Chương 139: Ra Tay

Bên ngoài, mây mù bao phủ, gió rét mạnh mẽ thổi vào cửa điện khép chặt, liều mạng đè ép một hồi, mới có một hơi yếu ớt lọt vào trong.

Theo hai bên bị đẩy ra, ngọn gió kia lập tức tung hoành tràn vào, ánh nến trong suốt trong đèn cung đình nghiêng đi mấy phần, Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy hoàng đế một thân minh hoàng, đã đứng ngay trước mặt mình.

Thấy nàng muốn đứng dậy, hai tay Cô Dạ Kiết đáp nhẹ lên trên vai nàng, "Thân thể nàng vẫn chưa khỏi hẳn, nằm đi."

Phong Phi Duyệt nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc tựa trở lại giường, hai mắt nàng nhìn thẳng, cùng chống lại đôi đồng tử khác hẳn người bình thường kia của hoàng đế, "Ca ca xuất chinh đã lâu, có tin tức gì trở lại không?"

Lông mi nồng đậm của Cô Dạ Kiết hắt ra một bóng ảnh thật dài trên mặt, con ngươi thâm thúy khẽ nâng lên, trong đáy mắt đen bóng hàm ẩn nộ khí, "Ca ca, hắn thật sự là ca ca của nàng sao?"

Phong Phi Duyệt vốn chỉ vô ý nói một câu, nhưng không ngờ hắn lại tính toán rõ ràng như vậy, quan hệ của nàng với Quân gia, nàng cũng không chắc chắn trong lòng Cô Dạ Kiết có biết rõ hay không, "Thiếp chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nếu như không tiện nói, thì bỏ đi."

Cô Dạ Kiết nhịn xuống một hơi, thần sắc ban đầu cũng dần thả lỏng, đôi tay lần nữa nhẹ nhàng ôm Phong Phi Duyệt vào trong ngực, "Duyệt Nhi, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn để nàng thoát ly khỏi Quân gia, vĩnh viễn cũng không có một chút quan hệ nào nữa."

Trong lòng rung động, từ trong lời nói của hoàng đế, nàng đã hiểu tại sao Đại phu nhân lại lo lắng như vậy, trong mơ hồ, nàng cảm thấy Quân Ẩn nhất định đã xảy ra chuyện. Phong Phi Duyệt không hỏi, Cô Dạ Kiết tựa hồ cũng không muốn đề cập đến, vòng ôm không còn thân mặt khăng khít nữa, gương mặt gối trên đầu vai hắn, lẽ nào, hắn đối với mình trong lòng vẫn còn ngăn cách, không chịu toàn tâm toàn ý đối mặt?

Hoàng đế đã nắm chắc phần thắng trong tay, bây giờ Quân Ẩn bị mai phục tứ phía, chỉ cần lá thư kia rơi vào trong tay mình, là có thể một nhát loại trừ tận gốc cái gai trong mắt này. Nhiều năm qua thế lực hai bên ngang bằng, dã tâm của Cô Dạ Kiết đã sớm lớn mạnh, thu dọn xong Quân gia, chính là hai bà già trong hậu cung kia, đến khi toàn bộ đại quyền đã thu vào trong lòng bàn tay mình, đại nghiệp nhất thống thiên hạ liền cách hắn không còn xa nữa.

"Duyệt Nhi..." Hắn kéo người ra, ngữ khí mang theo kích động, "rồi sẽ có một ngày, chúng ta có thể vô tư vô lo ở bên nhau."

Tầm mắt Phong Phi Duyệt mông lung, thanh âm bất lực run rẩy, "Nhưng mà, thiếp chung quy trốn không thoát số mạng Quân gia."

Nếu hoàng đế thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt Quân gia, bọn họ, sao có thể giống như lời hắn nói, vô tư vô lo được chứ?

"Nàng yên tâm," Cô Dạ Kiết quả quyết, đôi tay kiên định nâng gò má nàng lên, "đến lúc đó, nàng không còn là người Quân gia nữa, không còn là Quân Duyệt, nàng chính là nàng, là hoàng hậu của trẫm!"

Phong Phi Duyệt ngước mắt, đáy đầm hoàng đế thanh tĩnh, giống như mang theo khẳng định hết thảy đều bị khống chế trong tay mình, nàng không hiểu, kiên định của hắn, là từ đâu mà có được.

"Đúng rồi, người, đều chuẩn bị xong cả chưa?" Phong Phi Duyệt đột nhiên ở bên tai hắn nhẹ giọng hỏi, tầm mắt nhìn ra bên ngoài, đề phòng còn có người khác.

Bàn tay Cô Dạ Kiết đặt trên eo nàng theo đó cuộn chặt lại, dùng cánh môi phác họa, "Ở trong chỗ tối."

Phong Phi Duyệt không để lại dấu vết gật đầu, "Không biết có thể thành công hay không."

Trong lòng hoàng đế cũng có lo lắng, cánh tay khẽ vòng quanh eo nàng, ngồi thêm một lúc, liền đứng dậy. Hai người liếc nhau một cái, sau đó chỉ nghe thấy thanh âm Cô Dạ Kiết lạnh như băng, ngữ khí hoàn toàn thay đổi, "Tối nay, không cần phải chờ, trẫm có chuyện quan trọng cần làm."

Phong Phi Duyệt nhìn bóng lưng của hắn, nàng giãy giụa đứng dậy, vẻ mặt bi thống, muốn níu giữ hắn, "Hoàng thượng..."

Cửa chính trầm trọng khép lại, lời trong miệng còn chưa kịp rơi vào trong tay nam tử, hắn đã sải bước rời đi thật xa.

Thất vọng, lạc lõng, thần sắc trên mặt còn chưa kịp giấu đi, liền nghe thấy một hồi tiếng cười yêu kiều truyền đến, "Ha ha... không ngờ, hoàng hậu cũng sẽ có một ngày bị thật sủng."

Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn sang, miễn cưỡng chống người dậy, "Sao cô lại đến đây nữa?"

"Sao, không hoan nghênh à?" Sách Y đi tới, "Hoàng đế tức giận rời đi, cô trách ta làm gì chứ?"

Cũng không muốn phản ứng lại, Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt yêu mỵ đầy ý cười của cô ta, "Mị thuật lần trước thất bại, hôm nay đến đây, lại muốn đánh chủ ý xấy xa gì đây?"

Nụ cười kéo căng trên mặt Sách Y thoáng cái cứng nhắc, sắc mặt có chút khó nhịn, "Cô đắc ý cái gì chứ? Đứa con không còn nữa, nói cho cùng, cô cũng chỉ là một hoàng hậu thất sủng."

Phong Phi Duyệt cũng không tức giận, Sách Y không biết là địch hay là bạn, chỉ quan tâm đến tiền bạc và hứng thú của bản thân, người như vậy, sẽ không chân chính muốn đưa nàng vào chỗ chết.

"Mị thuật của Chỉ Huyên, tu luyện xong chưa?"

"Cô sợ rồi?" Sách Y ngửa đầu, tư thái cao ngạo.

Phong Phi Duyệt cười khẽ lắc đầu, kiên định trong mắt tự nhiên sinh ra, "Sợ gì chứ!"

Sách Y giãn mặt, nụ cười trên môi cũng không được tự nhiên, cô ta khoanh hai tay trước ngực, tỳ vai phải lên chiếc kệ đằng kia, "Vậy chúng ta cùng mở mắt chờ xem."

Phong Phi Duyệt lật người, đem chăn gấm kéo cao qua đỉnh đầu, cô gái vô vị tẻ nhạt, cũng liền tự động rời đi.

Tiếng bước chân nhè nhẹ biến mất một hồi lâu, Phong Phi Duyệt lúc này mới vén chăn gấm lật người ngồi dậy, khoác thêm một chiếc áo ngủ, nàng vài ba bước đi đến chỗ tấm thảm mềm trong điện. Theo chỗ khe hở kéo ra, chỉ thấy trên mặt đất bóng loáng phía dưới, khảm sâu một chuỗi dấu chân nhỏ nhắn, chân mày nhíu chặt giãn ra, tiếp đó nàng cười lên một tiếng thích ý.

Thay bộ y phục khác, Phong Phi Duyệt sải bước theo sát ra ngoài, ánh trăng tối nay âm u, nếu không phải nhờ ánh đèn sáng treo trên mái hiên hoàng cung, bên ngoài chính là khoảng không gian đen kịt, đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Sách Y đi đến hậu viện, hai chân vừa mới hạ xuống một cái, liền thấy người mặc áo đen từ bốn phương tám hướng xông đến, cô ta từng bước gian nan, bỗng chốc bị vây khốn. Con ngươi sắc nhọn quét về phía đám người, cô ta nhìn bốn bề vây quanh, hành tung của mình trước giờ bí ẩn, bây giờ, sao lại bị những kẻ này dễ dàng bám theo, "Các ngươi muốn làm gì?"

Đám người vây tới lại không đáp lời, mà là dồn dập rút vũ khí trong tay ra, Sách Y thấy tình thế không ổn, khẩn trương muốn đột phá vòng vây.

Đoàn đoàn chém giết, đối phương rõ ràng là muốn lấy tính mạng cô ta, Phong Phi Duyệt nương theo âm thanh đánh nhau mà tìm đến đây, nàng ẩn mình trong góc tối, mắt thấy Sách Y bị bao vây. Cô gái kiêu ngạo không chịu thua, một tay cởi thắt lưng đeo ở bên hông xuống, đây vốn là một món đồ trang sức bình thường, phía trên khảm đầy thạch bảo đỏ tươi rực rỡ đủ loại. Cô ta dùng nó làm vũ khí, lúc quất ra ngoài phát ra âm thanh va chạm lạch cạch, đánh lên trên thân người, lại mạnh mẽ hữu lực, trầy da sứt thịt.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Sách Y dùng thứ đó mở đường máu, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, hàng loạt thị vệ áo đen theo sát tiến đến, Phong Phi Duyệt nhấc làn váy, vừa định đi theo lên trước, cổ tay lại bị kéo một phát, "Duyệt Nhi, ai bảo nàng qua đây?"

Thần sắc Cô Dạ Kiết nghiêm trọng, sau lưng, còn có vài thống lĩnh ngự lâm quân, cùng với Lý công công đi theo.

"Tiếp tục như vậy, thiếp sợ rất khó bắt được cô ta," Phong Phi Duyệt khẽ giật cánh tay, giọng nói lo âu, "hoàng thượng không muốn lưu lại cho cô ta một con đường sống?"

Trong mắt Cô Dạ Kiết thoáng hiện lên sát cơ, hận ý trên mặt cũng cuồn cuộn kéo đến, "Nữ tử yêu dâm như vậy, dĩ nhiên là giết không tha!"

Phong Phi Duyệt nhất thời không biết nói gì, tương truyền Hách Đức hoàng hậu chính là bị mị thuật làm hại, hoàng đế mặc dù không nói chi tiết, nhưng nàng trò chuyện ba phen mấy bận, cũng biết được đại khái.

"Hoàng thượng..." Trong lúc hai người nói chuyện, liền thấy một thị vệ áo đen vội vã chạy đến, quỳ gối trước hai người, "cô gái kia đã chạy về phía tây viện."

Hoàng đế sải rộng bước chân, lúc gần đi, bỏ lại một câu, "Đưa nương nương trở về Phượng Liễm Cung."

Lý công công thấy Phong Phi Duyệt đi theo lên trước, ông ta ra chiều khó xử đuổi sát lên mấy bước, nhưng vẫn là bị nàng bỏ xa đằng sau lưng.

Sách Y thấy đám người phía sau đuổi đến cùng không tha, phía trước lại có người chặn đứng đường của cô ta, mủi chân nhảy lên một góc mái hiên trên cao, trong lòng cô ta chợt cảm thấy nghi ngờ, đối phương giống như là nắm rất rõ hành tung của mình vậy, mình đi về hướng nào, cũng đều biết rõ ràng tường tận. Quay đầu nhìn lại, muốn nhìn cho rõ rốt cuộc có bao nhiêu người, lại kinh ngạc phát hiện sau lưng mình thế nhưng lưu lại một chuỗi dấu chân thật dài, mà những kẻ áo đen kia chính là theo dấu vết này tìm đến.

"Phấn huỳnh quang." Sách Y cắn răng, cô ta ảo nảo siết chặt hai tay, đã bị ép đến không còn đường lui.

Phía trước, binh lính không ngừng nghỉ dẫn đường, Phong Phi Duyệt đi theo sau Cô Dạ Kiết, bất tri bất giác, lại đi đến Cảnh Dạ Cung.

Sách Y bị ép đến góc vườn, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đám người, hoàng đế thấy cô ta giống như khốn thú, tâm tình lập tức vui vẻ, đi vào.

Cô gái nhìn thấy hắn, sắc mặt lo lắng ban liền bị giấu đi, muốn tiến lên, lại bị đám thị vệ ngăn trở, "Ta nên sớm nghĩ đến là ngươi."

Cô Dạ Kiết đứng trên thềm đá, màu vàng minh hoàng đại biểu cho sự tôn quý chiếu rọi ám tịch thuộc về bầu trời đêm kia, "Đáng tiếc, đã quá muộn rồi."

"Ha ha..." Sách Y bật cười, ánh mắt xuyên qua hoàng đế rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, "Phấn huỳnh quang này, là cô rắc lên Phượng Liễm Cung đúng không?"

"Bổn cung là thấy cô lần nào cũng không chào hỏi một tiếng đã vội đi, hoàng thượng nghĩ muốn tìm một vị cố nhân, lại không biết, đó là cô." Phong Phi Duyệt nhàn nhạt lãnh đạm, vài bước nhẹ nhàng, đứng ở bên cạnh Cô Dạ Kiết.

"Được," Dung nhan yêu mị của Sách Y xoắn chặt lại một chỗ, "thật không ngờ, ta sẽ thua ở trên tay cô."

Ánh mắt Cô Dạ Kiết lạnh lẽo, thân ảnh cô gái trong đáy mắt hắn hóa thành máu tanh, hận ý tích tụ trong lòng bao nhiêu năm nay cuối cùng có thể bộc phát, "Người đâu, bắt ả ta lại."

"Hừ, muốn bắt ta, không có dễ như vậy." Sách Y khôi phục lại thể lực đã tiêu hao lúc đầu, chỉ là người vẫn chưa bay vọt lên, liền thấy một tấm lưới khổng lồ từ trên trời phủ xuống, cô ta giật mình vội phản ứng lại, lập tức đoạt lấy trường kiếm trong tay thị vệ, tụ nâng nội lực đẩy mép lưới ra, sau đó chật vật nhảy sang bên cạnh.

Ngự lâm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh bày trận tiến lên, trên mái hiên trước mặt, đã có người bắt đầu giăng thiên la địa võng lần thứ hai, Sách Y nhất quyết không đưa tay chịu trói, đúng vào lúc mọi người ở đây cho rằng đã nắm chắc phần thắng, lại bất ngờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Trong giây phút hai bên đối đầu căng thẳng, cửa điện vốn đang khép chặt đột nhiên bị kéo ra, Thi Tiệp Dư vẫn còn chưa ngủ, cung trang màu lam nhạt trên người như đang chậm rãi nở rộ, nàng ta ngạc nhiên nhìn thị vệ áo đen đứng đầy khắp vườn, tầm mắt xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng rơi lên trên người Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng, đây là..."

"Mau đi vào!" Hoàng đế không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng bất thình lình này, hắn vung cánh tay một cái, ngữ điệu gần như là gào lên.

Thi Tiệp Dư chẳng rõ đầu đuôi, cho đến khi Sách Y bật dậy chém giết mấy tên thị vệ một đường đi tới bên cạnh mình, nàng ta lúc này mới có phản ứng, thu hồi hai chân vừa mới bước ra khỏi điện, hai tay lôi kéo cửa điện kia muốn khép lại lần nữa, lại bị Sách Y ở ngay đó một cước nặng nề đá văng. Nàng ta lảo đảo té ngã xuống đất, chỉ trong tích tắc, bị Sách Y dừng sức lôi từ dưới đất dậy, quay đầu, lưỡi kiếm bén nhọn đã kề trên cổ mình.

"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư sợ hãi, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.

"Thả nàng ấy ra!" Cô Dạ Kiết bước xuống thềm đá, lâm nguy không loạn.

Sách Y bật cười châm chọc, ngẩng đầu nhìn lên ba chữ 'Cảnh Dạ Cung' ở phía trên, "Thì ra, mỹ nhân hoàng đế che giấu lại là ở nơi này, thả cô ta? Ta dựa vào cái gì thả cô ta?"

Thi Tiệp Dư thống khổ nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt nhìn Cô Dạ Kiết tiến lên phía trước, "Hoàng thượng, người đừng sang đây..."

Phong Phi Duyệt đứng nguyên chỗ cũ, tâm tư bình tĩnh, chỉ là đưa mắt nhìn bọn họ.

"Hét cái gì," Kiếm trong tay Sách Y nghiêng một cái, mắt thấy máu tươi đỏ thắm từ trên cần cổ trắng nõn của Thi Tiệp Dư chảy xuống, "không vừa mắt nhất là loại người này", cô ta đưa tay kéo tóc Thi Tiệp Dư lên, để vết thương tàn nhẫn lộ ra trước mắt Cô Dạ Kiết, "ngươi còn dám tiến lên một bước, ta liền làm khô hết máu cô ta."

Hoàng đế nghe vậy, quả thật đứng lại dưới thềm đá, không tiến lên một bước nào nữa.

"Hoàng thượng, đừng lo cho thiếp..." Thi Tiệp Dư không biết là vì sợ hay vì đau đớn, nước mắt trong hốc mắt không kiềm chế được chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua càng thêm đẹp đẽ động lòng người.

Sách Y hoàn toàn không có tính nhẫn nại, vốn cũng chẳng phải là người thiện lương gì, bây giờ càng bị nàng ta chọc giận, động tác trong tay cũng không cố kỵ nữa, Thi Tiệp Dư ngước cao cẩn cổ tuyệt mỹ lên, tóc dài bị cô ta níu chặt trong lòng bàn tay, "Câm miệng, còn nói thêm một câu nữa, ta liền lấy mạng ngươi."

Phong Phi Duyệt đảo mắt tiến lên vài bước, Sách Y có cô gái trong tay, lo lắng lúc trước đã sớm bị ném ra xa, "Như vậy xem ra, vẫn là cô đáng yêu hơn."

"Cô cho rằng, một tiệp dư nho nhỏ là có thể uy hiếp đến hoàng thượng?"

Sách Y kéo môi cười khẽ, mang theo khiêu khích, "Hoàng hậu đừng nói như vậy, có thể uy hiếp hay không, cái này phải hỏi hoàng đế, cô mở miệng, cũng vô dụng!"

Chân mày Phong Phi Duyệt co rút, mơ hồ cảm thấy chuyện không ổn, Thi Tiệp Dư trước giờ vẫn luôn là uy hiếp của hoàng đế, muốn bắt được Sách Y, đây không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất, bây giờ một khi buông tay, sau này, sợ là không còn cơ hội nữa.

Cô Dạ Kiết do dự một hồi, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái, cuối cùng trầm giọng xuống nói, "Ngươi có điều kiện gì."

Sách Y hài lòng bật cười, hướng sang Phong Phi Duyệt nháy mắt, "Thế nào, hoàng hậu như cô, chẳng qua cũng chỉ như vậy."

Thi Tiệp Dư bị kiềm chế không thể nhúc nhích, hai mắt nhìn xuống, lại vừa vặn thu hết bất đắc dĩ cùng không cam lòng của Cô Dạ Kiết vào trong mắt, nàng ta vạn phần tự trách, trong lòng oán hận bản thân chỉ biết gây thêm phiên toái.

Phong Phi Duyệt mắt thấy hoàng đế nhượng bộ, nàng biết rõ tâm tình của hắn lúc này, kế hoạch chờ đợi nhiều năm đúng vào lúc sắp thu lưới thì lại trượt khỏi tầm tay, thất bại như vậy, ai có thể chịu đựng được. Vươn tay yên lặng đặt vào trong lòng bàn tay hắn, Cô Dạ Kiết quay đầu lại, môi mỏng khẽ cong, gắt gao siết chặt năm ngón tay.

Sách Y liếc mắt một cái, nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt Thi Tiệp Dư, nơi đáy mắt cô ta xẹt qua một tia tinh quang, không nhanh không chậm lôi kéo nàng ta vào bên trong, "Đi vào."

Thị vệ giữ nguyên phòng thủ không dám tiến lên, chỉ có thể nhìn đế hậu hai người đi vào trong điện.

"Hoàng thượng..." Lý công công bị dọa cho thất kinh đến lúc này mới có phản ứng, "Hoàng thượng nguy hiểm..."

"Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?" Phong Phi Duyệt lướt mắt qua tẩm điện trống trải tĩnh mịch, lạnh giọng nói.

"Trải qua khoảng thời gian này, cô cũng nên hiểu rõ tính tình của ta," Sách Y nghiêm mặt, đem trường kiếm cầm trong tay dời khỏi cần cổ Thi Tiệp Dư, "ta muốn, ... chơi với cô một trò chơi."

Phong Phi Duyệt liếc thấy tính toán trong mắt cô ta, nàng không chút sợ hãi, xông lên phía trước, "Trò chơi gì?"

Tầm mắt Sách Y rơi lên hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, tính tình trời sinh gàn dở khiến cô ta không thể nhìn lọt một điều tốt đẹp nào, "Trò chơi này, hoàng đế mới là người quyết định."

Cô Dạ Kiết bất đắc dĩ bị kiềm chế, tuấn nhan lạnh lẽo, trên cổ Thi Tiệp Dư lưu lại vết máu nhuộm đỏ vạt áo trắng tinh trước cổ, nàng ta cắn chặt môi dưới, hai mắt đẫm lệ, nén đau, nén sợ, "Nói!" Thần sắc hoàng đế nỏng nảy, rốt cuộc che giấu không được gánh lo trong lòng.

"Ha ha..." Sách Y không nhanh không chậm, nhìn thấy Cô Dạ Kiết nắm tay Phong Phi Duyệt chặt thêm mấy phần, cô ta dùng sức giật tóc Thi Tiệp Dư xuống, đến khi nàng ta phát ra tiếng kêu đau, mới thích ý nói, "Ta muốn ngươi... dùng hoàng hậu đổi lấy cô ta!"

Phong Phi Duyệt đột nhiên khiếp sợ, giống như rơi vào hầm băng ba bước khó lòng thanh tỉnh, hoàng đế cũng cả kinh, không ngờ rằng cô ta sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

"Đổi, hay là không đổi?" Sách Y đem thần sắc của hai người thu vào trong mắt, Thi Tiệp Dư nhịn đau nhìn về phía hoàng đế, nàng ta nhẹ lắc đầu, kiên định mở miệng nói, "Hoàng thượng, đừng đổi."

Lòng bàn tay Phong Phi Duyệt bị nắm chặt, bên trong toàn bộ đều là mồ hôi tinh mịn, môi khô lưỡi ráo, nàng cắn môi không nói lời nào, nàng cùng Thi Tiệp Dư, sớm muộn cũng có ngày bị đặt vào cùng một chỗ như vậy. Ai sống, ai chết, lựa chọn quý giá nhất, chính đang nằm trong tay hoàng đế.

Mười ngón tay đan nhau, lập tức trống rỗng, Phong Phi Duyệt thất vọng lạc lõng, lại phất hiện Cô Dạ Kiết đã buông lỏng tay, nàng mờ mịt, ngẩng đầu lên, hắn chỉ là nhìn nàng một cái, trong đáy mắt, ngoại trừ kiên định, vẫn là kiên định. Nơi cổ họng nhấp nhô, tầm mắt nam tử liếc nhìn sang, Phong Phi Duyệt nhìn thấy, đã mơ hồ không rõ...

"Đổi!"

Hắn nói, đổi, một chữ, chỉ có đúng một chữ, so với kình lôi từ trên trời giáng xuống kia, còn vang dội hơn vài phần.

*