Chương 161: Buông Tay

Cây cổ thụ cao chọc trời vây quanh thành một đoàn, ánh trăng nhợt nhạt rơi vãi trên bóng cây loang lổ, lời của nàng, từng câu, từng chữ, nện thình thịch vào tâm khảm Cô Dạ Kiết, không cách nào xua đi được.

Hắn biết, cuộc sống như vậy, vừa khéo chính là cuộc sống hắn không thể cho nàng.

Vốn tưởng rằng, cuộc sống cao quý hoa lệ lúc trước mới là điều nàng muốn, lại không biết, chính vì trái tim thuộc về nơi đó, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện lưu lại, từ trước đến giờ, hắn đã quen với bản tính kiên cường của nàng, cứ như vậy, dần dần bỏ qua mong muốn thật sự trong thâm tâm nàng.

Đến đêm khuya, gió lạnh chợt nổi lên, chút ánh sáng vỏn vẹn ngoài rừng cây hoàn toàn biến mất, đang thấp thỏm lo âu, bầu trời trên đỉnh đầu đột nhiên sáng lại, Phong Phi Duyệt ngước mắt, chỉ cảm thấy trên mặt lạnh như băng, có thứ gì đó rơi xuống, lạnh buốt đến tận xương. Nàng đưa tay sờ thử, không ngờ lại có tuyết rơi, không khí nháy mắt lạnh đến cực hạn, gió nổi lên táp vào mặt, giống như muốn hung hăng xé mở từng đạo vết thương, đau nhức dữ dội.

Hơi thở nóng hổi phả ra ngưng tụ thành sương, quanh quẩn bên cánh mũi, Cô Dạ Kiết áp hai tay lên mặt nàng, Phong Phi Duyệt giãy giụa, lại bị hắn gắt gao giữ chặt, "Ta nghĩ, nếu như có thể ở lại trong cánh rừng này mãi mãi, cũng không có gì đáng sợ."

Y phục mỏng manh dính sát vào người, cánh rừng này vậy mà có thể trải qua bốn mùa trong một ngày, đừng nói là không tìm được đường ra ngoài, cho dù khó khăn lắm mới tìm ra được, cũng chẳng có mấy ai chịu được kiểu khí hậu thay đổi thất thường như thế này. Cánh mũi Phong Phi Duyệt lạnh cóng đến đỏ bừng, chỉ trong chớp mắt, bông tuyết nhẹ nhàng như lông ngỗng đã lấp thành một tầng mỏng trên mặt đất, Cô Dạ Kiết ôm lấy bả vai nàng, mang tới dưới một gốc cây đại thụ.

Hai người cùng dựa vào một chỗ, hoàng đế nhìn Phong Phi Duyệt bên cạnh, mặc dù bên ngoài lạnh, nhưng trên trán hắn lại mơ hồ toát mồ hôi lớn chừng hạt đậu, "Không ai phải trở về nữa, Duyệt Nhi, nhìn thấy không, khu rừng này có tên là Tích Duyên Lâm."

Hốc mắt Phong Phi Duyệt nóng rát, vừa nghe thấy câu nói 'không ai phải trở về nữa' nước mắt liền không khống chế được trào ra, tâm không hiểu sao lại khó chịu, "Chàng vẫn còn đại nghiệp thống nhất thiên hạ," Nàng xoay đầu lại, hai mắt đỏ bừng dõi theo hắn, "chàng và ta không giống nhau."

Mái tóc Cô Dạ Kiết vô lực rỹ xuống đầu vai, đồng tử màu hổ phách, hiện ra đầy mệt mỏi kiệt quệ, một mảnh bông tuyết khe khẽ bay xuống, nam tử nhắm mắt, nhẹ nhàng dính trên lông mi nồng đậm, "Duyệt Nhi, tim của ta đau quá." Cổ họng hắn khẽ nhấp nhô, môi mỏng run rẩy khép mở, khóe miệng mím lại thành một đường, từ từ mở mắt, Phong Phi Duyệt nhìn giọt nước lạnh như băng chảy xuống từ đôi con ngươi khác hẳn với người bình thường kia, lướt qua gò má tinh xảo trước mắt, cô độc như vậy, ...

Nàng không biết, đó là nước mắt của nam tử, hay là hoa tuyết rơi xuống, tầm mắt mông lung, toàn bộ thế giới trong mắt đều mơ hồ, hoa tuyết bắt đầu rơi xuống nhiều hơn, một mảnh, lại thêm một mảnh.

Phong Phi Duyệt giơ tay lên, nhẹ lau trên mặt mình một cái, bắt đầu từ khi nào, cũng đã lệ vươn đầy mặt.

Nhất hồi thủ, vân khai kiến nguyệt minh.

Tái hồi thủ, lang bạn lan san xử.

Tam hồi thủ, tố thủ tiếu thiên nhai.

Nam tử khẽ lẩm nhẩm trong miệng, bỗng nhiên xoay đầu lại, Phong Phi Duyệt không kịp né tránh, nước mắt giàn giụa.

Tầm mắt Cô Dạ Kiết ngước sang có chứa mấy phần bi thương, nơi khóe mắt, ngưng tụ nửa giọt nước lạnh băng, hắn nhìn Phong Phi Duyệt một hồi lâu không nói ra lời, tâm tình trong lòng không thể che giấu, nước mắt của nàng từng giọt từng giọt lăn dài. Nàng nghe thấy nam tử nói, "Duyệt Nhi, minh nguyệt* của chúng ta ở nơi nào?"

(*minh nguyệt: trăng sáng)

Lang bạn lan san xử.

Nàng bỗng nhiên quay đầu, người tìm được mình trong rừng Tích Duyên Lâm là hắn, nhưng mà, giữa bọn họ cuối cùng sẽ ra sao, Phong Phi Duyệt đưa tay ra, nàng biết, thấm ướt gương mặt hắn, là nước mắt.

Ngón tay vừa mới chạm lên, nước mắt, nóng hổi, Cô Dạ Kiết xoay người, nắm lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình, trán kề trán, hai người đều lệ rơi đầy mặt. Phong Phi Duyệt lắc đầu, tay kia chạm lên gương mặt tuấn tú của hắn, cuối cùng, dùng bàn tay che kín ánh mắt nam tử, hắn là hoàng đế, hắn là tôn vương trong bóng tối không bao giờ cúi đầu, hắn... sao có thể khóc chứ?

Cô Dạ Kiết khẽ cử động cánh tay kia một cái, vết thương sau lưng bị kéo đau, hắn kéo tay Phong Phi Duyệt xuống, một tay đỡ sau gáy nàng, môi mỏng rơi lên khóe môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng cô gái ra, chui vào. Toàn thân, mỗi một nơi khát vọng đều đang đau nhức, Phong Phi Duyệt bị nam tử dùng sức áp vào lồng ngực mình, bả vai rộng rãi, đủ để ngăn trở tất cả phong sương cho nàng. Giữa cánh môi nàng, nếm thấy đắng chát, nước mắt kéo lê thành từng đường trong suốt tuyệt vọng.

Tuyệt vọng...

Hôn, không còn là thân mật, Cô Dạ Kiết dùng sức, khiến nàng nếm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, phía chân trời, tuyết vẫn còn rơi không ngừng, càng lúc càng đậm, càng lúc càng dày. Nặng nề, đè lên đầu vai hai người, màu vàng tươi trên thân nam tử khiến thế giới trắng toát bên ngoài càng âm thầm hiện ra triệt ra, đôi tay Phong Phi Duyệt quấn chặt sau cổ hắn, có khoảnh khắc, nàng ích kỷ nghĩ rằng, tuyết cứ tiếp tục rơi như vậy đi, vĩnh viễn cũng đừng ngừng.

Như thế này, xem như là cáo biệt tuyệt vọng sao? Hay là, chúng ta đều từ bỏ cả rồi.

Một tay Cô Dạ Kiết rơi vào bên hông, ngón tay vụng về cởi bỏ dây lưng đằng long được đan xuyết tôn quý ra, hai tay rút ra khỏi ống tay áo, bộ long bào giống như một chiếc áo choàng đáp lên đầu vai. Hắn kéo hai tay Phong Phi Duyệt sang, để cho nàng mặc vào, vạt áo trước long bào khép chặt sau lưng nàng, như vậy, y phục dày rộng vừa vặn bao trọn hai người lại một chỗ, nàng ngồi trên đùi nam tử, rét lạnh giảm đi một nửa, nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng lạnh, chóp mũi chạm nhau, Phong Phi Duyệt khẽ ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy lông mi ướt át của nam tử, cả khuôn mặt hiện ra tái nhợt, khuôn trán kề gần nhau truyền tới nhiệt độ nóng hổi không bình thường.

"Kiết, chàng làm sao vậy?" Phong Phi Duyệt muốn tránh người ra, lại bị hai tay hắn đặt sau lưng ghìm chặt.

"Đừng cử động, Duyệt Nhi, ta cảm thấy, hình như mình đang nằm mơ, Mạch Thần Lại nói, chỉ cần không nhớ đến nàng, tim sẽ không đau nữa, nhưng mà, bất luận ta đi đến đâu, cũng đều cảm thấy như nàng đang ở bên cạnh ta vậy. Duyệt Nhi, nàng nói cho ta biết, có phải ta thật sự làm sai rồi không, ta quá tham lam, ta muốn giành được mọi thứ, nhưng ngay cả... trái tim của mình cũng không giữ nổi," Ý thức Cô Dạ Kiết có chút mơ hồ, lại giống như đang mê sảng, "không, đây không phải là mơ, nơi cất giấu trái tim, thật sự sẽ không đau nữa..."

Từng giọt từng giọt mồ hôi ngưng tụ trên trán nam tử, Phong Phi Duyệt ôm chặt lấy hắn, lòng bàn tay giao nhau sau lưng hắn, cánh tay chạm đến một mảnh chất lỏng nồng đặc, vết máu, theo cổ tay nàng chảy xuôi xuống. Nàng vội vàng vén long bào lên một góc, nam tử an tĩnh tựa vào gốc cây tráng kiện không nhúc nhích lấy một cái, dung nhan lúc ngủ, có vẻ an tường trước giờ chưa từng có, hai mắt sau khi khép lại, khóe miệng nhẹ giãn ra. Phía sau bả vai, vết thương băng bó lúc đầu đang âm ỉ chảy máu, y phục trắng tinh bên trong hơn phân nửa giống như bị ngâm trong máu tươi, mùi vị tinh nồng, toàn bộ tản mát ra ngoài.

Cánh môi nhỏ nhắn mím nhẹ, Phong Phi Duyệt kéo hai tay nam tử quấn quanh sau lưng mình ra, khép chặt vạt áo trước rơi hai bên người lại, hai mắt nàng nhìn quanh bốn phía, chậm rãi cong người dậy.

Chẳng qua bao lâu liền ôm tới một đống cành khô, Phong Phi Duyệt đem toàn bộ chất đống trước người Cô Dạ Kiết, nơi này không có đuốc, tìm một hồi lâu, mới tìm được hai khối đá lớn cỡ bàn tay. Nàng thử đánh nhẹ vài cái, nhưng chỉ hiện ra vài đốm lửa vụn vặt. Nàng ngồi xổm người xuống, đưa hòn đá lại gần bó củi sau đó dùng lực đánh.

Đánh lửa, vốn không hề đơn giản như trong tưởng tượng, Phong Phi Duyệt cắn răng, dùng lực một phát, lại không cẩn thận đánh vào ngón tay, nàng đau vội buông tay ra, trên ngón tay máu tươi xối xả. Quay đầu lại, Cô Dạ Kiết sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, hai tay hắn để xuôi bên người, bộ dáng như một đứa trẻ vô lực, Phong Phi Duyệt không nhịn được nghẹn ngào, nhặt hòn đá dưới đất lên đánh lại lần nữa.

Khó khăn lắm mới nhóm được lửa, nàng lui người về sau mấy bước, lần nữa trở lại bên cạnh hắn. Nhìn tuấn nhan nam tử yên tĩnh, Phong Phi Duyệt nâng tay áo lên, nhẹ lau đi mồ hôi trên trán hắn, "Không công bằng," Âm thanh khàn khàn, dấu vết đã khóc hiện lên rõ ràng, "tại sao mỗi lần chàng đều có thể ngủ ngon lành như vậy, chỉ để lại một mình ta, nhìn chàng như vậy, ta thật hâm mộ." Nàng tựa mặt lên trước lồng ngực nam tử, lắng nghe từng nhịp từng nhịp tim, mặc dù yếu ớt, lại khiến nàng an tâm bội phần. Chưa bao giờ phát hiện, mình lại thích khóc như vậy, nàng vẫn cho rằng, mình đủ kiên cường.

Nước mắt, tí tách rơi lên lồng ngực hắn, nở rộ thành từng đóa từng đóa chói mắt, Cô Dạ Kiết vô thức vươn một tay khoác lên bả vai nàng, giọt nước mắt kia, phảng phất như có thể chảy vào trong lòng hắn vậy.

Nhiệt độ từ đống lửa nhen nhóm khiến Cô Dạ Kiết dễ chịu hơn chút ít, Phong Phi Duyệt cẩn thận cởi áo của hắn xuống, xé áo dài của mình ra, sau đó theo bả vai, băng vết thương lại lần nữa.

Trên người, lạnh băng, đã mất đi nhiệt độ, bàn tay nhỏ nhắn của nàng dính lên lồng ngực hắn, vô lực, hoảng sợ muốn đem nhiệt độ trên người mình truyền sang cho hắn. Giày vò mấy phen, nam tử khó chịu khẽ chau mày, Phong Phi Duyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn cởi áo ra, dùng thân thể, trần trụi dán lên lồng ngực Cô Dạ Kiết.

Phong Phi Duyệt không dám ngủ, dùng y phục bao bọc lấy hai người, không dám nhúc nhích nằm tựa vào ngực hắn, mí mắt bị giày vò càng lúc càng nặng nề, cuối cùng, vẫn phải khép lại...


Nàng đi rồi lại đi, không còn gió lạnh lúc nãy nữa, bên cạnh, hơi thở mùa xuân tràn đầy từng ngóc ngách, nàng phát hiện mình đã đưa thân vào một biển hoa, mênh mông vô bờ, cực kỳ đẹp mắt.

Đó là một loại hoa dại nàng không rõ tên, nở bung trên thảo nguyên mấy trăm dặm, đưa mắt nhìn lại, đều là màu xanh biếc hòa quyện cùng màu trắng muốt, xa xa, đất trời giao hòa, nơi Phong Phi Duyệt đi ngang qua, cũng truyền đến tiếng bước chân huyên náo. Ngửa mặt nhìn lại, bầu trời xanh thẳm rất thuần khiết, mây trắng trôi nhẹ, biến hóa thành đủ kiểu hoa văn thú vị.

Không có phương hướng, nàng chẳng có mục đích đi về phía trước, đột nhiên xuất hiện thân ảnh một thiếu niên, hắn chắp tay đứng đó, lúc nàng vừa dừng bước chân, nam tử chậm rãi xoay người lại. Đó là một gương mặt rất trẻ tuổi, thậm chí còn mang theo vài phần non nớt, thân thể có chút đơn bạc, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều.

"Kiết..." Phong Phi Duyệt vẫn nhận ra được hắn, hai mắt nàng hiện ra mừng rỡ, muốn tiến lên, hai chân lại bị đóng đinh một chỗ không thể nhúc nhích, "vết thương của chàng đã đỡ chưa?"

"Nơi này có đẹp không?" Thanh âm thiếu niên trong trẻo thuần khiết, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng.

Phong Phi Duyệt phóng mắt nhìn đi, nàng thật tâm mỉm cười, vẻ tự nhiên an tường kia, mang theo hương thơm yên tĩnh, khiến nàng say mê, "Đẹp."

Thiếu niên khẽ mỉm cười, như gió mùa xuân, tuấn nhan đẹp mắt bị ánh mặt trời vẩy lên vầng sáng nhàn nhạt, đến mái tóc rũ xuống sau lưng, cũng mang theo một loại hơi thở sạch sẽ. Nam tử tuấn nhan như ngọc, cô độc ngạo nghễ, khóe mắt buông lỏng rực rỡ mà trong trẻo, Phong Phi Duyệt bị hấp dẫn sâu sắc, muốn đến gần, lại thấy cảnh tượng trước mắt toàn bộ đều thay đổi.

Đất trời nghiêng ngửa, nàng lảo đảo đến gót chân cũng gần như đứng không vững, một vết nứt khổng lồ từ phía chân trời đằng kia cắt ngang qua, tốc độ kinh người, khiến người ta không kịp phản ứng. Nàng không kịp chuẩn bị ngã nhão xuống đất, biển hoa xinh đẹp kia đã biến mất không còn vết tích, từ đằng xa, truyền đến tiếng trống trận đinh tai nhức óc, vó ngựa bước qua sa mạc trống trải, dọc đường đi, tàn sát chém giết.

Phong Phi Duyệt nhìn lên, tuấn mã phủ thêm chiến giáp đứng ngay trước mắt mình, một nam tử uy nghiêm lạnh lùng, trên người hắn vận giáp trụ hoàng kim, tuấn nhan lãnh nghị quay sang, thình lình, chính là Cô Dạ Kiết.

Nam tử trầm ổn hữu lực, nhưng lại tàn nhẫn, chém giết. Trên chiến trường, thây người chất khắp đồng, cột cờ bị bẻ gãy trong chiến hỏa không ngừng thiêu đốt, máu tanh hỗn độn. Nam tử giơ roi ngựa lên, dùng tay quét quanh thân mình một vòng, sạch sẽ trong mắt bị máu tươi hừng hực liệt hỏa thay thế, màu máu đỏ thẫm, tầng tầng lớp lớp bịt kín đôi đồng tử màu hổ phách bi thiết. Tầm mắt Phong Phi Duyệt theo cánh tay hắn nhìn lại một đường, sau chiến tranh, thành trì cũ kĩ không chịu nổi, bách tính phiêu bạt khắp chốn, màu đen bị thiêu cháy chiếm hết nửa thế gian, mọi người tụm năm tụm ba quây lại một chỗ, người chết dưới đất, có người thân của bọn họ, tiếng than khóc bi oán vang lên trong đầu, trong lòng cũng đều nhỏ ra máu. Nhưng mà, ông trời lại không vì bọn họ mà lưu lại một giọt nước mắt nào.

"Duyệt Nhi..." Cô Da Kiết thu hồi roi ngựa, trên gương mặt tuấn tú, vết máu giao thoa, "ta cũng muốn cùng nàng đi đến nơi tốt đẹp kia, nhưng mà..." Nam tử khẽ dừng lại, trong đáy mắt thoáng qua chút không nỡ, vững vàng rơi lên trên mặt Phong Phi Duyệt, "một khi ta buông xuống toàn bộ, nơi đó, sẽ trở nên giống hệt như bây giờ, những gì tốt đẹp, đều sẽ bị hủy diệt."

Trong mắt nàng dâng lệ nóng, gật đầu, "Ta hiểu, chàng không nên buông xuống."

Nụ cười Cô Dạ Kiết có chứa vài phần vui mừng, tầm mắt xuyên qua hoang mạc mênh mông, trong cặp đồng tử, dần hiện ra ấm áp không dễ để người khác phát giác, "Duyệt Nhi, có lẽ, nàng nói đúng, ta nên buông tay rồi."

Phong Phi Duyệt khóc thành tiếng, không đè nén nữa, đó là một loại bi thương đau đớn, Cô Dạ Kiết xoay đầu lại nhìn nàng, nam tử trên lưng ngựa, vẫn cô độc như vậy, "Duyệt Nhi, ta mong muốn được nắm tay nàng biết nhường nào, đi đến tận chân trời."

Thanh âm, giống như khúc âm ma mị, toàn thân Phong Phi Duyệt giật nảy, bỗng nhiên thức tỉnh, hai mắt khép chặt kinh hãi mở ra, lại phát hiện mình đang an toàn nằm trong ngực Cô Dạ Kiết. Nàng khẩn trương muốn ngồi dậy, mới xác định đó chỉ là mộng cảnh. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm tình lại dai dẳng không thể buông lỏng, nặng nề khó chịu đựng.

Cài lại nút áo, xoay người chất thêm chút củi đốt, Phong Phi Duyệt ngồi trở lại bên cạnh Cô Dạ Kiết, hắn vẫn còn đang ngủ say, cô gái tựa đầu vào đầu vai nam tử, trong đống lửa, nhánh cây khô héo nổ tanh tách vang dội, nàng lâm vào trầm tư, sắc mặt mang theo vài phần nặng nề.

Nghiêng đầu sang, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi lông mày nam tử, "Chúng ta, cứ để cho ông trời quyết định đi, nếu như, ngày mai lúc trời sáng, cùng ta đi ra khỏi khu rừng này vẫn là chàng, ta liền theo chàng trở về, nếu như..." Nàng khó khăn mở lời, nghiêm túc nhìn theo gò má hắn, "nếu như không phải, chúng ta, cứ như vậy mà buông tay đối phương ra đi, được không?" Phong Phi Duyệt lần nữa tựa vào bả vai hắn, "còn một 'nếu như' cuối cùng, chúng ta cứ chết chung một chỗ, biến thành hai người tuyết."

Đống lửa, từ từ bị dập tắt trong gió rét, bóng đêm cứ như vậy không ngừng không nghỉ, dường như làm thế nào cũng không thể chờ được bình mình.

Từ xa, thật sự giống như lời Cô Dạ Kiết nói, có tiếng đốn cây rõ ràng, không còn xa nữa, cánh môi nàng cong lên vài phần hy vọng, lúc đốm lửa cuối cùng cháy hết, hai mắt cũng khép lại.


Toàn thân đau nhức, nàng khó chịu mở miệng, nhưng một câu cũng không nói ra được, trên người, giống như bị thứ gì đó ngàn cân đè nặng, làm nàng khó khăn thở dốc.

Thình lình mở mắt ra, Phong Phi Duyệt dùng sức hít thở dồn dập, đập vào mắt, là màn tơ trắng tuyết, trong phòng bật lò sưởi, hai mắt nàng chuyển động mấy cái, ý thức cùng tri giác lần lượt trở về. Phong cách bài trí cổ xưa, trên án kỷ, trong lò hương mờ mịt tỏa ra mùi thơm theo từng lỗ nhỏ được chạm khắc tỉ mỉ, hết thảy đều quen thuộc như vậy, nàng sợ hãi lắc lắc đầu, càng nhiều hơn, chính là kinh ngạc khó tin.

"Tỉnh rồi à?" Thanh âm lười biếng của nam tử theo động tác màn tơ bị nhấc lên truyền tới, Thất Duệ cúi người xuống, sợi tóc rơi lả tả trước mặt nàng, tầm mắt ngắm nghía trên mặt nàng một vòng, "Xem ra, cũng không có gì đáng ngại."

Cổ họng Phong Phi Duyệt khản đặc, khô khốc khó chịu, nàng nhìn quanh bốn phía, sau đó, cùng nam nhân trước người mặt đối mặt, "Sao ta lại ở đây?"

Thất Duệ ngồi xuống mép giường, ánh mắt sáng rực, "Cô quên rồi sao, lúc trước chúng ta cùng tiến vào cánh rừng kia."

Tất nhiên nàng không có quên, nhưng mà, rõ ràng nàng ở một chỗ với Cô Dạ Kiết, "Ngươi làm thế nào mà tìm được ta?"

"Khu rừng này, tên là Tích Duyên Lâm," Thất Duệ đè người xuống, hai mắt dính chặt lên người nàng không buông, "ai tìm được cô đầu tiên, đó mới là người có phần duyên phận này với cô."

Trong lời nói của hắn khẽ lộ ra mấy phần cay nghiệt, trên mặt, mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề.

"Người tìm được ta, là ngươi?" Phong Phi Duyệt không nhịn được cất cao thanh âm lên vài phần, vậy toàn bộ những gì nàng cùng Cô Dạ Kiết trải qua trong Tích Duyên Lâm, là như thế nào?

"Cô nghĩ còn kẻ nào khác không?" Thất Duệ hỏi ngược lại, khóe miệng tiếp tục cười.

"Vậy..." Phong Phi Duyệt do dự, tràn ngập đáy lòng, đều là sợ hãi, "bên cạnh ta còn có ai nữa không?"

Nhìn hy vọng trong đáy mắt nàng, Thất Duệ khẽ bật cười, trong lòng hắn dâng lên một cỗ tức giận khó hiểu, ngữ khí tàn nhẫn mà lãnh khốc, "Không có."

"Không thể nào," Phong Phi Duyệt quả quyết, nàng dùng sức lắc đầu, hai tay chống người gượng dậy, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, "rõ ràng ta ở cùng một chỗ với chàng ấy, hay là, ngươi đã làm gì chàng ấy?"

"Kẻ trong miệng cô đang nhắc đến là ai?" Thất Duệ ngược lại cười châm chọc, "Trong Tử Vong Lâm không chỉ bẫy rập dày đặc, càng quan trọng hơn, phàm là người ở bên trong ắt hẳn đều sẽ trải qua ảo cảnh, khiến người ta không phân biệt được thật giả. Ta vốn tưởng rằng cô là người thông mình, nhưng không ngờ, vẫn cứ ngu muội như vậy, kẻ cô nhắc đến là ai? Hoàng đế sao? Ban đầu nếu hắn có thể bỏ rơi cô, hôm nay, sao có thể tiến vào Tử Vong Lâm, vì cô đi chịu chết?"

Khí lực toàn thân Phong Phi Duyệt bị rút tận, cả người ngã trở về, chỉ còn lại hơi sức hô hấp.

Chẳng lẽ, đúng như lời Thất Duệ nói, mình chỉ là trải qua ảo cảnh thôi sao? Nhưng mà, nước mắt của nam tử rõ ràng rơi lên trên mặt mình, loại cảm giác đó, sao có thể nhầm được?

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng chùi qua khóe mắt, ngón tay truyền đến đau nhức rõ rệt, hai mắt Phong Phi Duyệt lóe lên kỳ dị, đây chính là vết thương lưu lại lúc mình đánh lửa, bây giờ, vẫn còn mơ hồ đau đớn.

Nếu như, đây là ảo cảnh, hết thảy những gì đã trải qua vì sao lại hiện rõ mồn một trước mắt.

Nếu như, đây là sự thật, vậy nam tử ở bên cạnh mình đâu?

Cùng nàng đi ra khỏi cánh rừng, cuối cùng vẫn không phải là hắn, vốn dĩ ngay từ đầu trong lòng Phong Phi Duyệt đã có đáp án chắc chắn, nhưng vẫn không thể làm trái lại thiên mệnh.

Thật sự, phải khiến bọn họ buông tay nhau ra sao? Mảnh đất nơi xuân về hoa nở kia, không có chàng bồi bạn, còn gì đẹp đẽ nữa đâu?

Có lẽ, Thất Duệ nói đúng, ngay từ lúc bắt đầu, lúc Cô Dạ Kiết đi vào Tử Vong Lâm cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi, có lẽ, chỉ là trong ý niệm của mình muốn vãn hồi chút gì đó. Bỏ lỡ rồi, đến tay của đối phương cũng khó mà chạm đến, tiếc nuối, cũng không phủ nhận được thực tế.

*