Lòng bàn tay Cô Dạ Kiết bị máu tươi thấm ướt, thốt nhiên vận nội lực, trường mâu xuyên qua lồng ngực bị rút ra tận gốc, hắn ra sức chiến đấu, binh sĩ tướng địch từ trên chiến mã ngã xuống.
Nhân mã trợ giúp từ đằng sau lập tức tiến lên, kèm theo tiếng trống ù ù, phía dưới ra sức chém giết, gió tanh mưa máu lại càng cuộn trào, tiếng trống phát ra xé toạc đến chín tầng mây, khí thế ngất trời!
Cuối cùng quân địch bên ngoài Quỷ Môn Quan tạm thời bị tiêu diệt, chiến kỳ bị chà đạp dưới mặt đất, bọn chúng một đường chật vật tháo lui, hai bên tử thương vô số.
Phong Phi Duyệt nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng hò reo cao vút của chúng tướng sĩ Huyền Triều, nàng quay đầu lại, chỉ thấy lá cờ Huyền Triều khổng lồ được giương lên cao, phóng mắt nhìn đi, giống như giang sơn vạn dặm, tráng lệ vô bờ. Ánh mắt binh lính cũng đồng loạt rơi lên trên người cô gái, nàng rủ hai tay xuống bên người, lòng bàn tay sưng đỏ, đau đến nỗi đầu ngón tay không cong lại được, lúc này nàng mới phát hiện, đến động một cái cũng không có hơi sức.
Cô Dạ Kiết an tĩnh ngồi trên lưng ngựa, hai chân thon dài kẹp bụng ngựa, nhẹ dùng lực, hướng về phía Phong Phi Duyệt mà tới. Chúng tướng sĩ tự giác nhường đường, vó ngựa giẫm lên sơn cốc yên tĩnh mà trống trải, càng phát ra thanh thúy.
Đi tới dưới chiến đài, vết máu trong lòng bàn tay nam tử đã khô khốc, cho nên, động tác vươn tay cũng trở nên cứng ngắc, năm ngón tay nhẹ tách ra, một cánh tay, giống như vượt ngang qua cả kiếp người mà tiến đến, Phong Phi Duyệt từng bước lại gần. Chính nàng cũng quên mất mình làm thế nào mà bước ra bước đầu tiên, nàng khom lưng, vừa định đặt tay vào trong lòng bàn tay nam tử, thắt lưng nhỏ nhắn liền bị ôm gọn, ngồi lên trước người Cô Dạ Kiết.
Binh sĩ phía dưới khó nén vẻ mặt hiếu kỳ, cũng không dám nhiều lời nghị luận, Phong Phi Duyệt vừa mới ngồi vững, liền bị gắt gao vây kín trong lồng ngực to rộng của hắn, không thể động đậy. Sức nặng nửa người trên của nam tử toàn bộ giao phó trên vai nàng, tiếng hít thở hỗn loạn, quanh quẩn bên tai, hai tay giao nhau trước bụng nàng thu chặt, cả người phủ lên người nàng, nằm im bất động.
Khi Cô Dạ Kiết tỉnh lại, trong doanh trướng không một bóng người, hắn nửa người trên để trần, băng vải màu trắng xuyên qua đầu vai, chặt chẽ bao quanh vết thương trên lồng ngực. Hai mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, nhưng vẫn không hấy bóng dáng Phong Phi Duyệt đâu, hắn chống hai tay, gấp gáp muốn ngồi dậy, lại dọa nha hoàn vừa mới tiến vào sợ đến gần chết, "Hoàng thượng..."
Hắn nhìn sợi dây chuyền trên cổ tay, ngẩng đầu lên, ngữ khí tỉnh táo hữu lực, "Hoàng hậu đâu rồi?"
"Hoàng hậu?" Vẻ mặt nha hoàn kia đầy kinh ngạc, trong lòng thầm lo lắng, sợ hoàng đế bị sốt đến hồ đồ rồi, cô gái phun ra nuốt vào năm lần bảy bận, cuối cùng, không thể không thận trọng đáp lời, "Hoàng hậu, hoàng hậu sớm đã bị đưa đi sung quân rồi ạ."
Cô Dạ Kiết ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng ảo não níu lấy cánh tay nhà hoàn, cô gái bị kéo lại gần bên người hắn, cũng không biết mình đã nói sai câu nào, "Là ai đưa trẫm trở về?"
"Là, là quân y..." Nha hoàn dùng sức nuốt nước bọt một cái, trên trán dính đầy mồ hôi lạnh cũng không dám lau đi, "Hoàng thượng bị trọng thương, là quân y cùng vài vị binh sĩ đưa người vào đây..."
Cảm thấy bàn tay đang níu chặt lấy mình dần buông lỏng, nha hoàn hiển nhiên thở dài một hơi, Cô Dạ Kiết nhíu mày, chỉ nghĩ mình lại nằm mơ nữa rồi, "Cút ra ngoài."
Phong Phi Duyệt đứng bên ngoài doanh trướng, nha hoàn bên trong vội vàng chạy ra, nàng nắm chặt khay thuốc trong tay, sau đó, vén màn doanh trướng lên, cố làm ra vẻ nghiêm túc đi vào, "Uống thuốc thôi, bệnh nhân!"
Cô Dạ Kiết đang nửa nằm nửa ngồi, nghe thấy tiếng bước chân, hắn khẽ ngước đầu, mái tóc cũng theo động tác đó rơi sang một bên, xõa tung bên hông, dưới thắt lưng tráng kiện, một cái chăn gấm che kín cảnh tượng khiến người ta mơ màng.
"Ngươi..." Hoàng đế chỉ nói một chữ, liền im bặt, Phong Phi Duyệt đi đến trước giường, xoay người đặt cái khay lên bàn.
"Duyệt Nhi..." Nam tử vui mừng ra mặt, gương mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc này, chân thật như vậy.
"Ừ." Phong Phi Duyệt đáp nhẹ một tiếng, cầm muỗng sứ khuấy khuấy vài cái trong chén, tiếng 'lách cách' vang dội phát ra càng khiến không khí thêm phần ngượng ngùng, nàng múc một muỗng thuốc nước đen đặc, đưa đến trước miệng Cô Dạ Kiết, "Uống."
Hắn cũng không mở miệng, mà xoay mặt tránh đi, "Duyệt Nhi, mấy tháng nay nàng đã đi đâu? Sao lại đi đến tiền tuyến?"
Phong Phi Duyệt khẽ cụp mắt, lòng bàn tay sưng đỏ được ngâm qua thuốc nước, đã đỡ hơn phân nửa, "Bách tính Huyền Triều, nhà nhà đều đang cầu phúc cho chàng, ta theo đế đô, một đường tìm tới đây."
"Ta còn tưởng rằng... nàng đã không còn trên đời này nữa." Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, mặc dù hắn đã từng không tin, nhưng cũng từng có lúc tuyệt vọng, Phong Phi Duyệt đặt chén thuốc trên tay xuống đùi, "Là vì trận hỏa hoạn kia sao?"
"Duyệt Nhi, những gì chúng ta trải qua, không phải một giấc mộng!" Cô Dạ Kiết giang tay ôm nàng, giờ khắc này, khi chân chính đối mặt, hắn đã có thể khẳng định như vậy.
Phong Phi Duyệt tựa vào vai nam tử, thốt nhiên, cảm thấy rất an lòng, trái tim phiêu bạc đã lâu dường như được trở về đúng vị trí, an bình mà tĩnh tại.
Nhưng, nơi đây chung quy vẫn là chiến trường sống chết treo trên đầu sợi dây, sau khi Phong Phi Duyệt bình tĩnh trở lại, múc một muỗng thuốc nước đưa đến bên khóe miệng Cô Dạ Kiết, hắn khẽ chau mày, không nghĩ ngợi gì liền uống vào, qua một lúc, nam tử tựa người trở lại khung giường, nhìn bóng lưng Phong Phi Duyệt xoay người đặt chén trở lại bàn, mở miệng hỏi, "Nàng có biết, kẻ lãnh binh mai phục trẫm là ai không?"
Nàng sửng sốt, khẽ nghiêng mặt sang một bên, sau đó, có chút lo lắng lắc đầu.
"Là Quân Ẩn." Ánh mắt hoàng đế vốn đã dịu đi đôi phần, vừa mới thốt ra cái tên này, lập tức trở nên thô lệ, môi mỏng hung tàn nâng lên, thanh âm khàn khàn, mang theo nộ khí, "Trẫm, nhất định phải băm hắn ra trăm mảnh."
Sau lưng, mồ hôi lạnh túa ra từng giọt, Phong Phi Duyệt xoay người, ngồi trở lại bên cạnh hắn, "Quân Ẩn, thật sự tạo phản rồi?"
"Dã tâm của hắn, sợ là một Cát Thịnh nho nhỏ căn bản không thỏa mãn được, Quân gia âm thầm mưu đồ đã lâu, thứ bọn chúng muốn, là toàn bộ ranh giới Huyền Triều."
Phong Phi Duyệt cũng không phải thương xót Quân Ẩn, nhưng mà, bên cạnh hắn, còn có Quân Nghi vẫn đang khổ sở chờ đợi, có lẽ, chính bản thân hắn cũng không biết mình có một đứa con trai. Khi một người không thể quay đầu lại được, thân tình, chắc chắn là thứ có sức tác động mạnh nhất, "Để thiếp đi khuyên Quân Ẩn, Kiết, chúng ta tha cho hắn một mạng có được hay không?"
Nàng thật sự không đành lòng, nhìn Quân Nghi cứ như vậy cô độc cả đời, quá bất công.
"Duyệt Nhi, nàng đang nói gì vậy?" Cô Dạ Kiết nhìn nàng đầy khó tin, "Nàng không nên cầu tình cho hắn."
"Không, thiếp không phải vì hắn, thiếp là vì Quân..." Phong Phi Duyệt trong lúc cấp bách, bật thốt lên, thần sắc khẩn trương đối diện với đôi đồng tử càng lúc càng âm trầm của hoàng đế, cả khuôn mặt đột nhiên cứng đờ. Hoàng đế vốn không biết đứa bé kia là của Quân Ẩn, chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể nói được.
"Nàng là vì ai?" Cô Dạ Kiết lại gần, hai mắt bức thẳng đến tận đáy lòng nàng, "Quân... Nghi sao? Duyệt Nhi, nàng vẫn còn có chuyện giấu ta."
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị hắn giữ trong lòng bàn tay, hai tay Phong Phi Duyệt nắm lấy cổ tay nam tử, "Kiết, chúng ta khiến hắn hai bàn tay trắng, chúng ta giữ lại cho hắn một mạng được không?"
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết tựa trán lại gần, con ngươi thâm thúy càng phát ra nghi hoặc, "Ngoại trừ Quân Nghi, trong Quân gia... không còn ai có thể khiến nàng quan tâm, bây giờ, nàng cầu xin ta như vậy, lẽ nào, quan hệ giữa Quân Nghi và Quân Ẩn..."
"Không phải, không phải vậy." Phong Phi Duyệt lập tức phủ nhận, không thể để hắn biết được, ngộ nhỡ, hắn đuổi tận giết tuyện thì phải làm sao? "Bọn họ chỉ là huynh muội, là huynh muội."
Nhưng, cơ trí như hắn, từ trong ánh mắt hoảng hốt né tránh của nàng đã sớm nhìn ra đầu mối, Cô Dạ Kiết cũng không ép hỏi, thu hai cánh tay lại một cái, vừa vặn ôm Phong Phi Duyệt ngã xuống giường, "Đây là chuyện giữa nam nhân với nhau, giao cho trẫm, hiểu chưa?"
Nàng bị áp dưới thân thể nam tử không thể động đậy, vì ngại vết thương trên ngực hắn, Phong Phi Duyệt chỉ có thể tùy hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, Cô Dạ Kiết nhận thấy động tác của nàng, lời muốn nói ra bị hắn chặn lại giữa cổ họng, tiếng hít thở dần trở nên nặng nề dị thường, nam tử chống một cánh tay lên giường, khóe môi dính lên gò má trắng nõn của nàng không rời, "Duyệt Nhi, ta nhớ nàng, nhớ đến toàn thân đều đau nhức." (Nửa năm thiếu hơi vợ, chỗ nào cũng thấy đau, á ha ha ha :v)
Thân thể hoàn toàn áp xuống, bàn tay bắt đầu lôi kéo y phục của nàng, liều lĩnh bất tuân, nóng nảy khó nhịn. Nóng rực chống đỡ dưới thân thể khiến Phong Phi Duyệt mặt đỏ tới mang tai, rõ ràng, cánh một lớp áo vẫn có thể cảm thấy thứ kiên đĩnh hừng hực hỏa khí.
Mệt mỏi đến cực hạn, toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng lười cử động, tinh rực bị rút tận, hai chân mềm nhũn động một cái cũng khó chịu, Phong Phi Duyệt nằm trên lồng ngực nam tử, mái tóc hai người như tơ lụa quấn quanh một chỗ, nàng ngước đầu xem xét vết thương của hắn, "May mà không có việc gì."
Cô Dạ Kiết lười biếng nhắm hai mắt, năm ngón tay gõ nhè nhẹ lên bờ vai trần nhẵn nhụi của nàng, "Lần này nàng mệt rồi, lần sau trẫm bồi thường cho nàng."
Phong Phi Duyệt nằm xuống lại, cái đầu nhỏ nhắn khẽ cọ cọ trước ngực hắn, một cánh tay vòng qua thắt lưng hắn, sau đó, thừa dịp nam tử nghỉ ngơi, nặng nề cắn lên điểm đỏ nổi lên trước ngực hắn một cái. Cô Dạ Kiết bị đau, nửa người trên đột ngột kéo căng, sau đó gương mặt tuấn tú vùi sâu trước ngực nàng, ăn miếng trả miếng.
Quậy tới kiệt sức, Phong Phi Duyệt há to miệng thở dốc trước ngực hắn, một tay Cô Dạ Kiết vuốt ve eo nàng, khuôn cằm kiên nghị chống đỡ đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng cọ xát. Trong doanh trướng an tĩnh, chỉ lưu lại hơi thở sau cơn hoan ái, thân thể, sau khi phát trút, lại có vẻ trống rỗng, "Duyệt Nhi..."
Cô Dạ Kiết thở dài một hơi, "Ta và nàng sẽ không rời xa nhau nữa, ta muốn nàng ở bên ta, nhìn một ngày ta thống nhất thiên hạ, ta sẽ đem toàn bộ giang sơn, nhất thống làm một!"
Lồng ngực, không khỏi co rút, ngón trỏ Phong Phi Duyệt ở trước ngực hắn xoay tròn từng vòng, dường như không chút để tâm, "Kiết, giang sơn đối với thiếp, không có quan trọng như vậy, thiếp chỉ muốn, chúng ta có thể an ổn ở cạnh nhau."
Cô Dạ Kiết khép chặt cánh tay, ngữ khí chân thành, "Duyệt Nhi, nữ nhân của ta, ta muốn cho nàng thứ tốt nhất!"
Phong Phi Duyệt nằm im trước ngực hắn, không muốn nói tiếp, đây chính là mệnh của đế vương, tự cổ chí kim, cũng không phải mình nói mấy câu là có thể thay đổi được. Nàng chỉ là, không muốn trên người Cô Dạ Kiết dính quá nhiều máu tươi, con người sinh ra đã có số mạng, trên tay dính quá nhiều máu, chung quy sẽ có một ngày bọn họ trả không hết được.
Hai quân ngưng chiến, Cát Thịnh bên kia tổn thất nghiêm trọng, sau khi giương cờ đình chiến, Huyền Triều cũng không buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ quân địch trở lại đánh bất ngờ.
Phong Phi Duyệt lặng lẽ đứng dậy, trên bàn xếp đầy y phục cho nàng tắm thay, hoàng đế cũng ngại bất tiện, chỉ cho người chuẩn bị vài bộ nam trang đơn giản, nàng tiện tay thay vào, nhìn nam tử đang ngủ say trên giường một cái, bước khẽ đi về phía cửa doanh trướng.
Đại Quân Cát Thịnh trú đóng ở khu vực cách đây trăm dặm, Phong Phi Duyệt dắt chiến mã, bởi vì trước đó hoàng đế đã cho nàng lệnh bài có thể tự do ra vào, cho nên, không ai nghi ngờ, trực tiếp cho nàng ra khỏi doanh trại. Nàng giơ roi giục ngựa, chạy thẳng đến doanh trại của đối phương, doanh trướng của hoàng đế bị vén lên, nam tử thình lình trừng lớn hai mắt, con ngươi sau khi ngủ say như mãnh thú ngủ đông, an tĩnh mà trầm trọng nguy hiểm.
"Hoàng thượng..." Một tướng sĩ khom lưng, cả người quỳ dưới đường hạ.
"Phái người theo sát, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để nàng ấy phát hiện, còn nữa, trẫm muốn bảo đảm an toàn cho nàng ấy." Sắc mặt Cô Dạ Kiết âm trầm, sau khi hắn đứng dậy có khoác thêm một chiếc áo choàng, ngồi ngay ngắn trước án kỷ.
"Dạ, mạt tướng tuân lệnh." Nam tử chắp tay thành quyền, sải bước đi ra khỏi doanh trướng.
Phong Phi Duyệt không có quá nhiều thời gian, tuấn mã đạp lên thảm cỏ xanh biếc, bước chân như bay, qua hồi lâu, từ xa liền thấy quân kỳ Cát Thịnh cắm giữa lưng chừng núi, bức họa thêu vẽ nhật nguyệt tượng trưng cho hung bạo bành trướng, khí thế mười phần, Phong Phi Duyệt nấp người xuống, trong lúc bối rối không biết phải làm thế nào trà trộn vào đó, liền nghe thấy một hồi bước chân sột soạt tiến đến, nàng vội vàng trốn ra sau bụi cây cao, nín thở ngưng thần.
"Này, có nhìn thấy Quân tướng soái đâu không?"
Mấy tên binh sĩ đứng canh gác lắc đầu liên hồi, một tên trong đó trầm giọng nói, "Có khi nào ở sườn núi phía sau không, từ sau lần tập kích không thành, phần lớn thời gian Quân tướng soái đều đến đó luyện kiếm."
Đám người kia hai mặt nhìn nhau, rỉ tai nhau vài tiếng sau đó cũng không dám đi quấy rầy, xoay người trở về doanh trại. Phong Phi Duyệt nhướn người lên, cố hết sức thả nhẹ bước chân, đi vòng ra phía sau sườn núi tìm kiếm.
Nàng đối với địa thế ở đây cũng không quen thuộc lắm, trăn trở mấy lần, cuối cùng đến khi gần như sắp bỏ cuộc, lại nghe thấy tiếng kiếm gào thét trong rừng, vạch bụi cây trước người ra, chỉ thấy nam tử một thân chiến giáp, trường kiếm trong tay vận dụng thuần thục, chân lướt như bay, thần thái kiệt xuất. Tuy hắn đang múa kiếm, nhưng kỳ thật, lại giống như phát tiết, nộ khí quanh thân lại kèm thêm tư thái ngùn ngụt như lửa, Phong Phi Duyệt vẫn còn đang do dự, lại nghe thấy nam tử quát một tiếng, "Kẻ nào!"
Nàng vội vã né tránh, người đã nhảy ra khỏi rừng cây, chật vật lăn mấy vòng trên mặt đất sau đó mới ổn định lại.
Quân Ẩn tiến lên vài bước, Phong Phi Duyệt vừa mới ngẩng đầu, liền cảm thấy nơi cổ họng truyền đến cơn đau âm ỉ, mũi kiếm của nam tử đã chống đỡ ngay cổ nàng, rất có khí thế chém xuống một nhát, "Là cô!"
Phong Phi Duyệt hơi ngửa cổ ra sau, cổ tay Quân Ẩn nắm trường kiếm chợt run lên, "Ta truy tìm khắp nơi không ra, cô lại tự mình đưa tới cửa."
"Quân Ẩn, ta không phải tới liều mạng với ngươi," Phong Phi Duyệt ngã xuống đất, thần sắc khẩn trương nhưng lại không chút sợ sệt, "ngươi thân là tướng soái Huyền Triều, ta thật không ngờ rằng, ngươi sẽ phản quốc."
"A..." Nam tử trào phúng kéo khóe môi, dưới bóng cây đong đưa, tuấn nhan bị thiêu đốt đầy bi phẫn, "đó cũng là do hắn ép mà thôi, hoàng đế này, tâm đủ ngoan độc, thậm chí năm vạn tinh binh mình tỉ mỉ huấn luyện ra cũng có thể bỏ mặc không quản, chết nhiều người như vậy, cũng chỉ vì một phong mật hàm chính tay ta viết! Mà cô, uổng công lúc đầu ta ủy thác, không ngờ, cô lại có thể ký tên nhận tội, hại cả Quân gia ta bị xử tử, máu chảy thành sông!"
Nam tử trầm thống, bi thống mà thê lương, lúc đó ngay từ bước đầu tiên hắn đã đi lầm rồi, "Ta thật sự muốn một kiếm chém chết ngươi."
Phong Phi Duyệt vươn tay, ngón tay ở trên lưỡi kiếm khẽ đẩy một cái, "Quân gia vẫn chưa tuyệt diệt, ngoại trừ nữ quyến bị lưu đày, vẫn còn con trai của ngươi, Quân Nghi đã vì ngươi sinh một đứa con trai."
Bàn tay Quân Ẩn nắm kiếm run rẩy, Phong Phi Duyệt lại càng không dám lộn xộn, nàng nhìn thấy nơi cổ họng nam tử khẽ nhấp nhô, ngữ khí kích động, "Thật sao?"
Dù là người sắt đá hơn nữa, trong lòng cũng đều có một nơi yếu ớt, Phong Phi Duyệt buông lỏng thần sắc, gật đầu, "Là thật, Quân Nghi vẫn một mực chờ ngươi."
"Nàng ấy ở đâu?"
"Ở cùng một chỗ với Nhị phu nhân, muội ấy rất ổn." Phong Phi Duyệt thả chậm ngữ khí, "Quốc gia không yên, sao có thể có nhà? Cho dù ngươi có liều lĩnh hơn nữa, ngươi vẫn là người Huyền Triều, Quân Nghi từng nói, cuộc sống trong cung, muội ấy không chịu được, thứ muội ấy muốn là một cuộc sống bình lặng, cho dù ngươi dành được một mảnh giang sơn, muội ấy cũng không thích..."
"Hừ, suy nghĩ đàn bà!" Kiếm trong tay Quân Ẩn cũng không thu lại, "Nói, hai mẹ con nàng ấy ở đâu?"
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết," Phong Phi Duyệt quay mặt sang một bên, "nếu ngươi đã không cần, ta sẽ không để ngươi đi phá hoại cuộc sống bây giờ của Quân Nghi."
"Cô không sợ, ta bây giờ một nhát kiếm liền đâm thủng cổ họng cô?" Quân Ẩn dứt lời, cánh tay khẽ dùng sức, mũi nhọn hướng phía cổ họng nàng đâm tới.
"Dĩ nhiên ta sợ." Phong Phi Duyệt nhíu mày, đầu ngón tay siết chặt bấm vào lòng bàn tay, "Nơi bọn họ ẩn thân, cả đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng tìm được."
"Cô đang uy hiếp ta?"
"Nếu không, ngươi thật cho rằng ta là tự đi tìm chết hay sao?" Phong Phi Duyệt đứng dậy, tiện tay phủi đi cỏ vụn dính trên người, "Ta chỉ muốn Quân Nghi có thể được sống tốt hơn một chút, tranh giành có gì tốt cơ chứ, lẽ nào ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Trường kiếm trong tay Quân Ẩn dời đi vài tấc, tuấn nhan suy xét có chút do dự, quả thật, kể từ khi Quân gia bị xử tử, sau khi hắn nương nhờ Cát Thịnh, rất nhiều cảm xúc đều thay đổi. Người cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng biết chán chường, lúc trước, Quân gia coi chuyện mưu phản là trọng trách, bây giờ, lại giống như mất đi phương hướng, Cát Thịnh dã tâm bừng bừng, Quân Ẩn muốn có được Huyền Triều, dễ như vậy sao?
"Cô nói suôn không bằng không cớ, làm sao ta tin được?"
Phong Phi Duyệt nhìn con ngươi phát sáng rực rỡ của nam tử, "Chỉ cần ngươi rời khỏi Cát Thịnh, ta có thể nói cho ngươi biết tung tích của bọn họ, Quân Nghi gặp được ngươi, nhất định sẽ rất vui mừng."
Quân Ẩn nheo mắt, mở miệng nói, "Ta vẫn không thể tin tưởng cô."
"Ngươi..." Phong Phi Duyệt cắn môi dưới, hai tay ở trong tay áo tìm kiếm thứ gì đó, trong đầu nàng chợt lóe lên, mở miệng nói, "Lúc ta rời khỏi đó, Quân Nghi có đưa cho ta chiếc áo yếm muội ấy thêu cho đứa nhỏ, phía trên có vài chữ, muội ấy nói, chỉ có ngươi mới có thể hiểu được."
"Ở đâu?"
"Lúc ta đi quá vội vàng quên mang theo, như vậy đi, giờ hợi ngày mai, chúng ta gặp nhau giữa ranh giới hai quân, ở đó có một cánh rừng phong đỏ, ta ở đó chờ ngươi!"
Quân Ẩn mặc dù ngoài miệng cường ngạnh, nhưng Phong Phi Duyệt vẫn có thể nhìn ra trong lòng hắn đã dao động, hắn không cự tuyệt, cũng không đáp lời, qua hồi lâu, mới nhỏ giọng thốt ra mấy chữ, "Nàng ấy có nói, nàng ấy hận ta không?"
*