Hai mắt Cô Dạ Kiết dán lên trên tấu chương, gương mặt tuấn tú gối lên mu bàn tay, "Nói."
Quân Điềm khẩn trương túa mồ hôi đầy mặt, giơ tay lên lau đi, "Bẩm hoàng thượng, là, là chuyện liên quan đến Nghi hoàng quý phi."
Con ngươi thâm sâu u ám của hoàng đế lập tức nâng lên, thân thể nằm nghiêng cũng ngồi thẳng dậy, sắc mặt thoáng cái liền trở nên âm u, "Nghi hoàng quý phi làm sao?" Ngữ khí đột nhiên kéo căng, ánh mắt sắc nhọn xuyên qua nội điện, rơi lên trên người cô gái.
Quân Điềm bám chặt hai tay xuống nền đất, đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Lý công công, "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương."
Trong lòng cô ta cả kinh, trên mặt hoàng đế thoáng qua chút nghi hoặc, vừa mới đặt tấu chương trong tay xuống, liền thấy Phong Phi Duyệt vận bộ áo ngủ vội vã chạy vào, mái tóc phủ xuống đầu vai, phục trang hỗn loạn, có thể nhìn ra được khẩn trương của nàng lúc này. Tầm mắt lơ đãng lướt qua cô gái dưới đất, Quân Điềm khẽ ngước đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của nàng, lập tức ý vị hạ thấp đầu xuống.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết đã sớm đứng dậy, vươn hai tay ngăn lại tư thế nhẹ nhàng hành lễ của nàng, "Sao không ở trong Phượng Liễm Cung nghỉ ngơi cho tốt?"
Phong Phi Duyệt quét tầm mắt qua thân ảnh dưới đất, đặt hai tay vào trong lòng bàn tay nam tử, "Thấy chàng mãi vẫn chưa đến, thiếp liền qua đây xem thử."
Cô Dạ Kiết thấy nàng ăn mặc mỏng manh như vậy, đưa tay vạch lọn tóc rơi bên gò má nàng ra, giọng điệu có hơi trách cứ, "Xem ra, trẫm đã dung túng nàng quá mức rồi."
Quân Điềm dè dặt ngước tầm mắt lên, chuyến này Phong Phi Duyệt đến đây tuyệt đối không đơn giản như lời nàng ta nói vậy, trước người, vị quân vương cao cao tại thượng kia cởi bỏ một thân bạo ngược, hoàn toàn không che giấu vẻ yêu chiều sủng nịnh. Cô ta tức tối vặn vẹo quần lụa mỏng trên người, đôi con ngươi lấp lánh không còn trong trẻo nữa, mà tràn đầy phẫn hận.
"Cô ta nói có chuyện liên quan đến Quân Nghi muốn bẩm báo với trẫm, nàng cũng cùng nghe đi." Cô Dạ Kiết kéo tay của nàng, đi về phía ghế loan.
Phong Phi Duyệt thừa dịp hoàng đế xoay người liếc mắt một cái, khóe mắt sắc lẹm, trong mắt có cảnh cáo rõ ràng hữu lực, tay mềm bị nam tử lôi kéo, khoảng cách vài bước, hai người cùng nhau ngồi xuống ghế loan.
"Không biết Quân tài nhân đêm khuya kiến giá, là vì chuyện gì?" Phong Phi Duyệt nhét một tay vào trong ống tay áo, lạnh mắt nhìn lại.
Quân Điềm im bặt, so về khí thế rõ ràng đã thua mất một nửa.
Cô Dạ Kiết thấy cô ta nói năng ậm ờ, gương mặt tuấn tú càng hết kiên nhẫn, "Nếu không có chuyện gì, Quân tài nhân trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Phong Phi Duyệt thấp thỏm trong lòng, khoảng thời gian này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, khiến nàng quên mất còn có một tai họa ngầm Quân Điềm này. Khẽ cắn môi dưới, nàng thậm chí có vài phần hối hận, lúc đó, mình không nên cứu cô ta. Nếu như lần này Quân Điềm vẫn có thể niệm tình, có lẽ nàng sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, cứu cô ta một nước, đưa cô ta ra khỏi cung, nếu như...
Cô Dạ Kiết thấy nàng tâm sự nặng nề, đặt tấu chương trong tay sang một bên, tuấn nhan kề lại gần, "Sao vậy?"
Phong Phi Duyệt thu hồi suy nghĩ, lắc đầu cười khẽ, "Không có gì, có chút mệt mỏi."
Sắc mặt nàng tái nhợt, có lẽ là bị nhiễm lạnh, hoàng đế dừng động tác trong tay, vươn hai tay ôm nàng sang, "Trở về Phượng Liễm Cung."
Phong Phi Duyệt đứng dậy theo, bàn tay nhỏ nhắn lạnh buốt bị nắm gọn trong lòng bàn tay nam tử, nàng mơ hồ cảm thấy bất an, lẽ nào chuyện của Quân Nghi, đã không thể che giấu được nữa?
Hai người bước từng bước một xuống thềm đá, Phong Phi Duyệt nắm tay hắn, đầu ngón tay thon dài dập vào lòng bàn tay nàng, một trước một sau, bước chân của nàng bắt đầu dồn dập, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Cô Dạ Kiết tưởng nàng bị lạnh, giang tay khóa chặt nàng vào trong ngực, Quân Điềm liếc mắt thấy hai người họ đi về phía mình, do dự bất định trước đó, giờ đây kéo căng thành một đường, nếu như lần này không mở miệng, về sau, vừa bước ra khỏi tẩm điện này, e là vĩnh viễn đều không còn cơ hội nữa rồi.
Lý công công mở cửa điện ra, ánh trăng đêm nay mông lung, nhàn nhạt rọi xuống, trên hành lang dài hun hút trước mặt tẩm điện, rắc thành một dải ánh sáng vỡ nát, hai bóng ảnh màu đen nhiễm động, sau khi giao hòa lại làm một, bóng lưng thon dài kia bị kéo ra vô hạn, nháy mắt đã sắp sửa ra khỏi đại điện.
Trái tim Phong Phi Duyệt treo lơ lửng, cũng dần dần lạc định...
"Hoàng thượng..."
Nhưng nào ngờ, sau khi lướt qua, Quân Điềm phi thân tiến lên, 'bịch' một tiếng quỳ xuống, chặn lại đường đi của hai người.
Hoàng đế giật mình vội vàng dừng bước, lửa giận lập tức vọt lên ngút trời, "Nếu hôm nay ngươi không nói ra được chuyện gì, trẫm treo cổ ngươi."
Quân Điềm dập đầu liên tiếp mấy cái, tiếng va chạm bịch bịch, khiến quả tim Phong Phi Duyệt suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, "Hoàng thượng, bỏ đi, thần thiếp muốn trở về."
Sắc mặt Cô Dạ Kiết âm hàn lạnh lẽo, tránh người sang bên, lại bị Quân Điềm giang tay ôm chặt một chân, "Hoàng thượng..."
Chân nam tử thon dài hữu lực chán ghét vung lên, đá cô ta ra mấy bước, "Người đâu, lôi cô ta ra ngoài."
Phong Phi Duyệt định ngăn cản, hoàng đế lúc này bộc phát đại nộ, Quân Điềm nhất định không chút do dự chỉ muốn phản kích, chuyện này, sợ là càng lúc càng ầm ĩ. Thị vệ canh giữ ngoài điện lĩnh mệnh tiến vào, cô ta hoảng sợ né tránh, chần chừ suy tính lúc trước bị ném ra sau đầu, chỉ có thể liều chết tiến lên, "Hoàng thượng, thần thiếp nói, thần thiếp nói, đứa bé trong bụng Nghi hoàng quý phi, nó..."
Cô Dạ Kiết quét đôi mắt kiêu ngạo sang, toàn thân Phong Phi Duyệt lạnh cóng, trên trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Quân tài nhân, cô điên rồi phải không, lại dám làm càn ở trong tẩm điện của hoàng thượng."
"Quân Duyệt, cô bớt làm bộ làm tịch đi, chuyện xấu của Quân gia không thiếu được một phần của cô!" Quân Điềm rướn người đứng dậy, còn chưa đứng vững, liền bị thị vệ sau lưng đè lại hai vai, cả người không thể động đậy.
Phong Phi Duyệt như bị sét đánh, hoàng đế bên cạnh không nói lời nào, trong đôi đồng tử kinh người, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, tuấn nhan lạnh lẽo sau khi nghe thấy lời Quân Điềm nói, nghiêng lại nhìn về phía nàng. Đối diện với ánh mắt như vậy, Phong Phi Duyệt khó lòng chống đỡ, bí mật này, cuối cùng lại nắm lấy điểm yếu của nàng, khiến nàng đau đến hít ngược một hơi lạnh, lồng ngực cũng mang theo đau đớn như xé rách.
"Hoàng thượng..." Quân Điềm trông thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng, nộ khí đè nén trong lòng lâu nay hận không thể bộc phát toàn bộ ra ngoài, cô ta chợt cảm thấy khuây khỏa, cao ngạo như nàng, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay, "Đứa bé trong bụng Nghi hoàng quý phi là dã chủng, Quân Nghi có tội."
Phong Phi Duyệt bị nhìn chằm chặp không đất dung thân, nàng hổ thẹn vạn phần, cuối cùng không chống đỡ được, hỗn loạn rủ tầm mắt xuống.
Biểu cảm trên mặt Cô Dạ Kiết, toàn bộ hóa thành khiếp sợ, Phong Phi Duyệt lùi một bước, hắn tiến lên một bước, "Duyệt Nhi..."
Nảng ngẩng đầu lên, ánh mắt nam tử vẫn nhạy bén như cũ, "Sao lại trốn tránh?"
Phong Phi Duyệt khẽ mở môi trái tim, lời đến khóe miệng, mới biết cái gì mình cũng không nói ra được, nàng không dám thừa nhận, lại càng không dám bài bác, chỉ có thể nhìn hắn từng bước từng bước ép sát, mà mình, đã không thể lui được nữa.
"Hoàng thượng, chuyện này chính là do một tay hoàng hậu cùng Quân Nghi bày ra, không có bất cứ quan hệ gì với Quân gia chúng thần, xin hoàng thượng minh xét..." Quân Điềm giãy giụa hai vai, cả người lại bị đè xuống đất.
Nội điện cao lớn thẳng tắp, một chiếc đèn cung đình khổng lồ rũ xuống đỉnh đầu, ánh đèn nhu hòa tạo thành một vòng sáng trầm muộn, Phong Phi Duyệt nhìn tuấn nhan hoàng đế bị bao phủ trong đó, mở miệng mấy lần, nhưng vẫn bị mắc kẹt giữa cuống họng như cũ.
"Đến Minh Đức Cung." Bóng mờ thối lui, hoàng đế bước ra một bước, Phong Phi Duyệt vô thức lôi kéo tay áo nam tử.
Cô Dạ Kiết trở tay, gắt gao nắm trọn bàn tay nàng, "Cùng đi với trẫm."
Còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị lôi ra hai bước, "Người đâu, truyền Mạch y sư đến Minh Đức Cung."
Bước chân Phong Phi Duyệt khẩn trương, Quân Điềm liếc thấy hoàng đế sắp sửa lướt qua, cổ họng khản đặc dâng lên một hồi tanh ngọt, cô ta giắt giọng hét lên chói tai, "Hoàng thượng, lẽ nào người không nhìn ra được ư, Mạch y sư cùng cấu kết với bọn họ, hoàng thượng..."
Bàn tay bị nắm chặt, gắt gao dùng lực bao bọc trong lòng bàn tay hắn, năm ngón tay đè ép, như sắp bị bẻ gãy. Phong Phi Duyệt nhịn đau, thế nhưng trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Cô Dạ Kiết đưa mắt nhìn nàng rủ con ngươi xuống, cánh tay kéo một phát, lôi nàng đi về phía trước, "Đi mời Triệu ngự y."
"Dạ, hoàng thượng." Lý công công đã phát giác sắp sửa xảy ra đại sự, hốt hoảng lĩnh mệnh rồi chạy ra ngoài điện.
Phong Phi Duyệt gắng theo kịp tốc độ của nam tử, sau lưng, hai tên thị vệ áp trứ Quân Điềm, đoàn người, đều hướng về phía Minh Đức Cung mà tới.
Quân Nghi vốn cũng không ngủ, hai tay cẩn thận nâng cái bụng, nha hoàn bên cạnh muốn tiến lên đỡ nàng, nàng lại lắc đầu ra hiệu, nhẹ tránh ra.
Mỗi bước một dấu chân, nặng nề di chuyển, mới đi vài bước, đã mệt mỏi lợi hại. Bây giờ mình sắp sửa lâm bồn, nhưng mà một chút tin tức về Quân Ẩn cũng không có, nàng bước từng bước khó khăn đi xuống thềm đá, chỉ nghe thấy âm thanh cửa viện bị dùng sức mở tung truyền đến, Quân Nghi bị hù dọa không nhẹ, đôi tay che chở phần bụng nhìn về phía trước.
Dẫn đầu xông vào là mấy tên thị vệ hung hãn, ngay sau đó, ngự lâm quân chia làm hai cánh, ngọn đuốc sáng rực trong tay soi mở đường cho hoàng đế, Minh Đức Cung trước giờ luôn vắng vẻ lạnh lẽo, lúc này lại rực rỡ ánh đèn.
Đế hậu cung nhau tiến đến, phía sau, Quân Điềm bị áp tải đi theo.
Trong bụng co rút một hồi đau đớn, Quân Nghi bất an nhìn về phía Phong Phi Duyệt, lại thấy cả người nàng bị hoàng đế giam hãm, biểu cảm lộ ra từ đáy mắt nàng khiến Quân Nghi như gặp phải đại địch, tầm mắt quét qua đám người, cô gái sợ hãi bước lùi ra sau, hoang mang do dự.
Cô Dạ Kiết đi lên trước, Quân Nghi như rơi vào tử cảnh, nàng xoay người, bất chấp cái bụng nhô cao cất bước muốn chạy vào trong điện, thị vệ phản ứng mau lẹ, xông lên chặn đường nàng ta lại. Hoàng đế nhìn thấy phản ứng này của nàng ta, chút hy vọng còn sót lại trong lòng cũng tiêu tan, tâm nháy mắt liền ngã vào đáy cốc.
Phong Phi Duyệt giống hệt như con rối, thân thể, lạnh cóng ý vị run rẩy.
Trong Minh Đức Điện, toàn bộ đám người đều bị kéo ra ngoài, hoàng đế đang chờ ngự y đến, Quân Điềm cùng Quân Nghi bị áp giải chung một chỗ.
Phong Phi Duyệt vòng hai tay lại, đầu vai chợt ấm áp, cũng không biết Cô Dạ Kiết tìm ở đâu ra một chiếc áo choàng mang tới, hơi ấm từ lòng bàn tay dán lên xương quai xanh của nàng, còn chưa kịp lưu lại dư vị, đã vội vàng rút về.
Quân Nghi ngược lại rất bình tĩnh, ngày này sớm muộn rồi cũng đến, thậm chí, còn muộn hơn so với dự liệu của nàng.
Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ tọa, hai tay vô lực rơi lên trên thành ghế, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân vội vã, mở mắt nhìn lại, Lý công công mang theo vài vị ngự y đang chạy đến.
"Thần tham kiến hoàng thượng..."
*