Chương 137: Sảy Thai

Giọt máu, tanh nồng...

Bên tai, tiếng bước chân của Lý Yên bắt đầu rối loạn, tốp năm tốp ba cung nhân đi ngang qua cũng rối rít tập trung lại, trong nhất thời, toàn bộ đều rối loạn.

Phong Phi Duyệt tựa nghiêng thân thể lên vách tường, cả người không thể nhúc nhích, hai chân khép chặt, Lý Yên đưa tay đỡ lấy khuỷu tay nàng, thanh âm, trong lo lắng còn mang theo trống rỗng, tựa như từ nơi rất xa thổi đến, lúc có lúc không, "Nương nương, nương nương..."

Phần bụng căng thẳng, nàng không dám thở mạnh, mồ hôi lớn như hạt đậu theo vành trán chảy xuống, "Lý Yên..."

"Nương nương người nói đi, nương nương...."

Năm ngón tay Phong Phi Duyệt thít chặt cổ tay cô gái, nhưng nào ngờ cả người lung lay rồi ngã nhào sang một bên, rơi thẳng vào trước ngực Lý Yên, toàn thân, như rớt vào hầm băng.

Trong Phượng Liễm Cung, nha hoàn ma ma quỳ đầy dưới đất, Phong Phi Duyệt co rúc ở trên giường, sắc mặt đã thả lỏng đôi chút, đau đớn vừa rồi, cũng dần dần giảm bớt. Lý Yên vắt chiếc khăn ướt, lau đi mồ hôi đọng trên trán nàng, "Nương nương, sắp dọa chết nô tỳ rồi."

Cô Dạ Kiết sải bước đi vào, sau lưng, Mạch Thần Lại đi theo mang theo vẻ mặt kinh hoàng, hoàng đế bước dồn dập đến trước giường, cúi người, vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm hoàng thượng, vừa rồi nương nương liên tục kêu đau bụng, sau khi trở lại Phượng Liễm Cung mới thoáng bình thường trở lại..."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, vội vàng khom lưng ý bảo Mạch Thần Lại tiến lên, nam tử ở đằng sau đã tra xét một lúc lâu, dấu hiệu của Phong Phi Duyệt...

Xem ra, phu thê quấn này, quả thật là lành ít dữ nhiều.

Vươn tay đặt lên mạch tượng, Phong Phi Duyệt khẩn trương nhìn chằm chằm sắc mặt Mạch Thần Lại, lồng ngực tắc ngẽn, ngón tay của nam tử gõ thành từng nhịp đều đặn rành mạch trên cổ tay mình, "Mạch y sư..."

Mạch Thần Lại khẽ nghiêng đầu, nhưng vẫn không nói gì, chỉ là đứng dậy lui về sau mấy bước.

Cô Dạ Kiết nắm chặt tay của nàng, mười ngón tay đan xen, đem phần khẩn trương kia truyền đến giữa lòng bàn tay hai người, "Mạch y sư, cứ nói đừng ngại."

"Bẩm hoàng thượng," Mạch Thần Lại đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại mang theo bi thương giống hệt như trong mắt Phong Phi Duyệt, "nương nương, e là có dấu hiệu sảy thai."

Theo như tình hình này xem ra, đứa bé trong bụng nàng, nhiều nhất chỉ giữ được ba ngày.

"Sảy thai?" Cô Dạ Kiết kinh hãi, Phong Phi Duyệt gấp gáp muốn đứng dậy, lại bị hắn đè hai vai xuống, "Đang yên lành, sao lại sảy thai."

Mạch Thần Lại rũ rèm mắt xuống, thần sắc né tránh, "Thân thể nương nương hư yếu, cộng thêm chuyện trúng hoa cổ lúc trước, đứa bé trong bụng lúc này, thần đã tận lực rồi."

Trong lòng hắn chồng chéo đan xen, giữa hắn cùng Phong Phi Duyệt rõ ràng đã có được sự tín nhiệm khó đạt được nhất, nhưng mà hết lần này đến lần khác, chính mình một lần rồi lại một lần giấu giếm nàng, lừa gạt nàng. Từ đó, khiến con đường vốn không có khả năng đi được này, càng đi càng xa, cho đến khi không nhìn thấy điểm cuối nữa.

Phong Phi Duyệt nằm ở trên giường không thể nhúc nhích lấy một cái, toàn thân, giống như một con rối, hai tay hai chân, lạnh lẽo đến phát run.

"Trong cung kỳ trân dược thảo gì mà chẳng có, trẫm cũng không tin không giữ được đứa trẻ này!" Cô Dạ Kiết gầm lên, cung nhân quỳ gối trong điện nghe vậy, từng người nhất nhất nằm rạp xuống đất, thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Mạch Thần Lại nhìn người con gái nằm trên giường phượng, cuối cùng thỏa hiệp, thanh âm mềm xuống, "Thần, thử xem."

Cô Dạ Kiết đứng dậy, từng bước từng bước đi đến gần, hai chân đứng lại trước mặt Mạch Thần Lại, "Trẫm muốn chắc chắn."

Phong Phi Duyệt xoay mặt lại, ánh mắt buồn bã, hy vọng duy nhất, đều đặt lên trên người Mạch Thần Lại, nàng vươn một tay ra, rồi lại không biết nên đưa về phía người nào, cuối cùng, vẫn nặng nề đặt trở lại bên giường, "Mạch y sư, huynh thành thật nói cho ta biết, con của ta, có thể giữ được hay không?"

Trong không khí, âm thanh lách tách từ lò sưởi vang dội, hết thảy đều giống như cố ý bất động, tất cả mọi người đều ngước tai, chờ đợi câu trả lời của Mạch Thần Lại. Niềm hy vọng của Phong Phi Duyệt, đang bị tẩy xóa từng chút từng chút một trong sự trầm mặc của nam tử, "Thật sự... không giữ được sao?" Nàng hỏi lại lần nữa, chân mày mang theo thống khổ, gắng gượng nhấc nửa người trên dậy, rồi lại ngã trở về.

Mạch Thần Lại khép hai mắt, Cô Dạ Kiết siết chặt năm ngón ta thon dài, vung cánh tay lên một cái, "Toàn bộ cút hết ra ngoài cho trẫm."

Mắt phượng hẹp dài mang theo gió giục mây vần, sát khí quanh thân kịch liệt kéo đến khiến đám người bên dưới nhất nhất bò quỳ ra ngoài, Mạch Thần Lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng Phong Phi Duyệt giao nhau, cuối cùng vẫn là cúi đầu, lui ra ngoài.

Tẩm điện khổng lồ, trong nháy mắt, chỉ còn lại hai thân ảnh, đan xen chồng lắp lên nhau, Phong Phi Duyệt dựa lưng vào lồng ngực của hắn, "Thôi, nếu như giữ không được..."

Lòng bàn tay Cô Dạ Kiết dán lên cánh môi của nàng, không để cho nàng nói tiếp, hơi thở lạnh như băng phả lên tay hắn, khe khẽ, còn mang theo run rẩy mà người con gái cố đè nén, cả người nàng co rúc ở trong ngực hắn, chỉ còn lại sức lực run rẩy. Cô Dạ Kiết thu hẹp hai tay, để cho nàng nằm xuống, thân thể gắt gao dính sát vào một chỗ, cánh tay đưa tới ôm trọn toàn bộ thân thể nàng.

Phong Phi Duyệt không dám nhắm mắt lại, một tay chống đỡ trước ngực hắn, "Thiếp muốn đứa trẻ này."

Đứa con không dễ dàng gì mới có được như vậy, cả hắn và nàng, đều không thể nào tiếp nhận nổi, Cô Dạ Kiết đưa một tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, tựa cằm vào đỉnh đầu nàng, "Yên tâm, con sẽ không đi đâu."

Phong Phi Duyệt lắc đầu, biết là hắn đang an ủi, nhích thân thể lên trước dựa lại gần mấy phần, co rúc ở trước ngực hắn cũng không nhúc nhích.

Trong thoáng chốc, hai người nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không bao lâu, liền mơ mơ hồ hồ chìm vào mộng cảnh.

Toàn thân Cô Dạ Kiết chết lặng, cánh tay vô thức tê cứng, lại phát hiện vòng ôm trống rỗng, thân thể run lên bần bật, hắn giật mình thức tỉnh, "Duyệt Nhi..."

Ngồi dậy, mới phát hiện Phong Phi Duyệt nửa ngồi nửa nằm bên cạnh mình, mái tóc rũ xuống che kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hai vai suy sụp, cũng không nhúc nhích.

"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết thử gọi khẽ, vươn tay ra, nhưng còn chưa kịp chạm đến đầu vai nàng, liền thấy người con gái bỗng nhiên dịch người sang một bên, dưới áo ngủ trắng tinh, là một vũng máu đỏ tươi chói mắt.

Hoàng đế cả kinh thất sắc, môi mỏng mấp máy nhưng một chữ cũng không thốt ra được, máu giữa hai chân Phong Phi Duyệt vẫn còn đang uốn lượn chảy xuống, khăn trải giường thủy sắc, chớp mắt liền bị nhuộm đỏ, toàn thân Cô Dạ Kiết lạnh như băng, màu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình, khiến con ngươi của hắn nhức nhối, một hồi lâu không nói ra được lời nào.

"Không..." Giữa cánh môi Phong Phi Duyệt bật ra một chữ, thanh âm xé rách, phần còn lại tắc nghẽn giữa cổ họng, cả trái tim giống như bị gặm nhấm ăn mòn đau đớn. Hai tay lập tức chụp lấy khăn trải giường bị máu tươi nhuộm đỏ kia, nàng nắm thật chặt, giữa ngón tay, có máu chảy ra. Chất lỏng sềnh sệch thấm ướt cả bàn tay, mùi tanh nồng nặc, mang theo tàn nhẫn quyết tuyệt khôn cùng, vẫn cứ chảy xuống như cũ.

"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết vội vàng kéo tay nàng ra, tâm tình Phong Phi Duyệt kích động, giãy giụa hai vai muốn thoát khỏi sự kiềm chế của nam tử, "Không, buông ta ra, buông ta ra..."

Đau, toàn thân co quắp, phần bụng truyền đến căng thẳng, Cô Dạ Kiết chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng bàn tay mình, thân thể vừa định kề lại gần, liền bị nàng đề phòng tránh ra, hai tay không ngừng khua khoắn lung tung. Nam tử bất đắc dĩ, chỉ có thể khóa trụ cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo Phong Phi Duyệt về phía mình, "Duyệt Nhi, bỏ tay ra đi."

Nàng cắm sâu mười ngón tay vào trong lòng bàn tay, giống như đang nắm lấy cái gì đó, "Một khi bỏ ra, thì chẳng còn lại gì cả..."

Cô Dạ Kiết áp nàng về phía mình, đôi mắt hẹp dài nhiễm động ánh sao, bàn tay ngoan cường muốn đẩy hai tay nàng ra, bất đắc dĩ, người con gái lại hung hăng nắm lấy vạt áo trước của hắn không thả, trên vạt áo sợi tơ màu vàng sáng, năm dấu tay đỏ tươi loang lổ rõ ràng. Giữa hai chân, nguồn nhiệt lần nữa đánh tới, phần bụng căng thẳng trở nên buông lỏng, Phong Phi Duyệt cố nén nước mắt trào ra khỏi khóe mi, thân thể lập tức rơi lên trên đầu vai Cô Dạ Kiết.

"Thật sự không còn nữa rồi..."

Đáy lòng Cô Dạ Kiết chấn động, đầu tiên là tiểu công chúa chết yểu, bây giờ, lại là đứa bé mà hắn ký thác toàn bộ hy vọng, con của hắn, hắn muốn, nhưng sao lại khó khăn đến như vậy?

Phong Phi Duyệt cũng không nhúc nhích lấy một cái, thế nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, có thứ chất lỏng lạnh như băng từng giọt từng giọt gõ lên trên đầu vai mình. Toàn thân Cô Dạ Kiết vô lực tựa lên trên cột giường, khắp đại điện, mùi máu tanh đang phiêu tán ra bốn phía, bên tai, tĩnh mịch đến đáng sợ, tĩnh mịch đến nỗi khiến toàn thân người ta run rẩy khó yên...

Trong thùng tắm cực lớn, Phong Phi Duyệt tựa dọc vách thùng, trong điện chỉ có hai người, Cô Dạ Kiết nâng tay của nàng lên, nhẹ nhàng xoa bóp. Làn nước sạch sẽ, bên trên lại mờ mịt huyết sắc vô tận, nàng ngửa đầu lên thật cao, trong đáy mắt, tiêu cự rối loạn không rõ.

Động tác, có chút vụng về, lại cực kỳ cẩn thận.

Phong Phi Duyệt cúi đầu xuống, mái tóc của nam tử xõa tung trên mặt nước, uốn lượn thành một vòng gợn sóng kiều diễm, lại có mấy phần bi thống. Ngồi dậy, nhận lấy động tác trong tay hắn, cổ tay cứng ngắc, trên miếng khăn ướt đã dính vài vệt máu khô khốc, nàng kiên nhẫn chà tới chà lui một lần rồi lại một lần, ánh mắt dính chặt lên trên xương quai xanh của hắn, da thịt màu đồng cổ, bởi vì động tác lặp đi lặp lại này mà bị chà xát đến đỏ bừng.

Cô Dạ Kiết để nàng tùy ý, một câu cũng không hề nói.

Tâm tình Phong Phi Duyệt bình ổn lại, đột nhiên cầm miếng khăn kia ném lên trên mặt nước, bọt nước bắn ra ngoài, táp lên trên mặt vô cùng đau đớn, Cô Dạ Kiết ôm nàng lại, dựa lưng ào thùng nước an tĩnh gối vào một chỗ.

Sắc đêm tĩnh mật, giống như bức tranh thủy mặc, trù trừ bất an.

Lý công công ở bên ngoài thúc giụa mấy lần cũng không nghe thấy hoàng đế đáp lời, Lý Yên xoa xoa cặp mắt mệt mỏi, vội vã khoát khoát tay với ông ta.

Trong lòng ông ta đã có sẵn câu trả lời, thấy thời gian lân triều đã qua, chỉ đành phải đi ra ngoài.

Sắp tới giờ cơm trưa, bên trong vẫn như cũ không thấy có chút động tĩnh nào truyền đến, Lý Yên suy tính đủ đường, cuối cùng không yên tâm vươn hai tay đẩy nhẹ cửa điện ra, nhón chân đi vào.

Không giống với mùi hương thơm ngát lúc trước, đập vào mặt, lại là mùi máu tươi nồng nặc.

Lý Yên cả kinh thất sắc, vài ba bước đi vào nội điện, tầm mắt rơi lên trên tấm thảm dưới giường phượng, dưới chân, giống như bị đinh ghim chặt, không thể động đậy.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một đêm, bây giờ, đã hiện rõ dưới đáy mắt, hai tay Lý Yên che mặt, nhịn không được bật khóc.

Cô gái nhấc chân tiến lên, đôi tay ôm chăn gấm sang một bên, vừa định cuộn tấm khắn trải giường lại, liền nghe thấy âm thanh của người con gái xuyên qua màn tơ, suy yếu vô lực, "Dừng tay."

Lý Yên buông tay ra, thấy hoàng đế ôm Phong Phi Duyệt từ bên trong đi tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Cô Dạ Kiết ôm nàng đến giường quý phi bên cạnh, Phong Phi Duyệt thấy hắn định đứng dậy, vươn tay kịp thời bắt lấy vạt áo hắn "Giữ tấm khăn trải giường kia lại."

Lý Yên kinh ngạc, tâm tình cũng theo đó trầm xuống, tầm mắt Cô Dạ Kiết rơi lên trên giường, thân thể tinh tráng, ngồi xuống bên cạnh nàng, "Duyệt Nhi, đừng như vậy..."

Thần sắc Phong Phi Duyệt có hơi mông lung, nắm lấy tay hắn thật lâu không chịu buông ra, ánh mắt cầu khẩn lạnh xuống, muốn giũa lại, nhưng cuối cùng... vẫn đi rồi.

Nàng lật người nằm xuống lại, trong miệng lẩm nhẩm, "Thôi, mang đi đi, chôn đi thôi."

Lý Yên khó có thể kiềm chế, vừa thu dọn, vừa nhẹ giọng nức nở, cuộn tấm khăn trải giường kia lại ôm vào trong ngực, lúc đi ngang qua người Phong Phi Duyệt, chỉ thấy sắc mặt nàng ảm đạm, thân thể, gầy yếu đi không ít.

Cửa điện lần nữa bị đóng lại, hoàng đế nằm xuống một bên, gối đầu lên mu bàn tay của chính mình, một tay kia, vũng vàng nắm lấy tay nàng không buông. Phong Phi Duyệt nhìn gò má tiều tụy của hắn, chợt cảm thấy đau lòng khôn xiết, bản thân mình cố chấp tùy hứng, lại quên mất cảm thụ của hắn. Bất quá mới chỉ qua thời gian mấy ngày ngắn ngủi, hắn phải thừa nhận quá nhiều chuyện, lòng bàn tay dán lên mái tóc nhu hòa của hắn, nào ngờ, vừa mới chạm đến, nam tử liền khẩn trương phản ứng, nàng cố gắng kéo khóe môi, muốn cười, "Thiếp không sao."

Cô Dạ Kiết cầm lấy tay nàng, áp lên gò má mình, "Không cần giả vờ kiên cường, ở trước mặt ta, muốn khóc, thì cứ khó ra."

Tròng mắt Phong Phi Duyệt bị xé rách đau đớn, thanh âm nàng nghẹn ngào, vươn tay che đi hai mắt, "Thiếp không muốn khóc, thật sự không muốn..."

Cô Dạ Kiết tỳ trán lên mu bàn tay nàng, cặp mắt thống khổ đóng lại. Lý Yên sau khi rời khỏi đây thủy chung không yên lòng, nôn nóng vội vã làm xong việc, sải bước đi tới phòng luyện đan.

Từ xa, liền thấy Mạch Thần Lại đứng chắp tay ở trong vườn, thân ảnh lãnh đạm hắt lên mặt đất đầy lá rụng, càng hiện ra vẻ tiêu điều.

Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử xoay đầu lại, nhìn thấy Lý Yên cũng không hề có chút kinh ngạc, con ngươi dịu dàng tỷ mẫn sau khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô gái, đột ngột chìm xuống. Hắn biết, nhất định là Phong Phi Duyệt đã xảy ra chuyện...

"Mạch y sư, Mạch y sư..."

Lý Yên nhất thời không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nước mắt đã thi nhau tuôn rơi, "Nương nương người..."

Mạch Thần Lại vươn tay, chặn ngang lời cô gái còn nói chưa xong, thân ảnh cao lớn rơi vào rừng cây thưa thớt, tịch mịch mà hoang vu, "Không cần phải nói gì cả, cô đi tìm Lâm Doãn, mang thuốc con bé đang giữ trong tay về, sau khi trở về chịu khó hầu hạ nương nương uống vào, còn nữa, trong vòng một tháng, không được để nàng ấy đụng vào nước lạnh."

"Mạch y sư, người..." Lý Yên trợn tròn hai mắt, tại sao, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn?

Mạch Thần Lại nhẹ giọng thở dài, thân thể đã xoay sang chỗ khác, không có ý định nói thêm gì nữa.

Lý Yên thấy thế, chỉ đành phải theo lời hắn đi tìm Lâm Doãn, trong Phượng Liễm Cung cả ngày cả đêm không hề có một tiếng động, không qua một ngày, tin tức hoàng hậu sảy thai đều đã lan truyền khắp cả hoàng cung.

Nhân tình lạnh ấm, trong Từ An Điện, lại là một khung cảnh khác hắn.

Tây thái hậu mặt đầy hả hê, một tay vuốt ve đồ trang sức trên cổ tay, "Đứa con của hoàng hậu, thật sự không còn nữa rồi?"

Mạch Tu khí định thần nhàn, dạo bước trong đại điện, "Hoàng hậu sảy thai, sự tình liên quan trọng đại, không quá ba ngày nhất định có thể khiến cả triều đình náo loạn."

"Ha ha ha..." Tây thái hậu tùy ý bật cười, lòng bàn tay đánh lên trên mặt bàn đầy thống khoái cuộn lên, "Hoàng hậu, một quân cờ nhỏ bé của Quân gia, ta xem ngươi còn đắc ý thế nào được?"

Đông thái hậu cùng Mạch Tu liếc mắc nhìn nhau một cái, chỉ thấy Tây thái hậu đứng lên, bà ta mừng rỡ khó nhịn, một khắc cũng không thể ở yên, "Bổn cung thật muốn xem thử xem, hoàng hậu kia bây giờ đang có bộ dạng ra làm sao..."

"Tỷ tỷ," Đông thái hậu đứng dậy theo, "chi bằng, chúng ta cũng đi góp vui náo nhiệt?"

Hai mắt Tây thái hậu sáng lên, mím môi mà cười, đột nhiên kéo khóe miệng, "Ý kiến hay!"

*