Chương 131: Giông Tố Ập Đến

Lý công công che miệng, tâm tư của hoàng đế này càng ngày càng khiến người ta khó nắm bắt, hoàng hậu được sủng ái cỡ nào, bây giờ cả triều đình đều biết rõ, "Hoàng thượng, phía bắc Trường Thành kia, có đến năm vạn tinh binh canh giữ."

Đó là kỵ binh hoàng đế đưa vào giáo trường tinh luyện, bởi vì Quân Ẩn phải dẫn binh xuất chinh, Cô Dạ Kiết lúc đó mới cố ý thông qua năm vạn binh. Theo như ý của ông ta bây giờ, nếu lúc đầu tùy ý phái nhân mã đại khái, cũng không tổn hại đến mức thê thảm như thế này.

Cô Dạ Kiết liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta, đồng tử sâu hút lạc định, hắn không nói nửa lời, văn thư trong tay sau đó bị bỏ vào trong ống tay áo, Lý công công không dám hỏi nhiều, đi theo hắn ra khỏi đại điện.

Chỉ có Cô Dạ Kiết biết, Quân Ẩn trước giờ tâm tư kín đáo, năm vạn tinh binh này của hắn, kỳ thực là bị hoàng đế đích thân đưa vào hang cọp, mục đích duy nhất, chính là một bằng chứng Quân gia mưu phản.

Hắn là người thống lĩnh cả Huyền Triều, cái gì nặng cái gì nhẹ, hắn phân biệt rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, bên ngoài cung điện, không khí như tràn ngập khói báo động chiến hỏa dồn dập, Cô Dạ Kiết đứng bên ngoài hồi lâu, thần sắc trong mắt phức tạp.

Một tờ chiếu thư, bây giờ, e là xác người đã chất thành núi, khóe mắt bị bóng đêm vô tận nhiễm sâu, hắn thu hồi ánh mắt, đi thẳng đến Phượng Liễm Cung.

Trong điện, một mình Phong Phi Duyệt ngồi một chỗ, đèn cung đình mờ ảo, chiếu lên chân mày càng lúc càng nhíu chặt của nàng, vừa rồi, sau khi Sách Y đi, ngoài cung có người bí mật báo lại, nói là đã tìm được hai người phụ nữ kia. Bây giờ đang bị nhốt bên trong Quân phủ, hết thảy, tựa hồ như thuận nước đẩy thuyền, mà gốc hoa mai kia lại đang ở trong tay Minh hoàng quý phi, Phong Phi Duyệt vốn nên mừng rỡ kích động, nhưng rõ ràng đã đến thời điểm mấu chốt này, nàng lại do dự.

Nàng quá mức thất thần, cho tới khi hoàng đế đi tới trước người cũng không phát hiện.

"Tỉnh rồi à?" Cô Dạ Kiết theo đó ngồi xuống, cầm đôi tay mềm mại của nàng kéo sang, đặt ở trên đầu gối mình.

Nàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt như vực sâu không thấy đáy, theo thói quen dựa vào người hắn, "Thiếp không ngủ được nữa."

Lần này, không phải là vì hoa nguyền rủa nữa, mà là trong lòng nàng phức tạp vạn phần, không khép mắt lại được.

Kéo eo lưng nhỏ nhắn chỉ đầy một nắm tay của nàng sang, để cả người nàng ngồi lên trên chân mình, hoàng đế cũng không có ý định ngủ thêm nữa, tầm mắt dịu dàng của Phong Phi Duyệt theo lồng ngực phập phồng của hắn nhìn ra ngoài. Thế giới này, giống như có vài điểm trong suốt chẳng thể nào phân biệt được là đen hay trắng, chỉ không biết, bình minh sắp dâng lên kia, rồi sẽ có cảnh tượng như thế nào.

Duy trì một tư thế, hai người cứ như vậy ngồi cả đêm.

Cho đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh của Lý công công, Phong Phi Duyệt lúc này mới đứng dậy, tự mình thay long bào cho hoàng đế, hai tay vuốt phẳng từng nếp nhăn bên trên y phục, nàng đứng sau lưng Cô Dạ Kiết, tay mềm vòng quanh thắt lưng hắn, "Sớm trở lại nhé."

Nam tử vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, Phong Phi Duyệt lui nửa người trên ra, một đường tiễn hoàng đế ra ngoài.

Trong điện, vắng ngắt, Phong Phi Duyệt ngồi trước gương đồng, từng đường từng nét, tự mình trang điểm cho mình, lông mày kẻ hơi đen, cánh môi điểm chút son đỏ, thần sắc nàng vô cùng bình tĩnh, giống như đang vì bọn họ mà vẽ (Bọn họ ở đây chắc là mấy người bên phía thái hậu, chip đoán dzậy :v). Lý Yên bưng khay đi tới, chỉ thấy nàng đưa lưng về phía mình, đồ ngủ trên người còn chưa thay ra, đem đồ cầm trong tay để qua một bên, vội vã lau chùi hai tay trước, "Nương nương, hay là để nô tỳ làm cho."

Phong Phi Duyệt lắc đầu, hạ động tác trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, "Lý Yên, ngươi đi mời Mạch y sư tới đây."

Hai tay Lý Yên vừa mới cầm y phục lên thì khựng lại nửa chừng, thu lại, giắt lên trên kệ lần nữa, "Dạ, nương nương."

Phong Phi Duyệt tự mình thay bộ phượng bào tượng trưng cho quyền thế kia, chỉ có điều, hôm nay mặc lên người, lại cảm thấy nặng nề, đè ép hai vai nàng gần như suy sụp. Chẳng qua bao lâu, liền nghe thấy tiến bước chân Mạch Thần Lại vội vã bước đến, trầm muộn mà hữu lực vang vọng giữa đại điện trống rỗng yên ắng này.

Lý Yên canh giữ ngoài điện, Mạch Thần Lại còn chưa kịp tới gần, liền mở miệng hỏi, "Sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?"

Phong Phi Duyệt yên lặng lắc đầu, ra hiệu hắn ngồi xuống, Mạch Thần Lại thấy bộ dạng nàng u sầu, muốn nói lại thôi, "Như thế này không giống như hoàng hậu mà ta biết."

Nàng rũ đầu xuống, sau giây lát, mới mở miệng nói, "Lần này, ta sợ chúng ta thật sự phải trở mặt hoàn toàn với thái hậu hai cung." Nàng tận lực nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói, vẫn tối tăm khó kìm nén. Trong lòng nàng có băn khoăn, một là hoàng đế, hai, chính là Mạch Thần Lại. Như vậy xem ra, quan hệ giữa hai thầy trò họ, tất sẽ phải xuất hiện rạn nứt không thể nào vượt qua.

"Nàng đã quyết định, chọn thời cơ vào lúc này?"

Phong Phi Duyệt dùng sức gật đầu, đem những lời Sách Y đã nói kể lại không sót một chữ với Mạch Thần Lại, "Bây giờ, đã tìm được hai người phụ nữ kia, chúng ta, hẳn không còn gì để do dự nữa rồi."

"Lời nhắc nhở như vậy, quả thật có khả năng là Minh hoàng quý phi," Mạch Thần Lại không hỏi thẳng quan hệ giữa Phong Phi Duyệt với Sách Y, trên người nàng, bản thân vốn dĩ đã là một bí ẩn, khó có thể nắm bắt, "chỉ có điều, không có mệnh lệnh của hoàng thượng, người có thể tự do ra vào Phượng Liễm Cung, chúng ta tuyệt đối không thể phớt lờ, hơn nữa, hành động lần này của cô ta, không thể nghi ngờ chính là bán đứng đồ đệ thân cận của mình, đối với cô ta mà nói, có lợi ích gì?"

Những gì Mạch Thần Lại nhắc đến, Phong Phi Duyệt không phải là không nghĩ tới, nhưng mà nàng cũng có suy tính của mình, Minh hoàng quý phi này sớm muộn sẽ động thủ, bây giờ, lôi ra được thì càng tốt, nếu như không có, ít nhất cũng có thể trị cô ta tội chết.

Thấy nàng đã hạ quyết tâm, Mạch Thần Lại lập tức đứng dậy, cùng Phong Phi Duyệt một đường đi thẳng ra ngoài.

Lý Yên cùng Ngọc Kiều đứng ở ngoài điện, thấy hai người ra ngoài, vội tiến lên đón, bước chân Phong Phi Duyệt dồn dập, chỉ phân phó một câu, "Lý Yên, ngươi chờ ở đây, hoàng thượng đến Phượng Liễm Cung, ngươi cứ nói bổn cung ở tẩm điện của Minh hoàng quý phi, xin hoàng thượng nhất định phải đến đó."

Hai nha hoàn liếc nhau một cái, Lý Yên thối lui đến bên cạnh, gật đầu nhận mệnh.

"Ngọc Kiều, ngươi đi theo bổn cung." Phong Phi Duyệt bước xuống trường cấp, Ngọc Kiều bên cạnh hoảng hốt, nhấc chân vội vàng đi theo.

Ngay phía trước, phảng phất như trời mây chuyển động, từng đám từng đám kiều diễm kéo mở bầu trời vốn đang tối đen một màu ra, Phong Phi Duyệt gảy sợi tóc rơi xuống bên tai, bóng mờ từ hàng mi cong cong, kéo ra thật đậm.

Từ xa, là có thể nghe thấy tiếng đứa bé khóc tê tâm liệt phế, bước chân kiên định của nàng cũng theo đó chậm dần lại, rồi đột nhiên dừng hẳn, vạt áo trắng tinh của Mạch Thần Lại lắc lư theo động tác bước chân, rồi im lìm, "Sao vậy?"

"Đứa bé kia..."

Nàng muốn hỏi, một khi hoàng thượng biết chân tướng, đứa bé được tráo đổi mà đến đó, vận mạng của nó sẽ như thế nào?

Mạch Thần Lại trầm mặc không nói gì, an tĩnh đứng nguyên một chỗ bên cạnh nàng, bây giờ, tiếng khóc kia lại càng bén nhọn hơn, Phong Phi Duyệt thậm chí còn hoài nghi, đứa nhỏ cứ tiếp tục khóc như vậy, cuối cùng sẽ khóc hư luôn cả cuống họng.

Do dự chốc lát, nàng không có xoay người, bước chân, so với lúc nãy nàng phát ra dồn dập.

Bên trong tẩm điện của Minh hoàng quý phi, nhũ mẫu hai tay ôm đứa bé, không ngừng đi tới đi lui quanh nội điện, bà ta chưa từng gặp qua đứa trẻ nào khó hầu hạ như vậy, gần như là khóc chẳng phân biệt ngày đêm, cũng khó trách nương nương thường xuyên phát cáu.

"U...ô ô..." Khẽ dỗ một khúc hát ru, nhưng đứa nhỏ nào có chịu để yên, tứ chi vẫy đạp lung tung, gương mặt gầy gò lại càng kiềm nén đến đỏ bừng.

Phong Phi Duyệt vừa mới bước vào một bước, liền trông thấy Minh hoàng quý phi đang dùng điểm tâm, khuôn mặt nàng ta tiều tụy, xem ra cũng không được ngủ yên giấc. Nhìn thấy Phong Phi Duyệt đi vào, đũa bạc trong tay cô gái không tự chủ được siết chặt, lúc nhìn thấy Mạch Thần Lại sau lưng nàng thì run lên, bát đũa thì nghiêng lệch suýt chút là rơi xuống, trong lòng kinh hãi, vội vàng che giấu thần sắc đứng dậy hành lễ, "Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương."

Phong Phi Duyệt khoát khoát tay, ý bảo nàng ta đứng dậy, "Minh hoàng quý phi không cần đa lễ."

"Đứa nhỏ này, sao lại khóc ra thành như vậy?" Phong Phi Duyệt tiến lên một bước, nhưng không ngờ cô gái đang quỳ phía dưới lập tức kéo thẳng hai chân đứng dậy, cả người ngăn trở trước mặt nàng, giả vờ như đang trêu đùa với đứa bé.

"Nương nương không cần lo lắng, trẻ con chính là như vậy, khóc vài ba tiếng rồi lại thôi ấy mà."

Mạch Thần Lại đi theo sau lưng Phong Phi Duyệt nhíu mày lại, trong không khí lúc này, quanh quẩn một mùi hương không biết rõ tên, mùi vị đó nồng nặc mà gay mũi, thậm chí còn làm người ta bị sặc. Loại hương thơm nồng đậm này, ngửi vào thật khiến người ta buồn nôn, mà chính là hương nhan này, dường như, đã giấu đi mất một loại hương vị vốn nên tươi mát.

"Theo bổn cung thấy, vẫn nên để cho Mạch y sư chẩn đoán thử xem, sắc mặt tiểu hoàng tử không tốt, không giống như là khóc nháo đơn giản như vậy." Phong Phi Duyệt lỡ đãng nói, hai mắt, lại đang quan sát thần sắc cô gái.

Minh hoàng quý phi nghe vậy, trong mắt hiện lên kinh sợ, vẻ mặt có hơi cứng ngắc cố giãn ra, "Tiểu hoàng tử rất khỏe mạnh, hôm qua, thần thiếp mới để quốc sư xem qua."

Phong Phi Duyệt như có điều suy nghĩ gật đầu, nàng xoay người, thấy tầm mắt Mạch Thần Lại đang hạ xuống trên án kỷ bên cạnh, phía trên có đặt một lò hương chạm trỗ màu tím. Mơ hồ, mùi thơm nồng nặc mù mịt kia, chính là từ bên trong phiêu tán ra. Vươn tay nhẹ phẩy phẩy trước cánh mũi, "Không ngờ, Minh hoàng quý phi lại thích hương thơm cầu kỳ này."

Sắc mặt cô gái có hơi mất tự nhiên, khẽ nhếch khóe miệng, nhận lấy đứa bé trong tay nhũ mẫu.

Phong Phi Duyệt thấy thần sắc nàng ta như đang né tránh, trong lòng, càng thêm khẳng định chắc chắn, bước chân nhẹ nhàng tiến lên, nói, "Có thể cho bổn cung ôm một chút không?"

Hai tay Minh hoàng quý phi ôm đưa bé càng thêm dùng sức, thân thể cũng không tự chủ được xoay ngoắt sang một bên, "Đứa nhỏ này làm loạn rất gay gắt, thần thiếp chỉ sợ quấy rầy đến hoàng hậu."

Đang khi mọi người nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng thông báo, lúc kịp phản ứng lại, hoàng đế đã từ bên ngoài đi vào.

"Sao lại ở đây?" Cô Dạ Kiết quét tầm mắt qua đám người, rơi lên trên mặt Phong Phi Duyệt.

Nàng nhu thuận tiến lên, âm thanh mệt mỏi còn mang theo vài phần khản đặc, Minh hoàng quý phi thấy nàng nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực mình, vội vàng xoay người sang chỗ khác, vờ như đang đùa giỡn với nó.

"Thần thiếp, muốn ôm đứa nhỏ kia." Phong Phi Duyệt nghiêm túc nói.

Cô Dạ Kiết lộ vẻ mặt không hiểu, nhưng nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của nàng, cũng liền gật đầu, "Thân thể nàng không tốt, đừng quá miễn cưỡng."

Phong Phi Duyệt giãn mặt ra, mà Minh hoàng quý phi lúc này, sống lưng lại cứng ngắc, nàng đi tới trước mặt cô gái, cúi mắt nhìn đứa bé khóc đến cơ hồ thở không ra hơi, đích thân hoàng đế cho phép, Minh hoàng quý phi cũng không cách nào kiên trì được nữa.

Phong Phi Duyệt đưa tay tới, cô gái ngẩng đầu lên, trong mắt đột ngột lộ ra mấy phần hận ý, hai tay nắm lấy tả lót của đứa trẻ chần chừ không chịu buông. Sau lưng, hoàng đế thấy hai người giằng co, gương mặt tuấn tú có phần không vui, đi tới.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Minh hoàng quý phi kinh hãi, trên tay buông lỏng, đứa nhỏ liền được Phong Phi Duyệt đón lấy.

Ôm đứa bé, nàng lui về phía sau mấy bước, bàn tay vừa mới chạm vào cánh tay của nó, tiểu hoàng tử liền há miệng khóc rống lên lần nữa, trong tiếng khóc, lộ ra đau đớn xé rách.

Phong Phi Duyệt khẽ chau đôi mày thanh tú, bàn tay trượt xuống dưới ống tay áo đứa nhỏ, năm ngón tay nhẹ kéo nó lên, đôi mắt xinh đẹp, bởi vì chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc trừng lớn, tiếng kinh hô không kìm nén được bật ra khỏi miệng, hoàng đế bên cạnh nghe thấy, sắc mặt lạnh lẽo tiến lên.