Thi Tiệp Dư đi vào trong điện, dưới nền đất bừa bãi hỗn loạn, Đào Tâm đang ngồi xổm ở đằng kia thu dọn, xiêm y thượng hạng bị từng chuỗi dấu chân chà đạp, cô gái cẩn cẩn thận thận nhặt lên, ngẩng đầu, liền thấy Thi Tiệp Dư đứng ngay trước mặt mình, "Nương nương..."
"Vứt hết cả đi." Nàng ta giẫm lên bộ xiêm áo Đào Tâm còn chưa kịp nhặt, tầm mắt xuyên qua mớ hỗn độn, con ngươi vô hồn lúc đầu chợt chuyển thành khẩn trương, dược liệu không cẩn thận bị lôi ra ngoài nằm rải rác thất tinh bát lạc trên mặt đất, Thi Tiệp Dư tiến lên vài ba bước ngồi xổm xuống, vội vội vàng vàng nhặt lên.
"Những người này cũng thật là," Đào Tâm ở bên cạnh giúp một tay, nhìn mấy thứ dược liệu kia, do dự mở miệng, "nương nương, đây là thuốc Mạch y sư kê đơn phải không."
"Đúng," Thi Tiệp Dư nhanh chóng đón lấy chỗ dược liệu Đào Tâm đang nắm trong tay, gói vào túi giấy dai lần nữa sau đó đặt lên trên bàn, "Đào Tâm, sắc trời cũng không còn sớm, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Nương nương, nhưng mà ở đây..." Cô gái nhìn quanh bốn phía, "nô tỳ dọn dẹp trước đã."
"Không cần." Thi Tiệp Dư đi đến trước giường, "Ta mệt rồi, lui xuống đi."
Đào Tâm thấy hai mắt nàng ta đỏ bừng, thần sắc nhìn qua có vẻ hoảng loạn bất an, trong lòng có chút lo lắng, cúi người lui ra ngoài.
Thi Tiệp Dư ngồi ở bên giường, nửa người trên tựa vào khung giường, tầm mắt ngưng trọng rơi lên trên túi dược liệu kia, trong điện, an tĩnh đến gần như không có sinh khí. Nàng ta xoa xoa cổ tay trắng nõn của mình, mới biết thân thể này, đã thảm bại suy nhược, không chịu nổi một kích.
"Khụ khụ..." Nàng ta dùng sức không để mình ho ra tiếng, hai vai thon gầy, bởi vì dùng lực mà cong gập xuống, ánh mắt buồn bã u oán, nước mắt cũng từ nơi khóe mắt ào ạt tuôn rơi, "Hoàng thượng, sao có thể..."
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan liên tiếp không ngừng, yếu ớt mà đứt quãng, một hơi tiếp không nổi một hơi, chỉ có thể vô lực thở dốc.
Bên ngoài đã khôi phục lại yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khiến Thi Tiệp Dư ngẩn người, kinh ngạc hỗn loạn, "Ai?"
"Nương nương, là muội." Trên cửa điện bên ngoài, hắt ra một bóng ảnh màu đen.
Thi Tiệp Dư chau mày, nghe âm thanh này, cũng có mấy phần quen tai, "Vào đi."
Quân Điềm đẩy nhẹ hai tay một cái, chân trước vừa mới tiến vào suýt chút nữa thì rụt trở lại, "Nương nương, thế này là thế nào?"
Thi Tiệp Dư nhìn cô ta xoay người khép cửa điện lại, nàng ta miễn cưỡng đứng dậy, đi qua đống hỗn loạn dưới mặt đất, "Không có gì, vừa nãy có thích khách xông vào, hoàng thượng có mang theo ngự lâm quân đến một chuyến."
Quân Điềm khom lưng nhặt vài thứ đồ lên, cô ta thấy hốc mắt Thi Tiệp Dư ửng đỏ, hơn nữa trên đường đến đây cũng có nghe qua, trong lòng đoán chừng vừa rồi Cảnh Dạ Cung này chắc chắn đã xảy ra chuyện, "Nương nương, đã muộn thế này rồi, muội còn đến đây quấy rầy người..."
Thi Tiệp Dư lơ đễnh, khóe môi cười nhạt, khoát tay một cái, "Dù sao ta cũng không ngủ được, đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, đừng mở miệng là một tiếng nương nương hai tiếng nương nương, nghe thật xa lạ."
Quân Điềm ngồi xuống bên cạnh nàng ta, vẻ mặt ảo não, "Xem đầu óc của muội này, người vừa mới nói, muội lại quên mất rồi."
"Hình như thường ngày không thấy muội ra ngoài đi tới đi lui như thế này, ở chỗ của hoàng hậu cùng Nghi hoàng quý phi ta cũng chưa từng gặp được muội." Thi Tiệp Dư tự tay rót một chén trà đưa tới trước mặt cô gái.
Quân Điềm trầm mặc giây lát, uất ức đè nén trong lòng quá lâu bây giờ muốn thổ lộ hết, "Không giấu gì người, từ khi muội vào cung đến giờ, chỉ gặp mặt hoàng thượng một lần, hoàng hậu cai quản Đông Cung, mặc dù cô ta là tỷ tỷ của muội, nhưng cũng không chịu giúp muội."
Thi Tiệp Dư thận trọng dò xét sắc mặt cô gái bên cạnh, nàng ta mặt không đổi sắc khẽ nhấp một ngụm trà, "Hoàng hậu xử sự rộng lượng đức độ, Quân tài nhân lại là muội muội, chuyện nhỏ như vậy, sao lại không chịu giúp?"
Vẻ mặt Quân Điềm cũng đầy khó hiểu, tự giễu cười khẽ, "Nói cho cùng, bởi vì muội không phải là nữ nhi Quân gia."
Cổ tay cầm chén trà run lên, nàng ta kinh ngạc mở miệng, "Muội không phải là người Quân gia?"
Quân Điềm tỳ hai tay lên mặt bàn gỗ đàn hương, "Muội là được mẹ đưa vào Quân gia, mẹ của muội, là Tam phu nhân mà Quân lão gia vừa rước về."
Thi Tiệp Dư giật mình không nhẹ, nàng ta đặt chén trà xuống, nghĩ thấy Phong Phi Duyệt đối với Quân Nghi chăm sóc che chở, lập tức, cũng hiểu ra được vài phần, "Không thể trách được, chỉ có điều, hoàng hậu nương nương cũng có chỗ khó xử, trong cung này chính là như vậy, tỷ muội ruột thịt còn có khối người tàn sát lẫn nhau, không có máu mủ thân tình, liệu có ai chịu toàn tâm toàn ý đối đãi với nhau chứ?"
"Hừ," Quân Điềm nghe vậy, lại cười lạnh một tiếng, "mặc dù muội không phải người Quân gia, nhưng lại sống thanh thanh bạch bạch, không giống như hai tỷ muội kia, âm thầm đầu độc mê hoặc hoàng thượng, bây giờ đứa bé trong bụng Quân Nghi lại là do lầm lỡ mà có, muội chỉ mong sao có thể phủi sạch quan hệ với bọn họ, tương lại tránh khỏi bị liên lụy."
Thi Tiệp Dư nhẹ giương khóe mắt, sắc mặt nàng ta thất kinh, tiếng hít thở khe khẽ bật ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn, "Muội nói là..."
Quân Điềm lập tức dừng lời đang nói, biểu hiện ra vẻ mất tự nhiên, "Muội..." Hai tay cô ta níu lấy vạt áo, vẻ mặt khẩn trương, "Ngàn vạn lần không được để người thứ ba biết."
"Đứa bé trong bụng Quân Nghi?" Thi Tiệp Dư khó mà tin được, dung trang vặn vẹo.
Quân Điềm thấy sự tình đã bị bóc mẻ, cũng dứt khoát không giấu giếm nữa, chỉ có điều, vẫn còn có chút cố kỵ, "Chuyện này, liên quan đến toàn bộ Quân gia bọn muội."
"Nếu đã như vậy, ta vẫn nên không biết thì tốt hơn."
Quân Điềm thấy nàng ta thức thời dừng lại, suy tính năm lần bảy lượt, cuối cùng hạ thấp giọng, tiến lên trước nói, "Ở trong cung này, đến cả hai vị tỷ tỷ muội cũng không tin, chỉ tin một mình người, bây giờ Quân Nghi sắp sửa lâm bồn rồi, quả tim của cả Quân gia cũng đều treo ngược lên. Nhưng mà, muội cũng không sợ, đứa bé trong bụng cô ta vốn không phải của hoàng thượng, trước khi Quân Nghi vào cung, thì cô ta đã mang thai rồi."
Mười ngón tay Thi Tiệp Dư khẩn trương giữ lấy Quân Điềm, "Quân tài nhân, đây chính là đại sự liên quan đến sinh tử."
"Mỗi câu muội nói đều là thật, đứa bé trong bụng Quân Nghi, không qua mấy ngày nữa, nhất định sẽ sinh non." Thay vì, cứ như vậy chết già ở trong hoàng cung, còn không bằng kéo theo hai cái đệm lưng, là họ bất nhân trước, mới khiến mình phải bất nghĩa.
"Vậy, đứa bé trong bụng Nghi hoàng quý phi, là kẻ nào gây nên?" Từng sợi gân trên người Thi Tiệp Dư đều kéo căng, cực kỳ khẩn trương.
Quân Điềm thầm đoán định trong lòng, nếu như nói ra là Quân Ẩn, không thể nghi ngờ cả Quân gia đều sẽ bị liên lụy theo, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả mình và mẹ cũng khó tránh khỏi liên can, "Chuyện này muội cũng không rõ, Quân gia trên dưới miệng kín như bưng, muội cũng là nghe cha với mẹ vô ý nhắc đến, loại chuyện này, dù sao cũng không thể để lộ ra ngoài được."
Thi Tiệp Dư lộ vẻ mặt khó xử, vươn tay đặt lên mu bàn tay cô ta, "Nhưng mà muội có từng nghĩ đến, đây chính là tử tội khi quân!"
Quân Điềm trở tay nắm lấy tay nàng ta, trong mắt có chứa sợ hãi, "Muội biết, lúc trước muội kiên quyết không chịu tiến cung, thậm chí không tiếc lấy cái chết đe dọa ngay trên đại hội tuyển tú, nhưng mà, có tác dụng gì chứ? Đây là mệnh của muội, muội tránh cũng tránh không khỏi. Chuyện Quân Nghi, sớm muộn cũng có ngày bị hoàng thượng phát hiện, đến lúc đó, muội lại càng không còn cơ hội nữa rồi."
"Muội cũng biết, đầu tiên là chuyện tiểu hoàng tử, không qua bao lâu, lại đến hoàng hậu nương nương sảy thai, bây giờ, hy vọng duy nhất của hoàng thượng đang ở trên người Nghi hoàng quý phi, đả kích liên tiếp như vậy, ta sợ chuyện này sẽ náo động rất lớn, đến lúc đó, lại liên lụy người vô tội." Thi Tiệp Dư đầy lo lắng, sắc mặt trắng nhợt, có hơi khó đoán định.
"Vậy muội nên làm gì đây, một khi hoàng thượng truy cứu chuyện này, muội chẳng phải ngay cả trở mình cũng khó khăn?"
Thi Tiệp Dư khó xử không thôi, bàn tay đặt trên cánh tay cô ta vỗ nhẹ vài cái, "Muội cũng đừng quá lo lắng, chung quy rồi sẽ có cách."
"Thi Tiệp Dư, muội vẫn luôn xem người như tỷ tỷ mà đối đãi, trong cung này có rất nhiều chuyện muội không hiểu, người nói, muội nên làm sao đây?" Quân Điềm sợ bị liên lụy, giống như người rơi xuống nước, nắm chặt hai tay Thi Tiệp Dư không buông, "Người giúp muội nghĩ cách thử xem."
"Tính tình hoàng thượng trước giờ hung tàn, ta sợ Nghi hoàng quý phi muội ấy..." Thi Tiệp Dư do dự, mười ngón tay mảnh khảnh cùng Quân Điềm sít sao đan nhau, "nhưng mà, một khi bị hoàng thượng phát giác, bị liên lụy không chỉ có một mình muội ấy..."
Quân Điềm càng nghe càng sợ, đầu ngón tay cắm sâu vào mu bàn tay Thi Tiệp Dư mà không biết, "Muội vốn định tiếp tục che giấu, nhưng bây giờ nghiệt chủng trong bụng cô ta sắp sửa chào đời, tâm can của muội cũng theo đó trồi lên sụt xuống, cả ngày lẫn đêm đều ngủ không yên."
"Ta hiểu," Thi Tiệp Dư đứng dậy, thương tiếc kéo cô ta lại gần mình, "vì muội, vì Quân gia, chỉ có một con đường có thể đi."
"Đường nào?" Quân Điềm ngước đầu, trên mặt đầy hy vọng.
"Trước khi hoàng thượng phát hiện, muội đem chuyện của Nghi hoàng quý phi thẳng thắn nói ra, đứa bé kia là được hoài thai trước khi vào cung, cho dù hoàng thượng thật sự muốn điều tra, nhiều lắm cũng chỉ là oán trách trên đầu Quân gia, còn nếu muốn trị tội, thì chỉ có thể định tội một mình Nghi hoàng quý phi." Thi Tiệp Dư vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô ta, "Ta không nghĩ ra được cách nào vẹn cả đôi đường, chỉ có thể như vậy, mới khiến càng nhiều người vô tội không bị dính dáng vào trong đó."
"Đây là lỗi lầm Quân Nghi phạm phải, thì nên để một mình cô ta gánh chịu." Ngữ khí Quân Điềm hung tàn đay nghiến nặng nề, "Cả nhà muội, không đáng bị chôn theo cô ta."
Thi Tiệp Dư khẽ thở dài, ngồi trở lại chỗ cũ, "Hy vọng, hoàng thượng có thể mở một mắt lưới, đặc xá tội chết cho Nghi hoàng quý phi."
Quân Điềm không thèm đến xỉa đến, chỉ lo lắng cho mỗi bản thân mình, "Nhưng mà, vạn nhất hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ muốn trị tội luôn cả muội, vậy muội chẳng phải là tự mình đưa tới cửa tìm chết?"
Thi Tiệp Dư nhẹ giọng khuyên nhủ cô ta mấy câu, "Muội có công tố giác, Huyền Triều có luật lệ, cho dù trong nhà có người mưu phản tạo loạn, một khi định tội tru di cửu tộc, nhưng, người tố giác, dựa theo pháp lệnh quy định, là người có công, không ở trong hàng ngũ cửu tộc. Huống hồ chuyện Nghi hoàng quý phi, trước đó muội không biết, hoàng thượng không thể nào trách tội muội."
Quân Điềm nghe vậy, lo lắng bất an lúc đầu dần dần lắng xuống, nhưng trong lòng vẫn còn lưỡng lự, một khi hoàng đế hạ lệnh, vậy thì nói chém chính là chém rồi.
Thi Tiệp Dư nhìn ra được do dự của cô ta, miễn cưỡng lắc đầu một cái, "Nếu hoàng thượng thật sự muốn truy cứu, điều duy nhất ta có thể giúp muội, chính là ở trước mặt hoàng thượng thay muội cầu tình."
Quân Điềm mừng rỡ khôn xiết, có những lời này của nàng ta, hơn phân nửa khúc mắt đã được gỡ bỏ, "Đa tạ Thi Tiệp Dư, ngày nào đó, muội nhất định sẽ báo đáp người."
Cô gái cười khẽ, điềm tĩnh ôn hòa, "Mỗi người đều có mệnh số của mình, rồi sẽ có một ngày phải vượt qua, hoàng thượng bên kia, ta sẽ cố hết sức."
Quân Điềm cảm kích không thôi, do dự ban đầu, giờ đây đã trở thành kiên định.
"Nghi hoàng quý phi mang thai ở ngoài cung, như vậy xem ra, đứa bé trong bụng cô ấy không giấu được bao lâu nữa," Thi Tiệp Dư nhăn hai đầu lông mày, lo lắng cho Quân Điềm, "bản thân muội cũng nên suy nghĩ lại kỹ càng, dù sao, đây cũng là đại sự của Quân gia các muội."
"Thực không giấu gì người, muội đối với Quân gia chỉ có hận, Quân lão gia bất chấp tình ý, cưỡng ép đứa muội vào trong cung, muội cô độc lẻ loi, ở trong này không nơi nương tựa. Bây giờ muội làm như vậy, chính là vì muốn bảo toàn mạng của muội cùng mẫu thân, muội đã chết qua một lần, từ nay về sau, muội muốn bất chấp tất cả tiếp tục sống, sống thật tốt."
Trong mắt Thi Tiệp Dư hiện lên vẻ kỳ dị, khóe miệng tinh xảo nhẹ cong lên, "Muội nói không sai, không cần biết như thế nào, muội có thể làm như vậy, cũng coi như cứu cả Quân gia."
Quân Điềm không đáp lời, bàn tay bị Thi Tiệp Dư nắm chặt từ lạnh như băng dần khôi phục thành ấm áp, cô ta giãn mặt ra mỉm cười, đối với nàng ta càng thêm tin tưởng vạn phần.
Từ An Điện.
Chỉ Huyên thần sắc hốt hoảng chạy đến, trước đó một màn xảy ra ở Cảnh Dạ Cung đã sớm lan truyền khắp cả hậu cung, cho đến khi tin tức Sách Y trốn thoát được xác nhận, thái hậu hai cung lúc này mới yên tâm.
"Thái hậu..."
Chỉ Huyên hoang mang lo sợ, quỳ gối trong điện.
"May mà, hoàng đế không thành công." Tây thái hậu vươn tay xoa xoa trán, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ lên một lọn tóc.
"Tỷ tỷ, Sách Y trước giờ ra vào hoàng cung như chốn không người, lần này, sao lại sơ ý để bại lộ hành tung như thế?" Đông thái hậu như có oán giận nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
"Nghe nói, là hoàng hậu cho người rải phấn huỳnh quang." Tây thái hậu cười lạnh, bị chọc giận không hề nhẹ.
"Hoàng hậu này, liệu có phải tương khắc với chúng ta hay không, chuyện gì cô ta cũng muốn thò chân vào."
"Mặc dù Sách Y đi rồi, nhưng mị thuật này Chỉ Huyên cũng đã học được bảy tám phần, lần này không thể thất thủ nữa." Tây thái hậu nheo mắt liếc nhìn một cái, cô gái quỳ dưới đất bị vẻ lạnh lẽo kia đả thương, co rụt cổ lại, sợ tới mức chôn thấp đầu xuống.
Mấy ngày trôi qua, Phong Phi Duyệt gần như đều nằm trên giường không hề đứng dậy, ngự y dặn dò, sau khi sảy thai, ít nhất phải tĩnh dưỡng một tháng.
Tấu chương được đưa về tẩm điện của hoàng đế, Cô Dạ Kiết ngồi kiệu chạy đến, Lý công công canh giữ ở ngoài cửa điện, thấy hắn xuống, vội vàng tiến ra nghênh đón, "Nô tài tham kiến hoàng thượng."
"Đứng dậy đi." Cô Dạ Kiết bước nhanh đến phía trước, Lý công công sau lưng theo sát tiến lên, "Hoàng thượng, Quân tài nhân cầu kiến."
"Quân tài nhân?" Hoàng đế khẽ chau mày kiếm, đối với cô ta cũng không có hảo cảm, "Cô ta đến làm gì?"
"Nô tài đã hỏi qua rồi, nhưng Quân tài nhân nói có chuyện quan trọng muốn đích thân khởi bẩm hoàng thượng, bây giờ, đang quỳ ở trong điện."
"Biết rồi." Cô Dạ Kiết phất tay, một nửa thân thể đã tiến vào trong, "Ở bên ngoài chờ ta."
"Dạ."
Cô Dạ Kiết vừa mới bước vào đại điện, liền thấy Quân Điềm đưa lưng về phía mình, quỳ dưới đất. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cô ta vểnh hai lỗ tai lên, cũng không dám quay đầu lại, chỉ có thể thầm đếm từng bước từng bước một, trái tim bị treo lên trên cao, 'thùm thụp thùm thụp' nhảy loạn.
Sau lưng, nam tử giống như như đang cố ý, tiếng bước chân thả xuống thật khẽ, thật chậm.
Cô ta khẩn trương nhô hai bả vai lên, một góc áo màu vàng kia đã đi tới trước mặt mình, trên đôi hài, hoa văn thêu rồng sống động như thật, khí thế bức người đè ép trên đỉnh đầu, Quân Điềm trước đó đã suy nghĩ lựa lời kỹ càng, lập tức bị đánh loạn, còn dư lại, chỉ có khẩn trương.
"Thần, thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Hoàng đế đứng bất động trước mặt cô ta, mùi vị long tiên hương trên người nam tử theo gió khẽ chui vào cánh mũi, cô ta lập tức hỗn loạn thất thần, giống như bị đầu độc, có chứa mê luyến. Phía sau, bóng lưng nam tử cao lớn hữu thần, Cô Dạ Kiết tránh ra một bước, dời tầm mắt sang chỗ khác, "Đứng lên."
"Tạ hoàng thượng." Quân Điềm cúi đầu xuống, hai tay nhẹ phủi phủi trên đầu gối.
Cô Dạ Kiết lật xem tấu chương trên bàn, mắt phượng hẹp dài, lạnh lùng xa cách.
Tầm mắt Quân Điềm vô tình chống lại đáy mắt hắn, bị màu hổ phách long lanh kia làm chấn kinh, mấy lần trước, cô ta đều không có nhìn kỹ, bây giờ đánh bạo nhìn thẳng vào mắt nam tử, mới biết quân vương tàn bạo trong miệng người ngoài, lại có một đôi mắt tuyệt đẹp như vậy. Sâu thẳm, tĩnh mịch, ngang ngược bất tuân trong mắt lại không hề phá hỏng cảm giác kỳ mỹ, ngược lại, bội phần tôn quý.
"Đẹp không?" (Tinh thần tự luyến của anh rất đáng khen :v)
Cô Dạ Kiết bật cười châm chọc, thả lại tấu chương trong tay lên bàn, vòng hai tay trước ngực, sức nặng toàn thân đặt hết trên ghế loan.
"Thiếp..." Quân Điềm cứng họng, vội vàng xoay chuyển tầm mắt.
"Trẫm không có thời gian ở đây hao phí với cô, có chuyện gì, nói!" Thần sắc Cô Dạ Kiết đã không còn kiên nhẫn, con ngươi như lang hổ chiếm lấy thân ảnh cô gái, lạnh lùng mở miệng.
Khuôn mặt Quân Điềm ửng đỏ, tự ép mình trấn định lại, cô ta khó khăn bật ra một hơi, dũng khí không dễ dàng gì mới tích lũy được, sau khi nhìn thấy đôi mắt kia của hoàng đế, toàn bộ đều bị nuốt ngược trở lại.
Cô Dạ Kiết tiện tay rút ra một phần tấu chương, Quân Điềm thấy hắn không thèm để ý nữa, trong lòng lập tức rối tung, quỳ hai gối xuống đất, tiến lên phía trước, "Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
*