"Lý công công, truyền lệnh xuống, sáng sớm mai trẫm sẽ đích thân thẩm vấn." Cô Dạ Kiết bỏ mật hàm vào trong tay áo, xoay người, đi về phía ghế loan đằng kia.
"Hoàng thượng, sắc trời còn sớm, hay là người trở về nghỉ ngơi trước." Lý công công nhỏ giọng khuyên nhủ.
Cô Dạ Kiết mở rộng hai tay, buống xuống thành ghế, mặt hướng về phía nam, thu hết toàn bộ động tĩnh trong nội cung vào đáy mắt, hắn biết, Phong Phi Duyệt còn đang chờ mình trở về. Vươn tay nhẹ xoa trán, hắn ngã người dựa vào lưng ghế, "Không cần, ngươi lui ra trước đi."
Lý công công thấy hắn khăng khăng, chỉ đành nhận mệnh, rồi khom lưng lui ra ngoài.
Trong đại điện, chỉ có âm thanh phát ra từ những ngón tay nam tử đang gõ nhịp trên mặt bàn ra, đôi đồng tử ngủ đông hướng ra ngoài điện, tôn quý mà lười biếng.
Trong một đêm, Quân phủ bị bao vây đến một con ruồi cũng không bay lọt, ngay cả hạ nhân nha hoàn, toàn bộ đều bị bắt giữ, trong nhà bị tịch thu, Đại phu nhân lúc đó không chịu được đả kích, hôn mê bất tỉnh.
Trời vừa hừng đông, Khang tướng quân liền mang tin tức tốt đến, hoàng đế lập tức bãi giá, liên tiếp mấy ngày ở trong đại lao chuẩn bị thẩm vấn.
So với phản ứng của những người khác, Quân tướng gia ngược lại trầm ổn hơn nhiều, mặc dù ngày này tới quá nhanh, thế nhưng đã sớm nằm trong dự liệu của ông ta.
Bên trong tử lao âm u ẩm ướt, Nhị phu nhân đang lay lay người Đại phu nhân, hy vọng có thể gọi bà ấy tỉnh lại, bên ngoài, truyền đến âm thanh thị vệ cung kính bẩm báo, bà ngước mắt nhìn lên, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh hoàng đế.
Trong một căn phòng giam tối tăm không chút ánh sáng, cũ kĩ mốc meo, lại có phần kỳ quái, ngay chính giữa gian phòng bày một chiếc ghế loan hoàn toàn không ăn nhập, Quân tướng gia trên tay mang còng sắt, mới chỉ qua một đêm ngắn ngủi, mà giống như đã già đi mười tuổi. Hoàng đế bắt chéo hai chân, ngồi xuống, hai tên thị vệ đẩy ông ta ngã trước người nam tử, bên cạnh, còn có quan Hình bộ nghiêm mặt chờ đợi.
"Lão thần tham kiến hoàng thượng..."
"Quân tướng gia, ngươi có biết vì sao trẫm muốn trị tội Quân gia của ngươi?" Cô Dạ Kiết nghiêng người tiến lên, ngữ điệu sắc bén.
Quân lão gia khẽ cúi đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, "Thứ cho thần ngu muội, thần không biết."
Hoàng đế bỗng nhiên bật cười, quả đúng là lão hồ ly, chết đến nơi vẫn còn cứng miệng như vậy, "Từ khi Huyền Triều lập quốc đến giờ, Quân gia vẫn luôn là cánh tay đắc lực của trẫm, chỉ có điều trẫm không ngờ rằng, Quân tướng soái trẫm tin tưởng nhất, lại có một ngày tư thông với địch phản quốc." Ngữ khí hoàng đế dần trở nên âm trầm, trong lời nói, không phân biệt rõ hỉ nộ.
Ánh mắt Quân lão gia có chút ngần ngừ, gần như không chút do dự bật thốt lên, "Hoàng thượng oan uổng, tiểu nhi một lòng dốc sức vì Huyền Triều, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện như vậy, nhất định là có người hàm oan nó."
"A..." Hoàng đế cố ý kéo dài giọng điệu, sau đó bất ngờ nổi giận nói, "Ý của ngươi là, trẫm hàm oan hắn?" Đại nhân Hình bộ nhận được ánh mắt của nam tử, lập tức đem phong mật hàm trong tay đặt lên trên cái khay, đưa tới trước mặt lão Quân gia, "Đây chính là chứng cứ Quân tướng soái tư thông với địch, nếu không phải là bị chặn lại trên đường, hậu quả thiết không tưởng tượng nội."
Thân thể Quân lão gia chùng xuống, sau khi nhìn thấy bút thư của Quân Ẩn cùng nội dung phía trên, cả người rõ ràng cứng ngắc, khuôn mặt già nua trắng bệch sợ hãi. Hoàng đế mặt không biến sắc, kẻ quỳ phía dưới không hổ là tướng gia khuynh quyền một thời, không quá thời gian nửa khắc liền khôi phục lại tỉnh táo, "Bẩm hoàng thượng, chữ viết là của khuyển tử không sai, Quân gia mấy đời trung lương, trong này ắt hẳn có oan tình, khuyển tử nó làm tướng soái Huyền Triều, quyết sẽ không làm ra loại chuyện mưu nghịch này, mong hoàng thượng minh xét."
"Minh xét? Bây giờ chứng cứ xác thật, trẫm khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoan nhận tội thì tốt hơn." Cô Dạ Kiết thấy ông ta cứng đầu, lập tức trầm mặt xuống.
"Hoàng thượng," Quân tướng gia ưỡn ngực, "lão thần không có tội, Quân gia là bị oan uổng."
"Quân tướng gia, ông vẫn nên ngoan ngoãn nhân tội thì hơn, đỡ phải chịu nỗi đau da thịt." Đại nhân Hình bộ mở miệng khuyên bảo, một khi tiến vào tử lao, có mấy người không kêu oan uổng, lại có được mấy người đến cuối cùng không ngoan ngoãn nhận tội chứ?
"Quân gia mấy đời dốc sức vì Huyền Triều, lão thần không tin, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục bị vu oan giá họa." Ngữ khí cương nghị, hiển nhiên là ông ta sẽ không dễ dàng cung khai.
Tuấn nhan Cô Dạ Kiết lãnh khốc, dùng sức một chưởng đánh lên trên mặt bàn, "Trung lương? Quân gia các ngươi tư thông với địch phản quốc, lại thêm dã tâm mưu phản cũng không phải mới ngày một ngày hai, hơn nữa Quân Nghi sau lưng tư thông dâm uế, những tội này, đã đủ khiến các ngươi chết hơn ngàn lần vạn lần!"
"Hoàng thượng..." Quân lão gia nghe vậy, cúi người xuống dập đầu trên nền đất mấy cái, "Quân gia quản giáo không nghiêm, sinh ra đứa con gái bôi nhọ gia môn kia, là Quân gia thần bất hạnh. Bây giờ chuyện của nó bại lộ, lão thần trước giờ hoàn toàn không biết gì, nếu hoàng thượng muốn trị tội, thần quyết không cầu xin cho nó nửa câu, Quân gia đã không còn đứa con gái này nữa rồi."
Cô Dạ Kiết nín thở, hay cho lão già giảo hoạt, dù đã đi đến nước này, cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, "Người đâu, mang Quân Nghi tới đây."
"Dạ, hoàng thượng." Bên ngoài tử lao, thị vệ canh giữ lập tức nhận mệnh thi hành, không mất bao nhiêu thời gian, liền mang Quân Nghi đến, cô gái hành động bất tiện bị lôi đẩy, cả người ngã nhào về phía trước. Nàng vội vàng dùng hai tay che chắn phần bụng, sau khi nhìn thấy Quân lão gia quỳ dưới đất thì ngẩn ra, sợ hãi mở miệng, "Cha."
Vậy mà, Quân lão gia lại ngước hai mắt lên, ra sức phủi bỏ, "Ai là cha của ngươi, ngươi đồ tiện nhân này, hại Quân gia ta phải chịu khổ."
Quân Nghi trợn tròn mắt hạnh, khuất nhục, bi thống, toàn bộ hiện lên trên mặt, nàng bị buộc quỳ xuống, thân thể hơi áp về phía sau, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, một hồi lâu không nói ra được lời nào.
Cô Dạ Kiết lạnh mắt nhìn xuống, Thượng đại nhân nháy mắt, hai tên ngục tốt sau lưng mỗi người một bên giữ lấy hai vai cô gái, bắt nàng phải ngẩng đầu lên.
Bụng của Quân Nghi đã lớn, cực kỳ bất tiện, thân thể bị đẩy khom về phía sau, trên mặt đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Bộ đồ tù nhân mặc lên trên người, càng phát ra gầy yếu mỏng manh.
"Quân Nghi, ngươi ở bên ngoài tư thông, sau khi tiến cung lại rắp tâm che giấu quân vương, chuyện này, là làm theo chỉ thị của ai?"Thượng đại nhân gọi thẳng tên của nàng, nghiêm giọng mở miệng.
Cô gái nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, nơi lồng ngực phập phồng kịch liệt, cực kỳ khó chịu, thần sắc Quân lão gia bên cạnh có phần khẩn trương, siết chặt hai bàn tay trong tay áo rũ xuống. Quân Nghi kín đáo tránh đi, liếc mắt một cái, khóe miệng hiện lên chút giễu cợt, "Không có."
Thanh âm nhẹ nhàng lạc định, Quân lão gia nhắm mắt, thu hồi lại toàn bộ vẻ hoảng loạn vừa rồi.
Cô Dạ Kiết nhẹ nhàng gõ nhịp năm gón tay thon dài đặt trên hai chân bắt chéo, thần sắc kín đáo, không phân biệt rõ hỉ nộ, Thượng đại nhân nơm nớp lo sợ nhìn sang gò má nam tử. Chỉ thấy sắc mặt hoàng đế âm lãnh, mắt sáng như đuốc, giống như muốn đục ra mấy cái lỗ trên người hai kẻ đang quỳ dưới kia. Toàn thân run rẩy, ông ta lau một vốc mồ hôi lạnh, tiếp tục mở miệng nói, "Quân gia mưu phản, ngươi có nhận tội không."
Quân Nghi hoảng loạn đến thất thần, đáy đầm ôn nhu mờ mịt, lẽ nào, Quân Ẩn đã lành ít dữ nhiều? Giờ đây, thái độ hoàng đế kiên định, mà Quân Ẩn đã xuất binh nhiều ngày, nhưng mãi vẫn không có tin chiến thắng trở về, đáy lòng cô gái chua xót vô hạn, sau khi bình tĩnh lại, âm thanh run rẩy nói, "Quân gia trước giờ giữ gìn bổn phận, sẽ không làm chuyện mưu nghịch này."
Ánh mắt hoàng đế bình thản, nâng một tay lên, "Lấy cho trẫm mỗi kẻ một phần khẩu cung, trẫm cũng không tin, không tra hỏi ra được gì."
"Vâng." Thượng đại nhân đáp lời, gọi thêm vài tên ngục tốt tới, lệnh bọn chúng mỗi tên đi đến một phòng giam lấy lời khai của từng người.
Cô Dạ Kiết cũng không ngồi yên, đứng dậy đi tới trước mặt Quân Nghi, "Ngươi tội chết khó thoát, chỉ cần ngươi chịu cung khai, trẫm liền tha cho ngươi một con đường sống, để cho ngươi xuất cung."
Quân Nghi hỗn loạn chống lại ánh mắt nam tử, gọng kìm trên vai đã nới lỏng đôi chút, xuất cung, đây vẫn luôn là tâm nguyện lớn nhất của nàng, điều kiện này của hoàng đế quá mức quá mức dụ người. Hai tay không tự chủ được rơi lên trên bụng, nàng nhớ đến người nam nhân ngang tàn lãnh khốc kia, một khi nhận tội... "Hoàng thượng, Quân gia không có tội, cho dù người có đánh chết ta, ta cũng sẽ không cung khai."
Thái độ kiên quyết, một khi có người cúi đầu nhận tội, lãnh hậu quả, chính là mấy trăm tính mạng già trẻ lớn bé của Quân gia, dĩ nhiên, cũng bao gồm Quân Ẩn cùng mẹ, thậm chí, còn có hoàng hậu thân nhận ngàn vạn sủng ái hiện nay.
Cô Dạ Kiết nhấc chiếc cằm thon gọn của cô gái lên, không ngờ một Quân Nghi trước giờ luôn sợ phiên toái, lại có cái lá gan này, "Người đâu, mổ bụng cô ta ra, trẫm cũng muốn xem xem, bên trong đây là dã chủng của kẻ nào."
"Đừng mà..." Nàng kinh ngạc phản ứng, hai tay vung loạn trên đỉnh đầu, "Chuyện này không liên quan đến đứa nhỏ, đừng..."
Thượng đại nhân bị lời nói của hoàng đế dọa cho chết đứng ngay tại trận, ông ta dùng sức nuốt xuống một hơi, sau đó vội vàng khoát tay ra hiệu ngục tốt bên cạnh, "Giữ cô ta lại."
Quân Nghi liều mạng giãy giụa, thân thể lại nắm chặt kéo sang một bên, trong góc phòng tối tăm ẩm ướt có một chiếc giường, bên trên phủ kín rơm rạ. Cô gái bị ghìm giữ ngửa mặt lên trên, ngục tốt lấy hình cụ treo trên vách tường đến, trên lưỡi dao rét lạnh còn lưu lại vết máu loang lổ, nàng dùng sức lắc đầu, kinh hoảng tột độ, "Đừng, đừng..."
"Nói, kẻ đứng đằng sau chỉ điểm là ai?" Cô Dạ Kiết không chút mảy may xúc động, chắp tay sau lưng nói.
"Hoàng thượng tha mạng, không có bất kỳ ai chỉ điểm, cũng không có chút can hệ nào tới Quân gia." Quân Nghi giãy đạp hai chân, lại bị hai người tiến lên chế trụ cổ chân nàng. Quân tướng gia quỳ phía dưới choáng váng hoa mắt, cũng không dám cầu xin, chỉ là ngơ ngác nhìn, Thượng đại nhân thấy hoàng đế không hề có ý định thay đổi chủ ý, vừa không ngừng lau mồ hôi lạnh, vừa ra lệnh, "Còn đứng đực ra đó làm gì? Nhanh dùng hình."
"Dạ, dạ." Tên ngục tốt kia nhận được lệnh, vội vàng vén ống tay áo lên cao, ngọn đèn dầu treo phía trên phòng lao, phát ra ánh sáng thảm đạm lờ mờ, lại khiến lưỡi dao găm kia càng phát ra hết sức chói mắt.
Mũi dao rơi xuống dưới ngực Quân Nghi, tên ngục tốt tựa như đang tìm chỗ để bắt đầu xuống tay, làm nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, hai mắt nhìn chòng chọc dõi theo động tác trên tay hắn, dưới bụng có hơi đau đau. Lưỡi dao kia, giống như đã cắt đứt da thịt, chuẩn bị xé rách xuống dưới, "Đừng, đừng mà..." Quân Nghi kinh sợ hét lên đau đớn, cuối cùng, hướng ánh mắt chờ đợi nhìn sang Cô Dạ Kiết, "Tôi nói, tôi nói."
Thượng đại nhân mừng thầm trong bụng, ra hiệu tên kia dừng tay.
Quân Nghi thở hổn h hển từng ngụm từng ngụm, trong bụng bởi vì sợ hãi mà truyền đến đau đớn, thanh âm nàng khàn khàn, đứt quãng mở miệng. Hai mắt liếc nhìn, vừa vặn trông thấy Quân lão gia mặt xám như tro tàn nhìn mình lom lom, tùy thời, có thể nhào lên xé nát mình bất cứ lúc nào. Bên cánh môi nàng hiện lên ý cười, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, "Một tháng trước khi tiến cung, đêm hôm đó, tối đến nỗi một chút ánh trăng cũng không đó, tôi vừa ngủ, liền bị kẻ nào đó bịt miệng... Đối phương, mang mặt nạ màu đen, ngay cả bộ dạng của hắn cũng không nhìn thấy rõ..." Quân nghi nhìn lên ngọn đèn dầu sắp cháy khô kiệt đằng kia, ánh mắt bi thương, "Sau đó, tôi rất sợ, cũng không dám nói với người trong nhà, cho đến khi thánh chỉ truyền xuống, tôi bất đắc dĩ phải vào cung, nhưng không ngờ..."
Sắc mặt hoàng đế càng lúc càng trầm trọng, chỉ thấy Thượng đại nhân bên cạnh rỉ tai mấy câu, sau đó ông ta cầm cáo trạng nhận tội ở trên bàn đến, đưa bút nghiên tới, "Viết tên, hoàng thượng lập tức thả ngươi đi."
Tứ chị bị kìm kẹp được thả lỏng, Quân Nghi nhìn bức thư nhận tội đặt trước chân, ánh mắt từ mong chờ thoáng cái chuyển thành tuyệt vọng, "Không, tôi không viết, tôi không..."
Cô Dạ Kiết đoạt lấy bức thư trong tay Thượng đại nhân, huơ huơ trước mặt nàng, "Đồng ý viết tên, trẫm liền thả ngươi đi."
"Không..." Ánh mắt Quân Nghi kiên định, từ trong miệng thốt ra lời lẽ quyết liệt, "Ngươi giết ta đi."
Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, hắn không ngờ Quân gia lại quyết tuyệt như vậy, sắp chết đến nơi lại không lấy được một cái tên đồng ý nhận tội, "Được, moi dã chủng kia ra cho trẫm."
Ngục tốt lúc trước cũng không do dự nữa, lau dao găm trên ống tay áo mấy cái, Quân Nghi như lâm đại địch, nằm yên ở trên giường không hề nhúc nhích. Lưỡi dao bén nhọn chống đỡ dưới ngực cô gái ba tất, mỗi lần nàng hít thở, là có thể cảm nhận được đau nhức từ đỉnh nhọn mũi dao đâm vào da thịt. Thượng đại nhân chảy mồ hôi đầy đầu, bốn tên ngục tốt bên cạnh lần nữa chế trụ tứ chi cô gái.
Mặc người ta chém giết, đôi môi Quân Nghi run rẩy, nước mắt không khống chế được trào ra, vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng. Chỉ còn vài ngày nữa, là con của nàng có thể 'oa oa' chào đời, nàng ngày ngóng đêm trông, lại không ngờ rằng sẽ có cảnh tượng như ngày hôm nay. Khuôn mặt bị nước mắt thấm ướt, nàng nghẹn ngào nhắm hai mắt lại, một lòng, chờ chết.
Bàn tay Cô Dạ Kiết vò nát bức thư nhận tội thành một cục, mà lúc này, đứa bé trong bụng Quân Nghi giống như cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên đạp động mấy cái. Bụng nhô lên, đáy mắt hoàng đế nóng lên, lập tức ngăn ngục tốt hành hình, "Khoan!"
Tên kia vội vàng thu tay lại, mọi người không hiểu, đều nhìn về phía hắn.
Cô Dạ Kiết trầm muộn, không khí trong địa lao giống như bỗng chốc bị hút hết, một người tay dính đầy máu tanh như hắn, lại không nỡ xuống tay với một đứa bé chưa chào đời, hoàng đế khẽ nâng hai mắt, khoát khoát tay, "Kéo cô ta xuống đi."
"Dạ." Hai tên ngục tốt đè vai Quân Nghi kéo nàng từ trên giường hành hình dậy, không chút thương tiếc lôi ra ngoài. Ánh mắt cô gái đờ đẫn, vẫn còn chưa hoàn hồn từ trận hoảng sợ vừa rồi, lúc đi ngang qua người hoàng đế, nàng khẽ ngước mí mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ, liền bị mang ra bên ngoài.
"Thượng đại nhân."
"Có vi thần."
"Nơi này giao lại cho ngươi." Cô Dạ Kiết ném mảnh giấy nhàu nát trong tay xuống đất, "Trong vòng hai ngày, phải bắt một người trong này viết tên nhận tội."
"Hoàng thượng..." Thượng đại nhân có chút lo lắng, đi theo hoàng đế ra tới bên ngoài đại lao, ông ta suy nghĩ tới lui mấy bận, cuối cùng tiến lên trước nói, "Hoàng thượng muốn một tờ thư nhận tội, hình cụ bên trong phòng hình trượng của thần đếm không xuể, tùy tiện lấy ra vài thứ, là có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn nhận tội."
Đáy mắt thâm sâu của Cô Dạ Kiết hiện lên ánh sáng màu hổ phách lấp lánh, nam tử vòng hai tay trước ngực, không nói đúng hay sai, "Thứ trẫm muốn, chính là một bản thư nhận tội, viết tên đồng ý!"
Thượng đại nhân lúc này mới hiểu rõ, hoàng đế đã chấp nhận đề nghị của ông ta.
Bên trong tử lao hình bộ, không khí mục nát thối rữa hòa lẫn nấm mốc ẩm ướt, tốp năm tốp ba tử tù núp vào một góc, nhìn thấy thân ảnh màu vàng tươi kia, đều hưng phấn đến quên mình nhào tới trước, đôi tay bẩn thỉu vươn ra khỏi địa lao, ánh mắt hung ác. Roi da trong tay thị vệ gào thét vụt tới, đánh lên song sắt thuần chất, sau khi lưu chuyển một vòng, lại nện xuống lần nữa.
Hoàng đế cũng không né tránh, bước chân trầm ổn hữu lực, rời khỏi đại lao nhanh như một cơn gió.
Quân gia bị bắt giữ, trong hoàng cung đồn đãi sôi sùng sục, những người liên can, phàm là có bất cứ dính líu gì, toàn bộ đều bị tống vào trong tử lao không có ánh sáng mặt trời kia, suốt đời không thoát thân được.
Bên ngoài Phượng Liễm Cung, ngự lâm quân luân phiên canh giữ, mặc dù Phong Phi Duyệt đã nhận được tin tức, nhưng lại bị giam cầm hoàn toàn, không thể ra ngoài nửa bước. Từ sau khi hoàng đế bị Lý công công vội vã gọi ra ngoài, liên tục mấy ngày, nàng chưa hề gặp mặt hắn được một lần. Cho đến khi, tin tức Quân gia bị bắt giữ lan truyền khắp hoàng cung, lúc nàng muốn đi ra ngoài, thì đã không còn tự do nữa rồi.
Trong Kim Loan Điện, thần sắc hoàng đế nặng nề, một tay chống bên gò má, bên ngoài, truyền đến âm thanh Lý công công thông báo.
Hắn vừa đứng dậy, liền thấy Thượng đại nhân vội vã tiến vào, đi đến hạ đường, quỳ xuống hành lễ, "Vi thần tham kiến hoàng thượng."
Cô Dạ Kiết bước xuống trường cấp, tiến tới trước mặt người đàn ông, "Sao rồi?"
Thượng đại nhân dập đầu xuống đất, trên mặt là vẻ hổ thẹn, ông ta chần chừ muốn nói lại thôi, qua giây lát, mới mở miệng, "Vi thần đã phụ lòng phó thác của hoàng thượng, đám người Quân gia ngoan cố không chịu nhận tội, dù thần có bức cung thế nào, cũng không có một ai chịu cung khai."
Hoàng đế khó lòng tin được, hắn không tin, chịu khổ hình liên tục như vậy, có mấy người là có thể nhẫn nhịn được, "Một người cũng không?"
"Quân tướng gia nói rằng, nhận tội cũng chết, mà không nhận cũng chết, ông ta kính xin hoàng thượng, ban cho ông ta một chén rượu độc để chết dứt khoát." Thượng đại nhân là cực kỳ bất đắc dĩ, vốn cứ tưởng đây chỉ là chuyện cỏn con vô cùng đơn giản, nhưng nào ngờ rằng, lại khó giải quyết như vậy. Quân gia từ trên xuống dưới từ già đến trẻ, có người bị đứt chân, có người thậm chí gãy hết xương toàn thân, nhưng vẫn như nhau cắn răng chịu chết, không có một người nào chịu đồng ý nhận tội. Bọn họ biết rõ, chỉ cần không đổi khẩu cung, vậy thì có nghĩa là vẫn còn hy vọng, ngược lại một khi hạ bút xuống, liên lụy đến chính là mấy trăm tính mạng Quân gia.
Hoàng đế nhức đầu đưa tay xoa xoa trán, hắn nên sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, "Lão hồ ly, muốn chết thống khoái, không có đơn giản như vậy."
"Hoàng thượng, trong mắt dân chúng Quân gia rất được ủng hộ, để đề phòng vạn nhất, vi thần cho rằng chuyện này không thể kéo dài, nên nhanh chóng tuyên án, gỡ đi cái gai đã găm sâu trong thịt này đi." Thượng đại nhân đề nghị như vậy, bên cạnh, Lý công công tán thành nhè nhẹ gật đầu.
Cô Dạ Kiết vốn cho rằng, Quân gia tất nhiên sẽ có một vài người không chịu cung khai, nhưng không ngờ, lần này đám người kia lại đồng tâm hiệp lực một cách đáng kinh ngạc. Hai ngày này bức cung liên tục không ngừng nghỉ, nhưng lại khiến bọn chúng càng cắn răng chặt hơn, liều chết bằng bất cứ giá nào.
Thượng đại nhân không có đối sách nào khác, hoàng đế phất tay, ý bảo ông ta lui xuống trước.
Phong Phi Duyệt đứng ngồi không yên, không ngừng đi tới đi lui trong đại điện, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn ra bên ngoài. Lý Yên bên cạnh thấy thế mở miệng khuyên bảo, "Nương nương, người ngồi xuống một lát đi."
"Không cần." Nàng dứt khoát lắc đầu, giữa hai hàng chân mày lá liễu hiện lên khói mù một hồi lâu không xua đi được.
Hoàng đế lặng lẽ đi đến, bên ngoài Phượng Liễm Cung, đám thị vệ vừa định hành lễ, lại thấy hắn khoát khoát tay, ý bảo bọn chúng chớ có lên tiếng.
Trong điện, chỉ thấy Phong Phi Duyệt không ngừng nhìn quanh ra ngoài, ánh mắt lo lắng của nàng giống như thanh kiếm sắc nhọn, mặc sức bắn ra ngoài. Cô Dạ Kiết đứng trong vườn, cũng không lập tức đi vào, băn khoăn, lưỡng lự, găm sâu vào lồng ngực, khiến hắn không cách nào bước ra được.
"Hoàng thượng..." Phong Phi Duyệt thấy hắn đứng trong vườn, vội cất bước tiến lên. Lại bị thị vệ canh giữ bên ngoài ra tay ngăn cản.
Cô Dạ Kiết đi đến gần, nhưng vẫn chưa vượt qua bậc thềm cửa, đưa mắt ra hiệu hai thị vệ kia lui ra. Phong Phi Duyệt nghi hoặc, lập tức chạy ra ngoài, "Hoàng thượng."
Nam tử kéo môi mỏng thành một đường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt đi nếp gấp bên chân mày người con gái, khóe miệng chần chừ do dự, kéo lên một vòng cung, "Duyệt Nhi, trẫm dẫn nàng đi đến một nơi."
Phong Phi Duyệt nhìn sang bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu.
Suy đoán năm lần bảy lượt, nàng muốn mở miệng, nhưng đến khi nhìn thấy nửa bên gò má hoàng đế, thì đành nuốt trở về. Bước chân hai người khẩn trương, Cô Dạ Kiết nắm cổ tay nàng, đi qua đám cung nhân, một đường hướng về phía ngự hoa viên.
Bên trong, phồn hoa giao kẽ đan xen, mỹ sắc không kiêng nể trải dài, Cô Dạ Kiết mang nàng đi đến trước một vườn hoa, Phong Phi Duyệt vừa định mở miệng, lại bị hắn lôi kéo đi vào bên trong, vạch ra tầng tầng sắc hoa, bên trong, thế nhưng lại có một không gian riêng. Đẩy cánh cửa nhỏ hoang tàn trước mặt ra, không gian nhỏ hẹp lúc đầu, lập tức mở rộng sáng sủa.
Hai người bước vào, bên trong rất đổ nát, cỏ dại mọc cao gần nửa người giống như đưa bọn họ đi đến một thế giới khác, Phong Phi Duyệt bị hắn kéo lên trước, làn váy bị bụi gai đâm rách mấy lần, chật vật không chịu nổi.
Đây là đình viện bị bỏ hoang, chỉ có điều, so với bất kỳ tòa tẩm điện nào trong cung, cũng đều bí ẩn hơn. Cửa gỗ hồng mộc sơn đỏ đã đổ nát loang lổ, nghiêng nghiêng vẹo vẹo ngã ngửa hai bên. Phong Phi Duyệt kéo làn váy lên, một tay bị nam tử nắm chặt, lúc đi vào đại điện, chỉ nhìn thấy mỗi một góc phòng đều lưu lại đầy bụi bặm, "Kiết, nơi này là..."
Hoàng đế siết chặt tay, kéo nàng tiến lên vài bước, đi vào trong điện, nơi đó, bày một chiếc án kỷ dài, bên trên, còn có pho tượng phật tôn thiện, Phong Phi Duyệt ngước mắt, chỉ thấy Cô Dạ Kiết nhìn quanh một lượt, sau đó ngồi xổm xuống. Vươn tay dời đi tấm đệm hương bồ màu vàng tươi, phía dưới, thế nhưng lại che giấu huyền cơ.
Cơ quan hình vòng cung bị mở ra, Phong Phi Duyệt đi xuống nhìn xem, nhưng mà bên trong này lại sâu không thấy đáy.
Hoàng đế ngước đôi mắt anh tuấn nhìn nàng, giống như vẫn còn đang do dự, Phong Phi Duyệt nhẹ giọng mở miệng, hoàng đế than nhẹ một tiếng sau đó dằn lòng, dẫn đầu đi xuống dưới.
Nàng cẩn thận từng chút một đi theo đằng sau, đó là một trường cấp rất dài, bởi vì bốn bề tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, Phong Phi Duyệt chỉ có thể vươn tay vịn lấy hai thành tường, chầm chậm đi xuống dưới. Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi nhìn thấy chút ánh sáng le lói hắt tới, hai tay Cô Dạ Kiết mới rơi lên trên eo nàng, đặt nàng xuống.
Trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng yên định, Phong Phi Duyệt vừa mới xoay người, lại bị hù dọa đếnlảo đảo, suýt chút thì đứng không vững.
Chỉ thấy, một cô gái mặc áo đen đứng ngay trước người, đầu tóc dùng một miếng khăn vải màu đen búi lên, trên mặt, cũng mang một cái mạng che mặt màu đen y hệt. Phong Phi Duyệt cố nén sợ hãi, nhìn kỹ lại, hai mắt cô gái thế nhưng không có tiêu cự, chắc hẳn là bị mù.
"Người vẫn ổn chứ?" Cô Dạ Kiết đột nhiên mở miệng hỏi, cô gái kia nghe thấy liền ý vị gật đầu, thanh âm ở trong miệng 'oa oa', không phát ra được.
Toàn thân Phong Phi Duyệt run lẩy bẩy, nơi này âm trầm khủng khiếp, mỗi một bước chân đều tràn đầy quỷ dị, nàng không hiểu, hoàng đế sao lại đưa mình đến đây.
Tay lại lần nữa bị dắt đi, Phong Phi Duyệt chỉ đành phải theo sát Cô Dạ Kiết lên trước, hành lang được đúc từ thạch bích, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối, trên mặt đất đá xanh, chỉ có bóng ảnh hai người kéo dài.
Đi đến trước một phòng đá cũng không lớn lắm, bên trong giống hệt bên ngoài, ánh đèn lờ mờ ảm đạm, Phong Phi Duyệt đi vào theo, chạm đến ánh nến trong góc tường, nàng liền đưa mắt nhìn đi.
Đây là một căn phòng kiên cố, thật ra thì, cũng không khác so với tù lao là mấy, trong góc tối mờ mờ, hình như có một bóng đen co rúc, Phong Phi Duyệt muốn tiến lên, cổ tay trắng nõn lại bị Cô Dạ Kiết siết chặt, khí lực rất lớn, khiến nàng đau đến vặn xoắn chân mày.
Bóng đen kia vừa nghe thấy tiếng bước chân liền cử động, từ từ ngẩng đầu lên, Phong Phi Duyệt trợn to hai mắt, nhưng vẫn không thể nhìn được rõ ràng, bốn bề tĩnh mịch, nàng nghe thấy âm thanh xích sắt bị kéo lê trên mặt đất truyền đến cùng với động tác cô gái ngồi dậy, Phong Phi Duyệt nhìn sang, chỉ thấy trong bóng tối, một đôi tay thò ra ngoài.
Ngay sau đó, là một thân thể đơn bạc, cô gái tóc tai nhếch nhác bò ra khỏi góc phòng, ánh đèn từ nửa căn phòng, toàn bộ chiếu lên trên người cô ta.
Phong Phi Duyệt nín thở ngưng thần, chỉ thấy mười ngón tay của cô gái kia vô lực rủ xuống. Đầu ngửa lên, cổ tay khó nhọc tách đầu tóc rơi tả hai bên, lộ ra khuôn mặt dữ tợn gớm ghiếc.
Đó là gương mặt như thế nào ...
Vết thương chồng chất đã sớm kết vảy, da thịt trên gò má, không phân biệt được dáng vẻ lúc ban đầu...
Nhịp tim Phong Phi Duyệt giống như bất động, trong khoảnh khắc cô gái mở to hai mắt ra, nàng lui về phía sau một bước dài, "A..."
Ước giề chip vẫn còn rảnh như ngày nào, tiếc là ko được nữa các chế ạ (Bùn năm giây). Hy vọng các tình iu kiên nhẫn, truyện vẫn còn dài lém, hic hic