Bên cạnh, nam tử tựa phần lưng rắn chắc lên dọc vách đại đỉnh, kinh ngạc không nói nên lời.
Hoàng đế tìm kiếm một vòng, sau đó thu tay lại, thị vệ bên cạnh vội vàng mang khăn vải sạch đưa lên trước cho hắn lau hai tay.
Mùi thuốc nồng nặc quấn quanh từng ngóc ngách, Cô Dạ Kiết nhẹ giãn mặt ra, mười ngón tay thon dài trên khăn vải được lau sạch sẽ, "Xem ra, thích khách cũng không ở đây."
"Hoàng thượng..." Sắc mặt Mạch Tu không bình thường, lấy cây gậy dài ở bên cạnh khuấy động qua lại trong đại đỉnh, sức hút từ xoáy nước, khiến động tác của ông ta có hơi trầy trật, nhưng trong đáy nước kia, rõ ràng không có một bóng người.
Tại sao có thể như vậy? Sắc mặt ông ta trắng xám, toàn bộ kế hoạch hoàn hảo của ông ta, bây giờ đểu đổ sông đổ biển.
Hoàng đế lạnh mắt nhìn nửa bên sườn mặt của ông ta, khăn vải trong tay bị dùng lực nện xuống đất một cái, "Tiếp tục đi chỗ khác lục soát."
"Dạ."
Đám thị vệ đồng thanh trả lời, mắt thấy những người liên can sắp sửa ra khỏi đại điện.
"Hoàng thượng..." Mạch Tu vẫn không từ bỏ, "có lẽ giấu ở nơi bí mật nào đó cũng không chừng, nếu đã lục soát khắp cả nội cung rồi, mà ngọc bội của nương nương lại được tìm thấy ở chỗ này, như vậy chứng tỏ, thích khách nhất định đã đến phòng luyện đan."
Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, động tĩnh bên ngoài, Phong Phi Duyệt cùng Mạch Thần Lại nấp ở bên trong đại đỉnh, đều nghe thấy rõ mồn một.
Sắc mặt nam tử khó coi, cả gương mặt tuấn tú càng thêm đè xuống trước ngực, không dám nhìn thẳng cô gái đối diện. Lời của Mạch Tu, từng câu từng chữ, lại giống như sợi dây gai đâm vào trong lòng, ẩn tình trong chuyện này, cho dù không phải người sáng suốt, nghe một cái nhìn một lần, cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Hắn cong một gối lên, cánh tay vô lực vắt bên trên, đồ yếm toàn thân Phong Phi Duyệt dính sát lên người, khó chịu cực kỳ. Nàng dịch người hướng lại gần Mạch Thần Lại nửa bước, bàn tay mảnh khảnh, rơi lên trên mu bàn tay của hắn.
Nam tử giật mình, lập tức rụt tay lại, lại bị nàng gắt gao níu chặt, lòng bàn tay không kịp nắm lấy cả bàn tay hắn, chỉ là bắt được một ngón tay không chịu buông ra. Mạch Thần Lại ngẩng đầu lên, một nửa tầm mắt né tránh nhìn về phía Phong Phi Duyệt, môi mỏng khẽ mở, nàng nhẹ đưa ngón trỏ đến bên cánh môi mình, ý bảo hắn chớ có lên tiếng.
"Ý của quốc sư, muốn lật ngược phòng luyện đan lên?"
Bên ngoài, là âm thanh không nghe ra hỉ nộ của hoàng đế, vĩnh viễn, đều lạnh lẽo, bằng trắc đáng sợ như vậy.
Mạch Tu đoán không ra hàm nghĩa trong lời nói của hắn, gương mặt tuấn tú bị ánh dương quang bên ngoài hắt lên một tầng cảm giác ấm áp, nhưng vẻ mặt lại hung lệ không chút nhu hòa, nơi khóe môi thẳng tắp không có độ cong, dâng lên một vòng xoáy nước, khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm.
"Thần, thần không dám..."
Quân Nghi được nha hoàn đỡ đi đến, chỗ thuốc dưỡng thai Mạch Thần Lại bào chế cho nàng vừa mới dùng hết thang cuối cùng, nàng vốn định tự mình đến đây xem sao, nhưng mà vừa mới bước vào một chân, liền nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Nàng càng không ngờ đến lại gặp phải hoàng đế ở nơi này, người vẫn luôn luôn tránh xa, bây giờ lại đứng ngay trước chân mình, "Thần... thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Tầm mắt mù mịt của Cô Dạ Kiết quét tới, nếu không phải nhìn thấy phần bụng nhô cao của nàng ấy, hắn suýt chút nữa thì quên trong cung này còn có một Quân Nghi. Cô gái quỳ dưới đất có vẻ rất mệt mỏi, thân thể tận lực ngã ra phía sau, để tránh đụng phải đứa bé trong bụng.
"Đứng dậy đi."
Hoàng đế vung tay, vài ba bước tiến lên trước, nha hoàn bên cạnh đỡ Quân Nghi đứng dậy, ánh sáng nơi đỉnh đầu, bỗng chốc bị bóng đen bao trùm, hai chân nàng không kiềm hãm được thối lui ra sau, dưới chân càng thêm run rẩy lợi hại.
"Nàng sợ gì chứ?' Ngữ khí Cô Dạ Kiết cũng không ôn hòa, thật không biết nàng ta có 'gan' hay không, "Trẫm hỏi nàng, hôm nay, có nhìn thấy hoàng hậu không?"
Giằng co như vậy, chắc là đang tìm tỷ tỷ?
"Bẩm hoàng thượng, thần thiếp cũng không nhìn thấy." Nàng hành lễ, tầm mắt xuyên qua một góc bình phong trong nội điện, gió nhẹ phả vào mặt, tấm màn rũ xuống bị thổi tung lên, nhẹ nhàng khoác lên tấm bình phong hoa văn. Đáy mắt không có điểm dừng của Quân Nghi thình lình tập trung vào một điểm, nàng vội vàng che giấu đi, hai tay rụt sâu vào trong ống tay áo, toàn bộ đều là mồ hôi lạnh.
Hoàng đế thấy vậy, không có tâm trạng truy hỏi, định xoay người lại.
Thị vệ xung quanh đã bắt đầu bày ra tư thế lục soát, Mạch Tu tâm không cam tình không nguyện, thủy chung vây quanh miệng đại đỉnh kia.
"A..." Cô Dạ Kiết vừa mới đi ra một bước, liền thấy Quân Nghi sau lưng cúi người xuống, mặt mũi xoắn chặt lại một chỗ, "Đau quá..."
"Nương nương, nương nương người sao vậy?" Nha hoàn bên cạnh không rõ đầu đuôi, gấp gáp quỳ xuống đỡ nàng ấy.
"Làm sao vậy?" Hoàng đế xoay người, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không tiến lên.
"Hoàng thượng... thần thiếp, bụng đau quá!" Quân Nghi quỳ hai chân trên mặt đất, ngã người sang một bên, phần bụng nhô cao khẽ co giật, Cô Dạ Kiết vội vàng tiến lên vài bước, kéo nàng ấy vào trong ngực mình.
Bên kia, Mạch Tu thấy thế cũng không tiện lục soát, chỉ có thể tiến lên theo, "Hoàng thượng, để thần xem xem."
"Đau... đau quá..."
Người đàn ông đặt một tay lên cổ tay Quân Nghi, qua hồi lâu, nhưng vẫn không phát hiện ra chút khác thường nào, trong mắt ông ta thoáng qua vài phần tức tối, thanh âm nặng nề, "Bẩm hoàng thượng, Nghi hoàng quý phi không có gì đáng ngại."
"Không... thật sự rất đau, hoàng thượng, đứa bé..." Quân Nghi vươn tay bắt lấy long bào của hắn, làm thế nào cũng không chịu buông tay. Chỗ xương quai xanh, mùi long tiên hương nhàn nhạt trên người nam tử phả vào mặt, sắc mặt cô gái ửng hồng, vội vàng cúi đầu xuống, sợ bị người khác phát hiện ra.
"Thật là phiền phức." Hoàng đế vón đã phiền lòng nóng ruột, giọng điệu lạnh lẽo vừa bật ra khỏi miệng, cô gái trong ngực liền ríu rít khóc nấc lên. Hắn không dám xem thường, dù sao nàng ta cũng đang mang thai đứa con của mình, huống hồ, Phong Phi Duyệt đối với Quân Nghi như bảo bối, hắn cũng nhìn thấy trong mắt. Hai tay chặn ngang eo nàng ta ôm lên, hướng sang đám người bên cạnh nói, "Các ngươi đi sang chỗ khác lục soát lại lần nữa, quốc sư, theo trẫm trở về."
Nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Mạch Tu đứng như trời trồng, trợn mắt há mồm, toàn bộ kế hoạch mình tỷ mỷ bày ra, lại chỉ như lũ hề nhãi nhép đến diễn một vở tuồng? Đám thị vệ vây chặt như nêm cối lúc đầu cũng rối rít lui ra ngoài, bước chân nghiêm chỉnh, xếp thành hai hàng song song lướt ngang qua người ông ta.
Một tay Quân Nghi khoác lên vai hoàng đế, ánh mắt giả vờ như đau đớn thống khổ rơi trở về góc bình phong lúc nãy, nơi đó, là một mặt ngăn tủ cực lớn, mà giữa khe hở cực kỳ chặt chẽ, lại lộ ra một góc phượng bào. Y phục này, vừa nhìn liền biết là của Phong Phi Duyệt, Quân Nghi lo lắng không yên, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là đưa hoàng đế ra khỏi nơi này, không để cho bọn họ tiếp tục lục soát.
Quân Nghi không để lại dấu vết thu hồi tầm mắt, thân thể bị ôm chặt co rúc thành một đoàn, phía trên, là khuôn cằm kiên nghị lạnh lùng của hoàng đế, nàng không dám ngước đầu lên, chỉ có thể mặc hắn ôm mình. Toàn thân run lẩy bẩy, Cô Dạ Kiết ngưng mắt liếc nhìn, biểu cảm này đâu phải là do đau đớn, rõ ràng là, xem mình giống như sài lang mãnh thú.
Mạch Tu nhìn hắn sải rộng bước chân, thân mình đã bước ra ngoài điện, trong lòng dù không cam tâm, nhưng cũng không dám cải quân mệnh.
Tiếng bước chân đồng loạt, cùng rời đi thật xa, hai người núp ở trong đại đỉnh không dám lập tức ra ngoài, cho đến khi chắc chắn mọi người bên ngoài đều đi cả rồi, toàn thân cứng ngắc mới dám động đậy.
Cửa ra cũng không khó tìm, chỗ hàn nối, có một tay cầm, Phong Phi Duyệt dùng sức kéo ra, liền nhìn thấy mặt thảm lông phủ dưới đất.
Mạch Thần Lại trèo ra ngoài trước, trong điện, chỉ còn lại một đống lộn xộn, hắn nhấc chân đi tới ngăn tủ trước mặt, chú ý thấy vạt áo của Phong Phi Duyệt lộ ra bên ngoài, trong lòng thầm nhủ may mắn, may là, không bị phát hiện.
Lấy y phục ở bên trong ra, sau lưng, truyền đến tiếng bước chân thật khẽ của cô gái. Mạch Thần Lại không nói lời nào, cánh tay tinh tráng run rẩy, cầm y phục của Phong Phi Duyệt đưa tới. Bởi vì đưa lưng về phía nàng, hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng lúc này, cuống quýt mặc lại y phục chỉnh tề, sau lưng, chỉ có tiếng sột soạt rất nhỏ.
"Xin lỗi." Suy nghĩ hồi lâu, Mạch Thần Lại cuối cùng mở miệng.
Phong Phi Duyệt không đáp lời, sau lưng, yên tĩnh, không có âm thanh.
Không khí nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nam tử. Khẩn trương, bối rối, xấu hổ, bất an, đủ loại hình thái cảm xúc rối rắm đan xen cùng một chỗ, khó có thể đối mặt.
Mạch Thần Lại lẳng lặng đứng ở đó, bóng lưng cao gầy kiên đĩnh, giống như đứa trẻ con mắc lỗi, nhẹ cong lại.
Ước chừng thời gian một chung trà, trong đại điện tĩnh mịch, vẫn như cũ không có động tĩnh gì. Mạch Thần Lại lặng lẽ xoay người lại, lại thấy cô gái ngồi ngay ngăn ngay trước bàn, đang tự nhiên uống trà. Ánh mắt không hề báo trước nhìn thẳng về phía mình, nam tử giật mình tại trận, tránh đi không được, thối lui cũng không xong.
Phong Phi Duyệt nhấc ấm trà lên, rót vào trong chén tử sa trước mặt, "Trà này, vẫn còn nóng đấy."
Ánh mắt an nhiên đáp lên mặt Mạch Thần Lại, không có trách cứ, cũng không có hà khắc, lại khiến hắn càng đau nhức như bị dao cắt.
"Ta..."
Đầu mày Phong Phi Duyệt nhếch lên, "Huynh, làm sao?"
Giữa kẽ răng lưu lại hương thơm, trà, ngược lại rất ngon. Thân thể bắt đầu ấm lại, hai tay xoa xoa mép chén không đành lòng buông ra, nhìn vẻ mặt quẫn bách của nam tử, nàng đưa tay gõ lên mặt bàn, "Ngồi đi."
Mạch Thần Lại thấy nàng cười như không cười, khóe miệng như có như không nhếch lên, hắn tiến lên trước một bước, chỉ là đứng ở trước mặt, cũng không ngồi xuống.
"Huynh không cần phải như vậy." Phong Phi Duyệt mở miệng trước tiên, "Dọc đường đến đây, ta đều thanh tỉnh, ai phải ai trái, ta phân biệt được rõ ràng."
Kinh ngạc trên mặt Mạch Thần Lại càng thêm hiện rõ, thân thể phía đối diện nàng ngồi xuống.
"Sư phụ huynh ông ta... chắc hẳn là người của thái hậu hai cung." Phong Phi Duyệt dứt khoát nói ra suy đoán trong lòng, nói cách khác, đó không phải là suy đoán, mà là sự thật.
"Chuyện này không thể trách huynh," Nhìn thấy vẻ tự trách trên mặt Mạch Thần Lại, nàng tiếp tục nói, "huynh nhất định là nghe quốc sư nói như vậy, mới mang ta đến nơi này, thời gian nửa ngày trời, huynh cũng vì ta mà hao phí nội lực, yên tâm, thân thể ta rất tốt, không có chút bệnh tật nào."
Phong Phi Duyệt cho rằng Mạch Thần Lại tin vào lời nói của Mạch Tu, trước đó lúc bị đưa đến phòng luyện đan, cũng loáng thoáng nghe thấy hai người nói đến giải độc, thân thể của mình, nàng vẫn luôn hiểu rõ, sao có thể trúng độc chứ?
Mạch Thần Lại nghe nàng giải thích như vậy, trong lòng càng thêm tắc nghẽn khó có thể mở miệng.
Có đôi khi, tín nhiệm cũng là một con dao hai lưỡi, tin tưởng của Phong Phi Duyệt, nặng nề khiến hắn không đỡ nổi.
Mà sư phụ của mình, thúc thúc ruột của mình, chẳng phải bởi vì tín nhiệm của hắn, mà suýt chút đưa hai người bọn họ vào quỷ môn quan sao.
Tâm tình Mạch Thần Lại chùng xuống, sự thực như vậy, hắn hiển nhiên không tiếp nhận được.
Phong Phi Duyệt im lặng không lên tiếng, cô đơn trong mắt nam tử rõ ràng như vậy, hắn từ nhỏ đã quen đi theo sư phụ, Mạch Tu không chỉ là người thân của hắn, hơn thế nữa, là người thân mà hắn gần gũi còn hơn cả phụ hoàng. Hôm nay, bộ dáng của hắn cùng Phong Phi Duyệt nếu bị hoàng đế bắt ngay tại trận mà nói, tử tội tất nhiên khó tránh. Nhiều năm nỗ lực cần mẫn như vậy, cũng có khả năng tan thành mây khói, dựa vào tính khí của Cô Dạ Kiết, bôi nhọ thể diện hoàng thất, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua dự tính muốn xâm chiếm Vân Triều.
Không dám tiếp tục nghĩ thêm, nam tử đưa hai tay chống trán, quá nhiều nghi vấn, không nói ra được.
Lần này thúc thúc đến, cũng không phải là vì Vân Triều sao?
Phong Phi Duyệt thở dài, cảm thấy có vài chuyện, nên nói cho hắn biết, "Quốc sư ông ta, hình như có quan hệ sâu xa với Đông thái hậu."
Hai tay Mạch Thần Lại đang vò đầu từ từ buông ra, trên mặt, như có bừng tỉnh đại ngộ, "Ta có loáng thoáng nghe phụ vương nhắc tới, nói lúc còn trẻ sư phụ có quan hệ rất tốt với một cô gái, về sau, gia đình bên kia lại cố ý đưa cô ta vào cung làm phi, sư phụ cũng vì chuyện này mà không gượng dậy nổi, từ đó về sau, mỗi người một chân trời..." Ánh mắt nam tử đầy khó tin, "Lẽ nào, người đó chính là Đông thái hậu."
Như vậy xem ra, cũng có thể giải thích được vài phần.
Chỉ có điều, cho dù là vì người mình nhung nhớ, cũng không cần phải đẩy cháu ruột của mình xuống chôn theo chứ?
Phong Phi Duyệt bật cười, nàng lựa chọn im lặng, cho Mạch Thần Lại chút thời gian thích ứng.
Qua hồi lâu, hắn mới lần nữa ngẩng đầu lên, hướng về phía Phong Phi Duyệt, vẫn chỉ có thể nói ra ba chữ kia, "Thật xin lỗi."
Đáy mắt nàng sâu thẳm, có chút u ám, "Ba chữ này, ta không hy vọng từ trong miệng huynh nói ra lần nữa."
Tầm mắt yếu ớt của Mạch Thần Lại cùng nàng giao nhau, Phong Phi Duyệt nói tiếp, "Chúng ta không thể cứ tiếp tục bị động như vậy, cho dù ông ta là sư phụ của huynh, là người thân của huynh, nhưng ta trước giờ không biết cái gọi là 'ngồi chờ chết', cho dù sắp chết đến nơi, cũng phải vùng mình giãy giụa một phen, trên vai huynh mang trọng trách rất nặng, ta không cần biết mục đích của ông ta là gì, lòng dã thú đã bại lộ, nếu đối xử nhân từ với ông ta, vậy thì không khác nào, tự đẩy chúng ta vào trong hố lửa."
Hành động của Mạch Tu, quá mức nôn nóng, chuyện ngày hôm nay, ngược lại đã cảnh tỉnh Phong Phi Duyệt.
Mạch Thần Lại chính tai nghe thấy, mặc dù khó tin, nhưng không thể không tin. Nếu trách, thì trách Mạch Tu không chút che giấu, một lòng gấp gáp muốn diệt trừ Phong Phi Duyệt.
"Chuyện ngày hôm nay, ta hy vọng huynh có thể che mắt ông ta, giả vờ như tất cả đều chưa từng xảy ra, không nên bứt dây động rừng." Nàng biết chuyện này đối với Mạch Thần Lại mà nói, rất khó, nhưng không thể không yêu cầu hắn làm như vậy.
Một hớp trà nóng xuống bụng, nam tử không hề suy nghĩ, liền gật đầu.
Phong Phi Duyệt nhìn ra bên ngoài, nước đọng trên tóc vẫn chưa khô, "Hoàng cung lúc này, chắc đã nhốn nháo đến lật trời rồi."
Mép chén kề đến gần rồi dính chặt vào cánh môi, nàng nhíu đôi mày thanh tú lại, trong mắt lộ ra vài phần sắc sảo, nghe giọng điệu của Mạch Tu, hoàng đế nhất định cho rằng mình bị thích khách bắt đi, nếu đi ra ngoài như vậy, nhất định sẽ truy hỏi vừa rồi nàng đã ở đâu.
Phong Phi Duyệt âm thầm suy tính, ánh mắt lập tức rơi vào miệng đại đỉnh kia, bên môi nàng sinh ý cười, hiện rõ vẻ ranh mãnh giảo hoạt.
"Ta muốn huynh giúp ta."
Trên mặt Mạch Thần Lại vẫn chưa hết ửng đỏ, ánh mắt không tự chủ được, vẫn không dám nhìn thẳng, "Giúp nàng làm gì?"
Phong Phi Duyệt để tránh tai vách mạch rừng, kề người tới gần, môi trái tim ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
"Như vậy được không?" Mạch Thần Lại trợn to hai mắt, "Lỡ như tay ta không khống chế được lực đạo..."
"Yên tâm đi, ta tin huynh." Nàng ngồi trở lại chỗ cũ, "Bây giờ, chỉ có tương kế tựu kế."
Phong Phi Duyệt đứng dậy tìm một tấm khăn vải, lau sạch đi nước đọng trên tóc, sau đó hướng sang Mạch Thần Lại gật đầu.
Đưa Quân Nghi trở về tẩm điện xong, hoàng đế lại gọi ngự y, tốp năm tốp ba, mỗi người nói một kiểu. Người thì nói là không có gì đáng ngại, người lại nói là hoàng tử trong bụng quậy phá, uống một ít thuốc là không sao, người lại bảo là bị lạnh...
Sắc mặt Mạch Tu âm trầm bất định, hoàng đế nhìn đám ngự y đầy phòng, gương mặt tuấn tú nháy mắt liền sa sầm.
Quân Nghi lại không dám kêu đau, thấy Cô Dạ Kiết thi thoảng lại nóng lòng nhìn ra bên ngoài, liền biết hắn đang lo lắng cho Phong Phi Duyệt, "Hoàng thượng..." Nàng vươn tay kéo ống tay áo của hắn, "Thần thiếp đã đỡ hơn rồi, hoàng thượng không cần lo lắng."
Cô Dạ Kiết xoay đầu lại, ánh mắt nhìn nàng chòng chọc, thậm chí có phần hung ác, lập tức hất bàn tay đang nắm tay áo mình ra, thấy nàng quả thật không có việc gì, lúc này mới thẳng người đứng dậy, "Thật là phiền toái!"
Vừa mói dứt câu, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. (Ghê gớm quá :v)
Quân Nghi nhìn bàn tay nhỏ nhắn lạc lõng, chẳng những không thấy mất mát, ngược lại, trong lòng vui vẻ một hồi. Nếu như có thể giúp tỷ tỷ mà nói, mình giả vờ bệnh một lần này, thật sự rất giống.
Mạch Tu nhìn bóng lưng cao lớn của hoàng đế, lúc đuổi theo ra ngoài, quay sang cô gái trên giường hung hăng trừng mắt một cái, Quân Nghi không rõ đầu đuôi, nguýt miệng, kéo chăn gấm che hai vai lại, tiếp tục giả vờ bệnh.
Cô Dạ Kiết vừa mới đi ra tẩm điện, liền thấy một thị vệ từ phía tây vội vội vàng vàng chạy tới, nha hoàn bưng tráp bị đụng ngã xuống đất, tên thị vệ còn không kịp dừng chân, suýt chút nữa bổ nhào tới trước mặt Cô Dạ Kiết, quỳ xuống, "Hoàng... hoàng thượng..."
Tim hắn thít chặt, ý thức được, nhất định là có liên quan đến Phong Phi Duyệt, "Tìm thấy hoàng hậu rồi sao?"
"Hoàng hậu, hoàng hậu nương nương ở viện tử phía tây, được, được vớt lên rồi ạ." Thị vệ thở hồng hộc, gấp đến nỗi một câu đầy đủ cũng không nói không ra hơi.
Vớt!
Trong đầu Cô Dạ Kiết đánh ầm một tiếng, giống như tiếng sấm rền nổ tung!
"Hoàng thượng..." Thị vệ ngăn trở trước mặt thở gấp được vài hơi, lại vội vàng bò dậy, đi theo mọi người hướng về viện tử phía tây.
Bước chân Cô Dạ Kiết đẩy gấp gấp, đi nhanh như bay, vừa bước vào viện tử, liền trông thấy một đám người vây quanh đường mòn trải đá tinh thạch, giữa bức tường người mơ mơ hồ hồ, còn có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm.
Mạch Tu chỉ cảm thấy thập phần quỷ dị, ông ta không nói tiếng nào, lẳng lặng đi theo sau lưng hoàng đế.
"Hoàng hậu..."
Đám người nghe thấy thanh âm của hoàng đế, toàn bộ quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến hoàng thượng."
Phong Phi Duyệt nằm ngửa trên mặt đất, y phục toàn thân bị thấm ướt, quanh thân, đọng lại một vũng nước lớn, sợi tóc dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Hai mắt nàng khép hờ, ý thức đã khôi phục lại đôi chút, trong miệng nỉ non, rất khẽ, rất nhẹ, cũng không biết nàng đang nói cái gì. Cô Dạ Kiết vài ba bước đi đến bên người nàng, quỳ một gối xuống, cúi người ôm nàng lên, "Duyệt Nhi..."
Toàn thân Phong Phi Duyệt suy yếu, cánh môi khô nứt, không thể nói ra được một câu.
"Nói, đây là xảy ra chuyện gì! Nói..."
Hoàng đế gầm lên một tiếng giận dữ, đám người quỳ xung quanh đồng loạt nằm rạp xuống đất, một tên quản sự trong đám nơm nớp dè dặt mở miệng, "Bẩm hoàng thượng, vừa nãy nô tài đi ngang qua viện tử, liền trông thấy, thấy... hoàng hậu nương nương treo người trên tòa thạch bích trong ao kia, nô tài liền vội vàng tìm vài người đến đây cứu nương nương lên, có lẽ, có lẽ thời gian rơi xuống nước cũng không lâu."
Cô Dạ Kiết khiếp sợ không thôi, cô gái trong ngực đã chầm chậm tỉnh lại.
"Hoàng thượng..." Kéo nhẹ tay áo của hắn, Phong Phi Duyệt cực kỳ suy yếu.
"Duyệt Nhi," Cô Dạ Kiết đưa tay vạch rợi tóc ngăn trở tầm mắt nàng ra, ánh mắt lo lắng khẩn trương, "nói trẫm biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng khẽ mở miệng, hình như rất đau đầu, hai mắt sít sao khép chặt, lần nữa mở ra, thì chống lại Mạch Tu đứng trước người, "Thần thiếp nhớ, thần thiếp vừa định đi thỉnh an thái hậu hai cung, trên đường, lại xuất hiện một tên thích khách thần bí..." Sắc mặt nàng cực kỳ tự nhiên, giống như đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, "thần thiếp chưa kịp phản kháng, đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn, thiếp bị hắn khiêng đi, không thể động đậy được, một đường đi thẳng đến tây viện..."
Phong Phi Duyệt cuộn tròn người nép vào trong lồng ngực hắn, một động tác đơn giản, lại khiến Cô Dạ Kiết cảm nhận được nàng thật sự sợ hãi.
"Dọc đường đi, cũng không có một người nào cả, thiếp muốn cầu cứu, nhưng mà kêu cũng không kêu lên được..." Giọng điệu Phong Phi Duyệt nhỏ nhẹ, vài câu nói, liền khiến nàng hao hết khí lực toàn thân, "Khó khăn lắm, ở ngoại điện thiếp nhìn thấy quốc sư, tuy thiếp nói không ra lời, nhưng thích khách kia rõ ràng mang theo thiếp đi đến tây viện, hoàng thượng... vì sao bây giờ người mới đến cứu thiếp?"
Mạch Tu làm thế nào cũng không ngờ tới, hoàng hậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Ông ta mặt xám như tro tàn, lần đầu tiên, cảm giác thấy rét lạnh như nằm trong ba tấc băng dày.
Tẩm điện của Mạch Thần Lại, là ở phía đông, mà chỗ Phong Phi Duyệt rơi xuống nước, lại là ở tây viện, bây giờ, nàng không hề có một câu bằng chứng cụ thể, đem đầu mâu chỉa thẳng lên người ông ta.
"Nàng nói, nàng có chạm mặt với quốc sư?"
Cô Dạ Kiết đè thấp âm thanh, nộ khí ẩn nhẫn bên trong, sắp sửa phun trào.
Mạch Tu đã sớm yết kiến, liền dẫn mình đến phòng luyện đan, đông tây cách xa, bọn họ đã sớm nói qua, sẽ không ai bỏ lại ai cả...
Vậy mà bây giờ, nhìn nàng toàn thân ướt đẫm, Cô Dạ Kiết không mường tượng ra được, lúc đó nàng tuyệt vọng như thế nào...
"Thiếp nhìn mình bị ném vào trong hồ, thân thể không ngừng trầm xuống, uống rất nhiều rất nhiều nước, thiếp hít thở không được, trong cổ họng, lồng ngực, bị sặc rất đau..." Ánh mắt Phong Phi Duyệt thủy chung dán chặt vào vẻ mặt dần trở nên khó coi của Mạch Tu, cần cổ, nơi bị lưỡi dao cắt qua còn hơi đau đớn.
Không ngờ, mình cũng có ngày nói dối không chớp mắt...
Đồng tử nhỏ hẹp, quá mức thâm thúy, nhìn không thấy được thứ ẩn chứa trong mắt nàng, đây vốn dĩ là thòng lọng Mạch Tu bày ra trước, thuận theo ý ông ta, tùy ý thêm vài nét bút mà thôi.
"Duyệt Nhi, trẫm không biết..."
Nàng nhất mực chú ý đến sắc mặt Mạch Tu, mà lúc này đây, lại bỏ quên hoàng đế ở bên cạnh, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy trên đầu bị đè nặng, tuấn nhan lạnh băng của Cô Dạ Kiết, áp sát vào bên tai nàng, kỳ lạ là, nàng không thấy lạnh lẽo chút nào, ngược lại cực kỳ ấm áp...
Hơi thở ấm áp, chân thật như vậy...
Toàn thân nàng có hơi run rẩy, lồng ngực nơi nàng tựa lên, có thể cảm nhận được nhịp tim hữu lực của Cô Dạ Kiết...
Hắn khẩn trương, hắn sợ hãi...
Nắm giữa đầu ngón tay, mới là chân thật nhất, Phong Phi Duyệt bị hắn siết có chút đau, nhưng lại thấy an lòng.
Người nam nhân này, mặc dù có thể một tay che trời, mặc dù có thể úp tay làm mây lật tay làm mưa, nhưng rốt cuộc vẫn là người phàm tục, có trái tim, nó muốn nhảy lên, ai có thể ngăn cản được đây?
"Hoàng thượng thứ tội, lúc thần gặp thích khách, là ở bên ngoài Phượng Liễm Cung, thần đuổi theo một đường, khinh công của đối phương thật sự lợi hại, thần cũng liền mất dấu."
Mạch Tu khẩn trương, sau lưng rỉ mồ hôi lạnh từng trận, nôn nóng chối bỏ.
Thái hậu hai cung nói không sai, xem ra, vẫn là mình khinh địch rồi.
Phong Phi Duyệt khẽ lắc đầu, tựa hồ rất mệt, thực sự không còn sức lực nữa, "Lẽ nào, bổn cung đã nhìn lầm?"
"Nương nương nhất định là nhìn lầm rồi." Thanh âm Mạch Tu trầm ổn, kỳ thực trong lòng đã đại loạn.
Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn về phía bên hông mình, trước đó, nàng đã cùng Mạch Thần Lại phân tích kỹ càng, huống hồ, lúc hoàng đế dẫn người soát cung, từ trong miệng đám thị vệ, nàng cũng đoán được vài phần, "Mặc dù bổn cung không thể hành động tự nhiên, nhưng vẫn đem một miếng ngọc bội ném xuống đất cầu cứu quốc sư, ngài, có nhặt được hay không?"