Chương 147: Kế Hoạch Thế Thân

Phong Phi Duyệt kinh hoàng lui về phía sau, Cô Dạ Kiết áp đầu nàng vào lồng ngực mình, một tay theo đó quấn quanh eo nàng, run rẩy dính chặt, "Duyệt Nhi, không phải sợ."

Phong Phi Duyệt thở dốc, quả tim nảy lên thùm thụp, tựa hồ đã gần vọt tới cổ họng.

"A...a..."

Sau lưng, đôi mắt đục ngầu của cô gái sau khi nhìn thấy Cô Dạ Kiết đột nhiên trở nên sáng rõ, hai tay kéo lê dưới mặt đất dùng sức vùng vẫy, thanh âm mắc giữa cổ họng, thống khổ kêu gào.

Phong Phi Duyệt vẫn chưa hoàn hồn, đôi đồng tử như lưu ly rời khỏi thân thể cô gái vừa xuất hiện trong tầm mắt, nàng ngoái đầu nhìn lại, một tay níu lấy vạt áo hoàng đế.

"A..." Tiếng gào thét bi thương như tiếng kêu gào đau đớn, dung nhan bị hủy hoại dữ tợn nhíu chặt, nơi đáy mắt trong veo, lưu lại từng chuỗi nước mắt dài. Tứ chi phủ phục nằm trên mặt đất, cả thân thể, chỉ có cái đầu có thể dùng lực ngước lên, ánh mắt cô gái vô cùng phức tạp, tựa hồ nhuốm đầy yêu hận, thật giả khó phân. Tầm mắt ướt át từ trên người Cô Dạ Kiết chuyển đi, rơi lên Phong Phi Duyệt đứng bên cạnh.

Hai mắt như một nhìn thẳng tới, cho đến khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt Phong Phi Duyệt, đôi con ngươi hoảng sợ tụ lại một điểm, miệng há to, bất đắc dĩ vì lưỡi bị cắt đứt, mà thốt không ra được nửa chữ. Cô ta muốn giãy giụa, nhưng bởi vì kinh mạch bị chặt đứt khiến cho tứ chi khô rút không duỗi ra được, khó khăn đưa khuỷu tay chống lên mặt đất, đỡ lấy toàn thân, hai chân phía sau không có chút khí lực, bộ dáng nhìn qua, làm người ta kinh hãi không thôi. Cô gái đưa một tay ra, năm ngón tay lại co rút rũ xuống, lệ rơi đầy mặt, chỉ chực bổ nhào lên phía trước, lại bị khóa sắt buộc trên cổ chân kéo trở về, nặng nề té xuống đất.

Phong Phi Duyệt nhẹ kéo bàn tay hoàng đế đang đặt trên vai mình xuống, hài thêu cung đình tinh xảo đạp lên trước một bước, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào cô gái nằm dưới đất.

Gần trong gang tấc, mới nhìn thấy rõ hận ý trong mắt cô gái, sắc ngót bén nhọn, hận không thể thiêu hủy nàng đến tận xương, hàm răng cắn chặt, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống. Trong lòng Phong Phi Duyệt vẫn còn sợ hãi, mở miệng hỏi, "Cô là ai?"

Nước mắt, giao hòa vết máu, cô gái mở cái miệng trống không, đầu tóc rối tung ướt nhẹp dính bên gò má, cánh môi khẽ đóng khẽ mở, so với người chết còn thống khổ hơn vạn phần. Phong Phi Duyệt đưa tay che miệng, lúc này mới phát hiện, thì ra cô gái đã bị người ta chặt đứt tứ chi, cắt đứt đầu lưỡi. Cô Dạ Kiết mặt không đổi sắc, khóe miệng mím lại khẽ cử động, tiếp đó mở miệng, "Cô ta là, Quân Duyệt."

"Oanh..." Đầu óc nổ tung, Phong Phi Duyệt cả kinh trợn mắt há mồm, toàn thân nàng run rẩy, khoảng cách gần như vậy, lại trông thấy cô gái nhếch môi cười đến quỷ dị, hai bả vai dùng một tư thế kỳ quái run lẩy bẩy, ánh mắt hiện đầy băng lạnh, đột nhiên bắn thẳng đến đây!

Phong Phi Duyệt bị dọa đến mức giật mình lui lại một bước dài, hai tay chống trên mặt đất, cô gái cắn răng nghiến lợi, chống khuỷu tay lên, một cánh tay buông thỏng đến tận cổ chân. Mặc dù không có quá nhiều khí lực, nhưng vẫn dọa Phong Phi Duyệt đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, Cô Dạ Kiết nhíu mày tiến lên, chân thon dài lướt qua giữa khoảng không, cô gái bị đá ra xa mấy bước.

Khom lưng, đưa tay kéo một cái, lôi Phong Phi Duyệt dậy, nghiêng đầu nói với á nô* ở bên cạnh, "Ngày tiến theo không cho cô ta ăn cơm."

(Á ở đây có nghĩa là câm)

"A a..." Cô gái giỏng hai lỗ tai lên, dùng sức gật đầu mấy cái.

Phong Phi Duyệt vẫn chưa bình ổn lại được, hai tay quấn quanh cánh tay hoàng đế, tầm mắt cũng theo đó dời sang bên cạnh, "Chàng nói cô ta là Quân Duyệt?"

Cô Dạ Kiết không muốn giấu giếm, môi mỏng bật ra một chữ, vang vọng hữu lực, "Đúng."

Thân thể mềm nhũn, Phong Phi Duyệt có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp, tầm mắt mông lung, xem ra, phán đoán ngay từ đầu của nàng không hề sai. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hoàng đế đã biết rõ thân phận của nàng rồi, hắn không có nói ra, lại lạnh mắt nhìn Quân gia tự biên tự diễn vở kịch này, "Chàng biết từ khi nào?"

Cô Dạ Kiết hiểu nàng đang nói đến chuyện gì, cũng thẳng thắn thừa nhận, "Ở Lạc Thành, trẫm đã biết rồi."

Nhưng không ngờ, thậm chí còn sớm hơn trong dự liệu của nàng.

Quân Duyệt dần mất hết khí lực, phủ phục dưới mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt hoàng đế ném lên trên người cô gái đầy băng lãnh vô tình, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn theo, nàng khó có thể tưởng tượng được, cô gái trong bộ dạng thê thảm như vậy, lại là người có gương mặt giống hệt mình. Suy nghĩ quá mức hỗn độn, quá nhiều chuyện lần lượt kéo đến, khiến tâm trí nàng hỗn loạn.

Cô Dạ Kiết ôm chặt hai vai nàng, môi mỏng tiến đến gần cánh môi người con gái, "Chúng ta đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt dính vào trước ngực nam tử, giữa cánh mũi vương chút mùi mồ hôi khinh bạc, nàng vô thức lắc đầu, người đã bị hoàng đế mang ra ngoài.

Nào ngờ, Quân Duyệt sau lưng thấy hai người định rời đi, lại dồn hết khí lực muốn bò theo lên trước, thanh âm bị xé rách tạo thành âm điệu làm người ta phải rợn tóc gáy, tiếng nói bị mắc kẹt giữa cuốn họng, không bật ra được. Toàn thân Phong Phi Duyệt không nhịn được run rẩy, muốn quay đầu lại, một tay Cô Dạ Kiết giữ lấy gò má bên trái của nàng, không để nàng xoay qua chỗ khác, "Đừng nhìn."

Á nô ở bên cạnh theo lời, bước chân nhẹ nhàng quen thuộc đi đến bên cạnh Quân Duyệt, vươn một tay ra cầm lấy cổ chân cô gái, dùng sức kéo cô ta trở về góc tối âm u. Cô gái dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, miệng lại bị người phía sau bịt chặt, lập tức không còn phát ra âm thanh gì.

Bước chân Phong Phi Duyệt trống rỗng, đã không nhớ rõ mình là làm thế nào đi theo hoàng đế trở về tẩm điện.

"Tham kiến hoàng thượng." Ngoài điện, thị vệ thấy hai người trở về, vội vàng hành lễ.

"Toàn bộ lui ra." Cô Dạ Kiết mặt không biến sắc dẫn Phong Phi Duyệt vào trong nội điện, thấy Lý Yên cùng vài cung nữ hầu hạ vẫn còn ở đây, hắn phất tay một cái, cho đám người lui xuống toàn bộ.

Cửa điện khép chặt, ánh nến chập chờn, Phong Phi Duyệt nhìn cảnh vật bày biện quen thuộc, đưa mắt nhìn đi, suýt chút nữa cho là, mới vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Hai tay run rẩy rót một chén trà, sau khi uống vào, mới hoàn hồn được đôi chút, toàn thân cũng bắt đầu trở nên ấm áp.

"Quân Duyệt," Phong Phi Duyệt phản ứng trước tiên, đáy mắt đã khôi phục lại thanh tĩnh lúc trước, "sao lại trở thành bộ dạng như vậy."

Cô Dạ Kiết từ trên ghế đứng dậy, vài ba bước đi đến trước cửa sổ, điêu khắc hoa văn bách hoa ấm áp nhu hòa, rất không phù hợp với bầu không khí nặng nề trầm ám lúc này. Hắn mân môi mỏng, muốn mở miệng, rồi lại sợ tai vách mạch rừng, lần nữa nhấc chân quay trở lại bên cạnh Phong Phi Duyệt, "Quân gia cho rằng tìm nàng đến, là có thể che giấu qua mặt trẫm, chỉ là, bọn chúng bỏ quên một điều."

"Điều gì?" Nàng miệng đắng lưỡi khô, ngẩng đầu lên.

Hoàng đế rũ mí mắt xuống, cánh mi nhẹ phe phẩy, "Bọn chúng không biết, Quân Duyệt biến mất, trẫm rõ ràng hơn bất kỳ ai khác."

Phong Phi Duyệt hướng đôi đồng tử ra đằng xa, suy nghĩ giây lát, sau đó mở miệng hỏi, "Có phải, trong lòng chàng sớm đã biết rõ rồi không?" Nàng không hiểu, Quân Duyệt sao lại vô duyên vô cớ bị giam trong địa lao đó, lại vì hà cớ gì, mà rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Hoàng đế đưa mắt nhìn đi, con ngươi cơ trí có chút do dự, khóe miệng theo thói quen mím lại, trong lòng Phong Phi Duyệt có dự cảm chẳng lành lướt qua, trực giác mách bảo nàng, bên trong chuyện này nhất định có một bí mật kinh người. Cô Dạ Kiết đã hé lộ một nửa bí mật, tất nhiên cũng không có ý định che giấu thêm nữa, "Bởi vì, Quân Duyệt là do chính ta tự tay phế bỏ."

Gương mặt nhỏ nhắn phản chiếu trên tấm thạch anh trong suốt kinh ngạc không thôi, Phong Phi Duyệt tiếp lời hỏi tới, "Tại sao?"

"Lúc đầu, Quân Duyệt vào cung, trẫm vì muốn củng cố thế lực, cân bằng quyền thế giữa thái hậu hai cung cùng Quân gia, không thể không phong cô ta làm hoàng hậu. Nhưng không ngờ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, trong hậu cung đã đầy chướng khí mù mịt, số phi tần tự dưng chết oan không đếm xuể, thậm chí, trong lòng cô ta, còn vọng tưởng tham dự triều chính, dã tâm thâm độc, hãm hại trung lương."

Phong Phi Duyệt tuyệt đối không ngờ tới, một nữ nhân như Quân Duyệt, tâm địa so với nam nhân còn tàn nhẫn hơn.

"Rất rõ ràng, ta không thể nào xảy ra xung đột với Quân gia, trẫm muốn khiến Quân Duyệt tự mình biến mất, cho nên, chặt đứt tứ chi cô ta, vì phòng trừ tương lai phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ta khiến cô ta có miệng không thể nói, có tay nhưng không thể dùng." Cô Dạ Kiết đối với Quân Duyệt tựa hồ cũng không có tình cảm, trong mắt đầy xa cách, mơ hồ còn mang theo chán ghét.

"Vậy, tại sao không trực tiếp giết cô ta." Phải sống như vậy, còn thống khổ hơn là chết.

"Trẫm cũng không nói rõ được, lúc đó xuống tay, trẫm cũng muốn một đao chấm dứt sạch sẽ, chỉ là trong lòng đột nhiên có một ý niệm, nghĩ rằng lưu lại cho cô ta một cái mạng, nói không chừng, sau này sẽ hữu dụng." Ngữ khí Cô Dạ Kiết đột nhiên trở nên nghiêm trọng, hai mắt thận trọng nhìn sang người con gái trước mặt, "Duyệt Nhi, nàng rất sợ phải không, cho rằng trẫm rất tàn nhẫn?"

Phong Phi Duyệt không hề đáp lời, một tay đè chặt trước ngực, nhưng nàng cũng có thể lý giải được phần nào, thân là đế vương, đừng nói đến những lời sáo rỗng như 'thương dân như con', chỉ riêng bản thân mình mà nói, nếu không có kiên quyết cùng thủ đoạn dứt khoát, vậy, mới thật sự là hại nước hại dân. Lúc nãy ở trong địa lao, từ ánh mắt của Quân Duyệt xem ra, cô ta đối với người nam nhân trước mắt này, nhất định là tràn đầy tình cảm, chỉ có điều, giống như lời Quân Ẩn nói, trên vai nữ nhi Quân gia phải gánh vác quá nhiều thứ, quá nặng nề.

Phong Phi Duyệt không nhịn được tiếc hận, vận mệnh con người quá trớ trêu, hai tay đặt lên mu bàn tay Cô Dạ Kiết, cũng không có chút trách cứ hay sợ hãi, nàng không muốn khiến hắn cảm thấy cô độc, "Ban đầu Quân Duyệt lựa chọn đi con đường này, cũng nên có dự tính xấu nhất."

Mặc dù, thủ đoạn của hắn vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng là tình thế bắt buộc.

Cô Dạ Kiết trở tay nắm lấy tay nàng, thần sắc âm nhu, đứng dậy để nàng tựa lên trên người mình.

"Chuyện này, còn có ai biết nữa không?" Phong Phi Duyệt ngẫm nghĩ giây lát, ngước mắt hỏi.

Hoàng đế khẽ lắc đầu, hai tay rơi lên đầu vai nàng, "Cung nhân biết chuyện này, trẫm chỉ giữ lại một mình ái nô, cho đến giờ, không một ai hay biết."

Phong Phi Duyệt nhẹ giãn chân mày, lúc trước, nàng cho rằng Quân Ẩn cũng biết được một hai phần, bây giờ xem ra, lúc trước hắn để nàng thế chỗ Quân Duyệt vào cung, chẳng qua là nhìn trúng gương mặt giống hệt Quân Duyệt này mà thôi, chứ không có rắp tâm trù tính gì khác.

Bàn tay Cô Dạ Kiết rơi lên đỉnh đầu nàng, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt theo sợi tóc đen bóng như tơ lụa của nàng, cử chỉ thân mật, nhưng thi thoảng lại thất thần, giống như đang có tâm sự bất định. Khuôn mặt Phong Phi Duyệt áp vào trước bụng nam tử, nghĩ đến hành động bất thường của hắn, đột nhiên đưa mình đi gặp Quân Duyệt, ngước cằm lên, "Kiết, chàng có tâm sự phải không?"

Cổ tay Cô Dạ Kiết cứng đờ, động tác cũng dừng lại giữa chừng, thu hồi lại tầm mắt hướng ra ngoài điện, nam tử ngưng mắt nhìn người con gái phía dưới, "Duyệt Nhi..."

"Ừ?" Nàng đáp nhẹ một tiếng, chờ hắn mở miệng, nếu như không ngoài suy đoán của nàng, chắc chắn là chuyện về Quân gia.

Quanh co lòng vòng, hoàng đế nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, lòng bàn tay mang theo nốt chai thô ráp dịu dàng vuốt ve, hai tay Phong Phi Duyệt vòng quanh thắt lưng rắn chắc của nam tử, nơi cổ họng hoàng đế khẽ nhấp nhô, sau đó mới khàn khàn mở miệng, "Trẫm, đã sai người bắt giữ Quân gia."

Nàng rũ tầm mắt xuống, rồi lại nâng lên, "Đây là chuyện không sớm thì muộn, hoàng thượng hà tất phải phiền lòng?"

Cô Dạ Kiết thấy nàng không có phản ứng quá khích, trong lòng lúc này mới nhẹ nhõm, xem ra, Phong Phi Duyệt cùng Quân gia không hề có quan hệ gì quá sâu sắc. Đôi tay rơi xuống, thuận thế kéo nàng sang, "Chứng cứ Quân gia phản quốc trẫm đã nắm trong tay, Quân gia cái gai độc này ẩn núp quá sâu, trẫm cuối cùng có thể nhổ đi được rồi."

Phong Phi Duyệt cười nhẹ như gió, lại thấy hắn cũng không có biểu hiện mừng rỡ toàn thắng như trong tưởng tượng của mình, "Có phải gặp phải chuyện gì phiền toái không?"

Cô Dạ Kiết vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của nàng một lần rồi lại một lần, qua giây lát, mới kéo tay nàng, kề lại gần môi mỏng ôn nhu của mình, khẽ hôn lên từng ngón một, "Duyệt Nhi, trẫm cần sự giúp đỡ của nàng."

Từ trong mắt hắn, Phong Phi Duyệt nhìn ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nàng dịch người tiến lên, ngồi xuống cạnh Cô Dạ Kiết, "Giúp như thế nào?"

Hoàng đế nhẹ giọng thở dài, mày kiếm nhíu chặt, tuấn nhan hiện lên sầu tư, "Bây giờ chứng cứ xác thực, Quân gia lại dây dưa không chịu cung khai, Hình bộ nhất định không kết án được, trẫm sợ tiếp tục như vậy, chuyện sẽ đột biến."

"Không chịu cung khai?" Phong Phi Duyệt không lý giải được, "Quân Điềm cùng với mấy vị phu nhân trong phủ kia đều là nữ nhân chân yếu tay mềm, chỉ cần dùng chút thủ đoạn hù dọa, không sợ họ không nhận tội."

Cô Dạ Kiết ôm nàng sang, để cho nàng ngồi lên chân mình, khuôn cằm kiên nghị toát ra chút thanh nhiễm, mệt mỏi kiệt quệ, "Hình bộ ngày đêm tra hỏi, cực hình nên dùng cũng đã dùng qua, nhưng trên dưới Quân gia quyết tâm, không một kẻ nào chịu nhận tội."

Phong Phi Duyệt nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, ngữ khí nghiêm trọng, "Hành động mưu phản này, là tội gì?"

"Tử tội," Cô Dạ Kiết lạnh giọng kiên quyết nói bên tai nàng, "Quân Ẩn đã sớm cấu kết với nước ngoại biên, một ngày chưa diệt trừ, toàn bộ Huyền Triều ta liền giống như bị bắt trúng xương mềm, khó lòng nhúc nhích. Bây giờ, trẫm khó khăn lắm mới nắm được chứng cứ, lại vì một phần thư nhận tội mà kéo dài chưa định án được. Thế lực Quân gia rất lớn, bọn chúng không đồng ý viết tên nhận tội, trẫm rất khó mà thu phục." Nam tử gối cằm lên bả vai nàng, hao tâm phiền muộn, môi mỏng bổ sung một câu, "Một khi định án, trẫm liền diệt trừ được cả nhà lão ta."

Tội mưu nghịch phản quốc này, chắc chắn sẽ liên lụy cả nhà, chẳng trách, không một ai trong Quân gia chịu nhận tội. Phong Phi Duyệt có phần hỗn loạn, trong đầu thoáng qua bóng dáng của mấy vị phu nhân cùng Quân Nghi, nàng vừa định cầu tình, hình ảnh lại lần nữa quay trở về lúc nàng vừa đến dị giới, từng cảnh tượng dưới chân Lạc Thành lần lượt hiện ra. Tứ phía báo hiệu bất ổn, dân chúng bị xua đuổi hành hạ đến chết, bên trong lồng giam, nữ nô ở chợ nô lệ bi ai thảm thiết, hết thảy, không phải nguyên nhân đều là do chiến tranh sao? Còn nữa, nội quan ở Vũ Việt Thành lại hoành hành, dân chúng lầm than, cũng bởi vì chiến tranh. Quân gia thân là trụ cột chống đỡ Huyền Triều, lại tham ô hối lộ, chung quy rồi sẽ có ngày, đẩy Huyền Triều vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Giờ đây, hoàng đế mặc dù tay giữ bằng chứng, nhưng thủy chung không trị được tội của họn họ, cứ thế mãi, chỉ sợ không còn tác dụng gì. Huống hồ, Quân Ẩn bây giờ nhất định đã phát hiện ra sự tình, điều đáng lo nhất là, trong thời điểm mấu chốt này hắn sẽ có hành động gì đó.

Phong Phi Duyệt nghĩ đến hành động của Cô Dạ Kiết hôm nay, Quân Duyệt tứ chi tàn phế, lại càng không thể nào nhận tội, đôi mắt sắc bén của nàng thoáng qua mấy phần cơ trí, đầu mày khẽ nhíu lại, "Ý của chàng là, muốn thiếp..."

Hoàng đế cũng không phủ nhận, kéo nàng vào trong ngực mình, "Bây giờ, chỉ có nàng có thể giúp ta."

"Giúp như thế nào?" Phong Phi Duyệt ngước mắt, không vội, cũng không giận, nàng biết Cô Dạ Kiết nhất định sẽ có sách lược vẹn toàn, bằng không, cũng sẽ không mở miệng như thế này.

Thấy nàng bình tĩnh như vậy, đáy lòng hoàng đế tràn đầy xúc động, cánh tay ôm lấy nàng cũng tăng thêm vài phần khí lực, "Hoàng hậu của trẫm, chính là Quân Duyệt, đến lúc đó, nàng chỉ cần bắt chước bút tích của cô ta viết tên đồng ý nhận tội, trẫm cũng không tin Quân gia không cúi đầu. Một người nhận tội, toàn tộc bị trừng trị, đợi đến lúc lên đài hành quyết, trẫm liền mang Quân Duyệt thật sự ra, đến lúc đó, dưới mí mắt toàn bộ Huyền Triều, đổi nàng trở lại, khi ấy, nàng không còn là nữ nhi Quân gia nữa, hơn nữa có thể triệt triệt để để thoát khỏi gông xiềng này, từ nay về sau, hoàng hậu của trẫm, vĩnh viễn chỉ có một mình Duyệt Nhi nàng."

Phong Phi Duyệt vùi đầu trước ngực hắn, bàn tay hoàng đế ở trên lưng nàng vỗ nhẹ, "Quân Duyệt đã bị hủy dung, trẫm sẽ mời quan phủ khám nghiệm tử thi giỏi nhất Huyền Triều, đến lúc đó, là có thể chứng minh được thân phận của cô ta."

Hành động lần này của hoàng đế chẳng những có thể một lưới tóm trọn Quân gia, thậm chí, còn có thể khiến nàng thay da đổi thịt, đường đường chính chính mang thân phận thực sự.

Suy xét lại thì, kế hoạch này quả thật không chê vào đâu được, ánh mắt hoàng đế hiển lộ yêu thương, trong lòng có chút áy náy, "Chỉ là, khó tránh khỏi mấy ngày lao ngục tai ương, sau khi Hình bộ bẩm báo, còn phải thẩm định thêm ba lần."

Một khi Phong Phi Duyệt đồng ý, khẩu cung của nàng sẽ dựa theo một khuôn mẫu, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Cũng chỉ khi cho nàng một thân phận mới, nàng mới có thể thoát khỏi Quân gia, ổn tọa hậu vị.

Phong Phi Duyệt ngẫm nghĩ giây lát, kế sách hiện giờ, đây không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất, thân thể lui ra khỏi lồng ngực nam tử, khóe miệng nàng nhàn nhạt, chậm rãi mở miệng, "Chỉ có điều, thiếp có một thỉnh cầu."

Con ngươi trong mắt hoàng đế hơi co lại, không cần suy tính nhiều, liền đoán ra được mấy phần, hắn cũng không nói rõ, mà hỏi ngược lại, "Thỉnh cầu gì?"

"Tội của Quân gia mặc dù không thể tha thứ, nhưng đứng sau giật dây, quả thật không có mấy người, thần thiếp muốn cầu xin hoàng thượng, bỏ qua cho gia đinh nô bộc trong tướng phủ, cùng với nữ quyến trong Quân gia, cũng hy vọng hoàng thượng có thể xử trí khoan hồng."

Cô Dạ Kiết nắm gọn tay nàng trong lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Người không liên quan, trẫm có thể mở một mắt lưới, chỉ là..." Hắn ngừng lại giữa chừng, hướng ánh mắt nhìn xuống người con gái trong ngực, "Những người khác, cho dù trẫm muốn bỏ qua, thái hậu hai cũng cũng sẽ không dễ dàng đồng ý. Tội chết có thể miễn, trẫm chỉ có thể dựa theo luật lệ Huyền Triều, án phạt nhẹ nhất, là đày bọn họ đến biên quan."

Phong Phi Duyệt biết, đây là bước lui lớn nhất của hoàng đế, bây giờ, còn gì quan trọng hơn là bảo vệ được tính mạng chứ. Trong lòng nàng vẫn còn vương vấn, lại không biết nên mở miệng với nam tử như thế nào. Hoàng đế thấy nàng như có điều muốn nói lại thôi, áp mặt xuống, cùng nàng trán tựa trán, "Về phần Quân Nghi, trẫm cho nàng ta một cơ hội, là sống, hay là chết, đành phó thác cho trời vậy."

Nàng giãn mặt ra, tiếp theo bật cười thành tiếng, Quân Nghi phạm phải hai đại tội, giờ đây Cô Dạ Kiết có thể để nàng ấy cùng bị đày đến biên ải, đã là khoan dung lớn nhất.

"Duyệt Nhi..." Hoàng đế giữ chặt ngón tay nàng, môi mỏng chạm nhẹ lên khóe miệng nàng, "Trẫm tưởng rằng, nàng sẽ không đồng ý."

Phong Phi Duyệt khẽ lắc đầu, "Thiếp biết, nếu không phải bây giờ không còn cách nào khác, chàng tuyệt đối sẽ không đưa ra chủ ý này."

Cô Dạ Kiết kéo nàng ghì chặt vào trong ngực, "Trẫm nhất định sẽ không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào, chuyện này, tuyệt đối sẽ không có sai sót."

Phong Phi Duyệt kéo môi, nhẹ gật đầu, "Không phải sợ, thiếp tin chàng."

Nam tử xúc động, trong lòng hắn chỉ sợ có gì đó sơ xuất, nhưng ngay cả một chút khẩn trương nhỏ nhỏ này cũng bị nàng phát giác ra.

"Duyệt Nhi..." Nam tử cọ cọ gương mặt anh tuấn lên mái tóc nàng, hai mắt khép chặt khẽ mở, bỗng nhiên lui người ra, "Nàng tên là gì?" (Anh hài hước ghê ha, giờ mới biết tên vợ là giề :v :v)

Nàng khẽ cắn cánh môi, miệng nhếch lên, đáp lời nói, "Phong Phi Duyệt."

Một câu ba chữ, thanh âm trong trẻo như suối, thấm vào tim can, hoàng đế mỉm cười, gương mặt tuấn lãng chầm chậm lặp lại, "Phong... Phi ... Duyệt," Thanh âm từ tính hấp dẫn, ngữ điệu sâu sắc, "là một cái tên rất hay."

Nàng rũ mắt xuống, nam tử lại vươn một tay ra, nhấc cằm nàng lên, "Nàng là người ở đâu?"

Phong Phi Duyệt đưa tay gõ trán, không biết phải nói với hắn như thế nào, "Chỗ của thiếp, có khác biệt rất lớn với nơi này."

"Khác như thế nào?" Hoàng đế thế nhưng lại kiên trì, nàng nguýt miệng một cái, cố gắng giải thích sao cho Cô Dạ Kiết có thể hiểu được, nơi đó, nam nữ ngang hàng bình đẳng, không có chiến tranh, mỗi một con đường giữa thành thị, dòng người tới lui vốn không phải cưỡi ngựa, mà là lái xe, trời lam biển biếc, bay lượn lướt qua bầu trời, là máy bay...

Cô Dạ Kiết lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, "Trẫm hiểu rồi, đó là chim..."