Nam tử quay đầu, đường nét băng lãnh kiên nghị dưới bóng cây càng hiện lên đẹp mắt, Phong Phi Duyệt lúc này mới chú ý tới, hắn vận một thân long bào minh hoàng chi sắc.
Hai tay đẩy nhẹ tấm lưới trước mặt một cái, cả người lại bị hất ngược ra sau, Cô Dạ Kiết nhìn quanh bốn phía, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân, vì sao không thấy bóng dáng bất kỳ ai.
"Duyệt Nhi..."
Phong Phi Duyệt tưởng rằng hắn nhìn thấy mình, vừa định tránh né, lại thấy một thân ảnh rơi xuống ngay trước mắt, người kia đưng lưng về phía nàng, vóc dáng cùng thân hình không khác biệt nàng là bao. Gương mặt hoàng đế ở phía đối diện nàng lộ rõ mừng rỡ, xoay đầu, ngước mắt nhìn về phía chỗ Phong Phi Duyệt đang đứng, lần nữa quay ngược trở lại.
Nàng choáng váng ngay tại trận, giống như có một chậu nước lạnh rót thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, đến lòng bàn chân cũng lạnh như băng. Gương mặt kia, cùng với gương mặt của nàng giống nhau như đúc! Mười ngón tay Phong Phi Duyệt nắm chặt ô lưới, ánh mắt của cô gái kia vô hồn, tiêu cự hỗn loạn, rõ ràng là sĩ tử thường ngày vẫn đi theo mình. Nhưng, Cô Dạ Kiết dường như không nhận ra, mắt phượng hẹp dài nhíu lại, môi mỏng như có do dự, khẽ mở miệng, thận trọng gọi, "Duyệt Nhi..."
Người kia cứng nhắc sải bước tiến lên, mỗi một bước, giống như đang giẫm lên tâm khảm Phong Phi Duyệt. Tay áo dấu sau lưng nhẹ nhàng lay động, đáy mắt nàng chợt lóe lên, lại thấy trong tay cô ta đang nắm một con dao găm sắc nhọn. Hoàng đế đang đi về phía bên này, bước chân nam tử kiên định, thân người nhẹ như gió. Hai tay Phong Phi Duyệt khẩn trương lôi kéo tấm lưới, cái tên đè nén trong lòng đã lâu vọt lên cổ họng, "Kiết, tránh ra, tránh ra..."
Thanh âm biến thành gào thét, nhưng chung quy không lọt qua được tấm lưới vô hình, hồi âm tản đi, bị phân cắt thành từng mảnh nhỏ, tan nát vỡ vụn.
Cô gái đến gần, lúc Cô Dạ Kiết giang rộng cáng tay ra, cũng là lúc Phong Phi Duyệt nhìn thấy tuyệt vọng, đôi tay nàng dùng sức xé rách, giữa ngón tay có máu tươi nồng nặc chảy xuống. Ánh mắt hoàng đế sáng rực, trong trẻo như sao đêm, cánh tay vươn ra muốn ôm cô ta vào trong ngực, cô gái miễn cưỡng ưng thuận, lúc hai lồng ngực chạm vào nhau, dao găm sáng loáng không chút do dự từ sau lưng cắm vào trái tim nam tử, Cô Dạ Kiết không hề phát giác, giữa ngực đột nhiên cảm thấy đau đớn, bóng lưng kiên đĩnh hơi cong xuống, lưỡi dao sắc nhọn đã cắm vào phần lưng.
Gương mặt hoàng đế, đối diện nàng, chỉ cách nhau vài bước chân.
Tầm mắt Phong Phi Duyệt mông lung, đáy mắt chua xót giống như muốn kéo toạc đôi con ngươi ra lớn nhất có thể, Cô Dạ Kiết tỳ cằm lên đầu vai cô gái, vẻ kích động ban đầu chuyển thành khiếp sợ. Đồng tử màu hổ phách chuyển thành ảm đạm, trong suốt không còn rực rỡ nữa, trên gương mặt kia, thần sắc thiên biến vạn hóa, mày kiếm tuyệt đẹp nhíu lại đầy kinh ngạc, Phong Phi Duyệt thử vươn tay ra, nhưng không thể nào chạm đến được. Tiếng khóc kìm nén giữa cổ họng bật ra tựa như con thú nhỏ, trơ mắt nhìn cô gái kia lần nữa vung tay lên, trên lưỡi đao sắc nhọn mà sáng loáng, vết máu vẫn còn ngưng tụ.
Hoàng đế trở tay, chế trụ cổ tay trắng nõn của cô ta, long bào vàng tươi bị nhiễm đỏ, nửa người trên giống như bị nhuộm trong máu tươi. Cô gái bị ném ra một quãng xa, vừa vặn đụng trúng tấm lưới trước người Phong Phi Duyệt, Cô Dạ Kiết cũng không thèm nhìn đến vết thương một cái, bước chân nặng nề, giống như muốn đục ra từng lỗ từng lỗ thủng dưới mặt đất, "Ngươi không phải nàng ấy."
Giọt nước lạnh như băng ngưng tự nơi khóe mắt, bỗng nhiên không chịu được sức nặng, rơi xuống, Phong Phi Duyệt vội vươn tay lau đi, nàng nghe thấy từng câu từng chữ rõ ràng, từ trong miệng hoàng đế phát ra, "Nàng ấy có thể làm ta bị thương, nhưng sẽ không giết ta."
Trong lòng đột nhiên co rút một hồi đau đớn, nàng nhớ lại cảnh tượng ngày đó ở trên pháp trường, một đao kia của mình xé rách cần cổ nam tử, vết sẹo nhạt màu vẫn chưa lành hẳn, nhìn thấy mà ghê.
Cô gái giãy giụa, dao găm trong tay lại lần nữa giơ lên, muốn tiến lên tiếp tục công kích, Phong Phi Duyệt siết chặt hai tay, chỉ trong nháy mắt tấm lưới trước người đột nhiên biến mất, nàng phá vỡ vòng vây, một tay đáp lên đầu vai cô gái. Đối phương dừng động tác lại, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, cần cổ liền bị 'rắc' một tiếng vặn gãy.
Cô Dạ Kiết nhìn người con gái vừa xông vào, bộ y phục màu trắng trên người nàng đầy dơ bẩn, vạt áo bị nhánh cây bụi gai kéo rách lộn xộn, trên mu bàn tay có vết máu hiện rõ. Phong Phi Duyệt che giấu sờ lên gương mặt, thấy tấm mạn che cũng không bị rơi xuống, lúc này mới thoáng an tâm, cố ý không để tâm đến vết thương trên người hắn, xoay người định rời đi.
"Duyệt Nhi..."
Phong Phi Duyệt theo phản xạ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Cô Dạ Kiết đuổi sát từng bước, "Cho dù nàng che mặt, ta cũng biết rõ là nàng."
Nàng đứng đưa lưng về phía hắn, sắc trời đã sớm chìm vào bóng đêm, không khí trong rừng cũng khác hẳn, lạnh lẽo như mùa đông, "Ta cũng không muốn gặp ngươi." Nàng quả quyết cự tuyệt, ánh mắt quét qua con đường đi tới lúc trước, mới chỉ quay người một cái, đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cô Dạ Kiết thấy nàng không chịu quay đầu lại, lập tức muốn tiến lên, hai chân vừa mới nhảy ra trước một bước, cả người đột nhiên mất đi trọng tâm, từ từ chìm dần xuống dưới. Phong Phi Duyệt nghe thấy động tĩnh, xoay người đã thấy nam tử bị bùn nước dưới đất cắn nuốt gần hết nửa người, một cái đầm lầy khổng lồ đã bao phủ đến thắt lưng hắn.
Kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàng đế cũng biết trận đồ này lợi hại, toàn thân không dám động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình không ngừng trầm xuống.
"Đừng cử động," Phong Phi Duyệt khẩn trương nhắc nhở, "càng cử động sẽ càng chìm nhanh." Nàng quyết đoán dứt khoát, vươn tay bẻ một nhánh cây tươi tốt, cầm một đầu đưa tới trước mặt Cô Dạ Kiết, "Mau, nắm lấy nó!"
Hoàng đế khó khăn đưa tay ra, cả người Phong Phi Duyệt té ngã về phía trước, suýt chút thì bị kéo xuống, "Nắm chặt!" Nàng dùng sức đạp hai chân về phía sau, vận hết khí lực kéo hắn về phía mình. Cô Dạ Kiết cảm giác hai chân như bị đóng đinh một chỗ, thân thể nghiêng qua một bên, nửa người dưới vẫn không nhúc nhích, "Duyệt Nhi, nàng mau buông ra!"
Phong Phi Duyệt cắn rắng, nửa chữ không nói, đến khuôn trán trơn bóng cũng đỏ bừng lên, hai tay dùng sức lôi kéo, không biết sao, tấm lụa trắng trên mặt bất ngờ rơi xuống. Nàng cả kinh, không kịp che đậy, toàn thân thoáng chốc lạnh lẽo, như vùi mình vào hầm băng. Cô Dạ Kiết nhìn gương mặt xinh đẹp ngày xưa bị hủy hoại thành như vậy, lập tức, trên mặt xẹt qua tia kinh hãi, Phong Phi Duyệt khó khăn nhắm mắt lại, hơi thở hỗn loạn, khẽ thở dốc, "Không... được nhìn..."
Lồng ngực đã bị đầm lầy chôn vùi, Cô Dạ Kiết cảm thấy hô hấp không thông, bốn phương tám hướng giống như có thứ gì đó đang liều mạng đè ép tới đây, "Gương mặt của nàng, trẫm đã ghi tạc trong lòng, Duyệt Nhi, buông tay đi, cánh rừng này kỳ quái quỷ dị như vậy, chúng ta e là khó mà đi ra ngoài được."
"Chính vì khó có thể đi ra ngoài, ta mới muốn kéo ngươi lên," Phong Phi Duyệt tập trung thập phần, nghiêm túc nhìn Cô Dạ Kiết một cái, "ta sợ cô đơn, kéo ngươi, cũng không có nghĩa là cứu ngươi, ta tự có suy nghĩ của ta."
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của nàng, Cô Dạ Kiết giận quá hóa cười, nhưng sự thật tàn khốc, chi bằng đối mặt, bản thân mình lúc này hãm sâu trong đầm lầy, dựa vào khí lực của Phong Phi Duyệt, đừng mơ tưởng kéo được hắn ra ngoài. Cô gái vẫn đang kiên trì, nhưng không ngờ vũng bùn này càng lún càng sâu, mặt đất phía trước chân trái nàng đột nhiên sụp xuống, thân thể Phong Phi Duyệt nghiêng ngã lảo đảo, suýt chút té nhào.
Cô Dạ Kiết khó khăn thở ra một hơi, rất nhiều lời nói chất chứa trong lồng ngực, hắn biết thời gian không còn nhiều, đợi đến lúc muốn mở miệng, mới phát hiện cổ họng tắc nghẹn.
Động tác trên tay kiên quyết, Phong Phi Duyệt vừa ngước mắt, thấy hắn như muốn buông tay, vội vàng bật thốt lên, "Nếu như ngươi buông tay, ta liền nhảy xuống đó."
Cô Dạ Kiết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của nàng, khóe miệng lãnh nghị nhẹ nhõm nâng lên, thanh thản như được tháo xuống gánh nặng, trái tim thoáng qua chút an ủi, năm ngón tay thon dài nắm chặt, trong khoảnh khắc Phong Phi Duyệt dùng lực, chậm rãi buông tay ra. Nàng không kịp chuẩn bị, lúc nam tử hoàn toàn buông lỏng tay, cả người lập tức ngã nhào ra bãi cỏ phía sau.
Hai bên mất đi điểm tựa, Cô Dạ Kiết bị ao đầm cắn nuốt tới cần cổ, Phong Phi Duyệt bò dậy, trong tiềm thức, không còn bất cứ suy tính nào khác để cân nhắc, nàng không chút do dự chạy về phía trước, thân thể vọt lên một cái, giống như đóa hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Nơi đáy mắt hoàng đế bị thân ảnh màu trắng kia bao phủ, chỉ nghe 'bụp' một tiếng, vạt áo sải tung giữa không trung, hệt như tấm lưới trời, bởi vì lực tác động quá lớn, trong nháy mắt Phong Phi Duyệt bị ao đầm cắn nuốt đến bả vai, Cô Dạ Kiết vươn một tay ra, năm ngón tay kìm chặt bả vai nàng, muốn kéo nàng ném lên trên.
Hết thảy, dường như lại trở về lựa chọn ngày đó ở vách đá, một tay Phong Phi Duyệt đặt trên cổ tay Cô Dạ Kiết, "Tại sao, mỗi lần hai người chúng ta đối mặt với sinh tử, chàng lại không chút do dự như vậy?"
Nam từ kéo căng sườn mặt, xoay đầu lại trịnh trọng nói, "Duyệt Nhi, ta trước giờ chưa từng do dự." Dùng lực nâng đỡ đẩy nàng lên trên, bùn lầy gần như chạm đến cằm, cơ hồ sắp sửa bao phủ lời nói của hắn.
Phong Phi Duyệt khẽ nhếch môi, trở tay nắm chặt bả vai hắn, trong mắt hiện lên quyết tâm thề nguyện đồng sinh đồng tử, khiến người ta không nhịn được yêu thương, Cô Dạ Kiết kéo nàng về phía mình, toàn bộ thế giới, như chuyển động trong đôi mắt người con gái, "Duyệt Nhi, trên vai ta mang trọng trách không thể không gánh vác, chỉ khi có nàng và ta, ta mới có thể bỏ xuống toàn bộ, để giang sơn ra sau lưng, sống, hay chết, một chút cũng không đáng sợ..."
Lời nói cuối cùng, bị cắn nuốt trong bùn lầy, hai vai Phong Phi Duyệt giống như bị ngàn cân đè lên, toàn thân không ngừng trầm xuống, tia sáng còn sót lại từ từ biến mất ngay trước mắt, sợ hãi nghẹt thở lập tức lan khắp toàn thân. Hai tay nàng vô thức vùng vẫy, trong vũng bùn, giống như cọng cỏ cứu mạng, nàng gắt gao nắm chặt cánh tay Cô Dạ Kiết đang dần chìm xuống, nước mắt cùng chua xót, đều đã không nhìn thấy, nơi lồng ngực giống như bị xé toạc, đè ép khó khăn hô hấp.
Ngón tay vô lực đột nhiên khẽ động, trở tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan cài, đến khớp xương cũng dập vào nhau đau đớn.
Phong Phi Duyệt dường như đã trải qua mấy kiếp, chợt mở mắt một cái, lại mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ánh lửa. Nơi này... nàng khẽ nhích người, bên cạnh truyền đến tiếng nam tử rên rỉ kêu đau, chống người ngồi dậy, đập vào mắt vẫn là khu rừng quen thuộc kia, nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên người cũng không có bùn lầy dơ bẩn, giống như vừa mới trải qua một giấc mộng không chân thật vậy. Ngay giữa cánh rừng, đầm lầy khổng lồ kia rõ ràng vẫn còn đó, xoáy nước giống như mãnh thú há to cái miệng, nhìn thấy mà ghê.
Sau lưng Cô Dạ Kiết tựa vào gốc cây khô, hai mắt mở ra, thần sắc có chút khó tin nhìn quanh bốn phía, hết thảy đây rõ ràng không phải là mộng, nhưng bọn họ làm cách nào mà thoát ra được? Phong Phi Duyệt xoay người, tầm mắt cùng hắn lơ đãng chạm nhau, nàng nhìn phía sau lưng hắn một cái, sau đó đưa tay xé vạt áo của chính mình, tiến lên giúp hắn băng bó.
Cũng may là một đao kia đâm trật, không trúng vào chỗ hiểm, Cô Dạ Kiết đẩy trường sam tới thắt lưng, Phong Phi Duyệt cẩn thận thắt một nút thắt ngay bên bả vai hắn, "Được rồi, máu chắc cũng ngừng chảy rồi."
"Sao chúng ta lại ở đây?"
Nàng chùi chùi hai tay trên y phục, lắc đầu một cái, "Ta cũng không biết, lúc tỉnh lại đã như vậy rồi."
"Không phải sợ," Cô Dạ Kiết nắm lấy bàn tay mềm mại kia đặt vào lòng bàn tay mình, "sẽ sớm được ra ngoài thôi," Ngón tay Phong Phi Duyệt cứng nhắc, co quắp một cái, sau đó rút tay trở về, hai bàn tay đan chéo lên nhau, đặt trên đầu gối, hoàng đế thấy nàng vẫn còn bài xích, đúng lúc bổ sung một câu, "Ta đã sai người chặt sạch hết toàn bộ khu rừng này, không bao lâu nữa, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi."
Phong Phi Duyệt không nói gì, cực kỳ an tĩnh, Cô Dạ Kiết nhịn đau tiến lên, lại thấy nàng xoay đầu lại, ánh mắt xa cách, khóe miệng lạnh lùng mím khẽ, chầm chậm mở ra, "Đi ra ngoài thì thế nào, chàng là hoàng đế, mà ta, chỉ là một tù nhân đang lẩn trốn, chàng nên rõ ràng, chúng ta đã không trở về được nữa."
"Duyệt Nhi, ngày đó trên pháp trường, ta vốn định trên đường áp tải sẽ cứu nàng ra, nhưng thị về hồi báo..." Phong Phi Duyệt nhắm mắt, lông mi nồng đậm, che giấu ánh mắt, sau khi ổn định tâm tình, nàng xoay mặt đối diện hắn.
"Ta toàn tâm đối với một người, ắt cũng muốn người đó toàn tâm toàn ý đối với ta," Phong Phi Duyệt nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi có ẩn chứa đau thương, lời hắn nói, vốn cũng không khiến lòng nàng được buông lỏng, ngược lại, càng thêm nặng nề, "Chàng đã an bài xong hết thảy trên đường, vậy chứng tỏ biến cố trên pháp trường, chàng cũng đã biết từ trước?"
Tuấn nhan Cô Dạ Kiết đầy bất đắc dĩ, "Ta không muốn gạt nàng, buổi tối một ngày trước đó ta mới biết được."
Khóe miệng Phong Phi Duyệt vô thức cong lên, nàng đứng dậy, lưu lại cho hắn một bóng lưng, "Chàng chung quy vẫn không tin ta, chàng là sợ ta lâm trận thay đổi chủ ý, thì không thể trị tội Quân gia, đúng không?"
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết ảo não, muốn đứng lên theo, "sự tình liên quan trọng đại, ta không thể để thái hậu hai cung nắm được bất kỳ nhược điểm nào, Quân gia chưa diệt trừ, liên lụy đến đâu chỉ là ngàn vạn dân chúng, ta không còn đường để thoái lui."
Phong Phi Duyệt cắn môi dưới, hoàng đế đỡ lấy thân cây đứng dậy, đứng sau lưng nàng, "Trước đó một đêm, ta đi vào địa cung, lại phát hiện nha nô đã chết, mà Quân Duyệt càng không biết đã đi đâu, trong lòng ta suy đoán, nhất định là có kẻ đã nhanh chân một bước, đoán ra được thân phận của nàng."
Nàng không nhúc nhích, để tay lên ngực tự hỏi, mặc dù Cô Dạ Kiết đẩy mình ra ngoài, nhưng kỳ thực đã vì nàng mà chuẩn bị đầy đủ đường lui, chỉ là, không như mong muốn, mới phải đi tới một bước ngày hôm nay.
Nàng muốn, chỉ có duy nhất một điều, mà điều này, vừa vặn lại là điều duy nhất hoàng đế không cho nàng được.
"Duyệt Nhi, cùng ta trở về đi." Cô Dạ Kiết kiên trì, một tay vòng qua thắt lưng nàng, kéo nàng lại gần mình.
"Trở về?" Ngữ khí Phong Phi Duyệt mờ mịt, mùi long tiên hương quen thuộc trên người hoàng đế khiến nàng suýt chút thì bị hãm sâu trong đó, "Làm sao có thể trở về được? Mà ta, phải lấy thân phận như thế nào ở lại bên cạnh chàng? Quân Duyệt biến mất, cả đời ta liền mang thân phận của nàng ta mà sống tiếp, nếu ta trở về, không thể nghi ngờ là chiêu cáo thiên hạ, chàngi lúc đó mưu sát trung thần, Quân gia căn bản là không có tội, một khi thân phận của ta bị vạch trần, bức thư nhận tội đưa Quân gia vào chỗ chết lúc trước kia cũng đồng nghĩa với một tờ giấy trắng, thử hỏi, chàng phải dùng cái gì để giải thích với toàn bộ dân chúng Huyền Truyền?"
Một bước sai, từng bước sai.
Sai cho đến bây giờ, oán cũng được, hận cũng được, quay đầu nhìn lại, đến một con đường cũng không còn nữa.
Ngay từ lúc ở trên pháp trường, nàng nên nghĩ đến biến cố phát sinh bên trong, chỉ vì lúc đó tâm tình kích động, một lòng khẳng định là lỗi của hoàng đế. Giữa bọn họ, chung quy vẫn cách nhau một khe hở, lúc đó Cô Dạ Kiết che giấu, lừa gạt tất cả mọi người, cũng bao gồm cả nàng. Bên trong đây, đã không còn đơn giản chỉ là vài đôi lời hiểu lầm.
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết nghẹn lời, Phong Phi Duyệt vươn tay đẩy khuỷu tay của hắn ra, "Thật ra thì, cuộc sống nhàn vân dã hạc như bây giờ, ta rất thỏa mãn, tại sao chàng không cho ta tự do, giữa chúng ta, đã không cần thiết phải tiếp tục dây dưa nữa."
"Ta cho rằng, nàng sẽ không trách ta nữa."
"Ta không trách chàng, chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi," Thanh âm Phong Phi Duyệt khó tránh khỏi nghẹn ngào, ngữ khí, rất nhẹ, "ta muốn sống ở ngoài cung, cuộc sống như vậy, chàng có thể cho ta không?"
Nhá hàng :v >>