Phong Phi Duyệt lui về phía sau, ánh mắt nhìn sang hoàng đế đã trở nên xa lạ, giống như từ trước đến giờ đều chưa từng nhìn thấu con người hắn.
"Ha ha..." Sách Y đắc ý cười khẽ, kéo Thi Tiệp Dư ở trong tay về phía mình, "không ngờ ở trong lòng hoàng đế, cô còn không quan trọng bằng một Thi Tiệp Dư bệnh hoạn."
Cô Dạ Kiết thấy Phong Phi Duyệt dung nhan tiều tụy, thần sắc càng thêm khó tin nhìn mình, hai tay hắn giao lại sau lưng, trong mắt tuy có phức tạp, nhưng vẫn kiên định vững vàng như cũ.
"Đổi..." Phong Phi Duyệt lặp lại lời hắn nói vừa rồi, bước chân thối lui, cũng lần nữa tiến ngược lên trước, nàng đứng bên cạnh Cô Dạ Kiết, tầm mắt lạnh lùng, rơi thẳng lên hai người trước mặt, "hoàng thượng nói đổi, tất nhiên phải đổi."
Trên mặt Cô Dạ Kiết thoáng hiện qua một tia thất lạc rồi nhanh chóng biến mất, hắn định tiến lên nắm lấy tay nàng, nhưng lại bị Phong Phi Duyệt cố ý tránh ra. Ánh mắt vô hồn của Thi Tiệp Dư cũng không vì một chữ 'đổi' này của hoàng đế mà hiện ra nửa điểm hy vọng, ngược lại, càng thêm ảm đạm, cánh môi nhỏ nhắn khẽ mở, nói chuyện không ngừng thở dốc, "Hoàng thượng, thần thiếp không đổi."
"Thi Tiệp Dư, nàng nên biết..." Cô Dạ Kiết chỉ nói mấy chữ, ngụ ý trong đó, cũng chỉ có bọn họ mới hiểu.
Thi Tiệp Dư thầm cắn chặt răng ngà, thoáng bình tĩnh lại, sau đó mới run rẩy hỏi, "Hoàng thượng, người không sợ hoàng hậu sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Cô Dạ Kiết nhìn sang Phong Phi Duyệt bên cạnh, lại thấy nàng ngoảnh mặt đi, cũng không nhìn mình, "Sợ."
Sách Y nghi hoặc không hiểu, chỉ sợ trong này có biến, cô ta đem trường kiếm lần nữa để ngang cần cổ Thi Tiệp Dư, "Đừng lề mà lề mề, nhanh lên."
Phong Phi Duyệt nghiêng mắt, muốn tiến lên, cổ tay bỗng nhiên bị hoàng đế giữ chặt, "Không được tổn thương nàng."
"Ngươi yên tâm, ta còn muốn toàn mạng đi ra ngoài đấy." Ý cười trên miệng Sách Y đậm dần, không hề có chút khẩn trương.
Phong Phi Duyệt vung vẫy cổ tay tránh ra, bước chân không chút chần chừ, lúc lướt người đi qua, đem lo lắng trong mắt hoàng đế ném ra sau gáy, "Thả cô ấy ra đi." Vài ba bước đi tới trước mặt hai người, Sách Y để Thi Tiệp Dư đưa lưng về phía mình, một chưởng đẩy nàng ta ra ngoài, sau đó lập tức vươn tay bắt trúng động mạch chủ trên cần cổ Phong Phi Duyệt.
Thi Tiệp Dư bị đẩy ra ngoài ngã nhào vào trong ngực hoàng đế, thân thể cao lớn kéo nàng ta ra sau che chắn, nam tử khí thế lẫm liệt, "Ngươi muốn điều kiện gì, nói!"
Sách Y lôi kéo Phong Phi Duyệt lui về phía sau, "Đi ra ngoài."
"Thả hoàng hậu ra!" Cô Dạ Kiết kiên trì, lại bị kiếm trong tay Sách Y ngăn cản ở bên ngoài mấy bước.
Phong Phi Duyệt nhịn xuống khó chịu, lo lắng trên mặt hoàng đế không thể lừa được người khác, nhưng lúc đối mặt với hai lựa chọn khó khăn này, hắn lại không chút do dự, cũng khó mà phân biệt rõ ràng như nhau.
"Mọi người đi ra ngoài trước," Nàng tận lực áp thân thể ra sau, không để bị trường kiếm kia gây thương tích, "ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Sách Y mang theo nàng lui đến trước một ngăn tủ, Cô Dạ Kiết siết chặt hai nắm đấm, Thi Tiệp Dư bên cạnh sợ sệt lôi kéo tay áo của hắn, "Hoàng thượng, chúng ta ra ngoài trước đi."
Ánh mắt Phong Phi Duyệt đơn bạc, dưới hàng mi, đôi con ngươi đen bóng chống lại Cô Dạ Kiết, nam tử khẽ mở môi mỏng, dường như có lời muốn nói, nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đè tầm mắt xuống, khiến hoàng đế dừng lời nói, xoay người đi ra ngoài.
Cửa điện bị thị vệ canh giữ bên ngoài khép lại, Sách Y lập tức buông tay, khẽ xoa xoa cổ tay, "Mệt chết ta."
Phong Phi Duyệt được tự do, nhưng vẫn đứng đó như cũ không nhúc nhích lấy một cái, càng không có ý định phản kháng.
Nhìn chuỗi dấu chân huỳnh quanh rõ ràng trên mặt đất kia, Sách Y đem trường kiếm đặt sang một bên, tiện tay mở hộc tủ trong nội điện ra lục lọi, "Phấn huỳnh quang này, cô tìm ở đâu ra vậy?"
Phong Phi Duyệt nhìn bóng lưng bận rộn của cô ta, ngồi xuống bên cạnh, "Có thể bắt được cô là được rồi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Sách Y dừng lại động tác tìm kiếm, tiếp đó bật cười sảng khoái, "Phấn huỳnh quang này, thông thường do chính tay người chế thuốc luyện ra, may mà chỉ là dính ở trên giày với y phục, thay đi là được."
Cô ta tìm được một bộ y phục vừa người, cũng không tránh né, liền thay đồ ngay trước mặt Phong Phi Duyệt, "Cái tính khí này của cô cực kỳ hợp ý ta, như vậy đi, ta thu nhận cô làm đồ đệ, thế nào?"
Phong Phi Duyệt chẳng nói chẳng rằng, như đang có điều suy nghĩ.
"Hừ... nam nhân được mấy kẻ có thể đáng tin chứ?" Sách Y xoay tới xoay lui trước tấm gương đồng trong điện, thờ ơ quay đầu lại nói, "Làm hoàng đế, lại càng không thể nào toàn tâm toàn ý."
"Điều này, không cần cô phải nhắc nhở." Đối thoại như vậy không tránh khỏi có mấy phần kỳ quái, quan hệ của hai người, lại càng không giống như đối địch.
Sách Y nhún vai một cái, đem y phục mặc lúc đầu nhét vào trong hộc tủ, bên trong bị xới tung thành một mớ hỗn độn, chỉ nghe 'bịch' một tiếng, có thứ đồ bị rơi ra ngoài.
Phong Phi Duyệt lơ đễnh nhìn sang, chỉ thấy một món đồ được bọc giấy dai phía ngoài rơi xuống bên chân Sách Y, cô ta hiếu kỳ ngồi xổm người xuống, mở gói giấy ra, "Thứ đồ chơi rách nát gì đây."
Mùi thuốc khó ngửi phiêu tán ra bốn phía, nàng bước nhanh đến phía trước, đoạt lấy thứ trong tay Sách Y, mở lớp giấy dai ở bên trong ra, không ngờ chính là thuốc hổ lang Phong Phi Duyệt tìm kiếm lúc trước. Nhặt lên một gốc, nàng dùng sức nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
"Đây là cái gì?" Sách Y tiến lên trước, Phong Phi Duyệt lần nữa xếp lớp giấy dai lại, nhét về chỗ cũ.
"Cô cưỡng chế kéo ta vào đây, không phải chỉ vì muốn ta nói chuyện phiếm cùng cô đấy chứ?"
"Có lòng tốt không được báo đáp." Sách Y nắm lấy thanh trường kiếm kia trong tay, "hoàng cung này ta không thể tiếp tục lưu lại nữa, chỉ có điều, nói không chừng sau này ta vẫn còn trở lại đấy."
Tâm tư của Phong Phi Duyệt chỉ rơi lên trên túi dược liệu kia, cũng không đem lời cô ta nói để vào tai, thân thể Thi Tiệp Dư càng ngày càng suy nhược, suy đoán lúc đầu của mình, xem ra đã trở thành sự thật rồi. Không thể hiểu nổi, nàng ta sao lại tàn phá thân thể của chính mình đến mức này, nếu như chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của hoàng đế, như vậy, không khỏi quá mức kinh dị.
Thi Tiệp Dư nhìn hoàng đế không ngừng đi tới đi lui, hai mắt thi thoảng lo lắng nhìn về phía nội điện, nàng ta vươn tay chạm đến vết thương đã được băng bó trên cần cổ, đau lòng không thôi, "Hoàng thượng, đều là do thần thiếp không tốt."
Cô Dạ Kiết dừng bước, thấy miệng vết thương của nàng ta rỉ ra vệt máu đỏ tươi, hắn nhẹ giọng thở dài, tiến tới trước mặt nàng ta, "Đây là chuyện ngoài dự liệu, không thể trách nàng."
"Nhưng mà..." Cô gái xoa nhẹ đôi mắt đẫm lệ, nàng ta ngẩng đầu lên, ngữ khí vô cùng kích động, "hoàng hậu chính là vì thần thiếp mới rơi vào hiểm cảnh."
Cô Dạ Kiết xoay người, lưu lại cho nàng ta một bóng lưng kiên nghị, trên song cửa sổ Cảnh Dạ Cung, lúc tỏ lúc mờ, "Ta tin tưởng nàng ấy, hoàng hậu của trẫm, nhất định sẽ an toàn thoát thân."
Thi Tiệp Dư tiến lên, tấm lưng khoan hậu kia, đã không còn là nơi mình có thể tựa vào nữa rồi, "Hoàng thượng, người hà tất phải làm như vậy?"
Thần sắc Cô Dạ Kiết ẩn dưới ánh trăng khiến người ta khó lòng nắm bắt, tầm mắt hắn thủy chung không rời khỏi cánh cửa điện đằng kia, "Chỉ bởi vì, nàng ấy là người của trẫm."
Thi Tiệp Dư cứng nhắc ngay tại chỗ, khiếp sợ, khổ sở, nụ cười đau thương xoắn chặt lại một chỗ, nàng ta vươn tay đè ép nơi lồng ngực, yếu ớt mở miệng, "Hoàng thượng, người vốn không nợ thiếp cái gì cả!"
Ý thức được cứng nhắc cùng ai oán trong lời nói của nàng ta, Cô Dạ Kiết rũ hai mắt xuống, "Ỷ Đình, đây là trẫm nợ nàng."
"Nợ thiếp..." Thanh âm Thi Tiệp Dư nghẹn ngào, bao nhiêu năm nay, đối với nàng ta trong lòng hoàng đế vẫn luôn cảm thấy áy náy, chỉ có điều, là bọn họ ngầm hiểu với nhau mà thôi, chưa bao giờ nói thẳng ra như ngày hôm nay, vậy mà bây giờ... "cho nên, hoàng hậu là người của chàng, hoàng thượng, chàng đây là đang trả nợ sao?"
Cô Dạ Kiết đứng trong vườn, long bào màu vàng tươi vào ban đêm cực kỳ chói mắt, khắp vườn hoa cỏ tiều tụy, hết thảy đã mất đi giai sắc, "Ỷ Đình, đời này, trẫm sợ là đều phải thiếu nợ nàng."
Thi Tiệp Dư khóc thất thanh, bước chân nghiền qua lá cây rơi vãi, trong lòng nàng ta khẩn trương, đảo mắt liền đi tới trước người nam tử, "Hoàng thượng, thần thiếp không tranh giành, cũng không muốn tranh giành..."
"Trẫm biết," Bàn tay Cô Dạ Kiết rơi lên trên đầu vai nàng ta, nhẹ nhàng vuốt ve, "nàng không giống như những người khác."
"Nếu như vậy, vì sao hoàng thượng..."
"Là trẫm mệt mỏi," Cô Dạ Kiết rút tay lại, "trẫm đã tìm được một người, trẫm muốn đối tốt với nàng ấy."
Thi Tiệp Dư cắn chặt môi dưới, đau đớn xé rách khiến nàng ta kéo về lại mấy phần lý trí, "Người hoàng thượng nói đến, là hoàng hậu sao?"
Bắt đầu từ khoảnh khắc Cô Dạ Kiết đồng ý đổi Phong Phi Duyệt để cứu lấy mình đó, nàng ta cũng đã cảm nhận thấy rồi, chỉ là không ngờ rằng, lại nhanh như vậy. Hắn muốn trả nợ, hoàng đế vốn không phải quan tâm nàng ta hơn Phong Phi Duyệt, mà là, theo như lời hắn nói, Phong Phi Duyệt là người của hắn, nói cách khác, bọn họ chính là một...
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy...
Cô Dạ Kiết thấy nàng ta cô đơn lạc lõng, chung quy có chút khó nhịn, vươn tay phủ lên gò má nàng ta, "Ỷ Đình, ở lại trong cung, trẫm sẽ không để nàng chịu khổ."
Nước mắt Thi Tiệp Dư lã chã rơi xuống, chất lỏng lạnh như băng chảy xuống bàn tay hắn, nàng ta nhẹ gật đầu một cái, hắn không hiểu nàng ta muốn cái gì, hoặc là, trong lòng hắn biết rõ, nhưng lại không cho được. Tay mềm đặt lên mu bàn tay nam tử, nàng ta áp mặt lên trước, vẫn còn mong đợi, "Hoàng thượng, người có thể đối tốt với nương nương, người có thể thường xuyên đến Phượng Liễm Cung bầu bạn với nương nương, người..."
"Ỷ Đình," Cô Dạ Kiết thương yêu lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, "trẫm, muốn toàn tâm toàn ý."
Nước mắt trên mặt làm thế nào cũng không lau đi được, Thi Tiệp Dư hỗn loạn khép mắt, vòng tay nắm lấy hắn không muốn buông ra, nàng ta thuận thế lao vào lồng ngực nam tử, tiếng khóc nỉ non lúc đầu, hóa thành hết thảy uất hận. Cửa điện khép chặt, theo một hồi 'ken két' nặng nề bị mở ra, Phong Phi Duyệt mới đi ra ngoài một bước, liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau trong vườn, nàng buông lỏng tay, vừa vặn chạm vào ánh mắt Cô Dạ Kiết vừa mới nâng lên.
Hai mắt bình tĩnh, Phong Phi Duyệt thấy hoàng đế buông Thi Tiệp Dư ra, hai tay đặt xuôi bên người, năm ngón tay nhẹ nhàng vén làn váy lên, tơ lụa trắng tuyết lạnh như băng, cũng không bì kịp trái tim thấu triệt của nàng, duỗi chân ra, nhẹ cong, khẽ gập, bước xuống trường cấp... Ánh mắt nàng trống rỗng, đảo mắt liền đi đến đằng sau hai người.
Thi Tiệp Dư khẽ lau nước mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Nương nương, không sao chứ?"
Phong Phi Duyệt liếc nhìn hoàng đế một cái, tiếp tục đi thẳng ra ngoài.
"Duyệt nhi..." Cô Dạ Kiết giữ lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía mình, thị vệ canh giữ ngoài điện rầm rập kéo đến, bao vây toàn bộ Cảnh Dạ Cung lại, nhưng mà trong trong ngoài ngoài, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Sách Y.
Hai tay hoàng đế bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tầm mắt khẩn trương quét qua toàn thân nàng, "Sao rồi, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?"
Toàn thân Phong Phi Duyệt lạnh như băng, cánh môi run rẩy, sắc mặt cũng không tốt, có vẻ hơi tái nhợt, nàng đặt hai tay lên trên mu bàn tay hoàng đế, nhẹ nhàng kéo xuống, "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp không sao."
Thân thể mỏng manh đi ra khỏi Cảnh Dạ Cung, Phong Phi Duyệt càng lúc càng chạy nhanh, Cô Dạ Kiết đứng đó như tượng gỗ, nhất thời không kịp có phản ứng.
Thi Tiệp Dư nhìn về phía nàng rời đi đến thất thần, trong điện, đám thị vệ tra tìm khắp mọi ngóc ngách, chỉ tìm được bộ xiêm áo mà Sách Y đã thay ra. Cô Dạ Kiết không lưu lại lâu, cô gái đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn bóng lưng hắn đuổi sát ra ngoài, nàng ta vươn hai tay che lại khuôn miệng nhỏ nhắn, đứng ở giữa vườn khóc nấc lên. Đám thị vệ vẫn chưa rút lui hai mặt nhìn nhau, Lý công công đứng bên cạnh, do dự năm lần bảy lượt, cuối cùng tiến lên khuyên nhủ, "Nương nương, mau đứng lên đi thôi..."
"Cút đi!" Thi Tiệp Dư cao giọng quát to, thanh âm bén nhọn khiến Lý công công trở tay không kịp, sững sờ ngay tại trận.
Cô gái khẽ lau qua loa nước mắt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến tang thương lên, lúc tầm mắt chạm đến đám người đứng đầy vườn, nàng ta vội vàng đứng dậy, thần sắc lúng túng vạn phần nhìn sang Lý công công, "Ta..."
Khuôn mặt ửng đỏ, cuối cùng, dứt khoát nhấc chân bỏ chạy, một đường hướng thẳng về phía nội điện.
Lý công công cũng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Đều lui xuống cả đi."
Xem ra, Sách Y kia chắc đã trốn ra khỏi hoàng cung.
Cô Dạ Kiết đuổi ra ngoài, thân thể Phong Phi Duyệt suy yếu cũng không đi được bao xa, vài ba bước liền bị hắn bắt kịp.
"Duyệt Nhi..." Hắn ngăn trở trước mặt, không để cho nàng đi.
Phong Phi Duyệt dựa lưng vào vách tường, hai tay Cô Dạ Kiết chống hai bên người nàng, khiến nàng bị giam cầm trong lồng ngực hắn, "Ta biết, nàng tức giận."
"Thiếp không tức giận." Nàng nhàn nhạt đáp lời.
Cô Dạ Kiết mím chặt môi mỏng, rũ đầu xuống, sau đó ngửa cằm lên, đồng tử màu hổ phách chống lại Phong Phi Duyệt, "Nàng không gạt được ta đâu."
"Đúng," Nàng nhẹ gật đầu một cái, "nhưng... chàng đã gạt được thiếp."
Cô Dạ Kiết nhất thời cứng họng, thấy nàng muốn bỏ đi, dứt khoát đem trọn thân thể đè ép lên trước, "Duyệt Nhi, trẫm sẽ không gạt nàng, nếu như bây giờ bảo trẫm lựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ đồng ý đem nàng đi trao đổi cứu Thi Tiệp Dư, bởi vì ta tin nàng..." Hoàng đế dừng lại một chút, nói tiếp, "chỉ có như vậy, từ nay về sau, bất luận là ân hay là tình, trẫm chỉ sẽ đối với một mình Duyệt Nhi! Cũng chỉ có, một mình Duyệt Nhi!"
Phong Phi Duyệt nhẹ ngước đầu, khuôn trán bị nam tử tỳ lên, không thể tránh né, đôi con ngươi thâm thúy kia nghiêm túc mà khắc sâu, nàng không truy hỏi thêm nữa, rất nhiều chuyện, hắn không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi đến.
Cô Dạ Kiết vòng hai tay ôm nàng vào trong ngực, "Trẫm hiểu tâm tình của nàng lúc đó, nhưng mà..."
Phong Phi Duyệt khẽ cọ cọ lên lồng ngực hắn, cũng không nói gì, đôi tay xuyên qua thắt lưng hắn, vững vàng giao nhau trên tấm lưng khoan hậu của nam tử.
Cô Dạ Kiết vươn một tay ra, càng thêm dùng lực áp nàng về phía mình, hắn tin chắc, giữa bọn họ, đã có thể chống đỡ được hết thảy, sẽ không rời xa nhau nữa.
Cằm dưới bị nhấc lên, nụ hôn cấp bách đè ép tiến tới, cả người Phong Phi Duyệt bị chống đỡ trên vách tường không thể động đậy, đầu lưỡi nam tử nhất mực công thành đoạt đất, nàng vừa mới hồi đáp, liền bị tước đoạt đến sạch sẽ.
Cô Dạ Kiết ôm nàng tránh vào một góc tối, khẽ thở dốc, hai người sít sao hòa chung làm một, dùng sức, giống như muốn đem đối phương khảm sâu vào trong cơ thể mình.
"Sách Y cô ta... chắc là đã ra khỏi cung rồi."
Hoàng đế cũng không để tâm, thân thể tựa lên trên cột đá, nhìn người con gái trong ngực, tự đáy lòng đã cảm thấy mãn nguyện.
(Mấy ngày rồi ko gặp, cả nhà có nhớ chip ko, hề hề, bù lại cho các tềnh iu một chương tình củm ;>>>)