Hoàng đế cũng không đứng lâu, Phong Phi Duyệt thấy bóng dáng hắn kéo dài, sau đó chỉ để lại một điểm nhỏ mơ hồ, thoáng cái trong điện đã trở nên yên tĩnh.
Đi tới đi lui, lại không hẹn mà gặp đụng phải Lệ vương gia đang vội vã tiến cung, Phong Phi Duyệt tránh người sang một bên, cũng không muốn dây dưa với hắn.
Nam tử vận một bộ trường sam màu trắng bạc, lúc này thấy nàng an an tĩnh tĩnh hướng về phía đằng kia, còn tránh người ra nhường lại con đường vốn đang rỗng rãi, nhất thời sinh lòng nghi ngờ, tạm thời dừng chân, "Tẩu tẩu, là kẻ nào đả thương nàng vậy ?" Ánh mắt tà mị của hắn rơi lên cái trán băng bó kỹ càng của Phong Phi Duyệt, khóe miệng tràn ra ý cười.
Ngón tay mảnh khảnh lướt qua trán, nàng cũng chẳng buồn ngước mặt lên, nhìn chằm chằm dưới chân Lệ vương gia, "Là tự ta té ngã."
Nam tử vòng hai cánh tay lại, có vẻ rất rảnh rỗi, hai mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống thấp kia, "Cũng khó trách, Quân gia xảy ra chuyện lớn như vậy, tẩu tẩu e là phải suy nghĩ biện pháp ứng phó đến vỡ cả đầu."
Phong Phi Duyệt kinh ngạc, có hơi giật mình, không ngờ mới chỉ qua một thời gian ngắn, chuyện này đã truyền ra bên ngoài cung.
"Ta muốn khuyên tẩu tẩu một câu." Lệ vương gia đột nhiên thu lại vẻ mặt bỡn cợt lúc đầu, Phong Phi Duyệt ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt nam tử, là nghiêm túc nàng chưa từng nhìn thấy, "Đế vương vô tình, giang sơn và mỹ nhân, liệu có được mấy người lựa chọn vế sau cơ chứ?"
Tầm mắt giao nhau, nàng cũng không hiểu, "Lời này của ngươi, là có ý gì?"
Lệ vương gia cúi đầu xuống, ánh mắt đè lên trên trán Phong Phi Duyệt, "Còn muốn giả vờ hồ đồ sao? Nghi hoàng quý phi bây giờ đã bại lộ, chuyện này nhất định sẽ kéo nàng liên lụy trong đó, mà sau lưng các người, chính là toàn bộ Quân gia."
Phong Phi Duyệt nhẹ chớp hàng mi cong vút, nhàn nhạt mở miệng, "Không phiền Lệ vương gia khổ tâm."
Thấy nàng vẫn cứ ngang bướng như vậy, Lệ vương gia cũng có chút bất đắc dĩ, "Tẩu tẩu quả thật không phân biệt được tốt xấu."
"Mắt ta chưa mù, tâm vẫn sáng, tất nhiên biết cách phân biệt tốt xấu." Phong Phi Duyệt liếc mắt một cái, muốn đi, lại bị thân thể cao lớn của hắn ngăn trở, nửa bước khó tiến, "Ta là vì tốt cho nàng."
Nàng kéo môi, thanh âm lãnh đạm, "Vậy... bổn cung nên cảm tạ Lệ vương gia rồi."
"Trong cuộc u mê ngoài cuộc sáng tỏ," Nam tử lộ vẻ mặt sốt sắng, nhưng thật sự là vì lo lắng cho nàng, "đừng để sai càng thêm sai nữa."
Phong Phi Duyệt xoay người, hắn không tránh đường, nàng liền đi vòng sang bên cạnh, nhìn bóng lưng kiên nghị của nàng, nam tử chỉ là chau mày, khẽ lắc đầu một cái nhưng cũng không đuổi theo. Hắn đứng đó một lúc, qua giây lát liền sải bước chạy đến Từ An Điện.
Phong Phi Duyệt cũng không trở lại Phượng Liễm Cung, sau khi tránh khỏi Lệ vương gia bước chân cũng dần dần chậm lại, đi quanh co lòng vòng không mục đích trong hoàng cung, đến phương hướng cũng chẳng để tâm.
Cho đến đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ, trong cung khôi phục thành một mảnh tĩnh mật, cành lá héo úa rơi đầy đình viện, càng thêm hoang vu mấy phần.
Cô Dạ Kiết để nguyên y phục nằm nghiêng trên giường rồng, đầu gối lên một bên khuỷu tay, mệt mỏi nhưng lại không nhắm được mắt, bốn bề vốn yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể phân biệt được rõ ràng, đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ dị. Cửa điện khép chặt bị khẽ đẩy vào bên trong, âm thanh kéo căng thành một đường, có thể nhìn ra được người đến rất dè dặt thận trọng.
Một chuỗi bước chân đi tới, Cô Dạ Kiết khẽ ngước mắt, đưa lưng về phía bên ngoài, cũng không bứt dây động rừng.
Không có lệnh của hoàng đế, cả căn phòng bừa bộn cũng không được dọn dẹp, cô gái cất bước tiến lên, hài cung đình thuần chất đạp lên mảnh sứ vỡ đầy đất, nàng ngước mắt nhìn lại, hoàng đế tựa hồ ngủ rất say, nghe thấy âm thanh, cũng không có chút động tĩnh nào. Nàng ngổi xổm người xuống, nhặt những mảnh sứ cổ đồng bị đập nát bỏ vào lòng bàn tay, thu được một chút, liền bỏ vào trong vạt váy lụa mỏng đằng trước.
Hoàng đế thấy sau lưng không còn động tĩnh gì nữa, hắn cho rằng lại là cô gái nào đó giống Chỉ Huyên, đáy lòng vốn đang tích tụ nộ khí càng thêm bùng phát, chỉ thấy hắn nhanh chóng lật người, đột nhiên chống hai tay bật dậy, hướng về phía bên ngoài hét lên, "Cút!"
Giống như sấm gầm, làm Phong Phi Duyệt sợ tới mức bật dậy ngay tức khắc, mảnh vụn đã nhặt lên 'loảng xoảng' rơi xuống đầy đất, vang vọng cả đại điện. Nàng đứng đó cứng ngắc như tượng gỗ, Cô Dạ Kiết vung hai tay kéo màn tơ ra, vừa nhìn là thấy nàng, lập tức lạnh mặt liếc mắt sang.
Hai tay Phong Phi Duyệt nắm chặt hai bên làn váy, dưới chân như bị đổ chì lui ra đằng sau, mồ hôi trong lòng bàn tay chà tới chà lui trên quần lụa mỏng. Nàng cúi đầu, khuôn cằm gần như dính vào trước ngực, người con gái trước nay không bao giờ chịu thua, lúc này lại có mấy phần khúm na khúm núm.
Hoàng đế đứng dậy, đôi mắt anh tuấn quét về phía mảnh vỡ dưới chân nàng, hắn tiến lên một bước, Phong Phi Duyệt liền vô thức lui về phía sau một bước. mảnh sứ bị giẫm dưới chân, phát ra tiếng vỡ nát chói tai.
"Đứng lại!" Cô Dạ Kiết đột nhiên lên tiếng, Phong Phi Duyệt nghe lời không dám nhúc nhích, dưới chân mơ hồ truyền đến đau đớn.
"Chỗ rộng rãi thì không đi, nàng thích bị đâm đúng không?" Hoàng đế tiến lên, một cước đá văng đống lộn xộn dưới đất sang một bên.
Phong Phi Duyệt không nói lời nào, đầu càng rủ xuống thấp hơn, ngón tay khẩn trương kéo quần lụa mỏng thành từng đường từng đường uốn nếp, nhìn thấy hai chân Cô Dạ Kiết xuất hiện trong tầm mắt.
"Nàng đến đây làm gì?"
Nàng lắc đầu một cái, sau đó ngước mặt lên, con ngươi đen láy như muốn nói lại thôi, trên băng gạc màu trắng, bởi vì không đổi thuốc kịp thời mà khiến vết thương rỉ máu. Làn váy kéo dài dưới mặt đất, gương mặt trước mắt này, so với lúc trước càng thêm gầy gò tái nhợt, trái tim Cô Dạ Kiết ửng lên một hồi đau đớn, sao hắn lại quên mất, Phong Phi Duyệt vừa mới sảy thai có mấy ngày. Trong lòng tức giận, nhưng cũng có thương yêu, tuấn nhan nam tử căng thẳng, bàn tay đặt bên người bỗng nhiên kéo lấy bàn tay mềm mại của nàng, từng chút từng chút đẩy năm ngón tay đang siết chặt lấy nhau ra.
Trên bàn tay trắng nõn, bởi vì nhặt những mảnh sứ vụn lên mà dính đầy vết bẩn, Cô Dạ Kiết dùng sức lau mấy cái, bàn tay đã đỏ bừng một mảnh, hoàng đế khẽ nhướn đầu mày, chỉ thấy thần sắc nảng thẩn thờ, đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm bàn tay mình. Nam tử đột nhiên ngừng động tác, vung mạng tay phải 'vụt' một tiếng đánh xuống.
Phong Phi Duyệt giật mình, bàn tay nhỏ nhắn theo phản xạ rụt lại đằng sau, lại bị hoàng đế vững vàng nắm chặt không buông.
"Câm rồi à? Nói chuyện!" Cô Dạ Kiết lại đánh xuống một phát nữa, lúc này đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Phong Phi Duyệt chỉ là co hai bả vai lại, không có phản ứng gì quá lớn.
"Thiếp nói, chàng đồng ý nghe sao?" Ánh mắt nàng đầy hy vọng nhìn vào đáy mắt nam tử, ngẩng đầu chờ đợi.
"Nói thử xem." Giọng điệu Cô Dạ Kiết vẫn lạnh lẽo như cũ, thịnh nộ trong mắt đã dập bớt đi một nửa, nhưng cơn giận vẫn còn sót lại.
"Thiếp không nên gạt chàng." Nàng ngập ngừng mở miệng, đôi môi hơi khô nứt, lông mi rũ xuống che đi ánh sáng rực rỡ trong mắt, có vẻ ảm đạm vô sắc, "Lúc đầu, thiếp không nói, là vì bản thân mình, về sau, ... Thiếp không thể nói, thiếp sợ nhất, chính là khi chàng hỏi thiếp có còn che giấu chàng chuyện gì không... thiếp không muốn, nhưng mà, thiếp không thể không gạt chàng..."
Phong Phi Duyệt cụp mắt, giống như đứa trẻ mắc lỗi đang cúi đầu nhận sai, Cô Dạ Kiết thấy bộ dáng của nàng, bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng lại, trái tim lại cảm thấy chua xót. Bàn tay đang nắm chặt khẽ buông lỏng, nàng thấy hoàng đế không nói lời nào, đoán chừng hắn vẫn còn tức giận.
Cô Dạ Kiết ngước mắt nhìn đi, quá nhiều chuyện ập đến cùng một lúc, khiến hắn không kịp phản ứng, hết lần này đến lần khác, trong lòng càng lúc càng mệt mỏi, "Ta đối với Quân Nghi không có tình cảm, thứ duy nhất dây dưa, chính là đứa trẻ mà trẫm cho rằng là con mình. Phần chờ đợi kia, sau khi biết tiểu công chúa chết thảm, càng trở nên tha thiết, ta vẫn cho rằng, lần này ta sẽ không bỏ lỡ nữa, sẽ không để nó chịu bất cứ tổn hại nào..."
Hốc mắt Phong Phi Duyệt lạnh buốt, chua xót cực kỳ khó chịu, hoàng đế buông tay nàng ra, đạp chân vài ba bước đi đến bên cạnh, "Đều nói sinh ra trong gia đình đế vương là vinh hạnh cực hạn, nhưng cả đời này của trẫm, sống quá mệt mỏi. Tránh không khỏi tính toán, tránh không khỏi lừa gạt, nói cho cùng, tiểu công chúa cũng bởi vì ta mà chết." Ngữ khí Cô Dạ Kiết tự trách, người con gái đi theo lên trước, muốn từ đằng sau ôm lấy hắn, lại thấy hoàng đế xoay người, cặp đồng tử màu hổ phách mị hoặc, chiếm lấy nàng không buông, "Nàng nên biết, bên cạnh trẫm chỉ có nàng."
Phong Phi Duyệt không cách nào đáp lời, tầm mắt nàng mông lung, hai tay bị hắn kéo sang, "Đồng ý với ta, đây thật sự là lần cuối cùng."
Hắn cởi bỏ giọng điệu tôn quý, một yêu cầu đơn giản như thế, lại mang theo khẩn thiết bất đắc dĩ, người con gái không chút nghĩ ngợi dùng sức gật đầu, nặng nề, dứt khoát, trên mặt, có ý cười, cũng có kích động.
"Không phải là của ta, trẫm cưỡng cầu quá mệt mỏi." Cô Dạ Kiết kéo nàng lại gần mình, "Sau này, chúng ta chỉ cần con một đứa con của chính mình."
Ngoại trừ gật đầu, Phong Phi Duyệt không còn phản ứng nào khác, lại lần nữa được ôm vào trong ngực, ấm áp khiến nàng cảm thấy nóng bỏng, Lý công công thấy hai người ở trong điện, do dự năm lần bảy lượt, cuối cùng vẫn phải bước vẫn, "Nô tài tham kiến hoàng thượng, nương nương."
Ánh mắt Cô Dạ Kiết từ trên đầu vai Phong Phi Duyệt nâng lên, Lý công công hướng về phía nam tử ra hiệu, dường như có chuyện bẩm báo. Từ thần sắc bình tĩnh của Hoàng đế xem chừng đã đoán ra được mấy phần, lập tức vỗ nhẹ đầu vai Phong Phi Duyệt, "Trẫm có chuyện quan trọng phải xử lý, tối nay, nàng ở đây chờ ta trở lại."
Nàng ngẩng đầu lên, không nghi ngờ gì, nhẹ gật đầu.
"Đi." Cô Dạ Kiết nói với Lý công công phía trước, hai người vội vã chạy ra ngoài, vài ba bước đã ra khỏi đại điện.
"Chuyện gì?" Hoàng đế đột nhiên dừng lại, cũng không thèm quay đầu đặt câu hỏi.
"Hoàng thượng, biên giới truyền tin tốt." Lý công công hạ thấp giọng, ánh mắt không nhịn được hướng ra đằng sau, chỉ thấy Phong Phi Duyệt đứng trong đại điện, một thân áo ngủ mỏng manh, dáng vẻ cực kỳ yếu ớt.
Hoàng đế khẽ nhếch chân mày, bỗng nhiên khí định thần nhàn, "Trẫm rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này."
Bóng đêm nhô lên cao, Cô Dạ Kiết vài ba bước đã đến Kim Loan Điện, nam tử trong điện vừa nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt lập tức phấn chấn quay đầu lại, hành lễ nói, "Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng."
"Khang tướng quân xin đứng lên." Hoàng đế cúi người, tự mình đỡ hắn đứng lên.
"Hoàng thượng..." Khuôn mặt xanh đen của nam tử khó nén hưng phấn, bàn tay có chút run rẩy từ trong áo giáp của mình rút ra một phong mật hàm, "Hoàng thượng anh minh, Quân tướng soái cuối cùng không kiên trì nổi, đã gửi thư cầu cứu cho biên quốc."
Cô Dạ Kiết nhận lấy, ngón tay thon dài mở phong thư ra, Quân Ẩn bây giờ đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn đại khái cũng nhìn ra được ý định của hoàng đế, trong mật hàm đã bắt đầu phục tùng xưng thần đám người kia. Từ mặt chữ cùng cách xưng hô trong thư, có thể nhìn ra hắn cùng biên quốc không chỉ dừng lại ở một phong thư này, phía dưới giấy Tuyên Thành, ấn soái Huyền Triều rõ ràng khó chối, dấu đỏ rực lửa, không thể nghi ngờ là hắn tự đưa mình vào tuyệt cảnh.
Hoàng đế một phát siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, tuấn nhan âm hàn, đột nhiên hiện lên mấy phần cơ trí, Lý công công cùng Khang tướng quân nhìn nhau, chỉ thấy hoàng đế vẫy tay một cái, hạ lệnh, "Truyền thánh chỉ của trẫm, xuất động toàn bộ tinh binh trú đóng ngoài biên giới đến chi viện, nhớ kỹ, tuyệt đối không được bứt dây động rừng, chớ để Quân Ẩn phát giác ra. Còn nữa, để phòng trừ biến loạn, tối nay làm phiền Khang tướng quân thẳng tiến đến Quân phủ, Lý công công, chuẩn bị thánh chỉ, trẫm hôm nay, phải thu dọn Quân gia!" Ngữ khí hoàng đế sắc bén tàn nhẫn, xoay sang nhìn sang Khang tướng quân bên cạnh, "Ngươi tiếp tục phân phó, nội trong vòng ba ngày liên tiếp, không được mở cửa thành đế đô, trẫm muốn khiến bọn chúng bên trong không ra được, bên ngoài cũng không vào được!"
"Dạ, hoàng thượng!" Khang tướng quân chắp tay nhận mệnh, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Lý công công tiếp lệnh, đã trải giấy bày nghiên mực trên án kỷ, hoàng đế một tay nâng ống tay áo màu vàng tươi, dương dương tiêu sái vài nét bút, thế nhưng lại can hệ đến cả trăm mạng người. Ngọc tỷ nặng nề ấn lên đỏ tươi, khóe miệng Cô Dạ Kiết khát máu lãnh khốc, nâng một tay lên, sau đó một nét bút nặng nề hạ xuống thánh chỉ.
Khang tướng quân không quản cực khổ, cho dù mặt mũi nhem nhuốc lấm lem, nhưng lại phát sáng rực rỡ, cực kỳ có hồn. Hai tay thành kính tiếp nhận thánh chỉ, nam tử hữu lực khom người xuống, tiếng bước chân nặng nề thanh thúy vang lên lanh lảnh đi ra ngoài.
Cô Dạ Kiết tiện tay ném cây bút lông trong tay một cái, mực nước tùy ý vung vẫy, vẽ ra mấy đường cong trong đại điện vàng son lỗng lẫy, hắn cất bước tiến lên, thân thể cao lớn đứng dưới mái hiên hoàng thành, "Đêm nay, có vẻ như quá dài."
Lý công công đứng phía sau hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, "Hoàng thượng, đó là bởi vì, trời sắp sáng rồi."
Hoàng đế cất tiếng cười to, qua nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ tùy ý như thế, hai vai dài rộng khẽ run, trong tay còn nắm bức mật thư chính tay Quân Ẩn viết.
Lý công công vẫn luôn ở bên cạnh đế vương, đã qua nhiều năm rồi, cũng có thể đoán ra được vài phần thánh ý, "Hoàng thượng, thế lực Quân gia lớn mạnh, qua nhiều năm như vậy, vẫn là cái gai cắm trong thịt của người, không thể không diệt trừ, bây giờ, Quân tướng soái mưu đồ phản quốc, hiển nhiên là một cơ hội tốt. Chỉ là, lão nô có chút lo lắng...?"
"Lo lắng gì?" Cô Dạ Kiết cũng không xoay người, bóng cây lắc lư, hắt lên vầng tráng trơn bóng của nam tử.
"Trong hậu cung có ai không biết hoàng hậu nương nương rất được hoàng thượng sủng ái, lão nô sợ, một khi nương nương bị liên lụy vào chuyện này, sẽ dẫn đến một trận phong ba lớn hơn trong hậu cung..." Điều Lý công công lo lắng không phải không có lý, đến lúc đó, sẽ chỉ cho thái hậu hai cung một cơ hội tuyệt hảo, Quân gia mưu phản, hoàng hậu tất nhiên sẽ bị liên lụy, mà ở trong hậu cung, có thể chống lại thái hậu hai cung, ngoại trừ Phong Phi Duyệt, thì không còn ai khác.
Cô Dạ Kiết khẽ xoa đầu mày, thần thái nam tử tự nhiên, giống như hết thảy đều đang nằm trong lòng bàn tay hắn, "Chuyện này, trẫm sẽ không để nàng ấy bị lôi vào."
Lý công công cực kỳ hoang mang, nếu như Quân gia bị định tội, người đầu tiên xúi quẩy, phải là hoàng hậu, theo luật lệ Huyền Triều, đây chính là trọng tội phải sung quân lưu đày. Trừ phi... ông ta suy đoán mấy bận, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, không thể nào, mấy năm qua hoàng đế bày mưu tính kế cẩn trọng, sao có thể vì một ý niệm trong nhất thời, mà dễ dàng buông tay?
Cái gọi là 'quân tâm khó dò', xem ra, một chút cũng không sai.
Hoàng đế lâm vào trầm tư, bên ngoài Kim Loan Điện, nửa bầu trời bị ánh đuốc chiếu sáng, màu lửa đỏ hồng kéo dọc đến tận đường chân trời. Cấm quân trong cung toàn bộ xuất động, nơi đầu mày tuấn lãng tà tứ của nam tử hiện lên chút bất đắc dĩ, Lý công công không lên tiếng nữa, mà là yên lặng quan sát cả hoàng thành xảy ra đại biến chỉ sau một đêm.
Trong tẩm điện của hoàng đế, vài ba cung nữ lóng nga lóng ngóng thu dọn đống đổ vỡ, Phong Phi Duyệt ngồi một lúc, đi đến trước cửa điện chờ hoàng đế trở lại.
Chỉ thấy trong cung điện vốn đang yên ắng trống trải, truyền đến tiếng bước chân đều đặn dồn dập, ánh đuốc sáng trưng như ban ngày, giống như đang tập họp thao luyện. Phong Phi Duyệt đứng trên hành lang dài, không hiểu quân lính dàn trận như thế này là vì chuyện gì, đám thị vệ bỏ qua tẩm điện, toàn bộ tập trung hướng về một phía. Nàng nghi hoặc không hiểu, chỉ đành phải thối lui sang một bên, thân thể mệt mỏi trống rỗng, dựa lên trên cửa điện son đỏ, tiếp tục chờ hắn trở lại.