( Tèn ten, hàng về trễ đơi các tềnh iu ơi :v :v :v !!! )
Mạch Tu cả kinh thất sắc, nhưng đồng thời, quả tim nhảy lên cũng lạc định.
"Bẩm nương nương, ngọc bội kia được thị vệ tuần tra phát hiện ở ngoài phòng luyện đan."
Phong Phi Duyệt đoán chắc ông ta nhất định sẽ nói như vậy, mặc dù Cô Dạ Kiết tin tưởng mình, nhưng cũng rất khó vì một câu nói của nàng mà trị tội ông ta, huống hồ, thích khách vừa nhắc đến này vốn là thuận miệng bịa ra, không có bằng chứng cụ thể, cho dù là ai nói cũng không thể tin là thật.
"Hoàng thượng, xem ra thiếp thật sự nhìn lầm rồi," Mặt mũi Phong Phi Duyệt ngơ ngác, "nhưng, là ai muốn hại thần thiếp, ngọc bội kia, chẳng lẽ tự mình mọc chân đi đến phòng luyện đan?"
Cô Dạ Kiết từ đầu đến cuối không hề mở miệng, vừa nghe nàng nói như vậy, liền ôm eo nàng lên, "Dĩ nhiên là, những kẻ bụng dạ khó lường kia."
Đối thoại của hai người, hắn không phải không nghe ra manh mối, hành động trước đó của Mạch Tu đã khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, chỉ là làm hoàng đế, hắn có sự khôn khéo sâu sắc nhất, hiện tại, rõ ràng vẫn chưa phải là thời điểm động thủ.
Ôm lấy Phong Phi Duyệt một đường trở về Phượng Liễm Cung, sau lưng, không có mệnh lệnh của hoàng đế, đám người nhất nhất cúi quỳ đầy đất, không một ai dám đứng dậy.
Lý Yên thấy hai người toàn thân ướt nhẹp không chịu nổi, không hỏi một câu nào cả, lập tức ra ngoài bảo người chuẩn bị nước nóng, tắm rửa xong, Cô Dạ Kiết đặt nàng lên giường phượng mềm mại, mình cũng theo đó nằm xuống bên cạnh nàng.
Hai tay đỡ đằng sau gáy nàng, lòng bàn tay ở phía trên nhè nhẹ xoa nắn, "Nếu như để trẫm bắt được kẻ đó, trẫm nhất định băm hắn thành trăm mảnh."
Phong Phi Duyệt nghe vậy, suýt nữa không nhịn được bật cười, không biết Mạch Thần Lại nghe được câu này, sẽ phản ứng như thế nào.
Sau chuyện hôm nay, xem ra Mạch Tu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ. Phong Phi Duyệt nhìn lông mi của hoàng đế rũ xuống, do dự vài lần, cuối cùng vẫn mở miệng, "Thiếp cảm thấy, quan hệ của quốc sư và Đông thái hậu không đơn giản."
Bàn tay đang vân vê xoa bóp trên cổ tay nàng dừng lại, lực đạo hạ xuống nặng hơn nhiều, nàng nhíu mày, chỉ thấy Cô Dạ Kiết liếc mình một cái, sau đó tiếp tục động tác mập mờ trong tay, "Miệng người đáng sợ, không có mười phần nắm chắc, coi chừng bị cắn ngược lại một cái."
Phong Phi Duyệt ghé mắt, chuyện này nếu thật giống như lời mình nói, vậy chẳng khác nào chính là bôi nhọ hoàng thất, Cô Dạ Kiết thân làm hoàng đế, sao có thể biểu hiện ra phản ứng bình thản như vậy? Nàng cực kỳ không hiểu, thậm chí, còn có vài phần ảo não, xoay đầu lại, hai mắt liền chạm đến một mảnh trong suốt nơi đáy mắt nam tử, bình tĩnh trở lại. Vẻ mặt này của hoàng đế, lại giống như đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi vậy, đáy mắt của hắn, thâm sâu làm người ta sợ hãi.
Phong Phi Duyệt nhẹ nhõm, lập tức bật cười, "Gừng, đúng là càng già càng cay."
Cô Dạ Kiết cũng không phản bác, chỉ là thu tay lại một cái, "Ai già kia?"
"Ai vừa mới nói thì chính người đó nhận." Phong Phi Duyệt cười nhạt một tiếng, lật người vùi mình lên chân hắn không dậy nổi, thân thể trải qua vài đợt giày vò, đã sớm kiệt sức, bây giờ vừa nằm xuống mệt mỏi liền đánh tới, không đợi được hoàng đế mở miệng, cô gái khép hờ hai mắt, đã ngủ say sưa.
Nhìn gương mặt nàng yên ngủ giãn ra, ngón tay Cô Dạ Kiết ở trên chân mày nàng khẽ mơn trớn, Phong Phi Duyệt nhẹ giọng nỉ non, hướng người tựa sát lại gần hắn, ngủ được cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Một tay quấn quanh eo nàng, chuyện hôm nay, Cô Dạ Kiết không hỏi tới nữa, hắn tựa nửa người trên lên khung giường, trong mắt phượng, xoáy nước mãnh liệt lạnh lẽo, càng phát ra thâm sâu.
Mạch Thần Lại không đi đâu cả, đang ở trong phòng luyện đan, hắn biết Mạch Tu nhất định sẽ tìm đến.
Bên ngoài, tiếng huyên nào ban đầu đã dần dần trở nên bình ổn, xem ra Phong Phi Duyệt đã lừa được tất cả mọi người, nam tử nhẹ cong khóe môi, hiếm khi, lộ ra vẻ mặt tươi tắn như lúc này. Hắn chỉ biết nàng thông tuệ hơn người, bây giờ xem ra, còn có thêm một chút nghịch phá, lại không làm người ta chán ghét, ngược lại càng muốn đến gần.
Cửa điện 'ken két' một tiếng bị mở ra, bước chân Mạch Tu vội vã, từ ngoại điện đi thẳng vào trong.
Mạch Thần Lại đứng dậy, giọng điệu vẫn cung kinh như cũ, "Sư phụ."
Người đàn ông khựng lại, tầm mắt cứng nhắc quét về phía đại đỉnh, hai mắt nheo lại, khôi phục lại sắc mặt tự nhiên, "Vừa rồi sư phụ bị gọi đi ra ngoài một lúc, chỉ nghe thấy hoàng hậu bị bắt đi, đây là xảy ra chuyện gì?"
Khóe mắt Mạch Thần Lại xẹt qua thất vọng, hắn không ngờ, đến lúc này Mạch Tu vẫn còn muốn giấu giếm, ngoài miệng không nói, trên mặt, lại càng không để lộ, "Chúng con đi vào mới chỉ được thời gian một nén hương, lúc đó, con chỉ nhớ, nội lực toàn thân con chuẩn bị tụ chung lại một chỗ thì sau lưng lại bị người ta đánh một chưởng, nội lực tán hết, con cũng ngất đi." Nam tử ra vẻ như đang dùng sức nhớ lại, chân mày theo đó nhíu chặt, "Chỉ có điều, lúc con tỉnh lại, lại phát hiện mình ở trong viện tử bỏ hoang sau ngự hoa viên."
Thị vệ tìm khắp cả hoàng cung, những viện tử bỏ hoang kia, chắc hẳn sẽ không đến, cũng chỉ có nói như vậy, Mạch Tu mới có thể tin là thật.
Tầm mắt ông ta nhìn chằm chằm Mạch Thần Lại từ từ buông thỏng, dường như, đã bắt đầu tin tưởng. Phong Phi Duyệt uống viên thuốc kia rồi, không thể nào tỉnh lại, mà ông ta sau khi chắc chắn bọn họ đã bắt đầu giải độc rồi mới đi tìm hoàng đế, lẽ nào, trong cung này thực sự có người từ trong cản trở, phá hỏng chuyện tốt của ông ta?
Bộ dáng của Mạch Thần Lại, không giống như đang nói dối, từ nhỏ hắn vẫn đi theo ông ta, hai người tình như phụ tử, càng sẽ không lừa gạt ông ta chuyện gì.
Mạch Tu gật đầu, một tay rơi lên trên vai hắn, Mạch Thần Lại chợt cảm thấy nặng nề như một ngọn núi khổng lổ đè xuống, cảm giác tan xương nát thịt, "Người không sao, vậy là tốt rồi."
Hai người ngồi xuống, chỉ cách nhau một cái bàn, ăn ý tín nhiệm trước kia, cũng đã không còn, thậm chí, còn có chút xa lạ. Dường như, vị sư phụ như thế này, hắn vốn dĩ chưa từng quen biết.
Có đôi khi, đôi bên tin tưởng lẫn nhau, thật sự rất quan trọng, mặc dù cần gầy dựng, nhưng mà, chỉ cần trả giá một chút, cho dù là cực kỳ nhỏ bé, thì có thể nhận được kết quả không ngờ tới.
Mạc Tu đến đây đại khái lý giải được vài phần, an ủi vài câu, ngồi một lúc liền đi ra ngoài.
Mạch Thần Lại không hỏi ông ta chuyện giải độc, hy vọng lúc đầu tan thành bọt biển, hắn biết, bất luận Mạch Tu nói gì, mình cũng sẽ không dễ dàng tin nữa, càng sẽ không, dễ dàng đặt Phong Phi Duyệt vào tình cảnh nguy hiểm.
'Rầm...'
Chén trà bị nặng nề hất rơi đầy đất, hai vai Đông thái hậu run lên, tay phải dùng sức vỗ ngực mấy cái, "Tỷ tỷ..."
"Hoàng hậu này, mỗi lần đều có tiên nhân tương trợ hay sao? Chỉ kém một bước, mỗi lần, đều là kém một bước." Tây thái hậu mặt mũi dữ tợn, trong lòng thật sự không cam tâm.
Mạch Tu đứng vững vàng tại chỗ, ánh mắt chạm đến lo lắng trong đáy mắt Đông thái hậu rồi chuyển thành nhu hòa, ý bảo bà ta không cần sợ hãi.
"Lần này thì quá tốt, suýt chút nữa tiền mất tật mang, giỏi, giỏi cho một hoàng hậu, không ngờ lòng dạ nó thâm sâu như vậy," Người phụ nữ đưa tay vuốt trán, cực kỳ đau đầu, "bổn cung thật đã xem thường nó rồi."
Trong khi đó, ở Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt nghỉ ngơi một lúc liền đứng dậy, thần thái sáng láng, nhìn cảnh đẹp khắp sân, cảm thán một tiếng, bật cười thỏa mãn, "Thái hậu hai cung, sau này, chuyện các người đau đầu vẫn còn nhiều lắm."
Kế sách hiện giờ, chính là mau chóng tìm bí mật về thân thế tiểu hoàng tử.
"Ắt xì..."
Tây thái hậu đột hắt hơi một cái, người phụ nữ bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến lên, lôi kéo bà ta ngồi xuống, "Tỷ tỷ, đừng bận tâm nữa, nhìn tỷ xem, thân thể không quan trọng sao?"
"Sau này, vẫn còn nhiều cơ hội," Mạch Tu tiến lên vài bước, "ta cũng không tin, trời cao thật sự chiếu cố cô ta."
"Thật là chuyện phiền phức việc này nối tiếp việc kia, đứa trẻ của Minh Nhi cũng không biết có phải đời này đến đòi nợ hay không, cả ngày lẫn đêm chỉ biết khóc quấy không nghỉ, trẻ con đã được vài tháng, lại gầy ốm không ra cái gì, cũng không để người ta được tĩnh tâm." Trong lòng Tây thái hậu đầy nộ khí, mệt mỏi đưa tay chống đỡ nửa bên gò má.
"Nhắc đến đứa bé kia, muội cũng chưa bao giờ gặp phải đứa trẻ nào có thể giày vò người ta như vậy, nếu nói ở hoàng cung này, muốn ăn có ăn, cẩm y ngọc thực ngày ngày hầu hạ, nhưng mà thần sắc kia, đến cả đứa trẻ nhà nghèo cũng không bì được." Đông thái hậu lắc đầu, theo đó phiền lòng.
"Hay là, lát nữa ta đến chỗ Minh hoàng quý phi một chuyến, nói không chừng, thân thể tiểu hoàng tử không yên mới có thể quấy khóc như vậy."
"Như vậy, là tốt nhất." Tây thái hậu uống hớp trà, đem oán khí trong miệng nuốt xuống, "Đợi lát nữa, chúng ta cùng đến đó."
Bên ngoài tẩm điện, từ xa là có thể nghe thấy tiếng đứa bé khóc rống đến khản đặc, trong đó, còn có tiếng cô gái gầm lên, "Khóc khóc khóc, cả ngày lẫn đêm chỉ biết khóc, chẳng trách hoàng thượng đến một bước cũng không bước sang, tất cả đều là tại ngươi cái đồ sao chổi này."
Thái hậu hai cung nhìn nhau, sau đó Tây thái hậu sải bước xông vào, "Hét cái gì, gọi hồn à?"
Minh hoàng quý phi một thân cung trang vàng nhạt, tư thái xinh đẹp, nhìn thấy đám người đi vào, vội vàng tiến lên hành lễ, "Cô mẫu..."
"Cả hoàng cung đều là âm thanh của con, đứa nhỏ này cho dù có ầm ĩ thế nào, nó cũng là con của con." Tây thái hậu nhìn tiểu hoàng tử trong tay nhũ mẫu, oán giận nói.
Trong miệng Minh hoàng quý phi khẽ nuốt xuống, cũng không dám phản bác, con của mình, không phải sớm bị bà ta bóp chết rồi sao?
"Quốc sư," Đông thái hậu đuổi hết hạ nhân ra ngoài, chỉ lưu lại bốn người, "ngài mau xem xem."
Mạch Tu đưa tay nhận lấy đứa bé, để cho nó nằm ngang trên giường, tứ chi mở rộng ra, đứa bé rốt cuộc cũng ngừng khóc, chỉ là thút tha thút thít, bộ dáng đáng thương, khiến người ta đau lòng.
Xiêm y bao bọc kín mít bị cởi bỏ, trên người đứa bé chỉ còn lại da bọc xương, kinh mạch toàn thân mảnh khảnh, Mạch Tu tra xét cẩn thận, vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. Lòng bàn tay bắt lấy hai chân đứa nhỏ, một lát sau, lật người nó lại, từ dưới lưng hướng lên trên tra xét từng tấc. Gương mặt lãnh đạm xẹt qua chút kinh ngạc, lẽ nào, thật sự không có bệnh, chỉ là trẻ con khóc quấy như bình thường thôi sao?
Mười ngón tay đan cài, cuối cùng, rơi lên trên ngực đứa bé.
'Thịch... thịch... thịch..." Nhịp tim cực kỳ ổn định, vẻ mặt Mạch Tu kiên quyết, định bụng rút tay về.
'Thịch thịch... thịch thịch thịch thịch..." Đột nhiên, kèm theo tiếng đứa bé khóc rống lên lần nữa, người đàn ông kinh sợ thu tay lại, thân thể vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
"Quốc sư..." Tây thái hậu khẽ gọi, từ sắc mặt của ông ta, mơ hồ phát giác ra điều bất an.
"Thế nào?" Đông thái hậu cũng mở miệng muốn hỏi, thanh âm mang theo run rẩy chính mình cũng không phát giác.
Mạch Tu đưa tay nâng cổ tay của mình lên, chuyển động vài cái, sau đó gương mặt đầy khói mù chống lại tầm mắt bọn họ, ông ta chậm rãi đứng dậy, hai chân thon dài bước qua mấy bước, "Đứa trẻ này, là từ đâu đến?"
Một câu, giống như sét đánh ngang tai, đám người hai mặt nhìn nhau, thân thế của tiểu hoàng tử, ngay cả Đông thái hậu cũng không có nhắc đến với ông ta một câu. Bên cạnh, phản ứng đầu tiên của Tây thái hậu chính là hung hăng lườm bà ta một cái.
"Xem ra, Tây thái hậu vẫn chưa chịu tin tưởng ta," Hai tay Mạch Tu vòng trước ngực, "đây là ta từ mạch tượng của đứa trẻ này mà đoán ra được, không liên quan đến Đông thái hậu."
Ánh mắt, hướng ngược lại người phụ nữ bên cạnh, Đông thái hậu chột dạ, không dám nhìn thẳng, hai mắt chỉ có thể dán chặt vào mũi chân mình. Trên mặt ông ta không có quá nhiều biểu cảm, sải dài bước chân đi về phía chiếc giường hẹp, chờ một người trong số bọn họ mở miệng.
Tây thái hậu giấu đi vẻ kinh hoảng, chung quy cũng từng là tướng môn chi hậu một thời, "Ý của quốc sư, là chất vấn thân phận của tiểu hoàng tử?"
"Tiểu hoàng tử thân mang bệnh lạ, thái hậu không phải không biết chứ?" Ông ta xoay người, nhìn Tây thái hậu chắc chắn đang giả vờ bình thản trước mắt mình.
Vài chữ, ngắn gọn hữu lực, đủ để phá hủy hoàn toàn kiên trì trong lòng bọn họ, "Ngươi nói cái gì?" Tây thái hậu lộ rõ vẻ hoảng loạn, hai tay không tự chủ được nắm lấy ống tay áo, "Tiểu hoàng tử, thân mang bệnh lạ?" Bà ta cắn răng bật ra từng từ từng từ một, giống như tia hy vọng cuối cùng, đang nằm trên cái gật đầu hay lắc đầu của Mạch Tu.
Đông thái hậu há to mồm, Minh hoàng quý phi nhìn đứa bé trên giường đến mất hồn, thời gian nửa khắc, không ai nói với ai được câu nào.
"Tiểu hoàng tử mắc phải bệnh tim, huống hồ, bệnh này đến bây giờ không có cách nào cứu chữa." Tầm mắt Mạch Tu bình tĩnh nhìn về phía đám người, "Minh hoàng quý phi cùng hoàng thượng đều là người khỏe mạnh bình thường, bệnh này, là do di truyền mà có."
Sắc mặt Tây thái hậu cực kỳ khó coi, hai tay từ trên ống tay áo rơi xuống, toàn thân run rẩy, người tính không bằng trời tính, ngay cả Tây thái hậu bà ta tính toán cặn kẽ, cũng không đấu lại ông trời! Đông thái hậu lo lắng không thôi, bà ta tiến lên vài bước, loại tuyệt vọng này, mấy chục năm nay, bà ta chưa bao giờ bắt gặp qua trên người Tây thái hậu, 'tỷ tỷ', hai từ này trước giờ vẫn luôn chống đỡ tất cả trong lòng bà ta, ở trong mắt bà ta, Tây thái hậu là một phần khác của bản thân mình, không mềm yếu như bà ta, là chỗ dựa của bà ta.
"Làm sao có thể..." Minh hoàng quý phi khó lòng mà tiếp nhận, cốt nhục của mình đổi lấy... lại là...
"Không... ta không tin."
Mạch Tu lạnh mắt liếc nhìn, mỗi người một vẻ mặt một biểu tình khác nhau, một nữ nhân, cớ gì lại muốn cuốn vào vòng xoáy phân tranh quyền lực này, vùng vẫy giãy chết.
"Câm miệng!" Tây thái hậu vươn tay đỡ khung giường, sắc mặt tím tái, "Ngươi muốn để người khác biết hết cả sao?"
Minh hoàng quý phi mất hết khí lực, nàng ta âm thầm cắn chặt răng ngà, ép mình nuốt xuống khuất nhục trong miệng.
"Kế sách bây giờ, phải nghĩ ra được một sách lược vẹn toàn."
Mạch Tu mở miệng trước tiên, "Chuyện này một khi bị hoàng thượng biết, đó chính là tử tội không thể lưu tình, đến lúc đó không riêng gì đứa bé này, thậm chí cả Minh hoàng quý phi, thái hậu hai cung cũng có thể bị lôi vào." Ông ta lui về phía sau vài bước, ngồi xuống trước bàn, "Vài tháng nữa, chứng bệnh của tiểu hoàng tử sẽ càng biểu hiện ra rõ rệt, đến lúc đó, bất kỳ ngự y nào trong cung cũng có thể tùy tiện chẩn đoán ra được, nếu muốn che giấu, còn khó hơn là lên trời."
"Vậy, ý của ngài là?" Đông thái hậu có chút e ngại, đôi đồng tử của người đàn ông kia vẫn lãnh đạm như cũ, vào một khắc đối diện với bà ta, đột nhiên hiện ra vài phần mù mịt.
"Để đứa trẻ này tự nó bệnh hoạn liên miên, đến lúc đó, hoàng đế cũng không tiện truy cứu, những người biết chuyện này, trừ khử tại chỗ, dứt khoát đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa, phải nhổ cỏ tận gốc!" Hai tay ông ta nắm chặt thành quyền, "Bây giờ, mọi người chỉ có thể nhịn đau chặt đứt sạch sẽ!"
Minh hoàng quý phi đau đớn vạn phần, nỗi đau nàng ta phải thừa nhận, đâu chỉ có như vậy, xé tim cắn cốt, nàng ta không cam lòng, nỗi đau đớn mất con, một mình nàng ta yên lặng chịu đựng đau khổ, hôm nay, toàn bộ những gì mình muốn đều vuột khỏi tay, lẽ nào, lại bị đánh gục ngay tại chỗ hay sao? Mẹ quý nhờ con, hy vọng duy nhất của nàng ta, tất cả đều đặt ở trên người đứa bé này.
"Cô mẫu..." Nàng ta gập cong hai gối quỳ xuống đất, "Minh Nhi van cầu người, cứu nó, cứu con của con..."
Thái hậu hai cung hoảng loạn, nhìn nàng ta nặng nề dập đầu, Tây thái hậu không nhịn được lui về phía sau, gót chân đụng vào chân giường, cả người mất hồn ngồi bệt xuống, "Sao, sao có thể như vậy?"
Mạch Tu nhìn cả phòng đẩy ủy mị, ông ta đứng dậy, "Chuyện này, mọi người thương lượng lại một chút đi."
Đông thái hậu thấy ông ta không chút do dự đi ra ngoài, cứng rắn đuổi theo một bước, "Chẳng lẽ, không còn cách nào khác nữa sao?"
Người đàn ông dừng bước, bóng lưng vãn tuấn lãng như cũ, "Có."
"Là cách gì?" Ba người đồng thời liên tiếng, đến cả Tây thái hậu vẫn luôn cường thế cũng không thể không chịu thua.
"Trước khi hoàng thượng phát hiện, đưa đứa bé trở về, như vậy, ít nhất có thể bảo vệ nó một mạng." Mạch Tu bỏ lại một câu hoàn chỉnh, xoay người, bóng lưng đã bỏ ra xa.
Tiếng khóc, cùng với tiếng đứa bé giãy giụa, từng tiếng từng tiếng, xé rách màng nhĩ ba người, công kích vào lồng ngực, thời gian đang tranh giành, giằng co...
Thái hậu hai cung hiểu rõ, đây là điểm yếu lớn nhất của bọn họ...
Phong Phi Duyệt cũng biết, một khi thân thế tiểu hoàng tử bị bại lộ, Minh hoàng quý phi, thậm chí cả thái hậu hai cung, sẽ không thể nào còn cơ hội xoay chuyển nữa...
Chỉ một lần đánh cược này, mỗi người, đều phải bí mật tìm cách, một kích, rơi trúng vào chỗ đau, vào tử huyệt của đối phương.
Mấy ngày liên tục phiền lòng nôn nóng cùng với cảm giác khó chịu không yên, khiến Phong Phi Duyệt vùi mình ở trong Phượng Liễm Cung không đi ra ngoài. Chỉ chớp mắt, xuân về hoa nở, cái rét lạnh tịch mịch của mùa đông, đã từ từ trôi qua giữa đầu ngón tay.
Đứa bé trong bụng Quân Nghi đã hơn bảy tháng, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phong Phi Duyệt cho phép nàng ấy ở lại trong tẩm điện, miễn quy củ thỉnh an hành lễ, chuyên tâm nghênh đón đứa bé ra đời.
Tuyết mai lặng lẽ biến mất, một nhánh hải đường đứng đó sừng sững cao ngạo, nụ hoa tranh nhau chờ đợi, chỉ là chưa tới lúc nở rộ.
Phong Phi Duyệt đứng ở trong vườn, đầu vai phủ đầy sắc hoa, một thanh nhuyễn kiếm bay múa tuyệt diệu, đao phong sắc bén xuyên qua giữa rừng trúc kiều diễm, vạt áo tung bay, đế hài xoay tròn liên tục trên mặt đất.
Hoàng đế ẩn mình trong góc tối, khóe môi tuấn lãng nhè nhẹ kéo lên, mũi chân lướt qua mép váy, Phong Phi Duyệt lách người một cái, một tay cầm nhuyễn kiếm vung ra ngoài, Cô Dạ Kiết tiện tay bẻ một cành đào vừa mới lên chồi non, ngăn đỡ trước cổ tay nàng, cành đào nhanh chóng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ bên người, cành lá mảnh khảnh hướng thẳng về phía cần cổ Phong Phi Duyệt.
"Ọe..."
Đột nhiên nàng cảm thấy lồng ngực phát ra một tầng chua xót, cả dạ dày trống rỗng khó chịu.
"Sao vậy?" Cô Dạ Kiết thu tay lại, bàn tay chiếm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Phong Phi Duyệt đưa tay dùng sức ấn lên ngực, eo lưng mảnh khảnh cúi xuống, cả khuôn mặt trong tích tắc liền tái nhợt, "Thật... khó chịu." Cảm giác giống như là có cái gì, liều mạng muốn xông ra ngoài.
Cô Dạ Kiết cầm lấy nhuyễn kiếm trong tay nàng ném xuống đất, toàn thân Phong Phi Duyệt bị nhấc lên lơ lửng, trở lại Phượng Liễm Cung không bao lâu, Lý Yên liền theo lệnh của hoàng đế đi tìm ngự y đến, nàng nằm trên giường quý phi, nhìn vẻ mặt hoàng đế đầy lo lắng, thấy buồn cười, "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, dạ dày của thiếp vốn không khỏe."
"Để ngự y xem thử rồi hẵng nói."
Cô Dạ Kiết đã muốn, một khi hắn nhận định, ai cũng đừng hòng thuyết phục.
Cũng không bao lâu, ngự y liền chạy tới, Phong Phi Duyệt gối một tay ra sau gáy, ngự y hành lễ xong, đem lấy cánh tay nàng đặt lên trên gối mềm, hai ngón tay tỳ lên mạch tượng, vẻ mặt cũng theo đó nghiêm trọng.
Nàng lơ đãng không để tâm, sức khỏe của mình, vẫn là mình tự biết.
Giây lát, nàng rõ ràng cảm thấy tay ngự y có hơi run rẩy, biểu cảm trên mặt, thiên biến vạn đổi, hai chân từ trên ghế lập tức quỳ xuống, cúi gối thẳng tắp trước mặt Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng..."
Trong lòng hoàng đế cả kinh, thanh âm lạnh băng, "Nói!"
Ánh mắt lạnh lẽo, hệt như có thể đem ngự y kia xé nát.
Sắc mặt ngự y đầy kích động, hoàn hồn xong, giọng điệu giòn giã nói, "Bẩm hoàng thượng, nương nương đây là hỉ mạch!"