Chương 121: Rơi Vào Bẫy Rập

Đông thái hậu nuốt xuống kinh ngạc trong miệng, hai người hai mặt nhìn nhau.

Qua hồi lâu, Tây thái hậu mới lên tiếng, "Ý của quốc sư là, hoàng hậu cô ta có thể sinh con?"

Người đàn ông thả hai tay xuống, thần sắc lạnh lùng, nghiêm túc gật đầu, "Chỉ có điều, hai người đại khái có thể yên tâm, trong cơ thể cô ta vẫn còn phu thê quấn quấy phá, cho dù có mang thai, không quá ba tháng sẽ tự động sảy thai."

Hai người nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt Tây thái hậu đầy nhẹ nhõm, thậm chí, còn mang theo vài phần bỡn cợt vui đùa trên nỗi đau của người khác, "Ha ha... không ngờ, thật không ngờ..."

"Mạch Tu..." Đông thái hậu nôn nóng gọi khẽ, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là sửa chữa lời nói, "Quốc sư, bệnh này, có quan hệ gì với Mạch y sư?"

"Đương nhiên có quan hệ rất lớn!" Người đàn ông khẽ nhấp hớp trà, khóe miệng kéo ra ý cười cực kỳ quỷ dị, "Đến lúc đó, chỉ cần nghe ta an bài là đủ rồi." Ông ta nắm chắc mười phần, nụ cười kéo dài bên khóe mắt, càng thêm phần giảo hoạt xảo trá.

"Nếu ngươi thật sự có thể giúp hai người bổn cung trừ đi đại họa này, đại ân đại đức của quốc sư, bổn cung nhất định ghi tạc trong lòng." Giọng điệu Tây thái hậu kích động, Đông thái hậu bên cạnh, thế nhưng không nói một lời chỉ nhìn người đàn ông đối diện, ẩn tình ẩn ý.

Mạch Tu nghe vậy, đứng thẳng lên, kiểu cách hành lễ vẫn là dựa theo quy củ giang hồ, "Thái hậu nghiêm trọng rồi, thần không cầu gì cả, thứ duy nhất thần muốn, có người tự nhiên hiểu rõ."

Tây thái hậu cũng không phải người hồ đồ, bà ta bật cười lanh lảnh, người phụ nữ bên cạnh thì lại xấu hổ không thôi, không nghe hai người họ nói chuyện nữa, thân thể cũng âm thầm dựa sang một bên.

Mạch Tu nhẹ cong khóe môi, xoay người, đi ra ngoài đại điện.

"Được rồi, người cũng đi rồi, tuổi dày một xấp mà da mặt vẫn còn mỏng cơ đấy." Tây thái hậu bưng chén trà trên bàn lên, giữa hơi nước mờ mịt, liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.

"Tỷ tỷ..."

Bà ta ra vẻ hờn dỗi, vần vò mảnh khăn lụa cầm trên tay không buông.

Lúc Mạch Tu đi ra đại điện, xung quanh trống không không một bóng người, xoay người khép cửa điện lại, hai chân vừa mới bước ra ngoài, lại vừa vặn đụng trúng Phong Phi Duyệt từ phía đối diện đi tới.

"Thần tham kiến hoàng hậu nương nương." Người đàn ông hiếm khi cúi đầu, hành lễ.

Ánh mắt Phong Phi Duyệt hữu thần, tầm mắt xuyên qua thân thể Mạch Tu, rơi ra đằng sau lưng ông ta, "Thân thể thái hậu lại khó chịu sao?"

Người đàn ông khựng lại, nâng tâm mắt lên cùng Phong Phi Duyệt giao nhau, đáy đầm thoáng qua vẻ giấu giếm, nói qua loa, "Bẩm nương nương, không có gì đáng ngại."

Nàng giống như có điều suy nghĩ gật đầu, trong mắt lóe lên tinh quanh, quay lại châm chọc, "Quốc sư, thật sự vất vả rồi."

Sắc mặt Mạch Tu biến hóa, hai mắt nhìn thẳng đối diện nàng đột nhiên rũ xuống, "Đây là chức trách của thần."

Phong Phi Duyệt âm thầm cười nhạt một tiếng, Đông thái hậu này thật đúng là càn rỡ ngông cuồng, lần thứ nhất có thể coi như là trùng hợp, chỉ có điều liên tục năm lần bảy lượt, lại khiến nàng không thể không sinh lòng nghi ngờ.

"Xem ra quốc sư cả đêm không ngủ yên giấc, ngài trở về trước đi." Phong Phi Duyệt tránh người ra, hành động này, khiến Mạch Tu thân là thần tử cảm thấy vài phần kinh sợ.

"Hoàng hậu nương nương, mời người..."

"Quốc sư không cần khách khí, hoàng thượng đối với ngài vẫn luôn tôn trọng hữu lễ, bổn cung tất nhiên nên hết lòng tuân thủ, mời ngài..."

Hai người liên tục nhường đường cho đối phương, rồi lại tìm cớ thoái thác lẫn nhau, cuối cùng, vẫn là Mạch Tu không lay chuyển được nàng, sải bước rời đi trước.

Phong Phi Duyệt đứng yên tại chỗ, mắt thấy bóng dáng của ông ta nhạt dần, lúc này mới xoay người đi vào Từ An Điện.

Lát sau.

"Nương nương... chúng ta bây giờ đang đi đâu?" Lý Yên đi theo một đường, hiếu kỳ hỏi.

"Đến chỗ Nghi hoàng quý phi." Hôm nay là ngày Quân Ẩn xuất chiến, văn võ bá quan chắc hẳn đang ở ngoài thành đế đô đồng loạt đưa tiễn, mà người khó chịu nhất, ắt phải là Quân Nghi rồi.

Mới đi được vài bước, bên ngoài cửu cung tầng tầng lớp lớp, truyền đến tiếng trống trận thùng thùng, Phong Phi Duyệt dừng chân, mắt thấy tường vân trôi ngang qua Kim Loan Điện, cùng xen lẫn hòa vào tiếng duyệt binh bên ngoài, "Đã phải xuất phát rồi sao?"

"Nương nương, người nghe, ba tiếng trống trận đã đánh lên rồi, đã đến lúc Quân tướng soái phải lên đường rồi." Lý Yên vểnh hai lỗ tai lên, trịnh trọng nói.

Phong Phi Duyệt không chần chừ thêm nữa, hướng phía tẩm điện của Quân Nghi đi tới.

Cô gái vận bộ đồ ngủ mỏng manh, hai tay đẩy cửa sổ ra, cả người tựa ở đó không hề nhúc nhích, nàng nghe thấy tiếng trống trận, giống như, nghe thấy tiếng bước chân Quân Ẩn rời đi. Vạn mã phi nhanh, vó ngựa hí vang đánh vỡ màn trời, toàn thân nàng bỗng nhiên run rẩy một hồi, cũng không biết là do bên ngoài quá lạnh, hay là, trái tim theo đó trở nên lạnh lẽo.

"Quân Nghi..." Phong Phi Duyệt vừa bước vào, chỉ thấy bóng lưng nàng ấy gầy gò, đứng giữa bầu trời trống không, thân thể bị che mất đi một nửa.

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Quân Nghi khép chặt vạt áo trước ngực lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chui và trong cổ áo, cặp mắt đen bóng trong trẻo, đã lạnh như băng, "Tỷ tỷ."

Phong Phi Duyệt bảo Lý Yên ở lại ngoại điện, nàng đi lên trước, hai tay dắt lấy cổ tay Quân Nghi, "Dậy sớm như vậy."

"Muội, không ngủ được." Ưu thương trong lòng, hơn nữa những lời Quân Điềm nói cứ lẩn quẩn trong đầu, nàng sao có thể ngủ yên không lo.

Phong Phi Duyệt theo nàng ấy đi đến trước cửa sổ, tia nắng sớm đầu tiên, xuyên qua bình minh, lờ mờ chiếu đến, bóng cây lắc lư, mông lung mà tiêu điều.

Trống trận rền vang, thập phần tương đồng, khí thế phá vỡ màn trời càng lúc càng xa dần, Quân Nghi nuốt xuống một hơi, đem nước mắt bức ngược trở về.

Qua hồi lâu, nàng mới đi theo Phong Phi Duyệt tới trước bàn, hai người cùng nhau ngồi xuống.

"Muội bây giờ đừng nên suy nghĩ cả, dưỡng thai thật tốt, an ổn sinh hạ đứa bé ra mới là điều quan trọng nhất."

Quân Nghi vừa nghe nàng nói như vậy, thần kinh vốn đã kéo căng càng thêm khẩn trương, nàng mở miệng mấy lần, nhưng thủy chung không biết nên nói ra như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên rồi lại cúi xuống, biểu hiện muốn nói lại thôi, tất nhiên không gạt được Phong Phi Duyệt.

"Muội sao vậy?"

Quân Nghi hoảng hồn, hai tay chỉ lo níu chặt làn váy không nói lời nào.

Phong Phi Duyệt tính khí vốn thiếu kiên nhẫn, bây giờ thấy nàng ấy như vậy, càng thêm khẳng định Quân Nghi có chuyện gạt mình, nàng mím môi trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm cô gái trước người.

"Tỷ tỷ..." Quân Nghi suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn ngập ngừng mở miệng, "Muội..."

Phong Phi Duyệt rót một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một hớp.

"Quân Điềm cô ta..." Hai tay Quân Nghi nắm làn váy đã đầy tràn mồ hôi, "Ca ca huynh ấy ở trong phòng muội, cô ta..."

Tay Phong Phi Duyệt đang bưng chén trà vặn chặt lại, nơi đốt ngón tay trắng bệch, "Cô ta nhìn thấy rồi?"

"Tỷ tỷ..." Quân Nghi thận trọng nhìn quanh bốn phía, "Hình như cô ta đã biết chuyện của muội và ca ca, ngay cả đứa bé trong bụng muội..."

Tầm mắt Phong Phi Duyệt rơi vào phần bụng nhô lên của Quân Nghi, "Cô ta muốn cái gì?"

"Tỷ tỷ, xin lỗi..." Qua một hồi lâu, Quân Nghi mới yếu ớt mở miệng, "Muội không nên nhắc đến yêu cầu này với tỷ."

Nhìn bộ dáng nàng ấy muốn nói rồi lại thôi, kỳ thực Phong Phi Duyệt đã sớm hiểu rõ, vươn tay vỗ nhẹ lên vài nàng ấy một cái, giãn mặt ra trấn định nói, "Không phải sợ, muội cứ nói với cô ta, hết thảy, ta tự sẽ có an bài, bảo cô ta không cần nông nóng."

Ngữ khí trầm ổn bình tĩnh, ánh mắt nàng lạnh lẽo, mang theo vài phần lắng động khiến lòng người an định.

"Nhưng mà..."

"Nghe ta, muội không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả." Một tay Phong Phi Duyệt ở trên mu bàn tay nàng ấy vỗ nhẹ, người như Quân Điềm, vốn không đủ khả năng dọa đến người khác.

Quân Nghi nghe nàng nói như vậy, chỉ đàng mím chặt đôi môi, Phong Phi Duyệt lại khuyên nhủ thêm vài câu, điều duy nhất không ngờ tới, chính là Quân Điềm lại biết được bí mật của bọn họ, lại còn dùng chuyện này để uy hiếp. Nàng nhẹ cong môi trái tim, trên mặt hiện lên vài phần châm chọc, trong mắt, tỏ rõ bén nhọn.


Trong một tòa tẩm điện khác, người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mặt bàn cực lớn, giá sách ở sau lưng, bị lật tung ngổn ngang, trên chiếc mền phủ kín mặt đất, cũng đầy đống lộn xộn. Y thư trong tay bị lật mở loẹt xoẹt, hai mắt người đàn ông tập trung hữu thần, động tác tra duyệt y thư trong tay nhanh như gió. Sắc trời đã sáng rõ, dương quan yếu ớt rọi vào, làm nội điện trở cũng trở nên ấm áp.

"Sư phu..." Theo cửa điện bị hai cánh tay bật mở, nam tử sải rộng chân dài, chuyển người đi tới.

Mạch Tu cũng không ngẩng đầu lên, gọi hắn nhanh qua đây, "Mau, vi sư tìm ra cách giải trừ phu thê quấn rồi."

Bước chân vốn đang lười biếng của Mạch Thần Lại, vừa nghe thấy những lời này, tức tốc tăng nhanh tiến lên, "Thật sao?"

Người đàn ông đứng dậy, từ bên bàn đi vòng sang, sợ ánh sáng trong phòng không đủ, ông ta cầm lấy cây đuốc trên án kỷ cùng với đèn cung đình treo trên trụ đồng thắp hết lên, ánh lửa, lập tức soi rọi từ cửa điện đến cả sảnh đường. Mạch Tu cầm cuốn y thư vừa mới nghiên cứu kia sang, trải ra trước mặt Mạch Thần Lại, "Con xem, phía trên ghi lại rõ ràng, phu thê quấn không phải không có thuốc chữa."

Mạch Thần Lại cúi khom người xuống, theo ngón tay người đàn ông nhất nhất nghiền ngẫm những trường hợp mắc bệnh được ghi chép bên trên, môi mỏng mấp máy, trong mắt tràn đầy hy vọng, thế nhưng trong chớp mắt hai cánh môi mím chặt, hy vọng kia lại biến mất hầu như không còn.

"Sư phụ, những gì có trong y thư, chỉ là đề cập tới dược hiệu của phu thê quấn, lại không có phương thức giải trừ hoàn toàn." Mạch Thần Lại lui người ra, mở miệng nói.

"Mặc dù không có phương thức chính xác, nhưng ghi chép tiên nhân lưu lại, đã đủ để giúp chúng ta." Mạch Tu có vẻ tràn đầy lòng tin, đem cuốn y thư đã lưu giữ lâu năm đến mức ố vàng kia lật qua thêm một trang nữa, "Con xem!"

Mạch Thần Lại một lòng muốn tìm ra thuốc giải trừ phu thê quấn, dĩ nhiên là, một hy vọng duy nhất cũng sẽ không bỏ qua.

Hắn tiến lên lần nữa, chỉ thấy Mạch Tu vòng hai tay trước ngực, trên gương mặt nhàn nhạt lãnh đạm, thoáng qua chút kinh ngạc, "Thật không ngờ, cách giải trừ phu thê quấn này, lại có quan hệ rất lớn với người đã hạ thuốc."

Theo như trong y thư ghi chép, tự cổ chí kim, quả thật từng có trường hợp đã ăn vào phu thê quấn nhưng vẫn có thể hóa giải được.

"Âm dương điều hòa, hai sinh tương tích, chí hàn chí nhiệt... Sư phu, đây là ý gì?"

Mạch Tu chống hai tay lên mép bàn, con ngươi hẹp dài quét qua Mạch Thần Lại một cái, trịnh trọng nói, "Liệu con có, thực sự muốn giải trừ phu thê quấn trên người hoàng hậu?"

Mạch Thần Lại đứng thẳng người dậy, khẳng định chắc nịch, "Đó là tất nhiên."

"Lúc trước sư phụ đã nghiên cứu kỹ lưỡng, cái gọi là 'âm dương điều hòa' này, chính là khí âm dương ở trên người nam nhân cùng nữ nhân, 'hai sinh tương tích', ý nói ngâm đầy dược vật trong hồ, người hạ thuốc cùng người bị hạ thuốc, phải để cơ thể trần trụi đối diện nhau, lại dùng nội lực mạnh mẽ trong người con, đem dược tính xung quanh đẩy vào trong cơ thể đối phương, một đường kéo thẳng đến trái tim, như vậy mới có thể hoàn toàn giải trừ phu thê quấn." Mạch Tu vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại không khẳng định chắc chắn, muốn để lại một đường lui cho mình.

Mà Mạch Thần Lại nghe vậy, gương mắt tuấn tú trắng trẻo cũng liền ửng đỏ, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên, "Như vậy, hoàng thượng bên kia, cũng tự nhiên được giải trừ?"

"Đó là đương nhiên, cái gọi là phu thê quấn, một bên đã được giải dược, từ đó không còn gì dây dưa nữa."

Mạch Thần Lại gật đầu, đã bị thuyết phục vài phần, hắn ngẫm nghĩ giây lát, ngược lại mừng rỡ nói, "Đều là bị dược vật khống chế, con có thể cùng với hoàng thượng giải trừ dược hiệu."

Mạch Tu lắc đầu, bất lực cười nói, "Lúc đầu nếu không phải là hoàng hậu đột ngột xông vào, con cũng sẽ không rơi vào cảnh để cả hai người ăn vào phu thê quấn, hoàng hậu, chính là chất dẫn thuốc, nếu muốn trừ đi, con nhất quyết phải bắt đầu từ trên người cô ấy."

Gương mặt tuấn tú của Mạch Thần Lại trước sau đầy lo lắng, chuyện như vậy, hắn cũng không thể nói rõ với Phong Phi Duyệt.

Mạch Tu nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn, ngược lại khuyên nhủ, "Chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết, hoàng hậu thân là người đứng đầu lục cung, con không thể chỉ vì thân thể của cô ấy, mà mãi mãi chịu sự khống chế của dược vật, vạn nhất bị hoàng thượng phát hiện, bị liên lụy, không riêng gì một mình con, có thể còn dính líu đến cả Vân Hướng. Hậu cung xưa giờ, con có từng thấy ai không thể sinh chữa mà được may mắn thụ sủng lâu dài chưa? Huống hồ phu thê quấn này không giải đi, thời gian càng kéo dài lâu, nguy hiểm càng lúc càng lớn."

Những gì mà ông ta nói, từng câu từng từ đều trúng vào điểm yếu của Mạch Thần Lại.

Mạch Tu vươn tay đặt lên vai nam tử, "Hoàng thượng bên kia, chúng ta tận lực tránh ra, về phần hoàng hậu, chỉ xem con có ý định để cho cô ấy biết hay không."

Biện pháp giải dược này vốn không có mười phần nắm chắc, nếu như để Phong Phi Duyệt biết trước, mà phu thê quấn lại không giải trừ đi được mà nói...

Mạch Tu thấy hắn do dự không quyết, mà như vậy, ngay từ đầu cũng nằm trong dự liệu của ông ta.

Trong ống tay áo màu xanh lục, người đàn ông đưa tay móc ra một bình sứ, Mạch Thần Lại liếc mắt nhìn qua, "Đây là?"

Mạch Tu giao chiếc bình vào trong tay hắn, "Con chỉ cần cho hoàng hậu ăn vào, tất cả mọi chuyện sau đó, sẽ giống như cảnh mộng, như ảo như thật, lúc tỉnh dậy, nói không chừng toàn thân nương nương đã được tự do rồi."

Mạch Thần Lại nhận lấy, lòng bàn tay gắt gao siết chặt bình sứ trắng mịn kia, lúc trước cho Phong Phi Duyệt uống thuốc, những ngày tháng qua bị ác mộng quấy nhiễu khổ sở, hôm nay, không dễ dàng gì mới có được cơ hội có thể dò thử.

"Nhưng mà chuyện này quan hệ trọng đại, con hy vọng sư phụ có thể giúp con che dấu mọi người, nơi giải độc, chỉ có thể chọn phòng luyện đan, đến lúc đó lại phải phiền sư phụ khổ tâm thêm một chút."

"Yên tâm đi, chuyện nội cung, tạm thời giao cho Lâm Doãn đi làm, ta canh giữ ở ngay ngoài điện, sẽ không có bất cứ sai sót nào." Mạch Tu vỗ nhẹ lên vai nam tử, "Việc này không nên chậm trễ, tuyệt đối không thể kéo dài."

Mạch Thần Lại cúi đầu xem xét bình thuốc trong tay, cũng không chú ý tới ánh mắt Mạch Tu, lúc này đang lóe lên tia sáng bén nhọn.

Từ trong điện đi ra, đầu tiên hắn trở về phòng luyện đan, chuẩn bị ổn thỏa toàn bộ dược liệu được ghi chép trên y thư, bên trong đại đỉnh treo trên cao, thuốc nước đen đặc nồng đậm sôi trào cả một ngày một đêm, giữa bầu không khí trống rỗng đang từ từ nguội lạnh, Mạch Thần Lại do dự vạn phần, cuối cùng vẫn là đi về phía Phượng Liễm Cung.

Phong Phi Duyệt vừa mới dùng xong điểm tâm, lúc trông thấy hắn đi vào, trong miệng bật ra một tiếng ngạc nhiên, "Huynh hôm nay, sao lại tay không mà đến?"

Thần sắc Mạch Thần Lại có hơi né tránh, chậm rãi ngồi xuống trước bàn, một tay rơi lên trên mặt bàn, năm ngón tay nhè nhẹ gõ nhịp.

Phong Phi Duyệt thấy hắn thận trọng câu nệ như vậy, trong mắt lập tức hiện lên nghi hoặc, "Sao vậy?"

Ngón tay Mạch Thần Lại dừng gõ nhịp, thế nhưng ánh mắt thủy chung không nhìn nàng, vươn tay từ trong tay áo móc ra bình thuốc, "Ta... thấy nàng uống thuốc thống khổ như vậy, nên đổi thành thuốc viên."

Hắn đổ ra một viên, cầm lên đầu ngón tay, có chút run rẩy mà đem thuốc đặt vào trong lòng bàn tay Phong Phi Duyệt.

Hành động của hắn, ôn nhu săn sóc, trong lòng nàng không khỏi ấm áp, "Huynh, lúc nào cũng nghĩ đến ta còn hơn cả bản thân mình."

Phong Phi Duyệt nhìn viên thuốc kia, dung trang lãnh đạm kéo ra, đưa đến bên cánh môi.

Đáy đầm ôn nhu dịu dàng của Mạch Thần Lại thoáng qua chút hoảng hốt, mắt thấy nàng sắp nuốt vào, khẩn trương mở miệng hỏi, "Nàng... cứ như vậy tin tưởng ta sao?"