Hai mắt nặng nề mở ra, hai tay Cô Dạ Kiết đang buông lỏng liền nắm lại, nhưng trong lòng bàn tay chỉ là một khoảng trống.
"Hoàng thượng tỉnh rồi..." Bên tai truyền đến tiếng kinh hô, cùng với một chuỗi bước chân dồn dập, Cô Dạ Kiết khó khăn cố định tiêu cự tại một điểm, nam tử mơ hồ hắng giọng, mở miệng nói, "Đây là đâu?"
"Bẩm hoàng thượng, đây là phủ đệ của hạ quan." Một người tiến lên, khom lưng cung kính nói.
Nam tử chuyển động con ngươi, toàn thân nóng sốt, đầu óc mơ mơ hồ hồ, giống như đã trải qua một giấc mộng rất lâu, "Hoàng hậu đâu?"
Một câu nói vô thức, khiến đám người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, viên quan dẫn đầu tiến vào cánh rừng kéo ống tay áo lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ đáp lời, "Hoàng thượng, lúc chúng thần tiến vào cánh rừng, cũng không phát hiện thấy người nào khác."
Khẽ cử động bả vai, vết thương gối phía dưới bị kéo rách, long nhan bùng phát đại nộ, "Sao có thể không có ai, rõ ràng nàng ấy nằm bên cạnh trẫm, lẽ nào vết thương của trẫm cũng là giả?"
Đám người đồng loạt quỳ rạp xuống, đầu dính vào mặt đất không dám ngẩng lên, hoàng đế cuống cuồng bật dậy, tay phải hất chiếc gối thêu trên giường xuống, đánh lên trên người một viên quan, thân thể người nọ khẽ nghiêng một cái, rụt hai bả vai lại, "Hoàng thượng, lời vi thần nói từng câu từng chữ đều là thật, trong rừng, thực sự chỉ có một mình người."
Vết đâm sau lưng đau đớn rõ ràng như vậy, sao có thể là giả? Long bào dính đầy máu giắt trên chiếc kệ tinh xảo đằng kia, hơi thở dịu dàng của người con gái, sao có thể là giả? Nói gì đi nữa Cô Dạ Kiết cũng không tin, chăn gấm che bên hông bị hắn thuận tay ném xuống, y phục trắng tinh bên trong hệt như sao hải đường cô độc điêu linh, trong trẻo mà thuần khiết. Hắn rõ ràng ôm lấy nàng, hai người bầu bạn dưới gốc cây tích duyên, tận mắt nhìn hoa tuyết rơi xuống, bất quá chỉ mới qua một cái chớp mắt, chỗ ngồi bên cạnh thế nhưng đã trống không.
"Ta không nên ngủ thiếp đi." Hắn ảo não vạn phần, một chưởng đánh lên mặt giường, vết thương bị kéo căng, máu, giống như nước mắt trong đêm tối theo cánh tay quanh co chảy xuống, chất lỏng nóng bỏng, vọt tới trước ngực. Tình cảnh kia rõ ràng chân thật như vậy, hắn vươn tay chạm tới vị trí trước ngực, nơi đó, vẫn còn lưu lại nước mắt người con gái, cả lồng ngực hiện ra đau nhức yếu ớt, đám người quỳ dưới đất cũng không dám nhúc nhích, Cô Dạ Kiết ngước mắt, tầm mắt xuyên qua cửa sổ mở rộng nhìn ra bên ngoài, nửa bên minh nguyệt treo cao trên màn trời, hiện ra vẻ thảm đạm khó diễn tả nên lời.
Chân thon dài đứng lên, không ai dám ngăn cản, chỉ đành phải nhường lại đường đi cho hắn, Cô Dạ Kiết tập tễnh tiến lên trước, bắp chân run rẩy va vào chân bàn, thân thể suy yếu đến đường đi cũng đi không thẳng. Hạ nhân theo hầu bên cạnh vội vàng tiến lên, vừa mới chạm vào tay nam tử, lại bị hắn đẩy ra, Cô Dạ Kiết vịn tay lên vách tường đi ra hành lang phía bên ngoài, kiệt sức ngồi sụp xuống lan can kết bằng thân trúc, phần lưng dán vào đó, một trận hàn ý chạy vọt lên lan khắp toàn thân.
Phong Phi Duyệt cực kỳ yếu ớt, sau khi Thất Duệ nhìn thấy nàng tỉnh lại rồi thì liền rời đi, nàng giãy giụa hai vai muốn ngồi dậy, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng tiến lên, hai tay nhẹ nhàng rơi lên đầu vai nàng, "Đường chủ, hoàng tôn giao phó, bảo người phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Ta muốn uống nước." Nàng miệng đắng lưỡi khô, không còn khí lực nói chuyện.
Nha hoàn nghe vậy, vội vàng bưng nước tới, cổ họng vừa khôi phục lại mấy phần sảng khoái, Phong Phi Duyệt liền thử dò xét, "Người của Độc Bộ Thiên Nhai, đều trở về hết rồi sao?"
Đặt chén trà trở lại bàn, nha hoàn không nghi ngờ gì trả lời, "Các đại đường chủ cùng môn chủ toàn bộ đã trở về rồi ạ, lần đại hội võ lâm này, hình như mới chỉ trải qua được vài ngày."
Phong Phi Duyệt tựa nửa người trên trở lại khung giường, trước giường, một chiếc đèn hình hoa mộc lan trắng mơ hồ tỏa ra mùi thơm bốn phía, trực tiếp xua đi vẻ âu sầu mỏng manh trên gương mặt nhỏ nhắn, tóc dài xỏa tung trước ngực uốn lượn như vòng cung. Nhìn thân ảnh nha hoàn bắt đầu bận rộn, nàng mở miệng nói. "Lần này hoàng tôn trở lại, có mang theo người ngoài về không?"
Nha hoàn kia đứng thẳng dậy, xoay mặt sang đối diện nàng, "Người ngoài? Không có a, lúc hoàng tôn xuống xe chỉ ôm một mình đường chủ mà thôi."
Trái tim treo lơ lửng, thoáng bình ổn, buông lỏng rồi lại thất lạc, cực kỳ mâu thuẫn. Xem ra, Cô Dạ Kiết cũng không có rơi vào tay Thất Duệ, nhưng... nếu thật sự giống như nàng nghĩ, đáng lí mình phải ở cùng một chỗ với Cô Dạ Kiết, nếu Thất Duệ cứu mình ra ngoài, nhất định sẽ phát hiện hoàng đế ở bên cạnh nàng, trong tiềm thức, nàng cũng muốn tin đó chỉ là ảo cảnh, nhưng nếu là sự thật, mọi chuyện như bây giờ nên giải thích như thế nào đây?
"Đường chủ..." Thấy nàng đứng dậy, nha hoàn vội muốn tiến lên đỡ.
Phong Phi Duyệt lắc nhẹ cổ tay trắng nõn, "Ta chỉ ra ngoài đứng một lúc." Khép chặt vạt áo trước rồi đi ra ngoài, gió mát theo động tác mở cửa ùa vào mặt, lần nữa thổi lên trên mặt, còn mang theo vài phần nóng rẫy, so với cái lạnh giá rét trong rừng, giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Đôi tay vịn trên lan can, nàng nghiêng nửa người trên ra ngoài, ngước mắt nhìn mặt trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, là ai nói, ánh sáng từ mặt trăng có thể rọi đến mọi ngóc ngách, mình nhìn thấy, người đó cũng có thể nhìn thấy. Mỗi một nơi được ánh trăng chiếu đến, đều sẽ hạnh phúc như nhau? Phong Phi Duyệt xòe năm ngón tay mảnh khảnh trước mắt mình, ánh trăng xuyên qua khe hở thưa thớt tạo thành từng vệt sáng yên lặng buồn bã, tay trái, bao bọc lấy tay phải. Trong ánh trăng sáng tỏ, nàng chậm rãi kéo hai tay trở về, mở ra, lần nữa nắm chặt lại.
Buông tay, nói dễ hơn làm, đầu ngón tay gắt gao cong lại, hai bàn tay khóa chặt lại làm một, "Chàng nhìn thấy rồi chứ?"
Cô Dạ Kiết kéo áo choàng trên người lên, mặt trăng nửa tròn nửa khuyết, giống như xuất hiện hai bàn tay, một lớn một nhỏ, "Duyệt Nhi, nàng lại đi mất rồi."
"Chàng lại đi mất rồi." Phong Phi Duyệt lẩm bẩm ta một câu y hệt, khóe mắt ngước cao bị chua xót xé rách, hai cánh tay giơ lên đến tê cứng, "Ta không muốn tin, đó chỉ là một giấc mộng, chàng biết không, ta vốn không muốn tỉnh lại, ở nơi đó, ta có thể an an ổn ổn nhắm mắt lại. Ta cũng không mơ tưởng đến mảnh đất xinh đẹp kia, ta chỉ muốn, được ngủ thêm một lúc nữa..."
"Giấc mộng như vậy, nếu như có thể theo cạnh ta mỗi ngày, thì tốt biết mấy." Cô Dạ Kiết ho nhẹ, trong miệng nhàn nhạt mùi máu tươi, hắn cong một gối lên, một tay khoác trên đầu gối, y phục màu trắng bên trong bị gió đêm thổi tung, hai mắt khẽ nhắm lại, hắn dường như nghe thấy được thanh âm của người con gái, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, "Nếu như, ngày mai lúc trời sáng, cùng ta đi ra khỏi khu rừng này vẫn là chàng, ta liền theo chàng trở về..."
Bóng lưng Cô Dạ Kiết, tĩnh mịch cô độc, chỉ phản chiếu một cái bóng thật dài trên hành lang, Phong Phi Duyệt vẫn duy trì tư thế lúc trước không chịu buông tay, vết thương trên tay lúc đánh lửa hiện ra rõ ràng trong mắt, một điểm vô vọng kia, giống như tro tàn lại bùng cháy.
Hai mắt Thất Duệ dán chặt vào bóng lưng nàng, hắn giấu mình trong góc khuất, con ngươi u ám rơi lên hai bàn tay dính chặt lấy nhau kia, khóe miệng hiện lên âm chí, tóc dài tà mị rủ xuống trước ngực, trường bào tối màu trên người dung nhập vào đêm tối, tôn quý mà nghẹt thở.
Đem nhất cử nhất động của cô gái thu vào đáy mắt, hơi thở nam tử nóng rực, phảng phất như đang trở về khu rừng Tử Vong Lâm kia lần nữa.
Bước chân đạp lên cành lá rơi gãy, âm thanh phát ra mặc dù không vang, nhưng giữa không gian tĩnh mịch này, lại cực kỳ chói tai, "Nơi quỷ quái gì vậy!" Hắn thầm mắng, trong tình thế cấp bách, vẫn đang tìm kiếm bóng dáng Phong Phi Duyệt. Hai tay vạch cành lá xanh tốt ra, mới phát hiện con đường này, lại lặp lại con đường vừa mới đi qua lúc này.
Thất Duệ quanh đi quẩn lại, đi tới trước một mảnh rừng, trên hàng rào nơi đó, viết một bài thơ ngắn, hắn lẩm nhẩm đọc khẽ trong miệng, nhỏ giọng châm chọc, "Cái gì mà Tích Duyên Lâm, quỷ kế lừa người!"
Một đường đi thẳng vào, thế nhưng so với cánh rừng lúc trước còn quỷ dị tà môn hơn, nơi này không chỉ có khe suối, lại còn có rặng núi vươn thẳng đến mây xanh, thật thật giả giả. Hắn đang tìm đường ra ở bên trong, đưa tay vạch một nhánh cây ngăn trở trước mặt ra, đạp vào mắt, lại là mảnh đất ngập trong tuyết trắng. Chỗ mình đứng vẫn là nơi xuân về hoa nở, không ngờ chỉ là khoảng cách một bước chân, lại xa nhau đến cả năm.
Bông tuyết trắng xóa, phủ thành một tầng băng thật dày, hắn đến gần nhìn xem, lại trông thấy hai người đang tựa vào nhau, nằm nghiêng dưới tàng cây. Một tay Phong Phi Duyệt vòng quanh thắt lưng nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường giờ đây ôn hòa mà dịu dàng, an tĩnh dựa vào trước ngực hắn. Cô Dạ Kiết hình như bị thương, Thất Duệ ngồi xổm xuống, tầm mắt âm chí rơi lên trên mặt hai người. Hắn đã biết hoàng đế tiến vào cánh rừng này, tên sĩ tử kia cũng là phụng mệnh hắn cải trang thành Phong Phi Duyệt, điều kỳ quái là, lúc hắn nhìn thấy Cô Dạ Kiết bị đâm một đao, vừa định tiến lên, lại bị dẫn đến một nơi khác.
Một tay Cô Dạ Kiết rơi trên đầu vai nàng, cảnh tượng này đập vào mắt Thất Duệ, cực kỳ chướng mắt, trong lòng tích tụ một hồi, vô cùng khó chịu, hai người bọn họ làm thế nào lại đi chung với nhau. Động tác trên tay thô lỗ kéo Phong Phi Duyệt về phía mình, nam tử nửa tỉnh nửa mê khẽ lẩm bẩm một tiếng, bàn tay gắt gao nắm chặt tay nàng không buông.
Thất Duệ không tin, tình cảnh như bây giờ là thuận theo bài thơ mình nhìn thấy lúc mới tiến vào cánh rừng, hắn chẳng qua chỉ đến chậm một bước, trong Tử Vong Lâm không có đường tắt, Cô Dạ Kiết tìm được Phong Phi Duyệt trước mình cũng chỉ là vận số mà thôi.
Nhìn nam tử vô lực tựa vào gốc cây khô, bàn tay Thất Duệ rủ xuống bên người từ từ ngưng tụ nội lực, lòng bàn tay rơi lên trên đỉnh đầu Cô Dạ Kiết, nam tử vẫn nhắm mắt ngủ say như cũ, không mảy may cảm nhận thấy nguy hiểm. Thất Duệ thực sự muốn một chưởng đánh xuống, nhưng vẫn là do dự, cặp mắt tuấn lãng ngắm nghía hàng lông mi yếu ớt kia, trong mắt thoáng hiện lên ý định chùn bước không muốn người khác phát hiện, cuối cùng, vẫn phải nắm chặt hai quả đấm, rút tay về.
Cánh tay Thất Duệ ôm Phong Phi Duyệt nhẹ dùng sức một cái, cô gái bị ôm ngang dậy, hắn vừa định đi, bước chân liền khựng lại, bị kéo trở về. Ngoái đầu nhìn lại, tay của hai người khít khao đan chặt vào làm một, không muốn buông ra. Cả người Phong Phi Duyệt cuộn tròn nép trước ngực mình, Thất Duệ nhấc chân bước đi, tay của nàng rơi xuống dưới, cánh tay hai người bị kéo thành một đường thẳng, giống như đã đoán được từ trước, lực đạo trên tay lại càng quấn càng chặt.
Hắn dùng sức một cái, mười ngón tay đan xen nhau dần dần lướt qua lòng bàn tay đối phương, đường văn tay tinh tế, đẹp đẽ tựa như được chạm khắc từ kiếp trước, có người nói, trên tay của mỗi người đều có một đường nhân duyên, chỉ vì, tìm được đúng một người trong đời. Đầu ngón tay chạm nhau, cuối cùng, lướt qua một điểm đứt đoạn đau thương mà vô lực, Cô Dạ Kiết hoàn toàn không còn ý thức, bàn tay vươn ra giữa khoảng không như muốn giữ lại, cả cánh tay Phong Phi Duyệt giắt trên người Thất Duệ, tịch mịch như vậy, cánh tay nam tử từ từ rơi trở về, rũ xuống.
Chỉ để lại một mình Cô Dạ Kiết, Thất Duệ ôm Phong Phi Duyệt xoay người rời đi, đầu cô gái chôn trước ngực hắn đột nhiên ngã sang một bên, đường nét nơi khóe mắt, một giọt nước lạnh như băng theo gò má rơi xuống, nhỏ lên mặt đất đóng dày băng tuyết. Ta làm sao có thể, để lại một mình chàng ở nơi đây, trong giấc mộng, Phong Phi Duyệt thì thầm. Đây là lần đầu tiên Thất Duệ nhìn thấy nàng rơi lệ, hắn dừng bước chân, tầm mắt rũ xuống nhìn sắc mặt nàng tái nhợt mệt mỏi, nước mắt từng chút từng chút hòa tan băng tuyết trên mặt đất, sau đó, toàn độ mảnh đất giống như tỉnh lại, bắt đầu từ đằng xa, tầng tầng lớp lớp cây cối đan xen tránh ra chừa lại lối đi, lớp băng tuyết dưới chân rút đi, phóng mắt nhìn đi, loáng thoáng có thể thấy được quan binh đang chặt cây.
Bên cạnh, cô gái có dung mạo giống hệt Phong Phi Duyệt kia hoàn toàn không còn hơi thở té ngã lên thân cây phía sau, Thất Duệ vừa định tiến tới gần, thân thể tráng kiện đột ngột dừng lại, hắn từ trong tay áo móc ra một sợi dây chuyền tinh xảo, đó là sợi dây hắn gỡ từ trên người Phong Phi Duyệt xuống lúc ở Lạc Thành. Bàn tay buông lỏng, dây chuyền lóe sáng giữa khoảng không, cuối cùng rơi vào vạt áo trước cô gái.
Ôm nàng lách mình lui về phía sau, đám quan binh kia khom lưng nhìn con đường đột ngột sáng tỏ phía trước, từng người đồng loạt dừng lại động tác trong tay, hai mặt nhìn nhau. Sương mù quanh quẩn trên Tử Vong Lâm toàn bộ tản ra, hơi thở quỷ dị xuyên suốt cánh rừng bị ánh mặt trời kéo dài ngăn trở, đám người bỏ đồ trong tay xuống, chạy vào trong rừng, "Hoàng thượng, hoàng thượng..."
Đám người quanh quẩn trong khu rừng lúc đầu nhìn thấy Thất Duệ, nhanh chóng tập trung tới đây, "Hoàng tôn."
Hắn cho người tức tốc rút khỏi cánh rừng, đứng dọc hai phía bên ngoài, đã có người đem ngựa đến, hắn ôm cô gái nhảy thẳng lên ngựa, tầm mắt quét qua cánh rừng, "Khu rừng Tử Vong Lâm chết tiệt này suýt thì hại toàn quân Độc Bộ Thiên Nhai bị tiêu diệt, đốt sạch nó đi."
"Dạ." Một tên nam tử lĩnh mệnh, Thất Duệ vòng chặt Phong Phi Duyệt trước ngực, nắm chắc dây cương ngựa, một chân thúc vào bụng ngựa chạy như bay ra khỏi cánh rừng.
Khoảng cách mấy dặm từ bên ngoài, hắn quay đầu nhìn lại, vẫn có thể trông thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cắn nuốt một phía chân trời, khói mù dâng đầy tứ phía, mùi vị nóng rát đen đặc bám theo đến tận đây, tiếp theo ngay cả sơn trang cũng bị vạ lây, kiến trúc khổng lồ bị chôn vùi giữa biển lửa trong nháy mắt. Thất Duệ giơ roi thúc ngựa, thân ảnh màu đen dần trở thành một chấm nhỏ, biến mất giữa ánh lửa côi lệ.
Phong Phi Duyệt giơ hai tay che trước mặt, nha hoàn bên trong thấy nàng mãi không đi vào, chỉ có thể cầm theo một chiếc choàng, đi ra ngoài, "Đường chủ, thân thể người còn rất yếu, trở về nghỉ ngơi thôi."
Nàng khe khẽ thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn cô gái một cái, nha hoàn tiến lên đỡ lấy nàng, đưa Phong Phi Duyệt trở về phòng. Thất Duệ đi ra khỏi góc tối, nhìn ánh đèn trong căn phòng dập tắt, hắn cụp mắt, đi xuống lầu các.
"Các ngươi làm thế nào cứu trẫm ra ngoài?" Qua hồi lâu, Cô Dạ Kiết mới quay sang quan viên bên trong hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ chỉ dẫn người chém đi một góc cánh rừng kia, bỗng nhiên thấy chướng khí lúc đầu tản đi toàn bộ, mỗi một con đường bên trong đều hiện rõ ra ngoài, lúc thuộc hạ tìm được người cũng là lúc cánh rừng đột nhiên bốc cháy..."
"Bốc cháy?" Cô Dạ Kiết thình lình cao giọng cắt đứt, "Người ở bên trong thì sao?"
Quan viên kia co rúm hai vai, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Dọc đường, thuộc hạ chỉ nhìn thấy mấy tên giang hồ chạy trốn tứ phía, thế lửa là từ bên kia cánh rừng lan tới đây, cho nên..."
Hoàng đế kinh hãi, chống nửa người trên đứng dậy.
"Sau đó, cũng không nhìn thấy ai thoát ra ngoài nữa."
Mà Phong Phi Duyệt, rõ ràng đã tiến vào cánh rừng kia, cho dù bọn họ không gặp được nhau, trước khi xảy ra trận hỏa hoạn kia, nàng cũng không thể nào đi ra ngoài.
Vì phần này bùn vỡ tim nên chế mần cấp tốc cho nhanh, hức bùn ko chịu nổi T~T