Chương 122: Mạch Tu Gian Xảo

Ánh mắt Phong Phi Duyệt kiên định, tầm mắt rơi lên trên người Mạch Thần Lại, nắm chặt viên thuốc trong tay.

"Sao huynh lại hỏi như vậy?"

Ánh mắt của nàng, giống như ngọn lửa nóng bỏng. Phảng phất như, có thể nhìn thấu người khác ngay lập tức. Mạch Thần Lại cúi đầu, cố tự trấn định thần sắc, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi thử thôi."

Phong Phi Duyệt nhìn viên thuốc trong tay, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, từ từ đưa nó vào trong miệng.

Đầu mày nhíu chặt, mùi vị đắng gắt nhanh chóng lan tràn, nhấc chén trà trên bàn lên, nàng khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới hoàn toàn nuốt trôi viên thuốc trong miệng xuống.

Mạch Thần Lại như ngồi trên đống lửa, khuôn trán trơn bóng rỉ đầy mồ hôi, hai tay dưới trường bào màu trắng, nắm chặt, rồi lại buông ra.

Phong Phi Duyệt thấy hắn ngẩng đầu lên, cũng không nói chuyện, nàng liền mỉm cười tỏ ý, nàng đã hoàn toàn nuốt đi viên thuốc trong miệng.

Yên lặng ngồi chốc lát, sau lưng Mạch Thần Lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trà trong chén đổi một nước rồi lại một nước, lại thấy Phong Phi Duyệt vẫn như cũ không hề hấn gì, không có một chút phản ứng.

Lúc này hoàng thượng sắp kết thúc lâm triều, nếu như đến lúc đó nàng xảy ra chuyện mà nói...

"Nương nương..."

Vừa nghe xưng hô như vậy, Phong Phi Duyệt không khỏi cảnh giác, nàng mím chặt mép chén, chỉ là không mở miệng.

"Nàng..." Mạch Thần Lại do dự, thử dò xét hỏi, "nàng, có thấy hơi choáng váng không, có cảm giác muốn ngủ?"

Phong Phi Duyệt nheo mắt nhìn tuấn nhan khẩn trương kia, nàng vừa định lắc đầu, cả người lại ngã về phía trước, chén trà trên bàn bị lật tung, lăn đầy xuống đất.

Mạch Thần Lại bị phản ứng đột ngột của nàng làm cả kinh đến trợn mắt há mồm, hắn vội vàng đứng dậy, hai tay nhẹ rơi lên hai vai cô gái "Hoàng hậu..."

Phong Phi Duyệt không có chút phản ứng, đã lâm vào hôn mê.

Khó khăn lắm mới đưa nàng trở về phòng luyện đan, Mạch Tu đã nôn nóng đứng chờ ở đó, thấy Mạch Thần Lại ôm cô gái trong ngực sải bước đi đến, vội vàng nghênh đón, "Sao bây giờ mới đến?"

Mạch Thần Lại vội vã mang Phong Phi Duyệt vào trong nội điện, "Dọc đường đi phải tránh mọi người, có chút phiền toái."

"Mau bắt đầu đi, nếu không dược tính sẽ mất hết đấy." Mạch Tu xoay người sang chỗ khác, "Ta đi ra ngoại điện trông chừng, nếu thái hậu hai cung cùng các vị phi tần có chuyện, ta đã dặn dò Lâm Doãn nên ứng đối như thế nào, ta ở ngay bên ngoài điện, yên tâm đi, tuyệt đối không được phân tâm."

Mạch Thần Lại gật đầu, hắn đặt Phong Phi Duyệt lên trên giường, Mạch Tu lúc này đã đi ra ngoài, canh giữ ngay bên ngoài cửa điện.

Trong miệng đỉnh khổng lồ kia, nước thuốc đen đặc không ngừng sôi trào, không phải nguyên nhân do nước nóng, mà là dược tính đã phát huy đến mức mạnh nhất. Hắn không do dự thêm nữa, hai tay lập tức rơi lên vạt áo trước của Phong Phi Duyệt, nhưng làm thế nào cũng không dùng lực được. Trong giấc mộng, dung nhan cô gái điềm tĩnh an tường, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, người nàng tin tưởng như vậy, lại lặng lẽ đưa mình đến nơi như thế này. Động tác trong tay Mạch Thần Lại có chút bất an, qua thật lâu, mới cởi ra được chiếc nút áo đầu tiên.

Trong lòng thấp thỏm, vậy mà vừa nghĩ đến phu thê quấn trong cơ thể cô gái, hắn liền dùng sức nhắm mắt lại, tốn hết khí lực chín trâu hai hổ mới cởi bỏ được long bào rậm rịt trên người nàng. Áo yếm thủy sắc, hiện ra một loại mị lực khác thường, Mạch Thần Lại do dự năm lần bảy lượt, hai tay buông thỏng nhặt chiếc áo bên cạnh lên, nhét vào trong tủ thuốc bên cạnh.

Hai người tóc dài xõa tung, cô gái trên giường, da thịt trắng nõn, chân mày đen nhánh, toàn thân chỉ còn lại đồ yếm, Mạch Thần Lại khom lưng ôm nàng lên, da thịt kề nhau, nóng bỏng lợi hại.

Hắn cũng không để hai người hoàn toàn trần truồng đối diện nhau, lúc bước vào đại đỉnh, Mạch Thần Lại để Phong Phi Duyệt đưa lưng về phía mình, người con gái toàn thân vô lực, vừa mới ngồi xuống, thân thể liền mềm nhũn trượt vào trong nước. Hắn một chưởng vận nội lực, chậm rãi đưa vào trong cơ thể Phong Phi Duyệt, Mạch Tu canh giữ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, lách mình, đi ra ngoài.


Hoàng đế vừa mới lâm triều xong, thầm nghĩ đến vẻ ngượng ngập của Phong Phi Duyệt sáng sớm hôm qua, hắn nhẹ cong khóe miệng tuấn lãng, sải bước đi về phía Phượng Liễm Cung.

Chỉ có điều vừa đi được một đoạn đường, liền thấy phía trước có một người đàn ông vội vã chạy đến, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Mạch Tu thở hổn hển, trên mặt càng thêm khẩn trương chảy đầy mồ hôi, thình lình trông thấy hoàng thượng đứng trước mặt, vội vàng hành lễ, "Thần tham kiến hoàng thượng."

Cô Dạ Kiết dừng bước, thuận miệng nói, "Quốc sư không cần đa lễ, đứng dậy đi."

"Bẩm hoàng thượng, thần vừa mới thấy một tên nam tử khả nghi bắt người từ Phượng Liễm Cung chạy trốn ra ngoài, thần đuổi theo một đường đến đây, nhưng chớp mắt không thấy bóng dáng hắn đâu nữa." Vẻ mặt Mạch Tu đầy lo lắng, cũng không dám đứng dậy.

Hoàng đế vừa nghe, tuấn nhan đột nhiên trở nên lạnh lẽo, quanhh thân tụ đầy lệ khí, hắn đẩy người bên cạnh ra, tức tốc hướng về phía Phượng Liễm Cung. Đám người đi theo lúc đầu cũng vội vàng đuổi theo, Mạch Tu nhìn bóng lưng đầy khẩn trương của nam tử, bờ môi khóe mắt giãn ra, rồi cùng đi theo.

Lý Yên cùng Ngọc Kiều mỗi người đứng trên một chiếc ghế đẩu, động tác trong tay không dám chậm trễ, đem bụi bặm trốn trong từng góc khuất toàn bộ quét dọn sạch sẽ.

"Hoàng thượng giá lâm..." Theo một tiếng thông báo truyền đến, hai người từ trên ghế vội vàng nhảy xuống, quỳ gối sang một bên.

Bước chân Cô Dạ Kiết dồn dập, thân thể vừa mới tiến vào một nửa, đã nhìn thấy hai người quỳ dưới đất, phóng mắt nhìn đi nhưng không thấy thân ảnh Phong Phi Duyệt đâu, "Hoàng hậu đâu?"

Lý Yên khẽ ngước nửa đầu lên, sáng sớm, Phong Phi Duyệt gặp qua Mạch y sư sau đó thì không thấy bóng dáng nữa, "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ không biết, thời gian này chắc là nương nương đã thỉnh an ở Từ An Điện xong rồi." Lý Yên biết tính khí hoàng đế, cũng không đem chuyện hai người bọn họ gặp mặt nhắc đến với hắn.

Cô Dạ Kiết nghe vậy, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài, bước chân vội vã, tay áo phi tuyệt, cũng không che giấu được vẻ hoảng hốt trên mặt hắn.

Trong Từ An Điện, thái hậu hai cung vừa thức dậy, bỗng nhiên thấy hoàng đế một thân lãnh liệt tiến đến, bước chân mạnh mẽ đứng giữa đại điện, "Hoàng hậu đâu rồi?"

Tây thái hậu không nhanh không chậm, hai mắt ngậm cười rơi lên trên người Mạch Tu phía sau, "Hoàng thượng, làm sao mà mới sáng sớm tinh mơ, tìm người lại tìm đến tận Từ An Điện vậy?"

Cô Dạ Kiết không muốn lôi thôi với bà ta, tầm mắt âm chí quét qua đại điện, vẫn không thu hoạch được gì, lo lắng trong lòng càng thêm nặng nề, hắn xoay người, liền định đi ra ngoài.

"Hoàng đế!" Sau lưng, Tây thái hậu thả quân cờ đang do dự trong tay xuống, hắc bạch hai bên, ở trong tay bà ta bị thao túng một cách tự nhiên, "Hoàng thượng nôn nóng như vậy, lại khiến bổn cung nhớ đến chuyện của hoàng hậu cùng Mạch y sư lúc trước." Bà ta liếc thấy bóng lưng Cô Dạ Kiết cứng đờ, lập tức bật cười đắc ý.

Hoàng đế cũng không quay đầu lại, thanh âm giống như hàn băng ba tấc, "Tây thái hậu muốn nói gì?"

"Bổn cung chỉ là muốn nhắc nhở hoàng thượng, ngàn vạn lần đừng dung túng hành động dâm loạn hậu cung." Bà ta như có ngụ ý, đem chuyện xảy ra lúc trước lôi ra lại lần nữa.

Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, hai tay trong ống tay áo thêu long văn nắm chặt, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng bỏ rơi đám người đầy phòng lại sau lưng.

Mạch Tu cùng thái hậu hai cung liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó ông ta sải bước đi theo sát.

Cô Dạ Kiết ra khỏi Từ An Điện, phóng mắt nhìn đi, nhưng lại mất phương hướng. Lo lắng trong lòng hóa thành phiền muộn, đè nặng giữa cổ họng, lên không được, xuống cũng chẳng xong.

"Hoàng thượng, thần là bị mất dấu ở bên cạnh Phượng Liễm Cung, thích khách chắc chắn vẫn còn ở trong nội cung." Mạch Tu đúng lúc tiến lên, Cô Dạ Kiết nghe vậy, vội vàng tăng thêm nhân thủ tiếp tục lục soát.

Nhất thời, trong hoàng cung rối loạn thất tinh bát đảo, hoàng đế ở trong Phượng Liễm Cung đi tới đi lui, cũng không bao lâu, liền thấy đoàn người vội vội vàng vàng chạy tới, "Hoàng thượng..."

"Thế nào?" Trong lòng nam tử khẩn trương, "Đã tìm thấy hoàng hậu chưa?"

Đám người hai mặt nhìn nhau, một nam tử bộ dáng giống như thủ lĩnh giơ hai tay đem một miếng ngọc bội đặt giữa lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Cô Dạ Kiết, "Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ tìm khắp cả hoàng cung, chỉ phát hiện ra miếng ngọc bội này."

Hắn vừa nhìn điêu khắc phượng hoàng kia, liền biết là của người nào, gấp gáp đoạt lấy cầm trong tay, "Tìm được ở đâu?"

Nam tử không dám giấu giếm, nhưng mà trên mặt lại khẩn trương mồ hôi lạnh ròng ròng, "Bẩm hoàng thượng, là, là tìm thấy ở bên ngoài phòng luyện đan."

Bởi vì lúc trước hoàng đế đã hạ lệnh, không cho phép người ngoài tiến vào phòng luyện đan, cho nên cũng không có ai dám đi vào lục soát. Cô Dạ Kiết cầm miếng ngọc bội trong tay đưa ra trước mặt xem xét tỷ mỷ, đây là hắn tự tay đeo vào cho Phong Phi Duyệt, tuyệt đối không có khả năng làm giả.


Mạch Thần Lại nghe thấy hình như bên ngoài có động tĩnh, cũng không dám phân tâm, chỉ là tập trung toàn lực từng chút từng chút đưa nội lực vào trong cơ thể Phong Phi Duyệt, cô gái đưa lưng về phía hắn, đôi mắt khép chặt cho đến khi bình tĩnh lại mới khe khẽ hé ra một đường, nàng nhíu chặt hàng mi thanh tú, không để lại dấu vết quét mắt nhìn xung quanh một lượt, nam tử sau lưng ngoại trừ dùng nội lực rót vào trong cơ thể nàng, thì không có thêm động tác gì nữa, Phong Phi Duyệt lựa chọn yên lặng theo dõi biến hóa, môi đỏ mọng khẽ mở, lại đem viên thuốc vừa mới nuốt vào kia phun ra ngoài.

Bên ngoài, đúng vào lúc này truyền đến tiếng bước chân khẩn cấp nôn nóng, Phong Phi Duyệt rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Mạch Thần Lại sau lưng đang từ từ rối loạn.

"Chỉ còn gian phòng này chưa lục soát sao?" Là thanh âm của Cô Dạ Kiết lạnh lẽo truyền tới.

"Bẩm hoàng thượng, đúng vậy." Bên cạnh, thị vệ đáp lời phụ họa.

Phong Phi Duyệt cúi đầu liếc nhìn trên người mình một cái, nàng không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận thấy, Mạch Thần Lại cũng không khá hơn là bao, nếu như bị hoàng đế nhìn thấy cái bộ dạng này mà nói, cách một cánh cửa điện nặng nề, nàng nghe thấy rõ ràng âm thanh của Mạch Tu, "Hoàng thượng, lúc này... Mạch y sư vẫn còn ở bên trong, thần sợ không tiện."

Thật là một lão hồ ly giảo hoạt!

Cô Dạ Kiết trừng mắt đảo qua, ngọc bội trong tay bị mài căng phát ra tiếng rắc rắc, nhưng vẫn chưa phát hỏa, "Chuyện này liên quan đến an nguy của hoàng hậu, Mạch y sư chắc chắc sẽ không để ý."

Vài câu đối thoại ngắn gọn, Phong Phi Duyệt đã hiểu được đại khái, viên thuốc kia, nàng vốn là ngậm trong cổ họng không có nuốt xuống, tất cả những gì Mạch Thần Lại làm, nàng vốn định ngăn cản, nhưng không ngờ sau khi bị đưa đến phòng luyện đan lại nghe thấy giọng nói của Mạch Tu. Nàng định giả vờ như không biết gì, xem xem hai người họ rốt cuộc có tính toán gì, duy nhất không ngờ tới, chính là mất đi tiên cơ, bây giờ xem ra, nàng cùng Mạch Thần Lại đều là dê con đợi người ta tới làm thịt, đã bị trúng kế của Mạch Tu.

Bên ngoài không còn tiếng nói nữa, lại nghe thấy âm thanh cửa điện bị đẩy mở truyền đến, Phong Phi Duyệt dù có tỉnh táo thế nào, vào giờ khắc này, cũng thất thần, hoảng loạn khó có thể kiềm chế.

Bước chân mạnh mẽ trầm ổn dồn dập đến gần, Mạch Thần Lại thu hai tay lại, tuấn nhan không còn chút huyết sắc, vào lúc này, mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Thanh âm hoàng đế đi qua ngoại điện, trực hướng về phía nội điện.

Tiếng hít thở đè nén, lụa trắng ẩn động, thế nhưng lại mập mờ lan tràn, hai cỗ thân thể lộ ra bên ngoài cứng ngắc lúng túng, Phong Phi Duyệt nghe thấy tiếng bước chân vội vã tiến đến, dưới tình thế cấp bách, theo phản xạ xoay người lại, Mạch Thần Lại thấy hai mắt nàng trấn tĩnh, hốt hoảng ban đầu lập tức chuyển thành khiếp sợ, lại càng không kịp phản ứng.

Vươn một tay ra, kéo cả người nam tử áp xuống dưới mặt nước, Phong Phi Duyệt nín thở ngưng thần, sau khi hít sâu vào một hơi, bịt lỗ mũi lặn xuống nước. Nàng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, cho nên, mặt nước tràn ra vài gợn nước lăn tăn, sau đó liền khôi phục lại yên tĩnh như cũ. Trong miệng, trong mũi, nước từ bốn phương tám hướng tập kích đến, hai người không dám hô hấp, chỉ là đem thân thể co cuộn lại hết mức có thể, Phong Phi Duyệt đã hoảng loạn đến hết cách, nàng biết, lần này là lành ít dữ nhiều rồi.

Vừa tiến vào nội điện, đập vào mắt đầu tiên chính là đại đỉnh kia, quanh thân bị xích sắt bao bọc treo lên trụ đồng tráng kiện. Cả đại đỉnh, ước chừng chiếm giữ nửa tòa tẩm điện.

Mạch Tu nhìn thấy đại đỉnh không một bóng người, sắc mặt nhẹ biến, Phong Phi Duyệt lúc đó ý thức hỗn độn, Mạch Thần Lại tuyệt đối không thể nào mang nàng ra khỏi tẩm điện.

Xung quanh đại đỉnh, nước thuốc màu đen bởi vì hai người đột ngột trầm xuống mà tràn ra bên ngoài, đế hài vàng tươi của hoàng đế đạp lên trên thảm lông, từng bước từng bước ép sát đến. Sau lưng, tầm mắt của mọi người cũng rơi lên đại đỉnh kia. Trong nhất thời, không khí có vẻ càng thêm bức bối nặng nề, Phong Phi Duyệt vùi mình dưới đáy nước, hô hấp mỏng manh, khiến lồng ngực nàng đau đớn vạn phần, hai tay gắt gao che kín miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường thủy chung không chịu nâng lên.

Mạch Thần Lại đau lòng không thôi, càng cảm thấy không có mặt mũi nào mà chống đỡ.

Cô Dạ Kiết đứng trước miệng đại đỉnh, mặt nước nồng đặc mà an tĩnh, giống như, chẳng gợn chút sóng.

"Hoàng thượng..."

Mạch Tu lặng lẽ đi tới sau lưng hắn, trong tay, đưa tới thanh kiếm lấy từ trên người một tên thị vệ, con ngươi lãnh khốc của hoàng đế bị hàn quang bén nhọn xé mở, mắt phượng hẹp dài chuyển qua một cái, tiếp theo rơi lên trên người ông ta.

"Quốc sư đây là ý gì?"

Mạch Tu nhìn mặt nước kia một cái, trong lòng có cố kỵ, ông ta đoán chừng hai người chính là nấp ở phía dưới này, rồi lại không muốn, bị Mạch Thần Lại chính tai nghe thấy, ánh mắt hiểm độc hướng về phía tôn vương bên cạnh làm dấu, ý bảo hắn cầm thanh kiếm trong tay khuấy đảo đại đỉnh, "Hoàng thượng, đề phòng thích khách đả thương người."

Mạch Thần Lại không nhìn thấy phản ứng của cô gái bên cạnh, bản thân lại bị những lời này dọa đến chết đứng tại trận, Mạch Tu rõ ràng canh giữ ở ngoài điện, bên trong phòng luyện đan, sao có thể có thích khách ra vào?

Hoàng đế nheo mắt, nhìn thấy nơi đáy mắt ông ta như có dấu thâm ý, vươn tay đẩy thanh kiếm ra, "Quốc sư, không cần khẩn trương như vậy."

Tay áo màu vàng của Cô Dạ Kiết lất phất ngay trên đỉnh đầu, Phong Phi Duyệt tuyệt vọng thở dốc, đau đớn do thiếu dưỡng khí, khiến ý thức nàng bắt đầu mơ hồ. Nỗi sợ hãi tử vong trước mắt, khiến thân thể nàng từ từ trầm xuống.

Hoàng đế đưa một tay thò vào trong đại đỉnh, Mạch Thần Lại mắt thấy nàng sắp không cầm cự không nổi, trong lòng không cố kỵ thêm nữa, vươn tay nhấc eo của nàng lên. Từ nhỏ, hắn đã được học làm thế nào để sinh tồn dưới nước, một tay kia khó khăn phủ lên gò má nàng, răng môi bị run rẩy cạy ra, một hơi thở hòa lẫn mùi vị đắng chát bị đưa vào trong miệng Phong Phi Duyệt.

Trên đỉnh đầu, Cô Dạ Kiết tùy thời có thể chạm đến hai người dưới nước bất cứ lúc nào, giữa tầm mắt mông lung, Phong Phi Duyệt thấy tay hoàng đế rơi xuống, nàng vô thức muốn giãy giụa, tay phải nắm mép thành đại đỉnh, nhưng không ngờ sờ tới một khối nhô ra, nàng không chút nghĩ ngợi dùng sức nắm lấy, xoay tròn một vòng, thân thể bị ôm chặt cùng Mạch Thần Lại cùng nhau rơi xuống.

Gió lạnh rót tới, không khí khan hiếm chui vào giữa cổ họng, Phong Phi Duyệt tham lam mà hô hấp, phía trên, đáy đỉnh lúc đầu lại lần nữa kết hợp lại với nhau, phía dưới, là không gian có thể dung nạp được vài người. Miệng đại đỉnh này, lại kỳ lạ phân làm hai tầng trên dưới.

Nàng không để ý đến vẻ ngượng ngập giữa hai người vào lúc này, nhìn quanh không gian rộng rãi bên trong, trên mặt Phong Phi Duyệt có chút ý cười, bây giờ, cho dù Mạch Tu cho người lộn ngược cả đại đỉnh lại, cũng đừng mơ tưởng tìm thấy nàng cùng Mạch Thần Lại.


Không biết là chương này ngắn hay chip chăm chỉ quá mà nhanh thế nhể ::v