Chương 127: Mai Cổ Phát Tác

Quân Nghi ngày hôm đó liền xuất cung trở về tướng phủ, đoàn kỵ mã tầng tầng lớp lớp vô cùng xa hoa tráng lệ, hoàng đế quả thật không có nuốt lời.

Phong Phi Duyệt đứng giữa hành lang tới lui, bất tri bất giác lại đứng hết cả một buổi chiều, cúi đầu nhìn lại, mới biết làn váy đã bị thấm ướt, không kìm lòng được mà lui thân thể ra sau, nhưng ngay cả đầu tóc cũng mờ mịt hơi nước, toàn thân cảm giác ướt át ngan ngán, Lý Yên không nhịn được thúc giục lần nữa, lúc này nàng mới bước chân, không đành lòng tiến về phía trước.

Trở về Phượng Liễm Cung, hoàng đế nhìn thấy bộ dạng này của nàng, sắc mặt không vui, tiến lên một phát kéo nàng qua, hướng về phía Lý Yên đi đằng sau nói, "Mắt ngươi mù rồi có phải không, để nàng ấy bị ướt thành như vậy."

Lý Yên uất ức trong lòng, chỉ đành phải cúi đầu, không nói tiếng nào.

Phong Phi Duyệt thấy tuấn nhan căng thẳng, liền lên tiếng bảo vệ, "Chuyện không liên quan đến cô ấy, Lý Yên, ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ, nương nương." Cô gái khom người, lui từng bước ra phía sau.

Phong Phi Duyệt biết trong lòng hoàng đế có trách cứ, hai tay nàng xuyên qua thắt lưng Cô Dạ Kiết, rồi chặt chẽ giao nhau trên tấm lưng khoan hậu của nam tử, thân thể cũng theo đó dán lên, tựa đầu lên cạnh khóe miệng hắn, "Xin lỗi, thiếp vẫn nghĩ, chỉ có một mình thiếp." (Ý là bây giờ chị có thêm bấy bì rồi chứ ko phải một mình :>>)

Bàn tay Cô Dạ Kiết đặt ở sau đầu nàng, thân mật vuốt ve vài cái, Phong Phi Duyệt cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên long bào thuần chất mát lạnh trước ngực hắn, trên mặt mang theo vài phần thích ý, nàng thật muốn cái ôm an tâm như vậy, khoảng cách hai cánh tay vòng lại, vừa vặn vây trọn cả người nàng ở chính giữa, hiện ra tư thái bảo vệ hoàn toàn.

Phong Phi Duyệt giãn mặt ra, khóe miệng cong lên tư sắc tuyệt mỹ, giữa đầu mày, hoa mai thanh nhàn kia đang chậm rãi lắc mình nhảy múa, quang hoa ẩn nhẫn, chỉ có một dấu vết nhàn nhạt, chẳng mấy chốc, liền tỏa ra hương thơm âm trầm say mê, lần nữa trôi nổi phiêu du.

"Hoàng thượng, chỗ của Minh hoàng quý phi, sao chàng không qua lại nhiều một chút?"

Bàn tay nam tử đang đặt trên lưng Phong Phi Duyệt dời đến bên thắt lưng nàng, ánh mắt hướng ra ngoài điện, tựa hồ cũng không có tiêu điểm, chỉ là mờ mịt vô ảnh, "Ngự y nói đứa bé kia thân thể yếu ớt, nhưng lại không tra ra được rốt cuộc là bị bệnh gì, trẫm có đến xem qua mấy lần, mỗi một lần, đều cảm thấy trong lòng trống trải, bây giờ, đứa trẻ này đối với trẫm mà nói, xa lạ đến nỗi hình hài nó trông như thế nào, trẫm cũng sắp quên rồi."

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, phụ tử liên tâm, xem ra là thật. Máu mủ thân tình không lừa được người, chỉ là không biết, đứa trẻ ruột thịt của hoàng đế bây giờ đang ở nơi nào. Sắc mặt nàng u tối, trong lòng càng thêm yêu thương, người độc địa như thái hậu hai cung, cơ hội sóng sót của đứa trẻ này, có thể nói đã ít lại càng thêm ít.

Hoàng đế, cho dù hắn cao cao tại thượng, nhưng chung quy lại không thể nắm giữ tất cả mọi chuyện, nếu có một ngày, hắn biết được cốt nhục ruột thịt của mình, chỉ cách một cánh cửa điện mỏng manh bị người ta đánh tráo hãm hại, hắn vô lực, hắn biết nhưng chẳng thể làm gì, Phong Phi Duyệt đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đôi tay, vòng chặt, vòng chặt hơn nữa. Cô Dạ Kiết thấy nàng có chút khác thường, cũng không để ở trong lòng, hai tay bao quanh nàng trong lòng mình, lúc này mới phát giác, mấy ngày nay, nàng tựa hồ gầy đi không ít.

Mang thai, khiến nàng chịu không ít cực khổ, Cô Dạ Kiết chặn ngang ôm nàng lên, hướng giường phượng bên cạnh đi tới, "Từ ngày mai trở đi, quy củ hằng ngày này liền miễn đi."

Phong Phi Duyệt cũng không đồng ý, càng vào thời điểm như vậy, lại càng không thể để thái hậu hai cung nắm được nhược điểm, "Đi lại nhiều đối với thân thể lại tốt, cả ngày buồn bực ở Phượng Liễm Cung, không có bệnh cũng buồn bực mà ra bệnh đấy."

Cô Dạ Kiết gật đầu, coi như là đồng ý, Phong Phi Duyệt nhìn thanh bảo kiếm giắt phía trên Phượng Liễm Cung kia, trống ngực đập loạn đến mất hồn, nàng vẫn nhớ lời đại thúc nói, nhưng trong kiếm này, rốt cuộc cất giấu bí mật gì?


Thái hậu hai cung chịu thiệt một vố này, biết rõ là Phong Phi Duyệt từ trong cản trở, rồi lại không thể trắng trợn tới khởi binh vấn tội, một bụng nộ khí đang lo không có chỗ trút, ngay ngày hôm sau nàng liền đến đây hành lễ.

Nhìn cô gái dưới đường, Tây thái hậu vươn một tay ấn sau gáy, có vẻ rất nhức đầu, Phong Phi Duyệt hành lễ xong rồi đứng đó, cả người không kiêu không nịnh.

Đông thái hậu nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái, chỉ thấy hai mắt bà ta oán hận nhìn chằm chằm phía dưới, đến một lúc sau, mới gay gắt nói, "Hoàng hậu bây giờ được sủng nịnh như vậy, bổn cung còn tưởng rằng, thỉnh an hành lễ ở Từ An Điện này, hoàng đế sẽ cho con miễn đấy."

Phong Phi Duyệt lập tức bật cười một tiếng, môi trái tim nhẹ nhàng nâng lên, "Quy củ chính là quy củ, nhi thần không dám bỏ qua."

Tây thái hậu siết chặt một tay trong ống tay áo, nụ cười thoáng qua trong mắt bà ta, không khác gì đâm vào lòng người ta, "May mà lúc đầu hoàng đế chính miệng thừa nhận, tương lai, ngôi vị thái tử này chắc chắn thuộc về con của Minh hoàng quý phi, bây giờ hậu cung có tin vui liên tiếp, con cũng nên khuyên nhủ hoàng đế, sớm ngày để chuyện này lắng xuống, đỡ đến lúc đó đem nơi an tĩnh này quấy đến chướng khí mù mịt, làm hỏng quy củ tổ tông lưu lại."

Quy củ, cuộc sống ở nơi này, có ai lấy quy củ đó ra mà dọa người.

Phong Phi Duyệt nhìn thần sắc thái hậu hai cung giống như chẳng có chuyện gì, nàng không lý giải được, là hoàn cảnh cùng thời gian như thế nào, khiến cho bọn họ thay đổi thành tâm địa sắt đá như vậy, "Mẫu hậu nói rất đúng, chỉ là, ý của hoàng thượng, nhi thần không dám vọng tưởng can thiệp."

Tây thái hậu không đoán ra được ý định của hoàng đế, bây giờ, chỉ chờ giải quyết sạch sẽ người ở ngoài cung rồi, lại ra tay với những thứ nhỏ trong cung. Bà ta hỏi như vậy, cũng chỉ định thăm dò thử một chút, Minh hoàng quý phi này đã không thể trông cậy vào được, mà hoàng đế bây giờ lại càng chuyên sủng một người, mỹ nhân vừa mới tuyển tú vào cung, một người cũng không lại gần thân thể của hắn được.

"Đúng rồi, đứa bé trong bụng hoàng hậu, cảm thấy vẫn ổn chứ?"

Phong Phi Duyệt có hơi cảnh giác, hai mắt ngậm cười, "Tạ mẫu hậu, hết thảy đều ổn."

"Vậy, là tốt nhất." Tây thái hậu như có điều suy nghĩ gật đầu, con ngươi trong suốt rơi lên trên bụng nàng, "Lúc vừa mới mang thai, ba tháng đầu cực kỳ quan trọng, hoàng hậu không có việc gì, thì ở trong Phượng Liễm Cung, tránh đi ra ngoài rồi va va chạm chạm, về phía hoàng thượng cũng không tiện giải thích."

Phong Phi Duyệt nghe ra được ẩn ý trong lời nói của bà ta, cũng không tức giận, khéo léo đáp trả, "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần cùng thoàng thượng thân thể đều khỏe mạnh, chút va chạm nhỏ nhặt này cũng chẳng tính là gì, đứa bé sanh ra được an ổn tráng kiện là được, đó mới là quan trọng nhất.

Sắc mặt Tây thái hậu lập tức cứng ngắc, Phong Phi Duyệt có chừng mực, chỉ sợ bứt dây động rừng.

Lưu lại không bao lâu, nhìn bóng lưng nàng chậm rãi đi ra khỏi điện, Tây thái hậu gỡ bỏ toàn bộ ý cười, gương mặt nháy mắt liền xanh mét, "Hoàng hậu này, e là đã biết được điều gì đó rồi."

"Tỷ tỷ," Đông thái hậu đè thấp âm thanh, tiến lên trước, "đứa bé kia vẫn luôn ở trong tay Minh Nhi, theo lý, hoàng hậu không thể biết được."

Tây thái hậu chau mày, lắc lắc hai ngón tay, "Tuyệt đối không được xem thường cô ta, không ngờ, ngoại trừ Hách Đức hoàng hậu năm đó, đời này ta vẫn còn gặp phải đối thủ."

"Tỷ tỷ, Hách Đức hoàng hậu năm đó, không phải cuối cùng cũng nhận mệnh rồi sao? Bây giờ lại trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, đây chính là kết quả của kẻ đối nghịch với hai tỷ muội chúng ta." Vẻ mặt Đông thái hậu hiện ra vài phần đắc ý, "Tình cảnh bây giờ, ngược lại rất giống năm đó."

Tây thái hậu nghe xong, đưa tay vuốt trán, "Sau này, tránh để xảy ra rắc rối ngoài ý muốn, đừng nhắc đến bốn chữ 'Hách Đức hoàng hậu' nữa. Bộ dáng của hoàng đế bây giờ, xem ra, chúng ta lại phải xin 'cô ta' trợ giúp rồi."

"Ý tỷ nói..." Đông thái hậu trợn tròn hai mắt, chén trà trong tay khẽ run rẩy, mép chén không ngừng phát ra âm thanh 'tóc tách' sợ hãi.

"Đúng." Con ngươi Tây thái hậu chống lại người phụ nữ bên cạnh, đáy mắt, giống như có thể phun ra một ngọn đuốc, "Năm đó cô ta có thể giúp được chúng ta, thì bây giờ, cô ta cũng có thể."

"Nhưng mà..." Đông thái hậu vẫn không yên lòng, bà ta cắn môi, "lần này, chúng ta tìm ai, Minh Nhi sao?"

Người phụ nữ kiên quyết phủ định, bưng chén tử sa lên khẽ nhấp một hớp, "Trong lòng ta đã chọn được người rồi, Minh Nhi đã không giữ được, lúc nên vứt bỏ, tuyệt đối không thể do dự."

Đông thái hậu khẽ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn vô lực nhắm mắt lại, bà ta quá hiểu tính tình Tây thái hậu, Minh hoàng quý phi đã không khống chế được nữa, giống như Đức Huệ phi khi đó, người như vậy giữ lại bên cạnh, không thể nghi ngờ chính là nguy hiểm.

"Hoàng hậu vừa có thai, khoảng thời gian này, mới là thời cơ có lợi nhất cho chúng ta." Tây thái hậu tiện tay lấy một quả trái cây bỏ vào trong miệng, nước quả tràn ra, theo khóe miệng nhẹ nhàng nghiền ngẫm, "Suy cho cùng vẫn là thân nam nhi, đừng nói là hoàng đế, ngay cả nam nhân tầm thường, có mấy người là nhịn được?"

Đông thái hậu gật đầu, khóe môi cười thầm, "Vậy, chúng ta bây giờ liền phái người đi mời cô ta vào cung."

"Không vội, bây giờ quan trọng nhất, chính là tìm được bà đỡ cùng người phụ nữ kia, cũng không biết người phái ra ngoài, đã có tin tức hay chưa." Lo lắng duy nhất của bà ta, là để Quân gia nhanh chân chặn trước, như vậy, sự tình lại càng thêm rắc rối.


Quân Nghi ở nhà mẹ vài ngày, bị lão Quân gia hối thúc hết lần này đến lần khác, nàng phải vội vàng trở lại trong cung.

Phong Phi Duyệt biết được tin nàng ấy trở về, trước tiên đi ra nghênh đón, sau khi hai người trở lại tẩm điện, lập tức ngồi xuống.

"Hai bức họa kia đã giao vào trong tay cha chưa?"

"Tỷ tỷ yên tâm, muội không dám quên lời, sau khi trở về tướng phủ, muội lập tức đưa chúng cho cha, cha nói, bảo tỷ không phải lo lắng, mật báo của Quân gia trải rộng khắp các nước lân cận, không quá mười ngày, nhất định moi được hai người đó ra." Quân Nghi vội vã uống vài ngụm nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nói chuyện liên tục mà ửng đỏ.

"Vậy thì tốt." Phong Phi Duyệt tạm thời an tâm, thấy khí sắc Quân Nghi không tệ, ảm đạm lúc trước đã tán đi một nửa, "Thế nào, khiến Nhị nương nhớ nhung đến hỏng người rồi phải không?"

Quân Nghi trầm mặc, gật đầu, "Mẹ nói sao tỷ tỷ không trở về, đã rất lâu rồi không được gặp tỷ, đại nương ý vị hỏi tới, có phải hoàng thượng không để cho tỷ trở về phải không, muội cũng không biết phải nói sao, liền nói là tỷ nôn nghén lợi hại, đi đường người ngựa mệt nhọc, sợ thân thể không chịu nổi."

Trong lòng Phong Phi Duyệt có cảm giác bị đè nén, mặc dù họ không phải người thân, nhưng cái gọi là 'thân tình' nàng nhận được từ nhỏ, cũng không bù được một câu hỏi thăm của hai vị phu nhân, "Muội nói rất đúng."

Quân Nghi dè dặt nhìn nàng, mỗi khi nàng ấy nói đến mình và mẫu thân, trên mặt Phong Phi Duyệt sẽ xuất hiện vẻ cô đơn này, gò má đơn bạc, nhìn vào khiến người ta đau lòng.

Trên vầng trán trơn bóng, giống như có thứ gì đó mơ hồ ẩn hiện, Quân Nghi khẽ nheo mắt, nhìn kỹ lại, thì không thấy đâu nữa. Nàng tưởng là ảo giác, vậy mà, khắp căn phòng đột nhiên lan tỏa một mùi thơm ngát thanh nhã, từng hơi, theo màn tơ bị gió lạnh thổi bay lên mà lan ra từng góc phòng. Nàng cảm thấy kỳ quái, trong phòng mình vốn không có hoa mai, sao lại...

Quân Nghi dò xét một vòng, đôi mắt vốn đang bình tĩnh đối diện Phong Phi Duyệt, đột nhiên trừng lên thật lớn, chỉ thấy trên trán của nàng, lại hiện ra một đóa hoa mai tuyệt diễm, cánh hoa đỏ thẫm tổng cộng chia làm năm cánh. Thấy nàng ấy nhìn mình, Phong Phi Duyệt không hiểu vươn tay lau lau trán, "Sao vậy, có thứ gì sao?"

Quân Nghi khẽ dụi mắt, do dự đưa ra một ngón tay, đặt lên trán nàng rồi nhẹ nhàng ấn xuống, "Tỷ tỷ, đây là cái gì?"

Phong Phi Duyệt theo đó đưa ngón tay chỉ lên chỗ Quân Nghi vừa mới đè lên, "Có thứ gì à?"

Thấy nàng ấy ngẩn mặt ra, Phong Phi Duyệt định đứng dậy đi tới trước gương đồng xem thử, nào ngờ hai chân vừa mới đứng lên, cả người lập tức mềm nhũn, nàng vội vàng dùng hai tay chống mép bàn, vô lực tê liệt ngã xuống tại chỗ.

"Tỷ tỷ..." Quân Nghi kinh hãi, một tay đỡ dưới bụng, tay kia khó khăn chống người dậy, "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"

"Toàn thân ta không có chút khí lực, muội đừng vội, bảo Lý Yên đi gọi hoàng thượng đến." Phong Phi Duyệt cố gắng giữ tỉnh táo, Quân Nghi thấy cả người nàng nằm sấp ở trên bàn, nhất thời cũng mất chủ ý, chỉ đành phải nghe lời đi ra ngoài.

"Người đâu, người đâu..." Cô gái nôn nóng vạn phần, hai chân từng bước từng bước kéo lê ra bên ngoài, Lý Yên canh giữ ở ngoại điện nghe thấy động tĩnh, vội vàng nhấc chân chạy vào, "Nghi hoàng quý phi, hoàng hậu nương nương, đã xảy ra chuyện gì?"

"Mau, mau đi tìm hoàng thượng." Quân Nghi bởi vì bước đi quá gấp mà phải dựa vào vách tường, nửa người cúi khom, mệt mỏi thở hổn hển.

Lý Yên thấy Phong Phi Duyệt nằm ở trên bàn, không chút nghĩ ngợi quay ngược ra bên ngoài, chỉ là người còn chưa chạy ra được mấy bước, liền thấy hoàng đế mang theo Lý công công, vừa vặn từ đằng xa đi tới.

Lý Yên tiến lên nghênh đón, đè xuống khẩn trương trong lòng, "Hoàng thượng, nương nương người..."

Bước chân Cô Dạ Kiết khựng lại rồi tăng nhanh, trực tiếp xông vào nội điện, từ vẻ mặt kinh hoảng của Lý Yên, hắn đã cảm giác được vài phần, thân thể cao lớn vài ba bước đi tới bên cạnh Phong Phi Duyệt.

"Duyệt Nhi..."

Phong Phi Duyệt cũng không cảm thấy có gì quá khó chịu, chỉ là thân thể mềm nhũn, giống như đến hơi sức nói chuyện cũng sắp cạn kiệt rồi. Cô Dạ Kiết không chút do dự, kéo nàng qua ôm vào trong ngực, đập vào mắt, chính là đóa hoa mai rõ ràng trên trán kia.

Đáy mắt nam tử thoáng qua kinh ngạc, sắc mặt lập tức u ám, cánh tay ôm lấy thắt lưng nàng, mơ hồ run rẩy, Phong Phi Duyệt vùi mình trước ngực hắn, một tay thuận theo khuỷu tay của nam tử rũ xuống, càng tăng thêm mấy phần vô lực. Cô Dạ Kiết khép chặt năm ngón tay, xoay người, vừa sải bước vừa hướng sang Lý Yên bên cạnh nói, "Lập tức mời Mạch y sư đến Phượng Liễm Cung."

Lý Yên ý thức được sự tình nghiêm trọng, khẩn trương đáp lại một tiếng, rồi vội vã chạy ra ngoài.

Quân Nghi nhìn đoàn người nối đuôi nhau rời đi, nàng đuổi theo không kịp, biến cố tới quá đột ngột khiến nàng không kịp ứng phó, trong đầu rối tung một mảnh.

Cô Dạ Kiết vừa mới đặt Phong Phi Duyệt lên trên giường phượng, Lý Yên liền dẫn Mạch Thần Lại gấp rút chạy tới, nam tử chân lướt như bay, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ngưng tụ trên trán. Miễn hành lễ, Mạch Thần Lại ra hiệu bảo người bên cạnh đem màn tơ rũ xuống đất kéo sang một bên, hắn cúi người, thân thể vừa mới ngồi lên mép giường, sau khi nhìn thấy đóa hoa ở trên trán nàng, thì cứng ngắc không nhúc nhích được nữa.

"Thế nào?" Cô Dạ Kiết thấy hắn cũng không chẩn bệnh, trong lòng càng thêm hoảng hốt.

Phong Phi Duyệt vô lực mở miệng, tầm mắt sau khi chạm đến ánh mắt của Mạch Thần Lại, dần trở nên ảm đạm, không cần hắn nói, nàng cũng thấy bất an.

Đứng dậy, ngay cả bắt mạch hội chẩn cũng không có, Mạch Thần Lại đối diện tôn vương bên cạnh, "Hoàng thượng có cảm thấy, đóa hoa mai giữa hai đầu mày của nương nương, có phần quen thuộc?"

Thật ra lúc vừa mới nhìn thấy, Cô Dạ Kiết liền thấy hoài nghi, chỉ là, hắn không dám đem hai chuyện này liên hệ với nhau, "Ngươi nói là, hoa lan cổ của Thi Tiệp Dư lúc trước?"

Mạch Thần Lại mặt không biến sắc gật đầu, "Hoa cổ này, thật ra rất rõ ràng, lúc đó, cổ chú trên người Thi Tiệp Dư, chính là lấy hoa lan làm chất dẫn, mà hoa văn trên trán nương nương, lại lấy hoa mai làm chất dẫn. Điều khác biệt duy nhất chính là, hoa lan chỉ có hai gốc, mà hoa mai, trên cùng một gốc cây có vô số đóa, trong điện của nương nương, loại u hương này quanh quẩn một hồi lâu không dứt..." Tầm mắt nam tử rơi trúng bình hoa mai đặt trên án kỷ kia, "Nếu thần suy đoán không lầm, đối phương, chính là lợi dụng bình hoa mai này hạ độc cổ."

Tầm mắt thâm thúy của hoàng đế, theo ngón tay Mạch Thần Lại nhìn đi, ánh mắt bị màu đỏ khô héo đâm vào có chút đau nhức không mở ra được, rõ ràng, đây chính là Thi Tiệp Dư cố ý đưa tới Phượng Liễm Cung.