Chương 136: Mị Thuật

Có lẽ, nàng nên cảm tạ Sách Y, cái cô ta goi là vở kịch hay này, cũng thật sự giúp nàng nhìn thấy được rất nhiều.

"Không ngờ chuyện cách đây mấy năm, thái hậu hai cung còn muốn dùng cùng một cách để đối phó trẫm."

Phong Phi Duyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ý của hoàng thượng là, mị thuật này, lúc trước đã từng xuất hiện trong hoàng cung?"

Cô Dạ Kiết gật đầu, thần sắc nặng nề, "Năm đó, thái hậu hai cung chính là dựa vào mị thuật này một bước trèo lên phương vị, tiếp đó, khiến mẫu hậu thất sủng."

Xem ra, Sách Y này đã có quan hệ với thái hậu từ nhiều năm trước.

"Phụ hoàng bị mị thuật mê hoặc, cả ngày đắm chìm trong ôn hương của hai kẻ yêu phụ kia, năm đó, may nhờ có trung thần tương trợ, bằng không, Huyền Triều này, đã sớm thay triều đổi đại." Sắc mặt hoàng đế âm chí, Phong Phi Duyệt tựa đầu vào vai hắn, "Thật may, bầu trời trên đỉnh đầu này vẫn chưa thay đổi."

"Thái hậu hai cung trăm phương ngàn kế, bất cứ lúc nào cũng muốn kéo trẫm xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, sâu trong hậu cung, mỗi một thế lực, cũng đang không ngừng lớn mạnh, ta đề phòng khắp nơi, khó tránh khỏi sẽ có một ngày bản thân lâm vào hiểm cảnh."

"Bây giờ, trong triều chia làm ba thế lực lớn, hoàng thượng nên từng bước loại trừ, tuyệt đối không thể có chuyện công cao hơn chủ xảy ra, về phần thái hậu hai cung, cái quyền lực mà bọn họ tranh giành này, thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui, Đông thái hậu chỉ có một mình Lệ vương gia là con ruột, Tây thái hậu trước giờ tàn nhẫn ích kỷ, quyết không thể nào hy sinh vì người khác, lẽ nào, bà ta muốn mình độc chiếm vương quyền hay sao?" Phong Phi Duyệt nhìn sườn mặt tuấn ngạn của hoàng đế, Tây thái hậu này, xem ra là muốn làm Võ Tắc Thiên rồi.

"Chuyện loại trừ, trẫm không phải chưa từng cân nhắc qua, Quân gia cùng thái hậu hai cung bên kia, ta vẫn luôn cố gắng suy tính, giờ đây, quyền thế đang dần dần thu về trong tay trẫm, chỉ đợi một thời cơ, đem chúng hoàn toàn diệt trừ." Hoàng đế đối nghịch với thái hậu hai cung, trước giờ cũng chẳng phải là bí mật gì.

"Đúng, mọi chuyện đều không được hấp tấp nóng vội." Cũng đã nhẫn nại qua nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết gõ nhẹ ngón tay đặt trên đầu gối, một tay kia cầm lấy bàn tay mềm mịn của nàng, Phong Phi Duyệt khẽ đáp, tầm mắt theo đó rũ xuống.

"Lâu như vậy rồi, giữa Quân gia với ta, nàng vẫn còn do dự sao?"

Phong Phi Duyệt kéo tay hắn qua, khẽ rơi lên bụng mình, nàng nhướn mày cười khẽ, tiếp theo, lắc đầu một cái. Không nói lời nào, nhưng thâm ý trong đó lại làm Cô Dạ Kiết khó nén kích động, duỗi cánh tay rắn chắc, siết chặt eo lưng nhỏ nhắn của nàng.

Bóng ảnh giao hòa, Phong Phi Duyệt khẽ giãn mặt ra, chút an tĩnh vừa có được liền bị bóng ánh xẹt qua trong lòng đánh loạn, hai tay nàng rơi lên trên đầu vai nam tử, "Cô gái tên là Sách Y đó, hình như chính là sư phụ của Minh hoàng quý phi."

Cô Dạ Kiết kéo thẳng nửa người trên dậy, để cho nàng ngồi lên trên chân mình, "Sao nàng biết được?"

Phong Phi Duyệt cũng cảm thấy kỳ quái, liền đem chuyện gặp mặt Sách Y mấy lần nhất nhất kể lại với hắn, ngoại trừ, một đoạn lúc hai người ở tẩm điện của hoàng đế vừa nãy, "Lúc trước, thân phận của Minh hoàng quý phi bại lộ, cũng là một tay cô ta ở phía sau thúc đẩy, gặp mặt ba lần liên tục, nhưng đều là cô ta tự tìm đến cửa, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta quá mức bị động rồi."

"Xem ra, cô ta quả thật đang ở trong nội cung." Ngữ khí Cô Dạ Kiết cường ngạnh, hận không thể một phát lôi cô ta ra ngoài.

"Nếu muốn bắt được cô ta, không dễ dàng chút nào." Lúc trước Phong Phi Duyệt cũng có đuổi theo mấy lần, nhưng mà vừa ra khỏi Phượng Liễm Cung, ngay cả bóng dáng của đối phương cũng không nhìn thấy, chứ nói gì là tìm được nơi cô ta ẩn náu.

"Lại không thể gióng trống khua chiêng..."

Sách Y hành động quỷ dị vô tung, không dễ dàng gì mới hiện thân lần nữa, tuyệt đối không thể bứt dây động rừng.

"Không vội, bây giờ Chỉ Huyên ra về tay không, nhất định sẽ quay trở lại, cô ta là do một tay Sách Y bồi dưỡng ra, hôm nay thất bại, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu." Phong Phi Duyệt nhẹ giọng an ủi, chỉ cần thái hậu hai cung một ngày chưa đạt được mục đích, Sách Y cũng sẽ không chạy ra khỏi tầm mắt của bọn họ.

Cô Dạ Kiết cũng cảm thấy có lý, một tay chống dưới cằm gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt khẽ hòa hoãn giống như vừa mới nhớ đến lời nói vừa rồi, hai bên chân mày đột nhiên ngưng tụ, con ngươi sắc bén chống lại Phong Phi Duyệt, hai tay kéo nàng về phía mình, "Sao nàng biết, Chỉ Huyên ra về tay không?"

Im lặng, thần sắc Phong Phi Duyệt tránh né, tiện đà bật cười châm chọc, "Chàng nghe nhầm rồi đấy?"

"Ta vẫn chưa già." Vẻ mặt hoàng đế nghiêm túc, ngẫm nghĩ giây lát, "Lẽ nào, nàng nhìn thấy hết cả rồi?"

Phong Phi Duyệt khẽ mím môi, một tay vân vê khăn gấm lau chùi trên cần cổ hắn, Cô Dạ Kiết thuận tay nắm lấy tay nàng, "Đừng đánh trống lảng."

Nàng cười có chút mất tự nhiên, ấp a ấp úng một hồi, liền chậm rãi thủ thỉ, đem những gì mình nhìn thấy nghe thấy nhất nhất nói ra. Cô Dạ Kiết trầm ngâm lắng nghe, một tay vỗ nhẹ lên eo nàng, "Không được nói dối, lúc đầu, có phải cho rằng trẫm không cầm giữ được phải không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt đỏ lên, hai tay vòng chặt cổ hắn, "Có một chút như vậy."

Lập tức, thấy sắc mặt hắn không vui, vội vàng bổ sung một câu, "Có một chút, một chút chút như vậy."

Hai tay rung nhẹ một cái, thần sắc Cô Dạ Kiết nghiêm trọng, "Sách Y này, chung quy là một mối họa lớn."

Phong Phi Duyệt thuận thế đánh lên bả vai hắn, "Đừng quá lo lắng, bất kỳ ai cũng có nhược điểm,chỉ cần chàng không bị Chủ Huyên mê hoặc, chúng ta vẫn còn hy vọng."

Cô Dạ Kiết thấy nàng nhắc lại chuyện cũ, bàn tay ở trên eo nàng bóp nhẹ một cái, nụ cười ác liệt, mang theo ý đồ chơi xấu.

Phong Phi Duyệt nhẹ đánh hắn, tiếp theo đổi lấy phản kích của nam tử, hai người ầm ầm ĩ ĩ, đem lo lắng vừa rồi ném ra sau gáy.

Chỉ Huyên vội vàng trở lại Từ An Điện, lại thấy thái hậu hai cung ngồi ngay ngắn một bên, Sách Y chắp tay đứng ở trong điện, thấy cô ta đi vào, vội vàng tiến lên mấy bước tới trước người cô ta, "Xảy ra chuyện gì!"

Quần áo xốc xếch, cô ta rũ đầu, hai tay níu chặt vạt áo trước, "Hoàng thượng, hoàng thượng bảo con về trước."

Thái hậu hai cung hai mặt nhìn nhau, Tây thái hậu đứng dậy, tầm mắt đảo quanh trên người Chỉ Huyên, "Hoàng thượng không có chạm vào ngươi?"

"Không có..." Toàn thân Chỉ Huyên lạnh run, ánh mắt khiếp sợ, liếc nhìn Sách Y một cái, "Hoàng thượng, hoàng thượng nói trình độ của con chưa tới..."

Sắc mặt Tây thái hậu lạnh lẽo, Sách Y càng cảm thấy nhục nhã, cô ta đi tới đi lui, bàn tay nặng nề đánh lên mặt bàn, " Hay một câu trình độ còn chưa tới, xem ra, là ta xem thường hoàng đế này."

"Tỷ tỷ, lần này phải làm sao?" Đông thái hậu lo lắng không yên.

"Lẽ nào, hoàng đế đã cảm giác được cái gì rồi?" Tây thái hậu tâm tư kín đáo, mỗi một bước, đều cẩn cẩn mật mật.

"Ta thì lại không tin cái trò quỷ quái này." Sách Y thở hổn ha hổn hển ngồi bịch xuống ghế, trước giờ chưa từng nhận lấy thất bại như thế này, nhất thời khiến cô ta ảo não chán chường.

"Đừng vội hành động theo cảm tính." Tây thái hậu giấu đi bất an trong lòng, muốn đối phó hoàng đế, tuyệt đối không thể hấp tấp nóng vội.

Sách Y nhíu cao chân mày đầy châm chọc, chuyện cô ta muốn làm, chỉ cần vài ba câu nói của thái hậu, là có thể ngăn lại được?

Hôm sau.

Hoàng đế vừa mới lâm triều xong, trong ngự hoa viên cảnh sắc mê người, một cô gái lén lén lút lút nấp trong góc tối, chọn đúng thời cơ, lập tức sải bước tiến lên.

"To gan, đi đường không có mắt có phải không?" Thanh âm Lý công công cao vút, cô gái cúi thấp đầu vội vàng quỳ xuống, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng,"

Cô Dạ Kiết dừng bước, Lý công công thấy cô ta tự xưng là thần thiếp, nhất thời không chắc chắn, chỉ thấy cô gái ngẩng đầu lên, vừa nhìn một cái, thì ra là Quân tài nhân.

Hoàng đế hơi ngạc nhiên, tuấn nhan lãnh khốc kiên nghị nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nhất thời, ấn tượng mờ nhạt, "Ngươi là ai?"

Hy vọng trong lòng Quân Điềm lập tức bị xé rách, cô ta quỳ gối một chỗ, chần chừ bất an, "Thần thiếp Quân Điềm."

Cô Dạ Kiết nhìn ngắm một hồi, mới bừng tỉnh hiểu ra, "À, muội muội của hoàng hậu."

Kiểu phản ứng này, thật sự quá khác so với dự liệu của Quân Điềm, trước khi đến đây cô ta đã tìm tới Quân Nghi, rõ ràng Phong Phi Duyệt đã đồng ý, giúp mình an bài thỏa đáng, bây giờ mình khéo léo dò xét thử một lần, lại phát hiện, hoàng đế suýt chút nữa thì quên trong hoàng cung này còn có một Quân tài nhân.

"Đứng dậy đi." Cô Dạ Kiết vòng qua người cô ta, đám người đằng sau cũng theo sát tiến lên.

Cô gái ngơ ngác quỳ nguyên tại chỗ, khẽ cử động hai đầu gối, nhìn bóng lưng cao lớn của hoàng đế càng lúc càng xa, đôi tay siết chặt thành quyền, thì ra, mình ở bên này vẫn luôn ngu ngốc mà chờ đợi uổng phí, còn bên kia, thì căn bản chưa từng để chuyện của mình ở trong lòng. Nhìn lại thái độ của hoàng đế này... Quân Điềm phẫn hận đứng dậy, từng cảnh tượng lúc vừa mới vào cung lần lượt hiện ra trước mắt, sắc mặt cô ta dữ tợn, trong mắt thoáng qua tia hung lệ, "Đều là do các người tự chuốc lấy."

Cô ta không muốn tiếp tục chết già ở trong hoàng cung này, bây giờ xem ra, nếu muốn dựa vào hai tỷ muội Quân gia, thì không trông mong gì được nữa rồi.

Nhắm mắt theo đôi, nhất thời, mất đi phương hướng, trong lòng cô ta âm thầm tính toán, đây cũng không phải là hành động kích động, muốn trách, thì trách hai tỷ muội bọn họ quá mức tuyệt tình.

Đi tới đi lui, đảo mắt, lại đi đến trước Cảnh Dạ Cung.

Bây giờ, Minh hoàng quý phi đã chết, người được đắc sủng lúc này, cũng chỉ có hai tỷ muội Quân gia, cùng với, Thi Tiệp Dư ở trong đây. Hoàng đế đối xử đặc biệt với nàng ta, Quân Điềm ở trong cung mấy tháng này, càng thêm mưa dầm thấm đất, thận trọng bước vào vườn, chạm mặt, liền thấy Thi Tiệp Dư đang ngồi trước bàn đá, Đào Tâm bên cạnh tùy thên hầu hạ.

"Tham kiến Thi Tiệp Dư." Quân Điềm tiến lên, vui cười khéo léo hành lễ.

Cô gái khép lại vạt áo choàng, cúi đầu nhìn lại, "Muội là... muội muội của hoàng hậu, Quân tài nhân phải không."

Quân Điềm mừng rỡ, gật đầu liên tục, "Chính phải."

"Mau đứng dậy," Thi Tiệp Dư vội vàng tiến lên, hai tay đỡ lấy cô gái, "không cần đa lễ, đều là tỷ muội trong nhà, mau ngồi xuống."

Quân Điềm chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng kéo ý cười, ngồi xuống một bên.

"Đào Tâm, ngươi đi pha một ấm trà mới." Thi Tiệp Dư thấy đối phương như có lời muốn nói, mượn cớ bảo Đào Tâm tránh đi.

"Nơi này của nương nương rất thanh tịnh." Quân Điềm nhìn quanh bốn phía, trước mắt mở rộng sáng sủa, không nhịn được tán thưởng.

Thi Tiệp Dư khổ sở cười khẽ, theo tầm mắt của cô gái nhìn lại, "Thanh tịnh, haiz... ta lại ngại nó quá mức thanh tịnh, không có một chút nhân khí."

Quân Điềm thấy nàng ta dung nhan tiều tụy, cô ta muốn nói mấy lần lại thôi, định thử mở miệng dò xét, "Bây giờ, phần lớn người trong cung đều chạy đến Phượng Liễm Cung xun xoe nịnh nọt, muội không muốn tham gia màn náo nhiệt này, lúc nhàn rỗi, vẫn là cảm thấy nơi này của Thi Tiệp Dư hay hơn."

Cô gái giãn mặt ra, nụ cười dịu dàng thanh nhã, khóe miệng điềm tĩnh mừng rỡ cong lên, "Không nghĩ tới, bây giờ mới coi như gặp được một vị tri kỷ."

Quân Điềm lộ vẻ mặt vui mừng, đưa mắt nhìn lại, "Mảnh rừng mai này của nương nương, hình như không giống với lúc trước."

"Trước kia muội từng nhìn thấy rồi?" Sắc mặt Thi Tiệp Dư âm trầm, ánh mắt rũ xuống.

"Có vô tình thấy qua mấy lần, khi đó, hương hoa bốn phía, e là các loại hoa danh quý đầy khắp viện tử trong Ngự hoa viên đều không bì được mùi hương thanh ngát này." Quân Điềm nhìn mặt mà nói chuyện, lại thuận đà bổ sung, "Bây giờ, dường như không trông thấy cảnh tượng ngày đó nữa."

"Ngắm hoa nhìn người, cảnh còn người mất, thật ra thì cũng không có gì khác biệt." Thi Tiệp Dư chậm rãi đứng dậy, gò má cô đơn, khiến người khác xót xa, "Có rảnh rỗi, thì thường xuyên sang đây tâm sự với ta nhé, cùng bầu bạn với nơi an tĩnh này."

Quân Điềm đi theo, cất bước đi đến bên cạnh nàng ta, "Thi Tiệp Dư yên tâm, sau này muội nhất định sẽ đến."

Nhìn dung trang lãnh đạm của cô gái, Quân Điền có hơi thất thần, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta liền cảm thấy, Thi Tiệp Dư này tuyệt đối không nhu nhược yếu đuối như vẻ bề ngoài vậy, lại gần nhìn xem, đôi đồng tử tinh tế ôn hòa kia, giống như đang che giấu thứ gì đó, tràn ngập nguy cơ, khó có thể dự liệu.

Có chút mơ hồ, rồi lại không cam lòng buông tha cơ hội khó khăn lắm mới bắt được này, mấy ngày kế tiếp, Quân Điềm quả nhiên ngày ngày đều đi về phía Cảnh Dạ Cung.

Đứa bé trong bụng Quân Nghi đã tròn tám tháng, chẩn đoán thường ngày, đều là do Phong Phi Duyệt tự mình đưa theo Mạch Thần Lại đi, chuyện giấu đi đứa trẻ vốn lớn hơn một tháng, tuyệt đối không thể bị ngự y trong nội cung phát hiện. Nhìn nàng ấy nâng cái bụng to, Phong Phi Duyệt lúc nào cũng lo lắng, kỳ thực, đứa bé trong bụng đã hơn chín tháng, cách ngày lâm bồn càng lúc càng gần.

"Tỷ tỷ, nếm chút trà hoa này đi." Quân Nghi tự mình rót một chén, đưa đến tay nàng.

Phong Phi Duyệt bảo nàng ấy ngồi xuống bên cạnh mình, bưng chén tử sa lên, đưa đến bên cánh môi, "Quả nhiên rất thơm, ở đâu ra vậy?"

"Lần trước muội xuất cung về nhà, là mẫu thân cho đấy." Quân Nghi đẩy bình trà tới trước mặt nàng, "Đáng tiếc, muội không thể uống nhiều."

Phong Phi Duyệt cười khẽ, lơ đãng, nhấp một hớp, trong miệng tràn đầy hương thơm, "Không phải lo lắng, lúc muội sinh, ta nhất định để Nhị nương vào cung ở bên cạnh muội."

Quân Nghi vui mừng không ngớt, cố nén kích động, "Đa tạ tỷ tỷ."

Phong Phi Duyệt nhấp nhẹ vài hớp, đặt chén trà xuống, "Đừng suy nghĩ nhiều, biết chưa?"

Hốc mắt Quân Nghi ửng đỏ, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, "Nhưng mà..."

"Yên tâm đi, không sao đâu, huynh ấy chỉ là tạm thời không có tin tức, huống hồ hoàng thượng cử năm vạn tinh binh đi theo huynh ấy, bây giờ, muội chăm sóc tốt thân thể của mình mới là quan trọng nhất." Phong Phi Duyệt cầm khăn gấm lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng ấy.

"Thật xin lỗi, lúc nào cũng để tỷ tỷ lao tâm vì muội," Quân Nghi đưa tay nhận lấy khăn gấm, thanh âm khàn khàn, "tỷ thì sao, có còn nôn nghén hay không?"

Phong Phi Duyệt vươn tay áp lên bụng, cười khẽ lắc đầu, "Đỡ hơn nhiều rồi, ăn đồ ăn vào cũng sẽ không nôn ra nữa."

"Vậy thì tốt rồi," Quân Nghi yên tâm, "qua thêm một tháng này thì sẽ không còn nghiêm trọng như vậy nữa."

Hai người trò chuyện một lát, bên ngoài truyền đến âm thanh của Lý Yên, "Nương nương, đến lúc trở về rồi."

Phong Phi Duyệt khẽ chau mày, nhớ tới thuốc giữa thai đắng gắt kia liền không nhịn được buồn nôn, Quân Nghi cũng không giữ nàng, muốn đứng gậy tiễn, lại bị nàng áp ngồi trở lại chỗ cũ.

Đi ra vườn, Lý Yên một đường theo sau, Phong Phi Duyệt thả chậm bước chân, giống như nhàn hạ tản bộ.

"Nương nương, người cười gì vậy?"

Nàng ngưng mắt, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ta có cười sao?"

"Sao lại không chứ, nhất định là đang nghĩ đến chuyện vui gì đó." Lý Yên nhẹ vong khóe miệng, chậm rãi tiến lên trước.

Bàn tay Phong Phi Duyệt đặt trên bụng nhẹ nhàng chuyển động, "Ta đang suy nghĩ, đứa bé hơn một tháng sẽ lớn cỡ chừng nào."

Lý Yên trầm ngâm, Phong Phi Duyệt nhìn vẻ mặt thành thật của cô gái, tiện đà bật cười đi về phía trước, "Trở về thôi."

Khu vườn rộng lớn, có gió lạnh thổi vào, Phong Phi Duyệt nhìn sợi tóc bị thổi tung lên, vừa mới mở bước chân ra, lại cảm thấy từ bụng dưới đột ngột truyền đến một hồi co rút đau đớn, nàng vội vàng đứng vững thân thể, một tay vịn lên vách tường bên cạnh.

"Nương nương..." Lý Yên đằng sau thấy thế, lập tức tiến lên, "Nương nương, người sao vậy?"

Sắc mặt Phong Phi Duyệt thống khổ, trên trán, đã có mồ hôi tinh mịn, bàn tay đặt trên bụng đè ép thật chặt, giữa hai chân, chợt cảm thấy một dòng nước âm ấm, chảy ra...


Chipchip: Có lẽ chương sau sẽ có hơi trễ, các nàng đừng hối chip nhé :)