Chương 159: Dù Tử Sinh Hay Cách Biệt (thượng)

Từng đợt sương mù thưa thớt mỏng manh rơi xuống đỉnh đầu, bất quá chỉ mới ngã một cái, sẽ không lạc quá xa.

"Thất Duệ!" Nàng chụm hai tay bên cánh môi, dùng sức hét lên, cả cánh rừng khổng lồ, thanh âm lại có vẻ trống trải không thôi. Lúc này mới phát hiện, hắn không có đáng ghét như vậy, quen thói bỡn cợt, dường như cũng bớt đi mấy phần tà nịnh, nhiều hơn vài phần ôn hòa.

Thân thể tựa lui ra sau, mắt cá chân vấp phải hòn đá cứng rắn một cái, sau lưng nặng nề đập vào thân cây thô ráp, Phong Phi Duyệt bị đau, đưa tay ra xoa nhẹ vài cái, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền đứng im dưới tán cây chọc trời không dám nhúc nhích.


Quan binh san bằng toàn bộ sơn trang, dọc theo trường cấp la liệt thi thể, hai tên binh sĩ lần lượt nâng lên rồi ném sang một bên, chỉ để dọn ra một lối đi đầy máu. Thị vệ chung quanh đồng loạt quỳ xuống, một cỗ loan kiệu khổng lồ được nhấc lên, minh châu phát ra sắc khí lưu ly rủ xuống đỉnh kiệu, trong khung cảnh đầy máu tươi chuyển thành thành tư sắc kiều diễm. Tấm rèm châu ngăn cách, rèm cẩm tú đang nhẹ nhàng đung đưa, đột nhiên, một đôi tay từ bên trong đưa ra, đem nó kéo sang một bên.

Hoàng đế dũng mãnh bước xuống, đôi hài mũi cong đính ngọc trai giẫm lên mặt đất tinh nồng, mặt giày có thêu hoa văn đằng long, toàn bộ được trang trí bằng màu đen, mọi người nằm rạp xuống đất. Đế hài thuần chất tinh xảo đạp lên mặt đá xanh bằng phẳng, từng khe từng rảnh, mỗi một bước chân xen kẽ, phảng phất như có thể khiến máu huyết đang chảy trong người bị rút hết ra ngoài.

"Không thể tiến vào, không thể tiến vào..." Lão trang chủ ngồi phịch dưới đất, bên cạnh còn sót lại vài tên gia đinh vây quanh ông ta, run sợ lẩy bẩy, "Lão gia."

Cô Dạ Kiết quét con ngươi sắt bén khắp bốn phía một vòng, sau đó mới rơi lên người ông ta, "Người ở nơi này đâu?"

Đầu tóc trắng thếch của lão trang chủ rũ xuống, tuổi đã ngoài sáu mươi, tay phải gầy như que củi vô lực nâng lên, chỉ chỉ cánh rừng sau lưng, "Các người tới chậm rồi, đã đi vào trong cả rồi, đều đi chịu chết cả rồi..."

Đáy mắt Cô Dạ Kiết thoáng qua tia hung hiểm, con ngươi màu hổ phách dưới ánh quanh dương hiện ra gần như trong suốt, có thể nhìn ra được đầu tóc là búi lên một cách hấp tấp, "Có nhìn thấy người của Độc Bộ Thiên Nhai không?"

"Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã sai người tra xét cẩn thận, trừ mấy tên tử sĩ bên ngoài, thì không thấy ai khác?" Vị tướng quân dẫn binh sĩ vây công tiến lên, thành thực bẩm báo.

Hoàng đế hất vạt áo ra sải bước đi tới trước Tử Vong Lâm, lạnh mắt liếc nhìn người đàn ông dưới đất, "Tất cả đều tiến vào rồi?"

"Đúng, toàn bộ đều ở bên trong, một người cũng không ra được." Lão trang chủ từ dưới đất lảo đảo đứng dậy, ánh mắt đờ đẫn, chỉ nhìn chằm chằm một hướng, "Bên trong chính là một cái địa ngục nhân gian, có núi, có nước, ha ha ha..."

"Trang chủ, trang chủ..." Mấy tên gia đinh dùng sức đè tay ông ta lại, người ngoài đều cho rằng ông ta nói mê sảng, cũng chỉ là một cánh rừng mà thôi, làm sao có thể có một cõi trời riêng, còn có sơn thủy bao quanh chứ?

Cô Dạ Kiết tiến lên vài bước, trên mặt chợt cảm thấy từng trận hàn ý rét lạnh, hơi thở quỷ dị quanh quẩn kéo đến, hai mắt hắn hướng lại nhìn quanh bốn phía khu rừng, đáy đầm dần cuộn trào mãnh liệt đầy hung hiểm, "Nói, làm thế nào khiến bọn họ ra ngoài!"

"Không có cách nào cả, đã tiến vào rồi đừng ai nghĩ đến chuyện ra ngoài, lúc này, đoán chừng đã chết hơn phân nửa rồi." Thanh âm già cỗi, còn mang theo mấy phần tiếc hận, "Thật không ngờ, mỗi một người đều tình nguyện chọn cách chịu chết."

"Vậy ngươi có nhìn thấy minh chủ của Độc Bộ Thiên Nhai, bên cạnh hắn, có một nam tử mặc trường sam màu trắng, ước chừng cao chừng này?" Tướng quân bên cạnh tiến lên, hai tay làm động tác diễn tả trước mặt ông ta, trước đó hoàng đế đã hạ lệnh, lúc giương tên phải căng mắt ra nhìn cho rõ, tuyệt đối không được làm tổn thương người đó.

"A, hắn sao," Lão trang chủ nhớ rõ thập phần, "bên cạnh hoàng tôn quả thật có một thiếu niên như vậy, hắn vận bộ y phục trắng hiên ngang lỗi lạc, ở giữa quần anh hội* lại càng oai hùng nổi bật, lão tử nhớ, võ công của hắn rất phức tạp, ngộ tính lại vô cùng cao." Ông ta khen ngợi liên tục, thế nhưng người bên cạnh không chút kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai, giơ tay đẩy bả vai ông ta một cái, "Ta hỏi ngươi, hắn bây giờ đang ở đâu?"

(*Quần anh hội: Nơi hội tụ của các vị anh hùng)

"Nhưng đáng tiếc a, đáng tiếc," Lão trang chủ lắc đầu liên tục, một ngón tay chỉ vào cánh rừng sau lưng, "Bị hoàng tôn kéo tay, đi vào Tử Vong Lâm rồi."

Thắt lưng Cô Dạ Kiết vẫn kéo thẳng như cũ, long bào màu vàng tươi như kim hoàng thịnh thế bay lượn, ở phía sau giang rộng thành đôi cánh. Viên tướng bên cạnh thấy hoàng đế giống như đang nổi giận, vội vàng vươn tay nặng nề đẩy ngã lão già xuống đất, "Cái gì mà hoàng tôn, đó là tà giáo độc địa, các ngươi tụ tập ở nơi này gây chuyện, còn vọng tưởng đối kháng triều đình, nói mau, lối ra của cánh rừng này ở đâu!"

"Nếu như ta biết, chính ta đã sớm trốn vào trong đó rồi." Lão trang chủ bị kiềm kẹp lộ ra vẻ mặt đầy phẫn hận, tầm mắt quét qua đống thi thể dưới đất.

"Trẫm không tin, trẫm có thể san bằng Ảnh Nguyệt Sơn Trang của ngươi, lại không tìm ra được một con đường ra ngoài!" Hoàng đế lạnh giọng lên tiếng, tuấn nhan ẩn hiện dưới bóng cây lắc lư âm u bất định, giống như mưa sa sắp sửa dội xuống.

"Được..." Lão trang chủ giãy giụa hai vai, kéo thẳng phần lưng bị đè cong, "Chỉ đáng tiếc, người, có thể đấu với người, lại đơn độc không đấu lại ông trời!"

"Nếu trẫm tìm không ra, liền chặt sạch cánh rừng này!" Ngữ khí Cô Dạ Kiết ngoan độc, tiện tay nhặt lên một tảng đá to bằng bàn tay, vận hết nội lực ném nó vào trong khu rừng, đám người dỏng tai lên lắng nghe, lại nghe thấy một tiếng vang 'rầm' thật lớn, giống như kinh thiên động địa. Cánh rừng vốn đang tĩnh mịch kia đột nhiên rung động, lá cây vang lên xào xạt.

"Chặt? Tử Vong Lâm không thể chặt được..." Lão trang chủ cực lực phản đối, những người liên can sớm đã bị binh sĩ kéo xuống, ông ta giống như nổi cơn điên mở miệng chửi rủa lung tung, còn chưa đi được mấy bước, liền bị bịt kín mồm lại.

Cả khu rừng rộng lớn như vậy, cho dù có chặt hết toàn bộ cũng tốn không ít thời gian cùng nhân lực, huống hồ, đợi đến khi cứu được đám người kia ra ngoài, cũng phải là vài ngày sau, Cô Dạ Kiết đứng đó khẩn trương bồn chồn, chỉ lo nghĩ cách ứng phó.

Bên trong, giống như truyền ra một hồi tiếng khóc ríu rít của nữ nhân, rất nhỏ, lại rất khẽ, bị đè ép thành một đường mảnh chui vào tai từng người, quan binh vây xung quanh hai mặt nhìn nhau, hoàng đế nghe thấy, vội vàng xoay người, hướng bên trong cánh rừng hét lên, "Duyệt Nhi..."


Phong Phi Duyệt dựa vào thân cây khô, nàng giơ tay lên gõ gõ đầu của mình mấy cái, nhất định là mình nghe nhầm rồi, từ từ đứng dậy, rồi lại không biết nên đi về hướng nào, hai tay tùy tiện thử lần dò vài cái, sau đó mới từng bước từng bước đi tiến trên.

Chỉ mới đi một lúc, khung cảnh phía trước lại rộng rãi sáng sủa, sương mờ lúc trước cũng tản đi, cảnh sắc nơi đây vô cùng dụ hoặc, một con suối trong vắt chắn ngang đường đi của nàng, dương quang ấm ấm áp áp chiếu trên đỉnh đầu. Phong Phi Duyệt nhìn quanh bốn phía, ở bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là một cánh rừng bình thường, nhưng không ngờ, bên trong lại ẩn giấu bồng lai thủy nguyệt. Cầu treo xích sắt cố định phía trên dòng suối, dùng từng tấm ván gỗ ghép lại với nhau mà thành, hai bên lan can đều là xích sắt màu đen, chiều dài cũng chưa tới mười thước, lại hiện rõ uy nghiêm hùng vĩ.

Phong Phi Duyệt không ngừng nhìn quanh, cùng tiến vào cánh rừng có tất thảy trên dưới trăm người, nhưng suốt dọc đường tới đây, nàng lại không bắt gặp một ai khác, thật sự rất kỳ quái. Nàng với Thất Duệ bị lạc nhau, vốn dĩ chỉ đi sai một bước, nhưng không ngờ cứ như vậy mà hoàn toàn vuột mất. Nàng ngồi xổm xuống, hai tay vốc lên một ít nước suối trong vắt, nhẹ nhàng vỗ vào mặt, muốn tẩy đi bụi bặm mệt mỏi.

Vừa giơ tay áo định lau khô nước đọng, chợt cảm thấy cả khuôn mặt đau rát, nàng vội ghé lại gần mặt nước nhìn xem, lại thấy hai bên gò má đỏ bừng, da thịt mềm mại hiện lên từng mảng sần sùi màu trắng đục, bộ dáng dữ tợn, Phong Phi Duyệt kinh hãi, ngay cả đáy mắt cũng đều là màu đỏ tươi, nàng vươn hai tay chạm vào gò má, cả khuôn mặt ngứa ngáy khó nhịn, lấy tay sờ nhẹ một cái, lại đau đến xuyên tim cắn cốt, sống không bằng chết!


"Mau tìm cách!" Hoàng đế ở bên ngoài khẩn trương đến sứt đầu mẻ trán, viên quan đi theo thấy vậy, đánh bạo tiến lên hiến kế, "Hoàng thượng, người xem chúng ta nhiều người như vậy, mỗi người dắt tay nhau cũng có thể dài bằng khu rừng Tử Vong Lâm kia, theo thuộc hạ thấy, cánh rừng này chỉ có vài lối vào, không cần biết bên trong có bao nhiêu đường mòn, chúng ta đều có thể dò xét toàn bộ, nhiều người trốn vào đó như vậy, chung quy vẫn có thể tìm ra được chút manh mối."

Cô Dạ Kiết không phải không nghĩ tới, nhưng cách này dù sao cũng là hạ sách, có quá nhiều điểm cần xem xét lại.

"A..." Phong Phi Duyệt không dám nhìn thêm nữa, nàng sải bước lui về phía sau, bởi vì động tác quá gấp mà trật chân, cả người té nhào xuống đất, hai tay cũng không dám nhúc nhích che kín khuôn mặt. Bên ngoài, Cô Dạ Kiết nghe thấy một tiếng thê lương kia, hắn lập tức xoay người, hướng viên quan lúc nãy nói, "Cứ làm như lời ngươi nói."

Nam tử dùng sức gật đầu, ngoắc tay ý bảo binh sĩ tiến lên sắp hàng chỉnh tề, tay trái nắm tay phải, sau khi một người tiến vào, phía sau liền nối tiếp một người. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, một nửa số người đã đi vào, ánh mắt Cô Dạ Kiết dán chặt vào lối vào kia, chỉ mới qua thời gian một chén trà, thì thấy người còn lại bên ngoài cánh rừng bị hất văng ra, loạng choạng mấy bước, đám người bên trong chỉ trong chớp mắt bị vụt tay, toàn bộ biến mất trong cánh rừng Tử Vong Lâm.

Người ở bên ngoài giật mình không nhẹ, thần sắc hoàng đế âm trầm, đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy.

Phong Phi Duyệt đứng trước cầu treo, trên mặt che lụa trắng, đôi tay nắm chặt lan can, rồi từng bước từng bước thận trọng tiến lên phía trước, cầu treo kia nhìn không dài, nhưng mỗi một bước đi lại cực kỳ gian nan. Thân thể ở trên cây cầu rung qua lắc lại, làm người ta nhìn thấy mà run sợ trong lòng.

Cô Dạ Kiết thấy không còn cách nào khác, đế hài cung đình dính đầy máu tiến lại gần cánh rừng, hắn định tiến lên trước thăm dò, nam tử sau lựng vội vàng khuyên ngăn, "Hoàng thượng, khu rừng kia rất tà môn, không thể tiến vào."

Cô Dạ Kiết phất tay áo một cái, gió lạnh xào xạc, "Các ngươi chặt sạch toàn bộ cánh rừng này đi cho trẫm, một gốc cây cũng không được chừa lại, đến khi trời tối, châm đuốc lên, nếu trẫm không nhìn thấy ánh sáng, liền đem các ngươi đi chém!"

Người bên cạnh vừa định trả lời, lại thấy thân hình hoàng đế vụt qua, cứ thế xông vào trong rừng, Cô Dạ Kiết dung nhập vào màn sương mù dày đặc, tiếng kêu gào của người sau lưng đều bị ném ra sau gáy, ánh mắt nam tử đầy khẩn trương, chỉ muốn tìm kiếm thân ảnh Phong Phi Duyệt. Đưa tay ra, không thấy được năm ngón, chỉ có thể thuận theo đường mòn mù mịt tiến lên.

Dưới cầu treo, ở phía đối diện có một khoảng rừng tươi tốt, đằng trước dùng một hàng rào đứng vây quanh, trên miếng ván gỗ nhỏ viết ba chữ 'Tích Duyên Lâm'. Phía dưới, còn có một bài thơ ngắn:

Mộng thiên hồi, hồn ngưng tụ.

Tương tư nguyệt, trần duyên tận.

Nhất hồi thủ, vân khai kiến nguyệt minh.

Tái hồi thủ, lang bạn lan san xử.

Tam hồi thủ, tố thủ tiếu thiên nhai.

Phong Phi Duyệt ngồi xổm xuống, quỳ một gối lên mặt bùn đen, mười ngón tay lướt qua chữ viết phía trên, tâm tư hỗn loạn. Hoa văn điêu khắc dập vào lòng bàn tay, ý nghĩa của bài thơ này, nói rằng, cánh rừng này được đặt tên là Tích Duyên Lân, từ cổ chí kim người chết bên trong đều là cô đơn chiếc bóng. Cho dù có yêu thương nhau hơn nữa, đến cuối cùng vẫn không thể chết chung một huyệt, đời người, bỏ lỡ quá nhiều thứ, nếu như thử quay đầu nhìn lại, nói không chừng, người kia đang ở sau lưng. Tay đã nắm lấy thì đừng buông ra, nếu ở trong rừng cây này có thể tìm thấy người kia của mình, đó mới chính là lang quân cùng mình đi đến chân trời góc bể.

Trong lòng thoáng qua chút phiền muộn, đầu ngón tay lạnh như băng, người đã đứng thẳng dậy, con đường phía sau, đã bị chặt đứt, quanh thân càng không còn đường nào khác, tầm mắt Phong Phi Duyệt lướt qua tấm ván gỗ kia, khóe môi có chút tự giễu cong lên một cách kiên cường, cô đơn lẻ bóng có gì không tốt? Đã đi vào đây, căn bản là không có đường ra, nàng đã không trông cậy được vào Thất Duệ, về phần hoàng đế...

Phong Phi Duyệt dùng sức lắc đầu một cái, bước chân kiên quyết tiến vào, về phần hoàng đế, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bên trong vốn cũng không có gì khác với khu rừng lúc trước, nàng đi rồi lại đi, mệt mỏi cực hạn, không biết qua bao lâu, mơ hồ, giống như có ánh lửa chiếu sáng rọi vào. Phong Phi Duyệt tìm đường ra khắp nơi, thế nhưng ánh sáng lại cực kỳ ít ỏi, hãm sâu trong tuyệt vọng.

Bụng đói kêu vang, hai chân nàng run lên đã đi không vững nữa, tựa lưng vào một cây đại thụ rồi ngồi xuống, nàng gian nan nuốt một ngụm nước bọt nơi cổ họng. Nơi này, không có một chút sự sống, ngay cả một con mồi để lót dạ cũng không có, lần đầu tiên nàng cảm giác được tư vị đói đến bụng dán vào lưng, hai tay rơi lên trên bụng, rồi lại vô lực rũ xuống đất. Ngón tay đụng phải một chùm dây leo, nàng cúi đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên tinh quang hy vọng.

Rõ ràng là một củ khoai lang.

Phong Phi Duyệt vội vàng đứng dậy, tìm đến một nhánh cây, nhổ sợi dây leo lên, khó khăn lắm mới đào được một củ khoai lang cỡ chừng một nắm tay. Quý trọng như trân bảo lau sạch sẽ lớp nước bùn ở bên ngoài, nàng đã đói bụng đến ăn quàng, lột đi lớp vỏ đỏ hồng bên ngoài, cứ như vậy ăn sống.

Trên tay dính bùn đất, chiếc mạng che mặt rũ xuống một góc, Phong Phi Duyệt cắn một miếng nhai kỹ, chợt cảm thấy cả trái tim chua xót, ăn, ăn, đáy mắt cũng dần mờ mịt. Hơi nước kiên cường ngưng tụ trong hốc mắt, cũng không cho phép nó rơi xuống, nàng nhìn quanh cánh rừng không một bóng người, dùng sức lau khóe mắt, lại từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Nàng muốn tiếp tục sống.

Một miếng, bị nghẹn giữa cổ họng, trên mặt Phong Phi Duyệt dính bùn đất, hai mắt đỏ bừng tiếp tục nhai, chung quanh, đã an tĩnh trở lại, nàng giỏng hai lỗ tai lên, sợ nhất chính là như vậy, không có một chút âm thanh, bởi vì, nó thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, 'ngươi chỉ có một thân một mình', cô độc lẻ loi, giống như bị vứt bỏ.


Cô Dạ Kiết thoát ra khỏi đám sương mù dày đặc, không nhìn thấy thân ảnh Phong Phi Duyệt khiến hắn nóng lòng không thôi, nơi này giống như một cái mê cung, đi tới đi lui, thật sự đừng mong tìm được lối ra ngoài.

Âm thanh cây gỗ bị chặt chém từ đằng xa truyền tới, từng đợt từng đợt, dùng sức mà dồn dập liên tục, hắn thuận theo hướng đó tìm quanh, chung quy vẫn sẽ lạc đường, cho dù lối ra nằm ngay dưới chân, người ở bên trong cũng vĩnh viễn không tìm được.

Phong Phi Duyệt tựa vào thân cây nghỉ ngơi, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giữa cổ họng khó chịu giống như bốc lên hơi nước, nàng gấp rút đứng dậy, vừa vặn, cách ngay đó không xa có một khe suối chảy ngang qua. Hai tay vòng trước ngực, ngồi xổm người xuống rồi lại do dự năm lần bảy lượt, vết thương trên mặt vẫn còn ngứa ngáy, nếu như uống nước này vào...

Nước suối cực kỳ trong, còn có thể nhìn thấy rõ rong rêu sạch sẽ phía dưới, đến cả động tác nuốt nước bọt trong miệng cũng trở nên khó khăn, Phong Phi Duyệt đưa tay vốc lên một vốc nước, từ từ đưa gần đến trước mắt. Đôi môi chạm nhẹ vào trước, cũng không có cảm giác gì khó chịu, lúc này mới từng ngụm từng ngụm uống vào, bên tai, có tiếng gió thoảng qua, dường như, còn có âm thanh của Cô Dạ Kiết.

Phong Phi Duyệt giương thẳng hai tai lên, lắng nghe cẩn thận, mới phát hiện là mình nghe nhầm rồi, hai tay lau chùi trên vạt áo mấy cái, vừa mới đứng lên, chợt cảm thấy choáng váng hoa mắt, hai chân suýt chút thì không đứng vững. Nàng vịn vào một gốc cây khô tráng kiện, trời đất đều như đang xoay vòng trước mắt, trong tai rõ ràng có âm thanh gì đó, Phong Phi Duyệt bịt kín lỗ tai không ngừng lắc đầu, ý thức hình như đang dần trở nên mơ hồ, mí mắt nặng trĩu, cũng theo đó từ từ đóng lại.

Dưới ánh trăng mông lung, hoảng hốt...

Thân thể nhẹ bẫng, rừng cây trước mắt tự động mở ra một lối đi nhỏ, nàng nhấc chân tiến lên, trong tầm mắt xuất hiện bóng lưng một nam tử, nàng khẽ lắc đầu, đưa tay dụi dụi hai mắt rồi mở ra, người kia đưa lưng về phía nàng, hình như đang nóng lòng tìm kiếm lối ra. Phong Phi Duyệt muốn đến gần thêm mấy bước, đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một tấm lưới hình thù kỳ quái, ngăn hai người cách trở hai bên, không thể đến gần...

Đó là ai...


Một tuần cật lực của chip để cho ra lò chương mới, xin lỗi các nàng vì chip bị tàn tật một văn nên ko thể dịch nghĩa được bài thơ kia cho trau chuốt mượt mà, may mà đoạn sau đã giải thích rõ ý nghĩa của bài thơ í. Chúc các tềnh iu đọc truyện vui vẻ!!!