Chương 154: Vũ Khí Giết Người

Huyền Triều

Ánh trăng lưỡi liềm, lá trúc sắc mảnh như kim, gió xuân không hề mang chút hơi ấm, ngược lại chỉ lộ vẻ ảm đạm.

Lý Yên đem áo choàng vắt lên cổ tay, từ sau khi Phong Phi Duyệt rời đi, mỗi đêm Cô Dạ Kiết vẫn sẽ đến đây nghỉ ngơi, hôm nay, Lý Yên vừa mới đi ra ngoài truyền lệnh, xoay người liền không thấy bóng dáng hoàng đế đâu. Trong lòng có chút lo lắng, cuối cùng, vẫn quyết định đi ra ngoài tìm thử xem.

Bước chân vội vã đáp trên hành lang, đêm lạnh như nước, tìm một hồi lâu, nhưng chẳng mảy may nhìn thấy thân ảnh hoàng đế.

Thuận tay khép chiếc áo choàng lại, Lý Yên chợt cảm thấy chẳng có mục đích, chân đạp mặt đất lạnh như băng, trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý niệm.

Cô sải bước đi đến khu rừng trúc kia, đường mòn quanh co khúc khuỷu, hơi thở âm lãnh bí ẩn mang theo chút mát mẻ phả vào mặt, thời gian này ở trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng lâu rồi chưa đến đây. Nhìn lá rụng ướt đẫm mặt đất, Lý Yên than nhẹ một tiếng, muốn tìm cái chổi đến quét dọn. Đang phân vân không biết nên đặt chiếc áo choàng ở đâu, bỗng nhiên lại trông thấy phía trước có một thân ảnh màu vàng tươi nằm trên mặt bàn, nhìn kỹ lại, chính là hoàng đế.

Nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, cô đứng im một chỗ, nửa bước khó tiến.

Trong lòng có chút an ủi, dù sao hoàng đế vẫn còn nhớ đến nơi này, cô nắm chặt áo choàng trong tay, thấp thỏm do dự một hồi, sau đó từng bước từng bước tiến lên.

Cô Dạ Kiết nhắm mắt, có vẻ như ngủ thiếp đi rồi, lông mi nồng đậm khẽ rủ xuống, hắt bóng mờ lên gương mặt nằm nghiêng. Lý Yên dừng bước đứng bên cạnh hắn, áo choàng trong tay nhẹ rơi lên đầu vai nam tử. Toàn thân Cô Dạ Kiết run lên, bàn tay kê dưới dầu dùng sức nắm lấy tay cô gái, lôi kéo nàng về phía mình, "Duyệt Nhi... đi đâu vậy?"

Thanh âm mơ hồ, không biết là mơ hay là tỉnh, Lý Yên luống cuống khó xử, dùng sức muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt hơn, Cô Dạ Kiết cầm mu bàn tay của cô gái dán lên gò má mình, nhẹ nhàng xoa vuốt, thần sắc có chút mông lung, không muốn mở mắt. Sắc mặt Lý Yên càng thêm ủng đỏ, vô thức gia tăng lực đạo trong tay, nhưng không ngờ dùng lực quá mạnh, cả người lại bị vấp lảo đảo ra sau một bước dài. Hoàng đế thức tỉnh, chợt ngẩng đầu lên.

Tầm mắt đột ngột bắn tới, hai người cách nhau cũng không xa, ánh trăng xuyên qua thân trúc nồng đậm rơi lên trên mặt Lý Yên, dường như đã cách mấy đời, hoàng đế khẽ nheo đôi mắt anh tuấn, bàn tay một phát chế trụ cổ tay cô gái, kéo cả người Lý Yên lên trước, "Là ngươi!"

Đôi mắt cô gái đẫm lệ, cuống quít đưa tay lau nước mắt đi, hai đầu gối đã quỳ xuống, "Bẩm hoàng thường, là nô tỳ, nô tỳ đáng chết."

Cô Dạ Kiết nhẹ thả lỏng nắm tay, hai mắt như ngọn đuốc, ánh mắt tìm kiếm thăm dò không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhợt kia, một lát sau, thanh âm vang dội, "Trẫm đã sớm cảm thấy ngươi có vài phần quen mắt, bây giờ nhìn lại... nói, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Hoàng thượng, nô tỳ là Lý Yên," Cô gái khẩn trương đè thấp mặt mặt xuống, thần sắc hốt hoảng đối diện với hắn, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, "nô tỳ là nha hoàn bên cạnh nương nương."

"Vừa bắt đầu, trẫm nên hoài nghi ngay mới phải," Cô Dạ Kiết nhìn cô gái, "khu rừng trúc này, ngươi năm lần bảy lượt tìm đến đây, nếu như không phải biết từ trước, làm sao lại trùng hợp như vậy?"

"Nô tỳ," Lý Yên á khẩu không trả lời được, thanh âm tắc giữa cổ họng, "nô tỳ là tùy tiện đi vào."

"Tùy tiện?" Cô Dạ Kiết một tay bắt lấy cằm Lý Yên, kéo cằm cô gái lên cao, "Ngươi cùng Thi Tiệp Dư là quan hệ như thế nào?"

Thu hết gương mặt đầy kinh ngạc của cô gái vào trong mắt, ánh mắt hoàng đế sáng rực, "Hoặc là nói, ngươi cùng trẫm đã từng có quan hệ như thế nào?"

Lý Yên bị buộc phải ngửa mặt lên, thần sắc ảm đạm, lại mang theo sầu bi, "Hoàng thượng, nô tỳ chỉ muốn nói, trong tim người đã có nương nương, cho dù là ai cũng không thể đi vào được nữa, nếu đã như vậy, hà tất phải truy cứu những chuyện sớm đã qua kia?"

Đáy lòng Cô Dạ Kiết bị chạm đến, cổ tay kiên định buông ra, thắt lưng nhẹ cong cũng theo đó đứng thẳng lên.

Lý Yên thừa cơ tránh ra, sau khi đứng dậy liền sải bước cuống quít bỏ chạy, giống như sau lưng đang có mãnh thú truy đuổi, vừa ra khỏi rừng trúc, còn chưa kịp thở dốc, liền đụng phải một người xông tới trước mặt. Bước chân khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Thi Tiệp Dư.

Nàng khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn, trong lúc nhất thời thần sắc càng thêm khẩn trương, Thi Tiệp Dư mím môi cười khẽ, vừa lôi kéo Lý Yên sang một bên, vừa rút khăn gấm ở trong tay áo lau nhẹ lên trán cô gái, "Chuyện gì, hấp ta hấp tấp như vậy?"

Lý Yên nuốt một ngụm nước bọt, tiếp theo lắc đầu nói, "Không có, không có việc gì."

Thi Tiệp Dư hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Yên, khẽ thở dài một tiếng, "Lý Yên, chúng ta tỷ muội nhiều năm như vậy, đối với tỷ, ta còn không hiểu sao?"

Cô gái cuống quít ngước mắt, ánh mắt cùng nhau đan xen, lại phát hiện, mình đối với cô gái này mới gọi là xa lạ, "Thi Tiệp Dư..."

"Lý Yên," Thần sắc cô ta bi thương, hai tay đột nhiên nắm lấy cánh tay Lý Yên, bọn họ nép mình trong một góc vắng vẻ, cho nên cũng không lo lắng có người đi ngang qua nhìn thấy, "hoàng thượng, có phải chàng ấy biết rồi không?"

Lý Yên lắc đầu, vội vàng nói, "Không, hoàng thượng cũng không biết chuyện năm đó." Cô gái nghe vậy, toàn thân buông lỏng, nhưng vẫn chưa yên lòng, "Vừa rồi, tỷ từ rừng trúc đi ra ngoài..."

"Thi Tiệp Dư," Lý Yên mở miệng cắt ngang, "hoàng thượng ngủ thiếp đi ở đó, ta chỉ là làm theo lời Lý công công đi đưa áo choàng cho hoàng thượng, muội chớ suy nghĩ nhiều."

"Xin lỗi," Đôi mắt Thi Tiệp Dư đẫm lệ, thở dài bất lực, "vị trí này, vốn dĩ là của tỷ, lúc đầu, nếu không phải tỷ cho ta chiếc nhẫn ngọc của hoàng thượng đó, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay."

Sắc mặt Lý Yên nhàn nhạt, sau lưng tựa vào vách tường sơn đỏ, cô nhìn lên mặt trăng sáng rực giữa bầu trời, đôi con ngươi như ánh sao chói lọi cũng không có nửa điểm tiếc hận, "Đó là ta cam tâm tình nguyện đưa cho muội, muội trời sinh tính tình mềm yếu, nếu phải một thân một mình sống ở Hoán Sa Cung, chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ. Cho đến bây giờ, thật ra ta đã sớm nhìn thấu, ta cùng hoàng thượng..." Cô khẽ lắc đầu, khóe miệng khổ sở cong lên, "Suy cho cùng, chàng là cửu ngũ chí tôn, chỉ vì lúc mới gặp gỡ ta quá u mê mà thôi, qua nhiều năm như vậy, ta nhìn thấy trong cung 'ngươi lừa ta gạt', sống ở bên cạnh hoàng thượng, liệu có mấy người là hạnh phúc? Giờ đây, trong tim hoàng thượng đã có nương nương rồi, nương nương là người tốt..."

"Không, trong lòng hoàng thượng không có cô ta." Thi Tiệp Dư đột ngột lên tiếng cắt đứt, ánh mắt mang theo vài phần âm lãnh, "Hoàng hậu bây giờ đã là tội nhân."

Lý Yên khẽ mở miệng, đột nhiên cảm nhận thấy, cô ta đã thay đổi rồi, không còn là tiểu nha đầu ngây thơ năm nào nữa, "Ỷ Đình..." Chuyện đã qua nhiều năm, lần đầu tiên cô mở miệng khẽ gọi ra cái tên này, "có vài thứ, thật sự không phải thuộc về chúng ta."

"Tỷ muốn nói gì?" Thi Tiệp Dư bình tĩnh lại, khóe mắt, còn lưu lại nước mắt tinh tế đáng thương.

"Tình cảm của hoàng thượng cùng nương nương, cũng không phải một ngày hai ngày là có thể xóa đi được, ta ở bên cạnh hầu hạ lâu như vậy, từng lời nói, từng hành động, ta đều nhìn thấy trong mắt. Vinh hiển trước người cũng chẳng đáng là gì, quan trọng nhất, là chân thành. Chân chân thật thật, lúc hai người ở bên nhau, muội có biết không? Nguyệt sự hằng tháng của nương nương, lần nào bụng cũng rất đau, ngay cả ngự y cũng không có biện pháp. Ta tận mắt nhìn thấy, hoàng thượng bưng nước nóng đến, vắt khăn lông nóng rồi đắp lên cho nương nương, một lần, rồi lại một lần, lúc đêm khuya an tĩnh, cuối cùng nương nương cũng ngủ thiếp đi, nhưng hoàng thượng cứ như vậy nhất quyết canh chừng ở bên cạnh, cuối cùng, chàng không dễ dàng gì mới lên giường, lại dùng lòng bàn tay của mình tiếp tục ủ ấm cho nương nương, Ỷ Đình, hết thảy, nếu như không phải là quan tâm, có mấy người có thể làm được?" Thần sắc Lý Yên an tĩnh, ánh mắt chìm trong kí ức, ôn hòa thanh nhã.

"Đủ rồi!" Thi Tiệp Dư bỗng nhiên che kín hai lỗ tai, "Ta không muốn nghe, đừng nói nữa."

Lý Yên dừng lại, cô gái có chút xấu hổ thả tay xuống, tùy ý che đậy, "Ta là nói..."

"Ỷ Đình," Đôi tay Lý Yên rơi lên đầu vai cô ta, "xin lỗi, ta chỉ là muốn nói, chung quy rồi sẽ có một ngày nương nương trở về, nếu như, đã định trước không phải của chúng ta, vẫn nên... buông tay đi thôi."

"Buông tay?" Thi Tiệp Dư giống như nghe thấy chuyện cười, "Tại sao phải buông tay?"

Lý Yên thật cũng không muốn nói ra, nhưng mà, cô thật sư không muốn thấy cô ta hành hạ bản thân mình như vậy, "Có vài loại thuốc, đối với thân thể của muội cũng không tốt, Ỷ Đình, muội hà tất phải khổ như vậy? Cứ tiếp tục thế này, không có lợi cho bất kỳ ai cả."

Thi Tiệp Dư trợn tròn mắt hạnh, đôi con ngươi vô tội kia nheo lại, cô ta khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, "Thuốc?"

Thần sắc Lý Yên trầm thống, hiển nhiên đã biết rõ.

"Ta..." Hốc mắt Thi Tiệp Dư tràn đầy chất lỏng lạnh như băng, "ta cũng không muốn, ta cũng không muốn."

"Ỷ Đình, sớm dừng lại đi." Thấy cô ta có hơi mất khống chế, Lý Yên vội vàng vòng hai tay ôm cô ta lại gần, "Chỉ một chút như vậy thật không đáng, muốn lưu giữ trái tim của một người, không phải là như vậy."

Thi Tiệp Dư khẽ lau nước mắt, trầm mặc giây lát, mới mở miệng nói, "Sao tỷ biết được ta dùng những thứ thuốc kia, lẽ nào, hoàng hậu nương nương cũng đã biết?"

Cổ họng Lý Yên hơi tắc nghẽn, thực lòng mà nói, cô chính là từ chỗ của Phong Phi Duyệt mới biết được. Suy xét đoán ba phen bốn bận, cuối cùng cô quyết định không nói thật, "Không phải, nếu nương nương biết, nhất định sẽ không để muội tiếp tục dùng nữa, ta là vô tình phát hiện ra được."

Lý Yên chưa từng lừa gạt mình, nghĩ như vậy Thi Tiệp Dư liền gật đầu, cũng tin tưởng, "Ta chỉ muốn hoàng thượng đến thăm ta một lần, cho dù, chỉ là một lần."

"Ỷ Đình, tại sao muội vẫn không hiểu," Lý Yên giãn mặt ra, bất đắc dĩ kéo miệng cười, lúc đầu, bản thân mình ở trong cung cũng nơm nớp lo sợ mà sống, sau này, đi theo Phong Phi Duyệt, một chủ tử thản nhiên như vậy, chợt cảm thấy sống chết đều vô vị, đã hiểu ra rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, "Nếu như trong lòng hoàng thượng có muội, tự khắc lúc nào cũng sẽ nhớ thương, tình cảm chân chính, là trải qua thời gian dần dần đúc kết mà thành, nếu không vượt qua được cửa ải thời gian này, chúng ta nên từ bỏ thôi. Cho dù, năm đó ta cầm nhẫn ngọc để gặp mặt hoàng thượng, số mạng nên tiếp nhận, vẫn sẽ như nhau, cả một đời người, chỉ để chờ đợi một người khác, mà người đó của hoàng thượng, chính là hoàng hậu. Mặc dù đã chia cắt, nhưng tâm vẫn còn ở đó."

"Hay cho câu tâm vẫn còn ở đó." Thi Tiệp Dư thống khổ bật khóc, thanh âm bị kiềm chặt giữa cổ họng, "Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn thấp thỏm không yên, sống mà cứ nơm nớp lo sợ, mặc dù tỷ đã nói, hoàng thượng vốn không nhìn thấy rõ mặt của tỷ, nhưng mà ta vẫn sợ. Chỉ sợ có một ngày chàng sẽ nhận ra tỷ, tỷ biết không, tại sao hoàng thượng trước sau vẫn yêu thương chiều chuộng ta? Bởi vì, đó là một loại cảm kích, là áy náy, nhưng mà ta không muốn, ta muốn không chỉ là những thứ này..."

Lời Thi Tiệp Dư nói đã không còn mạch lạc, hai tay cô ta dùng sức vò đầu, vẻ mặt khiến người ta đau lòng.

Lý Yên ôm cô ta vào trong ngực, một tay đặt trên lưng cô ta vỗ nhẹ, "Ỷ Đình, đừng sợ, hoàng thượng đối với muội sao phải có nhiều áy náy như vậy?"

Hai vai Thi Tiệp Dư run rẩy, bỗng nhiên bật cười, đẩy Lý Yên trước người ra xa, "Ha ha... Đây là chuyện duy nhất khiến ta không bao giờ hối hận, tỷ biết không? Hoàng thượng yêu thương sủng ái ta, cũng không phải bởi vì tỷ, mặc dù ta mượn thân phận của tỷ, nhưng mà, tình cảm hoàng thượng đối với ta, không phải là bởi vì tỷ, thật sự không phải..."

Lý Yên thấy cô ta liều mạng muốn phủi bỏ, vội gật đầu, "Ta hiểu, ta hiểu."

"Sự việc kia dính dáng đến quá nhiều người, cũng đã chết quá nhiều người, ta không thể nói, hoàng thượng đã đồng ý sẽ bảo hộ ta cả đời." Thi Tiệp Dư khẩn trương muốn nói rõ ràng với Lý yên, ý của cô ta, Lý Yên cũng đều hiểu.

"Được rồi, Ỷ Đình," Côlại lần nữa kéo Thi Tiệp Dư đến gần, hai tay vỗ nhẹ trên lưng cô ta trấn an, "đều qua cả rồi, không thể nói, thì đừng nói, cũng không cần phải nghĩ đến nữa, nếu chính miệng hoàng thượng đã hứa, thì chắc chắn sẽ bảo hộ muội cả đời."

"Đúng," Thi Tiệp Dư an tâm không ít, gối đầu lên vai Lý Yên, tâm tình dần trầm ổn trở lại, cô ta lui người ra, lau rồi lại lau đi nước mắt, "ngày nào đó, ta nhất định sẽ đem chuyện của chúng ta nói với hoàng thượng."

Lý Yên sửng sốt, tiếp đó lắc đầu, "Đây là ý trời, ta như bây giờ rất tốt." Nếu, đã không đi vào được trái tim của hắn, hà cớ phải cố chấp ép buộc hy vọng?

Thi Tiệp Dư cũng không đáp lời, sắc mặt giãn ra, đứng đó một lúc lâu, rồi nói, "Vậy ta trở về Cảnh Dạ Cung trước, sắc trời cũng không còn sớm nữa."

Lý Yên mỉm cười gật đầu, sợ bị người khác bắt gặp, cho nên không có đưa tiễn. Thi Tiệp Dư kéo làn váy lên, hai mắt ngước nhìn về phía khu rừng trúc kia, trong lòng, lại có một dự tính khác.


Mấy ngày liên tục, Phong Phi Duyệt đều phải thường xuyên ở bên cạnh hắn, không rời một tấc.

Nàng lúc này, một thân nam trang trắng tinh tuyệt sắc thoát tục, tóc dài đen nhanh được búi lên, càng làm nổi bật khuôn mặt thanh tú trắng nõn, như đóa phù dung nổi bật rực rỡ. Thất Duệ vẫn như cũ vận bộ trường bào tối màu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng, tiến lên trêu ghẹo, "Như vậy mang ra ngoài, người nào không biết, còn tưởng rằng bản tôn thay đổi khẩu vị, nuôi một tên tiểu quan."

Phong Phi Duyệt nhẹ chớp cánh mi, quay đầu, trừng mắt liếc hắn một cái. Trong miệng không có được một câu dễ nghe, người sống sờ sờ cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết, "Có ai không biết ngươi thích nữ nhân chứ?"

Sắc mặt Thất Duệ âm tà, ngón tay thon dài xoa xoa cánh mũi, "Nói thật xem, có phải đêm qua cô lén nhìn trộm được cái gì rồi không?"

Nhìn tuấn nhan sáp lại gần, Phong Phi Duyệt vặn lông mày, quay người đi ra bên ngoài, buổi tối hắn bảo nàng ở lại trong điện canh giữ đến hơn nửa đêm, chỉ cách có mấy tấm màn tơ mỏng manh kia, không nên thấy cũng đã thấy, không nên nghe cũng đã nghe, hắn còn tốt bụng hỏi lại, thật sự coi mình như kẻ câm điếc đây mà.

"Đi, ta dẫn cô đi xem trò vui." Thất Duệ vài ba bước đuổi theo nàng, tay áo tung bay.

Phong Phi Duyệt theo sát phía sau, nháy mắt, hai người liền đi đến nội đường Hương Duật.

Thất Duệ dẫn đầu nhảy vào, trong nội đường, ngoại trừ hai người đang quỳ dưới đất, thì không có ai bên cạnh. Phong Phi Duyệt nghi hoặc nhìn lại, hai tay của bọn họ đều bị trói ra sau lưng, nghe thấy tiếng bước chân, một người trong đó xoay đầu lại, trên mặt hiện đầy vệt nước mắt, "Thả bọn ta ra ngoài!"

Nam tử bên cạnh thấy Thất Duệ đến gần, vội di chuyển hai đầu gối đến trước mặt cô gái, "Muốn chém muốn giết, hướng tới một mình ta là được rồi."

Nam tử tà mị cúi người xuống, ánh mắt dò xét một vòng trên thân hai người. Phong Phi Duyệt từ góc nghiêng nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt mờ mịt của hắn ta, cùng với kẻ vừa bỡn cợt lúc này tưởng chừng như hai người khác nhau. Trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần đề phòng, Thất Duệ như vậy, thâm trầm làm người ta e sợ. Hắn nâng tay phải, mười ngón tay nhấc cằm của cô gái kia lên, "Bản tôn cho ngươi hai lựa chọn, làm xong, liền thả ngươi đi?"

Cô gái hướng ánh mắt sang nam tử bên cạnh, không thể không mở miệng, "Lựa chọn gì?"

"Thứ nhất, giết hắn." Ngữ điệu Thất Duệ rất nhẹ, phảng phất như, mạng người ở trong mắt hắn, là thứ không đáng giá nhất, cô gái sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt đã chảy xuống, "Sợ gì chứ? Vẫn còn điều kiện thứ hai cho cô chọn."

Phong Phi Duyệt biểu hiện ra mấy phần hờ hững, nàng biết, điều kiện thứ hai của Thất Duệ cũng sẽ chẳng có điểm nào tốt hơn, thì ra là, bất luận đi đến đâu, cũng sẽ gặp phải cảnh sinh ly tử biệt này. Nàng thốt nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của cô gái kia lúc này, cũng giống hệt như bản thân mình lúc đó, tuyệt vọng đến nỗi, ngay cả một cọng cỏ cứu mạng cũng không bắt được.

Thất Duệ cố ý thả chậm giọng điệu nói chuyện, ở trong hy vọng vừa mới nhen nhóm của cô gái, chậm rãi bật ra vài từ, "Thần phục ta."

"Không thể, tuyệt đối không được!" Nam tử bị trói đột ngột xông lên trước, muốn lợi dụng thân thể của mình húc vào người Thất Duệ, hắn buông lỏng tay, nhẹ nhàng dời bước, "Dữ dội như thế này, vậy còn lời gì đáng nói nữa chứ?"

"Ngươi đừng mơ tưởng." Cô gái quả quyết cự tuyệt, ánh mắt sắc nhọn.

Thất Duệ xoa xoa cổ tay rồi khẽ xoay tròn vài cái, thần sắc trên mặt làm người ta khó lòng phân biệt, hắn nghiêng đầu, đột nhiên mở miệng nói, "Đổi lại là cô, cô sẽ làm thế nào?"

Đây, đích xác là lựa chọn muôn vàn khó khăn, Phong Phi Duyệt liếc nhìn hai người dưới đất, tầm mắt bình tĩnh, ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt tràn đầy hứng thú của Thất Duệ, lười biếng trả lời, "Giết ngươi."

Nam tử khựng lại, tiếp đó bật cười ha hả, gương mặt tà mị giãn ra, đóa hoa trên trán kia lại tranh nhau nở rộ, bỏ đi thành kiến đối với hắn, tên nam nhân này, bộ dáng phải nói là cực kỳ đẹp mắt.

Hai người kia tựa vào một chỗ, cô gái rưng rưng nói, "Chết, chúng ta cũng phải chết chung một chỗ."

"Lôi Nhi..."

Phong Phi Duyệt khẽ nhắm hai mắt, hai người chấp nhất như vậy, đổi lại, nhất định là phá hủy. Thất Duệ người này hỉ nộ vô thường, thích nhất, đại khái chính là đạp lên vết thương của người khác.

Quả nhiên, hắn tiến lên vài bước, bất thình lình kéo cô gái kia lên, không cần dùng bao nhiêu khí lực, cô gái liền bị hất ngã lên án kỷ bên cạnh.

"Loảng xoảng..."

Đồ đạc bên trên, bị hất rơi tán loạn xuống đất, Phong Phi Duyệt nhíu mày, mắc cá chân cứng ngắc, cuối cùng vẫn động một cái, đi lên theo.

Hai vai cô gái bị kiềm chặt không thể nhúc nhích, Thất Duệ nhìn Phong Phi Duyệt ở bên cạnh, khóe môi nhẹ cong lên, "Cô không muốn cứu sao?"

Đáy mắt nàng lóe lên, rồi lại thoáng qua tia nghi hoặc, "Cứu được sao?"

Nam tử kéo tròng mắt hẹp dài ra, lắc đầu một cái, "Nghĩ cũng đừng nghĩ tới."

Phong Phi Duyệt chắp tay ra sau, chỉ thấy Thất Duệ từ trong tay áo chầm chậm móc ra một cây ngân châm dài như ngón tay, "Cô nói, liệu cô ta có giết tên kia hay không?"

Phong Phi Duyệt xoay đầu lại, chỉ thấy hai người thần sắc bi ai đối diện nhau, cái nhìn này, có lẽ chính là vĩnh biệt, nam tử cố gắng muốn mỉm cười, ý bảo cô gái không phải sợ.

Trái tim Phong Phi Duyệt giống như bị đánh một kích, quay sang Thất Duệ mở miệng, "Ngươi không nên..."

"A..."

Tiếng kêu của cô gái thảm thiết thê lương, chôn vùi câu nói vừa mới bật ra khỏi cổ họng nàng, Thất Duệ buông hai tay ra, "Ta đã dùng ngân châm phong tỏa tiểu não của cô ta, bây giờ, ta muốn cô ta làm cái gì, cô ta sẽ làm cái đó."

"Ngươi dám làm gì Lôi Nhi, ta liều mạng với ngươi..." Nam tử giống như phát điên, muốn đứng dậy xông tới.

Khóe miệng Thất Duệ cong lên, "Không biết tốt xấu," hắn phủi phủi tay, quay sang cô gái nói, "giết hắn đi."

Phong Phi Duyệt bỗng nhiên cả kinh, chỉ thấy cô gái kia đã chống hai tay lên trên mặt bàn, con ngươi vốn trong trẻo dần hiện ra hỗn độn, hai mắt lại càng không có tiêu cự. Mệnh lệnh này của Thất Duệ, quá mức tàn nhẫn, bị chính người mình yêu tự tay giết chết...

Nàng mím môi, lồng ngực mơ hồ ửng lên đau đớn, không nhịn được vươn một tay đè lên.

Cái mà Thất Duệ gọi là 'trò vui' này, vì sao lại để nàng tận mắt chứng kiến, ngân châm phong tỏa tiểu não, tất cả ý thức hoàn toàn mất hết, hắn chắc không phải, cũng muốn đối với mình...