nam tử nhịn đau kêu lên, đối phương xông lên đánh lén bị chém đứt một cánh tay, Phong Phi Duyệt chỉ lưu lại một bóng lưng, nhưng đủ để Cô Dạ Kiết nhận ra nàng, kiên cường như vậy, người con gái đứng trên kia đón gió, ngoại trừ nàng ra, còn có thể là ai?

Quân địch đã có kẻ chú ý đến, sau khi giương cung lắp tên, mười mấy mũi tên lửa xé toạc không trung vọt đến, giữa rừng tên lẫm liệt dùi trống trong tay Phong Phi Duyệt bị đánh rơi, nhìn người con gái đứng nơi đầu sóng ngọn gió, trái tim Cô Dạ Kiết cũng theo đó nhảy lên đến tận cổ họng, lại kẹt nỗi không đột phá được vòng vây. Nàng mủi chân từ trên ban công nhảy vọt lên, xoay tròn một vòng, nút thắt vạt áo bên hông xổ ra giữa không trung, giống như xiêm áo uốn lượn mở tung, sắc trắng trong trẻo, cường ngạnh xé toạc ra một lỗ hổng giữa bầu trời đêm u tối. Cô Dạ Kiết bỗng dưng quay đầu lại, cuộc tương phùng tựa như đã cách mấy kiếp người, khiến nam tử khó nén vui mừng, theo động tác vung chém, sợi dây chuyền quấn trên cổ tay vẽ ra từng vòng lửa chói mắt, điên cuồng khát máu, giống như sa tăng địa ngục.

Phong Phi Duyệt đáp mũi chân xuống đất, đôi mắt trong suốt như nước, vững vàng rơi lên thân ảnh Cô Dạ Kiết, chiến trường bên cạnh, vào giờ khắc này dường như bất động, nàng mỉm cười, khóe môi an tĩnh từ từ nở rộ trong đôi đồng tử màu hổ phách của nam tử, từng câu, từng chữ, như hoa tường vi trong đêm, sáng chói đến cực hạn, "Kiết, ta là thê tử của chàng, chàng phải bảo hộ ta chu toàn."

Cô Dạ Kiết khẽ mấp máy môi mỏng, con ngươi thâm trầm chiếm lấy thân ảnh cô gái, giữa chiến trường chém chém giết giết này, lại giao ước một lời thề nguyện đời đời kiếp kiếp, nam tử nặng nề gật đầu, khóe miệng kiên nghị, giữa mái tóc không ngừng lay động, chậm rãi kéo ra.

Phong Phi Duyệt kích động không thôi, hai tay xuôi bên người nắm lại thật chặt, mấy tháng sống lang bạt nay đây mai đó, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, đã bỏ qua rồi thì không thể vãn hồi được, nàng không làm được như đại thúc, chờ đợi đằng đẳng suốt mấy chục năm liền. Sợ thì có sợ, nhưng có được hôm nay, thì mới trông mong tới ngày mai, nếu phí hoài... e sẽ trở thành nuối tiếc cả đời.

Dưới cùng một vầng trăng, binh sĩ ở nơi này vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng kia, cô gái dùng hai tay đánh lên trống trận, vì phu quân của mình xúc động lòng quân, từng đợt tiếng tống, xuyên qua trái tim suy yếu của binh lính. Lòng bàn tay đỏ bừng, nàng vận nội lực, dưới sợi tóc tung bay, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ rõ cường ngạo bất khuất, đầu mày chau nhẹ, không buông tay không từ bỏ.

Cô Dạ Kiết ra sức chống trả, trên vai, trên lưng, trên đùi... đều bị vũ khí sắc nhọn gây thương tích, quân địch người đông thế mạnh, nam tử vươn tay tả hữu giáp công, lại bị trường mâu phía trước một kích trúng ngay giữa lồng ngực.

Lồng ngực vững chãi bị xé rách, Cô Dạ Kiết tay không nắm lấy chuôi trường mâu, tay kia vung trường kiếm ra, 'vụt' một tiếng, bổ đôi người đối phương. Hai tay Phong Phi Duyệt đau giống như sắp bị phế đến nơi, nàng không dám quay đầu lại, cho dù liếc mắt một cái cũng không dám, trong lòng càng khẩn trương, lực đạo trên tay càng tăng, trong mắt ngưng tụ một tầng mờ mịt...

Chàng đã đồng ý, phải bảo hộ ta chu toàn, cho nên...

Trước tiên, phải bảo vệ tốt chính mình, mới có thể có khí lực, vững vàng, bảo hộ ta trong lồng ngực chàng...


Cuối cùng ngày 'đôi trẻ gặp nhao' cũng đã tới, hơ hơ, ko uổng công tui mài mò bao ngày qua :3