Chương 135: Lòng Vững Hơn Vàng

Hai tay nắm chặt, Phong Phi Duyệt miệng đắng lưỡi khô, trong lồng ngực, mơ hồ đau nhức.

"Không dám rồi?" Sách Y bật cười khiêu khích, nam nhân, hơn nữa lại là hoàng đế, đối với nàng có sủng hạnh hơn nữa thì đã sao, cô ta cũng không tin, đối diện với dụ hoặc như vậy, hắn vẫn có thể chịu đựng được.

Tiếp xúc mấy lần, lúc Phong Phi Duyệt đối mặt với cô ta, không tức không giận, ngược lại có thể bình tĩnh lãnh đạm, "Có gì mà dám với không dám, chỉ có tin hay là không tin."

"Cô tin sao?"

"Ta chắc chắn!" Thanh âm Phong Phi Duyệt không lớn, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ kiên định, "Cô muốn xem kịch vui, cũng không tránh khỏi có chút ngây thơ."

Sách Y vặn lông mày, đôi môi mím lại một chỗ, cô ta không ngờ rằng, Phong Phi Duyệt sẽ có phản ứng như vậy, "Cô quả nhiên, không giống những người khác."

"Không," Nàng nghe vậy, lại quả quyết lắc đầu, "ta không phải là thánh nhân, đó chỉ là, một phần tin tường giữa ta và chàng mà thôi."

"Hừ!" Sách Y hừ lạnh, "Tin tưởng, đáng bao nhiêu tiền chứ?"

Phong Phi Duyệt nhướn mày, khóe môi cong thành một vòng cung đẹp mắt, "Không đáng tiền, chỉ đáng giá tâm ý của ta."

Sách Y ngạc nhiên, nhất thời, có chút thẹn quá hóa giận, cô ta nhấc chân bước lên, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy trước mắt giống như có ảo ảnh xẹt qua, khoảnh khắc tiếp theo, cả thân thể liền lạnh như băng, mất đi khống chế, "Cô không muốn nhìn, ta lại càng muốn cô nhìn, để xem xem người đàn ông của cô, là đem người khác đè ở dưới thân như thế nào, cái cô gọi là tin tưởng, ta muốn để hắn tự tay phá nát."


Bên trong tẩm điện của hoàng đế.

Từ sau khi Phong Phi Duyệt có thai, tất cả tấu chương lại bắt đầu được đưa về đây, mỗi lần Cô Dạ Kiết đến Phượng Liễm Cung, hai người gần như không nói được mấy câu, liền vội vã chuẩn bị thượng triều.

Bây giờ, bên trong tòa tẩm điện ánh đèn sáng rực, chén nến khổng lồ lách tách vang dội, hoàng đế ngồi ngay ngắn trước bàn, tấu chương trước mặt, chất cao chừng nửa thân người. Hắn chau mày trầm ngâm, cặp đồng tử mang theo màu hổ phách khác hẳn với người thường kia đầy mệt mỏi, may mà, tinh thần vẫn còn dồi dào. Bên cạnh, than củi trong lò sưởi lại được thêm vào lần nữa, chớp mắt, hơi ấm liền bao trùm khắp mọi ngóc ngách.

Lúc Phong Phi Duyệt mở mắt ra, liền nhìn thấy hoàng đế đưa lưng về phía mình, nàng đưa mắt nhìn đi, mình sao lại đi đến tẩm điện của Cô Dạ Kiết. Môi đỏ mọng khẽ mở, nhưng mà một chữ cũng không thốt ra được, Sách Y bên cạnh lộ vẻ mặt đắc ý, đưa ngón trỏ áp lên cánh môi nàng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.

Sau khi tỉnh táo lại mới nhìn thấy rõ, hai người hẳn là đang đứng sau một tấm bình phong khổng lồ, hai mặt được thêu vẽ tinh tế, phảng phất như khoảng cách giữa nàng cùng Cô Dạ Kiết, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, bên ngoài, không nhìn thấy động tĩnh bên trong.

Sách Y vẫn vòng hai tay trước ngực như cũ, hai mắt như ngọn đuốc, căn phòng đầy ánh sáng, khẽ run lên trước mắt Phong Phi Duyệt một cái, đại điện gió thổi không lọt, bỗng nhiên ớn lạnh.

"To gan, ngươi là kẻ nào?" Âm thanh thái giám gác đêm lanh lảnh, ngón tay xếp thành hình hoa lan chỉ về phía cô gái tự ý tiến vào cung kia mà khiển trách.

Trái tim Phong Phi Duyệt đập mạnh lên vài nhịp, bên cạnh, truyền đến tiếng cười khe khẽ của Sách Y, rất khó nghe. Chỉ Huyên thân vận một bộ phục sức dị tộc, trang phục bạo dạn khiến người ta líu lưỡi. Chân trần nối nhau đạp lên thảm lông mềm mại, từng nụ cười từng cái nhíu mày, đều đặc biệt ý vị. Tên thái giám lúc đầu trách cứ kia nhìn đến ngây người, ánh mắt vô hồn, lại hiện rõ lòng tham.

"Lui xuống!" Hoàng đế gác bút trong tay xuống, hướng về phía đám người bên cạnh nói.

Phong Phi Duyệt nhìn thấy toàn bộ cung nhân gác đêm đều lui ra, cô gái kia uyển chuyển tiến lên, trên vòng eo như rắn nước vẽ đầy hoa văn quái dị, dưới khuôn mặt tô một lớp son phấn dày đậm, đợi lại gần nhìn thử, mới biết là Chỉ Huyên. Quần lụa mỏng màu vàng nhạt, bên trong, đồ yếm vải lông đỏ tươi, lúc ẩn lúc hiện. Mỗi một động tác của cô gái, ngay cả bước đi cực kỳ đơn giản, đều tựa như có sức hấp dẫn vô tận, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Cô Dạ Kiết nằm dựa ra sau, hai chân bắt chéo, kéo dài ra trước ghế loan, tay phải lười biếng vung vẫy vài cái, tựa nghiêng vào một bên thành ghế, ánh mắt mê ly, khắc sâu thật sâu, cánh môi chậm rãi kéo ý cười, tà tứ mà cợt nhã. Phong Phi Duyệt nhìn Chỉ Huyên từng bước từng bước tiến lên, chỉ có hai tay đặt trong tay áo là có thể động đậy, nàng nắm chặt nắm đấm, trên khuôn trán trơn bóng rỉ ra mồ hôi tinh mịn.

"Sao vậy, khẩn trương à?" Sách Y tiến tới trước mặt Phong Phi Duyệt, vẻ mặt thích ý.

Nàng liếc mắt một cái, không thèm để ý đến.

Sách Y thờ ơ nhún vai, trong lòng tràn đầy tự tin.

Chỉ Huyên đi lên bậc thềm cẩm thạch, hai chân trần trụi, nhỏ nhắn lóng lánh, bàn tay uyển chuyển không xương quấn lấy hai vai Cô Dạ Kiết, đôi chân trắng nõn cũng theo đó nhảy qua, ngồi lên thắt lưng nam tử.

Đầu gối quỳ trên ghế loan rộng rãi, thân thể thấm hương chầm chậm nhích lên, hai chân dưới làn váy, nhẹ nhàng vuốt ve dưới bụng hắn, động tác trêu chọc châm lửa, không dừng không nghỉ. Ngón tay thon dài của Cô Dạ Kiết rơi vào đầu gối cô ta, thân thể cúi xuống từ từ chống lên, đôi tay, giống như bản sắt nóng cháy, từng tấc từng tấc lướt lên phía trên. Cô gái cắn môi, chóp mũi, có mồ hôi ẩn nhẫn nhỏ giọt xuống, hai tay quấn trên bả vai hắn lúc đầu, bây giờ đã găm chặt vào long bào của hoàng đế, đốt ngón tay, vô lực đến trắng bệch.

Trái tim Phong Phi Duyệt đột ngột co rút, đau đớn mãnh liệt buộc nàng khép chặt hai mắt lại, nơi cổ họng, mơ hồ có mùi vị ngai ngái xông lên, nàng thầm cắn chặt răng ngà, tim, chậm đi vài nhịp.

Cách một tấm bình phong, sau lưng Cô Dạ Kiết cứng ngắc, tuấn nhan đột nhiên nhíu lại, một tay nắm lấy cả thắt lưng cô gái, tay kia đè lại lồng ngực của mình, phần lưng thẳng tắp, bị đè ép xuống.

"Hoàng thượng, người sao vậy?" Chỉ Huyên cả kinh thất sắc, hai tay lau đi mồ hôi rơi vãi trên trán nam tử.

Đôi mắt màu hổ phách của Cô Dạ Kiết, thống khổ vạn phần, cái loại đau đớn xuyên tâm cắn cốt đó, chân thực rõ ràng như vậy, trên eo lưng đầy một nắm tay kia, bàn tay của hắn thình lình siết chặt, kéo cô gái sát lại gần mình hơn, "Nếu như ngươi hầu hạ trẫm chu đáo, trẫm liền không sao cả."

Chỉ Huyên thụ sủng nhược kinh, Cô Dạ Kiết cố nén xuống khó chịu trong lòng, một màn này, lại tái diễn giống hệt như năm đó, bàn tay hắn đặt trên đùi cô gái không nhịn được nắm lại thành quyền, trên gương mặt lãnh khốc hờ hững, có loại cảm xúc không năm bắt được. Theo như lời Sách Y nói, trừ phi không phải là nam nhân bình thường, nếu không, quả thật không người nào có thể cưỡng lại được mị thuật Miêu Cương này, nhưng theo như Phong Phi Duyệt thấy, hoàng đế tựa hồ quá mức bình tĩnh, không thể phân biệt nổi, hắn có bị mê hoặc hay không.

Trên mặt nam tử, mang theo chút ẩn nhẫn kích động, môi mỏng tiến lại gần, chạm nhẹ lên mặt cô gái.

Chỉ Huyên cả kinh, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt dưới hàng mi cong vút đầy ngượng ngập, Cô Dạ Kiết thình lình nắm lấy hai chân cô ta quấn quanh thắt lưng rắn chắc của mình, đứng dậy, sải bước về phía giường rồng bên cạnh.

Phong Phi Duyệt nhìn hai người từng bước tiến tới gần, muốn nhắm mắt lại, nhưng nàng thủy chung không cam lòng, hai bóng ảnh mập mờ quấn lấy nhau trên tấm bình phong thủy mặc khổng lồ, càng tăng thêm vẻ kiều diễm. Tiếng bước chân, trầm ổn như gió, người bên ngoài không hề cảm nhận được, Chỉ Huyên vừa mừng vừa sợ, thanh âm thẹn thùng ái muội, "Hoàng thượng..."

Chỉ nghe 'bụp' một tiếng, hai người lần lượt ngã xuống giường, hai tay Cô Dạ Kiết chống hai bên, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái phía dưới.

Cách một tấm bình phong, Phong Phi Duyệt thấy hai tay cô ta trượt xuống thắt lưng hoàng đế, nhẹ nhàng kéo ra, đai lưng liền theo đó rơi xuống, tảng lớn màu vàng tươi hòa lẫn màu trắng tinh khiết tán ra hai bên, hai tay Chỉ Huyên phủ lên lồng ngực tinh tráng của hắn, đầu ngón tay hướng sang hai bên tìm kiếm, đem bộ y phục rậm rịt trên người kéo xuống.

Phong Phi Duyệt nhìn tấm lưng tráng kiện của nam tử kéo căng thành một đường, từ từ ép xuống dưới. Kiên định lúc đầu của nàng, theo động tác của Cô Dạ Kiết mà lần lượt tan rã, muốn vững vàng nắm lấy một góc, không cam lòng bỏ qua như vậy.

"Ha ha..." Sách Y cười, là sự sung sướng phát ra từ trong đáy lòng, "Ta thích nhất chính là lúc này đây, không phải cô tin tưởng hắn sao, nhìn đi, bắt đầu rồi đấy."

Con ngươi trong trẻo của Phong Phi Duyệt trầm xuống, rồi lại liếc cô ta một cái cực kỳ khinh miệt, cô ta thờ ơ như không, dùng cánh môi mấp máy nói, "Ta cho rằng, cô sẽ rơi nước mắt đấy."

Nàng thản nhiên đối mắt, tầm mắt rũ xuống, vừa vặn nhìn thấy hai người trên giường. Động tác thân mật như vậy, thế mà ở ngay dưới mí mắt của mình, nhất cử, nhất động, hệt như thước phim quay chậm, mỗi một biểu cảm, giống như đang lăng trì nàng.

Sách Y vô cùng hiếu kỳ, rướn nửa người trên ra ngoài, vừa nghiêng đầu hướng về phía nàng nói, "Không muốn nhìn thử một chút sao?"

Hoàng đế cúi người, ngón tay sạch sẽ vạch sợi tóc rơi trên trán cô ta ra, da thịt màu mật ong dán sát lên thân thể mỏng manh của cô gái, Chỉ Huyên không nhịn được, khẽ ngâm nga thành tiếng.

Cô Dạ Kiết nhìn cơ thể như hoa phù dung nở rộ phía dưới, thanh âm, mang theo đè nén không kìm hãm được, "Ngươi là tú nữ à?"

Chỉ Huyên hơi giật mình, tiếp theo ngượng ngùng gật đầu, "Dạ."

"Nữ tử được tuyển tú vào cung, trẫm cũng là lần đầu tiên gặp phải người phóng túng như vậy, ai dạy cho ngươi?" Hoàng đế vùi mặt vào cần cổ Chỉ Huyên, thần sắc có hơi say mê, thanh âm chìm đắm ấm ách.

Trắng trợn như vậy, cô gái thẹn thùng không có chỗ trốn, tầm mắt bị buộc ngước lên cùng hoàng đế giao nhau, "Hoàng thượng, dân nữ chỉ muốn hầu hạ hoàng thượng chu đáo."

Cô Dạ Kiết khẽ nheo đôi mắt tuấn lãng, một tay phủ lên cần cổ trắng nõn mịn màng của cô ta, năm ngón tay nắm chặt rồi buông ra, cảm giác lúc lỏng lúc chặt, khiến khuôn mặt vốn đang ửng đỏ của Chỉ Huyên thoáng chốc liền tái nhợt, hai mắt tụ lại một điểm rơi lên trên mu bàn tay của hoàng đế.

Cô Dạ Kiết đè cánh môi xuống, ở bên tai cô ta nói nhỏ, "Nói trẫm biết, ai dạy ngươi?"

Hai tay Chỉ Huyên muốn kéo tay hoàng đế, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, hơi thở đi vào, càng lúc càng thưa dần, "Hoàng thượng."

Cô Dạ Kiết chạm nhẹ môi mỏng lên khóe miệng cô ta, tầm mắt từ sau tấm bình phong nhìn lại, rất giống như đang thân mật, "Nói trẫm biết."

Nhẹ nhàng, lại không biết là ai đang đầu độc ai, Chỉ Huyên nhìn đôi đồng tử sắc nhọn kia đến mất hồn, hoàng đế buông lỏng tay ra chừng nửa tấc, cô ta khẽ thở dốc, nơi lồng ngực, nhấp nhô bất định.

Cô gái ngửa mặt, con ngươi sáng long lanh tràn đầy mê luyến, ánh mắt dần nặng nề, "Hoàng thượng..." Trên giường, đối thoại của hai người chỉ quấn quýt giữa răng môi, Phong Phi Duyệt cùng Sách Y đứng sau tấm bình phong dĩ nhiên là không nghe thấy.

Cô Dạ Kiết cởi dây lưng trên eo cô ta ra, tua rua xẹt qua ngón tay, để Chỉ Huyên tận mắt thấy y phục của mình bị cởi xuống.

Nụ cười bên khóe miệng Sách Y càng sâu thêm, sắc mặt Phong Phi Duyệt tái nhợt đến gần như trong suốt, cô ta tiến lên trước, ở bên tai nàng nhẹ thổi khí, "Thật ra thì, mị thuật này cũng chẳng có gì cả, đàn ông mà, đều như nhau, một cô gái phóng khoáng ở phương diện kia, có ai không thích chứ?"

Phong Phi Duyệt chẳng nói chẳng rằng, cũng vô lực phản bác.

Nàng đã từng chắc chắn, lồng ngực rộng rãi kia, là của một mình mình, mị thuật, lẽ nào giữa bọn họ đến sinh tử đều đã cùng nhau trải qua cả rồi, còn có thể không vượt qua được một cửa ải gọi là mị thuật sao?

Nàng trầm mặc, cho dù tim nàng lại đau, nhưng cũng chẳng có cách nào cả, khảo nghiệm như vậy, nàng không thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt ghi vào trong lòng, tất nhiên Phong Phi Duyệt hy vọng, hắn sẽ không giống như vậy. Nhưng, vở kịch này của Sách Y, lại khiến nàng không thể không nhìn, không thể không đối mặt.

Chỉ Huyên bị hoàng đế đè ép, không thể cựa quậy, tất cả kỹ xảo mưu mẹo đều không dùng được, chỉ có thể ngước đầu nhìn hắn.

"Trẫm chỉ muốn biết, là ai dạy ngươi?" Cô Dạ Kiết vẫn là câu nói đó, giọng điệu ái muội.

Cô gái nhìn sâu vào đôi mắt kia, chỉ cảm thấy toàn thân hư yếu vô lực, giống như ngã vào một hầm băng lạnh lẽo sâu thăm thẳm, đem nhiệt tình khắp người vừa rồi, dập tắt toàn bộ, "Là..."

Cô ta có chút do dự, mang theo e dè lo sợ, hoàng đế đè người xuống, môi mỏng khẽ hôn lên khóe miệng cô ta, "Nói, trẫm muốn biết."

"Sách Y, cô ta tên Sách Y." Chỉ Huyên mông lung, vẫn còn ở trong mộng cảnh, cô ta nhất thời không phân biệt rõ bản thân mình đã nói hay chưa, chỉ thấy Cô Dạ Kiết hơi khép mắt, trong miệng nhỏ giọng nỉ non, "Sách Y?"

Trong nháy mắt, cẩn cổ bị một bàn tay quấn lấy, hoàng đế dường như nhớ ra điều gì đó, đôi đồng tử màu hổ phách kia, thế nhưng lại hiện lên màu đỏ tươi kinh người, sát khí nổi lên tứ phía, oán hận trong mắt giống như dây leo gắt gao ghìm chặt lấy cô gái không buông, "Hoàng thượng..." Chỉ Huyên kinh sợ không nhẹ, hai mắt trợn lên, cả người bởi vì động tác trên tay hắn mà bị kéo rời khỏi giường, Phong Phi Duyệt nhìn thấy rõ ràng, Sách Y bên cạnh lập tức trợn mắt há mồm, không biết nên có phản ứng như thế nào.

Cô ta tuyệt đối tin tưởng, trên đời này, sẽ không có người đàn ông nào có thể tránh thoát mị thuật này.

"Không..." Âm thanh của Chỉ Huyên bị mắc giữa cổ họng giống như sắp đứt lìa, hai tay cô ta nắm lấy mu bàn tay hoàng đế, trong mắt hiện lên cầu khẩn, "Hoàng thượng, hoàng thượng..."

Phong Phi Duyệt nhìn vào trong mắt, sự tương phản kinh người này, khiến nàng hoảng loạn, Sách Y nắm chặt hai tay, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt với nàng, biểu cảm trên mặt, thất bại mà không cam tâm.

Cô Dạ Kiết cảm thấy trên mu bàn tay truyền đến một hồi đau đớn sắc ngót, hoàn hồn lại, mới biết là bị móng tay của cô gái quẹt qua làm bị thương, cô ta không ngừng giãy giụa tứ chi, vẻ mặt dữ tợn, chỉ còn thiếu một hơi cuối cùng này. Hắn cực kỳ bình tĩnh, buông lỏng gan bàn tay, lạnh mắt nhìn Chỉ Huyên cúi người trên giường, tham lam dùng sức thở dốc.

Hoàng đế vòng cánh tay, rồi lại ngoài dự liệu lôi cô ta vào, ở bên tai cô ta nói nhỏ một câu, "Mị thuật này của ngươi còn chưa đủ trình độ, vừa rồi trẫm không kiềm chế được, suýt chút nữa liền chơi tới rồi."

Chỉ Huyên kinh hãi, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng, đem đầu rủ xuống trước ngực, lẽ nào, hoàng đế này còn có sở thích đặc biệt hay sao?

"Trẫm không muốn làm ngươi bị thương, tối nay, ngươi trở về trước đi." Cô Dạ Kiết mềm giọng, lật mình một cái, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Chỉ Huyên.

Trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, hai tay nhẹ vỗ ngực, sau khi thở gấp mới trấn định lại, thân thể nhẹ nhàng tựa lại gần, "Hoàng thượng..."

Cô Dạ Kiết cũng không mở miệng, thế nhưng ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, dưới đáy mắt, sát khi không đè nén được vụt qua trong thoáng chốc, cô ta ngoan ngoãn im miệng, hai tay tùy tiện cài lại đai lưng bị cởi bỏ, hoàng đế gối một tay ra sau gáy, ánh mắt chiếm lấy thân ảnh cô gái, ý vị sâu xa kéo khóe môi ra.

Chỉ Huyên khẽ mỉm cười, nhất định là mị thuật của mình còn chưa học đến nơi đến chốn, mà hoàng đế đối với chuyện mình tự ý xông vào tẩm điện cũng không truy cứu, như vậy xem ra, cô ta vẫn còn cơ hội.

Xoay người, cô gái lui ra ngoài điện, Sách Y dùng sức buông lỏng hai bàn tay đang nắm thành quyền ra, thanh âm, có chút tức tối run rẩy, "Được, được..."

Toàn thân Phong Phi Duyệt bị kéo căng, ầm ầm sụp đổ, suýt chút suy yếu tê liệt ngã xuống đất.

Sách Y cũng không biết hoàng đế tại sao lại đột ngột dừng tay, lại càng không hiểu, Chỉ Huyên chính mình một tay bồi dưỡng ra sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, mà người đã biến đi mất dạng. Cô ta chống lại ánh mắt Phong Phi Duyệt, thanh âm, cực kỳ phẫn hận, "Cô đừng quá đắc ý."

Nàng không nói ra lời, chỉ có thể mỉm cười đáp lại, trong mắt, lấp lánh đầy kích động, giống như là tuyên chiến, mắt đẹp khẽ nheo lại, thách thức.

Cô Dạ Kiết nằm ngửa ở trên giường, tầm mắt trống trải, Phong Phi Duyệt cúi đầu, vừa đúng hướng về phía ánh mắt hắn. Chính mình nên tin chắc, trong mắt của hắn, có trấn tĩnh thấu triệt hơn bất kỳ ai khác, không nhuốm chút dục vọng nào. Sách Y tự động rời đi, giữa hai người, chỉ cách một tấm bình phong, Phong Phi Duyệt từ thâm tâm giãn mặt ra, trong mắt chua xót khó nhịn, có loại kích động muốn khóc, tấm bình phong này, cũng không kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, ngược lại, càng như tiến gần thêm một bước.

Nam tử đứng dậy, tiện tay buộc lại một bên áo bị rơi ra, không để ý đến mớ hỗn độn trên giường, cũng không để ý đến đống tấu chương còn chưa phê duyệt trên bàn, bước nhanh đi ra ngoài.

Phong Phi Duyệt đứng đó một lát, tứ chi khôi phục lại như cũ, nàng mặc kệ toàn thân đau nhức mỏi nhừ, vội vàng chạy về hướng Phượng Liễm Cung.

Chưa bao giờ khẩn trương nôn nóng như vậy, tiếng bước chân giẫm lên hành lang trống trải, bí bách như lửa đốt, bám theo ngay phía sau.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương..."

Phong Phi Duyệt không chớp mắt, đám đông bị nhất nhất bỏ lại đằng sau, bên trong tẩm điện khổng lồ, nàng chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu vàng, lo lắng đi tới đi lui trong điện. Nhấc làn váy lên, nàng chạy như bay, Lý Yên sau lưng một đường kêu lên, "Nương nương, cẩn thận thân thể của người." Cái gì nàng cũng không nghe thấy, tiếng gió, gào thét lướt qua bên tai, hoàng đế nghe thấy động tĩnh sau lưng, thân thể vừa mới quay lại, liền bị nàng nhào vào trong ngực.

Lý Yên thở hổn ha hổn hển, lúc xông tới thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái khẽ lau mồ hôi, xoay người khép cửa điện lại.

"Duyệt Nhi, trẫm có chuyện muốn nói với nàng..."

Phong Phi Duyệt mở to miệng hít thở, lồng ngực bởi vì áp lực đột ngột đè tới mà đau đớn không thôi, Cô Dạ Kiết không che giấu được kích động trong lời nói, hai tay hắn nâng gò má nàng lên, trán tựa trán, "Ta tìm được rồi."

"Tìm được cái gì?" Phong Phi Duyệt không hiểu, chống lại ánh mắt của hắn.

"Mị thuật Miêu Cương lại xuất hiện, trẫm chỉ biết, cô gái kia tên là Sách Y, lại không biết cô ta ẩn thân ở đâu, xem ra, chuyện này không thoát khỏi liên can với hai mụ già kia." Cô Dạ Kiết kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, trên cần cổ, còn lưu lại dấu son môi đỏ tươi.

Phong Phi Duyệt mặt không đổi sắc, cầm khăn gấm lên lau đi vết đỏ hồng ấy, Cô Dạ Kiết kéo tay nàng qua, vừa nhìn một cái, lập tức biến sắc, "Ta..."

Có chút chột dạ, lại càng không biết nên giải thích như thế nào, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.

Phong Phi Duyệt đứng dậy pha một ấm trà, bàn tay bị hắn kéo qua, hai tay Cô Dạ Kiết vòng quanh thắt lưng nàng, gương mặt tuấn tú dán lên bụng.

"Trẫm không chỉ là một hoàng đế, còn là một phụ thân, một trượng phu." Hắn đột nhiên mở miệng nói như vậy, "Nữ nhân của ta mang thai, đó là con của ta..." Ngữ khí hắn cao ngạo tự hào, mang theo sủng nịnh cả đời, "Cám dỗ, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, trách nhiệm trên vai trẫm chính là cả đời này, Duyệt Nhi, trẫm sợ, người bên cạnh trẫm trừ nàng ra, không có ai nằm dưới được nữa rồi."

Phong Phi Duyệt hít thở không thông, hô hấp, một hồi lâu không lên xuống gì được.

"Đó không chỉ là trách nhiệm, nàng hiểu không?" Cô Dạ Kiết ngẩng đầu lên, trong mắt, hàm chứa một loại khẩn trương khó lòng mở miệng, Phong Phi Duyệt cố ý tùy hứng, lắc đầu nói, "Thiếp không hiểu."

Hoàng đế muốn nói lại thôi, hai tay giữ sau thắt lưng nàng, chưa bao giờ khẩn trương như vậy, "Trách nhiệm đối với nàng, nàng... biết từ đâu mà đến không?"

Phong Phi Duyệt lại lắc đầu lần nữa, khẽ cắn môi, hai tay đặt trên đầu vai hắn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

"Là, yêu..."

Yêu...

Hắn nói khó khăn như vậy, rơi vào trong lòng, lại càng nặng nề như vậy.

"Một nam nhân, thời điểm không thể phạm sai lầm nhất, chính là khi nữ nhân của mình mang thai đứa con của mình..."

Phong Phi Duyệt thấy buồn cười, trong nụ cười vui mừng này, còn mang theo nước mắt vừa đắng vừa ngọt, quanh co trong hốc mắt, tràn đầy, nhưng không rơi ra ngoài.