Từ An Điện
Hoa hải đường nở rộ, có phần e thẹn mà lại âm thầm chờ đợi buông thả, cũng có hoa nở ngàn vạn đóa, cung nhân đang yên lặng tu sửa cành lá, cởi bỏ cái lạnh lẽo của mùa đông, âm thanh cây cối ở trong đình viện, có thanh có trầm, tranh nhau khuất phục.
Bên trong nội điện, Đông thái hậu đưa hai tay che mặt, ấn nhẹ vài cái, lộ ra gương mặt mệt mỏi thiếu ngủ.
"Nhìn sắc mặt này, Đông thái hậu buổi tối ngủ không an giấc đúng chứ?" Sách Y nhẹ giọng cười nói, thân thể mảnh mai nằm tựa nghiêng lên thành ghế, hai chân vén lên, lười biếng mà bất tuân.
Bị một câu nói trúng, hai tay bà ta xoa xoa lên giữa mi tâm, "Tỷ tỷ, muội lại mơ thấy Minh Nhi rồi."
Tây thái hậu liếc bà ta một cái, bàn tay mang chỉ sáo dài nhọn, lanh lảnh mà sắc bén, "Muội chỉ là tự mình dọa mình mà thôi."
"Không phải..." Đông thái hậu than nhẹ, lắc đầu một cái, "Thường ngày có nó ở bên cạnh, muội cũng quen rồi."
"Đáng tiếc, Minh Nhi nó cũng không nghe lời." Tây thái hậu chung quy cũng cảm thấy tiếc nuối, nếu không phải bị ép buộc, bà ta có thể an an toàn toàn ngồi ở vị trí thái hậu này, tiểu công chúa bị hại, may mà trước đó bà ta đã an bài thỏa đáng, bằng không, bị Minh hoàng quý phi cắn ngược lại một nhát, mình sợ là đã sớm không chống đỡ nổi, bị hoàng đế bắt được yếu điểm rồi.
Sách Y ngậm cười, mấy ngày nay cô ta đã sớm nghe thấy, Minh hoàng quý phi bị sát hại ngay giữa triều đình, tiểu hoàng tử thân nhận ngàn vạn sủng ái trúng kia, lại không phải là cốt nhục ruột thịt của hoàng đế, thuốc giải hoa cổ nguyền rủa hoàng hậu, lại được tìm thấy bên trong nội điện của nàng ta, bất kỳ tội trạng nào, cũng có thể đẩy nàng ta vào vạn kiếp bất phục.
"Thật đúng là càng ngày càng loạn." Ngón tay mảnh khảnh lướt qua đuôi lông mày, Sách Y nheo đôi mắt đen như mực, đột nhiên lại cảm thấy phấn khích, vốn dĩ, cô ta cho rằng Minh hoàng quý phi sẽ không dễ dàng để yên như vậy như vậy, nếu thế, vở kịch này liền xứng đáng gọi là cực kỳ ngoạn mục.
"Nghe nói, Minh Nhi vậy mà biết yêu thuật." Đông thái hậu hạ người xuống, đứng ngồi không yên, "Theo lời thị vệ khi đó báo lại, lúc Minh Nhi chết, đến cả giữa khe ngón tay cũng đều là máu."
"Được rồi!" Tây thái hậu gầm lên một tiếng kinh sợ, Đông thái hậu nghe vậy, lập tức im bặt rụt người lại.
"Lời đồn đãi bậy bạ bên ngoài, muội chưa gì đã tin rồi!"
"Không, những lời Đông thái hậu nói, mỗi câu đều là thật." Sách Y nhân cơ hội, chen vào một câu.
"Có ý gì?"
"Minh hoàng quý phi thật sự biết yêu thuật, lúc trước, hoàng hậu vốn không phải ngã bệnh, mà là trúng một loại hoa cổ bắt nguồn từ Miêu Cương ta, hoa cổ này, không tổn hại đến tính mạng, nhưng lại tàn phá tinh thần người ta ở trong giấc mộng đến kiệt quệ. Thái hậu hai cung có lẽ không biết, trước khi nó vào cung, hai người chúng ta đã sớm liên hệ sâu xa, yêu thuật từ trong miệng người ngoài truyền tai nhau, cũng chính là ta đích thân truyền thụ cho nó." Sách Y đứng dậy, chân ngọc giẫm lên thảm lông, khoan thai tự nhiên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Tây thái hậu lạnh mặt xuống, "Tại sao cô không nói sớm?"
"Bây giờ, ta chỉ nhận lệnh dạy mị thuật cho Chỉ Huyên tiểu chủ, về phần những chuyện khác, thái hậu người hình như không nên quản nhiều như vậy." Sách Y không chút nhân nhượng, "Minh hoàng quý phi chết thảm, đó hoàn toàn là do một tay hoàng hậu gây nên, bây giờ đã qua thời gian mười ngày, người muốn khi nào động thủ?"
Tây thái hậu ngẫm nghĩ, tiếp đó, ngẩng đầu lên, "Cô có nắm chắc không?"
"A..." Sách Y cười khẽ, không chút che giấu vẻ kinh thường dâng lên trong mắt, "Thái hậu không tin?"
"Không phải là không tin," Tây thái hậu khẽ gõ chỉ sáo lanh lảnh lên mặt bàn, "bây giờ, hoàng đế vì chuyện tiểu công chúa, tự nhiên đối với bổn cung sẽ hận thấu xương, lại cộng thêm tất cả đề phòng, bổn cung chỉ sợ, lúc này vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất."
Sách Y khẽ nhăn đầu mày, giãn mặt ra, tua rua bên thắt lưng rủ xuống theo động tác xoay tròn của cô ta, nghiêng một vòng cúi thấp người xuống, "Vậy được, tất cả nghe theo sắp xếp của thái hậu."
"Nếu cô là sư phụ của Minh Nhi, hoa cổ này, có cách nào hạ thêm một lần nữa không?"
"Tất nhiên có thể."
Tây thái hậu mừng rỡ, bà ta không tin, lần này Phong Phi Duyệt còn có thể may mắn như vậy, Sách Y biết rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, lại quả quyết cự tuyệt, "Cùng một loại chuyện, nếu người khác đã làm qua rồi, ta sẽ không làm lại."
Sắc mặt cứng đờ, Tây thái hậu bị đáp trả đến tức giận không thể phát tiết, Sách Y nhấp một hớp trà, khẽ mỉm cười, "Ta lấy một phần bạc của người, tất nhiên chỉ làm cho người một chuyện."
"Vậy thì dễ thôi, bổn cung tăng thêm gấp đôi cho cô." Hai mắt Tây thái hậu đột ngột lóe sáng, lại thấy cô gái phẩy tay một cái, vòng bạc trên cổ tay leng keng vang dội, "Người đừng quên, năm đó ta đã đặt ra một quy tắc, luận sự, ta không bao giờ tiếp nhận hai công việc cùng một lúc."
Trà cũng uống xong rồi, lời cũng đã nói hết rồi, cô gái không để ý đến thái hậu hai cung đang ẩn nhẫn tức giận, bật cười thoải mái, sau đó đi thẳng ra khỏi Từ An Điện.
"Tỷ tỷ chớ nên tức giận, tính tình của Sách Y, năm đó chúng ta cũng đã biết rõ rồi." Đông thái hậu nhỏ giọng an ủi, người này cũng thật là, nhiều năm không gặp, bây giờ hai người bọn họ đã là quý vi thái hậu, cô ta chẳng những không có lễ nghi quy củ nên có, còn chống đối đủ điều, không nể nang một phần mặt mũi nào.
Sách Y đi ra Từ An Điện, vốn định trở về trước, cô ta đưa mắt nhìn đi, ánh trăng sáng tỏ treo trên cao, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hướng về phía ngược lại đi tới.
Phong Phi Duyệt sau khi uống thuốc giải Mạch Thần Lại đã điều chế, tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể đã khôi phục lại như cũ.
Mấy ngày liên tiếp, hoàng đế đêm nào cũng ở lại Kim Loan Điện, nàng mơ hồ cảm thấy, tiền tuyến nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, Quân Nghi có hỏi thăm vài ba lần, theo như trinh thám của Quân gia truyền báo, nói là từ khi Quân Ẩn xuất chiến đến giờ, một chút tin tức cũng không có.
Vừa mới nằm xuống, liền thấy bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân cực kỳ nhỏ, Phong Phi Duyệt nín thở ngưng thần, nhìn thấy Sách Y đi vào.
Nàng khẽ mở miệng, không biết lời nói dối này, có nên tiếp tục hay không.
"Cô rốt cuộc là ai?" Nào ngờ, cô ta lớn tiếng dọa người.
Toàn thân Phong Phi Duyệt đầy phòng bị, choàng thêm chiếc áo ngủ giắt trên kệ, "Có ý gì?"
"Cô không phải là Quân Duyệt!" Sách Y khẳng định chắc chắn, cô ta từng bước từng bước tiến lên, hai mắt chỉ chăm chú dán chặt vào gương mặt trước người này, "Dung mạo của các người quả thật rất giống nhau, gần như không có ai có thể phân biệt được, nhưng mà, thứ Quân Duyệt có, cô lại không có."
Phong Phi Duyệt nhíu mày, cô gái nhếch môi cười khẽ, lui ra khoảng cách vài ba bước, sau đó khoanh hai tay trước ngực, "Quân Duyệt là đồ đệ của ta, ta hiểu nó rõ hơn cô."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Phong Phi Duyệt cũng không hề tỏ ra chột dạ, khoảng thời gian ở lại Quân gia kia, ngay cả Quân tướng gia cùng Đại phu nhân cũng không phát giác ra được, mà Sách Y, cũng chỉ là sư phụ của Quân Duyệt mà thôi.
"Còn nhớ những gì chúng ta đã nói lần trước không?" Sách Y xoay tầm mắt đi chỗ khác, ánh mắt rơi lên chiếc giường phượng rộng rãi chỉnh tề kia, " 'Ngươi cùng Minh hoàng quý phi đều là đồ đệ của ta', không sai, nhưng mà ta cũng có nói dối một chuyện, ta nói, 'ngươi nên biết nó là sư muội của ngươi, thuốc giải này, đại khái có thể đường đường chính chính đến đòi nó'," Sách Y xoay người, lần nữa nhìn vào mắt nàng, "Quân Duyệt thật sự, cũng giống như nó, đều không biết thân phận của đối phương, nhưng mà cô, lại gián tiếp thừa nhận, cô muốn moi ra sự thật từ miệng ta, nếu đã vậy, ta cũng giống như cô mong muốn..."
Đáy mắt Phong Phi Duyệt trầm xuống, suy nghĩ, có chút hỗn loạn, "Minh hoàng quý phi cũng là đồ đệ của ngươi, làm như vậy, đối với ngươi cũng không có gì tốt."
"Cô nói không sai," Sách Y vỗ nhẹ hai tay, "biết tại sao không?"
Thấy nàng không nói lời nào, cô gái bật cười tự mình tiến đến gần vài bước, "Bởi vì nó đã không nghe lời nữa, nó lại còn nói, nó đã yêu rồi, đồ đệ không có tiền đồ như vậy, ta sẽ không cần."
Phong Phi Duyệt chưa từng nghe qua lý do nào hoang đường như vậy, từ đầu đến cuối, không có chỗ nào không lộ ra lãnh ý thấy xương, "Thân phận của cô ta, là ngươi cố ý tiết lộ?"
"Nếu không, cô cho rằng là thế nào?" Sách Y hất mặt đầy kiêu ngạo, khóe miệng, theo thói quen nhếch lên đầy châm chọc, "Chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, nó không chơi nổi, cũng chỉ có thể bị loại bỏ, bây giờ, một bên bị loại, trên bàn cờ này, cũng chỉ còn cô và thái hậu hai cung."
Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy khó tin, kẻ thật sự đứng ở đằng sau thao túng, thì ra, cũng không chỉ có thái hậu hai cung.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lần này, đổi lại là Phong Phi Duyệt hỏi.
"Cô cho rằng ta sẽ ngu ngốc mà nói cho cô biết như vậy," Sách Y dò xét bốn phía, "chỉ có điều, cô ngược lại nên cám ơn ta, nếu không phải là cố ý tiết lộ, e rằng, cô bây giờ vẫn còn bị ác mộng giày vò, ngày đêm khó yên."
Phong Phi Duyệt chẳng nói chẳng rằng, đối với Sách Y, lại càng thêm cảnh giác, cô gái như vậy, ngược lại càng khiến người ta khó đối phó hơn, cô ta không có mục đích rõ ràng, lại càng hành sự không theo lẽ thường, thật khiến người ta phải đau đầu.
Cảnh Dạ Cung.
Phong Phi Duyệt vừa mới bước vào một chân, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình, khắp cả vườn, hoa cỏ danh quý được trồng lên, vì không được chăm sóc cẩn thận mà đã chết hơn phân nửa, cỏ dạ bắt đầu mọc lan ra ngoài, từ xa nhìn lại, khiến cả Cảnh Dạ Cung càng thêm tiêu điều thê lương. Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy nàng đến đây, vội vàng tiến lên hành lễ, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
"Ở đây sao lại hoang tàn đến mức này?"
"Bẩm nương nương, từ sau khi hoàng thượng hủy đi mảnh rừng mai kia, Thi Tiệp Dư liền không cho phép bất kỳ ai đến đây chăm sóc nữa, mới chỉ qua một thời gian ngắn, hoa cỏ trong vườn này đã chết hơn phân nửa rồi ạ." Nha hoàn không khỏi tiếc hận, lúc nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.
Phong Phi Duyệt phóng mắt nhìn đi, vẻ mặt Lý Yên bên cạnh cũng đầy thương tiếc, "Thân thể Thi Tiệp Dư gần đây có ổn không?"
Nha hoàn nghe nói, mắt đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Bẩm nương nương, rất không ổn."
"Thuốc lúc trước, vẫn còn đang dùng chứ?"
"Dạ, một ngày cũng không dám bỏ, nhưng thân thể Thi Tiệp Dư vẫn chưa có chuyển biến tốt."
Rõ ràng, là do loại thuốc hổ lang hung mãnh này, mới là căn nguyên khiến thân thể Thi Tiệp Dư suy yếu, cứ tiếp tục như vậy, e là đến mạng cũng sẽ không giữ được.
Phong Phi Duyệt đi vào trong điện, Đào Tâm đang bưng một chén thuốc đút cho Thi Tiệp Dư uống, người vẫn chưa nằm xuống, sắc mặt nàng ta ngưng trọng, liền muốn đứng dậy hành lễ.
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương..."
"Không cần đa lễ." Phong Phi Duyệt tiến lên, nhận lấy chén thuốc từ trong tay Đào Tâm, "là thuốc có ba phần độc, bệnh này của Thi Tiệp Dư, nên ra ngoài đi lại nhiều một chút."
Cô gái ngồi nửa người trên dậy, tựa lên cột giường, khăn gấm sợi tơ ở trong tay, lau đi nước thuốc lưu lại bên khóe miệng, "Thần thiếp đã quen rồi, bên ngoài rộng lớn như vậy, không đi được mấy bước, chỉ sợ chính mình sẽ lạc mất."
Phong Phi Duyệt đứng trước giường, thấy sắc mặt nàng ta càng phát ra gầy yếu, đã không còn phần thông tuệ như lần đầu tiên gặp gỡ kia nữa, tâm khảm, mềm đi mấy phần, nếu Thi Tiệp Dư này thật sự giống như tính tình bên ngoài của nàng ta, không tranh, không đoạt, tất cả đều chỉ là mình suy đoán mà nói, đối với nàng ta không khỏi cảm thấy bất công.
Không ở lại lâu, lúc đi ra khỏi Cảnh Dạ Cung, thần sắc Phong Phi Duyệt nặng nề, Lý Yên bên cạnh định mở miệng mấy lần, cuối cùng tầm mắt chạm đến sắc mặt của nàng, liền lựa chọn im lặng không nói.
"Lý Yên," Phong Phi Duyệt đi tới trước khu vườn, cô gái vội vàng tiến lên, "Nương nương có gì phân phó?"
"Ngươi thay bổn cung đi làm một chuyện," Môi trái tim kề đến gần bên tai Lý Yên, Phong Phi Duyệt nhẹ giọng nói nhỏ. Chỉ thấy, Lý Yên thi thoảng gật đầu, chân mày tối tăm bị xua đi, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Dạ, nương nương."
Phong Phi Duyệt nhẹ cong khóe miệng, đưa mắt nhìn đi, Lý Yên cho rằng, nút thắt không cởi bỏ được trong lòng Thi Tiệp Dư, nằm trên chính mảnh rừng mai này, mà lại không hiểu rằng, không chỉ có như thế. Cô Dạ Kiết mấy ngày liên tục bận rộn quốc sự, lúc trước, Minh hoàng quý phi nói rất đúng, hoa nguyền rủa của nàng không liên quan gì đến Thi Tiệp Dư, hoàng đế bây giờ vướng bận triều sự, một khi rảnh rỗi bình tĩnh trở lại, chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng, ngàn vạn tự trách.
Lý Yên tâm tư đơn thuần, chỉ nghĩ đến một mặt này, lại không biết, Phong Phi Duyệt làm như vậy, cũng có tính toán của riêng mình.
Giống như nàng suy tính, hoàng đế xử lý xong việc triều chính, thân thể và tâm trí đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đi ra đại điện chưa được mấy bước, liền trông thấy một gốc mai giữa vườn đang hừng hực nở rộ, màu sắc tịnh nhã, cực kỳ đẹp mắt.
Thế nhưng, dường như thiếu đi một loại hương vị, hắn đứng thẳng người, dương quang giữa hai đầu mày dần trở nên âm u, trong lòng chợt dâng lên một chút rung động, xoay người, đi về phía bên kia.
Vừa mới bước vào, liền thấy trong Cảnh Dạ Cung có rất nhiều người ra ra vào vào, đá thạch anh trải dọc hành lang, điểm xuyết đầy hoa mai đang nở rộ, ngoài điện, Lý Yên canh giữ trước cửa, hai mắt không ngừng đảo quanh nhìn vào bên trong. Cô Dạ Kiết đi lên trước, tầm mắt cô gái lướt qua, tròng mắt bị màu vàng tươi lấn át, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
"Đang làm gì vậy?"
"Bẩm hoàng thượng, Cảnh Dạ Cung bây giờ bị khô héo hết nửa bên vườn, hoàng hậu nương nương nói hồng mai ở tây viện tươi tốt, đặc biệt phân phó nô tỳ mời quản sự, dời một ít sang đây trồng." Lý Yên rũ đầu xuống trước ngực, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
"Nương nương đâu rồi?" Cô Dạ Kiết nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Phong Phi Duyệt đâu.
"Hoàng hậu nương nương lại nôn nghén, đã trở về Phượng Liễm Cung nghỉ ngơi rồi ạ."
Hoàng đế như có điều suy nghĩ gật đầu, vạt áo tung bay, người đã bước vào trong Cảnh Dạ Cung.
"Đào Tâm, bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?" Thi Tiệp Dư khoác thêm áo choàng, Đào Tâm mới quét dọn xong, vừa lau sạch hai tay, còn chưa kịp đáp lời, đã thấy nàng ta vươn tay đẩy cửa sổ ra.
Khắp vườn đều đang bận rộn, khiến Thi Tiệp Dư choáng ngợp, tầm mắt theo đó nhìn lại, liền trông thấy Cô Dạ Kiết đã đi vào rồi.
Tiện tay gảy mái tóc rơi trên đầu vai xuống, Thi Tiệp Dư mạnh mẽ áp chế rung động trong lòng, thần sắc bình thản tiến lên đón.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Cô Dạ Kiết đỡ nàng ta, để nàng ta ngồi xuống bên cạnh.
Bên ngoài, thỉnh thoảng lại có thân ảnh bận rộn vội vàng lướt qua tầm mắt, Thi Tiệp Dư hy vọng hoàng đế có thể mở miệng nói gì đó, Minh hoàng quý phi đã cúi đầu nhận tội, ít nhất, chứng minh mình từ trước đên nay vẫn luôn trong sạch. Hai đại thế lực Quân gia cùng thái hậu tranh đấu lẫn nhau, nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, hết lần này đến lần khác lại cuốn theo cả mình vào trong đó.
"Thân thể vẫn suy nhược như vậy, hôm nào, trẫm bảo Mạch y sư điều dưỡng cho nàng lần nữa." Cô Dạ Kiết đưa mắt nhìn nửa bên dung nhan tái nhợt của nàng ta, nói ra những lời này rồi, lại cảm thấy có chút vô lực, cảm giác như chẳng còn lời nào để nói nữa.
Thi Tiệp Dư ngước mắt, muốn nhìn sâu vào đáy mắt hắn, nhưng nào ngờ, tầm mắt nam tử đã dời đi, rơi vào một chỗ khác.
Từ khi nào, trong mắt hoàng đế, mình đã thành một hình bóng vội vàng thoáng qua, sự quan tâm chăm sóc trước kia, giống như đám mây lướt ngang, thời gian mới trôi qua ít lâu, vậy mà chỉ còn dư lại hồi ức?
Giống như rượu độc, ai có thể ghi nhớ chân thiết, người đó mới có thể bị tổn thương sâu đậm.
"Hoàng thượng..." Trầm mặc hồi lâu, Thi Tiệp Dư thử mở lời.
Hoàng đế suy nghĩ có chút xuất thần, cho đến khi nàng ta gọi lần thứ hai mới phản ứng lại, "Sao vậy?"
"Thần thiếp muốn hỏi, hoa cổ của nương nương đã đỡ chưa?"
Giữa cánh mũi Cô Dạ Kiết vương vấn hương thơm thanh nhã, hắn gật đầu, khóe môi mãn nguyện nhẹ cong lên, "Không có gì đáng ngại." Nhu hòa thoáng hiện lên giữa hai đầu mày, khiến Thi Tiệp Dư có hơi thất thần, không giống, đã không giống nữa rồi...
Lúc nàng ta thân trúng hoa cổ, hoàng đế nổi cơn đại nộ, tất cả mọi người đều biết, nhưng mà, tình cảm ẩn chứa trong đó lại khác nhau.
Thi Tiệp Dư khó lòng đối mặt, suy đoán nàng ta sợ nhất, đang từng chút từng chút, được chứng thực trong đáy mắt mình, Cô Dạ Kiết nghĩ tới chuyện Phong Phi Duyệt lại nôn nghén, lập tức không yên lòng. Ốm nghén này, thật sự giày vò như vậy, đến cả Mạch Thần Lại xưng danh thần y cũng không có cách nào khác.
Hai mắt, nhìn theo ra bên ngoài, nàng nhất định là nghĩ thấy hắn đau lòng một mảnh rừng mai này, cho nên sai người, lần nữa trồng lại trong Cảnh Dạ Cung, nghe giọng điệu của cung nhân làm vườn, hoa mai này là lấy danh nghĩa của hắn mà đưa tới đây.
Môi mỏng cười khẽ, Duyệt Nhi của hắn... luôn biết suy tính cho hắn.
Không biết là lần thứ mấy, Cô Dạ Kiết đều cười thầm một mình như vậy, Thi Tiệp Dư nhìn thấy trong mắt, đau ở trong lòng. Loại cảm giác này, so với lúc nàng ta bị bệnh tật quấn thân, còn đau hơn gấp trăm nghìn lần.
Ngồi một lát, hoàng đế tùy ý dặn dò mấy câu, liền đứng dậy đi ra ngoài, Thi Tiệp Dư một đường đuổi theo bóng dáng của hắn, chỉ thấy, bước chân hắn dồn dập, Lý Yên canh giữ ngoài điện hành lễ, sau đó liền đi theo.
Khoảng cách một cái xoay người, phảng phất như cách cả một ngọn núi, nàng ta đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hắn từng bước từng bước rời xa, mà mình, lại đưa tay chịu trói.
Chuyện tiểu công chúa, từ từ bị lãng quên, đứa bé bị đánh tráo đưa vào cung kia được Phong Phi Duyệt sai người đưa ra ngoài, nếu sinh ra đã mang bệnh, sống hay chết, cũng nên trở lại nơi thuộc về nó.
Hoàng đế sau khi biết được cũng không trách tội, thể xác và tinh thần mệt mỏi, cũng không muốn truy cứu nữa.
Trong cung, tựa hồ đã an tĩnh trở lại, chỉ là không biết, cái gọi là 'tĩnh lặng như nước' này, kỳ thực, ẩn sâu phía dưới là sóng ngầm mãnh liệt.
Thái hậu hai cung không thể chờ đợi, lúc gặp lại Chỉ Huyên, quả thật thay da đổi thịt, uyển chuyển dụ hoặc, rõ ràng là một báu vật nhân gian.
"Khi nào thì động thủ?'
Sách Y không nhanh không chậm, "Chính ngay tối nay, vào lúc trăng tròn khuyết dần."
Trò đùa vui như vậy, người không thể thiếu nhất, đương nhiên là cô ta.
Phong Phi Duyệt cho tất cả hạ nhân lui xuống, nàng vừa mới đi về phía giường phượng, liền thấy Sách Y chậm rãi tiến đến.
"Có một vở kịch hay, muốn xem không?" Tư thái kiêu ngạo, cô ta tựa nghiêng lên trên giá sách.
Phong Phi Duyệt cũng không để ý tới, hai tay kéo chăn gấm ra.
"Cô cũng không muốn nhìn thử xem, đế vương này đối với cô có mấy phần thật lòng?" Đầu mày khinh bạc, nụ cười, có chứa phá hoại ác ý.
Phong Phi Duyệt thả tóc xuống, "Hoàng thượng đối với ta như thế nào, trong lòng ta biết rõ."
"Có lòng tin như vậy?" Sách Y đứng dậy, tiến lên mấy bước liền, "Bây giờ cô đang có thai, hoàng đế thân là cửu ngũ chí tôn, nam nhân bình thường, sao có thể nhẫn nại được?"
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Phong Phi Duyệt ngừng động tác trong tay, sắc mặt lạnh dần.
"Đi theo ta, vừa ra khỏi Đông Cung, cô liền có hứng thú ngay thôi?"
Truyện càng lúc càng gay cấn, chip càng lúc càng bận, phải làm thế nồ đây :v