Chương 148: Thư Nhận Tội

Phong Phi Duyệt không nhịn được, tiếp theo tiện đà bật cười, "Đúng, đó là chim."

"Vậy, nàng vì sao lại đi đến Huyền Triều?" Hoàng đế áp gương mặt anh tuấn lên trước, nghi vấn dồn nén đã lâu, bây giờ mới có thể mở miệng hỏi ra lời.

Phong Phi Duyệt khẽ nhíu mày, câu hỏi này, ngay cả nàng cũng không giải thích rõ ràng được, "Thiếp nhớ, lúc ấy, từ trên xe rơi xuống vách đá, thế nhưng khi tỉnh lại, lại vùi mình ở sa mạc. Về sau, gặp được Quân Ẩn, ngày đó gặp phải chàng ở Lạc Thành, chính là ngày đầu tiên thiếp tới đây."

Cô Dạ Kiết vươn tay vạch sợi tóc rơi trước trán nàng ra, hắn trước giờ không tin vào số mạng, bây giờ nghe nàng nói thần kỳ như vậy, cũng bất tri bất giác tin tưởng vài phần.

Cả đêm không chợp mắt, trừ những lúc nói với Phong Phi Duyệt vài chuyện thời hiện đại, phần lớn thời gian là trầm mặc, trên giường rồng, hai người cùng tựa vào nhau, cũng không qua bao lâu, trời đã sáng lên. Thị vệ ngoài điện bị rút đi toàn bộ, mấy ngày liên tục hoàng đế tìm chữ viết của Quân Duyệt, để cho nàng ở trong điện cẩn thận bắt chước từng chút một.

Thức ăn được đưa vào tẩm điện, ngoại trừ Lý Yên, toàn bộ cung nữ thái giám phục vụ bên ngoài điện, một bước cũng không được lại gần.

Phong Phi Duyệt viết chữ, hoàng đế thi thoảng có đi ra ngoài mấy lần, thời gian còn lại, hầu như luôn ở trong đại điện. Thượng đại nhân tới lui mấy lần bẩm báo, Quân gia vẫn như cũ không chịu cung khai, khổ hình trong đại lao tựa hồ chẳng có chút tác dụng nào. Trong cung, thái hậu nghe vậy, càng thêm nôn nóng tìm đến mấy lần, Cô Dạ Kiết dứt khoát không gặp mặt, nhất quyết ở lại trong điện.


"Nghe nói, Quân gia sụp đổ rồi." Mạch Tu một thân lãnh đạm, hướng sang Mạch Thần Lại bên cạnh nói.

Nam tử không giấu được vẻ lo lắng trong mắt, Quân gia một khi bị định tội mưu nghịch, nhất định sẽ náo động toàn bộ Huyền Triều, mà Phong Phi Duyệt thân làm hoàng hậu sẽ bị lôi xuống nước đầu tiên, "Trong cung, đồn đãi như vậy."

"Con thành thực nói với sư phụ, con đối với hoàng hậu, có tình cảm hay không?" Mạch Tu chắp hai tay sau lưng, bóng dáng cao lớn đứng cạnh Mạch Thần Lại khó bề so cao thấp, hai mắt nhìn thẳng, nghiêm túc đối diện nam tử.

Mạch Thần Lại cũng không trả lời, nhưng trong lòng đã có đề phòng, lần trước hắn tin tưởng Mạch Tu, khiến bản thân cùng Phong Phi Duyệt hoàn toàn lọt bẫy, nam tử mặt không biến sắc, vẫn trước sau như một đáp lời, "Đồ nhi không dám."

Mạch Tu nhìn đi chỗ khác, một tay kéo ống tay áo, thanh âm khó phân nặng nhẹ, "Vi sư vốn định giúp con, nhưng không ngờ con vẫn e dè thận trọng như vậy."

Tròng mắt nhẹ rủ xuống, bây giờ Phượng Liễm Cung cảnh còn người mất, bên trong hoàng cung nội uyển không chỗ nào không có trọng binh canh giữ, muốn gặp mặt Phong Phi Duyệt một lần cũng khó khăn. Mặc dù không thể tin tưởng Mạch Tu nữa, nhưng trình độ bào chế thuốc của ông ta thâm hậu hơn mình, nếu ông ta thật sự muốn giúp, có lẽ nói không chừng sẽ có cách gì đó, "Sư phụ, người nói vậy là có ý gì?"

Người đàn ông im lặng không lên tiếng, ngón tay thon dài sạch sẽ từ trong tay áo móc ra một bình sứ, ngón cái cùng ngón trỏ mở ra, đưa tới trước mắt Mạch Thần Lại, "Trong này, chỉ có một viên đan dược, cũng chỉ có thể cứu một cái mạng."

Đưa tay nhận lấy, Mạch Thần Lại mở nắp bình ra, đặt giữa cánh mũi ngửi nhẹ, "Đây, chẳng lẽ là..."

"Đúng," Mạch Tu gật đầu, "đây là hoàng hồn đan mà năm đó sư phụ ta để lại, ta vẫn luôn mang theo bên người, lão nhân gia khi đó đã dặn dò, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được lấy ra." Ánh mắt người đàn ông dưới cặp chân mày hiện lên hết sức chân thành, "Bây giờ, vi sư giao nó vào trong tay con, hy vọng, con có thể khiến nó hữu dụng."

Năm ngón tay Mạch Thần Lại dùng sức nắm chặt, bình sứ thuần chất tinh tế, dán sát vào da thịt, lạnh như băng nhưng lại mang theo hy vọng ấm áp, "Sư phụ, thứ trân quý như thế này, đồ nhi không nhận nổi."

"Mạng người quan trọng, nếu như con đối với hoàng hậu thật sự có tình cảm, thì cứ lấy thuốc ra, nếu như không có, cũng đừng lãng phí thứ đan dược hiếm có này." Mạch Tu nói dứt khoát, ánh mắt dính chặt vào người nam tử.

Bàn tay Mạch Thần Lại nắm lấy bình sứ, nắm chặt rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, năm lần bảy lượt như vậy, mới bỏ nó vào trong tay áo mình, "Tạ sư phụ."

Người đàn ông mỉm cười, bước chân đã đi ra ngoài.

Mạch Thần Lại trở về phòng luyện đan, vừa mới cởi y phục trên người xuống, liển nghe thấy cửa điện bị mở ra, Lâm Doãn không chút kiêng dè đi vào trong. Nam tử dừng động tác trên tay lại, hắn cầm trường sam giắt lên trên kệ, gương mặt tuấn tú hướng sang cô gái cười trêu, "Một cô gái trẻ chưa xuất giá, ra ra vào vào tùy ý như vậy, cẩn thận sau này không tìm được nhà chồng tốt."

"Sư phụ đừng có dọa người," Lâm Doãn đặt đồ lên bàn, hai tay cầm lấy khăn sạch lau chùi, "hơn nữa, ai muốn xuất giá chứ, con muốn đi theo người cả đời, như vậy cũng rất tốt mà." Cô gái không bận tâm Mạch Thần Lại bật cười, đi lấy một bộ y phục sạch sẽ để nam tử chuẩn bị thay.

"Đều tại ta, để mặc con tùy tiện quen rồi."

Lâm Doãn chỉ cười không nói gì, đứng sau lưng hắn, vừa định cầm y phục mặc lên, liền không nhịn được kinh hô thành tiếng, "Sư phụ, trên lưng người bị làm sao vậy?"

Mạch Thần Lại ngoái đầu qua, tóc đen cũng rơi xuống, "Trên lưng?"

"Đúng vậy, người xem." Lâm Doãn lo lắng kéo hắn tới trước gương đồng, trên da thịt săn chắc màu mật ong, lại có một vết bầm tím lớn cỡ bàn tay, nhìn qua, giống như vết máu ứ đọng. Mạch Thần Lại trở tay sờ nhẹ, không đau không ngứa, lơ đễnh nói, "Có lẽ không cẩn thận va vào đâu đó."

Sắc mặt Lâm Doãn lại mù mịt không yên, đưa một ngón tay thử chọc chọc dưới bả vai nam tử vài cái, "Thật sự không đau sao?"

Mạch Thần Lại cầm lấy y phục trong tay cô gái khoác lên người, "Chẳng qua là bị trầy sướt một chút, lát nữa thoa ít cao dược là ổn rồi."

Lâm Doãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút giận dỗi nói, "Sư phụ, người đã lớn như vậy rồi, còn không biết chăm sóc bản thân."

Mạch Thần Lại cài thắt lưng, bộ trường bào màu lam nhạt càng làm nổi bật vẻ tuấn lãng phi phàm của nam tử, đem bình sứ cẩn cẩn thận thận bỏ vào trong tay áo, trên gương mặt khẽ ngậm cười, thần sắc ngưng tụ sầu tư. Nam tử như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm chính mình trong gương đồng, Lâm Doãn thấy hắn không nói gì, chỉ dọn dẹp đơn giản chung quanh, sau đó bắt đầu lo liệu công việc trong đan phòng.


Trên mặt bàn trợn mịn sơn đỏ, Phong Phi Duyệt nhìn bức thư nhận tội đã chuẩn bị sẵn sàng kia, ánh mắt thất thần. Nghiên mực tản ra mùi sách thơm ngát, bút mực mạnh mẽ hữu lực gác nghiêng bên cạnh, nàng vòng hai tay trước người, có vẻ nghiêm túc mà bình tĩnh. Trong đại điện, vẫn còn thân ảnh nam tử phản chiếu ở đằng xa, song cửa sổ điêu khắc bách điểu triều phượng bị đẩy mở, mơ hồ, có ánh trăng thưa thớt sáng tỏ nghiêng bóng rọi vào.

Cô Dạ Kiết tựa người vào góc cửa sổ, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, mà lúc này, người con gái cũng nhấc bút lên, bàn tay khẽ vuốt phẳng bức thư nhận tội quan hệ đến bao nhiêu mạng người kia, mũi bút, nhẹ rơi xuống góc bên phải.

Mực nước màu đen dính vào giấy Tuyên Thành, thời gian trong phút chốc bao trùm khắp bốn góc đại điện, tư thái ung dung, như một đóa hoa thủy tiên không nhiễm trần thế. Nàng trầm ổn khẽ cử động cổ tay trắng nõn, lưu lưu loát loát viết xuống hai chữ 'Quân Duyệt', hoàng đế khom lưng, hởi thở nhịp nhàng vỗ vào gò má nàng, "Quả nhiên, cơ hồ là giống nhau như đúc."

Phong Phi Duyệt đặt bút xuống, đợi đến khi chữ viết hoàn toàn khô rồi, mới cầm lên đối chiếu với chữ viết của Quân Duyệt ở bên cạnh. Nàng kéo môi cười khẽ, năm ngón tay bởi vì cầm bút một thời gian dài mà cứng ngắc nhức mỏi, Cô Dạ Kiết ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lòng bàn tay cô gái đặt lên mặt giấy, nhẹ nhàng nhấn một cái, đồng ý nhận tội.

"Có phần này, trẫm không tin Quân gia không chịu cúi đầu!" Hoàng đế hiển lộ ý cười, nắm lấy phần thư nhận tội trong tay.

Mặc dù sự tình cấp bách, nhưng Cô Dạ Kiết vẫn không lập tức giao bức thư đi, mà gấp nó lại, bỏ vào trong tay áo.

Trên giường rồng rộng rãi xa hoa, bởi vì hai người đang ôm chặt nhau mà trống đi hơn phân nửa, Cô Dạ Kiết vén mái tóc của nàng ra sau gáy, trán tựa trán, "Có sợ không?"

Phong Phi Duyệt mím chặt cánh môi, ánh mắt hẹp dài kéo thành một tiếng cười, khóe miệng nhếch lên, "Không sợ."

"Thật dũng cảm," Hoàng đế lập tức giãn mặt ra, tuấn nhan lãnh khốc cũng dần trở nên nhu hòa, "ta biết nàng không sợ, nhưng mà nói thẳng ra thì, trẫm ngược lại có chút lo sợ."

Phong Phi Duyệt khẽ ngước khuôn trán đang tựa vào cùng một chỗ với nam tử, nàng vươn một tay ra, bàn tay mềm mại nhẹ lướt theo chân mày kiếm của hắn. Cô Dạ Kiết nhắm hai mắt, tựa như rất hưởng thụ thời khắc an tĩnh này, "Sợ cái gì?"

Hắn khẽ lắc đầu, không nói rõ được, "Ta sợ, chuyện không có thuận lợi như vậy."

Ngón tay khẽ vuốt khựng lại, Phong Phi Duyệt ngẫm nghỉ một hồi, nam tử ngay lập tức mở mắt ra.

"Cùng lắm thì, thiếp đi sung quân." Nàng mím môi bật cười, nhưng không ngờ một câu thuận miệng trêu đùa lại khiến thần sắc Cô Dạ Kiết đại biến, con ngươi màu hổ phách không hề báo trước đột ngột chìm xuống, lạnh lẽo như hàn băng ngưng tụ thành gợn sóng lăn tăn. Phong Phi Duyệt im bặt, hoàng đế như vậy, khiến nàng cảm thấy thật sự khiếp sợ, cánh tay đặt bên hông đột nhiên quấn chặt không thả, Cô Dạ Kiết kéo nàng về phía mình, gương mặt tuấn tú vùi sâu vào lồng ngực nàng không chịu ngước lên.

Phong Phi Duyệt giật bắn cả người, nửa khắc sau, mới nâng một cánh tay lên, vòng quanh đầu vai nam tử, "Kiết, thiếp không nói nữa." Nàng không nhịn được ảo não, thần sắc đầy hối hận.

Hơi thở khẩn trương hữu lực phun đốt trước ngực nàng, Phong Phi Duyệt đột nhiên thoáng qua một cảm giác hoảng sợ kỳ dị, không nói được, không giải thích rõ được, loại cảm giác đó tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt, tràn đầy lấp nghẹn lồng ngực nàng. Theo lý, tất cả đã ổn định, kế hoạch của hoàng đế toàn vẹn không một kẽ hở, không có cạm bẫy, còn có điều gì phải lo lắng nữa?

Cô Dạ Kiết nhìn xuống đôi đồng tử thanh thuần sáng long lanh kia, ngón trỏ nhẹ gẩy từng sợi từng sợi tóc trên trán nàng ra, môi mỏng đè xuống, Phong Phi Duyệt thấy thế, không chút nghĩ ngợi nhắm mắt lại. Cánh môi mềm mại rơi lên trên mí mắt nàng, khẽ chạm sau đó rời đi, đúng vào lúc nàng định mở mắt ra, thì lại rơi xuống lần nữa, lần này, không còn là chuồn chuồn lướt nước, mà là không muốn không nỡ dừng lại, đáy mắt nàng rung động, sắc mặt đột nhiên ửng hồng, chợt cảm thấy bồn chồn bất an không thôi.

Ánh mắt nam tử ngậm cười, ngữ khí lại hết sức nặng nề, "Duyệt Nhi, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện, nhất định sẽ không."

Phong Phi Duyệt vòng chặt thắt lưng căng cứng của nam tử, bắp chân theo thói quen gác lên trên, "Thiếp biết."

Bàn tay hoàng đế xoa nhẹ lên lòng bàn chân nàng, khẽ vỗ một cái, nhưng chỉ là một động tác vô tình như vậy, lại khiến Phong Phi Duyệt thốt nhiên hoảng loạn, nàng vươn hai tay vén chăn gấm lên, ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm vào bắp chân mình. Cô Dạ Kiết ngồi nhổm dậy, cũng sáp lên trước, "Sao vậy?"

Nàng nhăn đầu mày, ánh mắt cũng theo đó liếc qua, "Còn nhớ lúc ở Lạc Thành, chàng nắm bắp chân của thiếp hạ xuống một chường không? Khi đó, người trốn bên trong vốn không phải Nô Cơ, mà là thiếp. Sau này, chàng lại nói sẽ phát tác, nếu không phải vừa rồi chàng lơ đãng vỗ xuống một cái kia, thiếp suýt chút nữa thì quên mất."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khẩn trương của nàng, Cô Dạ Kiết vòng cánh tay tráng kiện, ôm nàng đè xuống giường, "Trẫm thuận miệng nói đùa một câu, nàng cũng tưởng thật?"

Phong Phi Duyệt cong hai chân lên, thần sắc có chút ngây ngốc, ngay sau đó bàn tay nhỏ nhắn nằm thành quyền, hướng về phía lồng ngực hắn đấm tới, "Làm thiếp sợ!"

Cô Dạ Kiết thuận thế bắt lấy tay nàng bao trọn vào lòng bàn tay mình, bật cười.

Vốn dĩ, muốn để nàng an an toàn toàn nghỉ ngơi thêm một tối nữa, nhưng không ngờ, vừa mới khép mắt, lại mở ra, cứ như vậy năm lần bảy lượt cũng không ngủ được. Phong Phi Duyệt xoay người, mắt thấy phía chân trời xuất hiện ánh sáng bạch sắc, nàng nhẹ huých khuỷu tay vào nam tử đằng sau. Cô Dạ Kiết hướng ánh mắt đang dính chặt vào khuôn mặt nàng nhìn ra bên ngoài, "Trời sáng rồi."

"Ừ." Phong Phi Duyệt đáp khẽ, vẫn đưa lưng về phía hắn như cũ, "Chàng nên đi lâm triều rồi."

Hôm nay, đã định trước không phải một ngày bình thường. Trong mắt Cô Dạ Kiết có chút không nỡ, nhưng vẫn dứt khoát đứng dậy, Phong Phi Duyệt tự mình mặc long bào cho hắn, đôi tay xoa lên lồng ngực nam tử, không để lại một nếp nhăn nào.

Hoàng đế đi rồi, Lý Yên đi vào hầu hạ, Phong Phi Duyệt cởi bộ phượng bào bình thường hay mặc ra, nhẹ nhàng đặt lên giường rồng. Lý Yên vừa chải tóc cho nàng, vừa không hiểu hỏi, "Nương nương, sao hôm nay người lại mặc màu trắng đơn giản như vậy?"

Phong Phi Duyệt ngắm nhìn mình trong gương, "Lý Yên, không cần chải nữa, cứ thả thế đi."

"Nhưng mà..." Lý Yên càng thêm nghi hoặc, lại thấy nàng đã đứng dậy, ánh mắt xuyên qua đại điện u lãnh nhìn thẳng về phía đằng xa, tựa hồ, đang chờ ai đó.

"Thánh chỉ đến..."

Âm thanh lảnh lảnh của công công từ xa kéo dài tới, Phong Phi Duyệt bình tĩnh vươn hai tay vén làn váy trước người, nàng chậm rãi khom hai đầu gối quỳ xuống, "Thần thiếp tiếp chỉ."

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trải qua tra hạch của Hình bộ, hoàng hậu có dính líu đến chuyện Quân gia mưu phản, nay tước ngôi vị hoàng hậu, giải vào tử lao."

Thánh chỉ đơn giản rõ ràng, Phong Phi Duyệt giơ tay cao hơn đỉnh đầu, nhận lấy. Ngược lại Lý Yên quỳ bên cạnh cả kinh thất sắc, lắc đầu nguậy nguậy nói, "Không thể nào, không thể nào, công công, có phải cầm nhầm thánh chỉ rồi không..."

"To gan!" Công công kia nghe vậy, cực kỳ bất mãn, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng không liếc nhìn Lý Yên một cái, "Người đâu, giải cô ta vào tử lao."

Phong Phi Duyệt tự mình đứng dậy, hai thị vệ tiến lên cũng không áp khấu nàng, mà hai người một trái một phải đi theo phía sau, Lý Yên vội vàng bật dậy, hai tay lôi kéo tay áo Phong Phi Duyệt không buông, "Nương nương, nô tỳ bây giờ liền đi tìm hoàng thượng đến..."

"Lý Yên." Phong Phi Duyệt đưa tay kéo năm ngón tay cô gái đang níu chặt xuống, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói gì, sải bước đi ra ngoài.

Cô gái muốn đuổi theo lên trước, mấy tên thị vệ bên cạnh nhào tới, ngăn Lý Yên trong điện nửa bước khó đi, "Nương nương..."

Ngoài điện, Thượng đại nhân đợi đã lâu, thấy nàng đi ra ngoài, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Phong Phi Duyệt không làm khó bọn họ, mà theo sát hai tên thị vệ lúc nãy một đường đi thẳng đến đại đường Hình bộ.

Trong nội đường nghiêm trang, Thượng đại nhân ngồi ở vị trí chủ trì trên cao, nâng tầm mắt mông lung mờ mịt lên, nhưng vào lúc này, Phong Phi Duyệt vẫn còn cảm giác như chìm trong mộng, tựa hồ không chân thật.

Theo thông lệ tra hỏi qua một lượt, lần nữa viết tên đồng ý, sau đó Phong Phi Duyệt bị giao cho thị vệ trực tiếp dẫn vào tử lao.

Người của Quân gia đã sớm được thông báo chuyện hoàng hậu đồng ý nhận tội, Quân lão gia vốn dĩ cường ngạnh ngay từ đầu cũng mềm nhũn cả người, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Phong Phi Duyệt bị áp giải vào địa lao, bóng tối đột ngột bao trùm làm nàng không kịp thích ứng, trong hốc mắt tràn ra chút băng lạnh, kèm theo, còn có mùi vị ẩm ướt thối mốc. Theo phản xạ bịt mũi lại, ngục tốt chạy tới thấy vậy, lạnh giọng cười khinh, "Nương nương đừng ngại, nơi này không có gì tốt, người sạch sẽ ngược lại không vào được."

Phong Phi Duyệt liếc nhìn một cái, sau lưng bị đẩy một phát, "Đi mau."

Sàn đất trơn trượt giống như mới được lau dọn qua, hai bên đều là phòng giam bằng gỗ, ở giữa chỉ lưu lại một lối đi nhỏ hẹp. Phong Phi Duyệt nhấc chân đi vào bên trong, nhưng không ngờ đầu vai đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn nhói tim, nàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử đầu tóc bù xù, ngón tay bấu chặt vai nàng không buông, "Quân Duyệt, ta phải đem ngươi chặt làm trăm mảnh!"

*