Cô Dạ Kiết phất tay ra hiệu đám người đứng dậy, "Thân thể Nghi quý phi không được khỏe, Triệu ngự y, ông xem thử xem."
"Dạ, hoàng thượng." Người đàn ông được gọi là Triệu ngự y tuổi chưa quá bốn mươi, nhận mệnh tiến đến đặt hòm thuốc lên trên bàn, sau đó đi tới trước mặt Quân Nghi, "Nghi hoàng quý phi, mời."
Nhìn loạt nhân mã tề tụ tầng tầng lớp lớp, Quân Nghi ngược lại một thân bình thản, ánh mắt ôn nhuần điềm đạm hướng về phía Quân Điềm, trong đôi đồng tử, như có dòng dung nham đang cuồn cuộn phun trào. Cả đời của nàng, đều chưa từng được sống cho mình, chỉ trừ một lần này... nàng mang thai đứa con của Quân Ẩn. Đứa nhỏ trong bụng, như có linh cảm mãnh liệt, cảm nhận được sợ hãi của nàng, tùy thời, còn đá nàng một cái.
Nàng hối hận vì sự nhu nhược của mình, nàng không ngờ rằng, Quân Điềm sẽ thật sự bất chấp tình nghĩa đối phó với nàng và tỷ tỷ.
Đôi con ngươi trong trẻo kia, lần đầu tiên hiện lên hận ý, Quân Điềm bị đè ép không thể động đậy, lúc đối diện với ánh mắt của Quân Nghi, cô ta liền chột dạ, lập tức cúi đầu xuống.
Phong Phi Duyệt nhìn Quân Nghi dịch người tiến lên trước, một bên gò má, mang theo vững vàng kiên nghị trước giờ chưa từng có, lúc lướt người qua, cô gái khựng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo ra ý cười như mây trôi nước chảy, ánh mắt lấp láy, thanh thản mà yên bình.
Phong Phi Duyệt khẽ vươn tay, nhưng cô gái đã đi xa rồi, đôi tay, trước giờ chưa từng nặng nề như thế này, Quân Nghi, đã không còn là cô gái chỉ biết khóc thút tha thút thít, nhất mực dựa vào tỷ tỷ kia nữa rồi.
Cổ tay rơi lên trên đầu gối, Triệu ngự y xắn tay áo lên, tay phải vừa mới rơi xuống, liền trông thấy một thân ảnh cao lớn bước vào trong, ngón tay của ông ta khựng lại giữa không trung, xoay đầu nhìn về phía hoàng đế.
"Tiếp tục." Cô Dạ Kiết nâng con ngươi âm hàn lên một phân, đối diện với Mạch Thần Lại vừa tiến vào.
"Thần tham kiến hoàng thượng."
Mạch Thần Lại hành lễ, ánh mắt cùng Phong Phi Duyệt âm thầm tương đối, một cái nhìn liền thấu triệt lo lắng cùng khẩn trương trong mắt nàng.
"Đứng lên." Thanh âm, không nóng không lạnh, Mạch Thần Lại vượt qua đại điện, trong lòng đã sớm đoán ra bảy tám phần.
"Bẩm hoàng thượng, Nghi hoàng quý thân thể an hảo, không có gì đáng ngại." Triệu ngự y mặt đầy nhẹ nhõm, lau mồ hôi, xoay người lại hồi báo.
Sắc mặt Cô Dạ Kiết hung hiểm, đột nhiên chuyển thành nhu hòa, môi mỏng gắt gao mím lại, sau đó chầm chậm cong lên, nụ cười kia, lại chẳng hề có chút nhiệt độ nào, ngược lại, lạnh lẽo đến xuyên tâm thấu xương, "Thân thể an hảo."
Thấy hắn cười lạnh lặp lại, Triệu ngự y vội vàng gật đầu, "Dạ, hoàng thượng."
Hai tay Phong Phi Duyệt níu chặt vạt áo trước ngực, cảm giác bức bối ngột ngạt lan ra khắp cơ thể, nàng đã gắt gao cảm nhận được nộ khí của hoàng đế.
"Nếu đã như vậy, vẫn còn thời gian hơn một tháng, Nghi hoàng quý phi càng phải cẩn thận hơn nữa."
Vẻ mặt Triệu ngự y lộ ra chút do dự, thần sắc ông ta hơi khó hiểu, kinh nghiệm mấy chục năm, khiến ông ta không dám che giấu, "Hoàng thượng, Nghi hoàng quý phi sắp sửa lâm bồn, nếu thần không chẩn đoán nhầm, nhiều nhất không vượt quá bảy ngày."
Một lời lạc định, Quân Nghi bình tĩnh thu tay lại, nàng nhìn xuống phần bụng nhô cao, hai tay chầm chậm phủ lên trên, thuận theo mép bụng, lên xuống vỗ về. Phong Phi Duyệt nhìn cảnh tượng nàng ấy an tĩnh ngồi đó, thế giới của Quân Nghi, phảng phất như chỉ còn mỗi nàng ấy và đứa trẻ, chẳng mấy ngày nữa, là có thể gặp mặt rồi.
"Bảy ngày!" Cô Dạ Kiết cũng không nhẫn nhận thêm được nữa, cắn răng bật ra, "Mạch y sư, đứa bé trong bụng Nghi hoàng quý phi, là hoài thai từ khi nào?"
Mạch Thần Lại chắp hai tay khoanh trước người, "Bẩm hoàng thượng, lúc vi thần chẩn mạch, quả thật chỉ mới hơn hai tháng, về sau, thần chưa từng chẩn mạch cho Nghi hoàng quý phi thêm lần nào nữa."
Cô Dạ Kiết siết chặt hai tay, trên mu bàn tay, gân xanh kéo căng, đôi đồng tử đỏ tươi khát máu, "Vậy trẫm hỏi ngươi, một tháng trong này mất đi đâu rồi?"
Mạch Thần Lại rủ tầm mắt xuống, đáy mắt Quân Nghi nhuốm đau, nàng bật cười khổ sở, nước mắt nhàn nhạt ngưng tụ trong hốc mắt, lặng lẽ rơi xuống.
Triệu ngự y ý thức được vấn đề nghiêm trọng, ông ta cung kính tiến lên, quỳ dưới đại điện, "Bẩm hoàng thượng, Mạch y sư nói không sai, từ mạch tượng của Nghi hoàng quý phi thần phát hiện ra tàn dư của một vị thuốc, loại thuốc này có thể khống chế mạch tượng của người mang thai dưới năm tháng. Nói cách khác, lúc Mạch y sư chẩn đoán, chính là do thuốc trong cơ thể Nghi hoàng quý phi phát huy tác dụng, ngược lại, giấu đi được một tháng này. Thế nhưng, loại thuốc này là thứ chí hàn, đứa bé trong bụng một khi đủ sáu tháng, thì liền mất đi dược tính, cho nên, chẩn đoán lúc trước của Mạch y sư, vốn không hề sai."
Phong Phi Duyệt chấn kinh, lại nhìn sắc mặt Quân Nghi cùng Mạch Thần Lại, rõ ràng là đã sớm biết từ trước, toàn thân nàng lạnh lẽo sững sờ tại trận, tâm tư, rối thành một đoàn.
Cô Dạ Kiết nhẹ cong năm ngón tay, ngón trỏ khẽ gõ nhè nhẹ lên trán, ánh mắt phức tạp xuyên qua đám người, trong mắt, không phân biệt ra được là tin tưởng hay hoài nghi.
Lúc này, Quân Nghi đứng dậy, bóng lưng thon gầy ngăn trở Phong Phi Duyệt cùng Mạch Thần Lại, Cô Dạ Kiết lạnh mắt đối diện, thấy nàng ta bức từng bước tiến lên.
Bụng quá to không thể quỳ xuống, sắc mặt hoàng đế đầy nộ khí, nhưng thủy chung không hề bộc phát.
"Hoàng thượng, đây là tội lỗi của một mình thần thiếp, không liên quan đến người khác."
Cô Dạ Kiết thấy nàng ta chính miệng thừa nhận, bàn tay siết chặt 'rầm' một tiếng nện lên trên mặt bàn, "Nói như vậy, lời Triệu ngự y nói vốn không hề oan uổng cô?"
"Không có." Chuyện tới nước này, đã không cần thiết phải giấu giếm nữa.
Thân ảnh đưa lưng về phía mình, mặc dù kiên định, nhưng vẫn không nhịn được sợ hãi, run rẩy, Phong Phi Duyệt tiến lên trước, đôi tay vừa mới chạm lên vai nàng ấy, Quân Nghi lại giật mình tránh sang một bên. Đôi con ngươi thuần khiết lóe lên, rõ ràng muốn đẩy nàng ra xa, không để Phong Phi Duyệt nhận lấy phần mệt mỏi kia.
"Đứa bé này, là của kẻ nào?" Thân thể cao lớn của Cô Dạ Kiết tù trên ghế tựa đứng dậy, hắn chắp tay ra sau lưng, thân ảnh chèn ép tiến lên, sắc mặt Quân Nghi tái nhợt, chỉ là lắc đầu một cái, "Không biết, không biết..."
"Không biết?" Hoàng đế ra tay nhanh như cắt, trong lúc người khác chưa kịp chuẩn bị năm ngón tay thon dài đã chuẩn xác bóp chặt cổ Quân Nghi, "Hay là đã chơi đùa qua quá nhiều người, quên mất rồi?"
Cánh tay tráng kiện thu hồi, lôi cô gái tới sát gần mình, con ngươi màu hổ phách cuộn trào mãnh liệt, Phong Phi Duyệt cả kinh thất sắc, liền tiến lên muốn ngăn cản, "Hoàng thượng, người bình tĩnh một chút."
Cô Dạ Kiết không buông tay, quay đầu lại nhìn Phong Phi Duyệt chòng chọc, khóe miệng thất vọng cong lên, kéo ra một độ cong, trong tịch mịch còn mang theo chất vấn, "Nàng bảo trẫm bình tĩnh? Nàng bảo trẫm phải bình tĩnh thế nào!"
Hoàng đế bộc phát đại nộ, cần cổ mảnh khảnh của Quân Nghị bị dùng sức nhấc lên, giữa cổ họng không hít thở được, nàng ấy chỉ có thể dùng tay bắt lấy ống tay áo của hắn, mũi chân bị buộc phải nhón lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thống khổ mà nhăn thành một đoàn. Phong Phi Duyệt hiểu tâm tình của hoàng đế lúc này, còn tiếp tục như vậy nữa, Quân Nghi e là khó thoát khỏi cái chết.
Hai tay ôm chặt cánh tay hắn, sức lực hoàng đế kéo căng truyền đến tay nàng, Phong Phi Duyệt khẩn trương đến nỗi tròng mắt mơ hồ, chỉ có thể ra sức gọi hắn, "Kiết... đừng như vậy, đừng như vậy..."
Những người bên cạnh cũng không dám tiến lên trước, Quân Điềm thấy hoàng đế như vậy, chỉ sợ liên lụy đến mình, lại càng không dám lên tiếng.
"Khụ khụ..."
Quân Nghi thống khổ khó chịu muốn giãy giụa, nước mắt bị bức ra khỏi hốc mắt, Cô Dạ Kiết thu hẹp bàn tay, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp bị bóp nghẹt không thông, chỉ cần tiếp tục chút nữa, là có thể bẻ gãy cần cổ nàng ta, "Trẫm hỏi lần nữa, dã chủng trong bụng ngươi, là của kẻ nào?"
Thanh âm của Quân Nghi bị mắc giữa cổ họng không nói ra được, nhưng vẫn quật cường mở miệng, mơ hồ không rõ, "Không... biết..."
Chuyện của nàng cùng Quân Ẩn, sao nàng có thể để hoàng đế biết, chuyện này ập tới quá mức đột ngột, thậm chí còn không cho Phong Phi Duyệt cùng Quân gia một chút thời gian để chuẩn bị. Hôm nay, bị tố giác không chút che đậy như vậy, đả kích đột ngột đánh tới này, khiến tất cả mọi người đều chịu mất mát, bao gồm, cả Cô Dạ Kiết.
"Hoàng thượng..." Phong Phi Duyệt khuyên can không được, mắt thấy Quân Nghi không thở được, sắp sửa chống đỡ không nổi nữa.
"Muốn trách thì trách thiếp đi, hết thảy toàn bộ chuyện này thiếp đều biết..." Bàn tay non mềm nắm lấy cánh tay hắn không buông, thanh âm, mang theo mâu thuẫn, ngưng trọng cuồng loạn.
Cô Dạ Kiết đột nhiên cứng đờ, lòng bàn tay buông lỏng, nhìn thân thể Quân Nghi trượt xuống, rơi ngã xuống mắt đất. Cô gái chống khuỷu tay hai bên người, để thân thể yếu ớt nằm ngửa trên mặt đất. Nàng há miệng thở dốc, thanh âm, đứt quãng, "Không, chuyện không liên quan đến tỷ tỷ."
Đôi mắt kia đã không còn sắc bén, Cô Dạ Kiết đột nhiên sáng tỏ, ngày đó mình sủng ái Quân Nghi vốn chính là một cái bẫy, hắn cho rằng vì một lần chạm vào nàng ta, lại vừa vặn để cho Quân gia tranh thủ chỗ trống. Vậy mà giờ đây, Phong Phi Duyệt lại nói rằng hết thảy chuyện này từ đầu chí cuối nàng đều biết, không cần suy nghĩ, hắn cũng đã hiểu. Thuốc ngày hôm đó, cũng là nàng tự tay cho hắn uống, một lần tỉnh mộng tưởng như đã nằm mơ nửa đời, thì ra, hắn mới chính là kẻ hồ đồ nhất.
Mạch Thần Lại thấy nàng thừa nhận, tuấn nhan lập tức hiện lên bất an, Quân Nghi mặt xám như tro tàn, lảo đảo bò dậy, "Tỷ tỷ, tỷ hà tất phải chịu khổ, vì cứu muội một mạng mà nói dối như vậy, đây là chuyện của một mình muội, muội hy vọng có thể tự mình gánh chịu."
"Quân Nghi," Phong Phi Duyệt cũng không để cho nàng ấy nói thêm gì nữa, cặp đồng tử trong trẻo như nước hướng về phía hoàng đế, "ta đã nói rồi, ta sẽ không lừa dối chàng nữa."
Cô Dạ Kiết rủ rèm mắt xuống, con ngươi thâm thúy chuyển thành một loại trầm trọng, trong mắt thoáng qua thất vọng, rồi lan tràn thành vết rách kịch liệt, tín nhiệm, ầm ầm sụp đổ, "Tại sao không tiếp tục lừa dối nữa?"
Phong Phi Duyệt khẽ mở khuôn miệng nhỏ nhắn, đối diện với cái nhìn của hắn, nàng khó lòng tiến bước, "Thiếp..."
"Muộn rồi," Ánh mắt Cô Dạ Kiết nhiễm đau, nàng lập tức hoảng hốt, chỉ nghe nam tử nặng nề lặp lại, "biết không... muộn rồi."
"Thiếp, thiếp không muốn lừa dối chàng..." Phong Phi Duyệt nói năng lộn xộn, nàng nóng lòng muốn biểu đạt, nhưng mà lời nói đến bên miệng, răng môi lại run rẩy, một chữ cũng không thốt ra được.
Cô Dạ Kiết lắc đầu, không nói lời nào, Quân Nghi đứng bên cạnh, đã bật khóc, cả đời này, nàng đều mắc nợ Phong Phi Duyệt, muốn trả, cũng trả không hết.
"Người đâu, giải Quân Nghi vào tử lao, tước đi phong vị quý phi, tất cả mọi chuyện về sau giao cho Hình bộ xử lý." Qua giây lát, hoàng đế ra lệnh một tiếng, cổ tay bị níu kéo dùng sức hất ra, bước chân Phong Phi Duyệt lảo đảo, thị vệ bên cạnh cũng không dám tiến lên đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng té xuống, ngã ngồi trên ghế.
Mạch Thần Lại cố nén kích động, lúc này, không thể gây ra thêm một chút rắc rối nào nữa.
Quân Nghi bị cưỡng chế kéo dậy, phần bụng nhô cao khiến nàng hành động bất tiện, lại bị thị vệ một đường kéo thẳng ra ngoài.
"Hoàng thượng, Quân tài nhân xử trí như thế nào?" Bên cạnh, thị vệ mở miệng hỏi.
Con ngươi ảm đạm của Quân Điềm lập tức sáng lên, hoàng đế cũng không quay đầu lại, nửa bên thân thể đã bước ra ngoài, "Cùng giải vào tử lao."
Quân Điềm suy tính đủ đường, duy chỉ không ngờ đến sẽ có kết cục như thế này, hai chân cô ta đột nhiên mềm nhũn, không kiềm chế được vừa quỳ vừa bò ra ngoài, "Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng..."
Nam tử kiaan quết như vậy, long bào minh hoàng chi sắc tôn quý phủ lên trường cấp, kéo thành một vòng kiều diễm cô độc. Phong Phi Duyệt thử đứng dậy, trên tay tăng thêm một phần lực, Mạch Thần lại kịp thời dìu đỡ.
Quân Nghi bị mang ra khỏi tẩm điện, nàng muốn tiến lên, khuỷu tay lại bị Mạch Thần Lại chế trụ, tuấn nhan bình tĩnh, ra hiệu bảo nàng đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.
"Buông ta ra, ta muốn gặp hoàng thượng..." Quân Điềm bị kéo lên, cô ta giãy giụa mấy phen, tiếc là một nữ nhi yếu ớt sao có thể địch nổi thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không bao lâu, liền bị lôi ra ngoài.
Phong Phi Duyệt thấy cô ta nổi điên cuồng loạn, tiến lên vài bước, ngăn trở đường đi của đám người, "Ai cho cô lá gan lớn như vậy, Quân gia, xem ra sớm muộn cũng bại trong tay cô."
"Ha ha..." Quân Điềm bật cười chói tai, ánh mắt hung ác, "Quân gia, Quân gia không liên quan gì đến ta, buông ta ra, buông ta ra..."
Trong điện, trống rỗng, chỉ còn lại hai người Mạch Thần Lại cùng Phong Phi Duyệt.
"Nàng không nên thừa nhận."
Phong Phi Duyệt đứng giữa đại điện vắng lạnh, nhàn nhạt cười khổ, "Ta lừa dối quá cực khổ, quá mệt mỏi."
Mạch Thần Lại do dự, cuối cùng vẫn vươn tay đặt lên trên bả vai nàng, "Nhưng mà, nàng lại phụ lòng khổ tâm của Nghi hoàng quý phi."
Nàng không hiểu, trong mắt có mê muội, Mạch Thần Lại nhẹ giọng thở dài, tiếp lời nói, "Triệu ngự y nói không sai, Nghi hoàng quý phi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước, nàng ấy lén đi tìm ta, xin một đơn thuốc. Nguyên nhân chính là vì ngày mọi chuyện vỡ lở, có thể để chúng ta không bị liên lụy vào trong, nàng ấy muốn khiến hoàng thượng nghĩ rằng, đây là do một mình mình gây ra, nàng ấy càng muốn hoàng thượng thêm tin tưởng, đối với chuyện này, chúng ta cũng hoàn toàn không biết."
Phong Phi Duyệt kinh ngạc, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Quân Nghi vẫn luôn nấp sau lưng mình, cô gái mỗi lần gặp chuyện đều không có chủ kiến kia, lại đang âm thầm lưu lại đường lui cho mình, "Đây là chuyện khi nào?"
"Lúc Nghi hoàng quý phi vừa mới tiến cung được hai tháng." Mạch Thần Lại cũng không giấu giếm, thành thực kể lại.
Phong Phi Duyệt trầm mặc, bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống bả vai mình, cũng kịp thời giữ vững nàng, "Quân Nghi muội ấy, còn có thể ra ngoài không?"
Mạch Thần Lại im lặng không lên tiếng, lại càng không biết nên nói như thế nào. Nàng khẽ chớp hai mắt, đầu đau muốn nứt, Phong Phi Duyệt xoay người, khẽ tựa đầu lên bả vai nam tử, nửa người trên cũng kề lại gần. Chỉ là mệt mỏi, kiệt quệ, muốn tìm một nơi để dựa vào, hai tay nam tử xuôi bên người, do dự năm lần bảy lượt, vẫn không có dũng khí kéo nàng lại gần mình. Hắn và nàng, đã định trước... chỉ có thể cách nhau một vòng ôm, cho dù gần hơn nữa, cũng không thể gần sát trái tim.
"Nương nương, cứu muội, cứu muội... người đã nói sẽ giúp muội cầu tình với hoàng thượng, nương nương..." Thanh âm của Quân Điềm, càng lúc càng bị kéo xa, Phong Phi Duyệt đột nhiên đẩy một cái, theo thanh âm của cô ta sải bước đi theo.
Ngoài điện, chỉ có bóng ảnh rũ xuống giữa mái hiên, Mạch Thần Lại theo sát tới, sắc mặt nghiêm trọng, "Sao vậy?"
"Lá gan Quân Điềm có lớn hơn nữa, cũng không thể đem chính mình cùng Quân gia ra đùa giỡn, trong chuyện này, nhất định là bị người khác chỉ điểm đầu độc." Hai mắt Phong Phi Duyệt sáng rực, bên ngoài Minh Đức Điện im ắng không một tiếng động, đâu còn bóng dáng người nào.
"Xem ra người này, đã rời đi rồi." Mạch Thần Lại nghĩ tới lời Quân Điềm nói vừa nãy, "Đáng tiếc, Quân tài nhân nhất thời hồ đồ, trở thành quân cờ bị tùy ý sắp đặt trong tay người khác."
Phong Phi Duyệt mím môi, khóe miệng có chứa đường cong an tĩnh.
Tẩm điện của hoàng đế.
Lý công công gấp đến độ xoay vòng, Cô Dạ Kiết mặc dù tàn bạo hung lệ, nhưng trước nay chưa bao giờ tích đầy một bụng hỏa khí như hôm nay. Kéo ống tay áo không ngừng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trong lúc đang mẻ đầu sứt trán, lại thấy Chỉ Huyên ăn vận xinh đẹp mỵ hoặc, thướt tha tiến đến.
"Tham kiến Lý công công."
Ông ta mở lớn hai mắt, vội vàng hành lễ, "Nô tài tham kiến Chỉ Huyên tiểu chủ."
"Lý công công, hoàng thượng ở trong nội điện à?" Thanh âm cô gái dụ hoặc hấp dẫn, cô nàng mị nhãn như tơ, ánh mắt xuyên qua nội điện, lập tức tìm thấy bóng dáng của hoàng đế.
"Hoàng thượng ở đây, nhưng mà..." Lý công công chần chừ, lúc này chuyện Nghi hoàng quý phi nhất định vẫn chưa truyền tới tai thái hậu hai cung, bằng không, Chỉ Huyên cũng sẽ không chọn thời điểm mấu chốt này mà tới. Ông ta cân nhắc nên nói như thế nào, lại không ngờ cô gái kia thân thể nhẹ nhàng, đã lướt vào trong.
"Chỉ Huyên tiểu chủ..." Lý công công kinh hoảng vội muốn kéo cô ta lại, lại thấy cô ta nhếch miệng cười quyến rũ, cánh môi hé mở, "Lý công công yên tâm, sau này, ta nhất định ghi nhớ đại ân đại đức của ngài."
"Chỉ..." Lý công công không kịp ứng phó, mắt thấy cô gái đã đi vào đại điện, ông ta ảo não vươn tay đánh nhẹ lên đầu, bước chân dồn dập tới lui bên ngoài hành lang.
Hoàng đế nằm nghiêng trên giường rồng, Chỉ Huyên chân trần tiến lên, đạp lên thảm lông mềm mại, đồ ngủ trên người dùng đầu ngón tay khều nhẹ, mỏng manh ném sang một bên. Cô Dạ Kiết vừa nghe thấy động tĩnh, khẽ dịch người, hai mắt như dã lang ngủ đông, hung ác mở ra. Gió lạnh thổi lên người, cô ta co rúm hai vai lại, vài bước đi ra sau lưng hoàng đế, một tay, run run rẩy rẩy vươn ra.
Cô Dạ Kiết lại nhạy cảm như vậy, thân thể cao lớn 'vụt' quay ngược lại, bàn tay đột ngột chiếm lấy cổ tay cô gái, cô ta kêu lên một tiếng, cả người bị ném lên trên giường không thể nhúc nhích. Hai mắt nổ đom đóm, Hoàng đế cũng không cho cô ta cơ hội thở dốc, hắn lật người đè lên thắt lưng Chỉ Huyên, hai đầu gối chế trụ cánh tay cô ta, cả người đau đớn như sắp bị bẻ gã. Cô gái nhíu chặt lông mày, thống khổ lêu lên, "Hoàng thượng, hoàng thượng..."
"Giường rồng của trẫm có sức hấp dẫn như vậy, khiến cái ngươi từng kẻ từng kẻ liều mạng trèo lên."
Toàn thân Chỉ Huyên như muốn rời ra, trong mắt tôn vương đè trên người, rõ ràng có sát khí, hai mắt cô ta lộ ra hoảng sợ, hướng ra ngoài hét lên, "Cứu mạng, cứu mạng...."
"Tiện nhân!" Tròng mắt khác hẳn người thường kia của hoàng đế dính vào mấy phần khát máu, hắn vươn tay kẹp chặt cổ cô ta, vung tay bỏ lại một cái tát, "Nếu đã trăm phương ngàn kế, lúc này ngược lại sao lại sợ rồi?"
"Hoàng thượng, thiếp, thiếp không dám..." Chỉ Huyên hoảng loạn không thôi, vết máu nơi khóe miệng chảy xuống cổ, nửa bên gò má lập tức sưng vù lên.
"A..." Trong mắt nam tử lộ ra chút tà ác, một phát kéo mái tóc dài đến eo của cô ta lên, cô gái bị đau, nửa người trên bị buộc nâng lên, sau đó cả thân thể xoay ngược lại, khuôn mặt vùi sâu trong chăm gấm, qua nửa ngày mới thở ra được một hơi, "Muộn rồi!" Hoàng đế nghiến răng, ý thức vào lúc nói xong hai chữ kia cũng dần dần ngưng trệ.
Muộn rồi...
Sức lực từ bàn tay lôi kéo mái tóc cô ta dàn buông lỏng, Chỉ Huyên đau đến ý vị co quắp người, nghĩ rằng kiếp nạn này khó mà qua được.
Không ngờ, Cô Dạ Kiết sau khi nói ra hai chữ này lại hoàn toàn điên cuồng, bàn tay kéo dây áo sau lưng cô ta ra, chỉ nghe thấy âm thanh vải vóc bị xé nát bén nhọn truyền ra. Chỉ Huyên sợ hãi giãy giụa, hoàng đế đè người xuống, kề tới gần bên tai cô ta, thanh âm tà mị vô tình, "Ngươi muốn, hôm nay trẫm liền cho ngươi!"
Hoàng đế vẫn tôn quý như cũ, một tay kéo đai lưng ra, hai chân cô ta tê dại, lại bị nam tử dùng hai đầu gối cưỡng chế tách ra, bên hông động thân một cái, không có chuẩn bị, càng không có vui sướng như lời Sách Y nói. Cô ta thừa nhận, chỉ có xé rách vô tận, Chỉ Huyên không còn lựa chọn, chỉ có thể đánh cược khí lực toàn thân giãy giụa, cô ta sợ... Đau đớn như vậy cô ta chưa bao giờ cảm thụ qua,... thân thể bị va chạm hết lần này đến lần khác, đau đến nỗi, chia năm xẻ bảy...
"A..."
Mồ hôi lạnh trên trán Lý công công cứ lau rồi lại lau, thanh âm cô gái thê thảm, cùng với từng tiếng va chạm, ai oán vô cùng.
Cô Dạ Kiết kéo nửa người trên của cô ta lên, thanh âm tà ác, "Mị thuật của ngươi đi đâu rồi, hả?"
Lập tức hung hăng va chạm, Chỉ Huyên kêu đau, cả mặt lại bị chèn ép trong chăn gấm, thanh âm cao thấp lần lượt thay đổi" Ta để cho ngươi cả đời, đều không quên được tư vị của nam nhân!"
"Không cần, bỏ qua cho tôi ..."
Tiếng khóc của cô gái, đứt quãng, Phong Phi Duyệt mới vừa bước vào, bước chân liền cứng nhắc, không thể cử động.
"Hoàng... Hoàng hậu nương nương." Cánh môi Lý công công run rẩy, vừa định hành lễ, lại thấy Phong Phi Duyệt nhấc làn váy lướt qua đình, đã đi vào nội điện.
Ông ta một tay đạp lên trán, trên khuôn mặt già nua hiện đầy ảo não, "Ai..."
Phong Phi Duyệt theo âm thanh kia đi vào, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô gái không ngừng truyền đến, tiến lên vài bước, lại thấy một bóng đen xông tới trước mặt, nàng vội vàng tránh ra, chỉ nghe 'rầm' một tiếng, Chỉ Huyên không một mảnh vải che thân bị ném ra ngoài, nằm phủ phục dưới chân mình.
Trong điện không có thứ nào may mắn trốn thoát, Phong Phi Duyệt vừa mới ngước mắt, chỉ thấy một vật phóng tới như bay, nàng đứng ở đằng xa, vật kia vừa vặn đập vào trán nàng, lập tức chảy máu đầm đìa.
Máu đỏ tươi theo khuôn trán ròng ròng chảy xuống, nàng dùng sức mở hai mắt ra, nhưng chỉ được một nửa rõ ràng, một nửa mơ hồ.
Nâng tầm mắt lên, thấy chất lỏng đỏ au kia đang lướt qua lông mi nồng đậm, trong con mắt còn lại, thế giới thế nhưng vẫn rõ nét khó phân, đau đớn vô tận nổ tung, truyền đến thân thể tứ chi.
(Hự hự, hy vọng lấp hố nhanh nhanh sao mà xa vời, các tềnh iu thông củm cho chip nhóe, khi nào thời gian dư dả chip sẽ bù :>>)