Bàn tay Phong Phi Duyệt đang nhấc chén trà dừng lại giữa không trung, trong đáy mắt, đều là màu đỏ thẫm của lá cờ đang tung bay kia.
"Hoàng thượng mang binh xuất chinh?"
Ngữ khí theo động tác đặt chén trà xuống mà vang dội hữu lực, mấy vị khách quan ngồi gần đó tò mò xoay người lại chỉ trỏ, tiểu nhị kia thấy thế, vội giơ một ngón tay lên ý bảo nàng nhỏ giọng, "Vị tiểu ca này, huynh là người phương nào vậy?"
"Ta," Phong Phi Duyệt có hơi hoảng hốt, nghiêm mặt nói, "ta đã mấy năm rồi chưa trở về."
"A, vậy thì không trách được," Tiểu nhị khom lưng rót nước trà cho nàng, thấy thời gian còn sớm, vả lại khách trong quán cũng thưa thớt, liền thuận miệng tán chuyện, "Lãnh thổ Huyền Triều chúng ta chính là do hoàng thượng mang binh một tay giành được, lúc tiên hoàng còn tại thế, nghe nói binh quyền lúc đó đều giao vào tay Quân tướng gia. Sau khi hoàng thượng kế vị, liền lên đường thân chinh, mới có được Huyền Triều phồn vinh cường thịnh như hôm nay."
"Tiểu ca, huynh ngồi đây trước đã, thức ăn lập tức mang lên ngay."
Phong Phi Duyệt hoàn hồn, nàng gật đầu, kéo môi cười yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh bình minh bao phủ ngước nhìn bên ngoài, ngồi gần đó, có mấy nam tử áo mũ đoan chính nghe thấy lời tiểu nhị nói lúc trước, liền bắt chuyện, "Ta có người bà con xa đang hầu hạ trong cung, theo như hắn nói, lần này hoàng thượng vốn không phải mang binh chinh phạt, kể từ khi cả nhà Quân tướng gia bị xử tử, thế lực ở biên giới rục rịch ngóc đầu dậy. Lần này a, là mấy nước nhỏ bị thương hại lúc trước bắt tay nhau, hoàng thượng là mang binh dẹp loạn..."
"Vậy sao," Nam tử bên cạnh thả bát đũa trong tay xuống, "chẳng trách lần xuất binh này, gần như trước cửa mỗi nhà đều có treo quân kỳ, vậy, vậy... sẽ không đánh đến tận đế đô đấy chứ?"
Người trong khách điếm cũng không nhiều, thưa thớt vài ba vị khách, người kia thần sắc nghiêm túc lắc lắc đầu, "Không biết, đánh tới đây còn có Cát Thịnh, nghe nói thế lực cũng cực kỳ sung mãn."
"Cát Thịnh?" Nam tử bên cạnh nhíu chặt hàng lông mày, cực kỳ không hiểu.
"Ai chà," Người kia che một tay bên khóe miệng, thấp giọng nói, "chính là quốc gia mà lúc trước Quân tướng soái làm phản, bị hoàng thượng tiêu diệt cả Quân gia, nói không chừng kẻ lãnh binh chính là hắn đấy!"
Năm ngón tay Phong Phi Duyệt cầm chén trà dần thu hẹp, giọng nói tuy nhỏ, nhưng rơi vào trong tai nàng không sót một chữ, trên mặt cảm thấy có chút ngưa ngứa, quay đầu lại, mới phát hiện lá cờ kia đang chập chờn đón gió, mép cờ cọ lên gò má nàng. Nàng thuận theo điểm sáng màu vàng tươi kia nhìn lên, chữ 'Huyền' thêu vẽ trên mặt gấm giống như bóng lưng kiên đĩnh của nam tử, một thân giáp trụ vàng óng, dọc theo quân kỳ đỏ thẫm, ánh bình minh còn rực rỡ hơn cả màu máu, như báo hiệu điềm chẳng lành.
Tiểu nhị mang lên một đĩa thức ăn, vừa mới đặt bánh bao trong tay xuống, liền nghe Phong Phi Duyệt nói, "Chuẩn bị cho ta ít lương khô lên đường."
"Có ngay!" Tiểu nhị cao giọng hét lên, nàng vội vội vàng vàng ăn vài miếng, trả tiền xong liền xốc túi lương khô đi xuống lầu.
Đế đô ngủ say đã bắt đầu thức tỉnh, nàng một thân nam trang lưu lạc vất vả, cũng không mấy ai chú ý đến hay nhận ra được nàng, vó ngựa bước ra kinh thành, hôm nay vừa đúng vào cuối thu, trong không khí mang theo vài phần lạnh lẽo, táp lên trên mặt cảm thấy hơi nhồn nhột.
Phong Phi Duyệt đi suốt một ngày, chỉ thấy phía trước xuất hiện một khu rừng, nàng tung người nhảy xuống, kéo cương ngựa định đi vào tìm chút nước uống. Sau khi đi vào, mới nghe thấy một hồi âm thanh chặt cây truyền đến, người đàn ông dáng dấp thanh lạnh, đang đưa lưng về phía mình, nàng chỉ cảm thấy có vài phần quen mắt, người kia đang khom lưng hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, xoay đầu nhìn lại, cả hai người đều ngẩn ra.
"Đại thúc." Phong Phi Duyệt mừng rỡ, nghênh đón nói.
"Duyệt Nhi..." Người đàn ông ném việc còn dở trong tay xuống, bước nhanh tiến lên, hai tay kích động đặt trên vai nàng, "Con vẫn bình yên vô sự, thật tốt quá."
Phong Phi Duyệt giãn mặt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn nhìn rất chật vật, nàng vươn tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, khẩn trương nói, "Quân Nghi thế nào rồi?"
Người đàn ông bình ổn tâm trạng kích động, đi đến bên cạnh Phong Phi Duyệt, giúp nàng dắt con ngựa trong tay, "Đi, ta dẫn con đi gặp con bé."
Thần sắc nàng có hơi do dự, người đàn ông thấy vậy, vỗ nhẹ lên vai nàng, "Đi gặp một chút thôi, bọn họ cũng rất nhớ con."
Lo lắng trong lòng liền tản đi, Phong Phi Duyệt suy nghĩ một lát rồi gật đầu, bước chân mặc dù còn lưỡng lự, nhưng vẫn theo sát phía sau, đi qua hết cánh rừng, từ xa, liền có thể trông thấy khói bếp lượn lờ, chân trời an tường miêu tả thành một bức họa đồ không lổ. Không bao lâu, hai người liền đi đến trước căn nhà gỗ mà lúc trước nàng cùng Cô Dạ Kiết từng ở lại, người đàn ông buộc dây ngựa vào một bên, Phong Phi Duyệt cũng dừng chân đứng một chỗ, chỉ thấy Nhị phu nhân vận bộ đồ nông phụ đơn giản, trong tay đang lựa chọn mấy gốc rau vừa hái. Nghe thấy âm thanh, bà khẽ ngước đầu, động tác trong tay liền khựng lại, qua một lúc, cho đến khi người đàn ông tiến lên trước, lúc này bà mới giơ tay chùi chùi lên vạt áo mấy cái, tiến lên nghênh đón.
"Duyệt Nhi, Duyệt Nhi..."
Cả người bị ôm trọn, Nhị phu nhân kích động không thôi, "Làm mẹ sợ sắp chết rồi, mãi vẫn không có tin tức của con, Duyệt Nhi, xin lỗi..."
Phong Phi Duyệt giật mình ngơ ngác, thân mật quá mức khiến nàng lóng nga lóng ngóng, người đàn ông mỉm cười lắc đầu, tiến lên vỗ nhẹ đầu vai Nhị phu nhân, "Được rồi, vào trong nhà rồi hẵng nói."
"Đúng, đúng..." Bà giơ tay lau nước mắt, kéo tay Phong Phi Duyệt đi vào trong, "Mau vào thôi."
Trong nhà có bày một cái bàn, vừa đi vào liền nhìn thấy Quân Nhi một tay cầm khung thêu, một tay đẩy nhẹ chiếc nôi bên cạnh, miệng lẩm nhẩm, đang dỗ tiểu tử nằm bên trong. Phong Phi Duyệt mỉm cười, trong lòng vui mừng bội phần, bóng lưng cô gái nhu mì mà an tường, cuộc sống như vậy, mới là cuộc sống nàng ấy đáng được hưởng.
"Tỷ tỷ..." Kèm theo giọng điệu mừng rỡ, Quân Nghi vài ba bước đi tới trước mặt nàng, "Thật sự là tỷ!"
Phong Phi Duyệt theo mọi người ngồi xuống, nhìn quanh một lượt, Nhị phu nhân cùng Quân Nghi đều rất ổn, từ lúc cướp ngục lần trước nàng liền đoán ra được đôi chút, "Đại thúc, đã tìm được người thúc muốn đợi chưa?"
"Tìm được rồi," Bàn tay người đàn ông rơi lên mu bàn tay Nhị phu nhân, "bây giờ, một nhà chúng ta cuối cùng cũng đã được đoàn tụ."
Phong Phi Duyệt sững sờ, tầm mắt nghi hoặc lướt qua gương mặt từng người, người đàn ông mỉm cười đứng dậy, một lát sau, lấy ra hai bức họa bày ra trước mặt nàng, "Duyệt Nhi, chuyện này giấu giếm lâu như vậy, cũng đã đến cho con biết rồi."
Nàng vươn tay chạm lên gương mặt cô gái trong tranh, tầm mắt ngưng đọng lại một điểm, có hơi chột dạ, chuyện đại thúc muốn nói, chẳng lẽ là...
"Con cùng Nghi Nhi đều không phải là con gái của Quân gia, mà là con gái của ta, lần trước, lúc con và hoàng thượng đến đây, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy con, giống, rất giống, quả thật hệt như người từ trong tranh bước ra." Người đàn ông chậm rãi nói, Quân Nghi bên cạnh thần sắc bình thản, hẳn cũng đã biết chuyện.
Trong chốc lát khó mà phản ứng kịp, Phong Phi Duyệt ngước mắt, Nhị phu nhân ngồi đối diện khóc không thành tiếng, ý vị gật đầu, "Duyệt nhi, là thật, con là con gái của ta, là con gái của chúng ta."
Nàng choáng váng, tuy có kinh ngạc, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh như cũ, "Vậy tại sao..."
"Ta đi chuẩn bị thức ăn." Người đàn ông nhìn Nhị phu nhân một cái, lúc đứng dậy, trên gương mặt đã lộ rõ tang thương, nơi thái dương, thậm chí còn dính chút sương trắng.
Nhị phu nhân ngồi lại gần nàng, hai tay dùng sức cầm cổ tay trắng nõn của nàng, "Duyệt Nhi, cả đời này mẹ đều mắc nợ con, thật ra thì, lúc đầu, mẹ vốn không phải Nhị phu nhân Quân gia..."
"Khi đó, phụ thân của mẹ là viên quan Hình Bộ, lúc tiên hoàng còn tại thế mẹ liền bị đưa vào cung, được phong làm Cẩn quý phi, những ngày tháng ở trong hậu cung, khổ sở mà héo úa, cho đến một lần trở về thăm nhà," Nhị phu nhân đứng dậy, bà hướng mặt ra khung cửa sổ mở toang, nhìn ra bên ngoài, "chính ở ngay nơi này, mẹ gặp được ông ấy, người đi theo hộ tống đều bị thích khách truy sát dọc đường chém giết, ông ấy dẫn mẹ trốn vào cánh rừng, vừa vặn tiết trời vào đông, băng tuyết ngăn hết tất cả mọi đường đi, một tháng ở lại nơi này, mẹ vô cùng hạnh phúc, lần đầu tiên chân chính cảm thấy, mình được sống cho chính mình. Mẹ đã từng ích kỷ nghĩ rằng, ở lại nơi này cả đời, không muốn gặp lại bất cứ người nào ngoài kia nữa..."
Người phụ nữ tựa thân thể mảnh mai lên viền cửa sổ, "Sau đó, băng tuyết tan dần, xuân đến, mẹ cuối cùng cũng phải trở lại hoàng cung, đúng lúc này, mẹ phát hiện mình đã có thai một tháng, lúc đó, thái hậu hai cung lại cực kỳ đắc sủng. Hoàng đến không còn anh minh nữa, nhất mực nghe lời thái hậu hai cung, đem mẹ ban thưởng cho Quân tướng gia vừa lập được công lớn. Bởi vì thể chất mẹ trời sinh khác biệt, Đại phu nhân trong Quân phủ cũng không phát giác ra, vừa may, mẹ hoài thai các con đến mười một tháng mới sinh ra. Ngày hôm đó, mẹ còn nhớ rất rõ, mẹ và Đại phu nhân lâm bồn cùng một ngày, lão gia suy tính chu toàn, sắp xếp hai người vào trong cùng một căn phòng..."
"Đại phu nhân đang sinh giữa chừng, liền ngất đi..." Đôi mắt người phụ nữ sáng long lanh nhìn hai nữ nhi của mình, khóe mắt chầm chầm giương lên.
"Nhị phu nhân..." Bà đỡ hai tay đầy máu dùng tả bọc đứa bé lại, vội vội vàng vàng bước đến.
"Nhị phu nhân, người dùng sức..." Bà đỡ đặt hai tay trên đầu gối cô gái, toàn thân nàng ta đầy mồ hôi, bụng dưới đột nhiên có cảm giác trôi tụt xuống khiến nàng ta buông lỏng toàn thân, cả người mệt lả nằm trên giường không nhúc nhích.
Bà đỡ ôm lấy đứa bé đưa tới trước mặt nàng, "Nhị phu nhân, người xem, là hai vị tiểu thiên kim xinh đẹp."
Cô gái đến khí lực giơ tay lên cũng không có, khóe miệng vừa mới kéo ra, lại thấy bà đỡ vốn nên hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân mặt đầy lo lắng đứng trước giường, muốn nói lại thôi, "Sao vậy?"
Nàng khẽ dịch người, miệng đắng lưỡi khô.
Bà đỡ kia nghe vậy, hai đầu gối mềm nhũn, thình lình quỳ xuống, "Nhị phu nhân, Đại phu nhân bà ấy..."
"Đại phu nhân làm sao?" Nàng dùng sức chống nửa người trên dậy, ngước mắt nhìn vào trong tay bà đỡ, vừa nhìn một cái, liền khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt gần như trở nên trong suốt, đứa bé được quấn trong tả lót kia toàn thân xanh tím, đã không còn hơi thở.
"Đại phu nhân sinh ra, là một cái thai chết lưu..." Bà đỡ sợ tới mức khóc không thành tiếng, chuyện này nếu để lão gia biết, bọn họ nhất định không giữ được mạng.
"Sau đó, mẹ liền đem Duyệt Nhi giao cho bà đỡ, đồng thời, căn dặn những người trong phòng không cho phép bất kỳ ai tiết lộ ra ngoài, lúc Đại phu nhân tỉnh lại, không biết đứa con của mình đã chết non. Lão gia lại cực kỳ không vui, nói là sinh ra hai cục nợ, hất tay áo bỏ đi không thèm nhìn lại một cái. Mẹ sống ở Quân gia, lại là phi tử đã từng qua tay tiên hoàng, lão gia đối với mẹ vốn đã có lòng chán ghét, lúc ấy, mẹ giao Duyệt Nhi cho Đại phu nhân, cũng là có tâm tư riêng, Nghi Nhi đi theo mẹ chịu không ít khổ, từ nhỏ, lại chịu hết ghẻ lạnh khinh khi..."
Bàn tay hữu lực, theo bước chân không một tiếng động của người đàn ông rơi lên đầu vai bà, Nhị phu nhân ngẩn ra, đặt tay lên mu bàn tay ông, Phong Phi Duyệt đắm chìm bên trong, giống như nghe được một câu chuyện xưa đẹp đẽ. Mặc dù rất cay đắng, rất chua xót, nhưng lại khiến người ta thỏa mãn, bởi vì, nàng nhìn ra được bọn họ khổ tận cam lai...
Quân Nghi một thân áo gai vải thô, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh, mang theo khoan dung đứng dậy, "Mẹ, mẹ đừng tự trách mình, cuộc sống bây giờ con rất mãn nguyện, so với ở Quân gia hay ở hoàng cung, đều tốt hơn rất nhiều."
Đây vốn là niềm hạnh phúc đơn giản nhất của một gia đình, nhưng Phong Phi Duyệt lại không vui vẻ chút nào, nàng nghĩ đến Quân Duyệt bị Cô Dạ Kiết phế bỏ tứ chi, cho tới giờ khắc này, nàng mới nhận thấy được sự tàn nhẫn của hoàng đế. Nếu không phải vì dã tâm của Quân gia, có lẽ, nàng ấy có thể trở về đúng thân phận của mình, cùng mọi người trải qua cuộc sống thế ngoại đào viên này, một nữ nhân, không nên gách vác nhiều như vậy...
Còn mình thì sao? Thân tình này, vốn không thuộc về nàng, đại thúc là người tốt, Nhị phu nhân trước giờ tính thình ôn thuận, Quân Nghi, lại không tiếc dùng thân mình bảo vệ nàng, những người như vậy, nàng sao có thể nhắm mắt lừa dối họ một chuyện trắng trợn như vậy?
Người đàn ông vươn tay ra, nhẹ kéo nàng vào trong ngực, "Chuyện cả nhà Quân gia, không thể trách con, càng không thể trách hoàng thượng, mặc dù ta chỉ có duyên gặp mặt hắn một lần, nhưng tình ý lúc đó, ta có thể nhìn thấy rõ ràng."
Phong Phi Duyệt đi đường cả ngày, đã sớm mệt mỏi, vừa nghe ông nói như vậy, tâm cũng mệt mỏi theo, nàng vòng hai tay quanh lưng người đàn ông, gò má nhẹ rơi lên đầu vai ông, "Con biết rồi, cha!"
Toàn thân người đàn ông cứng ngắc, Nhị phu nhân bên cạnh nước mắt lưng tròng, nàng xoay đầu lại, cánh môi mấp máy ba phen bảy bận, cuối cùng thốt ra một chữ, "Mẹ."
Một tiếng này, không phải gọi thay Quân Duyệt, mà là, nàng cũng muốn giống như một người bình thường, có cha, còn có mẹ, cho dù chỉ là một ngày, cũng đủ rồi.
Niềm vui đoàn tụ khiến cả nhà quây quần một chỗ, Quân Nghi ôm đứa bé trong tay, là một bé trai, đã biết cười với người khác rồi, cực kỳ đáng yêu.
Dùng xong cơm tối, Phong Phi Duyệt thúc giục mấy lần mới khuyên được Nhị phu nhân cùng đại thúc đi nghỉ ngơi trước. Quân Nghi thả đứa bé đang ngủ say vào lại trong nôi, khom người trước giường sửa sang lại chăn gối, "Tỷ tỷ, tối nay tỷ cùng muội chen chúc một giường đi, để ngày mai, muội nhờ mẹ dọn cho tỷ một gian phòng."
"Không cần đâu," Phong Phi Duyệt đến gần, ngồi xuống giường, "sáng sớm ngày mai, ta phải lên đường ngay."
Quân Nghi nghe vậy, vội ngồi xuống cạnh nàng, "Tỷ tỷ, tỷ không ở lại đây sao? Cha và mẹ khó khăn lắm mới tìm được tỷ."
Nàng khẽ lắc đầu, tựa nửa người trên vào khung giường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé đang ngủ say, trái tim Phong Phi Duyệt có chút chua xót, thủy chung, có phần áy náy, "Có tin tức của Quân Ẩn không?"
Quân Nghi đến gần cái nôi, cẩn thận sửa lại chiếc chăn gấm cho đứa nhỏ, ánh nến lờ mờ, cô gái khẽ chau mày, thần sắc an tĩnh lắc lắc đầu, "Không có, Huyền Triều, huynh ấy chắc chắn sẽ không trở về nữa đâu."
"Quân Nghi..."
"Tỷ tỷ, tỷ không cần phải nói gì cả, một chút ý nghĩ trách tỷ muội cũng không hề có, đó là con đường bản thân huynh ấy lựa chọn, hậu quả thế nào, cứ để bản thân huynh ấy gánh chịu đi." Quân Nghi trở lại bên cạnh Phong Phi Duyệt, "Bây giờ chiến sự liên miên, tỷ là muốn đi tìm hoàng thượng sao?"
Nàng cũng không đáp lời, để nguyên quần áo nằm lên giường, Quân Nghi theo đó nằm ở bên ngoài, "Tỷ tỷ, tỷ ở lại thêm vài ngày đi."
Phong Phi Duyệt cuối cùng vẫn cự tuyệt, thứ vốn dĩ không thuộc về mình, cưỡng cầu cũng không được, nàng thậm chí khó mà tưởng tượng ra được, nếu như có một ngày, mọi người đều biết hết chuyện của Quân Duyệt, liệu có còn khoan dung đối đãi với nàng như bây giờ hay không? Quân Nghi đã lâu rồi không gặp nàng, hỏi rất nhiều chuyện sau lần chia tay hôm đó, hai người nhỏ giọng trò chuyện, quá nửa đêm, mới lần lượt ngủ say.
Lúc dắt ngựa đi ra, bầu trời còn chưa sáng hẳn, Phong Phi Duyệt ngồi lên lưng ngựa, quay đầu nhìn lại căn nhà gỗ an tĩnh nằm dưới chân núi, trong mắt, cảnh tượng ấy đẹp đẽ đến cực hạn, cùng với sương mù lẩn quẩn trên mái nhà, vẽ thành một bức họa yên bình nhất, tĩnh lặng nhất thế gian.
Xoay người rời đi, nàng kẹp lấy bụng ngựa, phóng đi như bay, lưu lạc giang hồ hơn nửa tháng, cuối cùng đơn độc rời khỏi Huyền Triều. Tiền trong người đã dùng gần hết, Phong Phi Duyệt khẽ lau khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn, bão cát nơi này đặc biệt mạnh, thành trì cũ nát vừa mới trải qua chiến tranh, lưu lại, chỉ còn nhà cửa bị thiêu hủy cùng thi thể rơi rớt.
Phong Phi Duyệt dắt ngựa đi ngang qua mặt đường hỗn loạn, hai bên, cắm đầy quân kỳ Huyền Triều, một đứa bé con không lớn lắm vừa khóc vừa chạy sang bên này, thân hình nhỏ xíu ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức muốn rút lá cờ kia ra. Đối diện, binh lính tuần tra sải bước đi đến, Phong Phi Duyệt vội vàng tiến lên, nhưng chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, nàng theo phản xạ vung tay cản lại, chỉ thấy đứa bé lúc nãy bị chém ngã xuống đất, không còn hơi thở. Quan binh đá văng thi thể ra, nơi dán bố cáo bị máu tươi nhuộm đỏ, tên nam tử dẫn đầu cầm bố cáo trong tay lên, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi thành.
Đứng trước chiến tranh, sinh mạng con người giống như cọng cỏ, theo như trên bố cáo viết, đây là tòa thành trì bị Huyền Triều chiếm lĩnh đầu tiên, Phong Phi Duyệt thầm nghĩ trong lòng, Cô Dạ Kiết mang theo binh mã, chắc hẳn đang ở vùng phụ cận.
Theo như những gì nàng nghe thấy lúc trước, hoàng đế rõ ràng là đến bình định chiến loạn, sao cuối cùng lại trở thành tập kích?
Nàng không có mục đích đi ra khỏi thành trì, vừa định lên ngựa, chợt thấy phía trước tung lên từng trận bụi cát, đến gần nhìn lại, mới biết là dân chúng chạy nạn. Phong Phi Duyệt bị kẹp giữa sóng người, trên tay buông lỏng, con ngựa nhảy lên một bước, hướng về phía ngược lại bỏ chạy mất. Nàng theo dòng người tiến lên trước, mới đi vài bước, liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, đám người càng lúc càng điên cuồng, dồn hết sức chạy thoát thân.
Phong Phi Duyệt mắt thấy đoàn kỵ mã vòng qua đám người, bao vây tứ phía ngăn cản bọn họ, tiếng kinh hô sợ hãi làm đứa bé bật khóc. Nàng ngước mắt nhìn đi, trong tay quan binh cầm đầu, giơ cao quân kỳ Huyền Triều.
"Dẫn về toàn bộ, ai phản kháng, chém ngay lập tức!" Tên quan binh dẫn đầu cầm trường kiếm trong tay quét về phía đám người, khí thế lẫm liệt đè ép trên đỉnh đầu, không ai dám nhiều lời. Phong Phi Duyệt bị vây ở chính giữa, đứa bé bên cạnh bởi vì khóc mà bị che miệng, tiếng khóc, nghẹn ngào, nện vào trái tim nàng càng phát ra nặng nề...
Phong Phi Duyệt bị đẩy lên trước theo đám người, nàng không có phản kháng, càng đến gần doanh trại thêm một bước, trong lòng lại càng khẩn trương, tâm trí không yên.
*