Chương 149: Dấu Ấn Chân Tướng

Phong Phi Duyệt nhịn đau, bả vai như sắp bị níu đứt, đám người bên cạnh vội vàng tiến lên muốn tách hai người ra. Thần sắc cô gái gớm ghiếc dữ tợn, hai tay không thể chờ đợi vén mái tóc để lộ ra khuôn mặt.

Là Quân Điềm.

Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, thế nhưng đã bị hành hạ thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Quân Điềm tuyệt đối không ngờ rằng, hoàng đế chẳng những không sủng ái cô ta, ngược lại còn ném cô ta vào địa lao chẳng thèm ngó ngàng. Cô ta dễ dàng tin tưởng lời của Thi Tiệp Dư như vậy, nhưng lúc hướng về phía nàng ta cầu cứu, lại kinh ngạc thấy nàng ta dứt khoát rời đi. Lúc ấy, trên mặt Thi Tiệp Dư thậm chí còn mang theo ý cười vô hại, thần thái ung dung.

Ở trong địa lao mấy ngày, Quân Điềm mơ hồ phát giác khác thường, cho đến khi toàn bộ Quân gia bị bắt, lúc này cô ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Nghiêm hình bức cung, ai ai cũng cắn chặt răng, bởi vì, một khi hé miệng ra, cũng đồng nghĩa với án trảm.

Nhưng không ngờ, đến lúc vết thương chồng chất, một tờ chiếu thư của hoàng đế, hoàng hậu được đưa vào cung, cư nhiên trong một đêm phá nát bấy hy vọng của mọi người, thừa nhận Quân gia mưu phản.

Ngục tốt khó khăn lắm mới tách được hai người ra, dây roi trong tay gào thét vụt tới, quất lên trên mu bàn tay Quân Điềm. Cô ta kêu đau liên hồi, thân thể ngã ngửa ra sau. Phong Phi Duyệt nghiêng nửa người trên sang một bên, cau chặt chân mày vuốt vuốt chỗ bả vai.

"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..." Quân Điềm cuộn người thành một đoàn, hai tay chống hai bên người, kéo hai chân khập khiểng về phía vách tường, ngục tốt trừng ngược cặp mắt lên, ngữ khí hung ác "Còn dám làm loạn, lập tức chặt đứt chân còn lại của ngươi!"

Cô gái bị dọa sợ vội vàng ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn như cũ tràn đầy phẫn hận nhìn về phía Phong Phi Duyệt, hai tay nắm chặt rơm rạ trải dưới đất, hàm răng nghiến lại thật chặt.

"Đi!" Sau lưng, bị đẩy một cái, Phong Phi Duyệt lảo đảo tiến lên, thế nhưng trong địa lao vì động tĩnh vừa rồi của Quân Điềm mà náo loạn. Từng đôi cánh tay tràn đầy dữ tợn từ trong địa lao thò ra, thân thể bị chen chúc ở bên trong không thể động đậy, ngục tốt thấy thế, vội vàng rút dây roi trong tay vụt lên liên hồi, Phong Phi Duyệt đi ở chính giữa, thi thoảng, lại có người phá gông xiềng xông lên muốn đưa nàng vào chỗ chết.

"Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa..." Quân lão gia đau đớn không thôi, cùng chen lẫn với những người khác chửi rủa mạt sát.

"Hầu hoàng đế ngủ vài đêm, liền không phân biệt được ai là ai..." Hai tay Tam phu nhân nắm chặt cửa phòng giam, mở miệng châm chọc. Phong Phi Duyệt vốn chỉ định im lặng cúi mặt bước đi, vừa nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức vô hồn, bước chân bao người tôn sùng dừng lại, thân mình đã tiến trước tới trước người bà ta.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì..." Song sắt thô ráp dập vào lòng bàn tay đau đớn, Tam phu nhân nuốt nước bọt, không khỏi chột dạ.

Phong Phi Duyệt bình thản liếc một cái, ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn, qua giây khắc, liền dời tầm mắt đi, hướng về phía trước đi tới.

Tam phu nhân đưa tay khẽ vỗ ngực, cho đến khi ngục tốt đẩy Phong Phi Duyệt vào phòng giam nhốt lại, lúc này bà ta mới dám mở to miệng ra mắng.

Không nghĩ ngợi nhiều ngồi thẳng dậy, Phong Phi Duyệt dùng chân đẩy rơm rạ dưới đất ra, nàng bước đi tới góc phòng, ngồi lên trên chiếc giường đơn sơ. Vòng hai chân lại, nàng để cằm tỳ lên trên đầu gối, bên ngoài chỉ toàn là âm thanh ngục tốt vung roi 'vút vút', qua một hồi, liền an tĩnh trở lại.

"Tỷ tỷ..."

Phong Phi Duyệt dựng người dậy, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một hồi 'sột soạt', là âm thanh thân thể di chuyển trên rơm rạ, "Tỷ tỷ..."

Xác định mình không có nghe nhầm, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Quân Nghi ôm bụng, đang cố sức tựa lên trên vách tường. Đôi đồng tử tinh lanh của Phong Phi Duyệt quét quanh bên ngoài một vòng, sau đó cả người ngang nhiên xông qua.

"Tỷ tỷ..." Vẻ mặt Quân Nghi đầy lo lắng, "Hoàng thượng nói tỷ đã cung khai, là thật sao?"

Phong Phi Duyệt vươn tay đặt lên bàn tay lạnh như băng của cô gái, hoàng đế cũng coi như chiếu cố, e rằng Quân Nghi là người duy nhất không bị trọng hình, "Chủ tâm mưu phản của Quân gia rõ như ban ngày, hoàng đế quyết tâm phải diệt trừ cũng không sai, chúng ta không có tâm tư để mà quan tâm người khác." Nàng ngồi xổm xuống, sau lựng tựa lên khúc gỗ khô lổm nhổm.

Quân Nghi hiểu tính khí Phong Phi Duyệt, nàng rút hai tay lại đặt lên trên bụng, cũng bắt chước Phong Phi Duyệt tựa lưng ra sau, do dự năm lần bảy lượt, cuối cùng nàng nâng tầm mắt lên, phía trên địa lao có một ô cửa sổ rất nhỏ. Ánh mắt trời xuyên qua rọi vào đây, rất mảnh, rất yếu ớt, bụi mù phất phơ tung lên nhảy múa giữa khoảng trống hạn hẹp kia, "Tỷ tỷ, tỷ nói, huynh ấy còn có thể trở về không?"

Lông mi cong dài hắt xuống một đường bóng mờ, Phong Phi Duyệt gảy mái tóc ra đằng sau, "Yên tâm đi, trên đường trở về Huyền Triều, Quân Ẩn đã đào tẩu thoát thân rồi."

"Thật sao?" Quân Nghi quay đầu lại, khó nén thần sắc hưng phấn trên mặt.

Phong Phi Duyệt gật đầu, hoàng đế đã hạ lệnh dùng hết tốc lực truy nã, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, "Bây giờ nên lo lắng nhất, chính là bản thân muội. Ngộ nhỡ lâm bồn trên đường, thì phải làm sao đây?"

"Trên đường?" Quân Nghi không hiểu, thân thể theo đó xoay ngược lại.

Phong Phi Duyệt giấu đi lo lắng, lại nghe thấy từ phòng giam bên trái truyền đến một hồi châm chọc, thân ảnh cô gái từ trong góc bò ra ngoài, "Thật không ngờ, hoàng hậu cũng có kết cục như vậy."

Nàng âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy vài phần quen thuộc, nhíu mày ngẫm nghĩ giây lát, mới sực nhớ ra người kia hẳn là nha hoàn cận thân của Lý mỹ nhân. Chẳng trách, nàng tìm kiếm một hồi lâu không thấy, thì ra là bị nhốt vào tử lao, "Sao ngươi lại ở trong này?"

"Còn không phải là vì ngươi sao, vốn chỉ là một chuyện cũ năm xưa, ngươi lại cứ khăng khăng cố tình tra xét, hại chết Lý mỹ nhân. Bây giờ, lại hại ta vùi mình trong tử lao tối tăm không có ánh sáng mặt trời này, lần này quá tốt rồi, ngươi cũng tự đưa thân vào đây rồi." Giọng điệu cô gái đầy ai oán, áo tù đơn bạc không chịu nổi, cô ta quỳ gối trên nền đất, xem ra, là đã bị nhốt ở nơi này từ lâu rồi.

"Về cái chết của Lý mỹ nhân, ta cũng thấy hổ thẹn trong lòng." Phong Phi Duyệt ngước cằm lên, nói hết sức chân thành.

Cô gái nghe vậy, khí thế dọa người lúc đầu cũng dần lắng xuống, cô ta khẽ thở dài, thân thể mềm nhũn, nghiêng người dựa lên vách tường, "Chết đi như vậy, cũng coi như giải thoát, ta hầu hạ Lý mỹ nhân cả đời, nương nương sống quá khổ, quá mệt mỏi. Mỗi ngày, đều trải qua trong lo sợ bất an, thậm chí, đến cảm giác an toàn để ngủ một giấc cũng không có, suốt ngày suốt đêm, đều bị ác mộng quấn thân."

Phong Phi Duyệt nhướn thẳng người dậy, có chút khó hiểu, "Vì sao?"

Cô gái khẽ mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn giãn ra, "Đều là người sắp chết, ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết. Chữ viết bị đóng dấu trên người Lý mỹ nhân, là tên của một người."

Phong Phi Duyệt đã biết từ sớm, nàng cũng không mở miệng, chờ cô ta nói tiếp.

"Từ nhỏ ta đã đi theo nương nương, lúc ở ngoài cung, chúng ta cũng coi nhau như tỷ muội, Lý mỹ nhân vốn xuất thân không tốt. Nương nương tính tình ôn hòa, đối với hạ nhân khoan hậu thiện lương, khi đó, cũng coi như nhất thời chuyên sủng." Phong Phi Duyệt thấy cô gái hồi tưởng đến thất thần, không nhịn được muốn tiến lại gần, Quân Nghi sau lưng khẩn trương cầm lấy tay vạt áo nàng, "Tỷ tỷ, đừng đi."

Nàng vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quân Nghi mấy cái, ý bảo nàng ấy yên tâm.

Dịch thân thể sang bên kia, cô gái cũng không phát giác, vẫn cứ tiếp tục nói, thanh âm từ bình tĩnh lúc đầu dần chuyển thành run rẩy, hay tay nhỏ nhắn cũng siết lại thật chặt đặt lên đầu gối, "Nhưng mà có một ngày, mọi thứ đều thay đổi. Ta còn nhớ, hôm đó trời mưa rất to, âm thanh 'ào ào', giống như cầm chậu nước xối từ trên xuống vậy, cả ngày Lý mỹ nhân không thấy bóng dáng đâu, ta tìm khắp mọi nơi, vừa định đi ra ngoài bẩm báo hoàng thượng, lại thấy nương nương hồn xiêu phách lạc trở về. Trên người, bị mưa dội ướt toàn bộ, khi đó, khí trời rất lạnh, hai tay nương nương ôm chặt hai vai, ta tiến lên nói chuyện với nương nương, nhưng mà nương nương chẳng có một chút phản ứng nào cả, toàn thân ướt nhẹp đi vào trong điện."

"Hết rồi, hết rồi..."

"Đây là câu nói nương nương lặp đi lặp lại liên tục, lúc ấy ta cũng không suy nghĩ nhiều, hầu hạ nương nương tắm rửa thay y phục xong, Lý mỹ nhân lại chần chừ không chịu đi ngủ, ngồi ở bên giường, ý vị lặp đi lặp lại, 'hết rồi, hết rồi'. Ta bị dọa đến hoảng hồn, vừa định tiến lên ôm lấy nương nương, lại bị người dùng sức đẩy ra. Từ đó về sau, Lý mỹ nhân giống như là người mất hồn vậy, không một ai biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong cái đêm mưa đó. Hoàng thượng cũng có đến mấy lần, thấy bộ dáng nương nương như vậy, lại càng thêm lãnh đạm, đến cuối cùng, thì không còn tới lui gì nữa."

"Vậy, ngươi chưa bao giờ hỏi qua sao?" Phong Phi Duyệt đi tới bên cạnh cô gái, ở giữa, chỉ cách mấy thân gỗ khô rắn chắc.

"Ta hỏi rồi," Cô gái vẫn đang đắm chìm trong kí ức, "ta nói, Lý mỹ nhân, có chuyện gì, người đừng nên giấu trong lòng, thử nói với nô tỳ, nói không chừng, nô tỳ có thể giúp người phân ưu."

"Lúc nấy nương nương nghe xong, hình như cũng hoàn hồn trở lại, thế nhưng lại ý vị rơi nước mắt, nương nương nói, 'ngày đó, ta không nên đi ra ngoài, tại sao ta không ngoan ngoãn ở trong điện, tại sao, lại nhìn thấy thứ không nên thấy.' Ta khẩn trương muốn hỏi tiếp, ta hỏi nương nương, đã nhìn thấy cái gì, nương nương ngơ ngác nhìn ta, đột nhiên vung hai tay bịt kín lỗ tai, nói, 'hết rồi, hết rồi'..."

"Hết rồi?" Phong Phi Duyệt ngẫm nghĩ, xem ra, trên người Lý mỹ nhân nhất định là cất giấu một bí mật không thể để người khác biết, "Vậy sau này, vì sao lại ủi cái tên đó lên trên người?"

"Ngày đó, chuyện cũng đã lâu rồi, tâm tình nương nương lúc tốt lúc xấu, ta vẫn luôn không yên lòng, nhưng chỉ mới đi ra ngoài một lúc, khi trở về..." Từ trong giọng nói của cô gái, truyền đến nấc nghẹn, khóe mắt đã ươn ướt, "Lúc ấy, vừa đi vào đại điện, liền trông thấy Lý mỹ nhân thống khổ cong người nằm dưới đất. Trong không khí, có mùi cháy khét, hai tay nương nương lôi kéo vạt áo trước, vẻ mặt cực kỳ thống khổ. Lúc ấy, ta bị dọa sợ đến tắc cả tiếng, chỉ thấy trước ngực nương nương lưu lại một vết bỏng bị sắt nóng ủi lên đang chảy máu đầm đìa."

Cô gái đóng hai mắt lại, Phong Phi Duyệt cũng không quấy rầy.

"Ta không ngừng truy hỏi, nương nương rốt cuộc vì sao phải làm như vậy, nhưng mà Lý mỹ nhân lại nói, vết bỏng ủi lên đây, là tên của một người, Thi Tiệp Dư! Lúc ấy ta không hiểu, muốn đi gọi ngự y, lại bị nương nương giữ lại, người nói, hoàng thượng sẽ lập tức xuống tay với mình, tất cả mọi chuyện, hết thảy đều là vì Thi Tiệp Dư, người không thể quên được phần thù hận này, cho nên, mới khắc tên của cô ta lên trên người mình, cho dù có một ngày, thần trí mơ hồ không rõ, người cũng phải tự mình ghi nhớ mối hận này."

"Từ đầu đến cuối, Lý mỹ nhân không hề nói ra nguyên nhân là vì sao?" Phong Phi Duyệt ghé mắt hỏi khẽ.

Cô gái lắc lắc đầu, "Không có, nương nương không hề nhắc tới nửa chữ, nhưng ngày hôm sau, đúng như lời nương nương nói, đã xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện gì?" Phong Phi Duyệt cả kinh, vội vàng hỏi.

"Hoàng thượng cho người đem đến đây một chén thuốc, nói là, để Lý mỹ nhân bổi bổ thân thể." Cô gái khẽ dừng lại, thanh âm nặng nề, "Nhưng, Lý mỹ nhân dường như đã phát hiện ra từ sớm, nói gì cũng không chịu uống..., cuối cùng, là bị người ta cưỡng chế rót vào trong miệng. Bọn họ vừa mới rời đi một khắc trước, một khắc sau, Lý mỹ nhân liền phát điên." Phong Phi Duyệt nghiêng người dựa sang bên cạnh, lâm vào trầm tư, cô gái tỳ đầu trên đầu gối, thê lương nói, "Hoàng thượng lưu lại cho Lý mỹ nhân một cái mạng, nhưng lại giam cầm tâm trí của người. Điên rồi, chuyện gì cũng chẳng thể nhớ được, nương nương thường hay hỏi ta, trên người của mình tại sao lại giống như bị người ta cắn một nhát, ta nói, đó là chữ viết, là tên của một người. Nương nương hỏi, là ai..."

Cô gái khóc ra thành tiếng, "Nương nương đã quên hết rồi, ta không có nói cho người biết, nếu đã như vậy, cũng không cần nhớ lại nữa, tiếp tục sống thật tốt."


Những ngày trong địa lao, không phân biệt nổi là ban ngày hay ban đêm, bầu bạn với họ, cũng chỉ có mấy ngọn đèn dầu ảm đạm tối mờ này.

Phong Phi Duyệt tựa vào bên cạnh, mỗi canh giờ trôi qua, lại có phạm nhân bị lôi ra ngoài, sinh và tử, ở nơi này lại có vẻ không ăn khớp nhau như vậy.

Có người, bình bình thản thản bước đi, có người, đến lúc sắp chết, vẫn còn hèn mọn cúi đầu. Cuối cùng đổi lấy, là bị lôi ra ngoài không còn chút tôn nghiêm...

"Lệ vương gia, Lệ vương gia..."

"Cút, bản vương phiền lắm."

"Lệ vương gia, hoàng thượng có lệnh..." Ngục tốt không ngăn cản được hắn, ý vị cúi đầu khom lưng bên cạnh.

Nam tử không nói thêm gì nữa, một chưởng trực tiếp đẩy ngược tên ngục tốt ra xa, "Còn đuổi theo nữa, bản vương tháo đầu của ngươi xuống."

Ngục tốt bị đánh đến thất điên bát đảo, đứng ở góc tường bụm mặt, quả nhiên không dám nhón lên trước nửa bước.

Phong Phi Duyệt chau mày, mình cũng đã lâm nạn đến mức này, chẳng lẽ hắn còn phải theo tới tận đây cười nhạo một phen mới hả dạ? Dứt khoát không thèm để ý tới, vẫn như cũ đưa lưng về phía bên ngoài.

Trên bả vai bị vỗ nhẹ, nàng ngước hai lỗ tai lên, liền nghe thấy âm thanh tà mị kia ghé vào bên tai mình, "Giả chết à?"

Người này, quả thật trong miệng không có được câu nào hay ho. Phong Phi Duyệt có chút ảo não ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt gần trong gang tấc của hắn, khóe miệng cứng nhắc nâng lên, "Lệ vương gia."

Nam tử thu hồi nụ cười, hai mắt đột nhiên hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Nàng vì sao lại nhận tội?"

Phong Phi Duyệt chỉ đáp lời một cách châm chọc, liếc mắt một cái, "Quân gia vẫn luôn là cái gai trong mắt ngài, trừ đi, không tốt sao?"

"Quân gia thì phải," Ngữ khí nam tử vẫn kiên định như cũ, hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, "nhưng nàng thì không."

"Có gì khác biệt sao?" Phong Phi Duyệt đứng dậy theo, ánh mắt lãnh đạm.

Lệ vương gia quét đôi mắt hẹp dài nhìn nàng chằm chằm, "Nàng hà tất phải chịu khổ cùng bọn chúng."

Đáy mắt người con gái lóe lên tia cảnh giác, đồng tử cũng theo đó khẽ nheo lại, đôi tay nắm lấy thanh gỗ trước người, "Lời này của ngươi, là có ý gì?"

Lệ vương gia đưa mắt nhìn quanh, ngục tốt bên cạnh đều không dám tiến lên, hắn khẽ nhếch khóe miệng, có chút ngả ngớn, nhưng càng nhiều hơn là nghiêm túc, "Bây giờ, ba lần hội thẩm vẫn còn thiếu một lần cuối cùng, đêm nay, ta dẫn nàng đi."

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, rồi có chút thất thần, hai tay vừa định rụt trở về, lại bị hắn nắm chặt không thể động đậy, "Ngươi buông ra!"

Bàn tay thon dài bao trọn cả bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nàng cũng không giãy giụa nữa, nói châm chọc, "Ta dựa vào cái gì mà đi với ngươi?"

"Bởi vì nàng rất thú vị, bản vương muốn." Giọng điệu mạnh bạo như vậy, nhưng gương mặt hắn vẫn như cũ, nghiêm túc, mị hoặc nhân tâm.

Phong Phi Duyệt mỉm cười, bàn tay Lệ vương gia lại càng dùng lực siết chặt, ngữ khí đột nhiên hạ xuống nặng nề, "Nàng cho rằng, hoàng đế thật sự sẽ cứu nàng?"

Nàng mặt không biến sắc, nhưng trái tim bỗng nhiên run lên.

"Hắn nói Quân Duyệt chưa chết, nàng liền tin? Hay là, tự nàng có thể xác định, người đó chính là hoàng hậu?" Lệ vương gia khẽ chau đầu mày tuyệt đẹp, hắn hạ thấp giọng, bàn tay kiềm chặt không để Phong Phi Duyệt có cơ hội lui ra.

"Ngươi..." Như bị sét đánh, trong đầu nàng choáng váng một hồi, không kịp phản ứng.

"Đêm nay đi theo ta, có lẽ vẫn còn kịp." Lệ vương gia vẫn kiên trì như cũ, "Quân Duyệt đã sớm chết rồi, đến lúc đó trên hình đài, hoàng đế không thể nào đổi người được, nàng sẽ trở thành người chết thay thôi."

Phong Phi Duyệt nghiêng người tiến lên, hai mắt như ánh đuốc, "Làm sao ngươi biết được?"

"Nàng cho rằng người khác đều là đầu gỗ giống nàng sao?" Đã đến lúc này, hắn vẫn còn lòng dạ châm chọc.

"Không thể nào." Thanh âm Phong Phi Duyệt run rẩy, nhưng vẫn kiên trì như cũ, đôi tay dùng sức vùng vẫy thoát khỏi lòng bàn tay hắn, "Ta không tin được ngươi."

Lệ vương gia rõ ràng ngẩn ra, đôi đồng tử đen sâu trở nên hung hiểm, "Nàng nhất quyết?"

"Không ai ép buộc." Phong Phi Duyệt nói thẳng thừng, thân người đã lui vào trong góc. Nam tử cũng không lập tức rời đi, mà ngồi ở bên ngoài phòng giam một lúc lâu.


Trong lòng bức bối hỗn loạn, lời Lệ vương gia nói khiến nàng không phân biệt được thật giả, đến sau giữa trưa, Phong Phi Duyệt bị mang ra khỏi địa lao, dẫn đến đại đường Hình bộ.

Thượng đại nhân đã nắm chắc mười phần, đem thư nhận tội để dưới đất, "Lăn dấu tay vào, sáng sớm ngày mai hành hình."

Nhanh như vậy, mặt đất lạnh như băng dập vào hai đầu gối nàng đau đớn, Phong Phi Duyệt liếc nhìn bàn tay mình, một hồi lâu không có chút cử động.

"Bây giờ nếu muốn đổi ý cũng đã muộn rồi." Thượng đại nhân 'hảo tâm' khuyên nhủ, Phong Phi Duyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút sợ hãi, lại mang theo một phần mông lung.

Đổi ý?

Hừ...

Dứt khoát quyết ý, cầm chưởng ấn đóng xuống, bởi vì nàng đã nói, nàng không tin được Lệ vương gia.

Toàn bộ ánh mặt trời đánh vào đầu vai, Phong Phi Duyệt tham luyến hít thật sâu mấy hơi, thật mai, qua ngày mai là có thể đi ra ngoài rồi. Nơi tối tăm không có ánh sáng như vậy, thật sợ cứ tiếp tục nán lại như thế này, sẽ bị ép đến phát điên.

Chỗ khúc rẽ, mấy tên thị vệ nhìn thấy Mạch Thần Lại liền vội vàng hành lễ, nam tử nở nụ cười ôn hòa, "Có thể trì hoãn chút thời gian, cho ta nói với nương nương vài câu có được không?"

Hai thị vệ hai mặt nhìn nhau, một tên trong đó gật đầu, ra hiệu bảo tên kia lui về phía sau, "Mạch y sư, ngàn vạn lần đừng khiến tiểu nhân khó xử."

"Yên tâm, chỉ một lúc mà thôi." Nam tử cười ấm áp, Phong Phi Duyệt theo hắn đi sang bên cạnh.

"Lời ít ý nhiều," Sắc mặt Mạch Thần Lại bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, thừa dịp đám thị vệ không chú ý, đem bình sứ bỏ vào trong tay Phong Phi Duyệt, "ăn nó vào."

"Đây là cái gì?" Nàng không hiểu ngước mắt.

"Hoàn hồn đan," Thần sắc nam tử lạnh lẽo, tầm mắt lướt qua vách tường cao, cuối cùng, trở lại trên người Phong Phi Duyệt, "đêm nay nàng cứ ăn nó vào, sáng sớm ngày mai, ta tự có cách của mình."

Siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt nàng trong suốt, mang theo một phần cảm động, đáy lòng, lại mang theo phiền muộn vô hạn, "Lại..."

Lần đầu tiên Mạch Thần Lại nghe nàng gọi mình như vậy, lập tức sửng sốt, ngay sau đó giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, "Đây là ta cam tâm tình nguyện, huynh không cần lo lắng."

"Như thế này không giống nàng ." Nam tử đau lòng không thôi.

"Ta, đã không còn là ta nữa." Phong Phi Duyệt vãn môi, cầm đồ trong tay trả lại cho nam tử.

Mạch Thần Lại thấy thị vệ bên cạnh đi tới đây, vội vàng nghiêng người, ngăn trở tầm mắt bọn chúng, "Ta hy vọng nàng suy xét cẩn trọng."

Phong Phi Duyệt còn chưa kịp giao nó ra, chỉ có thể vội vàng nhét vào trong tay áo, sắc mặt chuyển thành bình tĩnh.

*