Chương 120: Đối Phó Hoàng Hậu

Sương mù phía chân trời bị xua đi, long bào màu vàng theo bước chân nam tử mà tung bay giữa không trung, vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Hoàng đế sải rộng bước chân, kiệu liễn bên ngoài đã chờ sẵn.

Lý công công đi theo bên cạnh, giơ tay nhấc màn kiệu kết đầy tua cờ lên, tay kia, đỡ trên cổ tay hắn.

Cô Dạ Kiết dáng mạo cường tráng, lúc khởi kiệu, đưa tay xoa xoa thái dương, phần lưng dày rộng chống đỡ gối mềm phía sau, sắc mặt âm trầm, đôi mắt bén nhọn theo đường đi nhấp nhô lên xuống mà từ từ khép lại.

Đèn cung đình màu mật ong rũ xuống giữa mái hiên, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ thiêu đốt khiến lòng người hoang mang.

"Nương nương..." Hai mắt Đào Tâm lóe sáng, bị màu vàng tươi rực rỡ kia đâm vào đau nhói.

Thi Tiệp Dư dung mạo tiều tụy, nàng ta vén nhẹ mái tóc lên, năm ngón tay mảnh khảnh rút khăn gấm trong tay áo ra, thấm đượm hương hoa hồng mai cả khu vườn, "Đào Tâm..."

"Có nô tỳ."

"Có phải ta nhìn lầm rồi không?" Nàng ta trợn tròn hai mắt, tầm mắt vững vàng khóa chặt kiệu liễn, "Ngươi nói cho ta biết, đó là hoàng thượng sao?"

Trái tim mềm nhũn, Đào Tâm gật đầu liên tục, "Nương nương, nô tỳ đi ra cản kiệu."

Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, có lẽ, chính là đánh cuộc tình cảm của hoàng đế dành cho Thi Tiệp Dư, nàng ta nghe thấy lời Đào Tâm nói, muốn ngăn cản, lại thấy cả người cô gái đã phóng ra ngoài, vươn tay ra nhưng lại bổ nhào vô ích, Thi Tiệp Dư lập tức thất kinh trống rỗng, "Đào..."

"Hoàng thượng..."

Đào Tâm thấy kiệu liễn sắp đi qua đây, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống giữa hành lang.

"Kẻ nào to gan như vậy, lại dám cản đường đi của hoàng thượng!" Lý công công bước nhanh tiến lên, thanh âm lảnh lót, cũng làm Cô Dạ Kiết ở trong kiệu từ tử mở mắt.

"Sao lại dừng lại?" Thanh âm hoàng đế lạnh lẽo, xuyên qua tấm màn kiệu nặng nề, trôi giạt rơi xuống.

"Bẩm hoàng thượng, là một cung nữ cản đường..." Lý công công xoay người, vừa mới đáp được nửa lời, liền bị Đào Tâm giành mất.

"Hoàng thượng..." Cô gái chống hai tay bên người, dập đầu xuống đất, "nô tỳ là nha hoàn ở Cảnh Dạ Cung."

Phía bên kia, Thi Tiệp Dư thấy Đào Tâm ngăn kiệu liễn lại, quả tim treo giữa cổ họng, bây giờ nghe Đào Tâm nói như vậy, thế nhưng vẫn chưa tiến lên. Tầm mắt nhìn về phía bên cạnh đầy do dự, bước chân nhỏ vụn chần chừ không dứt, cuối cùng hướng về phía ngược lại bỏ đi. Bộ dáng của mình, ngàn vạn lần không thể để hoàng thượng nhìn thấy.

Trong kiệu, Cô Dạ Kiết nghe nói, đồng tử u lãnh thoáng qua vẻ kỳ dị, bàn tay thình lình vén mở rèm kiệu, thời gian nửa khắc, hắn đã chạy đến trước mặt Đào Tâm, "Nha hoàn ở Cảnh Dạ Cung? Là nàng ấy đã xảy ra chuyện gì sao?"

Giọng điệu như vậy, rõ ràng trong lòng vẫn còn quan tâm.

Vẻ mặt Đào Tâm đầy kích động, hai đầu gối vừa quỳ vừa tiến lên trước, "Hoàng thượng..." Cô gái ngừng lại, vành mắt ửng đỏ, "Thi Tiệp Dư người..."

Bên kia, bước đi dưới chân càng phát ra dồn dập, đế hài cung đình sơ ý đạp lên làn váy một cái, cả người liền té nhào về phía trước, "A..."

Mọi người hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Thi Tiệp Dư chống hai tay lên mặt đất, lòng bàn tay bị đá nhọn xé rách, nước mắt đau đớn không ngừng đảo quanh trong hốc mắt. Cô Dạ Kiết nhìn qua thân ảnh gầy yếu kia, bước chân không do dự thêm nữa, nhanh chóng tiến tới đó. Vừa nghe thấy âm thanh sau lưng, trong lòng cô gái đầy khẩn trương, nhưng lại không có khí lực đứng dậy, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ trên mặt đất không ngừng bò lên, toàn thân, càng giống như đang kéo lê lên trước.

Tư thế như vậy, thực sự khiến người ta không nhịn được mà yêu thương.

Cô Dạ Kiết đứng nguyên tại chỗ, hết thảy chung quanh, dường như đã bất động, tiếng gió gào thét sượt qua vành tai, bị nam tử phiền não gạt ra.

Đế hài cung đình thêu hoa văn rồng vàng vừa mới đạp lên một bậc thềm đá, cách đó không xa, liền truyền đến một âm thanh lãnh đạm, "Hoàng thượng."

Ngữ điệu mặc dù bình thản, lại làm Cô Dạ Kiết kịp thời thu hồi bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy hy vọng của Đào Tâm, lúc nhìn thấy cô gái chậm rãi thả nhẹ bước chân tiến đến, nháy mắt liền trở nên xám ngoét như tro tàn, hai vai bỗng dưng mềm nhũn, cả người tê liệt ngã xuống đất.

Phong Phi Duyệt vận bộ phượng bào, trên mặt mang theo ý cười rất nhạt, giờ này, vốn là chuẩn bị đi thỉnh an thái hậu hai cung. Phía sau nàng, có Ngọc Kiều cùng Lý Yên đi theo, tầm mắt cô gái bên trái xuyên qua trước người Phong Phi Duyệt, lập tức trông thấy Thi Tiệp Dư đang nằm dưới đất. Trong mắt hiện lên lo lắng, bước chân đi theo có hơi run rẩy.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương..." Đám người lúc đầu, bây giờ đồng loạt cúi người dập đầu đầy đất.

Phong Phi Duyệt kiều diễm tiến lên, làn váy phủ kín nửa tấc đất sau lưng, vài ba bước đi đến bên cạnh Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng, còn không đi lâm triều, cẩn thận kẻo trễ canh giờ đấy."

Hoàng đế nghiêng đầu sang, mắt phượng giữa tia nắng buổi sớm rực rỡ khẽ nheo lại, rốt cuộc vẫn không yên lòng, tầm mắt lại lần nữa rơi lên trên người Thi Tiệp Dư.

Thân thể cao lớn vừa có cử động, lúc đi ngang qua nàng, Phong Phi Duyệt kịp thời nắm lấy khuỷu tay nam tử, dùng nửa thân mình ngăn cản trước mặt hắn, "Hoàng thượng... người đã trễ giờ lâm triều rồi."

Thi Tiệp Dư không nói lời nào, thân thể nằm rạp trên mặt đất lạnh cóng, hai tay muốn chống lên, lại không dùng được chút sức lực nào.

Hai mắt Cô Dạ Kiết có chút chua xót, cánh tay bị Phong Phi Duyệt nắm chặt dùng sức muốn tránh đi, một chân đã bước ra.

Nàng vươn tay kéo cánh tay nam tử lại, tầm mắt hai người giao nhau, thế nhưng không ai chịu nhường ai.

Đám người bên cạnh chỉ lo cúi quỳ không dám ngẩng lên, Cô Dạ Kiết nhìn Phong Phi Duyệt một cái, "Trẫm đưa nàng ấy trở về Cảnh Dạ Cung."

Nàng quay đầu lại liếc nhìn cô gái dưới đất, nụ cười nhàn nhạt như gió, lại lạnh lẽo vô cùng, "Hoàng thượng, người đi lâm triều trước, thần thiếp lập tức cho người đưa Thi Tiệp Dư trở về Cảnh Dạ Cung."

Bên cạnh, thị vệ tuần tra tới tới lui lui tụ tập đến đây, Thi Tiệp Dư nằm dưới đất nhẹ giãy giũa, đổi thành nửa ngồi, "Hoàng, hoàng thượng, thần thiếp không có gì đáng ngại, người nhanh đi lâm triều đi, lát nữa thần thiếp tự mình trở về Cảnh Dạ Cung là được." Ngoái đầu lại cười một tiếng, thế nhưng vẻ mặt lại đầy bi ai.

Chỉ là không oán giận, không hối tiếc...

Càng như vậy, Cô Dạ Kiết càng cảm thấy trái tim bị chèn ép gắt gao. Thân thể dùng sức bước ra một bước dài, Phong Phi Duyệt buông lỏng năm ngón tay đang giữ lấy cánh tay hắn, sau khi nhận thấy hắn cố ý, cổ tay bỗng nhiên hất mạnh ra một cái, vài lọn tóc bởi vì nàng dùng sức mà dính vào gò má, môi trái tim mím chặt, nụ cười trên mặt, đã hoàn toàn bị che lấp.

Hai người đối đầu, Phong Phi Duyệt không thể không thỏa hiệp, đầu mày vướng chút thất vọng, nàng đối mặt, sải bước rời đi.

Sóng vai nhìn nhau, trong mắt thoáng qua cô đơn lạc lõng, nàng buông thỏng mi mắt, đúng vào lúc nàng cong hai đầu gối lên, nơi cổ tay, lại bị Cô Dạ Kiết dùng sức kéo một cái.

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, vùng vẫy vài cái, nhưng vẫn bị hắn vững vàng nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh nâng lên, chỉ thấy hoàng đế đã thu hồi tầm mắt từ trên người Thi Tiệp Dư, tuấn nhan mờ mịt, môi mỏng hung hăng kéo ra nói, "Người đâu, bãi giá!"

Lý công công quỳ dưới đất nghe vậy, vội vàng đứng lên, giọng điệu mừng rỡ vang dội cả hậu cung, "Bãi ... giá."

Phong Phi Duyệt cảm thấy lực đạo trên cổ tay hơi thả lỏng, đám người khiêng kiệu liễn đến, hoàng đế lúc này mới buông tay ra, thanh âm, đã khôi phục lại kiểu lạnh lùng của quân vương, "Đưa Thi Tiệp Dư trở về."

Vừa dứt lời, liền sải bước rời đi.

Phong Phi Duyệt có chút khó tin, cho đến khi cỗ kiệu cao quý kia được nâng lên, nàng mới giật mình phản ứng, "Vâng."

Một tiếng này, phải nói là cực kỳ vang dội, chỉ là nam tử đã đi xa, vốn không nghe thấy được.

"Nương nương..." Đào Tâm thấy Thi Tiệp Dư giống như người mất hồn ngồi sụp dưới mặt đất, Phong Phi Duyệt nhìn về phía cô ta quỳ, cũng liền hiểu ra vài phần.

"Đào Tâm, kiệu của hoàng thượng, là ngươi ngăn lại?"

"Dạ phải..."

"Không phải..."

Hai âm thành không đồng nhất cùng nhau vang lên, Đào Tâm vốn không hiểu quy củ Huyền Triều, tự mình thành thật đáp lời. Mà Thi Tiệp Dư ở phía đối diện, khắp người run rẩy, lại thở gấp đến một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra lời, "Nương nương, cỗ... cỗ kiệu kia, là thần thiếp ngăn lại."

"Thi Tiệp Dư, thân thể muội không tốt, nên ở lại Cảnh Dạ Cung nghỉ ngơi nhiều một chút." Phong Phi Duyệt bước thẳng lên trước, cẩn thận đỡ nàng ta dậy.

"Nương nương, thật sự là do thần thiếp cản lại." Thân thể nàng ta yếu ớt, một làn gió thổi qua cũng chịu không nổi.

Phong Phi Duyệt liếc nhìn nửa khắc, vươn tay đặt lên bàn tay mềm mại của nàng ta, "Cô ta là nha hoàn của muội, cho dù, kiệu của hoàng thượng là bị Thi Tiệp Dư cản lại, nhưng phải xử phạt, cũng nên là Đào Tâm, quy củ không thể làm trái, bổn cung hy vọng, muội đừng khiến bổn cung khó xử."

Thi Tiệp Dư ngước mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, dung trang tuyệt sắc, tư thái kiều diễm, cơ trí trong mắt làm người ta không thể không cảm phục, lời nàng nói ra, từng câu từng chữ hữu lực, khiến đối phương cam tâm tình nguyện gật đầu, không thể phản bác.

Lý Yên nhìn cô gái yếu ớt đứng đón gió, dung nhan tuyệt mỹ ngày nào, giờ đây trở nên khô khan không còn nhuận sắc, "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đưa Thi Tiệp Dư trở về Cảnh Dạ Cung." Trong mắt lộ ra thương tâm, rõ ràng như thế.

Nhìn thân ảnh Lý Yên sắp sửa tiến lên trước, Phong Phi Duyệt lại quay đầu, hướng sang cô gái bên cạnh nói, "Ngọc Kiều, ngươi đưa Thi Tiệp Dư trở về đi, Lý Yên chân tay vụng về, bổn cung sợ hầu hạ không chu đáo."

"Vâng." Ngọc Kiều thanh thúy đáp lời, chỉ vài ba bước, đã đi đến bên cạnh Thi Tiệp Dư, đỡ nàng ta đứng dậy, "Thi Tiệp Dư, nô tỳ đưa người hồi cung."

Lý Yên thấy vậy, bất an xoay đầu nhìn sang gò má Phong Phi Duyệt, thần sắc nàng bình thản trấn định, cũng không có gì khác thường.

"Không, nương nương..." Thi Tiệp Dư từng bước khó khăn tiến lên, "Thần thiếp van xin người, bỏ qua cho Đào Tâm đi, cô ấy đi theo thần thiếp lâu ngày như vậy, là thần thiếp không dạy quy củ nội cung cho cô ấy, muốn phạt, người cứ phạt thần thiếp đi."

Phong Phi Duyệt không nói gì, chỉ là hướng sang Ngọc Kiều nháy mắt một cái, cô gái thấy thế, một tay rơi lên cổ tay nàng ta, tay kia, xuyên qua sau lưng Thi Tiệp Dư, đặt lên khuỷu tay nàng ta, "Nương nương, nô tỳ đưa người trở về."

Thân thể nàng ta vốn hư yếu vô lực, bây giờ bị dẫn đi như vậy, cả người giống như bị cưỡng ép lôi lên trước, Đào Tâm quỳ gối một chỗ, cả người kéo lên thẳng tắp, trong không gian trống trải, thanh âm của Thi Tiệp Dư bị càng lúc càng bị kéo ra xa...

Phong Phi Duyệt đi lên trước, làn váy che kín nửa bên hài cung đình, dừng lại trước mặt cô gái, "Đào Tâm, lúc trước bổn cung đã nói với ngươi như thế nào?"

Cô gái rũ đầu xuống, hai vai run lẩy bẩy, "Nô tỳ..."

"Công khai cản kiệu, nếu không nói ra được lý do oan khuất, đây chính là tử tội." Phong Phi Duyệt nói lưu loát, thanh âm từng chữ vang vọng, lạnh lẽo đến thấu xương, "Oan khuất của ngươi, lẽ nào là vì Thi Tiệp Dư?"

Nhìn lại ngày trước ở Lạc Thành, Đào Tâm cũng coi như là người thông minh, hôm nay, lại cam tâm tình nguyện làm nô không nói, còn rơi vào trong tình cảnh ngu xuẩn để mặc sống chết của bản thân mình không quản. Phong Phi Duyệt lắc đầu, lại thấy sắp sửa đến thời gian thỉnh an, nàng vô ý lưu lại quá lâu, nói là tử tội, tất nhiên cũng chỉ là hù dọa cô ta một chút, nếu cô ta thực sự chết rồi, e là với hoàng đế bên kia cũng nhất thời khó giải thích.

"Lần này, là lần cuối cùng." Thần sắc nàng nghiêm trọng, âm trầm mở miệng, "Đào Tâm, ngươi tuyệt đối không thể phạm đến ranh giới cuối cùng bổn cung đã cho ngươi thêm một lần nào nữa."

Đối với cô ta, Phong Phi Duyệt đã là cực kỳ lưu tình.

"Người đâu, kéo Đào Tâm xuống dưới phạt hai mươi roi, sau đó, đưa trở về Cảnh Dạ Cung."

"Dạ, hoàng hậu nương nương." Thị vệ bên cạnh tiếp lệnh, tiến lên bắt lấy hai vai cô gái, lôi cô ta xuống. Đào Tâm chấp nhận, không làm khó, cũng không cầu xin, Phong Phi Duyệt nhìn về phía viện tử đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh lần nữa, đứng đó một lúc, sải bước đi về phía tẩm điện của thái hậu hai cung.

Từ An Điện.

Thái hậu hai cung đã sớm ăn vận trang điểm xong, ngồi ngay ngắn giữa thủ tọa. Toàn bộ cung nữ thái giám bên cạnh lui ra ngoài, trong điện, chỉ còn lại một người đàn ông.

"Bây giờ hoàng hậu canh giữ phượng ấn, Minh Nhi nếu muốn nắm được thực quyền, đã khó lại càng thêm khó." Tây thái hậu vận bộ cung trang đỏ thẫm, càng tôn lên vẻ hoa quý đoan trang.

"Minh hoàng quý phi, quả thật không phải là đối thủ của hoàng hậu." Đối diện, người đàn ông bình tĩnh nghiêm nghị một tay chống cằm, mở miệng nói.

"Hừ! Hoàng hậu này, là một người tinh ranh, trước đây sao lại không phát hiện ra nó cơ trí như vậy." Đông thái hậu hung hăng đánh lên bàn một cái, "Hoàng hậu bây giờ, lòng dạ thâm sâu khiến ta cũng cảm thấy sợ."

Mạch Tu thấy bà ta tức giận như vậy, lập tức mở miệng khuyên can, "Hoàng hậu có ngày hôm nay, tất nhiên đều do hoàng đế ban cho, bây giờ, hoàng thượng đối với cô ta càng thêm tin tưởng, nếu không cũng sẽ không dễ dàng để phượng ấn đã cất giấu bao nhiêu năm rời khỏi tay. Nếu muốn đối phó hoàng hậu, giờ đây chỉ có một cách."

"Cách gì?" Thái hậu hai cung đều phấn khích hỏi.

"Xóa bỏ tín nhiệm hoàng đế dành cho cô ta..." Năm ngón tay thon dài của người đàn ông nắm chặt lại, gương mặt tuấn lãng, hiện ra vài phần lo lắng.

Tây thái hậu nghe vậy, cũng không tán thành, "Nói dễ hơn làm, lần trước, chẳng phải nó cũng bình yên vô sự sao?"

"Lần này thì khác," Mạch Tu nói chắc chắn, "ta đã quan sát qua, hoàng hậu sẽ không dễ dàng tin tường người khác, ngoại trừ hoàng đế, còn có một người, chính là Mạch Thần Lại."

"Ý ngươi nói?" Đông Thái hậu cùng Tây thái hậu liếc nhau một cái, "Dùng Mạch y sư để hạ thủ?"

Mạch Thần Lại, không phải cháu ruột của hắn sao?

Tây thái hậu nhìn chằm chằm Mạch Tu trước người, trong mắt, nghi hoặc lặng lẽ dâng lên bị cưỡng ép đè xuống.

"Không được." Đông thái hậu nghe nói, lắc đầu trước tiên, bà ta suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng đem chuyện lúc trước giá họa cho hoàng hậu cùng Mạch Thần Lại nói toạc ra, "Hoàng đế có lòng thiên vị, nhốt một đêm trong ám thất, cũng chỉ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, liền thả ra ngoài rồi."

Thần sắc Mạch Tu lạnh lẽo, thế nhưng lại cười một tiếng, "Mấy trò trẻ con đó, người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu ngay, tục ngữ nói không sai, bắt kẻ thông dâm, phải bắt tại trận."

"Có ý gì?' Tây thái hậu ngưng mắt, liếc ông ta một cái.

"Trên người hoàng hậu có dấu một căn bệnh trí mạng," Mạch Tu lạnh mắt nhìn hai người, thanh âm, cố ý đè thấp, "bệnh này được gọi là phu thê quấn, nghe nói hoàng hậu bẩm sinh không thể mang thai sanh chữa, thật ra, là Mạch Thần Lại cố ý che giấu. Hơn nữa, loại bệnh này trước mắt vẫn chưa có thuốc chữa."

Thái hậu hai cung khó nén kinh ngạc, "Không ngờ, lá gan Mạch Thần Lại lại lớn như vậy."

"Bản thân hoàng hậu vốn cũng không biết, ngay cả hoàng thượng cũng bị che giấu." Mạch Tu nói tiếp, "Cái gọi là phu thê quấn, còn một nửa, chính là ở trên người hoàng đế. Thuốc này, không độc không hại, thế nhưng lúc phát bệnh, lại đau đớn sống không bằng chết, chỗ lồng ngực, giống như chịu đựng hình phạt róc xương róc thịt. Một người, nếu vì tình mà đau khổ, đó chính là lúc phu thê quấn phát tác, hai bên đều chịu đau đớn, thương tâm dằn vặt cho đến chết."

Tay Tây thái hậu bưng chén tử sa run lên, sắc mặt, có chút bất ngờ không kịp phản ứng, trên đời này, lại có thứ dược liệu kỳ dị như vậy?


Lão già họ Mạch mắc dịch, đến cháu cũng không tha >II