Chương 164: Cấm Nô

Đại thúc?

Phong Phi Duyệt thầm chau mày, có thể điều khiển được bách hoa, ngoại trừ ông ấy, còn có ai khác?

"Hoa Nguyệt sư có nói vì sao phải tìm cô ấy không?" Thần sắc Thất Duệ nghiêm túc dị thường, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người Phong Phi Duyệt.

Sách Y khẽ lắc đầu, thần sắc trong mắt lộ ra mấy phần khó đoán, nhẹ thả lỏng đầu vai, cô ta xòe tay ra, trào phúng nói, "Ai biết được, chỉ có điều, ông ta nói phải mau chóng tìm được cô ta, bất luận giá cao thế nào ông ta cũng chấp nhận."

"Hừ!" Thất Duệ hừ lạnh, con ngươi đen nhánh như muốn đục ra một cái lỗ trên người Phong Phi Duyệt, "Thật không ngờ, người nhớ thương cô còn nhiều như vậy." (Vãi anh Duệ, cũng ít ghen nhể :v)

Sách Y nhìn về phía hai người, trong lòng dường như đang suy đoán, sắc mặt Phong Phi Duyệt cũng không hề dễ coi, trừng mắt nhìn lại hắn, đại thúc nhất định đã an bài ổn thỏa cho Nhị phu nhân cùng Quân Nghi, cũng không biết, đứa bé của Quân Nghi có thuận lợi sinh ra hay không. Nghĩ đến đây, thần sắc của nàng cũng dần hòa hoãn, khóe miệng giương nhẹ, hiện lên độ cong trông rất đẹp mắt, trong lòng một hồi ấm áp, lo lắng trước đó cũng bị quét đi mấy phần.

Thất Duệ huýt một hồi sáo, con ngựa ở đằng xa chạy tới như bay, Phong Phi Duyệt thấy thế liền xoay người định đi.

"Cô đi đâu?"

Nàng đứng vững gót chân, y phục trắng tinh khiến đêm đen hiện ra vẻ thảm đạm, "Ta muốn rời đi."

Thất Duệ buông một tay đang ghìm chặt cương ngựa ra, hắn bước lên một bước dài, giọng điệu ngang ngược, "Ai cho phép cô rời đi?"

Phong Phi Duyệt xoay người, hai mắt nhìn thẳng đối diện hắn, nàng khẽ ngước cao mặt, ngữ khí sắc bén, "Ban đầu ngươi đã nói, ta giúp ngươi giết đủ một trăm người liền trả tự do cho ta, hơn nữa, cho dù Độc Bộ Thiên Nhai của ngươi từng cứu ta, tính đến bây giờ, hẳn cũng trả sạch cả rồi."

"Trả sạch?" Thất Duệ đột nhiên kiềm chặt cổ tay nàng, kéo cả người nàng về phía mình, Phong Phi Duyệt cả kinh, thân thể đã đập vào lồng ngực hắn, "Ở đây ta là người quyết định, cô muốn trả sạch, không có đơn giản như vậy, ta muốn cô cả đời đều phải mắc nợ ta!"

Cô gái cực kỳ không vui, dùng sức muốn tránh ra, "Thất Duệ, ngươi khiến ta không thể tin tưởng được." Vốn dĩ, chỉ cho rằng hắn bá đạo ngang ngược, lại không ngờ hắn độc đoán vô lý như vậy!

Sách Y tựa vào bên cạnh cũng không nói chuyện, Phong Phi Duyệt vung tay một cái, dứt khoát tự mình rời đi, mới đi được vài bước, phía sau cổ liền truyền đến đau đớn kịch liệt, cả người mềm nhũn ngã xuống.

"Không ngờ ngươi lại bạo lực như vậy." Sách Y tiến lên, nhìn Thất Duệ ôm lấy cô gái đang hôn mê rồi nhảy thẳng lên ngựa, áo bào dài rộng kéo xuống tận bụng ngựa, hắn cũng không thèm quay đầu nói vọng ra đằng sau, "Tự mình đuổi theo."

Sách Y khẽ mím môi, nhảy lên tuấn mã bên cạnh, sau đó giơ roi đi theo.


Cô Dạ Kiết trở lại chỗ ở, ngự y gấp rút cho người mang thuốc sang đây, nam tử vừa ngồi vững lên giường, lúc này mới chú ý tới cô gái bên cạnh, "Ngươi là ai?"

Một viên quan tiến lên, khúm na khúm núm quỳ dưới đường, quay mắt sang trừng cô gái kia một cái, cung kính trả lời, "Bẩm hoàng thượng, đây là nữ nhi của hạ quan."

Cô Dạ Kiết đặt lòng bàn tay lên lồng ngực, hắn cực kỳ khó chịu nhẹ xoa nắn vài cái, giữa đầu mày nhíu lại thật chặt, cô gái đang cúi đầu sắc mặt ửng hồng, dựa lại gần thêm một bước, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ ấn lên lồng ngực nam tử, "Hoàng thượng, dân nữ..."

Năm ngón tay thon dài khựng lại, trên mu bàn tay, một đôi bàn tay mảnh khảnh hạ xuống, viên quan quỳ dưới kia sợ tới mức mặt mũi trắng nhợt, cánh môi ý vị run rẩy, không khí bức bối trong căn phòng dần trở nên quỷ dị, yên lặng, đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Tay hoàng đế rất lạnh, lòng bàn tay cô gái, lại cực kỳ ấm áp, thấy hắn không nói câu nào, cô ta dè dặt đưa tay gần sát hơn, muốn đem hơi ấm trong lòng bàn tay truyền sang.

Cô Dạ Kiết hạ tầm mắt, trong đáy đầm thâm sâu, hiện lên một bóng người bị phá tan thành từng mảnh nhỏ không chắp nối lại được, đầu tóc tán loạn trên đầu vai bỗng nhiên rơi xuống, hóa thành một vòng tròn, điêu linh cô độc. Thình lình hất tay một cái, cô gái vội vàng lui về phía sau mấy bước, hoàng đế dựa người vào khung giường nhắm mắt dưỡng thần, "Cút ra ngoài."

Ngữ khí bình thản như xa như gần, viên quan kia thấy thế, vội vàng đứng dậy kéo cổ tay con gái, thần sắc cực kỳ không vui ra hiệu bảo cô ta đi ra ngoài, vừa nhất mực cung kính cúi người, "Dạ, hạ quan lập tức đưa nó ra ngoài."

"Cha..." Cô gái giẫm chân, không cam tâm tình nguyện bị kéo ra ngoài, thị vệ canh gác bên ngoài đóng cửa lại, viên quan kia sải bước đi về phía viện tử, khí thế hùng hổ hất mạnh tay cô ta ra, "Mày cái đồ không biết xấu hổ này."

"Con làm gì mà không biết xấu hổ chứ." Cô gái tức giận phản bác, một tay xoa xoa cổ tay bị nắm đau, "Đó là hoàng thượng, có cô gái nào không muốn, cô gái nào mà không thích chứ?"

"Mày..." Viên quan tức đến vung tay lên, cô ta lại không chút sợ hãi mà ngửa mặt lên, ông ta thở dài một tiếng, tức giận thu tay lại, "Cha cũng là vì tốt cho con, nếu ta đưa con vào cung thật, đời này, e là con đừng mơ tưởng bước ra ngoài nửa bước. Huống hồ, hoàng thượng tính tình bạo ngược, nếu không phải trên người có thương tích, vừa rồi chỉ cần dùng thêm chút khí lực là có thể bẻ cổ của con xuống ngay!"

Cô gái nghe nói, rụt cổ lại, viên quan thấy thế, vội vàng đẩy nhẹ bả vai cô ta một cái, "Mau trở về nhà đi, kẻo lại gây thêm phiền phức cho ta!"


Trong đình viện thanh tỉnh, vườn hoa bởi vì đã lâu không được chăm sóc mà bắt đầu khô héo, Phong Phi Duyệt nằm ở bên cạnh, hai tay nàng che kín tầm mắt, không biết là đã ngủ thật, hay là đang giả vờ.

Suốt ba tháng trời, nàng cứ thế bị cấm túc, trong đình viện ngoại trừ nha hoàn tới đưa cơm hằng ngày, người bình thường đừng mơ tưởng đi vào, trên trán toát ra một tầng mồ hôi nhàn nhạt, nàng cong hai chân lên, hô hấp đều đặn mà trầm ổn.

"Cô cũng khá nhàn nhã đấy chứ." Kèm theo tiếng bước chân đi tới, Phong Phi Duyệt dịch tay ra, cặp mắt từ giữa kẽ tay nhìn ra ngoài, "Cô đến đây làm gì?"

Sách Y nhân thể ngồi xuống cạnh nàng, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ mà nhu hòa, cô ta lơ đãng quét mắt quanh đình viện một vòng, sau đó hạ tầm mắt nhìn cô gái vẫn nằm yên như cũ, "Ta nói cô sao lại cứng nhắc như vậy, giả vờ nịnh nọt vài câu cô cũng không biết nói sao?"

Phong Phi Duyệt khẽ chống hai tay, ngồi nửa người trên dậy, nàng tiện tay phủi phủi bụi bặm dính trên ống tay áo, lui người tựa vào lan can bạch ngọc phía sau, đôi con ngươi lắng đọng đã lâu khôi phục thành một loại tinh khiết, nàng xua đi ánh mặt trời nhuốm trên đầu mi, "Ta sắp sửa biến thành kẻ đần rồi, làm sao còn biết nói những lời nịnh nọt?"

Sách Y nhẹ cong khóe miệng, kiềm chế không được bật cười thành tiếng, "Cũng may, cô vẫn có thể nói cười."

Trong mấy tháng này, cũng chỉ có Sách Y thường lui tới cùng trò chuyện với nàng, thật ra thì, hai người nói chuyện cực kỳ hợp ý, khúc mắc lúc trước cũng không có ai nhắc lại, thẳng thắng sòng phẳng.

"Cũng đã ba tháng rồi, sao cô không nghĩ tới chuyện bỏ trốn?"

Phong Phi Duyệt chợt nhíu mày, hai tay gối sau đầu, khóe miệng nghiền ngẫm chút ý cười, "Thất Duệ xem ta y hệt như tù nhân mà canh giữ, ta trốn bằng cách nào đây?"

"Trên đời không có việc gì khó, chỉ xem xem cô làm như thế nào thôi." Sách Y dựa vào lan can bên cạnh, chân phải huých nhẹ lên đầu gối nàng một cái, "Cô bây giờ là bị Thất Duệ giam cầm không sai, người có thể tự do ra vào Độc Bộ Thiên Nhai, trừ phi có thẻ bài tùy thân của hắn, vậy, chi bằng ta dạy cho cô nhé?" Thấy trên mặt nàng dần hiện ra do dự, Sách Y sáp người lại gần, vẻ mặt ngậm cười, "Hay là, ta dạy cô vài chiêu mị thuật miễn phí? Đối với nam nhân, cực kỳ có tác dụng..."

Sắc mặt Phong Phi Duyệt ửng đỏ, một cước đá nhẹ lên đầu gối cô ta, "Nói cái gì đó?"

"Sợ gì chứ, làm cũng đã làm rồi, còn sợ nói ra sao?" Sách Y càng cười tợn, tựa người trở về, tầm mắt cô ta lơ đãng liếc qua, liền thấy mấy kẻ canh giữ bên ngoài đang thận trọng ló đầu vào trong nhìn quanh quất, "Ta phải trở về rồi, nếu không lại rước lấy phiền phức."

Phong Phi Duyệt nhắm mắt nghỉ ngơi, khoát khoát tay, "Đi đi, dù sao ta nhất thời cũng không chết ngay được."

Quanh thân khôi phục lại vẻ tĩnh mịch lúc trước, lúc nàng mở mắt ra lần nữa, bóng đêm đã kéo xuống, tối om tề tụ trên đỉnh đầu. Vừa cử động thân thể, mới phát hiện tứ chi đau nhức, Phong Phi Duyệt khó khăn ngồi dậy, nghiêng đầu, liền trông thấy Thất Duệ đứng ngay sau lưng mình, hai người đều ngẩn ra, nàng vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng lúc đi ngang qua bên người nam tử, ánh mắt lơ đãng rơi vào tấm thẻ bài màu vàng kim ngang hông kia. Nàng quá mong muốn tự do, còn ở lại nơi này nữa, sớm muộn cũng có ngày ép mình phát điên.

Ngây ngốc đứng sựng một chỗ, nàng ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt rơi lên gò má tà mị của nam tử, "Ngươi đến đây làm gì?"

Thất Duệ xoay người lại, ánh mắt đối diện nàng, đã quen kiểu thái độ giương cung bạt kiếm của nàng, nam tử cũng không nói gì, hai tay chắp sau lưng, sải bước đi thẳng vào trong phòng.

Phong Phi Duyệt bất đắc dĩ, chỉ đành phải theo sát phía sau, thẻ bài được chạm khắc đằng long theo động tác đi lại của nam tử mà chói mắt dị thường, Thất Duệ đi tới trước bàn, rót một chén rượu rồi tự uống một mình. Thấy hắn không nói câu nào, Phong Phi Duyệt do dự năm lần bảy lượt, ngồi xuống trước mặt Thất Duệ, "Ngươi rốt cuộc muốn giam cầm ta tới khi nào?"

Hắn đem chén rượu rơi bên khóe môi thả đến trước mắt, ánh mắt từ đầu đến cuối không liếc Phong Phi Duyệt lấy một cái, tầm mắt xuyên qua ánh nến cực kỳ ái muội, tiếp theo hóa thành một cỗ lạnh lẽo, phóng thẳng lên mặt nàng, "Ở lại đây không được sao?"

Phong Phi Duyệt trầm mặc, hai tay đan chéo trước ngực, "Ta muốn đi ra ngoài."

Thất Duệ để chén rượu xuống, bàn tay hạ xuống rồi lại nhấc lên, ngón trỏ đột nhiên chỉ dưới khóe mắt nàng một cái, "Nữ nhân có lệ nốt ruồi, cả đời, sẽ không được hạnh phúc."

Trái tim Phong Phi Duyệt nảy lên, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân, nàng vươn tay, muốn hất tay của hắn ra, ngược lại lại bị nam tử nắm lấy tay mềm bao trọn trong lòng bàn tay mình, "Ở Lạc Thành, khoảng cách xa như vậy, nhưng ta chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy lệ nốt ruồi này của cô."

Nàng rút tay ra, Thất Duệ lại gắt gao nắm chặt không buông, ánh mắt âm nhu chống lại đáy mắt cô gái, dần dần hiện lên mấy phần hung lệ, "Chỉ tiếc, cô lúc đó lại giống như một con cá chết nằm im dưới thân hắn không nhúc nhích." Nam tử vừa dứt lời, lực đạo trên tay suýt chút thì bẻ gãy cánh tay nàng, Phong Phi Duyệt nhịn đau, khó tin dùng sức rút tay về.

"Ngươi nhìn thấy rồi?"

Thất Duệ cười như không cười, dung mạo tà mị âm chí, "So với ta hắn đã có được nhiều thứ lắm rồi, ta không thể nào thả cô trở về nữa, quên hắn đi!"

Phong Phi Duyệt không kiềm chế được, hơn nửa năm chung đụng liên tục, nàng đã hiểu đủ rõ Thất Duệ rồi, "Ta không có lưu giữ tình cảm trên người hắn nhiều như vậy, ta cũng không hề nói ta muốn rời đi, ta chỉ muốn, đi ra ngoài, đi ra khỏi cái đình viện này."

Thất Duệ giương mắt liếc nàng một cái, đối với lời Phong Phi Duyệt nói lại càng nửa tin nửa ngờ, thân thể cao lớn đứng dậy, ánh mắt dò xét vẫn như cũ rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn nín thở ngưng thần, hai tay siết chặt thành quyền đặt trên đầu gối. Phong Phi Duyệt tận lực che giấu tâm tình, muốn buông lỏng mười ngón tay, lại có vẻ cứng ngắc dị thường.

Thất Duệ nhấc chân đi vòng ra sau lưng nàng, bước chân nặng nề đột nhiên dừng lại, Phong Phi Duyệt không dám quay đầu lại, trên mặt bàn trơn bóng, chợt thấy một thân ảnh màu đen áp xuống, trong lòng nàng khẩn trương, muốn tránh người sang một bên. Bên hông lại bị hai cánh tay gắt gao khóa chặt, trong lúc nguy cấp nàng dùng khuỷu tay mạnh mẽ huých ra sau một cái, Thất Duệ bị đau, nhưng vẫn không buông lỏng lực đạo trên tay, ngược lại càng lúc càng thu hẹp, hận không thể bóp nát nàng khảm vào trong cơ thể mình.

"Không phải cô muốn đi ra ngoài sao, không phải cô không muốn trở lại bên cạnh hắn sao? Được, hôm nay, nếu như cô trở thành người của ta, ta liền thả cô ra ngoài." Nói cho cùng, hắn vẫn không tin tưởng nàng, Phong Phi Duyệt bị dùng lực ném lên trên giường, đầu bất ngờ bị đập vào cột giường một cái, lúc ấy máy chảy ra như suối, đau đến hôn mê bất tỉnh.

Toàn thân nàng mềm nhũn, một nửa gương mặt tỳ lên đệm giường bị máu tươi nhuộm đỏ, trái tim Thất Duệ trầm xuống, hung hăng co rút, hắn ôm Phong Phi Duyệt vào lòng, ánh mắt không còn sắc nhọn như trước, mà dần trở nên nhu hòa. Vươn tay vạch sợi tóc rơi trước trán nàng ra, Thất Duệ ngắm nhìn gương mặt dần tái nhợt đi, lòng bàn tay thương tiếc mơn trớn trên gò má nàng, "Nàng tại sao lại ngỗ ngược như vậy? Không chịu ngoan ngoãn nghe lời, ta có được nàng rồi, cả đời này, cũng sẽ không buông tay, trừ phi ta chết!"


Phượng Liễm Cung.

Hoàng đế nằm nghiêng trên giường thấp, bố cáo dán bên ngoài cung đã hơn nửa năm, mà ám vệ phái đi lại càng không có được chút tin tức nào. Một hồi sột soạt truyền đến, tiếng chân của nam tử lặng lẽ bước tới gần, Cô Dạ Kiết đem dây chuyền cầm trong tay nhét vào tay áo, ngồi thẳng người dậy, "Tra thế nào rồi?"

"Bẩm chủ tử," Người kia quỳ một gối xuống, thần sắc nghiêm trọng, "người thuộc hạ phái ra ngoài vẫn luôn theo sát hành tung của Độc Bộ Thiên Nhai, hơn ba tháng nay, cũng không trông thấy tung tích nương nương, nghe nói, Thất Duệ cũng đang tìm cách tìm kiếm. Trước đó thuộc hạ có ép hỏi một tên môn đồ của Độc Bộ Thiên Nhai, theo lời hắn nói, kể từ sau trận hỏa hoạn kia, cũng chưa từng gặp lại nương nương."

Cô Dạ Kiết tin chắc Phong Phi Duyệt vẫn còn tồn tại trên trần thế, khoảng thời gian gần đây, hắn phái người đi dò la tứ phía, nhưng thủy chung vẫn như đá chìm đáy biển.

"Chủ tử," Nam tử quỳ trước mặt do dự một hồi, sau đó suy xét mở miệng, "thái hậu bên kia đã phát hiện ra gì đó, thuộc hạ chỉ sợ..."

Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, thân thể cao lớn cô độc ngồi xuống, bày biện ở nơi này, vẫn duy trì nguyên trạng như trước khi Phong Phi Duyệt rời đi, bảo kiếm mà đại thúc cho treo cao trên giường phượng, ngạo nghễ liếc nhìn.

Cô Dạ Kiết phất tay một cái, gương mặt tuấn tú vùi sâu vào lòng bàn tay, thanh âm, nghe vào tai cực kỳ trầm muộn, "Đem bố cáo phát ra lúc trước rút về toàn bộ, tung tích của nương nương, không cần truy xét tiếp nữa."

"Dạ." Ngươi kia khom lưng đứng dậy, thừa dịp bóng đêm đang nồng kín đáo xuất cung.

Cho đến bây giờ, hắn chỉ là không tin Phong Phi Duyệt đã rời đi, cho nên vẫn luôn kiên trì, giấc mộng kia, nửa thật nửa giả, trong tiềm thức, là chính mình một mực né tránh.


Lúc Phong Phi Duyệt tỉnh lại, cả người đã không còn tri giác, đầu đau đớn dữ dội, nàng nhấc tay sờ sờ lên trán, nơi đó, gắt gao quấn một vòng băng vải thật dày, muốn nhích người một cái, lại cảm thấy trong lỗ tai ong ong vang dội, một chút hơi sức cũng không có.

"Người tỉnh rồi."

Nàng xoay đầu lại, chỉ thấy một gương mặt tiến tới trước mắt mình, bàn tay chạm lên trán mình dò xét vài cái, "Cũng may, không phát sốt."

Phong Phi Duyệt nhìn quanh bốn phía một vòng, nơi này, vẫn là nơi nàng ở lúc trước, nha hoàn thấy nàng muốn ngồi dậy, hai tay vội vàng đè bả vai nàng xuống, "Hoàng tôn dặn dò, trước khi khỏi bệnh, không được để người xuống giường."

"Cô còn đối với cô ta khách khí như vậy làm gì? Bây giờ, cô ta cũng không còn là đường chủ nữa, mà giống hệt như chúng ta, là thân phận nô lệ," Thanh âm bén nhọn từ một góc khác căn phòng truyền tới, một cô gái có gương mặt thon nhọn tiến lên, ánh mắt từ trên cao rơi lên người Phong Phi Duyệt, "hơn nữa, so với chúng ta cô ta còn thảm hại hơn, là một cấm nô không có tự do!"

Toàn thân Phong Phi Duyệt chấn động, không biết lấy hơi sức ở đâu ra, nàng kéo chăn gấm muốn đứng dậy, lại cảm thấy trên người thốt nhiên lạnh lẽo, cúi đầu nhìn lại, toàn thân trần trụi, không một mảnh vải...

*