Phong Phi Duyệt lui lại một bước, xem ra, Quân Duyệt này quả nhiên là đồ đệ của Sách Y.
Minh hoàng quý phi muốn tiến lên trước, "Quân Duyệt, lẽ nào ngươi đã trở nên ngu ngốc rồi, đế vương sao có thể có chân tình, ta sai rồi, ta nên khoanh tay đứng nhìn, nhìn ngươi thất thế, sau đó... nhìn ngươi giống hệt như ta, ha ha ha..."
Cô Dạ Kiết lạnh mắt liếc nhìn, xoay đầu, nói với Phong Phi Duyệt, "Trẫm muốn gặp bà đỡ đó."
Một chân, đã bước ra ngoài, Phong Phi Duyệt vội vàng đi theo, đồng thời, phái người truyền tin đến Quân phủ, bảo Quân tướng gia áp giải hai người phụ nữ kia vào cung.
Đại điện trang trọng uy nghiêm, hoàng đế ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, Phong Phi Duyệt giao đứa bé vào trong tay một ma ma, dưới điện, Minh hoàng quý phi cùng hai người phụ nữ đang quỳ đó.
Thái hậu hai cung cũng được mời tới, vừa mới bước vào đại điện, Đông thái hậu liền giật mình sững sốt, hai người phụ nữ ngẩng đầu lên, vội vàng đối mắt, rồi lập tức cúi thấp đầu xuống, "Không biết hoàng đế mời bổn cung đến đây, là vì chuyện gì?"
Tây thái hậu nhìn quanh bốn phía, kỳ thực vừa liếc qua đã hiểu rõ sự tình.
Sắc mặt bà ta bình thản, không hổ là người phụ nữ thủ đoạn hiểm độc thị huyết năm nào. Thần sắc hoàng đế đầy hung ác, nộ khí bị ẩn nhẫn đè nén trong lồng ngực, không có cách nào phóng thích, "Người đâu, ban tọa."
Minh hoàng quý phi nhìn hai vị thái hậu tiến lên, cũng không biểu hiện ra kinh ngạc hay vui mừng quá đặc biệt, từ trên thần sắc của bọn họ liền có thể đoán ra được, đối với bọn họ mà nói, nàng ta đã là quân cờ không còn tác dụng, lần này bị ruồng bỏ, cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Phong Phi Duyệt ngồi bên cạnh hoàng đế, nhìn hai người phụ nữ gần như là phủ phục dưới mặt đất, ngược lại, đối diện với hai người thần thái bình thản trên điện, "Thái hậu, bà đỡ này, có phải đích thân người lựa chọn đến không?"
Tây thái hậu liếc người phụ nữ kia một cái, "Chính phải, sao vậy, hoàng hậu rốt cuộc muốn hỏi gì?"
"Nhi thần không dám." Tất nhiên Phong Phi Duyệt biết chuyện này không thoát khỏi can hệ với thái hậu hai cung, nhưng muốn nắm lấy điểm yếu của bọn họ, quá khó khăn, "Nhi thần chỉ là muốn hỏi, đứa bé Minh hoàng quý phi hạ sinh ngày đó, là một hoàng tử, hay là một công chúa?"
Tây thái hậu cười khẽ, vẻ mặt mang theo trào phúng liếc nhìn đứa bé trong tay ma ma, "Tất nhiên là một vị hoàng tử."
Thân thể Cô Dạ Kiết đang tựa lên thành ghế chầm chậm hướng về phía trước, cặp mắt, hệt như dã thú chiếm lấy thân ảnh run lẩy bẩy của bà đỡ không buông, "Ngươi nói trẫm biết, ngày đó Minh hoàng quý phi hạ sinh được, rốt cuộc là con trai hay con gái?"
Mũi nhọn bức thẳng đến, bà đỡ thậm chí còn không dám ngước mắt lên, cổ họng bị khiếp sợ chặn ngang, giống như bị người ta kẹp chặt, một hồi lâu không nói được lời nào.
"Nói!" Hoàng đế nổi trận lôi đình, một chưởng nện lên án kỷ trước người, chỉ nghe 'rầm' một tiếng, gỗ đàn hương chắc chắn bị chấn động đến chia năm xẻ bảy, quất vào đám người đứng rải rác xung quanh.
Hai mắt nam tử nhiễm huyết, bàn tay phải rơi lên trên đầu gối, bởi vì một chưởng vừa rồi mà bị thương, máu đỏ tươi tóc tách tóc tách, theo long bào minh hoàng chi sắc không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả nửa bên vạt áo.
Đứa trẻ đang ngủ yên bị giật mình, mở to miệng oa oa khóc lớn.
"Còn để trẫm nghe thấy một tiếng, trẫm nghiền nát nó!"
Gân xanh trên trán hoàng đế kéo căng, khuôn cằm kiên nghị mang theo âm độc hung tàn, tóc đen sau lưng bị hất tung mất trận tự, ma ma sợ đến mất hồn mất vía, trong lúc nôn nóng, vội vàng đưa tay che miệng đứa bé kia lại.
Tiếng khóc xé rách, bây giờ trở thành tiếng kiềm nén trầm trọng ấm ách, âm thanh, mặc dù không còn bén nhọn nữa, nhưng nghe vào tai, lại càng khiến người ta phát hoảng.
Bà đỡ quỳ dưới điện bị mảnh gỗ đàn hương văng vào đầu, máu tươi lập tức tuôn ra, toàn thân tê liệt nằm rạp dưới đất, không thể nhúc nhích, "Hoàng thượng tha mạng... nô tài không dám giấu giếm, nô tài... nói thật, ngày đó Minh hoàng quý phi hạ sinh được..., là... là một vị công chúa."
Phong Phi Duyệt ngước mắt, hoàng đế thoạt tiên kéo căng nửa người trên, sau khi nghe thấy những lời này, đột nhiên thả lỏng, cả người rơi ngược ra sau, dựa lên trên thành ghế.
Trong điện, chỉ có âm thanh phát ra từ ánh nến mơ hồ nhiễm động, không khí ngột ngạt, phảng phất như chìm sâu dưới đáy biển, một loại cảm giác trống trải mà vô lực xuyên suốt.
Phong Phi Duyệt khẽ mở miệng, cuối cùng nhìn thấy Cô Dạ Kiết nâng tầm mắt lên, ngồi lại ngay ngắn.
Trầm mặc một lúc lâu, hai người phụ nữ quỳ phía dưới toàn thân đều là mồ hôi lạnh, Minh hoàng quý phi thì xụi lơ trên mặt đất, mà thái hậu hai cung đang ngồi bên cạnh, rõ ràng sắp mất hết kiên nhẫn, Đông thái hậu có chút phiền não, người phụ nữ bên cạnh lại trầm ổn, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà ta vài cái, ý bảo bà ta trấn an tĩnh tâm.
"Công chúa của trẫm, đang ở đâu?" Thanh âm Cô Dạ Kiết ấm ách, Phong Phi Duyệt ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy lông mi nồng đậm của nam tử khẽ run rẩy vài cái, cuối cùng mở hai mắt ra. Sợ hãi né tránh trong lời nói, khiến nàng cũng theo đó bắt đầu hoảng loạn bất an.
Nàng biết, hỏi ra một câu như vậy, kỳ thực cần bao nhiêu dũng khí, hắn tình nguyện chuyện này không có liên quan gì đến thái hậu hai cung, như vậy, ít nhất con của mình vẫn có thể có hy vọng sống sót (Tội anh !~!)
Cả khuôn mặt bà đỡ bị vết máu trên trán nhuộm đỏ, hai tay bám lên nền đất bóng loáng, mơ hồ nhìn thấy, gương mặt già nua kia bị chiếu xạ hiện lên đầy hoảng sợ tuyệt vọng, "Bẩm, bẩm hoàng thượng... tiểu công chúa, vừa... vừa ra đời liền chết yểu rồi ạ."
Mí mắt Cô Dạ Kiết trầm xuống, đôi đồng tử vẫn luôn bén nhọn, lại lần nữa bị che giấu.
Lòng của hoàng đế, giờ đây nặng nề muôn trùng, Phong Phi Duyệt đứng ngoài lại càng phải tỉnh táo hơn, "Vậy tiểu hoàng tử bị đánh tráo này, là từ đâu mà đến?"
Ngữ khí nàng cương quyết, mang theo uy nghiêm không thể xem thường, mặc dù, gương mặt khuynh quốc tuyệt mỹ lại trẻ tuổi như vậy, nhưngvẫn khiến hai người phụ nữ quỳ phía dưới cong gập cả lưng, không nhịn được nằm rạp xuống.
"Nếu như bổn cung nói không sai, là ngươi mang vào cung, phải không?" Nàng đưa một tay ra, chỉa thằng vào người phụ nữ quỳ bên cạnh bà đỡ. Hai mắt người nọ lóe lên, quanh co mấy phen, chỉ đành phải dập đầu trả lời, "Bẩm nương nương, chính là dân phụ."
"Vậy được, bổn cung hỏi ngươi, đứa bé này là từ đâu ôm tới?" Phong Phi Duyệt đứng lên, hai chân giẫm lên gỗ đàn hương vỡ nát, người phụ nữ kia mắt thấy nàng đứng dậy, dập hai đầu gối, sợ hãi thối lui ra sau.
"Bẩm nương nương, là dân phụ, dân phụ từ ngoài cung ôm tới."
"Ai bảo ngươi ôm tới?" Phong Phi Duyệt từng bước từng bước ép sát, hai tay nhấc làn váy lên, không nhanh không chậm ép lên trước.
Người phụ nữ lập tức im bặt, hai mắt cũng không tự giác hướng về phía thái hậu hai cung đang ngồi đằng kia, Minh hoàng quý phi lạnh giọng giễu cợt, "Ngươi cứ nói thật đi, nói đi a."
Âm thanh bén nhọn chói tai, càng khiến người phụ nữ nhát gan cuộn người thành một đoàn, Phong Phi Duyệt nhạy bén nhìn sang hai người, "Không nói phải không?"
Thanh âm người phụ nữ run rẩy, bên cạnh, bà đỡ nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích, vết thương lớn chừng cái miệng chén nhìn thấy mà ghê, "Tôi nói, tôi nói, là..." Bà ta nghiêng đầu đi, tầm mắt lưỡng lự giữa ba người một hồi, cuối cùng rơi lên trên người Minh hoàng quý phi ở gần bên cạnh, "là, là Minh hoàng quý phi."
Sắc mặt Đông thái hậu đại biến, hô hấp căng thẳng, nặng nề phun ra một hơi. Ngược lại, Tây thái hậu bên cạnh khí định thần nhàn, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
Minh hoàng quý phi kinh ngạc không thôi, trong mắt, quá nhiều sắc thái đan chéo xen lẫn, phức tạp mà khó tin, nhưng chỉ trong giây lát, liền bị nhấn chìm, gợn sóng nơi đáy mắt, tĩnh lặng, giống như bị tầng tầng băng tuyết bao trùm. Nàng ta kéo khóe môi, ngang ngược mà khổ sở bật cười, thanh âm bị chặn giữa cổ họng, nơi lồng ngực, hận ý chất chứa kéo đến, cơ hồ đem toàn thân nàng ta xé rách. Nàng nên sớm nghĩ đến, thái hậu hai cung sao có thể không vì bản thân họ mà lưu lại đường lui, cũng giống như tỷ tỷ của nàng vậy, đã không còn giá trị lợi dụng, cân nhắc giữa quyền lợi cùng thân tình đối với bọn họ mà nói, chỉ đáng giá mấy đồng tiền chứ?
"Ha ha... ha ha ha ..."
Tiếng cười, giống như gió rét tháng chạp lạnh lẽo chui vào màng tai mỗi người, ánh mắt Tây thái hậu lãnh đạm, khóe môi cong lên đầy châm chọc, đánh nát tia hy vọng cuối cùng trong mắt Minh hoàng quý phi. Đưa mắt nhìn lại, vị tôn vương đã từng là người kề bên gối kia, bây giờ đang dùng vẻ mặt phẫn hận chán ghét nhìn mình, "Nói rất hay, nói rất hay..."
"Cô mẫu, ta cho rằng, rồi sẽ có một ngày ta cũng có thể giống như các người ngồi lên vị trí cao cao tại thượng như vậy, nhưng mà, ta sai rồi," Minh hoàng quý phi đứng dậy, hai tay bình thản phủi đi bụi đất trên đầu gối, "các người tâm địa hiểm độc, ta bì không được, cho dù có tính toán kỹ hơn nữa, hết thảy đây, cũng đã là một ván cờ đã dọn bàn xong. Cho dù ta không phục, cho dù ta muốn gỡ bỏ trói buộc của các người như thế nào, quay đầu lại, cũng chỉ có thể rơi vào cảnh công dã tràng."
Tây thái hậu mím môi, nhưng lại giống như đang xem một vở kịch hay, trên bàn, có chén trà ngon, động tác bà ta ưu quý cao nhã, cầm vào trong tay, sau đó khẽ nhấp một hớp.
Phong Phi Duyệt nhìn vào trong mắt, lúc này, lại giống hệt nàng ta, có cảm giác thất bại sâu sắc. Thái hậu hai cung rõ ràng đã cắt bỏ quân cờ Minh hoàng quý phi này, nhịn đau cắt đứt cổ tay, còn hơn là đem an nguy của chính mình ra mạo hiểm. Quân tướng gia rõ ràng đã tìm được hai người này trước một bước, trong đây, rốt cuộc là đã sai ở bước nào?
"Bổn cung muốn nghe lời nói thật, tội khi quân, ngươi có thể đảm đương nổi không?"
Người phụ nữ kinh hãi, tuy có sợ, nhưng khẩu cung vẫn như cũ không thay đổi, "Dân phụ không dám, là Minh hoàng quý phi hạ lệnh, nếu nương nương không tin, bà đỡ kia có thể làm chứng."
Hai người một mực khẳng định, toàn bộ tội lỗi đổ lên trên người nàng ta. Phong Phi Duyệt thấy vẻ mặt thái hậu hai cung kiên định, thần sắc trấn tĩnh, giống như, chuyện không liên quan đến mình.
Minh hoàng quý phi đứng ở trong điện, bóng lưng cô độc, thân ảnh lẻ loi, "Không phải các người muốn chân tướng sao? Tại sao không dứt khoát một lần nói ra hết toàn bộ? Thái hậu hai cung, không hổ là 'ăn cây nào, rào cây đó', các người thật sự cho rằng ta không biết tỷ tỷ là chết như thế nào sao? Ngày đó, tỷ ấy thân trúng hoa cổ không sai, chỉ vì tỷ ấy không nghe theo định đoạt của các người, hai kẻ yêu phụ các người liền chọn đúng ngày hoàng hậu tiến cung mà ra tay với tỷ ấy. Tỷ tỷ là đang sống sờ sờ bị người ta bóp chết rồi treo ngược trong lãnh cung, nếu không phải là ta lén mua chuộc được mấy tên cung nhân, bây giờ, chỉ sợ ngay cả thi thể tỷ ấy cũng không tìm được..."
"Đủ rồi!" Tây thái hậu cầm chén trà trong tay nặng nề ném xuống bàn, "Hoàng đế, con cứ để kẻ điên này tiếp tục làm loạn thế này sao?"
"Ta là kẻ điên, ha ha, ta là kẻ điên..." Minh hoàng quý phi giơ hai tay che mặt, đột nhiên kinh sợ khóc rống lên, "Nếu ta không phải kẻ điên, sao có thể trơ mắt nhìn bà bóp chết cốt nhục ruột thịt của ta, đều tại ta lúc đó quá nhu nhược, con của ta, con của ta... Hoàng thượng, tiểu công chúa vốn không phải vừa sinh ra liền chết yểu, mà là bị yêu phụ này bóp chết, đáng thương con của ta, mẹ chỉ mới nghe được tiếng khóc đầu tiên của con, thì không còn nhìn thấy con được nữa..."
Minh hoàng quý phi nói năng lộn xộn, hai tay giơ lên giữa không trung, "Ta nhìn thấy thân thể nho nhỏ của nó co rúc ở trên bàn đằng kia, thân thể Tây thái hậu đã cản tầm mắt ta, chỉ nhìn thấy... một cái chân... còn có con của ta, nó đang khóc, đúng rồi, hoàng thượng, hoàng thượng người vẫn còn chưa gặp mặt nó lần nào cả..."
Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy trong bụng co rút một hồi đau đớn, nàng lảo đảo lui về phía sau, ngang hông, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực vòng lên.
Ngoái đầu nhìn lại, liền thấy hoàng đế đứng sau lưng mình, một màn này, giống hệt như mấy tháng trước...
Một tiếng khóc của trẻ con, xé tan khung cảnh chờ đợi nôn nóng trầm muộn, Cô Dạ Kiết cùng Phong Phi Duyệt liếc mắt nhìn nhau, hai tay, vững vàng đan vào một chỗ.
Khẩn trương lúc đó, mong đợi lúc đó, rốt cuộc chỉ chờ được tiếng khóc cuối cùng của đứa nhỏ...
Thì ra, chỉ cách một cánh cửa, vì sao lại xa xôi như vậy, lại là ly biệt giữa sống với chết, lời Minh hoàng quý phi nói, tuyệt đối không phải lời nói điên điên khùng khùng, nàng tin, Cô Dạ Kiết cũng tin. Nhưng mà... bọn họ lại không có cách nào khác, chỉ lưu lại mất mát sâu sắc.
Tây thái hậu nhìn vẻ mặt hoàng đế, bà ta cười khẽ, đâm vào lòng người, "Những lời điên loạn này, lẽ nào hoàng thượng tin thật rồi sao?"
Thần sắc Minh hoàng quý phi hoảng loạn, sau khi chạm đến nụ cười bên khóe miệng bà ta, trong mắt chợt lộ ra hung quang, nàng ta bước nhanh lên trước, bức thẳng về Tây phía thái hậu, "Trả con lại cho ta..."
Sắc mặt Tây thái hậu trấn định, mắt thấy nàng ta nhào tới trước, thị vệ bên cạnh lập tức tuôn ra, Minh hoàng quý phi bị kiềm lại.
"Buông nàng ấy ra!"
Hoàng đế đột nhiên hạ lệnh, đám người theo đó buông tay, nàng ta suy yếu đền gần như tan vỡ, lảo đảo vài cái, đụng vào trong ngực Cô Dạ Kiết ở đằng sau.
Minh hoàng quý phi xoay người, bi thương đột nhiên kéo tới, khiến nàng ta không nhịn được vòng hai tay ôm chặt thắt lưng tinh tráng của nam tử, nàng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị Cô Dạ Kiết đẩy ra, nhưng vào khoảnh khắc nàng tựa đầu lên lồng ngực nam tử, hai tay, kéo theo cả thân thể liền bị hắn ôm vào người. Kinh ngạc, hoảng loạn, mãn nguyện, lấp đầy tâm tư chồng chéo rắc rối của nàng. Đây, tuy là một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng lại là lần đầu tiên hai người tiến đến gần nhau nhất.
"Nếu như, chàng có thể cho thiếp một cái ôm như vậy sớm hơn một chút, nói không chừng, cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay." Minh hoàng quý phi biết rõ đã muộn rồi, hoàng đế có hành động như thế này, là vì cốt nhục của mình chết thảm, dù sao, đứa bé kia là của hai người bọn họ.
Nhân lúc hắn không đẩy mình ra, cô gái bi ai lùi bước, nửa bên tóc che kín cả gương mặt tái nhợt của nàng ta, "Thiếp cùng tỷ tỷ, bọn thiếp tiếp tay cho giặc, chết không có gì đáng tiếc, hoàng thượng, người tuyệt đối phải nhớ, phải báo thù cho con của chúng ta, báo thù cho nó!"
Tây thái hậu liên tục cười lạnh, trong lòng, chợt cảm thấy thống khoái vạn phần, kể từ khi hoàng đế đăng cơ cho đến giờ, bao nhiêu lần tranh đấu gay gắt, bà ta chịu không ít thiệt thòi trong tay hắn, duy chỉ có lần này, khúc mắc tích tụ bao năm được gỡ bỏ, giống như được giải thoát, sung sướng tràn trề.
Phong Phi Duyệt hiểu tâm tình hoàng đế lúc này, tuấn nhan trầm tĩnh, đè nén quá nhiều, sắp sửa không chống đỡ nổi, "Nếu đã vậy, chuyện này đã điều tra rõ, làm phiền mẫu hậu mất công một chuyến, người đâu, đưa thái hậu hai cung về Từ An Điện."
"Quân Duyệt." Thần sắc Minh hoàng quý phi lần lần nữa tràn đầy phẫn hận, nàng ta hung tợn chỉ vào hai người đang đứng dậy, "Là họ hại chết con của ta, không được đi, một kẻ cũng không được đi... ta hiểu rồi, ngươi là cố ý, ngươi sợ rồi có phải không..."
"Đây vốn là chuyện nhà của hoàng đế, bổn cung không tiện nhúng tay vào, bây giờ hoàng hậu cai quản Đông Cung, vất vả cho con rồi." Tây thái hậu nháy mắt với người phụ nữ bên cạnh một cái, hai người được thị vệ hộ tống, đi ra đại điện.
Minh hoàng quý phi cho là Phong Phi Duyệt cố ý thiên vị, lại không hiểu được khổ tâm trong đó, Cô Dạ Kiết tránh khỏi hai người, vài bước đi tới trước mặt người phụ nữ đang quỳ gối, "Thi thể của tiểu công chúa, bây giờ ở đâu?"
Người phụ nữ co co rúc rúc, bây giờ hoàng đế truy cứu, nhất định là muốn thu hồi thi thể kia, nhưng mà...
Cô Dạ Kiết vốn đã lửa giận ngập đầu, bây giờ thấy bà ta ậm ừ như vậy, kích động không cách nào biểu lộ trong nháy mắt liền bộc phát, vươn tay đoạt lấy roi da trong tay thị vệ bên cạnh, hắn tuy là đế vương, nhưng phân tranh trong hậu cung này, thực sự là quá mức tàn khốc. Trong tay, vung ra mười phần lực đạo, lãnh liệt gào thét, đánh toàn thân trầy da tróc thịt.
"A..."
Người phụ nữ gào thét liên tục, rồi lại không có chỗ nào để trốn, hai tay che chắn trên đầu, không ngừng giãy giụa trên mặt đất giá lạnh.
Thứ hoàng đế muốn, không chỉ là một câu trả lời, mà là trái tim bị dồn nén quá khó chịu, một roi, nối tiếp một roi, mùi máu tươi nồng nặc, nhuộm đỏ từng ngóc ngách trong đại điện.
"Tôi nói, tôi nói..." Người phụ nữ lớn tiếng xin tha, âm thanh da thịt bị xé rách, khiến người ta muốn nôn mửa, "Tiểu công chúa, tiểu công chúa, bị... bị ném vào bãi tha ma rồi ạ."
Bà ta vốn định an táng đàng hoàng, nhưng nào ngờ, ra khỏi hoàng cung, cung nhân thái hậu phái đi theo để tránh vạn nhất, cố ý đem thi thể đứa bé nhét vào bãi tha ma, gọi là, chết không đối chứng.
Phong Phi Duyệt khép mắt, không nghĩ tới, một sinh mạng nhỏ bé yếu ớt như vậy, lại bị xem như một thứ đồ vụn vặt, một công chúa tôn quý, giờ đây, đến cả thi thể cũng không tìm thấy.
Hai chân hoàng đế cứng nhắc, nhưng mà, bi thống trong lòng lại không biểu hiện ra ngoài dù chỉ một chút, roi da trong tay theo năm ngón tay buông thỏng mà rơi xuống, không khí trong điện, bức bối trầm muộn. Trái tim, như đã rỗng toác, Cô Dạ Kiết lướt qua người phụ nữ đang thoi thóp dưới đất, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn theo, ánh mặt trời ngoài điện, chiếu rọi màn sương choáng ngợp, đem cả thân ảnh nam tử bao phủ bên trong, lạc lõng, ngược lại càng thêm cô tịch.
Muốn theo sát tiến lên, nhưng vẫn phải dừng bước chân.
Cho dù có ép hỏi thế nào, hai người trước sau vẫn khẳng định là Minh hoàng quý phi gây nên, về phần tiểu công chúa, lại là vừa sinh ra liền chết yểu. Phong Phi Duyệt không còn khí lực để tức giận, chỉ đành phải sai thị vệ kéo hai người kia vào đại lao, để Hình bộ định tội.
Minh hoàng quý phi nhìn thấy người phụ nữ bị kéo xuống, lúc này bắt đầu làm loạn, "Ngươi vì sao muốn hãm hại ta như vậy?"
Phong Phi Duyệt thấy sắc mặt nàng ta âm lãnh, đôi mắt bị bao phủ dưới mái tóc đã không phân biệt được có còn thanh tỉnh hay không, "Ngươi làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, tội chứng xác thật, mặc dù tiểu công chúa không phải chết trong tay ngươi, nhưng cũng là kết quả do ngươi phóng túng hờ hững, người đâu, lôi cô ta xuống."
Minh hoàng quý khi không phản bác, hai mắt rũ xuống, lập tức rơi lên trên bụng Phong Phi Duyệt, ánh mắt lúc đầu, bỗng nhiên trở nên cay độc vạn phần, "Nếu như không phải ngươi, nếu không phải Quân gia các ngươi, ta sẽ rơi vào kết cục như vậy?" Hai tay bị kiềm chặt, thân thể bị kéo lui mấy bước, "Nói trắng ra, hoàng hậu...ha ha, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt."
Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy bi ai, không phải vì bản thân, mà là vì hoàng đế.
Ở trên cao khó tránh gió lạnh, người bên cạnh hắn, liệu có mấy người có thể thật lòng đối đãi với nhau?
"Buông ta ra," Minh hoàng quý phi giãy giụa, thân thể sắp bị kéo ra khỏi đại điện đột nhiên giống như bị dính lại tại chỗ, hai thị vệ kia không kịp phòng bị, cũng không biết khí lực từ đâu ra, nàng ta hất văng bọn chúng ra mấy bước, xung quanh giống như một nồi lửa nổ tung, hỗn hỗn loạn loạn. Ngoài điện, ngự lâm quân nghe thấy tiếng động lập tức xông vào toàn bộ, cô gái nhẹ mủi chân một cái, treo ngươi lơ lửng giữa không trung, Phong Phi Duyệt vừa hướng mắt nhìn theo, cổ tay lại bị ghìm chặt, thân thể lui lại vài bước.
Ngước mắt, thần sắc Mạch Thần Lại lạnh lùng mà nghiêm trọng, Minh hoàng quý phi bật cười dữ tợn, cực kỳ quỷ dị, Phong Phi Duyệt khẽ nheo đôi đồng tử trong trẻo như nước, nàng ta, lẽ nào lại muốn dùng thuật vu cổ gì đó hay sao?
"Bảo vệ hoàng hậu..." Thị vệ cầm đao tiến lên, vây cô gái lại chính giữa, trong miệng Minh hoàng quý phi lẩm nhẩm thành tiếng, trong mắt đầy oán hận độc địa, mà tầm mắt kia chỉ dính chặt lên người một mình Phong Phi Duyệt. Toàn thân nàng không rét mà run, đột nhiên trông thấy một luồng sáng màu đỏ hướng về phía mình bắn tới, vài phần mông lung, lại có chút giống với ánh sáng mặt trời ngoài điện, chiếu rọi đủ kiểu. Mạch Thần Lại theo phản xạ kéo nàng ra đằng sau, lúc xoay người, phần lưng giống như bị sắt nóng thiêu cháy khắc sâu lên trên, đau đến khắc cốt xuyên tâm.
"Mạch y sư..." Phong Phi Duyệt đứng vững người lại, hai tay vội vàng đỡ lấy nam tử, "Sao rồi?"
Khẽ chau mày, qua giây lát, thế nhưng một chút cảm giác cũng không thấy đau, hắn chỉ cho rằng, lúc đó là mình bị ảo giác, "Không sao."
Phong Phi Duyệt vốn đang khẩn trương, sau khi thấy toàn thân hắn không có gì đáng ngại, lúc này mới khẽ thả lỏng một chút, Minh hoàng quý phi đã tiếp đất, thị vệ xung quanh đồng loạt ùa lên, chỉ thấy giữa hàn quang lưu chuyển, cũng không biết là kiếm trong tay ai, đột nhiên mất khống chế. Thân kiếm sắc nhọn hẹp dài xuyên qua thân thể mỏng manh của nàng ta, liên tiếp, bị từng chuôi từng chuôi kiếm hạ sát ngay tại chỗ giữa đại điện. Đám người rút kiếm trong tay về, cô gái kiều diễm xoay người một vòng, cung trang lộng lẫy phủ kín gương mặt, huyết sắc xinh đẹp, chảy xuôi vô tận.
Phong Phi Duyệt lại lui về sau thêm mấy bước, Mạch Thần Lại khẽ cử động cánh tay, cũng không cảm thấy có gì khó chịu, hoa mai trong tay áo, phiêu du tỏa ra hương thơm pha loãng vết máu tinh nồng. Hắn cũng không lưu lại lâu, một đường trở lại tẩm điện, không hề ngừng nghỉ bắt tay luyện chế thuốc giải ngay.
Bên trong phòng luyện đan, trăm ngàn loại dược liệu, các loại mùi vị trộn lẫn với nhau thành một, cực kỳ gay mũi.
Áo choàng trắng tinh trên người vẫn còn dính vài vệt máu, Mạch Thần Lại vừa mới cởi ra, cửa điện liền bị đẩy mở, Lâm Doãn trong tay bưng một cái khay, thấy hắn cởi trần, cũng không cảm thấy mất tự nhiên, thoải mái đem đồ đạc bày lên trên bàn.
Cô gái bước chân tiến lên, từ trong tủ đồ lấy ra một bộ trường sam, vừa định mặc vào cho hắn, liền thấy trên lưng nam tử hình như có gì đó bất thường, "Ơ?"
"Sao vậy?"
Lâm Doãn cẩn thận xem xét một hồi, mới lơ đễnh lắc lắc đầu, "Không có gì, giống như bị thứ gì đó cắn một cái."
"Thường ngày chỉ thấy ngươi lười biếng, có chút dược liệu cũng không đem đi phơi, đều bị sâu cắn chết cả rồi." Mạch Thần Lại chế nhạo, cầm y phục mặc lên người.
"Cái gì chứ!" Lâm Doãn cực kỳ không phục, xoay người bắt đầu dọn dẹp bên trong điện.
Phong Phi Duyệt trở lại Phượng Liễm Cung cũng không thấy bóng dáng hoàng đế đâu, nàng đi lanh quanh, chẳng bao lâu, quả thật ở trong khu rừng trúc trước kia, tìm thấy thân ảnh của hắn.
Nghe tiếng bước chân đến gần, Cô Dạ Kiết ngước mắt, trong mắt có chút mệt mỏi kiệt quệ, "Nàng ta sao rồi?"
Phong Phi Duyệt tiến lên, lá trúc dài nhọn ngăn trở ánh mặt trời ở bên ngoài, chợt có vài phiến lá, mỏng manh vụn vặt rơi giữa cánh mũi cô gái, "Chết rồi."
Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, một lát sau, mới khẽ mở khóe miệng, "Nàng ta đáng chết."
Nàng cúi đầu, nhìn tuấn nhan lạnh lẽo kiên nghị của nam tử, thế nhưng một câu an ủi cũng không nói ra được, Phong Phi Duyệt trầm tư giây lát, dứt khoát không nói lời nào, im lặng ngồi bên cạnh hắn.
Trong tình cảnh như vậy, bọn họ chỉ có thể thích ứng, đặc biệt là hoàng đế, hắn không thể có bi thống, hắn không có quyền được thương tâm, ngồi lên vị trí này, cũng đã định trước rằng, thứ hắn sẽ bỏ lỡ, hoặc vẫn chưa bỏ lỡ, sẽ càng ngày càng nhiều...
Trọn một ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới trở về Phượng Liễm Cung.
Mệt mỏi nằm lên giường quý phi, hoàng đế tựa đầu lên bụng Phong Phi Duyệt, mấy lần bảo hắn nghỉ ngơi, thế nhưng nam tử thủy chung không đáp lại nửa câu, ngủ rất mông lung, nhiều lần mở mắt, đều thấy hắn duy trì nguyên một tư thế, cũng không nhúc nhích, cả người ngồi an vị trên nền đất. Phong Phi Duyệt giả vờ như không biết, mà nơi kề sát nhau nhất, lại nhiều lần cảm nhận được run rẩy bất lực của hắn, nhắm mắt lại, trong lòng nàng cũng theo đó dâng lên chua xót, cái gọi là đế vương vô tình, thì ra, cũng không hẳn là đúng.
Hình bộ thượng tấu, hai người phụ nữ kia không chịu sửa đổi khẩu cung, một vụ hạ sát, không thể không lấy cái chết của Minh hoàng quý phi để kết thúc. Hoàng đế đích thân hạ chỉ, ba ngày sau, đem hai người kia xử chém ngay trước cổng chợ, phơi thây bảy ngày, treo dưới trường lầu Ngọ Môn.