Phong Phi Duyệt lúc này mới biết trên mặt hoàng đế sao lại có vẻ bất an kia, nàng vươn ngón trỏ sờ lên đầu lông mày, có thể tưởng tượng được, ở nơi đó hiện ra một đóa hồng mai. Chẳng trách mấy ngày nay luôn có hương thơm thanh nhã quanh quẩn bên cánh mũi, không ngờ trên đời này, thật sự còn có loại cổ chú quỷ dị như vậy, ngay cả hoa mai cao ngạo kia, cũng trở thành vũ khí lợi hại đả thương người khác.
Cô Dạ Kiết cắt đứt dòng suy nghĩ, chớp mắt liền hoàn hồn, sải chân đi đến trước giường Phong Phi Duyệt, "Nếu Thi Tiệp Dư lần đó có thuốc giải, cổ độc của hoàng hậu lần này, chắc chắn cũng có thể tiêu trừ mới đúng."
Mạch Thần Lại liếc nhìn hai người một cái, hắn cất bước đi tới trước bình hoa mai trên án kỷ, cầm một nhánh trong đó lên, đi trở về. Để ở trong bình được vài ngày, mặc dù có nước sương nuôi dưỡng, thân cây màu nâu kia vẫn không tránh được khô héo, "Cũng giống như hoàng thượng nhìn thấy cành hoa mai này vậy, hoa lan lần trước chỉ có một gốc, cho nên, muốn tìm ra thuốc giải cũng đơn giản hơn nhiều. Nhưng lần này không giống lần trước, cây mai trong toàn bộ ngự hoa viên có đến ngàn vạn gốc, đối phương dùng cái này làm cổ, như vậy, nhánh cây có thể giải được cổ chú, nhất định ở trong tay cô ta."
Hoàng đế thuận tay nhận lấy nhánh hoa mai giữa đầu ngón tay Mạch Thần Lại, đặt trước mắt, hắn vội vã thoáng nhìn, vài đóa đỏ hồng thưa thớt, Phong Phi Duyệt chỉ thấy thần sắc hắn đột nhiên mờ mịt, có phần khó nắm bắt.
Tuấn nhan lạnh lẽo, đôi đồng tử cũng lập tức thẫm lại, "Loại hoa mai này, chỉ ở Cảnh Dạ Cung mới có."
Đám người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng. Phong Phi Duyệt đưa tay gối vào bên tai, toàn thân nàng không nhấc lên được chút khí lực nào, duy chỉ có khóe miệng là kéo ra, nụ cười nhàn nhạt khẽ bật ra khỏi miệng. Tựa hồ đây là lần đầu tiên, nàng nghe thấy hắn đối với Thi Tiệp Dư không hề che chở nữa, từ lần trước hắn chính miệng thừa nhận trong lòng nghi ngờ Thi Tiệp Dư, cho tới bây giờ trong mắt hắn có dao động, không thể không nói, Phong Phi Duyệt đã đợi một khoảng thời gian khá dài rồi.
"Cho dù đã xác định là vật trong Cảnh Dạ Cung, nhưng thuốc giải này, vẫn vô tung vô ảnh." Sắc mặt Mạch Thần Lại mờ mịt, nhìn tình hình này chắc chắn đã được vài ngày rồi, chỉ có điều, bây giờ mới phát bệnh ra mà thôi.
Cô Dạ Kiết siết chặt tay, chỉ nghe 'rắc' một tiếng, cành mai bị gãy thành hai đoạn, "Lại dám ở dưới mí mắt trẫm chơi đến hai lần."
Loại tà thuật vu cổ được đồn đãi từ Miêu Cương này quả nhiên lợi hại, hoàng đế nắm cành hoa gãy trong tay, hương thơm thanh ngát trên người Phong Phi Duyệt nhàn nhạt tỏa ra, Cô Dạ Kiết khẽ nhếch đôi chân mày đang nhíu chặt lên, "Trẫm nhớ lần trước ngươi đã nói, hoa lan cổ của Thi Tiệp Dư, là người hạ cổ tự tay đâm rách một ngón tay, lấy một giọt máu chí âm, mà người này, là một nữ nhân, trong vòng một trăm ngày trở lại đây không có chung đụng với nam nhân, đúng không?"
Mạch Thần Lại gật đầu, "Vâng."
Cô Dạ Kiết lâm vào trầm tư, nếu chuyện của Phong Phi Duyệt lần này và chuyện của Thi Tiệp Dư lần trước có liên quan, vậy lần trước, phải giải thích thế nào, hoa lan cổ trên người nàng Thi Tiệp Dư, tuyệt đối không có khả năng do nàng ta tự làm, nhưng hoa mai lần này, rõ ràng là do nàng ta đưa tới, "Hai lần này, là cùng một người gây ra?"
Mạch Thần Lại cũng không trực tiếp đáp lời, bóng lưng thon dài hắt lên góc mặt đất âm u, hắn vòng hai tay trước ngực, cuối cùng, vẫn là lắc đầu, "Không nói chính xác được, vừa nãy thần ngẫm nghĩ lại một chút, thuốc giải hoa mai cổ này, chỉ có ở hai nơi. Một, là nằm trong tay đối phương, còn thứ hai, chính là ở trên một trong những gốc cây hoa mai trong Cảnh Dạ Cung, vẫn chưa hái xuống."
Phong Phi Duyệt nghe vào tai chỉ cảm thấy kỳ dị, những chuyện yêu thuật kỳ quái này, nếu không phải là kinh nghiệm của chính bản thân, nói thế nào nàng cũng đều sẽ không tin.
"Viện tử trong Cảnh Dạ Cung toàn bộ đều là hoa mai, sao ngươi biết được, đóa hoa trọng yếu nhất, rốt cuộc là nằm ở trên gốc cây nào?" Hoàng đế suy nghĩ chốc lát, hỏi một câu như vậy.
Mạch Thần Lại hướng đôi mắt ấm áp liếc nhìn Phong Phi Duyệt một cái, hắn đã từng nói, bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ tận sức tận lực bảo hộ nàng chu toàn, "Hoa mai vốn là vật chí hàn, thần chỉ cần đem miệng đại đỉnh ở bên trong phòng luyện đan đốt nóng lên, ở bên trong lại phối hợp thêm tám mươi mốt loại dược liệu, rồi đem toàn bộ hoa mai hái tới bỏ vào trong đó, dược liệu này có thể tháo hàn chống lạnh, đóa hoa mai dùng máu để làm cổ chú kia, lúc bỏ vào trong đại đỉnh chưng nhiệt, thì màu sắc vẫn rực rỡ như lúc ban đầu, còn lại, đều sẽ bị cắn nuốt ở trong đó, hóa thành bùn đất."
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt thoáng khôi phục lại bình tĩnh, bất kể nói thế nào, ít nhất có thêm một cơ hội.
Mạch Thần Lại tựa lưng vào ánh mặt trời, Phong Phi Duyệt nheo mắt nhìn hắn một thân y phục trắng toát thanh đạm, nàng nhẹ cong khóe môi, bởi vì nàng thủy chung vẫn luôn tin tưởng, cho dù có khó hơn nữa có gian nan hơn nữa, hắn đều có thể tìm được biện pháp cuối cùng, giúp nàng biến nguy thành an.
"Hoàng thượng..." Biểu cảm hiện lên trên mặt nam tử, dường như đã trải qua suy tính nặng nề.
Cô Dạ Kiết nhẹ lắc đầu, năm ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay Phong Phi Duyệt đặt ở ngoài chăn gấm, "Nói."
"Bây giờ có thể khẳng định, hoa mai trong Cảnh Dạ Cung là vật chủ của cổ độc lần này, thần đề nghị, trong khoảng thời gian ngắn nhất, diệt trừ tận gốc."
Lòng bàn tay ấm áp của hoàng đế, đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trên mu bàn tay, gân xanh kéo căng, "Ngươi nói, bảo trẫm diệt trừ toàn bộ hoa mai trong Cảnh Dạ Cung?"
Mạch Thần Lại không nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, tầm mắt, rơi lên mười ngòn tay đang nắm chặt của hai người họ, "Nếu không diệt trừ những cây mai kia, cổ độc của hoàng hậu nương nương cho dù sau này có thể giải trừ, nhưng những cây mai đó nở hoa lại lần nữa, tương lai cũng trở thành mối nguy lớn nhất, một khi đối phương lấy nó nguyền rủa thêm lần nữa, vậy muốn tìm được may mắn thứ hai, e là mò kim đáy biển."
Cô Dạ Kiết trầm mặc, ánh sáng trong mắt, có chút mờ mịt, Phong Phi Duyệt ý thức được, những cây mai này đối với hắn, hoặc đối với Thi Tiệp Dư mà nói, chắc chắn có một ý nghĩa rất sâu sắc.
Cũng như Cô Dạ Kiết ngay từ đầu đã nói với nàng, Thi Tiệp Dư, không giống như những người khác. Mà những cây mai trồng trong Cảnh Dạ Cung này, đối với Thi Tiệp Dư mà nói, chắc chắn cũng không phải thứ bình thường.
Nàng thốt nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của hoàng đế lúc này, giống như vị đại thúc ở trong rừng trúc vậy, đều có một nơi muốn gìn giữ, không cần biết ở nơi đó đã từng có hồi ức gì, nếu phải tự tay loại bỏ, chẳng khác nào cắt đi một miếng thịt trong lòng, khiến mình máu thịt loang lổ.
Phong Phi Duyệt trở tay nắm lấy tay hắn, mới dùng được một chút khí lực, nam tử liền ngẩng đầu lên. Đôi đồng tử bén nhọn trước kia bị đả kích đột ngột này, mài mòn đến ôn nhu, chỉ là, không hề mất đi sắc bén cùng cường ngạnh trong đó. Phong Phi Duyệt không nói gì, Cô Dạ Kiết cũng không giải thích lời nào, ngước mắt nhìn vào đáy mắt thâm thúy của hắn, nàng giãn mặt ra, gật đầu sau đó nhắm hai mắt lại.
Mạch Thần Lại nháy mắt với Lý Yên ở bên cạnh, hai người cùng lui ra ngoài. Tẩm điện khổng lồ, chỉ còn lưu lại hai người.
Có chút trống trải, không khí u tịch ngưng tụ trên đỉnh đầu, kèm theo hương thơm quỷ dị của hoa mai, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng lúc Lý Yên đi ra ngoài vẫn là làm theo yêu cầu của Mạch Thần Lại thắp hết toàn bộ đèn cung đình trong điện lên.
Phong Phi Duyệt không khỏi cảm thấy sợ hãi, tiếng kêu gào thảm thiết của Thi Tiệp Dư lúc phát bệnh, từng trận từng trận khốn nhiễu cả hậu cung, khi đó, chính mắt nàng nhìn thấy nàng ta càng ngày càng gầy gò ốm yếu, cùng là hoa cổ, nàng không biết mình bây giờ liệu có thức giấc giữa đêm, mỗi lần đều sợ hãi kêu gào mà tỉnh lại hay không.
Hoàng đế nhận ra sự khác thường của nàng, hắn để nguyên y phục nằm xuống, dựa thân thể vào bên người nàng, vươn tay kéo Phong Phi Duyệt về phía mình, dấu vết khắc trên trán kia, chói mắt găm tim, ẩn nhẫn cựa mình.
Phong Phi Duyệt cũng không biết, phàm là người trúng hoa cổ, sẽ trở nên cực kỳ ham ngủ, nàng dính vào trước ngực hoàng đế, hương thơm thanh nhã quanh quẩn lưu lại bốn phía, cặp mắt thử vùng vãy, từ đáy lòng, hết lần này đến lần khác tự nói với mình đừng ngủ. Nhưng mà cuối cùng không thể chịu đựng được bao lâu, mí mắt chua xót đóng chặt, đầu tựa vào bả vai nam tử dần nặng nề, đã ngủ say.
Lòng bàn chân, giống như ngọn lửa dưới địa ngục, nóng đến nỗi nàng không thể tiến lên nửa bước, Phong Phi Duyệt cúi đầu nhìn lại, trên đường lớn dính đầy bùn đất, lại phủ lên một lớp máu tanh đầy tràn. Làn váy bị kéo dài ở đằng sau, đã bết dính dơ bẩn. Nàng lau đi một lớp mồ hôi, cảm giác tựa như vào mùa hè, nóng bức khó chịu, cả người choáng váng không thôi, đi chưa được mấy bước, liền thấy miệng đắng lưỡi khô.
Đằng xa, hình như là một khu chợ, phóng mắt nhìn đi, dân chúng đang đồng thanh hô hào.
Phong Phi Duyệt bước chân tiến lên, hai bên đường chợ dán đầy bố cáo, từng bức từng bức họa lần lượt dán khắp hai dãy phố dài, nàng nghi hoặc không hiểu, mới đi lên vài bước, chạm mặt liền có một đợt gió cát đánh tới, một bức họa từ trên vách tường 'xoạt' rơi xuống đất, một đường bị cuốn thẳng đến bên chân Phong Phi Duyệt.
Bước chân của nàng cũng theo đó mà dừng lại, chần chừ dăm ba lần, cuối cùng vẫn theo phản xạ cúi đầu.
Cô gái trên bức họa có chín phần quen thuộc, nhìn kỹ lại, đây chẳng phải chính là mình sao?
Đây là nơi nào vậy?
Phong Phi Duyệt vạch đám người ra, chỉ nghe tiếng kêu hô ai oán, tiếng cầu xin không ngớt, dân chúng vây đến xem, trên mặt chỉ có một loại biểu cảm duy nhất... hả lòng hả dạ. Nàng muốn tiến lên, lại bị lớp người chen chúc đẩy lùi ra sau, trên đài, truyền đến âm thanh hành hình. Nàng nghe thấy bên tai vang lên từng đạo từng đạo âm thanh điên cuồng hô hoán, đang gào lên, "Hoàng thượng vạn tuế... hoàng thượng vạn tuế..."
Ngàn vạn thanh âm, dường như xoắn lại thành một sợi dây mạnh mẽ hữu lực, đẩy Phong Phi Duyệt tách biệt bên ngoài, không thể vào được, nhưng cũng không ra được. Nàng liều mạng che lỗ tai lại, nhưng thanh âm kia, vẫn dễ dàng ra ra vào vào...
"Nhìn kìa, hoàng hậu!" Không biết là người nào hét lên một câu, đám người đang giơ vẫy hai tay, đều nhất nhất quay đầu lại.
Ánh mắt bọn họ lộ ra hung quang, thần sắc tràn đầy hận ý, bọn họ từng bước từng bước ép sát tới gần, nháy mắt, liền vây Phong Phi Duyệt vào chính giữa, không thể nhúc nhích, vẻ mặt bọn họ dữ tợn, lộ ra một mặt hung tàn nhất...
Mà những người này, một người Phong Phi Duyệt cũng không quen biết.
Thế này là sao, đây là đâu?
Phong Phi Duyệt đưa hai tay che mặt. "Đừng qua đây, tránh ra..." Ống quần, đột nhiên bị một cỗ sức lực níu chặt lấy không thả, ánh mắt nàng xuyên qua khe hở giữa ngón tay nhìn xuống dưới, chỉ thấy Quân lão gia một thân tù phục bị máu tươi nhuộm đỏ trừng lớn hai mắt lên, thất khiếu* của ông ta bị chảy máu, mười đầu ngón tay nắm chặt nàng không buông, "Tại sao, tại sao muốn hại Quân gia của ta đến mức này, ngươi cũng là người Quân gia, tại sao, tại sao a..."
(Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
"A... ta không có, ta không có." Phong Phi Duyệt dùng sức muốn tránh ra, lại phát hiện đám người như thủy triều cuộn trào về phía mình, "Giết hoàng hậu, giết hoàng hậu..."
"Ha ha ha..." Tiếng cười xé rách của Quân lão gia xé toạc đám mây, trên đài, những người đã bị hành hình đều lần lượt đứng dậy, hướng về phía nàng sát bước tiến lên, bầu trời, ảm đạm không có nửa điểm ánh sáng. Phong Phi Duyệt sợ hãi không thôi, trên mặt, một giọt, hai giọt, lạnh như băng thình lình nện xuống, khiến nàng không kịp ứng phó.
Đây là cái gì? Nàng ngẩng đầu lên, trời tháng sáu, lại có tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy trời.
Tuyết tháng sau, oan Đậu Nga lần nữa tái hiện...
"A..." Phong Phi Duyệt giật mình thức tỉnh, bởi vì bật dậy quá mạnh, cả phần bụng co rút một trận, bên tai truyền đến tiếng kêu không ngừng của hoàng đế, hai vai nàng bị kéo lại, nàng cảm thấy giữa cổ họng cực kỳ khó chịu, hất bả vai một cái, nửa người trên đè xuống, bữa sáng vừa mới dùng xong toàn bộ đều phun ra.
"Ọe..."
Bàn tay nhỏ nhắn níu chặt trước ngực, ói đến nỗi trong dạ dày không còn dư lại một thứ gì, Cô Dạ Kiết có hơi lóng nga lóng ngóng, may mà Lý Yên chỉ canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vã chạy vào hầu hạ quét dọn.
Lúc nằm xuống lại lần nữa, sắc mặt Phong Phi Duyệt so với vừa rồi mà nói, tái nhợt đi không ít, toàn thân thở nhè nhẹ, cặp mắt bởi vì khó chịu mà có hơi ướt át. Trên trán, trên người, trải qua một đợt kinh sợ lại càng chảy đầy mồ hôi lạnh, nhớ tới cảnh mộng vừa rồi, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cổ họng càng thêm khô khan chỉ muốn có chút hơi nước.
"Duyệt Nhi." Hoàng đế gọi khẽ, cực kỳ yêu thương, "Có phải nằm mơ thấy cái gì không?"
Phong Phi Duyệt nhớ tới hai lần gặp ác mộng lúc trước, vả lại, không lần nào ngoài ý muốn, đều là cảnh Quân gia bị hành quyết. Nàng hữu tâm vô lực, khẽ lắc lắc đầu, "Thiếp cũng quên rồi, chỉ là, thật sự rất đáng sợ."
Cô Dạ Kiết cảm thấy vô lực bội phần, ngoại trừ ôm nàng vào trong ngực, không để toàn thân nàng sợ hãi run rẩy, thì chẳng còn cách gì nữa. Môi mỏng khắc lên mái tóc đen bóng của nàng, Lý Yên rót một chén nước nóng tới đây. Phong Phi Duyệt liền kề lên mép chén uống hai hớp, cổ họng liền thấy đỡ hơn nhiều.
Hai tay nàng gắt gao nắm lấy cánh tay hoàng đế, mắt nhìn chằm chằm một điểm nào đó, đến nháy mắt một cái cũng lộ vẻ do dự. Cô Dạ Kiết thấy nàng đột nhiên tiều tụy suy yếu, đôi tay không nhịn được bao bọc lấy nàng, tựa cằm lên bả vai thon gầy của nàng, "Đừng sợ."
Nàng yên lòng ngửa người ra sau, "Thiếp cũng không dám nhắm mắt lại nữa, làm sao đây?"
Thanh âm khản đặc, vừa rồi ở trong mộng không kịp thời tỉnh lại, đến bây giờ, cổ họng cũng ách rồi.
"Ta ở đây, không phải sợ, cho dù phải nhổ tất cả hoa mai trong thiên hạ, khiến chúng đời đời kiếp kiếp không nở lại được nữa, trẫm cũng nhất định phải tìm cho ra gốc cây hoa mai kia cho nàng." Lồng ngực hoàng đế đau đớn, nơi bị đè ép, càng lúc càng chặt, dường như sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hai mắt Phong Phi Duyệt mờ mịt, bây giờ không còn dư thừa bao nhiêu khí lực để khó chịu thương tâm, hoàng đế nhẹ nhàng đặt thân thể nàng xuống, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
Phong Phi Duyệt không lôi kéo hắn, nàng chỉ khẽ ngọ nguậy ngón tay, cuối cùng vẫn an tĩnh rụt người lại, nhìn bóng lưng cao lớn kiên nghị kia, nàng nhẹ khép hai mắt, gọi Lý Yên ở một bên tiến đến ngồi nói chuyện với mình.
Cảnh Dạ Cung.
Thi Tiệp Dư xuyên qua vườn hoa mai, Đào Tâm sau lưng ôm một bình gốm sứ trong tay, "Nương nương, người làm gì vậy?"
"Mấy ngày nay tuyết rơi vẫn chưa tan, ta muốn hái ít hoa mai cất thành rượu, chôn ở dưới tuyết đọng, không qua mấy ngày, liền cất ra một vò rượu tinh khiết thơm nồng mùi hoa mai rồi." Trên tay Thi Tiệp Dư đang cầm mấy đóa hoa mai kiều diễm ướt át, quay người bỏ vào bình sứ trong tay Đào Tâm.
"Nương nương, người không những biết ngâm trà ngon, còn có thể chưng cất rượu, nô tỳ phát hiện, cái gì cũng không thể làm khó người."
"Chỉ biết ba hoa." Thi Tiệp Dư không nhịn được cười khẽ, vươn tay phủi đi tuyết đọng trên vai, hai người vừa mới đi ra ngoài vài bước, liền trông thấy một thân ảnh minh hoàng từ bên ngoài vội vã tiến vào.
Thi Tiệp Dư xuyên qua bóng cây nhìn quanh ra ngoài, vạt áo của hoàng đế phảng phất như giắt trên ngọn cây, gần đến như vậy, nàng ta lập tức sững sờ đứng đó, Đào Tâm phía sau đưa đầu ra nhìn một cái, "Nương nương, là hoàng thượng!"
Cô gái giống như đã cách xa mấy kiếp, nhanh chóng phủi đi lá rơi tuyết đọng trên vai áo choàng, bóng dáng nhỏ nhắn xuyên qua con đường nhỏ hẹp, thi thoảng, có làn váy bị mắc lại, tâm tình Thi Tiệp Dư khẩn trương, cũng không quản áo váy có bị kéo rách hay không, một đường, mang theo vào phần nóng vội đột ngột nhảy ra trước mặt hoàng đế.
Cô Dạ Kiết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng ta, bước chân phía dưới, lại lui ngược ra sau.
Nụ cười nơi khóe miệng Thi Tiệp Dư chậm rãi biến mất, nhìn khoảng cách một bước hoàng đế lui ra, suy nghĩ đến mất hồn.
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Sau lưng, Đào Tâm ôm bình sứ hành lễ thỉnh an.
Thi Tiệp Dư nuốt xuống đau xót trong lòng, cúi người, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Cô Dạ Kiết nhìn nàng ta gầy yếu khom người, muốn tiến lên trước đỡ một tay, thế nhưng vẫn không nhúc nhích, "Đứng dậy cả đi."
"Tạ hoàng thượng."
Không khí, trở nên nặng nề, có gió nhẹ lướt qua, mang theo chút nôn nóng khó gọi tên.
Hoàng đế nhìn hồng mai nở rộ khắp cả vườn, cổ họng khẽ nhấp nhô lên xuống, đế hài đạp lên mặt đá xanh, đi tới gần một gốc cây trong đó, "Hoa mai đưa đến Phượng Liễm Cung, chính là hái từ nơi này ra phải không?"
Ánh mắt Thi Tiệp Dư có phần khó hiểu, nàng ta đi theo tới sau lưng Cô Dạ Kiết, "Nếu như nương nương thích, đợi lát nữa thần thiếp lại đưa sang đó một ít."
Nhưng nào ngờ, hoàng đế nghe xong câu này bỗng nhiên xoay người lại, đáy mắt âm hàn so với bông tuyết rơi lên trên người nàng ta còn lạnh lẽo hơn vài phần, Thi Tiệp Dư bị dọa khiếp sợ không nhẹ, hai chân nàng ta run rẩy, nhẹ lui về phía sau.
"Hoàng hậu đã trúng hoa mai cổ, giống hệt như nàng lần trước, chỉ có điều, lần này kẻ hạ thủ đổi thành hoa mai ở Cảnh Dạ Cung." Hoàng đế từng câu từng chữ nói ra khỏi miệng, không biết là trùng hợp, hay là cố ý, hoa lan cổ lần trước của Thi Tiệp Dư, cũng là xuất phát từ gốc hoa song sinh trong Phượng Liễm Cung.
Cô gái hoảng loạn, nửa khắc không có phản ứng, hai mắt dán lên người hoàng đế, qua giây lát, mới dùng sức lắc đầu, "Không thể nào, hoàng thượng, không thể nào có chuyện này."
Cô Dạ Kiết xoay người nhìn khắp vườn đỏ tươi một màu, như ngọn lửa cháy lan đến chói mắt, từng cánh hoa đung đưa đón gió, dưới tuyết trắng li ti, càng hiện lên tư thế dụ hoặc tuyệt mỹ, một mảnh mai viên này, cũng đã cắm rễ sâu trong lòng hắn, thậm chí, thâm căn cố đế.
Thi Tiệp Dư thấy hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào vườn hoa mai, trong lòng, càng thêm thấp thỏm không yên, "Hoàng thượng, thần thiếp không biết chuyện hoa mai cổ này, hoa mai trong Cảnh Dạ Cung chính là thần thiếp tự mình chăm sóc thu hái, thần thiếp chỉ là thấy nương nương có thai, lúc này mới đem sang vài cành, nhưng mà, hoa mai cổ kia, thần thiếp thật sự không biết gì cả."
Thi Tiệp Dư nôn nóng phủi sạch, lại vô vọng phát hiện ra, càng giải thích, thì càng cảm thấy vô lực.
Từ trong ánh mắt hoàng đế lộ rõ, nơi này hắn đã từng vì nàng ta mà trồng một rừng mai, phảng phất đã từ trong đáy mắt hắn dần dần trôi xa, màu hổ phách thâm thúy, con ngươi vô tình của đế vương, bị vẻ côi lệ này nhuộm đỏ hoàn toàn. Khép mắt, nàng ta chẳng còn nhìn thấy gì nữa rồi, "Ngươi đâu."
Cô Dạ Kiết khẽ mở môi mỏng, kèm theo âm thanh của hắn, bên ngoài, thái giám cung nữ cầm theo dụng cụ dồn dập kéo đến, đứng thành hàng... Thi Tiệp Dư, đếm cũng đếm không hết.
"Hoàng thượng!"
Cô Dạ Kiết thình lình nhấc một tay nàng ta lên, ngón tay thon dài lạnh như băng, Thi Tiệp Dư theo phản xạ nắm lấy tay hắn, bất an trong lòng, theo bước chân tiến lại gần của những cung nhân kia càng lúc càng mãnh liệt, "Hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết cúi đầu, bàn tay cũng theo đó thu lại, đám người đối diện thấp tha thấp thỏm, bên trong cửu cung tầng tầng lớp lớp, dường như lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phong Phi Duyệt bị ác mộng đánh thức. Phía dưới, vẻ mặt cô gái đầy hy vọng, một tay kia bất động thanh sắc bắt lấy tay áo của hắn, ống tay áo thêu hoa văn minh long, bị kéo đến gãy nếp không chịu nổi.
"Chặt đi." Hoàng đế ngẩng đầu lên, điều duy nhất không thay đổi trong mắt, chính là kiên định.
"Dạ." Tiếp lệnh, đám cung nhân đứng như tượng gỗ bên cạnh nhấc dụng cụ trong tay lên, lần lượt hướng đến một mảnh rừng mai kia.
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư cả kinh thất sắc, hoàng hậu trúng độc cổ, hoàng đế liền nhận định chính là do mình, dẫn theo người đến chỉ vì muốn diệt trừ mảnh rừng mai này giải hận cho hoàng hậu, nhưng liệu hắn có quên mất, từng câu từng chữ hắn nói với mình khi đó lúc trồng xuống?
Mấy năm nay, mỗi một gốc cây, nàng ta đều cẩn cẩn thận thận che chở, tại sao đến hôm nay, nói diệt trừ, thì liền diệt trừ?
"Hoàng thượng," Thi Tiệp Dư mắt dâng lệ nóng, thần sắc không còn là khẩn trương, mà là bình tĩnh, "vì sao, lại muốn chặt mảnh rừng mai mày?"
Cô Dạ Kiết buông tay ra, lời, nói nhiều chỉ vô ích, "Vì muốn tìm thuốc giải, cho hoàng hậu."
Hết thảy, đều không nặng nề bằng những lời này, Thi Tiệp Dư yên lặng thối lui thân thể sang một bên, nhìn thái giám bận rộn nhấc cao dụng cụ bén nhọn, mỗi một nhát, đều chặt lên gốc cây mai nàng ta hết lòng chăm sóc đối đãi, một gốc, hai gốc... cả rễ cũng bị bật tung lên, hoa mai ở trên cành rơi xuống như rừng mưa, đánh lên trên người, trên vai đám cung nữ.
Nha hoàn đứng giữa mảnh vườn đầy tuyết đọng vẫn chưa kịp tan đi, cánh hoa đào run rẩy rơi xuống, liền bị nhặt lên lại, một cánh, tựa hồ cũng không muốn lưu lại cho nàng ta. Đào Tâm ôm chặt bình sứ trong tay, ngước mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Thi Tiệp Dư, lại thay nàng ta tiếc hận than thở, cô gái đi đến bên cạnh Thi Tiệp Dư, vô thức, càng dùng sức ôm thật chặt thứ ở trong tay.
Từ đầu đến cúi, ánh mắt hoàng đế đều dán vào bóng lưng đám cung nhân kia, cây mai, từng gốc từng gốc ngã xuống, âm thanh thân cành đứt gãy đánh vào trái tim, ầm ầm khó chịu. Theo gió, có cánh hoa lướt qua, Cô Dạ Kiết đưa tay ra, hoa mai kia rơi vào đầu vai hắn, ghé mắt, hắn nhìn thấy nước mắt thương tiếc trên mặt Thi Tiệp Dư, thân thể quật cường, thân thể yếu ớt, phản chiếu giữa gió bắc, hắn thu gọn cánh hoa mai vào lòng bàn tay, tiếp đó, thanh âm lướt qua bên tai nàng ta, "Trẫm, sẽ vì nàng lần nữa tái sinh sắc hoa."
Năm đó, hắn xóa bỏ cảnh vật khắp vườn, chỉ vì nàng ta mà gieo xuống hồng mai này, vậy mà bây giờ, hắn lại chặt đi những cây mai khó khăn lắm mới cao lớn được thế này, lần nữa, trở về điểm xuất phát, muốn vì nàng ta trồng lên những thứ phồn vinh vốn chẳng thuộc về nàng ta đó.
Thi Tiệp Dư động đậy khóe miệng, giữa cổ họng, truyền đến xé rách đau đớn, "Thần thiếp, tạ hoàng thượng."
Dù sao cũng nhiều người, không mất bao nhiêu thời gian, cây mai trong vườn toàn bộ đều bị chặt xuống, đám cung nữ vẫn còn đang nhặt những cánh hoa rơi xuống đất, từng gốc từng gốc mai bị dời ra khỏi Cảnh Dạ Cung, Thi Tiệp Dư nhìn sang mảnh vườn chớp mắt liền trống không, lúc này, cũng giống hệt như trái tim của nàng ta, trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, đám người từ từ tản đi, đám nha hoàn lần lượt rải bước ra ngoài, một người trong đám tinh mắt, nhìn thấy bình sứ trong tay Đào Tâm. Cô ta dừng chân lại, tiến lên định cầm lấy cái bình.
Hai tay Đào Tâm ôm chặt, tránh người đi, Thi Tiệp Dư bên cạnh cùng hoàng đế đều đồng loạt nhìn sang, tầm mắt cô gái cứng ngắc, khóe miệng khổ sở, muốn nâng lên, nhưng cuối cùng chẳng có hơi sức đâu, "Đào Tâm, đưa cho cô ấy."
Đào Tâm cũng không nhúc nhích, nha hoàn kia thấy thế, tiến lên đoạt lấy bình sứ từ trong tay Đào Tâm, áy náy hành lễ, sau đó cúi đầu một đường đi thẳng ra ngoài.
Cô Dạ Kiết ngước mắt nhìn bầu trời phẳng lặng phía trước, nơi thanh tân, nơi giống như thế ngoại đào viên này, đã thay đổi rồi, đã... không tồn tại nữa rồi.
Xoay người, nơi này, vẫn là nơi an tĩnh nhất trong hoàng cung, trước kia, mỗi lần mình mệt mỏi, kiệt sức, chỉ cần đến đây ngồi một lúc, tâm giống như bay đến một nơi rất xa, không còn phiền não nữa.
Đào Tâm không kìm nén được, bật khóc, cô gái nhìn từng cái hố sâu lưu lại, ngồi sụp người xuống, hai tay che kín mặt.
"Tình không có ở đây, giữ lại những thứ này, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, bây giờ, bỏ đi cũng tốt, tưởng niệm đứt rồi, tâm cũng chết rồi..."
Thi Tiệp Dư đứng ngay một chỗ không nhúc nhích, trên mặt, có thứ gì đó trong suốt chảy xuống, rơi lên mặt đất, rơi vào nơi hắn đã từng hết lòng gìn giữ chỉ vì một mình nàng ta.