Chương 144: Không Thể Tha Thứ

Chỉ Huyên giãy giụa, bàn tay hiện đầy vết máu ứ đọng nắm chặt làn váy của Phong Phi Duyệt, trên mặt mơ hồ không rõ, "Cứu..."

"Rầm rầm rầm..."

Trong điện hỗn loạn, Phong Phi Duyệt hoảng sợ, nàng chưa từng nhìn thấy Cô Dạ Kiết phát hỏa như vậy, đồ đạc danh quý bày biện trật tự bị đập thất tinh bát loạn, bàn tay Chỉ Huyên nắm chặt không chịu buông, hai mắt bởi vì sợ hãi mà trợn tròn. Trên tấm lưng trần trụi vết bầm tím đan xen, nửa bên gò má sưng húp, giữa hai chân trẵng nõn, vết máu giao hòa, cùng dấu vết tình ái, chảy xuôi xuống.

"Cứu tôi... cứu tôi..." Chỉ Huyên vô lực, ngón tay nhẹ lôi kéo, "Tôi không dám, không dám nữa..."

Nước mắt cô ta tùy ý chảy xuống, hai mắt khép lại không muốn mở ra nữa, cảnh tượng vừa rồi, giống như bản thân mình đã đi một vòng qua địa phủ, Cô Dạ Kiết nói rất đúng, tư vị của nam nhân, e là cả đời này cô ta cũng không quên được. Toàn thân run run rẩy rẩy, khắp người trên dưới không có chỗ nào còn nguyên vẹn, Phong Phi Duyệt lạnh mắt đứng nhìn, cho dù muốn giúp cô ta, cũng bất lực.

Lý công công gọi đến hai ma ma, ba người đánh bạo đi vào, nhìn thấy hoàng hậu, vội vàng thỉnh an. Ông ta đưa mắt ra hiệu, bảo một người trong đó đem chiếc mền mang theo bên người phủ lên thân thể Chỉ Huyên, vô thanh vô tức mang cô ta ra ngoài.

Lý công công đứng bên cạnh Phong Phi Duyệt, trong mắt ông ta lộ ra lo lắng, trong điện đã an tĩnh trở lại, dần dần, còn có tiếng bước chân rất khẽ truyền đến. Không dám lưu lại lâu, ông ta hành lễ sau đó vội vàng đi ra ngoài điện.

Phong Phi Duyệt dịch người tiến lên vài bước, một tay chống lên giá sách may mắn thoát nạn, hoàng đế vươn hai tay tách màn lụa ra, gương mặt lạnh lẽo, đi tới. Lồng ngực tinh tráng còn lưu lại mồ hôi sau khi hoan ái, bộ áo ngủ mỏng manh trên người, chỉ dùng dây đai bên hông buộc lại. Máu trên trán Phong Phi Duyệt dính lên cung trang trắng tinh, trước ngực, nở rộ thành đóa hoa mẫu đơn tuyệt diễm, như lửa như đồ. Tầm mắt đối diện nhau từ khoảng cách không xa, nơi cổ họng Cô Dạ Kiết khẽ lên xuống, nhìn vết thương của nàng, trầm mặc không nói gì.

Phong Phi Duyệt giơ mu bàn tay lên, nhè nhẹ lau đi, huyết sắc vẽ loạn, nửa bên gò má đều bị nhuộm đỏ.

"Chuyện của Quân Nghi đã giao cho Hình bộ, trẫm sẽ không thay đổi chủ ý." Ngữ khí nam tử xa cách, cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Phong Phi Duyệt khẽ há miệng, nơi cổ họng khô sáp không thốt nên lời, "Xin lỗi."

Hoàng đế liền giật mình, ánh mắt né tránh vết thương của nàng, gió lạnh thổi tới, chui vào lồng ngực của hắn, Cô Dạ Kiết lắc đầu, đột nhiên đi tới trước mặt Phong Phi Duyệt, tay trái chiếm lấy khuôn cằm thon gầy của nàng, tay phải, vạch sợi tóc ra, nhìn vết thương bị gốm sứ cắt đứt kia, "Là trẫm nghĩ sai rồi, trẫm cho rằng hai người chúng ta có thể chung một lòng, nhưng không ngờ quay đầu lại, nàng vẫn là nàng..."

Tròng mắt hắn trầm xuống, tim bị xé nát, bàn tay rơi lên gương mặt người con gái rụt trở về, "Có lẽ, hoàng đế là không thể có tim."

Như vậy, cũng sẽ không đau.

Phong Phi Duyệt biết, lần này Cô Dạ Kiết là thật sự thất vọng, trong lòng nàng ảo não, nàng đã từng nghĩ đến chuyện nói thẳng thắn với hắn, nhưng sau khi chuyện của Minh hoàng quý phi bị vạch trần, nhìn thấy phản ứng của hoàng đế như vậy, nàng lại càng không dám mở miệng.

"Sẽ không, sau này sẽ không như vậy nữa..." Tự đáy lòng Phong Phi Duyệt cảm thấy sợ hãi, Cô Dạ Kiết xa cách, khiến nàng chợt cảm thấy cô đơn, giống như bị vứt bỏ vậy.

"Trẫm mệt rồi, nàng trở về đi." Đầu ngón tay hoàng đế dính chút máu tươi, ngữ khí quyết tuyệt.

Phong Phi Duyệt không biết mình đã đi ra khỏi đại điện như thế nào, bên ngoài, Lý công công há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu thối lui sang một bên. Cô Dạ Kiết đá mảnh vụn trên mặt đất, gương mặt tuấn tú khẽ nâng lên, trong tầm mắt, bóng lưng người con gái chỉ còn lại một đường viền mờ ảo, đưa tay không thể chạm tới.

Trở lại Phượng Liễm Cung, Lý Yên chỉ nghe thấy bên ngoài điện truyền đến tiếng kinh hô của nha hoàn, vội vàng bỏ việc trong tay xuống, vừa mới đi ra mấy bước nghênh đón, liền thấy Phong Phi Duyệt lướt qua đám người, ngây ngây ngốc ngốc tiến đến.

Lý Yên vừa nhìn thấy, cả kinh thất sắc, giao phó nha hoàn bên cạnh mang nước sạch đến, lại đi mời Mạch y sư tới.

Phong Phi Duyệt thẩn thờ ngồi trước bàn, Mạch Thần Lại chỉ đơn giản rửa sạch miệng vết thương của nàng, sau khi bôi chút thuốc cao, lại dùng băng vải buộc lại. Nàng an tĩnh ngồi đó không nhúc nhích, Lý Yên ở bên cạnh giúp đỡ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lo lắng.

"Hộp dược cao này nàng cầm đi," Mạch Thần Lại rửa sạch hai tay, ngồi xuống một bên, "mỗi ngày đắp lên hai lần, vết thương sâu như vậy, chỉ sợ để lại sẹo."

Phong Phi Duyệt giơ tay lên, vừa mới chạm đến, liền cảm thấy toàn tâm đau nhức, "Một hộp thuốc cao, là có thể xóa đi vết sẹo lưu lại sao?"

Mạch Thần Lại cùng Lý Yên nhìn nhau một cái, người hầu vội vàng thu dọn vài thứ, sau đó lui ra ngoài.

"Hoàng thượng bây giờ đang lửa giận ngập trời," Giọng điệu nam tử nặng nề, không biết nên làm gì ngoài khuyên nhủ, "Nghi hoàng quý phi bị giao cho Hình bộ, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Thần sắc Phong Phi Duyệt vẫn ngưng trọng như cũ, nàng gật đầu, sau đó hạ tầm mắt xuống, "Lần này, ta thực sự sai rồi."

Mạch Thần Lại thấy nàng hoảng hốt bất an, một tay rơi lên trên cổ tay nàng vỗ nhẹ, "Trừ phi, ngay từ đầu nàng đừng để ý đến Nghi hoàng quý phi, nếu không, một khi đã lựa chọn, thì không thể nào thay đổi được."

Phong Phi Duyệt giơ hai tay che kín mặt, lúc đầu, nàng với hoàng đế còn chưa có tình cảm, tranh đấu gay gắt, nàng không nói được, về sau, là vì Quân Nghi, nàng không thể nói.

"Hoàng thượng tuy có oán giận, nhưng cũng không trị tội luôn cả nàng, như vậy xem ra, chuyện cũng không phải không có cơ hội xoay chuyển." Mạch Thần Lại phân tích sơ qua, thấy trên trán nàng rỉ ra vết máu đỏ tươi, không nhịn được giơ tay lau đi. Đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt nước, ôn nhu dịu dàng, Phong Phi Duyệt bị đau, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngã vào đôi đồng tử sâu hun hút của nam tử.

"Còn đau không?" Trên mặt Mạch Thần Lại lộ ra quan tâm lo lắng, Phong Phi Duyệt sững sờ, thậm chí có chút lúng túng mà nhìn sang chỗ khác. Hắn đối tốt với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện khác.

Ngón tay Mạch Thần Lại khựng lại giữa chừng, gương mặt tuấn tũ trắng trẻo đột nhiên đỏ lên, mất tự nhiên rũ tay xuống.


Cô Dạ Kiết đã thay long bào, Lý công công đưa mắt nhìn lại, vội đi vào trong điện, "Hoàng thượng..."

"Không cần đi theo, trẫm tùy ý đi lanh quanh một chút." Hắn phất tay áo một cái, người đã đi ra khỏi tẩm điện.

Bước chân đã thành thói quen, vừa mới đi hai bước, liền ý thức được mình đang hướng về phía Phượng Liễm Cung, đảo mắt, đi về hướng ngược lại.

Trong Cảnh Dạ Cung, Thi Tiệp Dư ăn vận trang điểm xinh đẹp, mái tóc búi sơ uốn lượn đơn giản, trang sức trên đầu tóc cũng không nhiều, chỉ có một chiếc trâm cài rủ xuống. Ánh trăng trong trẻo, giống như ban ngày, trên bàn đá trong vườn, bày một bộ trà cụ, cô gái kéo ống tay áo, khuôn mặt thanh tú đăm chiêu, đang pha trà.

Cô Dạ Kiết bất tri bất giác bị mùi thơm này hấp dẫn mà đến, hắn đứng trước cửa điện, chỉ thấy thân ảnh cô gái bận rộn, búp chè non buổi sớm được cho vào trà cụ, phóng mắt nhìn đi, đâu đâu cũng là cảnh tượng di nhiên tự đắc. Ở nơi an tĩnh này, giống như trở lại trước đây không lâu, cả hoàng cung, chỉ có nơi này, mới có thể khiến mình thanh thản nhẹ nhõm. Hắn đứng ngây ngốc một chỗ, dáng người Thi Tiệp Dư nhỏ nhắn, vài bước qua lại như thoi, suýt chút nữa bị ống quần làm vấp ngã xuống đất.

Hoàng đế yên lặng không một tiếng động đi vào, bước chân đạp lên ánh trăng thưa thớt, 'rắc' một tiếng, âm thanh cành cây bị đạp gãy dọa cô gái giật nảy người, kinh ngạc xoay người lại, suýt chút thì đụng trúng Cô Dạ Kiết.

"Hoàng... hoàng thượng..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi trong phút chốc, dần dần chuyển thành mừng rỡ, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

Ánh mắt Cô Dạ Kiết lướt qua gò má cô gái, rơi lên trên tấm bàn đá, hắn tiến lên vài ba bước, ngồi xuống. Thi Tiệp Dư thấy khuôn mặt nam tử kéo căng, cũng thức thời không hỏi gì nữa, đi vòng sang bên cạnh, đổ trà vào trong chén tử sa sạch sẽ. Nơi này cảnh vật ưu nhã, toàn bộ hồng mai lúc trước Phong Phi Duyệt cho người trồng đều sống sót, đương lúc nở hoa, hương thơm lưu lại quẩn quanh.

"Hoàng thượng." Thi Tiệp Dư đặt chén trà trước mặt hắn, nam tử chỉ là ngẩng đầu lên liếc nhìn, không có biểu cảm dư thừa, "Nàng cũng ngồi xuống đi."

Như mọi khi, Thi Tiệp Dư lại ngồi ở bên cạnh, nhưng tâm tình lúc trước đã không còn nữa, hoàng đế như có điều suy nghĩ, trà xanh uống vào trong miệng, lại khổ sở khó nhịn.

Thi Tiệp Dư nhìn nửa bên sườn mặt nam tử, mặc dù hoàng đế đi đến Cảnh Dạ Cung, nhưng không giống như trước đây, có bất cứ chuyện gì cũng đều nói với mình, hòa hợp lúc ban đầu, theo thời gian không ngừng không nghỉ, đang từ từ trôi qua.

"Hoàng thượng," Thấy hắn trầm mặc, Thi Tiệp Dư do dự năm lần bảy lượt, cuối cùng dè dặt hỏi ra lời, "Ở Minh Đức Cung, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Có Dạ Kiết khẽ mở môi mỏng, nhấp hớp trà, tầm mắt nghi hoặc quét về phía cô gái bên cạnh. Khóe môi Thi Tiệp Dư run rẩy, trên mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, "Thần thiếp không có ý gì khác."

Hoàng đế đặt chén trà xuống, cặp mắt mơ hồ, "Trẫm lúc này, tâm giống như bị đánh loạn."

Thi Tiệp Dư lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của hoàng đế, nàng ta thương tiếc đứng dậy, đôi tay rơi lên bả vai dài rộng của nam tử, nhẹ nhàng xoa bóp, "Hoàng thượng, chúng ta đã thừa nhận quá nhiều áp lực, không cần phải miễn cưỡng chính mình..."

Thanh âm nàng ta êm ái, mang theo một loại an định khiến người ta bất tri bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, Cô Dạ Kiết khẽ nhắm mắt, bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ta, "Trẫm thật sự hy vọng, không có gì thay đổi cả."

Thi Tiệp Dư không nắm bắt được hàm nghĩa trong lời nói của hắn, đáy lòng có chút khổ sở, nàng ta tiến lại gần thêm một chút, "Hoàng thượng yên tâm, bất luận như thế nào, thần thiếp cũng sẽ ở bên cạnh người, không rời xa hoàng thượng."

Hắn ngước mắt lên, có chút rung động, cô gái nhìn thấy kiên trì trong mắt nam tử đang dần dần tan rã, nàng ta giãn mặt ra, vô cùng tươi tắn.

Nụ cười này, nở rộ trong mắt Cô Dạ Kiết, mặc dù rất đẹp, nhưng không rạng rỡ. Khóe mắt thoáng qua chút thất lạc, trong mắt của hắn phảng phất như nhìn thấy một nụ cười như có như không, tư thái quật cường, không kiểu cách kệch cỡm.

Hoàng đế nắm chặt tay nàng ta, qua giây lát, rốt cuộc vẫn kéo xuống, đứng người dậy.

Thi Tiệp Dư hoảng hốt, không kịp phản ứng, mà Cô Dạ Kiết đã bước ra ngoài mấy bước. Tiếng gió tiêu điều ai oán, vang vọng trong đại điện trống trải.

Cho dù là ở nơi này, cũng không tìm được một mảnh yên tĩnh trong lòng hắn mong muốn kia nữa rồi. Bước chân Cô Dạ Kiết lúc đi ra lại càng nặng nề hơn lúc đến, tâm, giống như bị đánh rơi, thoáng cái không tìm về được nữa.

"Hoàng thượng..." Vừa mới đi ra khỏi mấy bước, liền thấy Lý công công từ phía đối diện chạy đến như bay, Cô Dạ Kiết khẽ chau mày, trong lòng đã có suy đoán, "Chuyện gì?"

"Thái hậu hai cung vừa mới sai người đến mời hoàng thượng sang đó." Ông ta vén tay áo lên, còn chưa kịp lau giọt mồ hôi nào trên trán đã bị hoàng đế bỏ lại sau lưng.

Bên trong Từ An Điện, sắc mặt thái hậu hai cung u ám bất định, Cô Dạ Kiết lạnh mặt bước vào, liền thấy trên chiếc giường trong điện, một cô gái mỏng manh yếu ớt co rúc, thấy hắn đi vào, chỉ là vô thức nỉ non một tiếng, sợ hãi vòng chặt hai cánh tay. Hoàng đế thờ ơ quay sang chỗ khác, nhìn về phía hai người, "Không biết thái hậu hai cung truyền trẫm đến, là vì chuyện gì?"

Ngón tay Tây thái hậu gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, không chút biểu cảm dư thừa, "Hoàng thượng lần này, hình như là đùa giỡn thái quá rồi."

Cô Dạ Kiết tùy ý liếc qua, môi mỏng khẽ nhếch, thờ ơ đáp lời, "Trẫm không hiểu Tây thái hậu có ý gì."

Bên cạnh, truyền đến tiếng khóc thút tha thút thít xen lẫn sợ hãi của cô gái, Đông thái hậu tự mình tiến lên, đem chiếc chăn rủ xuống che lên thân thể đầy máu ứ đọng của cô ta. Chỉ Huyên vùi kín khuôn mặt nhỏ nhắn vào chăn, chỉ lộ ra cặp mắt hoảng loạn. Hoàng đế liếc nhìn, ánh mắt lãnh đạm, "Lẽ nào, đến chuyện này Tây thái hậu cũng muốn quản?"

"Chuyện riêng của hoàng đế, bổn cung quản không được." Tây thái hậu lạnh giọng, tầm mắt từ trên người Chỉ Huyên dời đi, "Bổn cung nghe nói, Nghi hoàng quý phi phạm vào tử tội?"

Cô Dạ Kiết cũng không cảm thấy bất ngờ, thái hậu hai cung tai mắt đông đảo, hơn nữa, chuyện này lại liên quan đến Quân gia, hai mụ già này sao có thể khoanh tay đứng nhìn, "Trẫm, đã giao Quân Nghi cho Hình bộ định đoạt."

"Theo bổn cung thấy, không cần định đoạt nữa, hành vi bôi nhọ hoàng thất này, cho dù có chết cả trăm lần cũng không đủ đền tội." Tây thái hậu thong thả ung dung nói, bây giờ chuyện của Quân Nghi là ván đã đóng thuyền, bà ta lộ vẻ mặt đầy đắc ý, từng câu từng chữ ép sát.

Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, bước chân trầm ổn tiến lên, bóng dáng cao lớn đè lên trên người Chỉ Huyên, áp bức bất an, "Đừng tới đây..."

"Không phải Tây thái hậu cũng dụng tâm rất cực khổ sao?" Hắn cúi người xuống, một tay bỗng nhiên cầm chiếc chăn kéo ra, toàn thân Chỉ Huyên co rúm, hai đầu gối cong lên, sợ hãi cuộn tròn người chui vào bên trong, "Đừng, tôi không dám nữa đâu..."

"Mị thuật Miêu Cương, nếu trẫm nhớ không lầm, Tây thái hậu tựa hồ cũng hiểu vài ba phần?"

Đông thái hậu vội vàng kéo chiếc chăn gấm đắp lên trên người Chỉ Huyên, sau khi nghe thấy lời Cô Dạ Kiết nói, cả gương mặt càng thêm đỏ bừng, nửa buổi không thốt ra được chữ nào. Nhắc đến chuyện xưa, Tây thái hậu biết hoàng đế đối với chuyện năm đó vẫn canh cánh trong lòng, bà ta kéo sắc mặt xuống, cao giọng khiển trách, "Hoàng đế!"

Cô Dạ Kiết nhẹ xoay xoay cổ tay một cái, đôi mắt lãnh đạm dần dần xa cách, "Người thái hậu đưa tới, trẫm sao có thể làm phụ lòng ý tốt này?" Khóe môi khêu gợi kéo lên một độ cong lãnh khốc, sau đó, liền xoay người vứt lại đám người đầy phòng sải bước đi ra ngoài.

Đối với thái độ của hắn, thái hậu hai cũng đã sớm quen rồi, đứng trong điện chốc lát, Tây thái hậu cũng không phát hỏa, ngược lại, khuôn mặt đầy cảnh xuân vô hạn. Giờ đây Quân gia sắp có đại kiếp, hơn nữa hoàng đế đối với Phong Phi Duyệt nản lòng thoái chí, lúc này, là thời cơ tốt nhất để diệt trừ kẻ tử thù này.

Cô Dạ Kiết vừa đi ra khỏi Từ An Điện, nộ khí bị đè nén liền trào lên mãnh liệt, hắn siết chặt hai tay, trở lại tẩm điện của mình.

Từ đằng xa, đã nhìn thấy một thân ảnh chần chừ đứng dưới mái hiên, thấy hắn đi tới, cô gái tiến lên mấy bước nghênh đón, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.

Cô Dạ Kiết từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy thân thể nàng mỏng manh, trên đầu quấn một vòng băng vải màu trắng, cảm giác càng thêm gầy yếu.

Phong Phi Duyệt nhìn thân ảnh dừng lại trước mặt, nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt chống lại đáy mắt lãnh đạm của nam tử, "Thiếp..."

Hoàng đế khẽ liếc mắt, không chút do dự lướt qua người nàng, bả vai bị đụng nhẹ một cái, Phong Phi Duyệt chỉ có thể tránh ra nhường đường cho hắn, "Trẫm, bây giờ không muốn gặp nàng."

Nàng đứng ngây ngốc tại chỗ, bóng lưng không nhúc nhích, quay đầu lại, nam tử đã bước vào tẩm điện, theo một hồi âm thanh hữu lực truyền đến, cửa điện bị nặng nề khép lại. Phong Phi Duyệt dịch bước tiến lên, bên trong ánh nến nhiễm động, nàng nhìn thấy hoàng đế cũng giống hệt như mình, đứng thẳng tắp một chỗ rất lâu, cách một cánh cửa điện, hai thân ảnh đan xen lên nhau trong tâm tư chồng chéo phức tạp.

Phong Phi Duyệt cô độc đứng bên ngoài, cung nữ tới tới lui lui hành lễ thỉnh an, lại thấy nàng thẩn thờ, không có phản ứng gì, cũng liền thức thời rời đi.


Hèm, ko phải chip lười mà là quá bận, hức hức