Phong Phi Duyệt nghênh đón tầm mắt của hắn, trên bầu trời bị xé mở, tia sáng vẫn như vậy, xuyên qua hai mắt chỉ cảm thấy mờ ảo không rõ, dưới hàng mi, bóng đêm dần lan tràn.
"Hoàng tôn..." Thuộc hạ bên cạnh tiến lên, "liệu có cần mở lồng giam ra không?"
"Lắm chuyện," Thất Duệ không nộ mà uy, ánh mắt sắc lẻm khi quay sang đối diện Phong Phi Duyệt lại mang thêm mấy phần giễu cợt, "Tư vị bị nhốt trong lồng sắt thế nào?"
Nàng tiện tay phủi phủi rác rưởi trên vai, "Ngươi tốn công tốn sức như vậy, chắc không phải chỉ vì muốn hỏi ta câu này chứ?"
Roi ngựa cầm trong tay khẽ vung lên trước mặt nàng, nam tử thong dong nhàn nhã mở miệng, "Dĩ nhiên không phải, cô có biết cái lồng sắt này hoàng đế đặc chế ra, không có chìa khóa, thì không mở được không?"
Phong Phi Duyệt âm thầm quan sát xung quanh, ở trong mắt nàng, tất nhiên không nhìn ra điểm gì đặc biệt, chỉ là từ động tác lúc nãy của đại thúc, xem ra, ngược lại có thể tin hắn mấy phần.
"Có muốn đi ra ngoài không?" Thất Duệ nhẹ nhếch môi mỏng, khuôn cằm cợt nhả.
Phong Phi Duyệt suy xét ý tứ trong từng câu từng chữ của hắn, ánh mắt rơi lên vầng trán cao rộng của nam tử, nơi đó, có bảy đóa hoa quỷ dị được vẽ bằng tay. Người này âm tình bất định, hành động cử chỉ lại càng không theo lẽ thường, từng câu từng lời mình nói ra, đều phải cân nhắc trước sau kỹ lưỡng, chỉ sợ rơi vào bẫy, "Ngươi làm như vậy, không sợ đắc tội với triều đình?"
Nam tử nhíu mày, đóa hoa trên trán cũng theo đó nở rộ, "Triều đình?"
Đám thuộc hạ bên cạnh liền cười phá lên, tựa hồ đối với hai chữ này cực kỳ khinh thường, Thất Duệ liếc mắt, nơi đáy đầm, bỗng nhiên lộ ra âm hàn, "Từ hôm nay, cô chính là người của Độc Bộ Thiên Nhai ta, người đâu, mang đi!"
"Hoàng tôn," Một tên nam nhân lên tiếng xin chỉ thị, "những kẻ này phải xử trí thế nào?"
Thất Duệ quét tầm mắt qua đám người, "Đám người già yếu bệnh tật, giữ lại có ích lợi gì? Bản tôn không muốn làm bẩn tay mình, đi, triều định tự sẽ có sắp xếp."
"Dạ."
Phong Phi Duyệt còn chưa đứng vững, liền thấy một người phi thân lên ngựa, nắm chặt cương, sau đó cả đám người đi theo sau lưng Thất Duệ, nghênh ngang rời đi.
Trong hoàng thành.
Vết thương của Cô Dạ Kiết đã được băng bó kỹ, trong điện, không khí nặng nề, Lý công công thi thoảng nhìn quanh ra ngoài, còn hoàng đế vẫn an tĩnh ngồi một bên, chén rượu trong tay đưa đến bên môi rồi lại hạ xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, thế nhưng một ngụm cũng không uống. Đúng vào lúc này, tướng soái khẩn trương chạy đến, bước chân hỗn loạn, đâm sầm vào Lý công công đẩy ông ta ra một đoạn xa, bước chân lảo đảo.
Cổ tay Cô Dạ Kiết run lên, chén rượu nghiêng ngã đổ hơn phân nửa, vung vãi đầy cả mu bàn tay.
Đồng tử sắc bén hướng ra sau lưng vị tướng soái, tầm mắt trống rỗng, trong lòng nam tử kinh hãi, dùng sức đứng bật dậy, ống tay áo vô tình quét qua mặt bàn, chỉ nghe thấy 'choang' một tiếng, bình rượu rơi xuống đất, "Người đâu?"
Nam nhân suy sụp mệt mỏi, thắt lưng kiên đĩnh gập cong, nặng nề quỳ xuống đất dập đầu nhận tội, "Hoàng thượng, thuộc hạ đáng chết."
"Nói!" Hoàng đế cao giọng chất vấn, hàm răng cũng đã run rẩy.
Nam tử mím môi, từ trong tay áo móc ra một vật đặt vào lòng bàn tay, hai tay giơ lên cao. Cô Dạ Kiết sải bước tiến tới trước người hắn, chỉ thấy, trên lòng bàn tay dày cộm kia là một chiếc chìa khóa, góc cạnh sáng bóng, đau nhức hai mắt. Hoàng đế thử đưa tay ra, nhưng chưa chạm tới, đã rụt trở lại, "Hoàng hậu đâu rồi?"
"Hoàng thượng, thần đợi ở ngoại ô Tây Giao, một hồi lâu không thấy đoàn áp giải tiến đến, thần mượn cớ đi lên trước, mới biết, mới biết..."
"Nói." Ngữ khí Cô Dạ Kiết đột nhiên bình ổn trở lại, hắn thối lui một bước, bàn tay chống đỡ mép bàn, vươn một tay ấn lên ngực.
Lý công công thấy thế, cuống quýt tiến lên, nam tử đè nén tâm tình rối loạn, ngẩng đầu bẩm báo, "Đoàn áp giải mới đi đến Tây Giao liền bị chặn đánh, đám thị vệ cũng không biết người đến là ai, hoàng hậu nương nương, Nghi hoàng quý phi cùng Nhị phu nhân Quân gia đều bị mang đi, không còn tin tức."
Sắc mặt Cô Dạ Kiết đại biến, từ từ nhận lấy cái chìa khóa, "Đối phương, cướp đi cả người lẫn xe ư?"
"Bẩm hoàng thượng, đúng vậy." Nam tử cau mày, Xích Huyền Thiết này chắn chắn vô cùng, ngoại trừ chiếc chìa khóa này ra, e là không còn cách nào mở được.
Cô Dạ Kiết dịch chuyển bước chân, cả người ngồi sụp xuống, hắn nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, một tay chống trán, "Trẫm bảo các ngươi canh chừng ở Tây Giao, đội áp giải có nghi ngờ gì không?"
"Bẩm hoàng thượng, chúng tướng sĩ theo phân phó của người vận y phục dạ hành canh giữ, thần thấy xe áp tải trì hoãn mãi chưa tới, lúc này mới tự ý chủ trương tiến lên trước tra xét, thần đi theo bên cạnh một hồi lâu, cảm thấy có gì đó không ổn, không thể không cởi bỏ y phục dạ hành tiến lên dò hỏi, thần tự xưng, là thị vệ hộ tống hoàng thượng phái tới." Nam tử nói năng rành mạch, ngữ khí tiếc nuối bội phần, "Chỉ có điều, thần vẫn là đến chậm một bước."
Hoàng đế nhẹ nhắm mắt phượng, bàn tay buông lỏng, chìa khóa đen bóng 'đinh' một tiếng rơi xuống mặt đất.
Lý công công bất đắc dĩ lắc đầu, muốn khom lưng nhặt lên, lại bị hắn một cước dẫm xuống, "Giữ lại có ích lợi gì?" Ông ta dừng động tác trên tay, thần sắc nặng nề, "Hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết phất tay, ý bảo tướng soái kia lui ra, "Nhanh chóng tra rõ lai lịch của đám người kia, lui xuống đi."
"Dạ, hoàng thượng." Lời nói nam tử vang vọng, đứng dậy lui ra ngoài.
Lý công công không biết nên mở miệng như thế nào, lại thấy hoàng đế đột nhiên đè lồng ngực lên mặt bàn, tuấn nhan hướng về phía ông ta hiện đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng rỉ ra trên trán, ông ta bước nhanh ra ngoài, lớn tiếng hét to, "Mau đi mời ngự y."
Mạch Thần Lại khẩn trương chạy đến, khi tiếng bước chân 'lạch cạch' vang lên giữa hành lang tĩnh mịch, Lý công công tiến lên đón, "Mạch y sư, hoàng thượng vừa rồi suýt chút thì ngất xỉu."
Nam tử lướt mắt nhìn một cái, "Có phải lồng ngực lại đau hay không?"
"Phải," Lý công công vội gật đầu, đi theo sau lưng hắn, "mới vừa rồi hoàng thượng đột nhiên nằm gục lên bàn, dọa nô tài chết khiếp, thấy người đè một tay lên ngực..."
Mạch Thần Lại sải bước vào trong, hoàng đế nằm trên giường, nửa người trên tựa vào khung giường sau lưng, sắc mặt có hơi tái nhợt, Lý công công vừa lo lắng vừa nói thầm, "Thân thể hoàng thượng trước giờ cường tráng, làm sao lại năm lần bảy lượt phát đau?"
Mạch Thần Lại chẩn mạch một hồi, xác định là phu thê quấn phát tác, hắn lui người ra, tiếp theo nói, "Hoàng thượng mấy ngày liên tục vất vả lao lực, thân thể chắc chắn không chịu nổi, còn nữa, cổ ngữ có nói, tương tư thành họa, hoàng thượng ngàn vạn lần phải bảo trọng."
Cô Dạ Kiết mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách ảm đạm, hiện ra một loại thâm trầm, khoảnh khắc ở trên pháp trường kia, Mạch Thần Lại cho rằng tình ý của hoàng đế đối với Phong Phi Duyệt vốn không sâu nặng, nhưng không ngờ, lại phát bệnh nhiều lần như vậy. Phu thê quấn không có thuốc chữa, không có thuốc trị, chỉ cần trong lòng hắn nghĩ ngợi lung tung, như vậy liền phát đau. Trời nam đất bắc, nếu như Phong Phi Duyệt vì lần này mà sinh hận, vậy độc tính trong cơ thể nàng, suy cho cùng có thể thuyên giảm, sẽ không đau tận xương cốt. Chỉ là, theo mạch tượng của hoàng đế bây giờ mà nói, cũng đã lan đến tận buồng tim.
Cô Dạ Kiết tựa vào khung giường, khẽ thở hổn hển, bảo hắn thôi tương tư, khó khăn đến nhường nào. Hắn cho rằng hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ, đến cuối cùng vì giang sơn, mà vứt bỏ nàng. Bây giờ Phong Phi Duyệt sống chết chưa rõ, cảnh tượng lúc lên đường kia lại càng hiện rõ mồn một trước mắt, tuyệt vọng của nàng, hắn nhìn thấy trong mắt, nàng nhất định cho rằng, hắn đã bội tín lời hứa của mình.
Cho dù hắn một tay nắm quyền, cũng không đấu lại được trời cao, lúc Phong Phi Duyệt bị áp giải đến biên quan, hắn đã cảm thấy bất an, lúc ấy, hắn cho rằng đây chỉ là chia lìa ngắn ngủi, chẳng mấy chốc liền có thể cứu nàng ra ngoài. Sau khi Phong Phi Duyệt cung khai, hoàng đế vốn muốn khiến Quân gia lần lượt nhận tội, đến lúc đó, cho dù có biết Phong Phi Duyệt không phải hoàng hậu thật sự, nhưng mọi việc cũng đã coi như kín kẽ không còn sơ hở, hắn không ngờ rằng, Quân gia quyết liệt như vậy, thủy chung không kẻ nào chịu nhận tội. Một ngày trước khi hành hình, trong nội cung lại xảy ra biến cố, khiến hắn không thể không đưa ra kế sách dự phòng.
Hai mắt dùng sức đóng lại, hắn phất tay, ý bảo toàn bộ lui ra ngoài.
Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn đi, đoàn người ngựa vượt qua Tùng Lâm, theo một đường khúc khuỷu gập ghềnh, đi đến Độc Bộ Thiên Nhai.
Nơi này địa thế ưu việt, nhưng lại cực kỳ vắng vẻ, toàn bộ sơn trang vắt ngang qua một con sông dài uốn lượn như dải lụa. Một người ở trên đài cao phía đối diện phất cao lá cờ, liền thấy cầu treo buông thỏng giữa sườn núi chậm rãi hạ xuống, trải dài trên mặt nước. Hai tay Phong Phi Duyệt lập tức nắm lấy song sắt dùng sức lay động, "Thả ta ra ngoài..."
Thất Duệ dẫn đầu, xe tù đi qua cầu treo, nam tử trên ngựa an nhiên quay đầu lại, "Thả cô ra ngoài cũng được..."
Phong Phi Duyệt cắn răng, nhìn sắc mặt hắn, tuyệt đối không có 'tốt bụng' như vậy, "Đừng mơ tưởng ta cầu xin ngươi."
"Ha ha ha..." Thất Duệ bật cười tà tứ, giọng điệu ái muội, "xem ra, chúng ta thật đúng là tâm ý tương thông." (Mặt dày vậy ba)
Hai tay Phong Phi Duyệt dùng sức lay mạnh mấy cái, tuy biết là phí công, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa, đoàn người đi qua mặt nước cuộn trào mãnh liệt, liếc mắt nhìn đi, đã có người ra nghênh đón.
"Hoàng tôn." Một âm thanh nũng nịu vang lên, Thất Duệ vừa xuống ngựa, một thân hình ôn hương nhuyễn ngọc liền lao vào trong ngực, tầm mắt lướt qua đầu vai nam tử, nhìn thấy Phong Phi Duyệt ở trong lồng, "Ai thế, xấu như vậy."
Nàng nhíu mày liếc mắt sang chỗ khác, Thất Duệ mỉm cười, bàn tay vỗ nhẹ lên mông cô gái một cái, "Con mồi ta tóm được đấy."
Cô gái kia nghe vậy, hai mắt liền sáng trưng lên, môi trái tim cố ý kéo ra thật dụ hoặc, địch ý vừa rồi cũng tản đi, có chăng chỉ là tư thái xem kịch vui, "Thật sao, vậy tối nay có thứ để tiêu khiển rồi?"
Thất Duệ nghiêng người, ánh mắt xuyên qua lồng sắc kiên cố, "Cái này thì phải xem, cô ta có chịu cúi đầu hay không?"
Trong lòng Phong Phi Duyệt dâng lên hàn ý, ánh mắt nam tử vừa xấu xa vừa cợt nhã, xung quanh, càng lúc càng nhiều người tụ tập tới đây, nàng đứng bên trong, giống như một con thú bị nhốt trong lồng để người ta tùy ý ngắm nghía. Bọn chúng châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, đám thủ vệ phần lớn là nam nhân, lời nói, khó tránh tục tĩu.
"Bộ dáng không tệ, chỉ là có chút dơ bẩn..."
"Ngươi thì biết cái gì, tắm rửa sạch sẽ một chút, nói không chừng mất hồn lắm đấy..."
Nụ cười của Thất Duệ dần lộ rõ, ánh mắt Phong Phi Duyệt nhàn nhạt, tầm mắt quét qua đám người, nơi đáy đầm trong trẻo sạch sẽ, đôi đồng tử nhìn xuống vẫn như cũ tỏa ra một loại khí chất cao ngạo, khiến người khác không thể tùy ý khinh nhờn. Bọn chúng cười, nàng cũng cười, nhưng không phải kiểu cười điên cuồng, nàng chỉ hé miệng khẽ nhếch môi lên một chút, chống lại sắc mặt của nam tử, lại như đang âm thầm chế giễu. Bước chân kiên định lui về phía sau, nàng giấu mình trong lồng sắt, dứt khoát ngồi xuống, hờ hững lãnh đạm.
Đám người hai mặt nhìn nhau, thậm chí còn có kẻ hứng thú gào to lên, Thất Duệ thấy nàng ngang bướng, hất tay áo, bỏ lại một câu, "Đưa cô ta đến Hình Thương Các."
Bị ném ở đó suốt một ngày trời, Phong Phi Duyệt đói đến bụng dán vào lưng, màn đêm hắc ám rơi lên trên đỉnh đầu, cảm giác thấy hai vai đã không chống đỡ nổi sức nặng. Lui lui tới tới, chỉ có đám nha hoàn ở bên cạnh lặng lẽ chỉ trỏ, thân ảnh bận rộn xuyên qua hai bên, nàng khẽ ngước đầu, bốn bề, đều là mái hiên cong vút, mà lúc này, mình lại bị ném ngay giữa đình viện, trên mặt đất đá xanh trước hành lang, bày rất nhiều băng ghế dài, hướng về phía nam, phần còn lại dùng thảm đỏ trải quanh, phía trên, đủ để bày ghế của những người ở vị trí chủ trì, có thể thấy được quyền lực tôn quý đến mức nào.
Dần dà, có người kéo tới, đám năm đám ba túm tụm chen chúc, Thất Duệ vận bộ trường bào màu đỏ lá phong sải bước đi tới, tóc dài được búi cao buông thỏng, hắn lười biếng ngồi xuống, hai chân thuận thế gác lên trên án kỷ.
Phong Phi Duyệt ngồi ở giữa, hai tay vòng quanh gối, đôi con ngươi dưới trời đêm, càng thêm rực rỡ lộng lẫy, chỉ có điều, bị bao phủ bởi một tầng sầu bi không tài nào xua đi được.
"Hoàng tôn..." Phía dưới, có kẻ rục rịch hành động, bắt đầu xin chỉ thị.
"Bắt đầu." Thất Duệ nhận lấy chén rượu được đưa tới, ngón trỏ thon dài đặt trên mép chén khẽ vuốt ve, nháy mắt, tiếng cười đùa huyên náo, đường chủ cùng môn chủ các phương lần lượt nhập tọa, xoa xoa hai tay đầy phấn khích.
Phong Phi Duyệt không hiểu 'bắt đầu' trong lời bọn chúng nói có ý gì, chỉ là, từ mấy đôi mắt tham lam hau háu kia, nàng có thể nhìn ra được có liên quan đến mình, toàn thân liền đề phòng, Thất Duệ chống một tay lên mặt bàn, cánh môi, lại mang theo mấy phần ôn nhu vô tội, con ngươi tối đen như mực, tràn đầy hứng thú thăm dò, nhất nhất lướt một vòng quanh người Phong Phi Duyệt.
Người phía dưới giống như đang lấy rượu luận anh hùng, một tên nam nhân cầm bình rượu trên án kỷ vốc ngược đáy lên trời, bước chân trầm ổn như cũ đứng lên, "Ta lên trước."
Đám người bên cạnh nháo nhào hẳn lên, Thất Duệ một hơi cạn sạch chén rượu trên tay, nhẹ gật đầu.
Phong Phi Duyệt giương mắt nhìn lên, chỉ thấy tên nam nhân kia gầy trơ cả xương, giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua qua là có thể hắt văng hắn ra xa tít tắp. Hắn sải bước đi tới trước lồng sắt, mấy tên thủ vệ khiêng tới một cái giá, bên trên, đủ loại vũ khí cần thứ gì có thứ đó.
"Hoàng tôn..." Tên kia vươn tay thử lôi kéo ổ khóa mấy cái, quay đầu lại xin chỉ thị, "Lồng sắt này kiên cố khó phá, thuộc hạ không vào được."
"Không vào được?" Thất Duệ thu hẹp năm ngón tay, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo, vẻ mặt vẫn tà tứ mị hoặc như cũ, nhưng lại mất đi mấy phần tiếu ý, "Chỉ cần ngươi khiến cô ta ở bên trong ngoan ngoãn thuần phục, bản tôn tự có cách."
Sắc mặt tên kia đầy hứng khởi, từ trên lồng sắt nhảy xuống, chọn ra một cây gậy vừa dài vừa nhỏ ở trên cái giá lúc nãy, hai tay Phong Phi Duyệt chậm rãi rơi xuống hai bên, như gặp phải đại địch. Thất Duệ nghiêng người, thần sắc có vẻ hứng thú cực kỳ, đám người phía dưới đều trông ngóng chờ đợi, dường như không biết mệt.
Tên nam nhân từng bước từng bước đi về phía lồng sắt, Phong Phi Duyệt vẫn như cũ bất động, cho đến khi cây gậy trên tay hắn thò vào trong thăm dò, chạm nhẹ lên người nàng. Thấy nàng không có chút phản ứng nào, hắn liền đánh bạo tiến lên trước, đáy mắt Thất Duệ long lanh, hai mắt phát sáng rực rỡ. Hắn vươn tay vuốt vuốt khuôn cằm kiên nghị, mười phần giễu cợt.
Phong Phi Duyệt hướng mắt về phía tên nam nhân đang đến gần, phía dưới, ánh mắt của đám người kia giống như hổ lang, không hề che giấu ác tâm muốn hủy đi xương cốt của nàng mà nhét vào bụng. Tên kia đã tính trước, thấy nàng hướng tầm mắt sang chỗ khác, dường như bị phân tâm, hắn nhắm chính xác khe hở, đột nhiên sải bước nhào lên, muốn lợi dụng lực đạo trên tay, điểm trụ huyệt đạo trên cần cổ cô gái.
Cây gậy chống đỡ trên vai nàng bỗng nhiên đè nặng, khóe mắt Phong Phi Duyệt sắc nhọn, trở tay đem nó áp dưới nách, toàn bộ thân thể lùi nghiêng ra sau, lôi kéo ép tên kia phải tiến lại gần hơn mười bước. Hắn hiển nhiên không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy, còn chưa kịp thu hồi bàn tay nắm cây gậy, cả cánh tay liền bị mắc giữa song sắt.
Phong Phi Duyệt phi thân tiến lên, không gian trong lồng sắt không đủ để nàng tự nhiên hành động, vài ba bước vọt tới mép lồng, hai tay nàng nắm lấy bả vai hắn, mười ngón tay dùng sức trút bỏ nội lực của hắn, thân thể cô gái trong lồng sắt lanh lẹ lách mình một cái, chỉ nghe thấy một tiếng 'rắc', cánh tay tên nam nhân liền lệch khỏi vị trí trong tiếng gào thét thê lương.
"A..."
Nháy mắt, cánh tay mắc kẹt giữa song sắt liền rủ xuống, không ai ngờ tới trong thời gian ngắn như vậy, lại có biến số như thế này. Thần sắc Phong Phi Duyệt vẫn an tĩnh như cũ, nàng thả lỏng hai tay, lần nữa trở lại giữa lồng.
*