Cô gái quỳ một chân xuống đất, cúi đầu không nói gì.
"Cổ độc Miêu Cương của ta, hoa chú này mặc dù không phải lợi hại nhất, nhưng đối với người hạ chú, lại là hại thân nhất, lấy máu làm tế, ta xem ngươi là thật không cần mạng nữa rồi." Sách Y tức giận không nhẹ, sau khi tỉnh táo lại, cao giọng hỏi, "Rốt cuộc là vì sao?"
Cô gái ẩn nhẩn thổn thức, cắn môi không nói lời nào.
Sách Y đưa ngón trỏ gõ nhẹ lên trán mấy cái, khuôn mặt tuyệt sắc diễm lệ, hiện đầy bất đắc dĩ, "Lại là vì tình?"
Cô gái gật đầu, không biết là trả lời, hay là đang khóc.
"Nói đi."
"Sự phụ, xin lỗi." Cô gái ngẩng đầu lên, trên mặt hiện đầy vệt nước mắt, "Con cũng không muốn."
"Lúc đầu, ta thu nhận ngươi làm đồ đệ, chỉ vì giúp ngươi đứng vững gót chân ở nơi hậu cung này, bây giờ, ngươi đã là sủng phi của hoàng đế, mục đích cũng đã đạt được rồi, vì sao còn muốn chà đạp bản thân mình như vậy?" Sách Y kiềm nén không được, thanh âm trong đêm tối mang theo nộ khí bộc phát.
"Sư phụ, người đừng hỏi nữa..." Cô gái cúi thấp đầu, hai vai yếu đuối run rẩu, "Con đã yêu rồi, con đã yêu chàng rồi."
"Yêu?" Sách Y lên giọng, thân thể cũng lập tức quay phắt lại hai bước, "chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục, ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc bộ dáng của hắn ra làm sao, khiến cho ngươi đến cả chính sự của mình cũng quên cả rồi."
Cô gái quỳ đó, chỉ là ríu rít khóc, Sách Y vòng hai tay trước người, lửa giận lúc nãy đã dần dần hạ xuống, một khi đánh mất bản thân, người này, cũng chẳng khác nào phế vật, "Xem ra, ngươi đã đạp lên đường lui của sư tỷ ngươi rồi."
"Sư tỷ?" Cô gái kinh ngạc, "Sư tỷ của con, là ai?"
Cô ta vẫn cho rằng, sư phụ chỉ có một đồ đệ là mình.
Sách Y chống lại ánh mắt cô gái, hai tay chống lên thành ghế ngồi xuống, "Khách quan mà nói, so với ngươi nó tỉnh táo hơn nhiều, ta cũng đã lâu lắm rồi không gặp nó, bất luận là dựa vào thế lực sau lưng, hay là dựa vào thủ đoạn của chính nó, cuối cùng nó cùng đoạt được thứ mà nó muốn, an ổn ngồi lên hậu vị Đông Cung này."
Từng chữ vang vọng, cô gái khẽ há cái miệng nhỏ nhắn, nửa người trên thẳng tắp suýt chút nữa ngã nhào sang một bên, "Người nói hoàng hậu là sư tỷ của con?"
"Nhưng mà nó không giống ngươi..." Sách Y nhẹ lắc đầu, "Ta rất thất vọng về ngươi."
Cô gái ngẫm nghĩ, lập tức rối loạn, nếu hoàng hậu thật sự là đồ đệ của cô ta, vậy cô ta từ trước đến nay, không phải là nhận lệnh của thái hậu hai cung, đối phó Phong Phi Duyệt sao?
"Sư phụ, con không hiểu," Ánh mắt cô gái mơ hồ, "thái hậu cùng hoàng hậu trước giờ không hòa hợp, không khi nào không muốn đem đối phương đặt vào chỗ chết, nhưng mà..."
Sách Y nheo mắt mỉm cười, dung nhan vốn khuynh thành tuyệt mỹ, nhưng vào giờ khắc này cũng theo đó vặn vẹo, cô ta nheo con ngươi lại hiện lên vô tình hung lệ đến đáng sợ, "Ta là sư phụ của các ngươi, nhưng, ta lấy tiền của người khác, chỉ cần phải làm xong việc ta nên làm, cho dù là giúp đỡ kẻ thù cả ngươi, vậy thì có làm sao, lúc các ngươi vào môn hạ của ta, ta đã nói rõ ràng, nói không chừng có một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ thành kẻ địch."
Cô gái mím chặt cánh môi không nói lời nào, ý của Sách Y lại không quá rõ ràng, trong lòng cô ta, không có cái gọi là nhân tình, nếu có thì chỉ có lợi ích của bản thân cô ta.
"Hoa cổ này bây giờ đã hạ xuống, ngươi tự mình cẩn thẩn một chút, vạn nhất bị phát hiện, tuyệt đối không được liên lụy đến người khác."
Cô gái gật đầu, cô ta cũng không muốn hỏi mục đích lần này sư phụ đến, cô ta chỉ biết, nhất định là thái hậu hai cung mời tới đối phó hoàng hậu, chỉ là không biết, Sách Y sẽ dùng cách gì. Cánh môi mấp máy, cô ta muốn đem nghi hoặc này nuốt thẳng xuống, bởi vì cô ta biết rõ, cho dù mình có hỏi ra lời, sư phụ cũng sẽ không nói.
"Ngươi lui xuống trước đi." Sách Y nhìn đại điện đen như mực, lạnh giọng nói.
"Vâng." Cô gái khom lưng, nhất mực cung kính đứng dậy, vừa mới xoay người đi ra ngoài, liền thấy một người chạm mặt đẩy cửa điện ra, cô gái còn chưa kịp đứng vững gót chân, hai người đối diện liếc nhìn nhau một cái, kinh ngạc trong mắt, không hề thua kém đối phương.
Chỉ Huyên vừa định hành lễ, lại thấy cô gái vung tay một cái, sải bước lướt qua bên người cô ta.
Nhìn bóng lưng cô gái, trong mắt Chỉ Huyên có chút nghi hoặc, cho đến khi một đợt gió lạnh quét qua người, lúc này cô ta mới đóng cửa điện lại, bước loạt xoạt đi tới trước người Sách Y, "Tham kiến sư phụ."
Sách Y cúi đầu, chiếc cằm thon gọn mang theo ngạo mạn, cô ta bắt chéo hai chân, không chút để ý đến phân nửa tư thái, lời nói lãnh đạm, "Ta không phải sư phụ của ngươi, mặc dù đã đồng ý với thái hậu hai cung, ta chỉ lấy tiền làm việc, ngươi đứng lên đi."
Chỉ Huyên mặt không đổi sắc, ngoan ngoãn đứng dậy.
"Mười ngày tiếp đến, ngươi phải ở lại đây cùng với ta, bắt đầu từ ngày mai, ta liền đem mị thuật truyền dạy cho ngươi, ta vẫn là câu nói cũ, không cần biết tương lai ngươi có thành công hay không, đều không được liên lụy đến người ngoài. Nếu không..."
Chỉ Huyên nơm nớp lo sợ, một mình đối diện căn phòng vắng lạnh, bên ngoài, không khí làm toàn thân người ta căng thẳng, "Xin người yên tâm, tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện."
Sách Y khẽ gật đầu, nắm hai tay lại, "Đi nghỉ ngơi đi."
Nhìn thân ảnh cô gái dè dặt cẩn thận lui ra ngoài, Sách Y cũng không lập tức đứng dậy đi nghỉ, cô ta ngồi yên một chỗ, một tay chống dưới cằm, khăn che mặt rũ xuống bên tai bị kéo lên lại. Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, càng nhìn càng động lòng người.
Trong Phượng Liễm Cung, ánh đèn sáng rực.
Phong Phi Duyệt mấy ngày nay mệt mỏi không chịu nổi, khó khăn lắm mới khép mắt lại, bên cạnh, hoàng đế lại càng không dám cử động, sợ đánh thức nàng. Nàng gối trên khuỷu tay hắn, giống như con búp bê thủy tinh mỏng manh, từ khi nào, cô gái kiên nghị quật cường này, càng lúc càng trở nên yếu ớt dễ vỡ như vậy. Sách Y phi thân lên trên Phượng Liễm Cung, chỉ thấy một công công từ ngoài điện sải bước chạy thẳng vào, trước điện, Lý Yên vội vàng ra hiệu bảo ông ta nhỏ giọng, hai tay dùng sức khua khoắn.
"Suỵt, hoàng hậu khó khăn lắm mới ngủ được một lúc."
Vẻ mặt công công kia đầy kinh hãi, nhấc tay áo dùng sức lau đi mồ hôi dính trên trán, bước chân bị ngăn lại ngoài điện chần chừ không tiến không lùi, "Làm phiền thông báo một tiếng, cứ nói tiền phương có cấp báo, đã mang đến Kim Loan Điện."
Lý Yên nghe vậy, suy nghĩ cẩn thận, cũng không dám làm trễ nãi, "Ngài trước tiên đợi ở đây một lát, nô tỳ đi rồi sẽ trở lại."
Công công liền lộ vẻ mặt vui mừng, thân thể khẩn trương thối lui sang một bên, "Làm phiền rồi."
Lý Yên đạp bước chân lên thảm lông mềm mại, trong điện, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của một mình Phong Phi Duyệt, cô gái đi vài bước tới trước giường, đem lời của công công báo lại với hoàng đế.
Đáy mắt vốn đang mệt mỏi của Cô Dạ Kiết lập tức trở nên hữu thần, hắn cúi đầu, nhìn Phong Phi Duyệt trong khuỷu tay một cái, sắc mặt lạnh lẽo như ánh sao trong đêm tối này. Cẩn thận ôm thân thể của nàng sang một bên, nàng xem ra thật sự rất mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, tiếp tục an nhiên ngủ say.
Đứng dậy, Lý Yên hầu hạ thay y phục, ánh mắt hoàng đế thủy chung hướng về phía trước, lúc đang mang thắt lưng, thân thể cao lớn đã sải bước ra ngoài.
Lý công công lo lắng không yên, thấy thân ảnh thẳng tắp kia từ trong đại điện đi tới, vội tiến lên nghênh đón, "Hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết phất tay một cái, Lý công công lập tức im bặt, cặp mắt đảo qua đảo lại nhìn quanh bốn phía, sắc mặt nóng vội mà khẩn trương. Hoàng đế đưa tay vỗ nhẹ ống tay áo, thần sắc trầm ổn giống như khe núi thanh tùng sừng sững không cánh nào quật ngã, trong mạnh mẽ, còn mang theo khéo léo.
Sách Y vận bộ y phục tối màu, ẩn thân trên mái hiên giữa ánh trăng thưa thớt, cô ta cúi mắt xuống, vừa vặn trông thấy một bên vạt áo của hoàng đế dừng lại, nửa người trên bị mái hiên rũ xuống ngăn trở, nhìn không rõ lắm. Cô ta nghiêng người, dứt khoát ngồi nửa người xuống, bất ngờ, đột ngột xông tới trước mặt, khiến cô ta nhìn không kịp. Nam tử chắp tay đón gió, khí phách tự nhiên toàn vẹn, ép người khác không dám nhìn thẳng, đôi con ngươi màu hổ phách khảm nạm trên khuôn mặt đế vương hoàn mỹ, càng thêm đầu độc người ta.
Tầm mắt Sách Y giằng co theo bước chân nam tử rời đi, khóe miệng dưới khăn che mặt nhẹ nhàng cong lên, vị thiên tử Huyền Triều này, quả nhiên giống như lời đồn đãi bên ngoài. Chẳng trách, những cô gái kia biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng chạy theo như vịt.
Mà dưới chân mình, chính là nơi tất cả nữ nhân đều thiết tha ao ước... Phượng Liễm Cung
Nhẹ mủi chân một cái, lúc rơi vào tẩm điện, cô ta không nhịn được bị đại điện trang trí xa hoa tráng lệ kia dọa cho chết khiếp, bốn phía là cột trụ vàng đồng tinh khiết, chống đỡ cả tòa cung điện thạch bích huy hoàng này. Bên trong, ngoài đồ cổ bài trí ra thì đủ thứ muôn màu muôn vẻ, cần cái gì đều có cái đó. Sách Y đứng trước điện, hai mắt có cảm giác như nhìn không xuể, hoàn toàn không chú ý đến Phong Phi Duyệt ở trên giường.
Cho đến khi, âm thanh tràn đầy phòng bị từ đằng kia truyền đến, "Ngươi là ai?"
Sách Y quay đầu lại, thấy Phong Phi Duyệt đã ngồi nửa người dậy, cô ta mỉm cười dịu dàng, eo lưng nhỏ nhắn lắc nhẹ, đi lên trước, bàn tay mềm mại trắng nõn kéo khăn che mặt xuống, "Sao, mới không gặp một thời gian, đến sư phụ cũng không nhận ra?"
Phong Phi Duyệt cố kiềm nén kinh ngạc, ánh mắt chống lại gương mặt xa lạ mà yêu mị kia, "Sư phụ."
Cô gái bật cười khanh khách, lần nữa khẳng định lại hoài nghi của nàng, "Vẫn là ngươi có bản lĩnh, đấu đi đấu lại, dường như từ trên người ngươi, nhìn thấy bóng dáng của Tây thái hậu năm đó."
Phong Phi Duyệt vô thức chau mày, nàng tựa thân thể lên khung giường, lòng bàn tay cuộn tròn lại, cám giác nhoi nhói bén nhọn giúp nàng cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại, sợ mình nói sai, nàng chỉ là kéo môi cười một tiếng, cũng không mở miệng.
Sách Y không phát giác ra khác thường, dạo bước, đi quanh một vòng trong đại điện, cuối cùng đứng lại trước mặt Phong Phi Duyệt, "Sư phụ, sao người lại trở lại?" Trước đó, chính nàng cũng chưa từng gặp qua cô ta, Quân Ẩn cũng không có nhắc tới với mình, người này, càng không thể nào là người trong hậu cung.
"Nhận ủy thác của người ta, phải hết lòng làm việc cho người ta." Sách Y cũng không nói rõ, mà là nói bâng quơ một câu.
Toàn thân Phong Phi Duyệt mềm nhũn, ấn ký hoa mai giữa trán lại càng hiện rõ, vừa rồi, lúc Sách Y đi vào cũng không nhìn kỹ, bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra, khiến thần sắc cô ta kinh lặng, một hồi lâu không có phản ứng. Trong không khí, mùi hương thanh nhã nồng đậm tràn ngập cả điện, sắc mặt cô ta nguy hiểm, ngữ khí, nháy mắt liền lạnh lẽo, "Hoa cổ của nó, lại là hạ ở trên người ngươi!"
Phong Phi Duyệt như bị sét đánh, mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng ròng, giống như là vừa mới ngâm mình trong nước vậy, ý của cô gái này, là cô ta biết người hạ cổ nàng là ai? Muốn chu toàn, lại không bị vạch trần, bây giờ Phong Phi Duyệt trước mặt sau lưng đều có địch, vẻ mặt, lại không thể lộ ra chút sơ hở nào.
"Chỉ có điều, cũng hữu tình khả duyên, cùng là người trong môn hạ của ta, ngươi lại làm hoàng hậu, mà thái hậu cùng Quân gia các ngươi từ trước đến giờ không hòa hợp, ai cũng đều vì chủ tử của mình, khó trách nó sẽ có ý nghĩ như vậy." Không đợi Phong Phi Duyệt mở miệng, Sách Y đón lời nói tiếp.
Theo ý của cô ta, người hạ cổ này, chắc chắn không thoát khỏi liên can với thái hậu hai cung.
"Chỉ là có một điểm ta không hiểu," Sách Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Phong Phi Duyệt, "nó không biết mình còn có một vị sư tỷ, nhưng đối với ngươi, ta cũng không che giấu, hoa cổ này quấn thân, hiển nhiên là sống không bằng chết, ngươi vì sao lại, không đi hỏi nó lấy thuốc giải?"
Một hồi kích động, Phong Phi Duyệt nhìn thấy mấy phần hy vọng, "Cô ta hận con sâu như vậy, thuốc giải ở trong tay cô ta, nếu đã hạ hoa cổ, sao có thể chắp tay đưa ra?"
"Hừ, quả nhiên là chữ tình đứng đầu, lẽ ra, nó sinh hạ long tử rồi thì cũng nên thỏa mãn, mẹ quý nhờ con, muốn quyền thế ra sao mà chẳng có." Sách y thuận theo động tác của Phong Phi Duyệt tựa lên khung giường, "Hoa mai nguyền rủa lần này đã uống máu của nó, cũng chỉ nhận một người chủ nhân này, ngay cả ta cũng không có cách nào."
Trong cung, người sinh hạ long tử chỉ có một mình Minh hoàng quý phi, bấm ngón tay tính toán, lúc hoa lan cổ của Thi Tiệp Dư phát tác, vừa đúng lúc cô ta có thai, bây giờ, lại đúng lúc cô ta sinh hạ long tử không bao lâu. Theo ý của Mạch Thần Lại, người hạ cổ chú trong vòng một trăm ngày không chung đụng với nam nhân, như vậy xem ra, không ai ngoài cô ta. Phong Phi Duyệt nắm chặt hai quả đấm, sắc mặt vẫn bình thản như cũ, "Làm phiền sư phụ quan tâm, con nhất định khiến cô ta ngoan ngoãn giao gốc cây hoa mai ra đây."
Sách Y cười khẽ, nhìn gò má nàng, giọng điệu chuyển thành ôn nhu, "Cả đời ta chỉ thu nhận hai đồ đệ, mà những người đã từng dạy dỗ, thì lại đếm không hết. Chỉ có điều, trong số này người khiến ta quan tâm nhất chính là ngươi, lúc đầu, khi ngươi bái ta làm sư ta đã nhìn ra ngay, trong tâm ngoan độc, thủ đoạn tàn nhẫn, ta cũng tin chắc, hậu vị này sớm muộn có một ngày sẽ rơi vào trong tay ngươi."
Phong Phi Duyệt ngước mắt, đoán không ra cô gái này rốt cuộc có lai lịch ra sao.
Sách Y thấy nàng rất ít nói chuyện, chỉ cho rằng nàng bị hoa cổ hành hạ, toàn bộ tinh lực toàn thân đã hao hết, xoay người, cô ta tùy ý ngồi xuống bên cạnh Phong Phi Duyệt, đôi tay chạm đếm chăn gấm sợi tơ trên giường, không nhịn được chậc chậc vài tiếng.
"Thái hậu cũng không biết quan hệ của chúng ta, chỉ là, lần này ta đến đây, cũng không phải vì ngươi," Sách Y khom lưng nằm xuống, phát ra một tiếng thở dài thích ý, "đến lúc đó, nói không chừng sẽ có người uy hiếp đến địa vị của ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Cô ta có chừng có mực, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Lời này của sư phụ là có ý gì?"
"Ta nhận bạc của thái hậu, chỉ cần làm việc cho bà ta, những chuyện còn lại, thì phải dựa vào chính ngươi."
Loại quan hệ giữa hai sư đồ này, khiến Phong Phi Duyệt không thể nắm bắt được, nếu là sư phụ của Quân Duyệt, tại sao lại giúp thái hậu hai cung đối phó nàng ta?
"Thái hậu bỏ ra bao nhiêu bạc?" Nàng quay đầu lại, liếc nhìn Sách Y nằm trên giường, "Con không muốn đối địch với sư phụ."
Hoa nhan cô gái nở rộ, ngón trở nhẹ nhàng đong đưa trước mặt Phong Phi Duyệt, "Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là một trò chơi, hiểu không?"
Đáy mắt cô ta mang theo tia sáng lấp láy, loại thần sắc hưng phấn này, khiến sống lưng Phong Phi Duyệt rét lạnh một hồi, bản thân mình dường như đã trở thành khốn thú trong lồng, mặc cho người ta làm thịt bất cứ lúc nào, Sách Y chống hai tay lên, hai người gần trong gang tấc, "Ta tin tưởng ngươi." Cô ta cười rất có thâm ý, đủ loại hàm nghĩa, giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Phong Phi Duyệt giấu đi bất an trong lòng, kế sách hiện giờ, là giải hoa cổ này trước tiên, "Hai người chúng con, một người lên làm hoàng hậu, người còn lại thì thành hoàng quý phi, hết thảy mọi chuyện bây giờ, đều phải quy công ở người."
Sách Y chẳng nói chẳng rằng, nụ cười bên khóe mắt càng thêm đậm, trong mắt, lại có một tia quỷ dị rất khẽ thoáng qua, cô ta nghiêng đầu, tiếp theo nói, "Ngươi cũng không cần khách khí như vậy, ban đầu ta thu nhận các ngươi nhập môn, ta cũng kiếm được không ít bạc trắng."
Phong Phi Duyệt âm thầm bật cười, người này thi thoảng đem chữ 'bạc' treo ngoài miệng, xem ra, ngược lại có vài phần khôn khéo.
Bây giờ, điều duy nhất nàng có thể xác định, người hạ cổ chú này là Minh hoàng quý phi không sai, chuyện mình bảo Quân tướng gia điều tra chắc cũng đã xong xuôi rồi, nếu như thật sự có thể tìm được hai người phụ nữ kia, đến lúc đó, nợ mới nợ cũ tính liền một lượt. Sách Y ngồi yên một bên, nghiêng tầm mắt sang nhìn Phong Phi Duyệt, chỉ là cười nhạt, lại có chứa thâm ý.
Trong Kim Loan Điện, hoàng đế vội vàng chạy tới, Lý công công sau lưng gần như theo không kịp bước chân của hắn, chạy chầm chậm một đường phía sau.
"Thần tham kiến hoàng thượng." Nam tử chờ trong điện thấy Cô Dạ Kiết đang hướng về phía mình đi tới, vội tiến lên hành lễ.
"Mau đứng lên." Hoàng đế tiến tới, lại đích thân đỡ hắn dậy, "Tình hình tiền phương thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng," Âm thanh nam tử kia khàn khàn, chiến bào trên người còn chưa kịp thay ra, gương mặt mờ mịt phong trần còn mang theo bi thương, "Quân tướng soái lãnh đạo năm vạn tinh binh mới ra khỏi Huyền Triều ba trăm dặm, liền bị kỵ binh Lãnh Quốc bao vây từng đoàn, chúng tướng soái khó khăn lắm mới mang binh đột phá vòng vây, bây giờ lại bị chặn ở nơi hổ lang, tiến lùi đều khó. Lương thực trong quân đã gần cạn kiệt, hơn một ngàn huynh đệ liều chết bảo hộ thần phá vòng vây, hoàng thượng, thần khẩn cầu người phát binh hỏa tốc trợ giúp..."
Văn thư trong tay được Lý công công nhận lấy, giao cho hoàng đế.
Nhưng, Cô Dạ Kiết cũng không mở ra, mà nhằm vào nam tử dưới đất nói, "Vất vả lao lực, ngươi trở về trước đi, tắm nước nóng sạch sẽ, tụ họp với người nhà."
Vẻ mặt tướng sĩ kia đầy khó hiểu, thấy tuấn nhan hoàng đến cực kỳ bình thản, ngược lại tưởng rằng mình đã nhìn lầm rồi, "Hoàng thượng..."
"Lui xuống!" Giọng điệu Cô Dạ Kiết, tưởng chừng như hai người khác nhau, ngay cả Lý công công theo hầu bên cạnh cũng không khỏi giật bắn người, ông ta vội vàng tiến lên, lôi kéo ống tay áo tên tướng sĩ kia, "Hoàng thượng đây là thương cảm ngươi đi đường khổ cực, còn không biết tạ ơn?"
Dù sao cũng là người mang binh đi ra ngoài một thời gian dài, không hiểu cách nhìn mặt nói chuyện, tướng sĩ kia lòng nóng như lửa đốt, nhưng không ngờ hoàng đế lại nói tùy tiện vài câu liền đuổi mình đi, nghĩ đến những huynh đệ vẫn còn ở trong nước sôi lửa bỏng ngoài kia, nam tử vung tay, muốn tiến lên.
Lý công công kinh hãi, thân thể vội vàng ngăn cản trước mặt hắn, ánh mắt cũng theo đó lãnh liệt, nam tử thấy vậy, lập tức hoàn hồn, lúc này mới ý thức được đang ở Kim Loan Điện.
"Thần, tạ hoàng thượng." Tuy có chút không cam lòng, không muốn, không hiểu, nhưng vẫn là quân thần khác biệt.
Tiếng bước chân nặng nề, vượt qua đại điện trang nghiêm sáng bóng như gương soi, hoàng đế hướng mặt về phía nam, văn thư nắm giữa lòng bàn tay, nếp gấp rõ ràng đã sâu hơn.
"Hoàng thượng..." Lý công công thấy tên nam tử đi xa rồi, mới dám tiến lên.
"Thứ cho nô tài lớn mật suy đoán, hoàng thượng người, cũng không muốn phát binh."
Ánh mắt Cô Dạ Kiết bị ánh trăng nhuộm màu, mang theo máu tanh hệt như lang sói, bóng lưng cao ngạo, lại càng nguy hiểm như ngủ đông, Lý công công đứng ở đằng sau, không khỏi cảm thấy không khí cũng theo đó mà run rẩy, phảng phất như có đại sự gì đó, sắp sửa xảy đến.
"Ngươi nói, nếu trẫm không phái binh trợ giúp, đối mặt với tử lộ không có cơ hội thoát ra, nếu như Quân tướng soái có hiềm nghi cùng động thái tư thông với địch phản quốc, hắn sẽ làm như thế nào?"
Giữa hơi thở trầm muộn, hoàng đế lại thình lình ném ra một câu.
Lý công công cũng không hiểu, ngẫm nghĩ một lát, mới trợn to hai mắt, giọng nói, mang theo run rẩy không thể tưởng tượng nổi, "Nếu như Quân tướng soái thật sự là phản quốc, hắn đợi lâu mà không nhận được trợ giúp của hoàng thượng, tuyệt đối không thể chịu chết như vậy, nhất định là..."
"Nhất định là, sẽ cầu viện nơi hắn đang nương tựa kia, mà thứ trẫm thiếu, chính là một phần chứng cứ mấu chốt này!" Hoàng đế quả quyết đáp lời, đồng tử hiện lên như sói, đỏ tươi màu máu.