Chương 129: Cô Gái Quái Dị

Tiếng khóc nỉ non ai oán của Đào Tâm không ngừng, Thi Tiệp Dư đi lên trước, dưới chân, có âm thanh cành cây bị đè gãy. Nàng ta cúi đầu nhìn lại, dời chân đi, chỉ thấy trên cành cây rơi xuống, đã trụi lủi, "Một đóa cũng không chừa..."

Nàng ta lẩm nhẩm lặp lại, Đào Tâm nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta sau lưng, quay đầu lại, nhìn khắp sân lồi lồi lõm lõm, khóc lớn thành tiếng, "Nương nương... người đừng như vậy."

"Nha đầu ngốc, khóc gì chứ?" Thi Tiệp Dư đi tới giữa vườn, chỉ nhìn một cái hố cạn trong đó nói, "Gốc mai này, là nở hoa sớm nhất, mỗi lần, khi những ngọn cây khác vừa mới bắt đầu kết nụ, thì hoa mai của nó đã nở đầy cả nửa cây, phóng mắt nhìn đi, độc lập cao ngạo, cực kỳ đẹp mắt." Làn váy mềm mại bị bùn lầy bôi trét, trên hài cung đình màu trắng, càng thêm dơ bẩn không chịu nổi, Thi Tiệp Dư đi qua vài bước, tới bên kia, "Mà gốc này, lại là gốc có linh tính nhất, hoàng thượng nói, dáng dấp của nó giống ta... Lúc ấy ta chỉ cười, ta nói, hoàng thượng, cây làm sao có thể giống người được chứ? Cây có thể nằm im một chỗ cả đời..."

"Nương nương," Vẻ mặt Đào Tâm lo sợ, đứng dậy sải bước chạy lên ôm nàng ta, "nương nương người đừng như vậy, nô tỳ thấy sợ."

"Sợ cái gì, không phải ta vẫn ổn sao?" Thi Tiệp Dư xoay đầu lại nhìn cô gái một cái, trong mắt, rõ ràng chứa đựng ai oán.

Đào Tâm sững sờ, chỉ biết ở bên cạnh nàng ta, có một khoảnh khắc, Đào Tâm thậm chí có loại ảo giác, nếu như không ôm lấy nàng ta, nàng ta sẽ đi làm việc ngu ngốc. Thi Tiệp Dư như vậy, cố giả vờ trấn định, lại khiến Đào Tâm càng cảm thấy vô lực, cô gái không biết nên an ủi như thế nào, càng không biết, lời an ủi của mình, có hữu dụng hay không.

"Nương nương..."

Cánh tay bị đẩy ra, Thi Tiệp Dư ngồi xổm xuống, mười ngón tay đặt trên lớp bùn đất bị đào xới, đè nhẹ một cái, có thể nhìn thấy từng đường dấy tay rõ ràng, Đào Tâm nhìn bóng lưng nàng ta, chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, mái tóc trên vai cô gái theo động tác nghiên người của nàng ta mà xõa ra trước ngực, cuối cùng, rơi lên mặt bùn đất, nàng ta cũng không chê bẩn, cứ như vậy ngồi đó không nhúc nhích.

"Mau, động tác cẩn thận một chút." Ngoài điện, truyền đến âm thanh khẩn trương hỗn loạn, Đào Tâm nhìn ra ngoài, chỉ thấy thái giám cung nữ lúc nãy quay lại lần nữa, đủ loại hoa cảnh danh quý nhất nhất bị đưa vào, Thi Tiệp Dư cũng lần nữa khôi phục lại sắc mặt bình thản. Trở người đứng dậy một cái, trước mắt có chút choáng váng, may có Đào Tâm đứng bên đỡ được.

"Nô tài tham kiến nương nương, đây là hoàng thượng phân phó nô tài đưa đến Cảnh Dạ Cung," Bên cạnh, hai tên thái giám mang theo một chậu hoa đi vào khu vườn lúc trước, "Hoàng thượng ngự tứ, mẫu đơn Tây Vực."

Cái tiếp theo, "Hoàng thượng ngự tứ, sơn trà Vân Nam."

"Hoàng thượng ngự tứ..."

Thi Tiệp Dư đờ đẫn, vẻ vắng lặng trong vườn bị âm thanh huyên náo thay thế, thân ảnh tới lui bận rộn, có người đào xẻng bùn đất, có người chuẩn bị tưới nước, có người...

Đào Tâm đứng giữa vườn, tầm mắt Thi Tiệp Dư từ trên người vị công công kia, rơi ngược lại vào bàn tay từng người ở trong vườn, không có hoa mai thơm ngát thanh nhã, mùi hương rơi lên trên vạt tay áo của mình, có vẻ nồng nặc, "Đào Tâm, chúng ta đi."

Công công nhìn hai người tự mình đi vào điện, sắc mặt có hơi kinh ngạc, cũng không tiện ngăn trở, chỉ đành phải tiếp tục công việc trong tay.


Bên trong phòng luyện đan, đại đỉnh treo trên cao không ngừng tỏa ra hơi nước nóng rực, Lâm Doãn đem tám mươi mốt vị thuốc lần lượt bỏ vào trong đỉnh, trong điện, đặt một dãy chậu hồng mai mới tươi, Mạch Thần Lại đi tới đi lui quanh đại đỉnh, nước thuốc bên trong theo cùng một phương hướng tụ động vào một chỗ, một mùi vị đắng gắt, nháy mắt liền trôi dạt khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung.

Phong Phi Duyệt được Lý Yên dìu từng bước vào đại điện, thần sắc nàng mệt mỏi suy kiệt, hoàng đế xoay người, chạm mặt đi tới, "Sao nàng lại đến đây?"

Mạch Thần Lại xoay đầu lại, ra hiệu bảo thái giám bên cạnh đem một vài chậu hoa mai đổ vào trong đỉnh.

Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy cực kỳ khẩn trương, hoàng đế vươn tay ôm lấy thân thể nàng tiến lên trước, chỉ thấy trong miệng đại đỉnh kia, tửng tảng lớn đỏ tươi bị nước thuốc đen đặc cắn nuốt, xoay vòng một cái, rồi chìm xuống.

Trên mặt mọi người không che giấu được thất vọng, khi toàn bộ chậu hoa mai cuối cùng đổ vào chìm sâu trong đáy nước, thân thể vốn đương căng thẳng của Phong Phi Duyệt trống rỗng, cả người dính vào trước ngực hoàng đế.

Kết quả như vậy, thất vọng qua đi, chính là tuyệt vọng.

Đôi đồng tử ôn hòa của Mạch Thần Lại rơi lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phong Phi Duyệt, cô gái cũng không biểu hiện ra vẻ hoảng loạn, mà là an tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó tầm mắt trở về trên đại đỉnh, "Gốc hoa mai kia, là ở trong tay đối phương sao?"

Hắn nhẹ gật đầu, ra hiệu Lâm Doãn tắt lửa đi, "Như vậy thì càng khó hơn nhiều, đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, giữa biển người mênh mông, muốn tìn một người cũng khó khăn, đừng nói là một đóa hoa mai."

"Lẽ nào, chỉ có thể chờ đợi như vậy?"

"Cũng không hẳn vậy," Mạch Thần Lại lắc đầu, sau lưng tựa lên trụ đồng, "tương truyền, thuật hoa cổ này, người hạ cổ cùng vật chủ kia không thể tách rời nhau quá xa. Nói cách khác, người kia chắc chắn vẫn còn ở trong hậu cung, hoa mai trong Cảnh Dạ Cung là ngọn nguồn cổ chú, vậy đối phương, nhất định là một người trong cửu cung tầng tầng lớp lớp này. Chỉ có điều, hoa cổ mặc dù lợi hại, nhưng lại có một điểm trí mạng..."

Đuôi mắt Cô Dạ Kiết lóe lên, Lý Yên bên cạnh cũng âm thầm toát mồ hôi.

"Nơi có mùi hương của hoa mai này, nhất định là chỗ ẩn thân của người hạ cổ."

Phong Phi Duyệt nghe vậy, ảm đạm cười khẽ, một tay vô lực chống lên đầu, "Hương hoa phiêu du vạn dặm, cứ tìm như vậy, thật sự quá mơ hồ."

"Tuy là nói như vậy, nhưng đây cũng là nhược điểm duy nhất của hoa cổ Miêu Cương, xem ra, kẻ hạ cổ lần này cũng giống hệt lần trước, vốn không muốn một kích trí mạng, mà là muốn thôi miên hành hạ người ta ở trong giấc mộng, cuối cùng, khiến tinh thần suy sụp, thậm chí tự tàn tạ mà chết." Mạch Thần Lại bất đắc dĩ lộ ra vẻ thất bại, chân mày tuấn lãng, theo đó nhíu lại.

"Mạch y sư đừng tự trách mình," Phong Phi Duyệt hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, "binh đến tướng chặn, nước đến đất cản, số mệnh đã định sẵn kiếp này, muốn tránh, cũng tránh không được."

Nàng đứng người dậy, nhìn những cành mai chất cao thành núi ở bên ngoài phòng luyện đan, "Chỉ tiếc những cây mai này."

Cổ họng Cô Dạ Kiết tắc nghẽn, thần sắc lại bình thản không chút hối tiếc, hắn cũng không nói gì, nhận lấy áo choàng trên tay Lý Yên giúp nàng khoác lên người, rồi cùng nhau ra khỏi điện.

Mạch Thần Lại nhìn cung nhân đứng một bên, vung tay, "Ném hết toàn bộ ra ngoài đốt đi, một nhánh cũng không được để lại."

"Vâng." Bóng người bận rộn, tốp năm tốp ba, cành mai trơ trụi bị mang ra ngoài, Mạch Thần Lại chắp tay đứng giữa hành lang, nhìn cành cây hiu quạnh giãy giụa trong đêm, dồn hết sức lực giãy giụa.

Lý Yên đi theo sau lưng hai người, lại cách xa vài bước.

Cô Dạ Kiết nắm lấy tay nàng, hai người sóng vai mà đi, ngoài hoàng thành, ngẩng đầu nhìn lên gò khe, ở nơi cao nhất trên Kim Loan Điện, mặt trời đỏ rực nhô lên cao giắt ở hướng Tây Bắc, Phong Phi Duyệt vươn bàn tay nhỏ nhắn che trước trán, hai mắt híp chặt lại thành một đường kẽ, màu vàng kim hoàng nhỏ vụn từ giữa khe hở ngón tay chiếu đến, rọi lên mặt nàng cực kỳ ấm áp.

Hai người yên lặng suốt dọc đường. Bước chân lớn nhỏ không đều đạp lên bóng dáng lẫn nhau bước về phía trước, nam tử cố ý đi chậm, chờ Phong Phi Duyệt theo kịp, Lý Yên một đường đều nhìn thấy trong mắt, khóe miệng không nhịn được kéo ra, cười khẽ.

Trở lại Phượng Liễm Cung, theo dặn dò lúc trước của Mạch Thần Lại, Lý Yên cùng Ngọc Kiều thắp hết toàn bộ đèn cung đình trong điện lên, Phong Phi Duyệt tắm rửa xong nằm ở trên giường, mắt nhìn chằm chằm ánh nến sáng rực kia, cũng không nhúc nhích.

Cô Dạ Kiết thay áo ngủ, trên mái tóc rũ xuống trước ngực, giọt nước lách tách chảy xuống, theo lồng ngực tinh tráng của nam tử một đường kéo dài tới phần bụng đầy đặn không chút thịt thừa, Phong Phi Duyệt cũng không ngẩng đầu lên, cho đến khi thân ảnh của hoàng đế ngăn trở cả người nàng, mới chợt hoàn hồn.

"Muốn ngủ à?" Cô Dạ Kiết xoa xoa gò má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phong Phi Duyệt đưa tay bắt lấy mu bàn tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ qua cọ lại giữa lòng bàn tay có nốt chai dày cộm của hắn, nàng không dám nhắm mắt, cố nén mệt mỏi đánh tới, bả vai bị Cô Dạ Kiết ôm dậy, nằm lên lồng ngực rộng rãi, cặp mắt chua xót lợi hại.

Bàn tay kia thuận theo mái tóc nàng rũ xuống, hoàng đế ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non, Phong Phi Duyệt càng thêm giữ vũng tinh thần, đêm khuya an tĩnh, dưới ánh đèn lờ mờ, luôn không cưỡng được cơn buồn ngủ đánh tới.

Cơn ác mộng cất giấu trong lòng, nối đuôi nhau kéo tới, Phong Phi Duyệt đau đầu muốn nứt, lúc tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi, sau lưng ướt đẫm, lúc hai vai bị nam tử kéo dậy, tâm tư nàng vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, dùng sức mở mắt ra rồi, cặp mắt mới khôi phục lại mấy phần thanh tĩnh.

"Duyệt Nhi, mơ thấy cái gì?"

Toàn thân Phong Phi Duyệt run rẩy, hai tay dùng sức che mặt, "Máu, rất nhiều máu, thiếp mơ thấy... thiếp, Quân gia..."

Cô Dạ Kiết thấy nàng nói năng lộn xộn không thành lời, biết nàng bị dọa sợ, một tay vừa mới đưa tới, liền thấy nàng đột nhiên cúi nửa người trên xuống, khuỷu tay chống trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vùi sâu vào chăn gấm, "Đau quá..."

"Duyệt Nhi..." Hoàng đế thấy nàng chỉ ôm bụng không nói được gì, tuấn nhan nhất thời thất sắc, hướng ra ngoài điện quát, "Truyền Mạch y sư!"

Phong Phi Duyệt há miệng thở hổn hển, mồ hôi lớn như hạt đậu dính trên trán, hoàng đế bó tay hết cách, cũng không dám ôm nàng lên, chỉ có thể yên lặng chờ động tĩnh bên ngoài.

Không qua bao lâu, đau đớn co rút trong bụng từ từ biến mất, Mạch Thần Lại kịp thời chạy tới rồi vội vàng xem mạch, dưới vẻ mặt cực kỳ lo sợ của hoàng đế, hắn thu tay lại, "Hoàng thượng yên tâm, nương nương đây là kinh sợ quá độ, tạm thời không có gì đáng ngại."

Phong Phi Duyệt co rúc thân thể, nghe hắn nói một câu như vậy, liền chống một tay lên, "Tạm thời, là ý gì?"

"Nương nương cứ tiếp tục như vậy, thân thể gần như suy yếu vô lực, bây giờ đứa bé trong bụng mới hơn một tháng, thần sợ rằng..." Hắn dừng lại, vài chữ nói ra, đủ thể hiện rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Phong Phi Duyệt cảm thấy bụng đau nhói, bi thống vô cớ khó tả khiến nàng hé mở cái miệng nhỏ nhắn, thở hổn hển, tuấn nhan Cô Dạ Kiết âm trầm mù mịt, niềm vui sướng được làm cha mới chỉ được vài ngày, lại đột ngột gặp phải biến cố như thế này. Mạch Thần Lại ngồi xuống một bên, tiện tay kê ra vài phương thuốc, hướng sang Lý Yên bên cạnh nói, "Sáng sớm mỗi ngày cho nương nương dùng, tuyệt đối không được bỏ lỡ thời gian giữ thai."

Cô gái đưa tay nhận lấy phương thuốc, gật đầu trả lời, "Dạ, Mạch y sư."

Phong Phi Duyệt không dám nhắm mắt lại nữa, cặp mắt sưng đỏ tràn đầy mệt mỏi, hoàng đế yêu thương vạn phần, muốn để cho nàng ngủ một giấc yên lành, bây giờ cũng đã trở thành hy vọng xa vời. Hắn không quản phiền hà trò chuyện với nàng, cố gắng dời đi sự chú ý của nàng, nhưng, cuối cùng cũng không cưỡng được mệt mỏi trong đầu, nàng khẽ cắn môi, nếm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Đau chết lặng, đau đớn, cũng có thể thanh tỉnh.


Trước Từ An Điện âm u, một ma ma đi trước dẫn đường, tiếng bước chân đè thấp mặc dù đã hạ xuống rất nhẹ, nhưng mà rơi lên trên hành lang dài trống trải, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Sau lưng, cách chừng ba bước, một cô gái mặc trường sam màu đen đi theo, bước chân cô ta nhẹ nhàng, những nơi đi qua, chỉ để lại một chuỗi dấu vết bóng loáng, yên lặng không một tiếng động.

Trên chân ngọc lộ ra bên ngoài, đeo một chiếc vòng tinh xảo quái dị, hai người theo hành lang đi về phía Từ An Điện. Trên bầu trời, một luồng gió lạnh thổi qua, cô gái ngước đầu, chỉ thấy trên mái hiên đại điện giữa bầu trời tối đen, có vài đóa hoa mai bay tới. Vươn tay, cánh hoa kia rơi vào trong lòng bàn tay cô ta, mùi hương thanh nhã khác lạ, khiến cô ta nhẹ chau mày, con ngươi lấp lánh như nước thoáng hiện lên lạnh lẽo. Cô ta không để lại dấu vết bóp chặt dấu vết hoa mai trong lòng bàn tay, theo ma ma lớn tuổi tiếp tục hướng về phía trước.

Trong Từ An Điện, thái hậu hai cung chờ đã lâu, khó khăn lắm mới thấy cửa điện bị đẩy mở, hai người vội vàng đứng dậy nghênh đón.

"Thái hậu." Ma ma lúc nãy dần đầu hành lễ, cô gái để chân trần bước lên mặt thảm mềm mại thoải mái, nhìn thấy hai người tiến lên, chỉ là gật đầu mỉm cười, cũng không cúi người thỉnh an.

"Nhiều năm rồi không gặp." Tây thái hậu nhẹ vung một tay, ý bảo ma ma kia lui ra ngoài.

Cô gãi giãn mặt ra, môi trái tim nhẹ cong, thân mình uyển chuyển lướt qua đại điện, cô ta xoay người, đôi mắt quyến rũ như tơ, mạng che trên mặt được gỡ xuống, gương mặt thế nhưng lại cực kỳ trẻ trung, "Thái hậu, quả nhiên đã lấy được tất cả những gì mà bà muốn lấy."

"Đây đều là nhờ có sự trợ giúp của Sách Y, không ngờ, những năm này, cô một chút cũng không thay đổi." Tây thái hậu nhìn gương mặt cô gái vẫn xinh đẹp tuyệt mỹ như năm nào, không nhịn được một tiếng trầm trồ tán thưởng.

Cô gái được gọi là Sách Y vươn tay xoa một bên gò má, đối với khuôn mặt của mình, cô ta tự tin hơn bất kỳ ai khác.

"Ngàn dặm xa xôi tìm ta đến đây, không phải là bằng hữu cũ bao năm không gặp, muốn họp mặt chứ hả?" Cô gái ngồi xuống bên cạnh thủ tọa, cười đùa nói.

"Bổn cung cần cô giúp đỡ." Tây thái hậu đi thẳng vào vấn đề, làn váy rậm rịt lướt qua mặt đất kiều diễm tiến tới, vài bước đi đến bên cạnh cô gái, "Giống hệt như năm đó."

"Ha ha..." Cô gái nghe xong, thế nhưng lại vươn tay che khóe miệng, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc bật ra từ giữa kẽ tay, "Thái hậu, tiên hoàng băng hà cũng đã lâu như vậy rồi, người còn học cái này làm gì, lẽ nào..."

Sắc mặt Đông thái hậu lập tức ửng đỏ, ngay cả Tây thái hậu vẫn luôn tỉnh táo cũng bị những lời này làm nghẹn họng đến trợn mắt há mồm, cô gái thấy thần sắc hai người lúng túng không vui, lập tức hạ giọng, khoát tay một cái nói, "Được rồi, nói chuyện chính đi."

Tây thái hậu ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ hai tay, chỉ thấy một cô gái từ trong nội điện đi ra.

Ngẩng đầu lên, bộ dáng xinh đẹp e thẹn, chính là Lý thượng thư chi nữ lúc trước đến tuyển tú, Chỉ Huyên.

"Chỉ dựa vào bộ dáng này? Hình như hơi kém một chút." Cô gái đưa ngón trỏ miết lên cằm, khẽ phất tay, "Bộ dáng của thái hậu hai cung năm đó, vượt trội hơn thế này nhiều."

Bị nhắc tới hết lần này đến lần khác, sắc mặt Tây thái hậu âm trầm, cô gái chỉ bật cười khanh khách, cũng không để tâm, "Thái hậu thật sự chắc chắn, là cô ta?"

Chỉ Huyên cũng không vì những lời nói của Sách Y mà không vui, cô ta chắp hai tay trước người, quỳ xuống.

Cô gái ngưng mắt, nhìn Chỉ Huyên dưới đất trong chốc lát, thấy ánh mắt thái hậu hai cung kiên định, cũng liền gật đầu, "Nếu đã như thế, vậy thì ngươi đi."

Chỉ Huyên nghe nói, mừng rỡ, dập đầu liền mấy cái, lúc này mới đứng lên.

"Nếu muốn học mị thuật, vậy thì rất vất vả đấy."

"Ta không sợ." Chỉ Huyên lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị, "Chỉ cần có thể đến gần hoàng thượng, vì thái hậu phân ưu, cái gì ta cũng không sợ."

Khóe miệng Sách Y nhếch lên, thậm chí mang theo vài phần khinh thường, nữ nhân trong hậu cung này, vì một hoàng đế có thể nói là chạy theo như vịt, dùng hết tất cả các loại thủ đoạn. Đông thái hậu thủy chung có chút không yên lòng, hỏi, "Cô, có nắm chắc không?"

Cô gái trừng mắt một cái, hai tay khoanh trước ngực, thần thái có chút ngạo mạn, "Hách Đức hoàng hậu năm đó, không phải là bại dưới tay người mà ta tỷ mỷ dạy dỗ hay sao?" Bờ môi kéo ra, nâng lên ý cười châm chọc.

"Sách Y nói rất đúng, huống hồ, giữa đế hậu làm gì có cái gọi là chân tình, hoàng hậu mặc dù nhất thời đắc sủng, chung quy rồi sẽ có lúc xuống ngựa." Tây thái hậu ngồi xuốn bên cạnh, nhìn gương mặt bình thản kia, "Bổn cung giao con bé cho cô đấy, ta tin tưởng, cũng mong đợi cái ngày nó thay da đổi thịt ấy."

Đôi tay cô gái gõ nhè nhẹ lên trên mặt bàn, "Thời gian mười ngày, ta sẽ dạy dỗ cô ta thành báu vật đến thánh nhân cũng sùng bái."

Gò má Chỉ Huyên ửng đỏ, vội vàng hành lễ khấu tạ.

"Quy tắc cũ, cho ta một gian tẩm điện an tĩnh, trong thời gian mười ngày này, không được để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy." Sách Y đứng dậy, Tây thái hậu vừa mới uống xong một hớp trà, đặt chén xuống, "Cái này cô yên tâm, đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi."

Cô gái cực kỳ hài lòng, ngồi một lúc, thái hậu hai cung liền đích thân đưa cô ta đến tẩm điện đã chuẩn bị sẵn.

Gió đêm phe phẩy, ánh nến trong cung lúc sáng lúc tối, trên một chiếc án kỷ dài, Sách Y bày lên ba chén nến nhỏ, thân nến thô chắc giống như cánh tay đứa trẻ con. Ngón tay mảnh khảnh xẹt qua giữa ngọn lửa, chỉ nghe 'vụt...' một tiếng, tia lửa kia đột nhiên vọt lên cao hơn nửa thân người.

"Ra đây!" Cô gái gọi khẽ, sắc mặt âm trầm, đứng nguyên một chỗ.

Ngoài điện, âm thanh xào xạc, giống như lá khô bị gió thổi lên cuồn cuộn, đang xoay vòng quanh mặt đất, cô ta ngước hai tai lên, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân rơi ngoài cửa điện, trước ba cây nến sáng rực, phản xạ một cái bóng người.

"Ken két..."

Cửa điện bị mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng thoáng cái liền đi tới sau lưng, "Sư phụ."

Sách Y cũng không đáp lời, dải lụa trắng trên mặt che hết toàn bộ biểu cảm trên mặt cô ta, "Ta hỏi ngươi, vừa rồi ta một đường đến đây, phát hiện trong hậu cung này có mùi hoa không bình thường, đây là xảy ra chuyện gì?"

Cô ta mở một bàn tay ra, đem đóa hoa mai trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô gái kia.

Thoáng nhìn qua, cô ta vội vàng cúi đầu, "Sư phụ, con..."

"Nói!" Ngữ khí Sách Y hung lệ, không cho cô ta trốn tránh.

"Đúng, đúng đồ nhi đã hạ hoa cổ." Cô gái hung hăng cắn răng, thành thực đáp lại.

"Xem ra, những lời ta nói, ngươi một câu cũng không nghe lọt," Sách Y thu hồi đóa hoa mai trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm lại, lúc buông tay ra, cánh hoa mai bị bóp đến gãy nát, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ rơi xuống đất, "trong vòng nửa năm, ngươi lại hạ cổ chú đến hai lần, không muốn sống nữa phải không?"