Xuân về hoa nở, khí trời như vậy, lại giá lạnh khiến cả thân và tâm người ta đều giá buốt. Lý Yên đem túi sưởi đặt vào trong tay Phong Phi Duyệt, chăn gấm mềm mịn rơi xuống một góc, cô gái tiến lên trước, chèn lại góc chăn ngay ngắn, "Nương nương, coi chừng cảm lạnh."
Sắc mặt Phong Phi Duyệt vô hồn, lại có vài phần hoảng hốt, lười biếng nhắm hai mắt lại.
"Tham kiến thái hậu hai cung..." Bên ngoài, truyền đến âm thanh hành lễ, Lý Yên ngước mắt nhìn lên, liền thấy hai vị thái hậu mỗi người được một cung nữ đi theo bên cạnh dìu đỡ, đang tiến đến trước mặt.
"Nô tỳ tham kiến thái hậu."
Bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, Tây thái hậu nhìn Phong Phi Duyệt nằm ở trên giường quý phi, ánh mắt vô hồn nhìn sang, vô cùng tiều tụy.
"Thế này là thế nào, nô tài bên cạnh hầu hạ kiểu gì vậy?"
"Bẩm thái hậu, thân thể nương nương vẫn chưa khôi phục, nô tỳ..." Lý Yên ngẩng đầu lên, vừa muốn đáp lời lại bị một nha hoàn đi theo bên cạnh thái hậu cắt đứt, "Im miệng, trước mặt thái hậu, làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện?"
Phong Phi Duyệt liếc mắt một cái, chậm rãi ngồi dậy, Đông thái hậu thấy khí sắc nàng không tốt, hiếm khi tốt bụng phất tay một cái, "Thôi, hành lễ thì miễn đi."
"Tạ mẫu hậu."
Lý Yên tiến lên, đỡ lấy nàng để nàng nằm xuống, mới chỉ qua một lúc, liền thấy hoàng đế sải bước từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy thái hậu hai cung, tuấn nhan càng phát ra âm trầm, "Không ngờ, thái hậu lúc này còn có lòng dạ đi đến Phượng Liễm Cung."
"Hoàng đế sao lại nói như vậy, bây giờ hoàng hậu sảy thai, bổn cung sao có thể bỏ mặc?" Chân mày Tây thái hậu dính dấp ý cười, tầm mắt rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, "Đang yên lành... hoàng hậu có phải ăn phải thứ gì đó không nên ăn không?"
Hoàng đế mặc dù đối với thái hậu có phần đối nghịch, nhưng một câu nói rất đỗi vô tâm này, lại khiến hắn không nhịn được trầm tư, thủ đoạn ám toán trong hậu cung, hắn không phải chưa từng nhìn thấy.
"Không thể nào," Phong Phi Duyệt nghe nói, chống nửa người trên dậy, "đồ thiếp ăn, Lý Yên đều dùng ngân châm thử qua, hơn nữa, toàn bộ phương thuốc Mạch y sư đã kê, cũng là sau khi điều chế xong, mới đích thân đưa tới, tuyệt đối không có sai sót."
Cô Dạ Kiết thấy cô gái quỳ dưới đất ý vị gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi nặng nề, "Hôm qua nương nương còn đi đến những nơi nào?"
Sắc mặt Lý Yên mất tự nhiên, lúc nãy thái hậu hai cung vừa mới nhắc đến, nàng liền nhớ đến chuyện ngày hôm qua, chỉ là giấu ở trong lòng không có nói ra. Phong Phi Duyệt thấy hoàng đế hỏi như vậy, gắng sức nghiêng người, hướng sang Lý Yên nháy mắt một cái. Tây thái hậu vốn là thuận miệng hỏi thử, lúc này thấy Lý Yên phản ứng như vậy, bà ta lập tức tiến lên ép hỏi, "Một nha đầu nho nhỏ, đối mặt với hoàng thượng cư nhiên ấp a ấp úng như vậy, chẳng lẽ, ngươi là cố ý che giấu!"
"Không, thái hậu, nô tỳ không dám." Lý Yên lùi lại mấy bước, đè tầm mắt xuống.
Cô Dạ Kiết chợt cảm thấy trong này có nghi vấn, thân thể cao lớn muốn tiến lên, lại bị Phong Phi Duyệt vươn tay bắt lấy ống tay áo của hắn, động tác cứng nhắc, hoàng đế xoay người nhìn sang cô gái trên giường, đôi mắt tuấn lãng khẽ nheo lại, tựa hồ không còn muốn truy cứu nữa.
"Thân thể hoàng hậu rất không khỏe, vẫn nên mời thái hậu hai cung trở về trước vậy."
Phong Phi Duyệt khẽ mấp máy môi trái tim, một tay giữ lấy ống tay áo nam tử ngay sau đó đổi thành lôi kéo bàn tay hắn, "Hoàng thượng nói phải, nhọc lòng hai vị mẫu hậu quan tâm rồi."
Lời nói ý tứ trắng trợn như vậy, Tây thái hậu cũng không thể cưỡng ép, cùng Đông thái hậu liếc mắt nhìn nhau, xoay người đi ra ngoài.
Gánh nặng trong lòng Lý Yên liền được gỡ bỏ, còn chưa kịp thở ra một hơi, liền nghe thấy âm thanh của hoàng đế vang lên trên đỉnh đầu, "Nói, hoàng hậu còn đi những nơi nào?"
Phong Phi Duyệt thấy cô gái co co rụt rụt, liền chống nhẹ hai tay ngồi dậy, "Hoàng thượng đừng hỏi nữa, thần thiếp chỉ đi đến chỗ của Nghi hoàng quý phi, tổng cộng cũng chưa đến thời gian nửa nén hương."
Cô Dạ Kiết ngồi xuống, tiếp lời hỏi, "Có dùng qua thứ gì không?"
Phong Phi Duyệt tỷ mẩn nhớ lại, vừa định lắc đầu, Lý Yên quỳ phía dưới đã đáp lời trước, "Nương nương chỉ uống một chén trà."
"Trà?"
"Đó là trà Quân Nghi mang từ trong nhà đến, sẽ không có vấn đề gì." Phong Phi Duyệt chỉ sợ Cô Dạ Kiết trách tội, vội vàng cướp lời.
Hoàng đế thấy thần sắc nàng khẩn trương, hai tay đặt ở trên vai nàng, "Nàng yên tâm, trẫm sẽ không làm khó nàng ấy."
Phong Phi Duyệt theo lực đạo trên hai tay hắn nằm xuống, bàn tay mềm mại nắm lấy long bào của hoàng đế không chịu buông ra, Cô Dạ Kiết ở lại bên cạnh nàng, thi thoảng, cùng nàng nói mấy câu.
Thấy nàng đã ngủ say rồi, nam tử lúc này mới đứng dậy, đem chăn gấm kéo qua hai đầu vai nàng, quay đầu lại nói với Lý Yên còn đang quỳ dưới đất, "Chăm sóc nương nương cẩn thận."
Cô gái gật đầu, cúi người, "Dạ, hoàng thượng."
Trái tim Cô Dạ Kiết dồn nén quá lâu, bước chân nặng nề lê ra khỏi đại điện, Lý công công thấy hắn đi ra ngoài, vừa mới đuổi theo sau vài ba bước, liền bị hắn phất tay, "Trẫm muốn đi một mình."
Khom người nhận mệnh, Lý công công đứng yên tại chỗ, nhìn hoàng đế rời đi thật xa, lúc này mới xoay người đi về hướng ngược lại.
Cô Dạ Kiết cũng không biết mình muốn đi đâu, gió đêm từ từ kéo đến, thổi tung mái tóc buông thỏng rồi rơi xuống tấm lưng khoan hậu dày rộng, dấu chân nông sâu không đều, đi qua khe hở giữa mặt đá xanh, phóng mắt nhìn đi, hoàng cung tầng tầng lớp lớp, ngay cả giang sơn vạn lý bên ngoài cũng là của mình. Đôi đồng tử kiêu ngạo bất tuân xuyên qua ánh nắng chiều nhỏ vụn dưới mái hiên nhìn ra đằng xa, vẻ ảm đạm kia cũng không bì được với sự tĩnh lặng của tuấn nhan lúc này, lại không ngờ trong lúc thất thần, đi đến trước một tòa đình viện an tĩnh.
Ngước mắt, ba chữ tiên phong đạo cốt trên mái hiên, thập phần hữu lực.
"Nương nương, thân thể của người không tiện, hay là đừng đi nữa."
Bên trong, truyền đến một giọng nói, Cô Dạ Kiết đứng ở ngoài điện, chỉ thấy Quân Nghi vận một bộ cung trang màu hồng, phần bụng nhô cao khiến bước chân của nàng kéo chậm lại vài phần, cô gái vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, hai tay bắt chéo ngang hông, sau lưng, mấy nha hoàn thần sắc khẩn trương đi theo.
"Nghi Hoàng quý phi..."
"Các ngươi không đưa ta đi, vậy ta tự đi." Quân Nghi kiên trì năm lần bảy lượt, nặng nề tránh khỏi đám người kia ra, suýt chút thì giằng co lôi kéo, một nha hoàn trong đám chạy ra phía ngoài muốn đóng cửa điện lại, nhưng không ngờ mới đi ra vài bước, liền thấy hoàng đế đứng vững vàng trước cửa điện, đang lạnh mắt nhìn sang bên này.
"Nô, nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Một hòn đá làm gợn ngàn tầng sóng, đám nha hoàn còn đang khuyên can Quân Nghi sau khi nghe thấy lập tức hối hả quỳ xuống hành lễ, trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi hoặc, hoàng đế chưa bao giờ đặt chân đến nơi này nửa bước, hôm nay, sao đột nhiên lại tới?
Quân Nghi nhất thời kinh ngạc, không kịp phản ứng, mắt thấy Cô Dạ Kiết từng bước đi tới, nàng vội vàng tiến lên nghênh đón, khó khăn cúi người, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Thanh âm của cô gái, nhu hòa nhẹ nhàng, hắn có hơi thất thần, cho đến khi tầm mắt rơi lên trên bụng nàng, lúc này mới có phản ứng, chính mình trong lúc bất tri bất giác, lại đi đến tẩm điện của Quân Nghi.
Có đôi khi, tình cảm của con người chính là vi diệu như vậy, Cô Dạ Kiết đối với nàng không có chút tình ý nào, tâm khảm lãnh ngạo, thế mà sau khi nhìn thấy bụng của Quân Nghi liềm mềm mỏng xuống. Đả kích liên tục, khiến hắn càng thêm khát vọng có một đứa con của chính mình, hắn nôn nóng muốn nàng nhanh chóng sinh đứa trẻ ra, nôn nóng, muốn được ôm con một cái.
Hai tay bị nâng lên, Quân Nghi hoàn toàn kinh ngạc, hoảng loạn ngước mắt, đã được hắn đỡ đứng dậy, hai mắt không biết làm sao phải nhìn sang nơi khác, sắc mặt cực kỳ quẫn bạch.
Cô Dạ Kiết cúi đầu liếc nhìn, ném lại một câu, liền sải bước đi vào trong, "Ngồi với trẫm một lát."
Quân Nghi ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nha hoàn theo hầu thấy nàng chẳng nhúc nhích gì, vội vàng tiến lên thúc giục, "Nương nương, đừng để hoàng thượng đợi lâu sốt ruột."
Theo đuôi đi vào, hoàng đế đã an an ổn ổn ngồi trong điện, Quân Nghi đoán không ra mục đích chuyến đi này của hắn, cho nên mỗi lời nói mỗi hành động đều hết sức cẩn thận. Cô Dạ Kiết thầy nàng lòng đầy phòng bị, thân thể thon gầy mang một cái bụng bự, nhìn qua vướng víu nặng nề. Hắn nhìn khắp bốn phía, tẩm điện của hoàng quý phi nhưng lại không xa xỉ hoa lệ giống như hắn nghĩ, mà ngược lại đơn giản sạch sẽ, thanh lịch nền nã, "Hôm qua hoàng hậu nói trà ở đây không tệ, cũng pha cho trẫm một ấm đi."
Quân Nghi nghe vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt ẩn nhẫn lúc đầu ào ào tuôn rơi, "Tỷ tỷ... có gì đáng ngại không?"
Cô Dạ Kiết vốn không muốn nhắc đến, khuỷu tay chống lên trên mặt bàn, "Nàng, chỉ cần an ổn sinh con của trẫm ra là được."
Dưới bàn, hai tay cô gái khẩn trương rơi lên trên bụng, tình cảnh lúng túng như vậy nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải, trong lòng càng thêm lo sợ bất an, sợ bị hắn nhìn ra cái gì đó.
Đứa bé này, vẫn luôn là tai họa ngầm lớn nhất trong lòng nàng, lúc trước nếu không phải có Phong Phi Duyệt gánh vác, Quân Nghi thật sự sơ rằng mình sẽ vì không chống đỡ nổi mà phát điên. Mặc dù nàng không muốn tranh giành, cũng không muốn cướp đoạt, nhưng mà hậu cung bây giờ, trong sáng ngoài tối, bao nhiêu kẻ đem chủ ý đánh lên trên người của nàng. Nàng vốn chỉ muốn lẳng lặng nấp mình trong hoàng cung, an ổn sinh đứa bé trong bụng ra, nhưng không ngờ, Quân gia, hoàng thất... trên vai của mình, từ khi nào lại có thêm phần gánh nặng này?
Hai mắt Cô Dạ Kiết nhìn chằm chằm bụng của nàng, giống hệt như lúc trước, hắn gối lên bụng dưới của Phong Phi Duyệt vậy, nam tử đưa một tay ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng đặt lên trên.
Cảm giác phồng lên, trong lòng bàn tay, giống như có cái gì đó đang động đậy.
Quân Nghi bị động tác bất thình lình này dọa cho giật nảy người, nàng chỉ thiếu không có kinh hô thành tiếng, thân thể vô thức phản ứng, quay người nghiêng sang một bên, tay hoàng đế rơi xuống vô ích, nhất thời rũ xuống giữa không trung, thần sắc còn chưa kịp mừng rỡ, thì đã thất vọng.
"Hoàng thượng, đây là trà đã pha xong." Nha hoàn bưng khay từ bên ngoài đi tới, hương thơm nồng đậm quanh quẩn trong chén tử sa đặc biệt, Cô Dạ Kiết thấy thần sắc Quân Nghi khôi phục lại tự nhiên, thuận tay nhận lấy, khẽ nhấp một hớp, "Không tồi, sau khi nếm qua, lưu lại giữa kẽ răng."
Nhìn phản ứng của cô gái, chuyện của Phong Phi Duyệt chắc hẳn không có liên quan đến nàng ấy, huống hồ, nếu thật là loại thuốc nào đó, Mạch Thần Lại liếc mắt một cái chắc chắn có thể nhìn ra ngay.
Bước chân đầu tiên hắn bước vào tẩm điện này, cũng là hành động ngoài dự liệu của Cô Dạ Kiết, hết một chén trà, hắn kiên định đứng dậy, đi ra ngoài.
Cảm giác xa lạ kéo đến, cảnh vật xung quanh nam tử trở nên đơn độc, quay đầu, nhìn lại tẩm điện của Quân Nghi, hắn dừng bước chân, môi mỏng lạnh như băng khẽ mở, "Duyệt Nhi..."
Chúng ta nhất định phải có một đứa con của mình, con của chúng ta...
Chỉ có con của hắn và Phong Phi Duyệt, mới giống như chân chân chính chính thuộc về mình.
Không có kích động, không có mừng rỡ, tại sao tâm của mình lại mất mát như vậy, giống như, đứa bé kia đối với hắn rất xa lạ, cũng giống hệt như đứa bé thân mạng bệnh lạ lúc trước vậy... Cô Dạ Kiết ngửa đầu, ráng chiều đỏ hồng đánh lên trên mặt hắn, lưu lại, chỉ có cô đơn.
Phong Phi Duyệt vừa mới nằm xuống không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng Ngọc Kiều gấp gáp bẩm báo, Lý Yên còn chưa kịp đỡ nàng ngồi dậy, liền thấy Đại phu nhân thần sắc khẩn trương từ bên ngoài chạy vào.
"Dân phụ tham kiến hoàng hậu ..."
Phong Phi Duyệt vội vàng bảo Lý Yên nâng nàng dậy, đắn đo năm lần bảy lượt, cuối cùng vẫn là mở miệng nói, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Đại phu nhân một câu cũng không nói, nước mắt lại rơi không ngừng, khăn tay trắng tinh không ngừng lau đi, gấp đến độ nửa chữ cũng không thốt nên lời.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Phong Phi Duyệt ý thức được có chuyện xảy ra, cho toàn bộ người trong nội điện lui xuống, "Mẹ..."
"Duyệt Nhi..." Đại phi nhân tiến lên vài ba bước, ngồi xuống trước giường, "Để mẹ nhìn kỹ một chút, con gái của mẹ..."
Phong Phi Duyệt thấy thần sắc bà đầy lo lắng, hai tay lôi kéo cổ tay bà ấy, "Mẹ, mẹ sao vậy?"
"Quân gia thật là họa đơn vô chí a," Đại phu nhân thất thanh khóc rống, rồi lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, "đứa bé đang yên lành, làm sao nói không còn, thì không còn nữa rồi..."
Phong Phi Duyệt rũ mắt xuống, thân thể bị bà ấy kéo qua dùng sức ôm vào trong ngực mình, "Bây giờ, ca ca của con sống chết không rõ, con bảo mẹ sau này còn trông cậy vào ai a..."
"Ca ca..." Phong Phi Duyệt giật mình, gấp gáp lui người ra, "Quân Ẩn không phải đang mang binh đánh trận sao? Làm sao lại sống chết không rõ?"
Vừa nói như vậy, Đại phu nhân khóc càng thêm thảm thiết, đem sự tình trong khoảng thời gian này nhất nhất kể lại, "Chính trong ngày mười bốn đó, Dương phó soái cùng xuất chinh với ca ca của con đột nhiên toàn thân đầy thương tích chạy đến Quân gia, hắn nói... năm vạn tinh binh kia bị quân địch bao vây chung quanh, lương thảo tiếp tế sắp sửa cạn kiệt, chỉ còn nước bị vây sống đến chết ở bờ cát Hoàng Sa."
"Nếu là chuyện quân cơ quan trọng, vì sao không bẩm báo với hoàng thượng trước, mà lại tìm đến Quân phủ trước?" Sắc mặt Phong Phi Duyệt đầy do dự, cực kỳ không hiểu.
"Hoàng thượng..." Đại phu nhân cầm khăn gấm lên lau đi nước mắt, "theo lời Dương phó soái nói, tin quân lệnh chắc hẳn đã sớm đưa đến tay hoàng thượng, vậy mà, bọn họ trấn thủ trận địa, nhưng vẫn không thấy người hoàng thượng phái đến ứng cứu đâu, ngày này qua ngày khác, người phái ra ngoài, một đi không trở lại, Duyệt Nhi... lần này, hoàng thượng là thật sự muốn chuẩn bị đối phó Quân gia rồi."
Phong Phi Duyệt không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, nàng thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị, hoàng đế thế nhưng đã bắt đầu âm thầm bố trí.
Không trách được hắn lại hỏi nàng, giữa hắn và Quân gia, nàng có còn do dự nữa hay không?
Thanh âm bi thương của Đại phu nhân, không ngừng quanh quẩn bên tai nàng, Phong Phi Duyệt thấy bà ấy khóc sưng húp cả mặt, nhất thời, lại không tìm ra được lời nào để an ủi, "Mẹ..."
"Duyệt Nhi, con là hoàng hậu, con thử đi cầu xin hoàng thượng, để người mở một mắt lưới, Quân gia chúng ta mấy đời tận tâm tận lực vì Huyền Triều, tuyệt đối không có lòng phản nghịch. Mẹ chỉ có một đứa con trai này, nếu như nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mẹ còn trông cậy vào ai lo ma chay cho mình đây..."
Phong Phi Duyệt tựa vài khung giường, lời Đại phu nhân nói giống như một mũi kim, từng nhát từng nhát đâm vào trong tâm khảm nàng, mặc dù nàng cùng Quân gia không có chút quan hệ máu mủ nào, nhưng trên danh nghĩa, lại là nữ nhi Quân gia. Nếu như, hoàng đế thật có ý định tận sức tận lực đối phó Quân gia, vậy giữa bọn họ, lại phải đi đến một bước nào?
Rất nhiều chuyện đều là thuận theo tự nhiên, nàng chưa từng nghĩ tới, giữa hắn và nàng, không hề đơn giản như vậy, con đường của bọn họ, cũng không có dễ đi như thế...
Đại phu nhân khổ sở cầu khẩn, Phong Phi Duyệt thấy tâm tình bà ấy kích động, tùy ý khuyên nhủ vài câu, bảo Lý Yên đi vào hầu hạ.
Nói một chút tình hình trong nhà gần đây, Đại phu nhân hòa hoãn thần sắc, thương tâm qua đi, mới chú ý tới sắc mặt Phong Phi Duyệt tiều tụy tái nhợt, "Duyệt Nhi, cũng làm khổ con rồi."
Nàng khẽ giãn mặt ra, tâm tư cũng đã bay đi thật xa, "Mẹ, đợi sắc trời tối đi một chút người hãy xuất cung, không nên trực tiếp giáp mặt với hoàng thượng."
*