Thanh âm tên đàn ông gào rú đau đớn, Thất Duệ khẽ nhíu đầu mày, hứng thú càng phát ra mãnh liệt.
Tên kia bị thủ vệ kéo xuống, đám người dưới đài hứng thú dâng cao, chơi thật tận hứng. Phong Phi Duyệt lặng im ngồi một chỗ, giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức, xem ra, đám người này là định luân phiên tác chiến, tà tứ như Thất Duệ, không ép được nàng thuần phục, hắn quyết sẽ không dừng tay.
Lạnh mắt nhìn xuyên qua đám người, rượu qua ba tuần, trò hề tất lộ, lại có một tên nam nhân tập tà tập tễnh bước tới. Lần này, hắn chọn một dây roi da, toàn thân sợi dây đen bóng, nửa đầu dây còn kéo dài dưới mặt đất. Cổ tay tráng kiện dùng sức vung lên, chỉ nghe thấy tiếng 'pặc pặc' đứt đoạn truyền tới, hai mắt tên đàn ông đục ngầu đi lên trước, "Cô... ngoan ngoãn thuận phục lão tử, nếu không, nếu không ta cũng không buồn thương hoa tiếc ngọc đâu."
"Ha ha..." Đám người xung quanh bật cười, có kẻ bắt đầu bỡn cợt, "Lôi lão đại, có khi nào thấy ngươi thương hoa tiếc ngọc với nữ nhân đâu, lẽ nào, đổi tính rồi..."
Tên kia nghe vậy, bước chân vừa tiến lên một nửa liền khựng lại, vươn bàn tay lớn như tấm quạt ra sau gáy gãi gãi mấy cái, câu chữ nói ra tất nhiên đã không còn lưu loát, "Biến, các ngươi biến đi, lão tử đây cái gì cũng không biết, chỉ, chỉ biết... xót nữ nhân của mình."
Một câu làm đám người cười ầm lên, Thất Duệ một tay chống dưới cằm, nhìn thấy trong mắt Phong Phi Duyệt thoáng qua một tia chán ghét, hắn gảy gảy ngón trỏ, đẩy sợi tóc dính sát bên người ra. Tên nam nhân kia từng bước từng bước ép sát, càng đến gần mục tiêu, hơi men trong người càng tản đi nhanh chóng, cho đến khi tới trước mặt lồng sắt, thì đã gần như tỉnh tảo trở lại.
Roi da khẽ thăm dò, chỉ là đánh lên song sắt, phần đuôi nhanh chóng quất ngược trở lại, cả lồng sắt phát ra tiếng run rẩy kịch liệt, trong lòng Phong Phi Duyệt tthoáng qua chút bất an, xem ra, tên nam nhân này nội lực cực kỳ thâm hậu, lại thêm bài học lúc nãy, xem ra càng khó đối phó hơn. Nàng chậm rãi đứng người dậy, không dám tiến quá gần lên trước, tên kia cũng không cho nàng thời gian phản ứng, roi da trong tay gào thét xuất hiện, lần này, lại lướt qua song sắt, trực tiếp đáp thẳng lên trên người nàng.
Phong Phi Duyệt nghiêng người, nhảy lên một bước, lúc rơi xuống nàng vươn tay chống đỡ mặt đất, còn chưa kịp thở dốc, roi thứ hai lại bay tới. Mới bắt đầu, vẫn còn thành thục, nàng thầm nhủ may mắn, nhờ có một tháng huấn luyện kia Quân Ẩn đã truyền thụ cho nàng đầy đủ năng lực phản ứng. Qua vài hiệp, thể lực của nàng dần dần suy giảm, tên nam nhân kia lại thừa cơ nhảy lên lồng sắt, trường tiên lao tới, 'vút' một tiếng bị vung thành một đường thẳng tắp, phần đuôi giống như con rắn uốn lượn, há to cái miệng hung hăng dữ tợn.
Phong Phi Duyệt móc một tay lên đỉnh lồng sắt, hai chân cũng theo đó nhảy lên, sau lưng uốn thành một đường cong hoàn mỹ, mắt cá chân quấn quanh phần đuôi roi, lúc rơi xuống, nàng bắt chéo hai chân rồi lần lượt đạp thân roi da xuống dưới đất. Gần sát lồng giam, phía dưới đã có người lên tiếng nhắc nhở, "Coi chừng."
Nàng khom tay phải thành hình vòng cung, thừa dịp tên kia buông tay, nhanh chóng điểm chính xác động mạch trên cần cổ hắn, vươn tay kéo sợi tơ giấu trong chiếc nhẫn ra, cuốn lấy cổ hắn. Phong Phi Duyệt để tên nam nhân chống đỡ giữa hai song sắt, hướng tầm mắt ra ngoài, rơi thẳng lên trên người Thất Duệ, "Mở cửa."
Thần sắc tên kia thống khổ, muốn giơ hai tay lên đỡ lấy cần cổ của mình, "Đừng có nhúc nhích!" Phong Phi Duyệt lên tiếng cảnh cáo, "Nếu không, đừng trách ta cắt đầu ngươi!"
Thất Duệ mím chặt khóe môi, theo động tác hắn đứng người dậy, mái tóc khẽ nghiêng rơi xuống, "Lần trước, cô nắm cổ của bản tôn, lần này, lại muốn uy hiếp thêm lần nữa, cô gái, lá gan của cô cũng lớn lắm đấy."
Ánh mắt Phong Phi Duyệt bén nhọn, không thể lui được nữa, "Bớt lôi thôi đi, mở cửa ra."
Đám người phía dưới rối rít đứng dậy, tiến đến gần lồng sắt, toàn thân nàng đề phòng, nếu như bây giờ bọn chúng đồng loạt xông lên mà nói, mình tuyệt đối không phải đối thủ của bọn chúng, "Còn tới đây, đừng trách ta không khách khí!" Hai tay đột ngột dùng lực, chỉ nghe thấy tên kia thét lên một tiếng, cần cổ bị xé rách lập tức chảy máu, sợi tơ mảnh tinh như sợi tóc kia đã găm sâu vào trong da thịt.
"Chớ có manh động," Một tên trong đám người giơ hai tay ngăn cản bước chân phía sau, nghiêng đầu nhìn về phía Thất Duệ, "hoàng tôn, nữ nhân điên cuồng như thế này chuyện gì cũng làm ra được, Lôi lão đại hắn..."
Thất Duệ phất tay một cái, hai chân thon dài bước xuống trường cấp, hai mắt sáng rực, nhìn thấy tên kia máu chảy không ngừng, hắn vẫn thản nhiên như thường, "Độc Bộ Thiên Nhai ta, há lại có hạng người tham sống sợ chết?"
Mắt thấy hắn từng bước từng bước ép sát tới, Phong Phi Duyệt càng không dám buông lỏng hai tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, "Ngươi tiến lên một bước nữa, ta sẽ cắt đứt cổ hắn."
"Hoàng tôn..." Trước người, thanh âm tên nam nhân suy yếu, "Là thuộc hạ vô dụng, hoàng tôn chớ đế ý đến thuộc hạ."
Hai bên, đám người rối rít tránh ra một đường, Thất Duệ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến lên. Phong Phi Duyệt siết chặt lòng bàn tay, trong lòng không khỏi bắt đầu khẩn trương.
"Độc Bộ Thiên Nhai ta người mạnh thế đông, bây giờ cô lấy mạng của hắn, bản tôn liền cho đám người này đồng loạt xông lên."
Phong Phi Duyệt liếc mắt nhìn đi, khóe miệng không khỏi cong lên lạnh lẽo, nàng tin, tên nam nhân này là lợi thế duy nhất trong tay nàng, không cần biết liệu có tác dụng hay không, phải đánh cược một trận. Thất Duệ đứng trước lồng sắt, vươn tay móc vào trong tay áo, Phong Phi Duyệt chỉ sợ có bẫy, lại thấy hắn từ bên trong lấy ra một sợi dây, bàn tay buông lỏng, chỉ có phần đuôi giắt trên đầu ngón tay.
Đáy mắt lóe lên, chính là sợi dây chuyền bị hắn đoạt mất lúc ở Lạc Thành. Trong mắt Phong Phi Duyệt hiện lên tia hy vọng, chỉ là động tác trong tay không hề buông lỏng, Thất Duệ mỉm cười tà tứ, nhẹ vung vẫy sợi dây trước mặt nàng, "Vật này, đủ để đổi lấy mạng của hắn."
Phong Phi Duyệt cắn răng không đáp lời, Thất Duệ chính là nhìn ra được tầm quan trọng của sợi dây chuyền này đối với nàng, động tác trong tay có chút do dự, nàng rũ hai mắt xuống, tựa như đang cân nhắc. Đây là di vật duy nhất mẹ để lại cho mình, nhưng... nếu thật sự trao đổi, mặc dù lấy lại được dây chuyền, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bản thân mất đi một lần cơ hội, chỉ có thể thoáng chạm vào hai chữ 'tự do'.
"Ta vẫn là câu nói kia, mở cửa ra."
Thất Duệ giận quá hóa cười, thật sự rất thú vị, nàng có đủ bình tĩnh cùng lãnh đạm để chơi đùa với hắn, ít nhất, sẽ không dễ dàng xử trí theo cảm tính, càng quan trọng hơn là, nàng biết cách bảo vệ bản thân mình. Nhuệ khí bí áp chế, Thất Duệ thu lại sợi dây chuyền vào lòng bàn tay, "Cô thả hắn ra trước đã."
"Ta không tin ngươi." Nàng từng từ từng chữ nói rõ, đám người vây quanh không dám lên tiếng, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thất Duệ thấy nàng toàn thân căng thẳng, lúc này lui về phía sau một bước, hắn vung tay lên, Phong Phi Duyệt tập trung thần trí, chỉ nghe thấy mái hiên bao bọc phía trên truyền đến tiếng 'lạch cạch', bốn sợi dây xích sắt lớn bằng cổ tay rơi xuống dọc theo mái hiên, chia ra quấn quanh bốn góc lồng sắt. Cánh tay nàng cứng ngắc, lại thấy một ánh lửa đỏ tươi từ phía chân trời phun tới thiêu đốt, xích sắt màu đen trong nháy mắt bị tia lửa cắn nuốt, dây xích rủ xuống càng siết càng chặt, đem trọn cả lồng sắt bao phủ trong biển lửa.
Trong mắt Phong Phi Duyệt lập tức vụt qua một tia khẩn trương, đầu nối song sắt vốn chặt khít không chút kẽ hở bị thiêu rụi trong dung nham, nàng nhanh như cắt thu tay lại, chỉ nghe 'bịch' một tiếng, nàng dùng sức đẩy tên nam nhân kia ra, sau đó phi thân nhảy lên, muốn chạy ra khỏi Độc Bộ Thiên Nhai.
Thất Duệ đã sớm ngờ tới nàng sẽ có chiêu thức này, nhận lấy roi da trong tay người bên cạnh, vung ra vài phần nội lực, lập tức quấn quanh hai chân nàng, Phong Phi Duyệt còn chưa kịp chuẩn bị, cả người đã bị lôi xuống. Tay phải vô tình chạm vào vạt áo, nàng nhanh trí bắt lấy, thừa lúc vừa chạm đất, lập tức nắm lấy phần chuôi rút nhuyễn kiếm dấu bên trong ra, hướng ra đằng sau chém tới. Hắn nghiêng người một cái, mắt thấy phần tóc bên gò má bị chém đứt một nhánh, cô độc rơi xuống.
Thất Duệ giống như bị chọc điên, một đạo chưởng phong bổ tới, điểm trúng huyệt đạo của nàng. Phong Phi Duyệt trợn mắt nhìn hắn, cả người lại bị Thất Duệ vác ngược lên vai, nàng toàn thân nhếch nhác, tứ chi càng không thể cục cựa. Tư thế bị treo ngược khiến dạ dày nàng bị đè ép đến khó chịu, nam tử sải bước đi về hướng viện tử bên cạnh, nha hoàn tiến lên nghênh đón bị hắn không kiên nhẫn đẩy ra, khó khăn lắm mới khẽ dừng lại một chút, lại bị hắn ném vào trong hồ nước khổng lồ.
Tay chân nàng không thể động đậy, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội vàng tiến tới vớt nàng từ dưới đáy hồ lên, "Hoàng tôn..."
"Tắm rửa sạch sẽ cho cô ta, sau đó đưa đến gặp ta." Thất Duệ thấy nàng toàn thân dơ bẩn, mày kiếm tuyệt đẹp khẽ nhíu lên.
"Dạ." Đám người nhận mệnh, sau khi hắn rời đi liền hầu hạ Phong Phi Duyệt tắm rửa, trong lúc tắm, còn có mấy người ra ra vào vào, qua gần nửa ngày trời, nàng mới bị hành hạ xong mang lên. Trên án kỷ bên cạnh, đặt hai bộ y phục chỉnh tề, thị nữ giải huyệt đạo cho nàng, hai mắt liếc qua một cái, "Đừng có mà mơ tưởng đến chuyện chạy trốn, qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa có kẻ nào có thể chạy ra khỏi Độc Bộ Thiên Nhai."
Phong Phi Duyệt im lặng không lên tiếng, một nha hoàn chỉ vào hai bộ y phục, "Chọn một bộ đi."
Nàng tùy ý nhìn lại, thấy một bộ váy áo mỏng như cánh ve, giống như là đồ ngủ vậy, mà bộ còn lại, lại là nam trang màu trắng, trong lòng nàng có hơi nghi hoặc, không chút do dự cầm bộ nam trang mặc lên người, kích cỡ vừa đúng phù hợp, không lôi thôi rườm rà.
"Đi theo ta." Thị nữ ở phía trước dẫn đường, Phong Phi Duyệt ra khỏi viện tử, hai mắt không tự chủ hướng quanh bốn phía nhìn đi, hy vọng có thể tìm được một đường chạy trốn.
Đi qua một đoạn đường khá dài, mắt thấy hai tên thủ vệ đứng trước một căn phòng hào nhoáng hoa lệ, nha hoàn kia đi lên trước rỉ tai mấy câu, hai tên kia gật gật đầu, sau đó dẫn đầu sải bước vào trong. Phong Phi Duyệt theo sát tiến lên, mới đi vài bước, liền bị một màn trước mắt dọa cho giật mình, mức độ xa hoa của nơi này, so với hoàng cung cũng chẳng hề kém cạnh là bao, nha hoàn ở phía trước hành lễ, nói cái gì đó nàng cũng không nghe rõ, chỉ thấy cô ta gật đầu một cái, rồi lui ra ngoài.
Trong điện, chiếc giường khổng lồ gần như chiếm giữ một nửa không gian, Thất Duệ nằm bên trên, vẻ mặt đầy thích ý, chăn gấm tơ tằm đắp ngang nửa bên hông, nửa người trên để trần, thấy nàng đi tới, lúc này mới mở hai mắt ra.
Tầm mắt lướt một vòng tử đỉnh đầu tới gót chân nàng, một lát sau, mới gật đầu, "Ta đã sớm đoán được, cô sẽ chọn bộ này."
Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn hắn, định đi ra ngoài.
"Khoan đã!" Thất Duệ chống hai tay bên người, đứng dậy, "Nếu đã chọn bộ y phục này, thì ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh bản tôn, bây giờ hối hận, vẫn còn kịp đấy."
"Có ý gì?" Phong Phi Duyệt xoay người, giọng điệu cường ngạnh.
"Đổi bộ đồ kia, vậy thì phải nằm bên cạnh ta, nhưng mà so với bây giờ hạnh phúc hơn nhiều." Thất Duệ dựa thân thể tinh tráng lên khung giường, "Cô không có lựa chọn nào khác đâu."
"Nực cười." Phong Phi Duyệt cười lạnh, "Ta hà cớ gì phải nghe lời người."
"Tính khí quá ương ngạnh, có khi cũng không tốt," Thất Duệ ngừng cười, đáy mắt lập tức lộ ra mấy phần âm lãnh, "nam nhân đều thích chinh phục, vì sao không chịu ngoan ngoãn thuận theo một chút?"
Thâm ý trong mắt hắn, dường như càng trở nên phức tạp, thần sắc vẫn tà mị như cũ, lại hiện ra một loại thương tiếc, khó có thể nắm bắt. Phong Phi Duyệt siết chặt hai tay, mấy chữ 'ngoan ngoãn thuận theo' đâm bị thương ánh mắt của nàng, cũng đồng thời phá vỡ cõi lòng của nàng.
Thương tiếc, cũng chỉ là một loại thủ đoạn, nàng nhẹ khép hai mắt, lãnh đạm như một dòng suối trong vắt sâu không thấy đáy, khóe miệng như có như không nâng lên, chỉ là nhàn nhạt bật cười.