Chương 165: Rời Đi

Im ắng.

Chưa bao giờ im ắng như vậy...

Phong Phi Duyệt yên lặng kéo chăn gấm lên hai vai, nha hoàn bên cạnh vừa nhìn qua, có chút lúng túng mở miệng, "Đường chủ..."

Đôi môi nàng run lên, huyết sắc trên mặt dần dần bị rút đi, lần nữa mở miệng, ngữ khí lại bình tĩnh đến không ngờ, "Xảy ra chuyện gì?"

Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, nha hoàn chua ngoa lúc nãy bỏ ngoài tai can ngăn của người bên cạnh, sắc mặt ửng hồng, giơ một ngón tay chỉ lên người Phong Phi Duyệt, "Cái này, lúc hoàng tôn gọi bọn ta vào hầu hạ, thì, thì đã như vậy rồi..."

Đầu đau muốn nứt, bàn tay gõ từng nhịp từng nhịp lên trán, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, lồng ngực giống như bị lấp kín, đến hô hấp cũng cảm thấy đau rát.


Bên ngoài Độc Bộ Thiên Nhai, nam tử đối diện vầng trăng sáng rực, bóng lưng u ám khiến người ta không nhịn được dừng bước, Sách Y đứng ở đằng xa, trên gương mặt diễm lệ bị hắt lên một lớp ánh sáng vụn vặt mỏng manh, cô gái lặng lẽ tiến lên, đến khi cách sau lưng nam tử ba bước, đứng lại, "Thật ra, ngươi không cần thiết phải làm như vậy."

Thất Duệ một thân cẩm bào tối màu, trên gương mặt tà mị có vài phần lãnh đạm, hắn không hề nhúc nhích, chỉ là thờ ơ mở miệng hỏi, "Nàng ấy tỉnh rồi à?"

"Thật ra, ngươi cản bản không có động vào cô ấy," Làn váy kiều diễm bên người theo gió chập chờn trên tảng đá, Sách Y đứng bên cạnh nam tử, trong ánh mắt, thanh tỉnh mà thuần lương, "Một bước này, ngươi đi sai rồi."

Tuấn nhan âm nhu khẽ quay lại, trên mặt nam tử, có chứa vài phần mờ mịt, cô gái hướng tầm mắt về phía cảnh sắc mông lung dưới chân núi, "Ngươi khiến cô ấy nghĩ rằng, mình đã trở thành người của ngươi, ngươi muốn thử dò xét, để xem như vậy cô ấy có chết tâm hay không, từ đó, ở lại Độc Bộ Thiên Nhai." Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, Sách Y chỉ là khẽ lắc đầu, tiếc hận mở miệng, "Ngươi sai rồi, thu tay lại đi."

"Ta sai rồi?' Thất Duệ không nhịn được cất cao giọng, hắn vung cánh tay lên một cái, tựa hồ cũng không muốn nghe Sách Y nói thêm nữa, "Ta làm sai chỗ nào? Ít nhất, ta quan tâm một người, sẽ không đẩy nàng ấy ra ngoài, ta sẽ che chở nàng ấy, cho nàng ấy tất cả mọi thứ, còn hắn thì sao? Hắn có thể cho nàng ấy cái gì? Một khi ta yêu, thì ta chỉ có một mình nàng ấy, ta sẽ không đụng vào người phụ nữ khác một cái, chỉ cần nàng ấy mở miệng, ta có thể buông bỏ tất cả, cho dù là cả Độc Bộ Thiên Nhai." (Ôi anh ơi, hãy về đội của em :v)

Hai mắt nam tử sáng quắc rực rỡ, chân thành nghiêm túc bên trong, không khỏi làm Sách Y giật mình, đây không giống như Thất Duệ mà mình quen biết, "Nhưng mà, hai người mới chỉ tiếp xúc một thời gian?"

"Không," Nam tử quả quyết phủ định, con ngươi hẹp dài khép hờ, hắn chống hai tay lên vách đá, ngữ khí kiên quyết, "nàng ấy chính là người ta muốn, ta, chính là khỏa lệ nốt ruồi dưới khóe mắt nàng ấy."

Sách Y hiển nhiên bị lời này của nam tử, làm sợ tới mức nửa ngày không khép miệng được, cô gái đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lồng ngực, cố gắng bình ổn tâm trạng trở lại, "Nhưng mà, các người đến cuối cùng đã đi chệch một bước."

"Đi chệch, nàng ấy có thể đợi ta." Thất Duệ khẳng định, lời nói ra, khiến người ta rất khó cân nhắc.

"Ý của ngươi là, thật sự định cầm tù cả đời cô ấy trong Độc Bộ Thiên Nhai?" Sách Y vặn chân mày, cô khó mà tin được, Thất Duệ từ khi nào lại trở nên cố chấp như vậy, gần như, đã đến mức tẩu hỏa nhập ma.

"Đúng!" Nam tử đứng thẳng dậy, thân thể cao lớn ngăn trở trước mặt Sách Y, "Quản tốt chính mình đi, đừng có làm hỏng chuyện của ta."

"Ngươi..." Sách Y chỉ một ngón tay về phía bóng lưng hắn, lời đã đến khóe miệng, thế nhưng trông thấy vẻ cô đơn tĩnh mịch quanh thân nam tử, cũng đành phải thu về, kiêu ngạo như hắn, đưa ra quyết định như vậy, e cũng là đến nước vạn bất đắc dĩ?

Sách Y nhíu mày cụp mắt, tầm mắt rơi lên lòng bàn chân mình, cô trước giờ không biết, chữ 'tình' trong miệng người đời rốt cuộc là như thế nào, cư nhiên, khiến từng nam nhân tôn quý cao ngạo, lần lượt khom lưng, cúi đầu?

Mỗi người một phương thức, tựa hồ cũng không hẳn giống nhau, cho nên, kết quả giành được cũng sẽ khác nhau.


Đi tới Tây Uyển, nha hoàn theo hầu đều đứng canh giữ ngoài cửa, thấy Sách Y đi tới, cũng không dám ngăn cản, chỉ đành phải mở cửa. Sách Y đi vào trong phòng, lúc này Phong Phi Duyệt đang vòng hai tay quanh gối, nép vào một góc giường hẹp, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không nhìn một cái, hai mắt hiện ra tư thái mong ngóng nhìn ra cửa sổ phía trên, ngơ ngác xuất thần.

Thời tiết hôm nay cũng không tốt, ánh mặt trời bị mây đen che kín hơn phân nửa, nhưng vẫn có vài tia nắng xuyên qua cửa sổ chưa khép chặt rọi vào trong, rơi lên gương mặt tinh tế xinh đẹp.

Sách Y dựa vào cửa ra vào, nhìn một bên sườn mặt cô gái, đứng một lúc lâu không tiến tới. Cho đến khi Phong Phi Duyệt hoàn hồn, quay đầu lại, cô gái lúc này mới đứng thẳng dậy, đè nén tâm tình tiến lên, "Ta còn tưởng một mình cô lén núp ở đây mà khóc chứ?"

Phong Phi Duyệt đã thay y phục sạch sẽ, nàng kéo chăn gấm trên giường sang một bên, chừa ra nửa bên trống ra hiệu bảo Sách Y tự mình ngồi xuống, Sách Y cũng không hề khách khí, hai tay gối sau đầu, nằm thẳng người xuống cạnh nàng, "Cô không sao chứ?"

Khẽ lắc đầu, nàng dùng tư thế giống hệt nằm xuống, "Thật ra... cô không cần phải bận tâm."

Lần đầu tiên, Sách Y dùng giọng điệu an ủi nói chuyện với mình, Phong Phi Duyệt muốn kéo môi, nhưng ngay cả khí lực để cười cũng không có, thanh âm khô khốc lợi hại, Sách Y đưa mắt nhìn lại, nhỏ giọng dò hỏi, "Cô có nhớ hắn không?"

Nhịp tim, nặng nề lỡ mất một nhịp, kiên cường của nàng, gần như là một loại tâm bệnh, khiến người ta nhìn thấy vừa giận, lại vừa thương.

Nhớ, sao có thể không nhớ?

Nơi này, tối tăm không có ánh sáng, nàng không ra được, ngay cả nhớ nhung tưởng niệm trong tim, cũng bị mình niêm phong cất vào kho, bây giờ nghe Sách Y hỏi như vậy, càng cảm thấy... tâm tình chất chứa dồn nén vào một chỗ, giống như thủy triều vỡ đập mãnh liệt kéo đến.

Nàng nhớ đến, lần đầu tiên nàng và Cô Dạ Kiết chính thức gặp mặt, trong lòng nam tử vốn không hề có mình, thế nhưng lại kéo nàng ôm vào trong ngực, nói lời thân mật, "Duyệt Nhi, trẫm, cuối cùng đã đợi được nàng trở về."

Lúc đó, bọn họ trong ngoài phòng bị, trong lòng mỗi người đều cự tuyệt lẫn nhau, không ai tiến đến gần được, thậm chí, còn coi đối phương như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Nàng nhớ đến, lúc ở Lạc Thành Cô Dạ Kiết hoài nghi mình, nhớ đến lúc, hắn nói với mình, "Duy chỉ có nàng ấy, nàng không được đụng vào."

Nàng nhớ đến, lúc nàng hút độc cho Thi Tiệp Dư, thần sắc hoàng đế phẫn nộ mà đầy lo lắng, "Nhổ ra, nhổ ra cho trẫm!"

Phong Phi Duyệt nghĩ đến đây, trên mặt chợt dâng lên từng ý cười vụn vặt rất nhỏ, nàng nhớ lại khi đó, nam tử giữ chặt đầu của mình, không kịp chờ đợi hút hết độc dược trong miệng nàng ra. Khi đó... khi đó, bọn họ đã có tình cảm rồi ư? Sách Y thấy đầu mày nàng nhè nhẹ chau lại, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó rất quan trọng, cô không có quấy rầy, chỉ là nhìn chằm chằm gò má nàng đến mất hồn, người con gái lúc này, đến tiếng hít thở cũng an tĩnh đẹp đẽ, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên, dường như đã lọt vào trong thế giới của riêng mình, không muốn ra ngoài.

Không biết, bắt đầu từ khi nào, nàng lại nhớ đến cảnh tượng trong giấc mộng ở rừng Tử Vong Lâm kia, con ngươi sạch sẽ như lưu ly của nam tử đã không còn chém giết, hắn nói với nàng, "Duyệt Nhi, tim của ta đau quá."

Tim, lại lần nữa co rút, Sách Y thấy tia sáng trong mắt nàng thoáng cái liền trở nên ảm đạm, mơ hồ, còn toát ra bi thương khó nói thành lời, trái tim, thật sự rất đau rất đau, cảm giác vỡ thành ngàn mảnh vạn mảnh, tựa như trận bão tuyết trong khu rừng kia, phiêu du bay lượn, không biết rồi sẽ bay về nơi đâu.

"Nhớ, sao có thể không nhớ chứ?" Nàng đột nhiên xoay đầu lại, con ngươi thanh tú trong trẻo cứ như vậy mà nhìn Sách Y, nhất thời, khiến Sách Y không biết phải làm sao.

Phong Phi Duyệt giơ hai tay khép chặt vạt áo trước ngực, Sách Y lật người nằm nghiêng lại, vừa vặn nhìn thấy động tác vô thức của nàng, lần nữa lên tiếng hỏi, "Cô... sẽ ở lại đây chứ?"

Mười ngón tay Phong Phi Duyệt bấm sâu vào vạt áo trước ngực, tạo ra vết uốn nếp sâu cạn bất đồng, vẻ mệt mỏi hiện rõ trong đáy mắt, nhưng vẫn kiên định như cũ, "Sẽ không, trước kia sẽ không, sau khi hắn giam cầm ta như thế này, càng sẽ không."

Hai mắt Sách Y nhìn chằm chằm vết thương trên trán nàng, khe khẽ thở dài một tiếng, ngồi nửa người trên dậy, "Tìm cơ hội, rời đi đi, cô cũng không cần phải cố kỵ, Thất Duệ mặc dù hành xử trái lẽ thường, nhưng vẫn chưa làm ra chuyện quá đáng với cô."

Nắm tay dần dần buông lỏng, Phong Phi Duyệt ngồi dậy theo Sách Y, "Cô..."

Sách Y kéo thẳng đầu vai, bộ dáng như rất vô vị vỗ nhẹ lên vai nàng một cái, "Ta là sợ cô nghĩ quẩn mà tìm cái chết, hôm đó, sau khi cô hôn mê, đúng lúc ta đi ngang qua, y phục cũng là do ta thay cho cô. Hắn không nói, cũng là có lo ngại của hắn..."

"Ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn." Phong Phi Duyệt nhẹ cong môi trái tim, nhìn Sách Y, "Cảm ơn cô."

Gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cô gái bỗng nhiên đỏ ửng lên, tựa hồ rất không quen, "Cái đó... ta chỉ là không muốn nợ cô nhân tình mà thôi," Sách Y kề người lại gần, ở bên tai nàng thần bí nói, "trước mắt, ta đang nghiên cứu điều chế một loại thuốc mới, không quá một tháng, ta liền có thể cứu cô ra ngoài."

Phong Phi Duyệt kinh ngạc không nhẹ, Sách Y vươn tay gẩy gẩy mái tóc, sắc mặt có hơi mất tự nhiên nói, "Ta cảm thấy, con người cô cũng không tệ, không chịu làm đồ đệ của ta, vậy coi như bằng hữu đi."

Bằng hữu...

"Bằng hữu..." Phong Phi Duyệt lẩm nhẩm, hai người bèn nhìn nhau cười, phải rồi, cô gái như vậy, muốn có một người bằng hữu, đó là chuyện khó khăn cỡ nào?

Sách Y trước giờ đã quen tự do tự tại không vướng bận, chỉ là, cảm thấy tính tình hai người có vài phần tương đồng, từ trên người Phong Phi Duyệt, cô nhìn thấy sự kiên định, giống như một loại tín niệm, nàng biết mình sống vì cái gì, không giống cô, mơ hồ cả đời.


Một tháng, trôi qua trong nháy mắt. Vết thương của Phong Phi Duyệt đã khỏi hẳn, bên ngoài, thủ vệ của Thất Duệ vẫn không hề buông lỏng, đừng nói là trốn chạy, ngay cả đi ra ngoài một bước cũng khó khăn.

Sách Y gẩy gẩy ngọn nến, nhiệt độ lúc sáng lúc tối hắt lên trên mặt, cô phất nhẹ tay áo, ánh nến dần hiện ra mấy phần côi lệ không giống như bình thường, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến. Sách Y vội vàng rút tay về, nhưng lại không đi ra ngoài từ cửa chính, mà trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Phi Duyệt, nhảy một cái nấp mình trên xà nhà, từ trên cao nhìn xuống.

Nàng chưa kịp hỏi gì thêm, đã thấy Thất Duệ đẩy cửa đi vào, Phong Phi Duyệt mặt không đổi sắc, nhìn hắn ngồi xuống đối diện mình, "Ngươi còn tới đây làm gì?"

"Ta muốn đưa nàng rời đi."

"Đi đâu?" Phong Phi Duyệt bối rối, mở miệng hỏi.

"Rời khỏi đây, chúng ta có thể đi đến rất nhiều nơi." Trong mắt Thất Duệ tràn đầy chờ mong, Sách Y trên xà nhà nghe vậy, hai tai cũng theo đó vểnh lên, cẩn thận lắng nghe.

Phong Phi Duyệt không chút nghĩ ngợi, lập tức mở miệng cự tuyệt, hai người nói rất nhiều chuyện, bởi vì khoảng cách khá xa, rất nhiều lời không thể nghe được rõ ràng, Sách Y chỉ nghe được Thất Duệ nói, 'chúng ta chỉ là đi sai một bước mà thôi, nàng có thể đợi ta'.

Trên mặt Phong Phi Duyệt có vẻ nghiêm túc chưa bao giờ thấy qua, trong ánh mắt của nàng, không hề nghĩ sẽ tổn hại hắn, nhưng vẫn không muốn giấu giếm, thẳng thắn mà chân thành, "Chúng ta không có đi sai, mà là, trước giờ chưa từng gặp nhau tại cùng một điểm."

Ánh mắt Thất Duệ dần trở nên ảm đạm, phần chấp nhất nơi đáy mắt kia, vẫn như cũ khiến hắn không chịu buông tay, Sách Y nhìn vào đôi mắt ấy, trong một khoảnh khắc, bất chợt có vài phần rung động, tình cảm của Thất Duệ, là ngang ngược là bá đạo, chỉ là hắn không biết, làm như vậy, người bị tổn hại ngược lại chính là mình.

Bóng lưng kiên đĩnh khụy xuống, mí mắt nam tử nặng nề chớp vài cái, cuối cùng, cả người nằm nhoài trên mặt bàn không nhúc nhích. Phong Phi Duyệt nghiêng đầu, liền thấy Sách Y tung người đi tới sau lưng Thất Duệ, "Hắn bị làm sao vậy?"

"Cô đi mau." Cô gái vươn tay gỡ thẻ bài giắt bên hông nam tử xuống thả vào trong tay Phong Phi Duyệt, nặng trĩu, ép lòng bàn tay nàng lõm xuống, "Cái này..."

Tựa hồ, đến quá mức đột ngột, rõ ràng giờ khắc này chính là giây phút mình chờ đợi ròng rã gần nửa năm, Sách Y thấy nàng sững sờ bất động, vội vàng tiến lên đẩy nhẹ nói, "Đi mau, rời khỏi Độc Bộ Thiên Nhai, càng xa càng tốt."

Nàng dịch chuyển bước chân, ánh mắt lướt qua gương mặt an tường của Thất Duệ, mái tóc nam tử xỏa ra hệt như thứ tơ lụa thượng hạng theo mép bàn phiêu du rũ xuống, nửa bên thân ảnh bị hắt bóng đến đây, tạo thành một đường ngăn trở tối màu, trong mắt, đột nhiên chua xót lợi hại. Phong Phi Duyệt giơ tay lên, một giọt nước mắt, không chịu sự khống chế từ trong vành mắt chảy ra ngoài, trong suốt, thấm ướt lông mi nồng đậm, lướt qua lệ nốt ruồi mị hoặc câu nhân kia, cuối cùng, chảy xuống gò má.

Nàng không biết, vì sao mình lại rơi lệ, tầm mắt Sách Y lướt qua hai người, trong đầu, đột nhiên nhớ đến lời Thất Duệ nói lúc trước, hắn nói, 'ta, là khỏa lệ nuốt ruồi dưới khóe mắt nàng ấy.'

Thời gian gấp gáp, không cho phép cô suy xét sâu xa, đẩy Phong Phi Duyệt ra ngoài mấy bước, Sách Y trầm giọng dặn dò, "Ra khỏi sơn trang, ta đã chuẩn bị sẵn ngựa, cô đi mau đi."

Phong Phi Duyệt lau nước mắt, siết chặt tấm thẻ bài trong tay, vừa mới nhảy ra vài bước liền thu chân lại, "Còn cô thì sao?"

"Ta?" Sách Y lơ đễnh, "Ta bốn biển là nhà, vẫn còn cơ hội gặp mặt, cô cứ đi trước đi."

Phong Phi Duyệt gật đầu, Thất Duệ lưu lại cho nàng, chỉ có một bóng lưng, an tĩnh như vậy mà ngủ, nàng khẽ cụp mắt, quay đầu rời đi. Trong đình viện tĩnh mịch, đột nhiên rơi xuống vài chiếc lá rụng, lá vàng khô héo theo bước chân dồn dập của người con gái mà rơi lên đầu vai nàng, đường gân lá khô khốc, mang theo hơi thở ra đi, cô gái chạy ra ngoài rồi từ từ dừng lại, cuối cùng, sải bước biến mất giữa màn trời đêm tràn ngập hương hoa tường vi.

Sách Y đứng dưới mái hiên, cho đến khi bóng lưng Phong Phi Duyệt đi xa rồi, cô mới xoay người, trở lại vào phòng. Hai tay cầm tới một chiếc áo choàng, nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai Thất Duệ, bên trong gian phòng khổng lồ, chỉ có tiếng thở dài nhè nhẹ của cô gái, tình cảm thế gian, thật sự không nên dính vào.


Phong Phi Duyệt cầm thẻ bài của Thất Duệ, quả thật một đường thông suốt thuận lợi, đi thẳng xuống dưới chân núi. Dắt lấy tuấn mã Sách Y đã chuẩn bị từ trước, bị nhốt lâu như vậy, không khí giữa cánh mũi, dường như cũng cực kỳ tươi mát.

Giơ roi giục ngựa, lúc đi tới một thị trấn nhỏ, đường chân trời đã hiện lên tia sáng bạc, Phong Phi Duyệt bụng đói kêu vang, hơn nữa hành trình trước mắt lại không có mục đích, dứt khoát nhảy xuống ngựa, chuẩn bị tìm một tửu điếm nhỏ lấp đầy bụng trước đã hẵng tính tiếp.

Mặt trời đã ló lên được một nửa, hàng quán hai bên bắt đầu rối rít buôn bán, tiếng rao hàng thi thoảng vang lên xua đi cái lười biếng của sáng sớm, Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn lại, hàng quán hai bên đường, trước mỗi cửa hàng đều treo quân kỳ Huyền Triều. Nàng cảm thấy nghi hoặc, giao con ngựa dắt trong tay cho một tiểu nhị, sau đó sải bước lên lầu.

Một tay hất vạt áo ra, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mặt trước lá cờ cách đỉnh đầu mình không xa, nét chữ màu vàng tươi, chữ 'Huyền' kinh tâm động phách, xung quanh, là màu đỏ thẫm, tượng trưng cho biên cường phồn vinh thịnh vượng, "Tiểu nhị, vì sao con đường này lại treo đầy quân kỳ Huyền Triều vậy?"

Thần sắc tiểu nhị kia đầy kinh ngạc, tiếp theo cười nói, "Lẽ nào huynh không phải là người Huyền Triều? Hoàng thượng mang binh xuất chinh đã lâu, đây chính là dân chúng cầu phúc cho thiên tử đấy."

*