Chương 151: Hoàng Tôn

Trời, tối rồi...

Rọi lên trên người, thế nhưng lại ấm nóng.

Là cái gì sưởi ấm đôi vai, lại đóng băng trái tim ta?

Trong mắt, từng mảnh từng mảnh vỡ tan, làm thế nào cũng không chắp ghép lại được, trên mặt có thứ gì lạnh băng lướt qua, vươn tay lau đi, hình như là trời mưa.

"Hành hình!"

"Lão gia, lão gia..."

Đại phu nhân dùng sức lay trụ sắt trước người, "Là thiếp có lỗi với người, nuôi dạy một đứa con gái như vậy..."

Đao phủ để trần thân trên, thanh đao khổng lồ mạnh mẽ vung lên, đám người vây xem hừng hực khí thế, từng người một nhón chân lên quan sát. Phong Phi Duyệt nhìn hoàng đế, tầm mắt đối phương lại dán chặt lên hình đài, Quân lão gia bị trói chặt hai tay cũng không biết lấy đâu ra khí lực, đột nhiên húc ngã thị vệ bên cạnh, hướng về phía lồng sắt bước nhanh tới.

Nàng mơ hồ cảm thấy một loại hơi thở tử vong đang đến gần, bước chân Quân lão gia nhanh như gió, thị vệ sau lưng vội vàng phản ứng, cũng lập tức đuổi theo. Hai chân Phong Phi Duyệt dính chặt một chỗ muốn lui về phía sau, lại nghe thấy một âm thanh kịch liệt, 'phịch...'

Hai tên thị vệ hai mặt nhìn nhau, bước chân đuổi theo cũng khựng lại.

"Ta..." Thân thể Quân lão gia mềm nhũn, dựa vào lồng sắt từ từ trượt xuống, "thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày, ta... sẽ không..."

Trên đầu toàn là máu, màu đỏ tươi dần dần nhuộm thẫm đầu tóc bạc phơ, phía dưới, sắc thái mị hoặc kia dần tụ lại một chỗ, từng giọt từng giọt lớn len lỏi vào trong lồng sắt, Phong Phi Duyệt không kịp thối lui, mắt thấy máu tươi tràn đến bên chân. Nàng lảo đảo một cái, khắp người đầy mồ hôi lạnh.

"Lão gia..."

Tiếng gào thét, tiếng kêu hô, lập tức vang dội cả pháp trường. Theo một hàng lưỡi dao đồng loạt hạ xuống, bề mặt phiến đá xanh cũ kĩ kia giống như một tế đài, bị máu tươi rửa sạch. Dưới đài, những người yếu gan đã ôm nhau thành từng đoàn, tiếng huyên náo lúc trước tựa hồ cũng bất động vào thời khắc này. Hoàng đế vẫn như cũ mặt không biến sắc, nhổ đi được cái gai độc Quân gia, nhưng vẫn không khiến hắn có chút cảm giác nhẹ nhõm nào, ngược lại, càng thêm nặng nề.

Nàng nhìn thấy hắn đi xuống đài, bước từng bước một tiến tới đây. Thị vệ kéo thi thể của Quân lão gia đi, hoàng đế không để ý dơ bẩn, dính máu kẻ thù, đứng trước lồng sắt.

Phong Phi Duyệt chờ hắn nói một câu, bước chân đã thối lui lần nữa tiến tới trước mặt hắn, đưa mắt nhìn lại, nàng nhớ đến lời Lệ vương gia từng nói, bây giờ suy nghĩ kĩ lại, đúng vậy. Sao nàng có thể khẳng định, cô gái đã bị hủy dung mạo kia chính là Quân Duyệt chứ? Vừa rồi, đột nhiên nàng có được đáp án, là bởi vì tin tưởng, hắn muốn nàng tin hắn, Phong Phi Duyệt chưa bao giờ hoài nghi thật giả bên trong, nàng không hề có ý nghĩ đó, Cô Dạ Kiết sao có thể lừa gạt mình được?

Nhưng mà, lúc này, người nên chém cũng đã chém rồi, nếu hoàng đế muốn chiêu cáo thiên hạ, không khác nào, đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.

'Tin tưởng', hết lần này đến lần khác đều là vì hai chữ này, khiến nàng thương tích đầy mình, hai chữ đáng châm chọc nhất này, giống như một mũi kiếm sắc nhọn, không cho nàng một đao thống khoái, mà từng nhát từng nhát lăng trì nàng.

Sự trầm mặc của hoàng đế, khiến Phong Phi Duyệt bỗng nhiên sáng tỏ, trên lông mi nồng đậm ngưng tụ hơi nước, thật sự, là trời mưa rồi.

Trời mưa cũng không lớn, đánh lên trên mặt chỉ có cảm giác lạnh lẽo, cũng không đau, thị vệ bên cạnh không dám tiến lên, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chỉ sợ Phong Phi Duyệt có hành động bất thường.

"Chàng bảo ta sau này, còn có thể tin tưởng ai?" Cõi đời này, còn có thể tin tưởng được nữa sao?

"Duyệt Nhi." Hoàng đế hạ thấp giọng, lại thấy nàng lắc đầu một cái, ngữ khí kiên quyết, "Ta không phải."

Thần sắc Cô Dạ Kiết đầy bi thương, lại lần nữa đổi lấy trầm mặc, khiến Phong Phi Duyệt đau lòng không thôi. Lúc ở vách đá, hắn có thể đem cơ hội sống duy nhất nhường lại cho nàng, nhưng giữa giang sơn và nàng, thứ hắn không buông tay được, lại không phải là nàng. Đôi tay từng nắm lấy tay nàng kia, lần này, lựa chọn đẩy nàng ra xa, đau đớn giống như vạn tiễn xuyên tâm cuốn tới, khiến nàng không thể không tiếp nhận đây chính là sự thật.

Còn nhớ, Cô Dạ Kiết từng nói với nàng, 'nàng không hung ác bằng ta, là bởi vì, nàng vẫn chưa trải qua chuyện đủ để khiến nàng có thể nhẫn tâm tàn độc'.

Bây giờ nàng mới biết, chuyện như vậy, đủ khiến mình phải ghi nhớ cả đời, giống như dấu sắt nung in lên trên người, trừ phi, dùng đau đớn máu thịt lẫn lộn mới che giấu đi được.

Tầm mắt mông lung, bóng dáng nam tử lại càng lúc càng rõ rệt, vẫn là ngũ quan trước giờ nàng hằng quen thuộc, nhưng mà, nàng lại nhận không ra. Phong Phi Duyệt sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, nhìn không thấy nữa rồi, có phải mình bị mù rồi không? Nam tử lúc rơi xuống vách đá để cho nàng nằm trên người hắn, nam tử ở bên cạnh cùng nàng thả câu, nam tử cùng nàng song kiếm mỗi đêm đi đâu rồi? Không phải hắn, nàng chắc chắn không phải!

"Kiết, ta làm mất chàng rồi..." Phong Phi Duyệt khóc không thành tiếng, yếu đuối, bất lực, hết thảy đều hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn khủng hoảng cùng cực.

Ta làm mất chàng rồi...

Cô Dạ Kiết chợt duỗi một tay rơi lên trên của lồng giam, trái tim đau đến co quắp, trên trán, gân xanh kéo căng, Mạch Thần Lại nhìn thấy hắn khom lưng, trong lòng đã hiểu rõ bảy tám phần, vừa định tiến lên, liền bị Mạch Tu kịp thời kéo lại, lắc đầu một cái.

"Hoàng thượng..." Thị vệ bên cạnh mắt thấy có điều gì đó không ổn, hoàng đế chống một tay lên song sắt, thân thể miễn cưỡng đững vững, sau đó mới hướng sang đám thị vệ khoát khoát tay.

Hai tay Phong Phi Duyệt che kín mặt, giữa ngón tay tràn ra, không biết là nước mắt, hay là nước mưa. Nơi lồng ngực đột nhiên đau đớn như bị xé rách, nàng vòng chặt hai tay, đè thấp nửa người trên xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngay cả cánh môi cũng không có một chút huyết sắc, từng hơi từng hơi thở dốc, sau đó, nước mắt theo gò má, chảy qua cõi lòng đau đớn, rồi, chậm rãi rơi xuống.

"Duyệt Nhi, nàng không có làm mất ta, ta vẫn ở đây..." Cô Dạ Kiết nén đau, bàn tay xuyên khoảng cách song sắt, đưa vào trong, lòng bàn tay mang theo nốt chai dày cộm dán lên gò má nàng, Phong Phi Duyệt kinh hoảng hoàn hồn, trong mắt, hiển nhiên đã thay đổi thần sắc. Nàng cũng giống như hắn, vươn tay phải ra ngoài...

"Hoàng thượng, cẩn thận..." Thị vệ chỉ sợ có chuyện, khẩn trương kêu lên.

Cô Dạ Kiết không nhúc nhích, Duyệt Nhi của hắn, làm sao có thể thương tổn hắn?

Hắn mơn trớn chiếc cằm quật cường của nàng, muốn mở miệng nói,"Ta còn ở đây, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện, lần cuối cùng, hãy tin tưởng ta."

Nhưng...

Người con gái, một đao lướt qua cần cổ vị tôn vươn kia.

Sắc đỏ lan tràn, Cô Dạ Kiết không cảm giác thấy đau đớn, hắn không tin được nhìn vào đáy mắt vẫn quen thuộc như cũ của Phong Phi Duyệt, một tay kia, đè lên cần cổ, máu, thấm đẫm chiếc nhẫn ngọc thạch cao quý trên ngón tay nam tử, rót vào... năm ngón tay, vào lòng bàn tay, cùng khắc sâu cả đời.

"Ta làm mất chàng rồi, ngươi không phải, không phải..." Phong Phi Duyệt thu tay lại, lòng bàn tay gắt gao siết chặt lấy thanh dao găm tinh xảo khéo léo, nàng lui tới bên cạnh, đi quanh một vòng theo lồng sắt, sau đó đứng ở chính giữa. Hai cánh tay tự vòng lấy chính mình, sợ hãi ý vị run rẩy.

"Hoàng đế, còn không lên đường, sắp sửa trễ giờ rồi..." Tây thái hậu lên tiếng nhắc nhở, dưới hình đài, ngàn vạn dân chúng không dám lên tiếng, chăm chú lắng nghe.

Lệ vương gia nhìn thân thể co rúc lại một chỗ trong cái lồng giam kia, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cũng đang cực lực ẩn nhẫn.

Đám thị vệ bước nhanh lên phía trước, quỳ đầy đất, "Hoàng thượng..."

Một đao kia, cắt cũng không quá sâu, nhưng vết thương bị xé mở vẫn dữ tợn như cũ, Cô Dạ Kiết buông tay ra, mặc cho máu tươi 'tóc tách' nhỏ xuống.

"Lần này thật quá thể," Đông thái hậu kêu lên, sắc mặt cũng chẳng có chút gì gọi là khẩn trương lo lắng, "lại dám trước mặt mọi người ám sát hoàng đế, phải xử chém sạch sẽ hết tại đây."

Trong mắt Cô Dạ Kiết lộ ra mấy phần hung hiểm, tầm mắt quét qua lại càng khiến người ta không rét mà run, Phong Phi Duyệt thủy chung không nhìn hắn thêm một lần nào nữa, duy trì tư thế cứng nhắc kia, không khóc, cũng không làm loạn, giống như đã chấp nhận.

Trên bầu trời, mưa phùn mờ mịt, chỉ mới qua phút chốc, đột nhiên rơi xuống vài mảnh trắng tinh.

"Tuyết?" Có người không tin, ngước mặt lên, sắc trời tối tăm u ám chỉ nhìn thấy từng mảnh từng mảnh bông tuyết giống như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống, "Sao lại có tuyết rơi được?"

Đúng vậy, mùa xuân đã đến từ lâu, với khí trời như thế này, làm sao có thể có tuyết rơi?

Dân chúng hai mặt nhìn nhau, bông tuyết màu trắng rơi xuống, đánh lên đầu vai, trên pháp trường, máu chảy thành sông, màu đỏ cực hạn diễm lệ dung nhập thật sâu vào màn tuyết trắng xóa, mùi máu tanh nồng đậm, dường như càng lúc càng gay nống.

"Lẽ nào, lần này chính là tuyết tháng sáu?"

"Làm sao có thể, bây giờ còn chưa đến tháng sau, hơn nữa, trời có tuyết rơi vào tháng sáu, chính là dân gian có kỳ oan xảy ra, tội ác của Quân gia rõ rành rành như vậy, làm sao có khả năng là oan uổng? Khoan đừng nói nữa... ngộ nhỡ bị hoàng thượng nghe được, đáng đời ngươi xúi quẩy..."

Hoa tuyết lạnh như băng rơi lên trên mu bàn tay nàng, cái loại lạnh buốt đó, gần như rót vào đến tận xương.

Hoàng đế tránh người ra, Lý công công ngầm hiểu ý hắn, lập tức tuyên bố lên đường.

Đoàn người ngựa dài dằng dặc theo một đường hướng về phía bắc rời đi, lồng sắt chắc chắn rẻ đám người đông nghìn nghịt ra, Cô Dạ Kiết đứng ở chỗ cao nhất trên hình đài nhìn ra xa, vết thương trên cổ, tanh tưởi mà dữ tợn. Long bào màu vàng tươi bị nhiễm đỏ, hình thêu kim long cửu trảo như muốn bay lượn đẫm máu, sau lưng Phong Phi Duyệt uốn khom thành một loại tuyệt vọng, nhìn vào trong mắt, khó khăn chống đỡ.

"Kẻ phản quốc chết không được tử tế..."

Trong dân chúng, không biết là người nào mở màn hô to một câu như vậy, dân chúng vốn đang yên lặng bị kích động, tốp năm tốp ba hướng sang vây quanh lồng giam, thị vệ áp giải thấy thế, sấn lên trước ngăn trở, "Lui về phía sau, lui về phía sau."

Đám phụ nhân hái rau rối rít cầm mấy thứ đựng trong rổ lên ném về phía trước, 'ba ba ba...' rau dưa, trứng gà, toàn bộ hắt lên trên lồng giam, dân chúng giống như bị phát điên, khó có thể trấn áp. Nữ quyến Quân gia ôm nhau thành một đoàn, nhưng mà ở bên trong vẫn không thể nào tránh được, khắp người bị ném dơ dáy nhếch nhác. Phong Phi Duyệt an tĩnh ngồi ở trong lồng, sau lưng, dính đầy uế vật dơ bẩn không chịu nổi, mỗi khi bị đồ ném trúng, thân thể của nàng cũng sẽ vô thức động một cái, nhưng nàng không ngẩng đầu, cũng không kêu đau.

Một người phụ nữ thấy thế, đưa tay chỉ vào người con gái ở trong lồng giam, "Mọi người ơi, ném ả, ả mới là kẻ xấu xa nhất..."

Dân chúng vốn đang phân tán nghe vậy, lần lượt xúm lại một chỗ, trong nháy mắt tràng diện liền mất khống chế, đến thị vệ cũng bó tay hết cách. Cô Dạ Kiết không che giấu được vẻ khẩn trương trên mặt, chịu đựng đau đớn xuyên tim cao giọng hạ chỉ, "Kẻ nào còn dám ngăn cản, trẫm liền đày kẻ đó đến biên quan."

Ngữ điệu cường ngạnh, khí phách hùng hồn, Lý công công vội vàng tiến lên trước, vừa phất tay ra hiệu với thị vệ.

Có lệnh của hoàng đế, thị vệ ngăn cản hai bên cũng không dám băn khoăn, mắt thấy có người gây chuyện, liền vung vẫy roi ngựa trong tay, dân chúng nghe thấy khẩu lệnh của hoàng đế, không một ai dám có hành động gì quá khích, bị áp trở lại hai bên lề đường.

Cô Dạ Kiết khép hai mắt lại, qua giây lát liền mở ra, dựa vào lan can nhìn đi, đoàn người ngựa đã khôi phục trật tự, lần nữa xuất phát lên đường. Phong Phi Duyệt khẽ cử động bả vai, đồng tử mông lung không chân thật, giống như hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra kia, nàng vốn chưa từng trải qua. Ánh mắt hờ hững hướng về phía đằng xa, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, nàng phải đi đến, một nơi đối với nàng mà nói là hoàn toàn xa lạ. Trong lòng chợt dâng lên sợ hãi, nàng không chút nghĩ ngợi tìm kiếm thân ảnh của Cô Dạ Kiết. Bỗng nhiên quay đầu, lúc đối diện với cặp đồng tử màu hổ phách đó, nàng biểu lộ vẻ mừng rỡ, trên gương mặt nhếch nhác, khóe môi nhẹ cong lên. Chỉ vẻn vẹn như vậy, vừa chớp mắt một cái, lúc Cô Dạ Kiết còn chưa kịp phản ứng, nụ cười yếu ớt trên môi nàng đã cứng ngắc từ bao giờ. Dường như đã trải qua mấy kiếp, trên pháp trường, màu máu đỏ tươi diêm dúa mỵ hoặc,

Phong Phi Duyệt ngước đôi mắt mờ mịt lên, nàng nhìn thấy bóng dáng của hắn, đang vỡ tan thành từng mảnh tửng mảnh nhỏ trong đáy mắt mình.

Cô Dạ Kiết siết chặt hai nắm đấm, cố nén kích động muốn tiến lên, hắn kéo thẳng thân thể, cô độc đứng ở trên đài cao.


Đại đội nhân mã ra khỏi hoàng thành, bởi vì có quá nhiều người, cho nên hành trình tương đối chậm chạp, mới đi ra Tây Giao chưa được bao nhiêu bước, mưa tuyết hung hãn lúc đầu cũng dần dần vơi bớt trong tiếng oán thán của đám binh lính, Phong Phi Duyệt động động cánh tay, mới biết cả người đau nhức, trên mu bàn tay có một khối máu ứ đọng rất lớn, nhất định là vừa rồi bị đồ ném tới đập trúng

"Mau mau, nhanh tăng tốc lên..." Người dẫn đường phía trước hét một tiếng, bên trong lồng giam, đám nữ quyến vẫn khóc lóc như cũ, e là còn nhốn nháo ầm ĩ suốt cả chặng đường.

Đoàn người ngựa đi vào Quan Đạo, thần sắc binh sĩ áp giải cũng dần giãn ra, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.

"Lộc cộc..." Tiếng vó ngựa thanh thúy, âm thanh huyên náo lúc trước đột nhiên trở nên im ắng. Chỉ nghe thấy con ngựa phía trước 'hí' lên một tiếng náo động, suýt chút thì hất rơi cả người ngồi bên trên.

"Đại nhân..."

Binh lính bao vây tiến lên, "Phía trước có động tĩnh!"

Người đàn ông phụ trách áp giải phạm nhân ghìm chặt cương ngựa, thân thể ở trên lưng ngựa nhìn khắp bốn phía chung quanh, "Không ổn!" Ông ta kêu lên một tiếng, không biết từ khi nào đã bất tri bất giác đi vào hiểm địa. Xung quanh cây cối um tùm, cành lá khổng lồ không ngừng xào xạc theo gió, chôn chân một chỗ, giống như chui vào trong ngõ cụt.

"Ầm ầm ầm..."

Một tiếng kịch liệt, từ dưới mặt đất xung quanh đoàn ngựa thồ đột nhiên có thân trúc bén nhọn phóng vụt ra ngoài, có thân cây xuyên thẳng qua dưới bụng ngựa, thị vệ đi theo lâm vào đại loạn, muốn mang binh đột xuất vòng vây, đường lui bên ngoài, cũng đã bị cây trúc chặt đứt. 'Vụt vụt...' giữa không trung, thân cây bị chém đứt hóa thành mũi tên sắc nhọn phóng như bay tới, tử thương vô số người.

Phong Phi Duyệt kinh sợ ngước mắt, đã ra khỏi hoàng thành, vẫn có người đuổi cùng giết tận không buông, là ai, nhất quyết muốn đưa Quân gia vào chỗ chết.

Quân Nghi bị dọa sợ co rúm người vào một góc, hai tay che chở phần bụng, thân trúc xuyên qua song sắt lồng giam, tốc độ cực nhanh, nàng giật nảy mình, khẩn trương tránh người một cái, may mà, chỉ là sượt qua thân.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, không kịp 'hừ' lên một tiếng, đã có người ngã xuống đất mà chết.

Đang không biết phải làm sao, lại nghe thấy tiếng vò ngựa 'rầm rập' đinh tai nhức óc, ngước mắt nhìn đi, liền trông thấy một đợt cát bụi mù mịt, giống như từ phía chân trời đang ập về đây.

Phong Phi Duyệt lập tức cảnh giác, nàng vội vàng từ trong lồng đứng dậy, hai tay nắm chặt song sắt lạnh như băng, đoàn kỵ mã của đối phương đã tiến tới trước mặt, nàng ngưng mắt nhìn theo, liền kinh hoảng đến mất hồn, bị dọa chảy mồ hôi lạnh đầy người.

Kẻ dẫn đầu, hiển nhiên là Thất Duệ!

Bộ trường bào màu đen cao quý mà lạnh lẽo, ánh mắt không giống với người bình thường, hắn thế mà lại dùng chỉ kim tuyến màu vàng tươi thêu hình một con dơi giương nhanh múa vuốt ngay trước ngực. Khát máu, mỵ hoặc, giữa hai cánh giang rộng lập tức lóe lên, mái tóc rũ xuống tới bên hông dùng một cây trâm bạch ngọc hiếm có búi sau gáy, hai chân thon dài rũ xuống hai bên bụng ngựa, ánh mắt thoáng cái liền xuyên qua đám đông, rơi lên trên người Phong Phi Duyệt.

Liếc thấy bộ dạng nhếch nhác chật vật của nàng, nam tử khẽ chau mày, roi ngựa gõ nhè nhẹ lên lòng bàn tay mấy cái, đôi tròng mắt kia, tràn đầy ý cười châm chọc. Nhưng mà lại như một mãnh thú ngủ đông, vẫn mị hoặc như cũ, vẫn tà ác như cũ.

Phong Phi Duyệt như lâm đại địch, toàn thân lạnh cứng như băng đá.

Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, thần sắc bình thản, ngữ điệu nhàn nhã, "Ta, chỉ muốn nàng ta."

"Dạ, hoàng tôn." Đám người sau lưng rối rít lĩnh mệnh, roi da trong tay vụt qua tuấn mã, một đường tiến công lên trước.

Trong rừng cây, trong lúc hỗn loạn đột nhiên xông ra một chiếc xe ngựa, Phong Phi Duyệt hoảng hốt nhìn lại, liền thấy một người thân thủ phi phàm vọt tới, đã chém bị thương mấy tên thị vệ. Lồng giam bên kia bị mở ra, hơn nữa người của Độc Bộ Thiên Nhai vây lại tấn công, đám thị vệ đã không còn tinh lực quản hết nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể toàn lực nghênh chiến. Nhị phu nhân mắt thấy cửa lồng giam bị đá văng, bà trợn tròn hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm người đàn ông chạy tới, "Chàng..."

"Đừng nói nhiều như vậy, đi!" Người đàn ông không chút do dự ôm hông bà, nhẹ mũi chân một cái, lập tức đem bà trở lại xe ngựa an toàn.

"Con gái..." Nhị phu nhân vươn tay níu lấy tay áo người đàn ông, ánh mắt sợ hãi nhìn lại sau lưng.

"Nàng đợi ở đây." Người đàn ông để cho bà ngồi vào xe ngựa, thân thể đã bay vọt ra ngoài, Phong Phi Duyệt thấy ông ấy chớp mắt đã hạ xuống trước người mình, nàng lập tức thất kinh, "Đại thúc?" (Các chế có nhớ người này hơm, là người Cô Dạ Kiết và Phong Phi Duyệt gặp trong rừng trúc lúc rơi xuống núi ấy các chế)

"Ta cứu con ra ngoài!" Người đàn ông vừa dứt lời, liền cầm trường kiếm trong tay hướng về phía thanh khóa kia chém xuống, thử một lần không ăn thua, liền tụ nội lực vung xuống lần nữa.

Cổ tay bị chấn động đến tê dại, nhưng khóa kia vẫn như cũ nằm yên không nhúc nhích, người đàn ông lộ vẻ mặt khác thường, dứt khoát chém sang bên cạnh.

Thất Duệ từ đằng xa nhìn lại, giữa đầy mày, tà tứ dụ hoặc, "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua Xích Huyền Thiết sao?"

Động tác kiên nhẫn của người đàn ông đột nhiên khựng lại, kiếm trong tay, nặng nề hạ xuống, trên mặt ông, càng nhiều thêm nghi hoặc khó hiểu, "Hắn vì cớ gì lại đối xử với con như vậy?"

Từ trong lời nói của hai người Phong Phi Duyệt cũng hiểu ra mấy phần, xem ra cái lồng sắt này, mình muốn đi ra ngoài cũng không có đơn giản như vậy, "Đại thúc, Không cần lo cho con, người mau đưa Quân Nghi rời đi, muội ấy sắp sinh rồi thân thể vô cùng yếu ớt, không chịu được mấy trận giày vò này."

Người đàn ông vẫn còn đang do dự, Phong Phi Duyệt khẩn trương, không nhịn được thúc giục, "Không đợi được nữa rồi, con sẽ không sao đâu, mọi người mau đi đi."

Quân Nghi ở trong lồng giam ngay bên cạnh, lúc này, thân thể cứng đờ không nhúc nhích nằm dựa trên cây cột, làn váy phía dưới đã bị thấm ướt, xem ra là đã bị vỡ nước ối.

Người đàn ông do dự giây lát, sau đó gật đầu, Phong Phi Duyệt mỉm cười, nàng tránh khỏi cạnh song sắt, lần nữa đứng ngay chính giữa lồng giam.

"Hoàng tôn..." Bên cạnh, thuộc hạ nhìn thấy người đàn ông kia, nhỏ giọng xin chỉ thị.

"Để hắn ta đi." Thất Duệ khẽ nhếch khóe miệng, thờ ơ nơi.

Người đàn ông ôm Quân Nghi từ trong lồng ra, ánh mắt Nhị phu nhân đầy lo lắng nhìn về phía Phong Phi Duyệt, thấy ông ấy trở về, bà khẩn trương muốn xuống xe, "Duyệt Nhi, Duyệt Nhi..."

"Đừng đi," Đặt Quân Nghi lên tấm đệm mỏng bên trong, thần sắc người đàn ông không tránh khỏi bi thương mất mát, "mau, con bé sắp sinh rồi."

Nhị phu nhân nước mắt lưng tròng, người đàn ông quay đầu lại nhìn Phong Phi Duyệt một cái, sau đó thúc ngựa phóng đi.

Trong lòng nàng chợt cảm thấy buông lỏng, như trút được gánh nặng.

Thị vệ áp giải đều bị khống chế, Thất Duệ hai chân thon dài kẹp bụng ngựa, chậm rãi, như đi vào chỗ không người.

Phong Phi Duyệt nhìn hắn đến gần, tuấn mã màu đen đi quanh lồng sắt một vòng, vó ngựa 'lạch cạch', mà nàng, lại giống như con mồi bị bắt được, đối phương cũng không vội cắn xé, mà là nắm trong lòng bàn tay, nghiền ngẫm chơi đùa.

"Cô, cuối cùng cũng là của ta." Ghìm mạnh cổ tay một cái, Thất Duệ cao cao tại thượng ở trên lưng ngựa, toàn thân chìm trong ám sắc mờ ảo, mở miệng nói một câu như vậy.


(Một chương thiệt dài, thiệt tốn sức, cơ mà chế Duệ đã quay trở lại và lợi hại hơn xưa, thiệt mừng:>>>)