Khoảng cách từ trái tim đến trái tim rốt cuộc là bao xa?
Có ai từng thử qua, dùng một chén tương tư sắc thành một bát thuốc đắng?
Rất nhiều lần, chúng ta muốn tiến lại gần, nhưng không ngờ, luôn đúng vào lúc bất tri bất giác, chỉ cùng hạnh phúc lướt ngang qua nhau, giống như chỉ thiếu một chút nữa, vạt áo của chàng, phủ lên chéo quần của ta, quấn quyện vào nhau thành một, ngoảnh đầu nhìn lại, góc xưa quen thuộc, giờ đã thành một mảnh hờ hững năm nao, làm nhòa dần ánh mắt của cả hai ta.
Ánh sáng, tuy yếu ớt nhưng lại loang lổ sặc sỡ, giống như vách tường trắng đã lâu cũ kia, tạo thành một vòng sáng rực rỡ, hắt vào đỉnh đầu nàng.
Phong Phi Duyệt nhẹ nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, dung trang an tường điềm tĩnh như trẻ con, cần cổ tinh tế khẽ ngước lên, cởi bỏ một thân phù hoa, tâm tình tựa như cũng thay đổi không ít.
Tiếng bước chân thanh thúy đạp lên mặt đá rêu xanh tiến tới, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng giam 'cạch' một tiếng mở ra, nàng ngoái đầu nhìn lại, trên tay ma ma bưng một cáu khay gỗ sơn, đi vào, "Nương nương, đây là hoàng thượng phân phó bảo người thay."
Trong phòng giam bên phải, Quân Nghi đã ngoan ngoãn thay đổi y phục, đó là một bộ áo tù nhân màu trắng, nàng tiến lên, nhận lấy y phục, cùng lúc đó, bên ngoài truyền xuống thánh chỉ.
Toàn bộ Quân gia bị hành quyết, tất cả nữ quyến hạ nhân bị đày đến biên quan, sáng sớm ngày mai lập tức hành hình.
Tiếng kêu gào chửi rủa vang lên, Phong Phi Duyệt bình tĩnh xoay người, cầm y phục trong tay mặc lên người, phong kín hai lỗ tai, không nghe thấy âm thanh mạt sát ở bên ngoài.
"Ta an uổng a, ta oan uổng a..." Tam phu nhân đập hai tay lên cửa phòng giam, kêu gào đến khàn cả giọng, "Sớm biết như vậy ta tuyệt đối không bước chân vào Quân phủ, sống thiếu thốn tạm bợ còn tốt hơn là sống không bằng chết như thế này, kiếp trước ta đã gây nên tai nghiệt gì a..."
"Hét cái gì mà hét!" Ngục tốt chỉ chỉ chỏ chỏ, "Còn ồn ào nữa ta lập tức khâu miệng ngươi lại! Ngươi tưởng rằng ngươi vẫn còn là tướng gia phu nhân à, thay đồ nhanh lên, ồn ào đến nỗi đại gia đây ngủ một giấc cũng không được yên ổn."
Trong địa lao, tiếng khóc bi ai oán thán bao trùm, tràn ngập trong không gian không lớn cũng không nhỏ này, lại tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc. Ma ma đã tự động rời đi, Phong Phi Duyệt cài vạt áo lại, hai tay thuận theo mép áo vuốt xuống dưới, đột nhiên chạm phải một thứ khác thường ngay chỗ vạt áo. Hai mắt liếc nhìn bốn phía, thận trọng từng chút một sờ sờ thử mấy cái, cuối cùng tìm được đầu mối ở thắt lưng, bên trong bộ áo tù này, lại may vào một thanh nhuyễn kiếm! Nàng có chút hoảng hốt, nhặt y phục ở bên cạnh lên, đem lọ thuốc Mạch Thần Lại đưa cho nhét vào trong tay áo lần nữa, mở bàn tay ra, bản thân nàng cũng mang theo một con dao găm tinh xảo khéo léo, độ lớn sau khi mở ra cũng không quá một bàn tay, con dao này nàng vẫn luôn mang theo bên mình cho đến bây giờ.
Phong Phi Duyệt ngồi bệt dưới đất, nếu ma ma là phụng mệnh hoàng đế, vậy thì thanh nhuyễn kiếm này, tất nhiên cũng là do Cô Dạ Kiết an bài. Lẽ nào, hắn chỉ sợ ngày mai ở trên pháp trường nàng sẽ gặp phải nguy hiểm? Trăm mối ngổn ngang như tơ vò, cửa phòng giam lại lần nữa bị mở ra, ngục tốt lúc trước cúi đầu khom lưng đi vào, bộ dáng cung kính, cùng với kẻ vừa mới quát tháo vừa rồi như hai người khác nhau, "Nương nương, hoàng thượng cho mời."
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Phong Phi Duyệt đứng lên, hai tay phủi phủi rơm vụn, cùng đi ra ngoài.
Bên ngoài, Lý công công đã đợi một lúc lâu, thấy nàng đi ra, cũng không có động tác gì khác, mà là xoay người đi ngược về hướng vừa đến lúc nãy. Phong Phi Duyệt theo sát ông ta, không bao lâu, liền đi đến trước tẩm điện của Cô Dạ Kiết.
Lý công công ra hiệu bảo nàng đi vào, nàng lại đứng ở ngoài điện hồi lâu, bóng đêm, bao trùm xuống, tháng có ngày âm trăng có lúc tròn lúc khuyết, tựa hồ, đây không giống như đoàn tụ, mà là chia ly. Phong Phi Duyệt chần chừ, bỗng nhiên, từ đáy lòng sợ bước ra một bước này, hai chân dính chặt vào một chỗ, Lý công công ở phía sau thúc giục, nàng khẽ hoàn hồn, nhấc hai chân cứng đờ, lúc này mới đi vào.
Trong điện, đập vào mắt đầy tiên lại là một bàn thức ăn nóng hổi, Cô Dạ Kiết đưa lưng về phía nàng, nghe thấy tiếng bước chân, nam tử quay đầu, đôi mắt kia, có phần thuần khiết và trong trẻo.
Phong Phi Duyệt hơi giật mình nhìn theo, đến khi hoàn hồn lại, nam tử đã đến gần trước người nàng, nàng ngước mắt đối diện, vươn tay khẽ vuốt đuôi chân mày Cô Dạ Kiết, "Đôi mắt của chàng, thật sự rất đẹp."
Hắn nắm lấy tay nàng, mở lòng bàn tay ra, sau đó đặt lên trên mặt mình, khẽ nghiêng người, môi mỏng chạm nhẹ lên trán nàng, "Duyệt Nhi, là trẫm khiến nàng chịu khổ rồi."
Phong Phi Duyệt nhắm hai mắt lại, hơi thở ấm nóng của hắn tản vấn vít trên đỉnh đầu nàng, cực kỳ cực kỳ ấm áp. Cô Dạ Kiết kéo nàng ngồi xuống, lại thuận thế ôm nàng vào trong lồng ngực mình. Thức ăn trên bàn cũng sắp nguội lại rồi, hắn với tay, múc một thìa đưa tới bên miệng nàng.
"Thiếp, thiếp tự ăn được mà." Phong Phi Duyệt cũng không quen, nhìn lại nàng một thân tù phục, mà nam tử trước người lại là long bào gia thân, tôn quý cao ngạo vạn phần.
Cô Dạ Kiết lại nhất quyết, không để nàng chạm tay vào, "Bữa này, để ta đút nàng ăn."
Cái thìa kề ngay trước miệng, nàng khẽ mở môi trái tim, cao lương mỹ vị nuốt vào trong miệng, nhưng lại nhạt như nước ốc. Đáy mắt mờ mịt như màn sương nhìn chằm chằm nam tử trước người, "Kiết, ngày mai là thiếp có thể trở về rồi."
Cổ tay khựng lại, hắn ngước mắt lên, múc một thìa cơm nhẹ đưa qua, hắn mỉm cười gật đầu, "Ăn nhiều một chút."
Phong Phi Duyệt nuốt xuống, vất vả ăn hết một chén, bàn tay nhỏ nhắn rơi nhẹ lên mu bàn tay nam tử, "Thiếp đã no rồi."
Cô Dạ Kiết bỏ động tác trong tay xuống, tỳ cằm lên đầu vai nàng, mặc dù kế hoạch đã chu toàn, nhưng xem ra lo sợ trong lòng nam tử còn lớn hơn nàng gấp nhiều lần. Phong Phi Duyệt thu hẹp đôi tay đặt trên vai hắn, cảm giác thấy bàn tay hắn vòng trên eo mình càng lúc càng chặt, "Duyệt Nhi, ta nhất định sẽ cứu nàng ra."
Nàng cười khẽ, lo lắng thấp thỏm lúc đầu hóa thành kiên định, "Chàng làm sao vậy?"
Cô Dạ Kiết bắt chước hành động lúc nãy của nàng, ngón tay cái chạm lên đầu mày nàng, theo đường chân mày lá liễu mảnh khảnh, nhẹ nhàng mơn trớn. Động tác dịu dàng mà ôn nhu, ánh mắt tinh tế chân thành như vậy, khiến đáy lòng nàng dâng lên một hồi sóng nước lăn tăn, vô số nghi hoặc. Tay phải bị nâng lên, năm ngón tay dán lên lòng bàn tay nam tử, đường vân tay cùng khắc vào nhau, hoàng đế hôn nàng, Phong Phi Duyệt không kịp phản ứng, liền bị chiếm đoạt sạch sẽ, động tác của hắn cuồng dã mà ngang ngược, không cho nàng chút cơ hội thở dốc.
Cuối cùng, hai người khó khăn tách ra, trán tựa trán, đáy mắt Phong Phi Duyệt lấp lánh, "Kiết, chàng..."
"Duyệt Nhi, ta sợ." Thanh âm nam tử khàn khàn, đôi đồng tử tinh nhuệ cũng đã tràn đầy mệt mỏi, không chịu nổi gánh nặng.
Phong Phi Duyệt không nghi ngờ gì, chỉ là nhẹ giọng an ủi, "Bây giờ tất cả cũng đã tiến hành thuận lợi theo kế hoạch lại, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Hắn gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, khóe miệng lãnh khốc kiên nghị nhàn nhạt cong lên, khẽ chạm lên đôi môi sưng đỏ của nàng, "Đúng, qua ngày mai, trẫm liền bớt đi nỗi khổ tâm lớn nhất."
Ánh mắt hắn nhìn Phong Phi Duyệt, tựa hồ còn có lời gì đó muốn nói, chỉ là do dự một hồi, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Chỉ là một khoảnh khắc do dự, hắn không có suy tính quá nhiều, thu khóe miệng lại, đem lo lắng trong lòng cưỡng ép nuốt xuống. Nhưng nào ngờ, sự đời khó liệu, chính là vì một phần do dự này, lại khiến hắn hối hận cả đời.
Lý công công ở bên ngoài thúc giục, Phong Phi Duyệt không thể không đứng dậy, trước khi rời đi, Cô Dạ Kiết dùng sức ôm lấy nàng, có cảm giác tựa như bả vai sắp sửa bị bóp vụn. Cũng giống như lúc đến, Lý công công đi đằng trước, nàng theo phía sau, mà hoàng đế, thì đứng ở bên ngoài tẩm điện, mắt nhìn nàng càng lúc càng rời xa.
Nơi đáy mắt, thân sắc mỏng manh đơn bạc kia, phá vỡ cửu cung tầng tầng lớp lớp, vây lượn quanh màn trời trên đỉnh đầu, dần dần sáng lên.
Cả đêm không chợp mắt, Cô Dạ Kiết tựa lên trụ đồng lạnh cứng, đôi mắt phượng hẹp dài xẹt qua tia bi thương, đau đớn này, trực tiếp khảm vào tim, "Nếu như chúng ta có thể đi cùng nhau, thì tốt biết mấy?"
Lời nói cô đơn trống trải biến mất trong mảnh đất hoa lệ nơi vườn ngự uyển, hắn nhắm mắt lại, bóng lưng rơi xuống đình viện, cô độc đến tan nát cõi lòng.
Hôm sau.
Trời vừa hừng đông, đám ngục tốt thô lỗ xiềng từng người một bằng khóa sắt, hai tay hai chân mất tự do, bước đi hết sức bất tiện. Phong Phi Duyệt đi theo sau lưng đám người, bị đùn đùn đẩy đẩy ra khỏi đại lao. Bên ngoài, toàn bộ nữ quyến bị áp giải vào xe tù, chuẩn bị đưa đến ngoại biên sung quân. Nàng đưa mắt nhìn lại, tốp năm tốp ba người bị giam vào cùng một chỗ, cửa xe bị mở ra một cái, ngục tốt liền đẩy Quân Nghi vào.
Phong Phi Duyệt khẩn trương đỡ nàng ấy dậy, chỉ sợ vào lúc này xảy ra chuyện rắc rối, "Tỷ tỷ, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Pháp trường!" Phong Phi Duyệt để nàng ấy nắm lấy lan can bằng gỗ bên cạnh, bánh xe tròng trành một cái, phát ra âm thanh cũ kỹ mà hoang tàn, nữ quyến Quân gia đã sớm gào khóc thành tiếng, Quân Nghi mặc dù không biểu hiện ra, nhưng đôi mắt đã đỏ bừng, hai tay dùng lực siết chặt, giấu đi ưu tư trong lòng.
Trên pháp trường, Quân lão gia cùng mười mấy vị tướng quan phạm trọng tội hướng mặt ra ngoài dọc theo hình đài, hai gối quỳ sụp, phía dưới, vô số dân chúng tụ tập lại. Trên mặt đám người nhôn nhao lộ ra phẫn hận, người chen chúc phía dưới thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí, còn có người cao giọng mắng chửi, "Giặc câu kết ngoại địch phản quốc, không được chết tử tế..."
"Đúng vậy, thừa tướng đương triều cư nhiên tham ô hối lộ, chém đi càng tốt..."
"Đến điện Diêm Vương đoán chừng cũng phải bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục..."
Quân lão gia thủy chung rũ đầu, tóc mai hai bên thái dương ông ta trắng xóa, sau một đêm tựa hồ cũng già đi rất nhiều, "Cha..."
Quân Nghi khẽ gọi một tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống, ánh mắt nàng hoang mang, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo Phong Phi Duyệt, "Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng là cha chúng ta."
Một tiếng thông báo truyền đến, chỉ thấy dân chúng đang chửi rủa oán giận đồng loạt cúi rạp người quỳ xuống, Phong Phi Duyệt nín thở, ngước mắt nhìn, hoàng đế cùng thái hậu hai cung bước xuống kiệu, hướng về phía bên này đi tới.
Dân chúng đứng dậy, hoàng đế vẫn phong thần tuấn lãnh như vậy, thái hậu một thân hoa phục, không nộ mà uy. Sau lưng, các vị đại nhân Hình bộ cùng Lại bộ đi theo, cùng với Lệ vương gia, Mạch tu và Mạch Thần Lại.
Hết thảy đã được định đoạt, ánh mắt Mạch Thần Lại nhìn cô gái trong lồng giam lộ ra trầm thống, hắn cho rằng, chính vì sự quật cường của nàng, cho nên mới không chịu uống viên thuốc kia.
Quan hành hình tuyên đọc thánh chỉ, Quân gia tội trạng rõ ràng khó chối, vây cánh liên quan cũng bị liên đới trong đó, Quân lão gia từ đầu đến cuối không hề cãi lại một câu, tất cả, âm thầm diễn ra theo kế hoạch.
"Hoàng đế, canh giờ đã đến rồi, còn chờ gì nữa?" Tây thái hậu không ngừng thúc giục, giống như là tên đã lắp vào cung.
Cô Dạ Kiết lạnh lùng đối mặt, Phong Phi Duyệt không nghe thấy âm thanh xung quanh mình, thân thể bị giam cầm trong lồng giam nhỏ hẹp, hai tay nàng nắm lấy song sắt, năm ngón tay khẩn trương siết chặt.
Đến lúc, công bố chân tướng rồi.
Hoàng đế cũng không nói gì, môi mỏng mím chặt thành một đường, đồng tử đơn bạc xuyên qua đám đông, rơi lên trên người Phong Phi Duyệt. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lại không tìm thấy bóng dáng Quân Duyệt đâu cả. Có chút nghi hoặc, nhưng không có nghĩ lệch sang hướng khác, có lẽ, bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất.
Sắc mặt thái hậu hai cung đầy đắc ý, sự kiện hôm nay, không thể nghi ngờ là diệt trừ đi cái gai trong mắt bọn họ, thống khoái vô cùng.
Phía dưới, thấy hoàng đế chần chừ không hạ chỉ, đã có người bắt đầu bàn tán chỉ trỏ, sắc mặt Tây thái hậu có hơi khó chịu, nhỏ giọng thúc giục, "Hoàng đế, canh giờ đã qua rồi!"
Cô Dạ Kiết tựa hồ vẫn không nghe vào tai, hai tay chắp sau lưng, nắm chặt, rồi buông ra, lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Con ngươi màu hổ phách rủ xuống, hắn vung tay lên một cái, chỉ thấy Lý công công lấy thánh chỉ ra, sải bước lên trước, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nguyên hoàng hậu Quân Duyệt, là trưởng nữ Quân gia, tiến cung hơn một năm, lại không làm trong chi chức mẫu nghi thiên hạ. Thời gian qua, tàn hại vô số phi tần hậu cung, lại thêm trọng tội phản quốc. Nay, đặc lệnh nữ quyến Quân gia đi lưu đày sung quân, những người còn lại, toàn bộ xử trảm, khâm thử!"
Phong Phi Duyệt phát giác ra mấy phần kỳ quái, lại thấy Lý công công hướng sang bên cạnh nói, "Mang lên đây."
Tầm mắt của mọi người toàn bộ chuyển sang một hướng, chỉ thấy mười mấy tên thị vệ đẩy một chiếc xe tù đặc chế tới, bên trên giá đỡ, là một lồng giam bằng sắt, cực kỳ chắc chắn.
Lý công công nhìn sang hoàng đế ở bên cạnh, thấy hắn nhẹ gật đầu, lúc này mới lớn tiếng nói, "Lồng giam này là dùng huyền thiết đúc ra, đặc biệt chuẩn bị để nhốt trọng phạm, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường áp tải." Ông ta bỗng nhiên khựng lại, quay sang nói với thị vệ bên cạnh, "Người đâu, nhốt Quân Duyệt vào trong."
Thái hậu hai cung hai mặt nhìn nhau, sau khi liếc mắt trao đổi, Tây thái hậu quay mặt nhìn sang Cô Dạ Kiết, "Xem ra, là bổn cung đáng giá thấp hoàng đế." Chân tình ngày xưa thế nhưng chỉ là giả ý, đừng nói là hoàng hậu, ngay cả bà ta cũng bị gạt.
Từ nơi đáy mắt nam tử chợt thoáng qua tia đau đớn, hắn nhẹ ngước khuôn mặt anh tuấn, dương quang chói mắt, "Đế vương vốn nên vô tình, Tây thái hậu nên hiểu rõ hơn trẫm."
Phong Phi Duyệt trơ mắt nhìn cửa lồng sắt bị mở ra, Quân Nghi bên cạnh khẩn trương ngăn cản trước người nàng, "Không được, không được..."
Nàng vươn tay kéo Quân Nghi lại phía sau, hai vai bị thị vệ kiềm chặt, dẫn xuống.
Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, Phong Phi Duyệt ngửa cằm lên, tầm mắt lần lượt quét qua đám người bên trên, mỗi người một biểu cảm, nàng nhìn thấy trầm thống trong ánh mắt Mạch Thần Lại, nhìn thấy vẻ ẩn nhẫn của Lệ vương gia, nhìn thấy, còn có đôi đồng tử như lưu ly của hoàng đế, là một kiểu thần sắc vô cùng phức tạp, nàng cố năm lần bảy lượt vẫn nhìn không thấu. Không có sự dịu dàng trầm ấm quen thuộc, độ cao hắn đưa mắt nhìn xuống, kéo khoảng cách giữa bọn họ ra xa thật xa, vươn tay, lại không thể chạm tới.
Sau lưng, bị đẩy mạnh một cái, cửa lồng giam 'sầm' một tiếng đóng lại, lực đạo rất mạnh, đến lòng bàn chân cũng đều phát run.
Chuyện này, là cớ làm sao?
Phong Phi Duyệt kinh hoảng, con ngươi thanh tĩnh thốt nhiên hiện lên mấy phần sợ hãi, như thế này là sao?
Vì sao, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Quân Duyệt? Đao phủ đã bắt đầu chuẩn bị, lưỡi đao sáng loáng xẹt qua hốc mắt Phong Phi Duyệt, phản chiếu gương mặt đầy kinh sợ của nàng, nàng khẽ mở cánh môi nhỏ nhắn, thế giới, ở trong mắt từ rõ ràng dần chuyển thành mơ hồ, lạnh lẽo đong đưa, khiến phần kiên định trong lòng nàng, từ từ sụp xuống, cho đến khi 'oành' một tiếng, long trời lở đất.
(Tuần này chip thi cử nhiều nên để các gái đợi lâu, sẽ cố gắng bù một chương trong tuần cho các tình yêu luôn, đừng giận chip nha, moah moah...)