Chương 155: Đế Hậu Tương Phùng

"Lôi Nhi..."

Nam tử nhìn cô gái đi tới, ánh mắt đầy hung lệ, cặp đồng tử trong suốt kia đã không còn quen thuộc với mình nữa, toàn thân không cách nào nhúc nhích, cho đến khi cô gái bước tới trước mặt.

Thất Duệ đi đến bên cạnh Phong Phi Duyệt, vẻ mặt tà nịnh, theo thói quen vươn tay xoa xoa cằm dưới, hai mắt cô gái vô hồn nhìn chằm chằm người mình yêu, vô tri vô giác, xòe tay ra đặt ngay trên đỉnh đầu hắn.

Thần sắc nam tử bỗng nhiên bình thản, quay đầu lại nhìn Thất Duệ, "Ta van cầu ngươi, sau khi ta chết, đừng để nàng ấy tỉnh táo trở lại."

Phong Phi Duyệt xoay mặt đi, tựa như không muốn liếc nhìn thêm lần nào nữa, cảnh tượng như vậy khiến lòng nàng đau xót. Ánh mắt nam tử bình thản, chỉ nghe thấy sau lưng đập vào mặt đất phát ra một tiếng 'bịch', cả người đã ngã xuống.

Trở lại trước người Thất Duệ, cô gái khẽ cúi người, trên mặt không chút biểu cảm, thái độ hèn mọn khuất tất so với lúc trước tưởng chừng như hai người khác nhau.

Phong Phi Duyệt ngước mắt liếc nhìn, ánh mắt lãnh đạm, lại mang theo mấy phần nặng nề, nàng kinh ngạc vì sự tàn nhẫn của Thất Duệ, càng thêm khuất nhục nỗi bất lực của con người sống trên thế gian này. Khẽ nheo mắt phượng, hắn phất tay một cái, cô gái ngoan ngoãn đứng dậy sau đó lui sang một bên.

"Bây giờ, đã đến lúc cô nên lựa chọn rồi." Thất Duệ ngước mắt, tầm mắt chậm rãi nâng lên, khiến tuấn nhan của hắn tựa như được một lớp ánh sáng lấp láy bao phủ, đầu mày khẽ nhếch, như có ý trêu chọc.

Phong Phi Duyệt ngược lại cực kỳ bình tĩnh, nàng xoay người, phong thái phiêu dật, "Lựa chọn như thế nào?" Khuôn cằm quật cường ngước lên theo tầm mắt của hắn, dưới khóe mắt điểm xuyết viên lệ nốt ruồi, nở rộ hết sức xinh đẹp.

"Thứ nhất, giống như cô ta."

Ánh mắt Phong Phi Duyệt xuyên qua đầu vai hắn, "Ngươi lại không thiếu nữ nhân."

Thất Duệ nhẹ cong khóe môi, trong mắt, thập phần nghiêm túc, "Nhiều nữ nhân thì có tác dụng gì chứ, ta chỉ muốn một người."

Phong Phi Duyệt nhíu mày, xoay người sang chỗ khác, trong đôi đồng tử thông tuệ phảng phất như đang phác họa ra một thân ảnh, như ảo, mà lại như thật. Một mình hưởng hết ngàn vạn phần sủng ái, nữ nhân hậu cung không ai sánh bằng, bây giờ đổi lấy, còn không phải là cô độc đứng đây một mình, lời của nam nhân, có mấy câu là đáng tin? "Nói đi, vẫn còn một lựa chọn, là gì?"

Thất Duệ thấy vẻ mặt nàng đầy đề phòng, nâng một tay lên rơi vào đầu vai nàng, Phong Phi Duyệt cả kinh, trừng mắt nhìn hắn, "Không cần khẩn trương như vậy, người ta muốn, có khi nào phải cưỡng ép đâu chứ?"

Cánh môi cười lạnh một tiếng, Phong Phi Duyệt cũng không buông lỏng cảnh giác, nàng đoán chừng trong miệng hắn sẽ không có lời nào hữu ích, "Giúp ta giết người!"

Nàng ngước mi mắt, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị hù dọa không nhẹ, "Giết người?"

"Đúng," Thất Duệ gật đầu, cười nói, "thật ra thì, ta muốn dùng ngân châm khống chế tiểu não của cô hơn, muốn nghe thử xem, từ cái miệng nhỏ nhắn của cô nói ra những lời ngoan ngoãn phục tùng, có phải cũng êm tai giống như những kẻ khác không? Không còn ý thức, cô có thể hình dung ra, cảnh tượng mình và hoàng đế quyết chiến trên chiến trường không?" Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phong Phi Duyệt, ngón tay chỉ về phía thi thể nằm dưới đất, "Có lẽ, hoàng đế cũng sẽ giống hắn, không có bất kỳ phản kháng nào, mặc cho mũi kiếm của cô đâm xuyên qua lồng ngực hắn."

Nháy mắt, Phong Phi Duyệt dường như thật sự nhìn thấy chính mình tay cầm nhuyễn kiếm, đâm qua thân ảnh hoàng sắc cao quý kia, từng vũng từng vũng máu lớn tràn ra. Như vậy, có khác gì với người chết? Thất Duệ nhìn chằm chằm gò má nàng, bổ sung thêm một câu, "Giúp ta giết đủ một trăm người, thế nào?"

"Ngươi thật sư xem ta là công cụ giết người sao?" Phong Phi Duyệt phẫn nộ, trừng mắt nhìn hắn.

"Thật ra, cô cũng không có lựa chọn nào khác, một, tỉnh táo giết người, hai, không có ý thức giết người." Thất Duệ thu hồi nụ cười, trong mắt là kiên định trước nay chưa hề có, "Bản tôn, muốn tìm một nữ nhân tương xứng với mình."

Phong Phi Duyệt buông thỏng hai tay nắm chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía trước, thân người đã sải bước đi ra ngoài. Lồng ngực ửng lên đau đớn khiến nàng trong phút chốc không dám ở lại lâu, vừa mới bước một chân ra, cả người chợt nhói lên, đụng vào cánh cửa bên cạnh. Một tay níu chặt lấy lồng ngực, nơi cổ họng, xông lên mùi máu tanh nồng đậm, nàng lắc lắc đầu, nín thở ngưng thần, lảo đảo đi về phía trước. Tướng xứng? Phong Phi Duyệt muốn bật cười thành tiếng, nhưng ngay cả hơi sức kéo khóe miệng lên cũng không có, không lâu trước đây, lời này, là chính miệng hoàng đế nói với nàng, hắn muốn nàng đủ hung ác, mới có thể xứng đáng ở bên cạnh kề vai sát cánh với hắn.

Từng phát từng phát, Phong Phi Duyệt nặng nề đấm lên trái tim, nếu như nó muốn yêu thương, thì nàng lại càng dùng sức, đem đau nhức cắn cốt này che giấu xuống dưới.

Thất Duệ cũng không lập tức đuổi theo, nhìn bóng lưng nàng khổ sở bất kham, hắn chỉ là đưa mắt nghiền ngẫm, một lát sau, cả người vùi sâu vào trong thành ghế, trên gương mặt tà tứ hiện đầy mệt mỏi.


Chớp mắt, thời gian như thoi đưa, chồi non trong ngự hoa viên trở mình bày ra tư thái cao ngạo, hoa cỏ trong vườn đua nhau tranh sắc, xanh đỏ đối xứng.

Bên trong một tẩm điện yên tĩnh, Thượng đại nhân quỳ gối dưới đường, trong tay, dâng bộ tấu chương, "Hoàng thượng, khoảng thời gian gần đây, quan lại khắp nơi đồng loạt dâng tấu trình báo, thế lực tà giáo dân gian ngày càng mở rộng, đã có không ít quan viên văn võ bị ám sát."

Hoàng đế ngước mắt, khuôn mặt so với lúc trước có gầy đi đôi chút, hai tay khép tấu chương lại, thân ảnh cao lớn cũng theo đó đứng dậy, ánh mắt lành lạnh hướng ra bên ngoài, "Có tra ra được là kẻ nào gây ra không?"

"Bẩm hoàng thượng," Thượng đại nhân tiếp lời, giọng điệu có chút do dự, "hình như, là người của Độc Bộ Thiên Nhai. Tháng trước, Thôi đại nhân bị ám sát trên đường hồi kinh, lúc ấy, toàn bộ thị vệ không có ai may mắn thoát nạn, đến lúc thần tới nơi, lại ngoài ý muốn phát hiện ra một thư đồng ẩn náu dưới cỗ xe ngựa, tránh được một kiếp nạn. Theo như lời thư đồng kia nói, thần thái kẻ ám sát là một cô gái, người đó chỉ tập trung chém giết chém giết, từ đầu đến cuối không hề nói một lời, từ lời miêu tả của hắn, thần có thể khẳng định là người của Độc Bộ Thiên Nhai, chỉ có điều, hình như hắn nhận ra cô gái dẫn đầu kia..."

Thượng đại nhân nói tới đây thì ngừng, ánh mắt dò xét nhìn về phía hoàng đế.

Bước chân tới tới lui lui của Cô Dạ Kiết đột ngột khựng lại, ánh mắt chuyển thành sắc bén, "Là ai?"

"Hắn nói, cô gái kia mang một đôi khuyên tai kỳ quái, giống hệt như đôi khuyên tai trong bức họa hoàng hậu nương nương treo ở bên ngoài, bởi vì người đó che mặt, hắn không dám khẳng định chắc chắn, nhưng bất luận là dáng dấp hay ánh mắt, đều thập phần tương tự." Thượng đại nhân bẩm báo không sót một chữ, thân thể đối diện bóng lưng hoàng đế.

Hô hấp Cô Dạ Kiết nặng nề, khẽ xoay người, "Những lời này là thật?"

"Hoàng thượng, tên thư đồng kia đang chờ ở bên ngoài, hoàng thượng có thể đích thân triệu kiến." Thượng đại nhân không dám giấu giếm, thành thực tương cáo.

Bước chân Hoàng đế dính chặt vào một chỗ, thân thể lại hơi lung lay, Độc Bộ Thiên Nhai...

Theo như tác phong hành sự của Thất Duệ, kẻ cướp đi Phong Phi Duyệt trên đường lưu đày cực kỳ có khả năng là hắn. Đằng đẵng suốt trăm ngày, Cô Dạ Kiết không dám tưởng tượng, hắn sẽ biến Duyệt Nhi thành người như thế nào. Thượng đại nhân đợi một hồi lâu không nhận được câu trả lời của hoàng đế, Lý công công bên cạnh đúng lúc quay sang ông ta khẽ vung tay một cái, ý bảo ông ta ra ngoài trước.


Phong Phi Duyệt ngồi trước gương đồng, đầu ngón tay lướt qua mặt kính, sau khi thay xong nam trang chuẩn bị từ trước, do dự một chút, cuối cùng vẫn tháo đôi khuyên tai hình năm ngôi sao kia xuống, cất vào một chỗ.

Hôm nay nhận được mệnh lệnh của Thất Duệ truyền tới, nói muốn đi ra ngoài một chuyến, nàng đi ra khỏi tẩm điện, chỉ thấy trước mắt một cô gái đã thay đổi toàn bộ nam trang, ánh mắt vô hồn nhìn về đằng xa.

Phong Phi Duyệt đi lên trước, bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị xong dừng trước khoản đất trống trải, nhìn lại lần nữa, cơ hồ là toàn bộ môn chủ đường chủ trên dưới Độc Bộ Thiên Nhai đều xuất động, khí thế cuồn cuộn. Đi tới sau lưng Thất Duệ, nàng chưa từng nhìn thấy trận chiến như vậy, trong lòng thầm suy đoán, nhất định là xảy ra đại sự gì đó. Trước khi lên xe ngựa, Phong Phi Duyệt liếc mắt nhìn đi, chỉ thấy một người đang dùng ánh mắt thù hận nhìn mình lom lom, nhìn kỹ lại, thì ra là tên nam nhân gây thù kết oán ở Lạc Thành lúc trước.

"Duyệt Nhi, lên đây." Thất Duệ dẫn đầu lên kiệu, thanh âm từ bên trong truyền ra.

Phong Phi Duyệt thấy mọi người đã rối rít vào chỗ, nàng đưa tay vén vạt áo, sau đó nhảy lên xe ngựa. Bên trong xa xỉ lộng lẫy không thôi, Thất Duệ ngửa mặt nằm trên giường, một chân hơi cong lên, lười biếng thích ý, bên hông đắp một chiếc chăn lông cáo. Phong Phi Duyệt tự ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén màn kiệu ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, "Đây là định đi đâu?"

"Đế đô." Thất Duệ trả lời hời hợt, nửa người trên tựa lui phía sau.

Đế đô? Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại, biểu hiện có chút kinh ngạc, "Ngươi như vậy không phải chui đầu vào lưới?"

Thất Duệ nhỏ giọng bật cười, bộ dáng hết sức khinh thường, "Đừng nói là một cái đế đô nho nhỏ, cho dù là hoàng cung, bản tôn cũng xông vào như thường." Thấy nàng lơ đãng để lộ ra chút u buồn, sắc mặt nam tử lạnh lùng, thân mình đã sáp lên trước, "Sao vậy, trong lòng vẫn còn nhung nhớ?"

Phong Phi Duyệt thả màn kiệu xuống, Thất Duệ sáp lại cực kỳ gần, vai sánh vai tương để. Nàng khẽ nhích bả vai, muốn đẩy ra, vạt áo lại bị hắn nắm chặt trong tay. Xe ngựa một đường lắc lư, không qua bao lâu, nam tử liền ngả đầu sang một bên, không đứng đắn gối lên bờ vai nàng. Phong Phi Duyệt hạ tầm mắt, lại thấy hắn khép chặt hai mắt, thử lấy tay đẩy nhẹ, vẫn không có chút phản ứng nào, cũng không biết là ngủ thật, hay là giả vờ.

Theo gió mà rơi, màn kiệu bị vén lên một góc, sau đó đáp lên một bên cạnh xe. Phong Phi Duyệt nhìn rõ ràng cảnh sắc bên ngoài, thần sắc lãnh đạm, lại mơ hồ mang theo một cỗ sầu bi.

Duy trì một tư thế đến cứng đờ, cho đến khi xe ngựa dừng lại, Thất Duệ mới tự giác đứng dậy, rèm kiệu được hạ nhân vén lên, "Đại nhân, đến rồi."

Phong Phi Duyệt cũng theo đó xuống ngựa, nơi bả vai, còn mơ hồ tê nhức. Phóng mắt nhìn đi, không ngờ chạy qua khu dân cư thưa thớt tiến tới một tập thị náo nhiệt. Nơi xe ngựa dừng lại, là một nhà trọ, được đặt tên là Hỉ Duyệt Lai. Chủ nhà trọ ân cần tiến lên, cúi đầu khom lưng mời toàn bộ đám người đi vào, trước đó, hiển nhiên đã có người an bài xong hết thảy, Phong Phi Duyệt đi theo Thất Duệ trực tiếp lên lầu hai, không để hắn suy xét nhiều.

Tiếng bước chân đạp lên mặt gỗ thuần chất, cực kỳ nặng nề, tiểu nhị đi đằng trước dẫn đường, vượt qua dãy hành lang, trực tiếp đi đến một phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn.

Hai gian phòng, thật ra chỉ ở cách vách, Phong Phi Duyệt thừa dịp lúc tiểu nhị mở cửa nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy, hai nam tử dáng dấp khôi ngô sáng sủa đang canh giữ ở bên ngoài, ánh mắt hung hiểm đầy cảnh giác, không cho phép người khác đến gần dù chỉ một bước. Xem ra, người ở bên trong này hẳn là thân phận tôn quý, không phải dân thường dễ ức hiếp.

Hai người đi vào, tiểu nhị tiện tay đóng cửa lại, mặt mày hớn ha hớn hở rời đi.


"Hoàng thượng..." Trong phòng, nam tử đi theo tháp tùng vừa mới mở miệng, liền đưa tay đánh nhẹ lên mặt mình một cái, "đại nhân, thuộc hạ lại quên mất."

Cô Dạ Kiết vận bộ trường bào tối màu, mặc dù không rực rỡ lóa mắt như màu vàng tươi, nhưng thốt nhiên lại làm nổi bật hoàn toàn khí chất của hắn, hắn khẽ nhấp hớp trà, ngón trỏ gảy nhẹ, "Ở đây chỉ có ta và ngươi, sau khi rời khỏi đây, hết thảy đều phải chú ý kỹ."

"Vâng," Nam tử gật đầu, "đại nhân, nghe nói tối nay trong chợ có lễ hội đèn lồng rất náo nhiệt, người có hứng thú không?"

Cô Dạ Kiết nhấp nhẹ môi mỏng, rượu ngon thuần hương hoa quỳnh lưu giữa kẽ răng, có chút đắng gắt, một người hứng thú, thì có ý nghĩa gì? Chỉ trong thời gian vài tháng, dư nghiệt của Quân gia toàn bộ bị nhổ tận gốc, chính vào lúc thái hậu hai cung hừng hực đắc ý, hoàng đế lại bất ngờ có hành động khác, loại bỏ hoàn toàn những kẻ quan trọng nắm quyền trong Hình bộ, Lại bộ. Thái hậu bị đánh cho trở tay không kịp, nhất thời không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Thế nhưng hết thảy, bất kể là vui hay là buồn, ngay cả một người chia sẻ cùng hắn cũng không có.

Dùng xong bữa tối, trong quán trọ đột nhiên xuất hiện mấy kẻ tha hương xa lạ, trong tay còn cầm theo lệnh tiễn chính do Độc Bộ Thiên Nhai phát ra ngoài, Thất Duệ hiếm khi không bảo nàng canh giữ ở bên cạnh, khi đám người kia đi vào phòng hắn, nàng mới có thể được yên tĩnh trong chốc lát.

Hai tên nam tử kia vẫn như lúc trước duy trì tư thế canh giữ hai bên, Phong Phi Duyệt thả chậm bước chân đi ngang qua, một trong hai tên đằng đằng sát khí quay đầu lại, ngược lại vẫn không nhận ra nàng là ai, "Đi đi đi, đi mau."

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Cô Dạ Kiết đặt chén rượu xuống, lơ đễnh hỏi.

"Đại nhân, nhất định là có kẻ vô công rỗi nghề muốn đến gần." Nam tử nhìn ra bên ngoài, cũng không phát hiện có gì khác thường.

Mặc dù, chỉ cách một cánh cửa, lại đem toàn bộ cuộc đối thoại của hai người ngăn lại bên trong, Phong Phi Duyệt khẽ chau mày, trong lòng thầm mắng một câu, làm gì mà dữ như vậy. Nàng cũng không có ý lưu lại lâu, nhấc chân liền đi thẳng xuống lầu.

Đúng vào lúc này, cánh cửa bị mở ra từ bên trong, nam tử thò đầu ra ngoài, nhìn quanh một vòng xem xét, cũng không phát hiện điều gì khả nghi, "Sao vậy?"

"Bẩm tổng quản, là một tiểu tử lén la lén lút, đã bị thuộc hạ đuổi đi rồi." Một tên cung kính nói.

Phong Phi Duyệt ra khỏi quán trọ, bên ngoài ánh đèn rực rỡ, cực kỳ nhộn nhịp, dân chúng tới lui rộn rã, huyên náo hệt như đang đón mùa xuân tới vậy.

Có người muốn đi theo lên trước, lại bị nàng khoát tay cho lui, "Không cần đi theo ta, ta đi một lúc liền trở về."

Gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng bị gió đêm thổi sượt qua, vô cùng thoải mái, cái phiền não của ban ngày hoàn toàn tản đi, toàn thân đều lạc định nhẹ nhõm. Phong Phi Duyệt thuận theo dòng người, giữa sóng người chen chúc lấn át một đường đi thẳng về phía trước.

Quán rượu, quán trọ đầy người là người, cùng với dãy hàng quán nhiều không kể xiết, đều nói lên mức độ phồn hoa hưng thịnh của đế đô, trên mặt đường đá xanh, bước chân người đi đường vội vội vã vã qua lại. Phong Phi Duyệt bị chèn ép đẩy tới đẩy lui, cũng dứt khoát lui ra ngoài, đi dọc theo một bên con phố. Náo nhiệt như vậy, trước giờ thủy chung không hợp với mình, không biết là do náo động đã từ bỏ nàng, hay là do tịch mịch luôn chứa chấp nàng.

Muốn tìm một người sóng vai đi bên cạnh, sao mà khó như vậy, nàng chắp hai tay sau lưng, thân ảnh dưới bộ trường sam màu trắng có vẻ mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngọn đèn dầu hai bên rọi tới, dần hiện ra mấy phần mông lung.

"Đại nhân, thật không ngờ trong nhân gian, lại náo nhiệt như vậy." Nam tử lúc trước đi theo bên cạnh Cô Dạ Kiết, hai đại hán hai bên thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc.

Cô Dạ Kiết nhìn biển người đông nghịt trước mắt, có đứa bé con cưỡi trên đầu vai phụ thân, chơi đùa cười giỡn, vui vẻ hòa hợp, "Nhân gian tự có thú vui của nhân giân."

Cảnh tượng phồn hưng thịnh vượng này, là thành toàn cho ai, là phải hy sinh ai?

Hắn dừng bước chân, nhìn xuống bóng ảnh hư vô mà trống rỗng, duyên mệnh của hắn và nàng, liệu có khả năng tiếp tục nữa hay không?

Phong Phi Duyệt đi đến một quầy hàng nhỏ trước mắt, tầm mắt hỗn độn, phía trên bày đủ loại đồ vật, mặc dù thô ráp, nhưng tràn đầy hơi thở nhân gian, làm người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Cầm lên một đôi hình nhân đất sét được làm thủ công, Phong Phi Duyệt đặt trước mắt suy ngẫm, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, bờ môi nâng lên một đường cong thật cạn, ước mong, nhưng cũng đầy khổ sở.

"Vị tiểu ca này, mua một chiếc đi, tặng cho người mình yêu." Chủ sạp đúng lúc tiến lên, mặt mũi hiền lành chất phác.

Phong Phi Duyệt khẽ mỉm cười, mang theo vài phần mất tự nhiên, động tác thả tay xuống có chút không nỡ, nhưng lại kiên định, sát cánh hạnh phúc như vậy, cả đời này nàng cũng không có được.


Tuần sau chip thi rầu, đến thứ 6 mới xong cơ, cho nên chắc có truyện hơi trễ tí nha các chị em yêu vấu :)))

P/S: Truyện có hay không các tình yêu, cho chip 500 động lực ddeeeeeee ~!

~