Ngày mai, chính là ngày Quân Ẩn lãnh binh xuất chiến.
Ánh trăng treo trước cửa sổ, thế nhưng lại khuyết thiếu như lưỡi liềm, Quân Nghi đứng im như tượng ở đằng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh trăng, hết sức tiều tụy.
Trên hành lang dài, đèn cung đình sóng đôi cháy đến gần hết, chỉ phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Cung nữ ma ma canh chừng bên cạnh dùng sức ngáp một cái, hai mí mắt sắp dính lại với nhau rồi, nghe thấy động tĩnh, Quân Nghi xoay đầu lại, "Các ngươi lui xuống trước đi."
"Nương nương..." Một ma ma lớn tuổi trong đó tiến nhanh lên trước, "người nghỉ ngơi sớm một chút đi, long tử trong bụng quan trọng nhất."
Nàng vươn tay đặt lên trên bụng, ý cười đậm dần, sắc mặt bình thản nói, "Biết rồi, lui xuống cả đi."
Đám người thấy nàng khăng khăng, chỉ đành cúi người lần lượt lui ra ngoài.
Quân Nghi khép một cánh cửa sổ lại, ưỡn bụng lên, một đường chậm rãi quay trở lại giường. Giữ nguyên y phục, dịch người vào hướng bên trong, một tay đặt sau thắt lưng, từ từ buông lỏng thân thể xuống, hành động bất tiện, nhưng không khiến nàng cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào. Cảm giác như vậy, mỗi buổi tối, đều là một mình nàng lẳng lặng ở bên cạnh đứa bé.
Cô Dạ Kiết trước giờ không hề đến đây một chuyến, cho dù, hắn tưởng rằng đứa bé này là của hắn.
Như vậy, cũng đỡ cho nàng được thanh tỉnh, Quân Nghi trời sinh không thích náo nhiệt, càng khỏi nói đến quyến rũ thị chủ.
Ngủ, cũng không được an ổn, tư thế nằm bất động, lại cảm giác thấy xương sống thắt lưng khó chịu, thân thể dùng sức muốn xoay nghiêng lại, thử mấy lần, vẫn là vô lực tựa trở về.
Quân Nghi đặt hai tay ở trên bụng, không bao lâu, liền mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Mông lung, như mơ như ảo, bên tai truyền đến tiếng hít thở thanh khiết của nam nhân. Quân Nghi như gặp đại địch, toàn thân chợt run lên một cái, hai mắt khép chặt thình lình mở to, nhìn sang một bên. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, tiếng kinh hô theo phản xạ bật ra khỏi miệng, lại bị nam tử vươn tay ra bịt chặt, nuốt trở về.
"Là ta!"
Vừa nghe thấy âm thanh kia, thì ra là Quân Ẩn.
Trong bóng tối hai mắt Quân Nghi hướng sang nam tử bên cạnh, đưa tay kéo tay của hắn xuống, thanh âm, khiếp nhược mà run rẩy, "Huynh, sao huynh lại trở lại?"
Ngày mai, không phải là ngày xuất chiến sao?
Quân Ẩn xoay người nằm xuống, nhiệt độ nóng cháy áp sát vào thân thể cô gái dưới mặt chăn gấm, hắn không nói nhiều, nhẹ nhàng thận trọng đưa cánh tay ra, để cho nàng tựa vào khuỷu tay mình.
Động tác lần này, so với vẻ ôn nhu bất chợt lần trước của hắn, càng khiến Quân Nghi cảm thấy thấp thỏm, không chân thật.
Thân thể không dám cử động lộn xộn, co rụt người lại mặc cho hắn ôm nàng qua, "Ta đến thăm con một chút."
Trong đêm tối, khóe miệng nàng kéo ra đầy mãn nguyện, lời của hắn, đã đủ khiến nàng cảm thấy, ít nhất, hắn không phải là Quân Ẩn mất hết tính người, toàn thân đầy máu lạnh đó.
Một tay, đặt lên phần bụng nhô cao của nàng, nam tử nghiêng người sang, đầu mày tuyệt đẹp đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Nghi, dưới hàng mi, con ngươi âm trầm thâm thúy khóa chặt từng biểu cảm trên gương mặt nàng.
Nửa bên gò má nóng lên, nàng không được tự nhiên nghĩ muốn xoay mặt đi chỗ khác, lại bị hắn dễ dàng kéo trở về, mặt đối mặt.
Nhất thời, nàng không biết nên gọi tên hắn, hay nên gọi hắn một tiếng 'ca ca'.
Quân Nghi vừa ngẩng đầu lên, liền thấy trên khuôn cằm kiên nghị của hắn nơi đang chống đỡ đỉnh đầu mình đã mọc lên lớp râu lún phún, sắc mặt có vẻ mệt mỏi kiệt quệ. Môi mỏng vào lúc này kéo thành một đường thẳng.
"Ca... ca ca..." Suy nghĩ giây lát, cuối cùng nàng vẫn mở miệng gọi như vậy.
Nam tử chớp động mí mắt, hai mí mắt khép chặt từ từ mở ra, chỉ thấy hắn nhướn mày, toàn thân Quân Nghi vô thức phát run, cắn môi không dám nói lời nào. Đáy mắt của hắn an tĩnh như mặt nước bỗng chốc phun trào, sắc mặt cũng trầm xuống, "Sao vậy?"
"Không có..." Do dự một lúc, mắt thấy hắn muốn tiếp tục ngủ, Quân Nghi vội vươn một tay ra, lôi kéo tay áo của hắn, "Ngày mai xuất chinh, huynh, huynh phải khi nào mới có thể trở về?"
Trong bụng, đứa bé dường như cũng có phản ứng giống nàng, khe khẽ đạp động bắp chân nhỏ xíu.
Bàn tay áp chặt phía trên cảm nhận được lực đạo, sắc mặt mang theo kích động, cô gái theo tầm mắt của hắn nhìn lại, mặt đỏ lên, cúi đầu xuống.
"Ta cũng không nói chính xác được." Hắn khẽ mở môi mỏng, thở dài một tiếng.
Hai mắt Quân Nghi ảm đạm, không lên tiếng nữa, chỉ là tựa thân thể lại gần hấp thu chút ấm áp. Bên ngoài, bầu trời vốn đang trong trẻo, đột nhiên truyền đến từng đợt từng đợt sấm rền, vụt lên, lóe sáng, Quân Nghi có hơi lo sợ, "Hay là, huynh trở về trước đi, vạn nhất bị người khác nhìn thấy mà nói..."
Mặc dù hoàng đế trước giờ chưa từng bước qua nơi này một bước, nhưng nàng vẫn không dám yên tâm.
Quân Ẩn không để tâm, thân thể cao lớn kề lại gần, "Bên ngoài, ta cho người ở trong bóng tối canh chừng rồi."
Hắn hành sự luôn luôn khôn khéo, sẽ không dễ dàng để kẻ khác nắm được cán.
Quân Nghi nghe hắn nói như vậy, cũng theo đó an tâm, nhưng mà làm thế nào cũng không ngủ được. Hô hấp của nam tử dần dần trầm ổn, hắn thật sự quá mệt rồi, nàng xoay đầu nghiêng sang một bên, nếu như, hắn không có dã tâm như vậy thì tốt biết bao? Tròng mắt chua xót, nàng cứ như vậy nhìn hắn ngủ, rồi khóc nấc lên. Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống gối thêu, còn chưa kịp tán ra, đã bị hấp thu sạch sẽ.
Quan hệ của bọn họ, vốn không thể được thế tục dung thứ, trong lòng nàng chỉ có một mộng ước, đi theo hắn, cao chạy xa bay. Đi đến một nơi không ai có thể tìm được bọn họ, chỉ là, hắn nhất định sẽ không chịu sống như vậy qua cả đời, hắn muốn tranh, muốn đoạt. Hắn, cũng đã định trước, sẽ mất đi rất nhiều thứ, không thể hối hận!
Quân Ẩn ngủ được rất trầm, giống như, đã rất lâu rồi chưa được ngủ một giấc đàng hoàng như thế này.
Nàng khẽ mỉm cười, thần sắc ôn hòa, đã được thỏa nguyện, nam tử thói quen cạn ngủ, cũng không bao lâu, liền tỉnh lại, "Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Quân Nghi nhẹ lắc đầu, "Không dám ngủ."
"Bên ngoài phòng giữ nghiêm ngặt, muội lại là hoàng quý phi hoàng đế thân phong, sợ gì chứ?" Quân Ẩn muốn lật người, cánh tay lại truyền đến từng trận tê rần, phản ứng kịp thời nhìn lại, mới biết là bị nàng tựa đầu vào, hắn thu hồi sức lực, duy trì tư thế lúc trước nhìn sang cô gái.
"Muội sợ lúc muội tỉnh lại..." Nàng đột nhiên ngưng lời, có chút nghẹn ngào.
Nàng chỉ sợ, lúc mình tỉnh lại, Quân Ẩn đã đi rồi. Mang theo năm vạn tinh binh của hắn, rời bỏ nàng càng lúc càng xa. Đi đến hoang mạc, đi đến biên giới, nhưng lại không quay trở về nữa.
Quân Ẩn có hơi sững sờ, đưa tay ra, lau đi sạch sẽ chất lỏng lạnh như băng ấy. Nhất thời, im lặng đối mặt, hắn trước giờ chưa từng nhìn qua muội muội này, từ nhỏ, hắn đã bị Quân tướng gia ép buộc học tập bày binh bố trận, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cộng thêm Quân Nghi bản tính nhu mì, thích ở một mình, cho nên, cơ hội gặp mặt đã khó lại càng thêm khó.
Hắn vẫn luôn khiến nàng cùng Quân Duyệt thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là người của Quân gia, lại không biết, một thân trọng trách này đè ép mỗi người bọn họ đến nỗi thở cũng không thở được, ngay cả lúc trước cưỡng bức nàng, cũng là vì Quân gia.
Huynh muội loạn luân, chính là thiên lý bất dung. Một khi bị phát hiện ra, theo tông pháp Huyền Triều, cả hai phải đồng thời bị lửa thiêu sống, xóa đi dơ bẩn kia.
Đáy mắt trầm lặng của nam tử, thoáng qua chút khác thường, thứ hắn chưa chiếm được, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ ý định.
Ánh trăng thanh lạnh trên cao, thời gian, từ từ trôi qua giữa từng hơi thở, muốn bắt lấy, thế nhưng chỉ để lại tiếc nuối trên đầu ngón tay.
Bên ngoài, truyền đến tiếng gõ cửa rất khẽ, Quân Ẩn rướn hai mắt lên, hắn biết, đã đến giờ rồi.
Ngồi dậy, từ trên giường đứng lên, Quân Nghi theo đó chống người ngồi dậy, thấy hắn vươn tay lấy áo choàng từ trên chiếc kệ bên cạnh, nàng gấp gáp loạng choạng tiến lên, nam tử còn chưa kịp cài nút áo, động tác trên tay liền bị giành lấy.
Mười ngón tay quen thuộc xuyên qua thắt lưng hắn, từng chiếc từng chiếc nút áo, nàng cài cực kỳ cẩn thận, thân thể kề sát vào nhau, một chút nhiệt độ cuối cùng theo gió đêm thổi vào giữa khe hở mà trở nên lạnh lẽo. Đeo lên chiếc đai lưng xà vân màu đen, càng làm nổi bật vẻ anh tuấn ngang ngược của nam tử, Quân Nghi thả lỏng động tác, nhẹ nhàng, kết thành một nút thắt.
"Chủ tử..." Bên ngoài, truyền đến tiếng thúc giục bị đè nén.
Quân Ẩn không đáp lời, chỉ là nhìn động tác trên tay nàng.
Quân Nghi không dám chậm trễ, qua lại vài lần, liền mặc lên chỉnh tề cho hắn, nàng ngẩng đầu, hai tay vuốt thẳng vạt áo trước cổ hắn, "Được rồi."
Quân Ẩn không nói một tiếng nào, trong phòng tối đen, bóng dáng cao lớn của hắn mang theo vài phần trầm mặc, qua giây lát, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. Hai mắt nhìn theo chằm chằm, hai chân đuổi ra theo vài bước rồi lại cứng rắn dừng lại, cửa điện, nhẹ nhàng mở ra một khe hở, thân hình nam tử như u linh lóe lên, chớp mắt, cũng không hề quay đầu lại.
Buồn bã mất mát, trong lòng, lập tức trống rỗng không còn cảm giác.
Quân Nghi mò mẫm ngồi xuống một bên, cửa điện 'két' một tiếng, bị mở ra lần nữa...
Nàng mừng rỡ đứng dậy, lại thấy một bóng dáng nhỏ nhắn lặng lẽ đi vào, Quân Nghi không dám lộ mình, nín thở ngưng thần.
"Nhị tỷ!" Cô gái lớn tiếng dọa người, mang theo vài phần tiếu ý.
Đợi đến khi lại gần nhìn kỹ, thì ra là Quân Điềm, trên mặt nàng khó nén hoảng hốt, quanh co nói ra, "Đã muộn thế này rồi, cô, sao cô còn tới đây?"
"Muộn?" Cô ta nhếch môi cười mỉm, trong đó, mang theo vài phần thâm ý, "Phải là buổi sáng chứ?"
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, hơn nữa biến cố đột ngột kéo đến, bây giờ bên ngoài, chỉ là một mảnh tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.
"Có, có lẽ vậy." Quân Nghi chống lại đôi mắt sắc sảo của cô ta, lập tức, không biết nên nói cái gì, "Có chuyện gì sao?"
Quân Điềm dựa người ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy nàng có vẻ tránh né, liền đi thẳng vào vấn đề, "Tôi đã đến đây từ sớm rồi, lúc nãy, nhìn thấy đại ca đi ra ngoài."
Tay cầm chén trà run lên, nàng thủy chung không phải người giỏi ngụy trang. Thấy động tác khẩn trương của nàng, Quân Điềm bật cười khanh khách, "Đại ca thật là thiên vị, vào trong cung, cũng chỉ đến thăm nhị tỷ, căn bản không để ý đến tôi."
"Sao, sao có thể..." Nàng vừa mở miệng, suýt chút cắn trúng đầu lưỡi, "Có phải cô nhìn lầm rồi không?"
Quân Điềm nhìn vẻ khẩn trương trên mặt nàng, mẹ nói không sai, đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi Quân gia, chỉ cần nhìn vào sự can đảm, thì có khác biệt một trời một vực. Nhiều ngày như vậy rồi, cô ta phải phơi thân một mình ở Tài Nhân Điện, chịu không biết bao nhiêu lời châm chọc khiêu khích, lại giống như một người chết sống ở trong tòa thâm cung kia, cùng được Quân Ẩn đưa vào cung, đãi ngộ này chênh lệch cũng quá xa rồi.
"Tỷ tỷ tưởng tôi bị hoa mắt hay sao?" Cô ta cười nhạt một tiếng, "Đại ca cùng Nhị tỷ thân mật như thế nào, lúc tôi ở Quân phủ cũng đã nghe nói." Quân tướng gia ham mê nữ sắc, lúc mới vừa cưới Tam phu nhân vào phủ, thì hằng đêm đắm chìm trong ôn hương, tới tới lui lui, chuyện nên nói đã sớm nói rồi, mà chuyện không nên nói này, cũng ngoan ngoãn tuồn ra ngoài rồi.
Quân Nghi mặt xám như tro tàn, bây giờ, Phong Phi Duyệt cùng Quân Ẩn đều không ở đây, nàng lập tức mất chừng mực. Lại không chắc cô ta rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện, cho nên, tiến lùi đều khó, "Đại ca là nam tử duy nhất của Quân gia, đối với muội muội của mình, tất nhiên nên che chở."
"Che chở?" Cô ta giống như nghe được chuyện cười, thanh âm cũng không nhịn được mà đề cao lên, "Nhị tỷ, chuyện gì tôi cũng biết cả, tỷ không cần phải hao phí tâm tư lừa gạt tôi đâu."
Quân Nghi khẽ cong người, cảm giác thấy bị đứa bé trong bụng đá nhẹ một cước.
"Ngày đó phụ thân đưa tôi vào trong cung, chính là muốn tỷ muội chúng ta ba người liên thủ, không ngờ, đến giờ này ngày này, Nhị tỷ vẫn không tin tưởng tôi."
Quân Nghi nhìn gương mặt không tính là xa lạ kia, cô gái ngày trước ở trên đài trống không tiếc tất cả chỉ muốn tự do, phảng phất đã thay đổi rồi. Khi đó, nàng đã từng bội phục dũng khí của cô ta, càng thêm bội phục cố chấp của cô ta, vậy mà giờ đây...
"Tỷ cần gì phải nhìn tôi như vậy!" Giọng điệu Quân Điềm lảnh lót, cô ta chỉ là vì thứ mình muốn, có gì không đúng chứ?
Thu hồi tầm mắt, sắc mặt Quân Nghi bình tĩnh trở lại, "Cũng không phải ta không tin cô, mà là, ta thực sự không biết cô đang nói gì." Nàng một mực phủ bỏ, khinh hoảng vừa rồi đã biến mất không còn.
Quân Điềm cố nhẫn nhịn, nụ cười có vài phần gượng ép, "Nếu tỷ đã không xem tôi là người của mình, tôi cũng không cần thiết giúp các người bảo vệ bí mật này."
Hai tay nàng nắm chặt chén trà, mười ngón tay dùng sức, trong lòng nghĩ tới, nếu là Phong Phi Duyệt gặp phải tỉnh cảnh như vậy, thì sẽ phản bác như thế nào.
"Đây dù sao cũng là đại sự liên quan đến cả Quân gia..." Quân Điềm thấy nàng không nói câu nào, dứt khoát tự mình tiếp lời, "Nếu hoàng thượng biết được, chậc chậc, đại ca này lá gan thật đúng là lớn."
Trong lòng nàng nổ ầm một tiếng, trái tim đập chậm vài nhịp.
Lẽ nào, cô ta thật sự biết được?
"Nhị tỷ, tỷ cùng đại ca..."
"Được rồi!" Quân Nghi lên tiếng cắt đứt, "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Vẻ mặt cô ta đầy hoan hỉ, tiến lên trước nói, "Tôi muốn đến gần hoàng thượng."
Quân Nghi xoay đầu lại, thần sắc mờ mịt, cười khổ, "Đến gần hoàng thượng, cô tìm nhầm người rồi."
"Trong cung này, tôi chỉ có thể tìm tỷ cùng hoàng hậu," Sắc mặt Quân Điềm ngưng trọng, nhớ lại lời nói lúc trước của Phong Phi Duyệt, "Nhị tỷ, tỷ giúp tôi đi, giúp tôi cầu tình với hoàng hậu."
Thì ra, là muốn thông qua mình cầu xin lên Phong Phi Duyệt.
"Tính tình của tỷ tỷ không phải cô không biết, huống hồ, hoàng thượng bên kia, càng không phải chúng ta có thể làm chủ được." Quân Nghi lộ vẻ mặt khó khăn, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu cô ta thật đem chuyện mình biết nói ra ngoài...
Mắt thấy sắc mặt Quân Điềm trầm xuống, nàng vội vàng tiếp lời, "Hay là, ngày mai ta đi nói với tỷ tỷ thử xem."
Chuyển buồn thành vui, cô ta gật đầu liên tục, "Phải dựa vào tỷ tỷ người..."
Quân Nghi vốn cũng không biết nói chuyện, hơn nữa cả đêm không được ngủ yên, cả người chợt cảm thấy đau đầu vô lực, Quân Điềm nhìn sắc trời bên ngoài, nói xong mấy câu, liền đi ra khỏi tẩm điện.
Bầu trời treo lên vài đóa tường vân, màu sắc tươi sáng lung linh, giống như từng đóa hoa văn nở rộ trong tay họa sư, trải đều trên không trung, bao phủ cả hoàng thành.
Trong cung, đã có thân ảnh bận rộn tới tới lui lui, Quân Điềm tận lực tránh đi, dưới chân bước từng bước rải rác rất nhỏ.
Cảnh Dạ Cung.
Thi Tiệp Dư một đêm không ngủ, trên người khoác chiếc áo choàng, cố ý đi ra tẩm điện.
"Nương nương..." Đào Tâm đuổi theo vài bước, đối với bộ dáng này của nàng ta chỉ cảm thấy cực kỳ thương xót, "người đây là đi đâu?"
"Ta..." Nàng ta khẽ mở miệng, màn sương trong mắt càng hiện lên mông lung, "ta đi ra ngoài một chút."
"Nương nương, người nhìn xem bây giờ là canh mấy, người mau trở về nghỉ ngơi thôi," Đào Tâm muốn ngăn trở, Thi Tiệp Dư bây giờ, manh mai đến nỗi dù là một trận gió cũng chịu không nổi, "vạn nhất người ra khỏi điện, lát nữa hoàng thượng tìm đến, thấy người không có ở đây, không chừng sẽ nổi giận trách tội đấy."
Cô gái nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò trắng bệch, gợn lên ý cười rất rất khẽ, cười, cực kỳ khổ sở, thanh âm, lại càng thêm mở ảo hư vô, "Đào Tâm, người không cần phải gạt ta nữa, ta đã nghe lời ngươi nói đợi lâu như vậy rồi, ta... đợi không nổi nữa."
Ngữ khí, giống như đã từ bỏ rồi, nhưng vẫn chưa thanh thản...
Ngược lại ở nơi đáy lòng, càng thêm nặng nề không chịu nổi.
Vành mắt Đào Tâm chua xót, người không tranh không giành giống như nàng ta vậy, không nên rơi vào kết cục như thế này, đế vương kia, thật sự tàn khốc vô tình như vậy sao?
Đào Tâm thất thần một hồi, lại không ngờ Thi Tiệp Dư đã đi ra khỏi viện tử, thân thể yếu đuối lung la lung lay, giống như nhảy múa trong lòng bàn tay. Nàng ta đã không còn gì nữa rồi, bây giờ, ngay cả thân thể cũng sụp đổ...
Bóng lưng tiêu điều, nàng ta lảo đảo tiến về phía trước.
"Cô cái người này đi đường kiểu gì vậy?" Bên ngoài, đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh bén nhọn.
Đào Tâm vài ba bước chạy vội ra ngoài, chỉ thấy Thi Tiệp Dư bị đẩy ngã lên mặt tường, thân thể run rẩy, khẽ thở hổn hển, bên cạnh, một cô gái vỗ vỗ đầu vai, thấy Đào Tâm tới đây, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Thật là to gan..." Đào Tâm đi lên trước, đỡ nàng ta, "Đến Thi Tiệp Dư cũng dám đắc tội."
Thi Tiệp Dư?
Thần sắc Quân Điềm ngưng trọng, như bị sét đánh, người ngoài đều nói hoàng đế chuyên sủng Thi Tiệp Dư, lại che giấu nàng ta cực kỳ cẩn mật. Cô ta vẫn cho rằng, đối phương nhất định là tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng không ngờ, lại có bộ dạng bệnh tật như thế này...
Sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt, cô ta thủy chung không cách nào đem người trước mắt cùng cô gái trong đầu liên hệ lại làm một.
Sửng sốt nửa khắc, thế nhưng quy củ trước mắt, không thể không hành lễ, "Tham kiến Thi Tiệp Dư."
Đào Tâm đỡ nàng ta đứng vững thân thể, khăn gấm trong tay phủi phủi trên người nàng ta vài cái. Thi Tiệp Dư nhìn người lỗ mãng trước mặt, mở miệng nói, "Cô là..."
"Thần thiếp Quân tài nhân."
"Quân tài nhân..." Thi Tiệp Dư lẩm nhẩm lặp lai trong miệng, giật mình hiểu ra, "Cô là muội muội của hoàng hậu nương nương."
"Dạ phải." Cô ta bất đắc dĩ, chỉ đàng phải gật đầu.
"Mau đứng dậy đi." Thi Tiệp Dư tiến lên, khom lưng đỡ cô ta, "Đều là tỷ muội trong nhà, muội không cần phải đa lễ."
"Đa tạ Thi Tiệp Dư." Quân Điềm hành lễ xong, nhìn hai người một cái, thân thể Thi Tiệp Dư suy yếu, không làm chậm trễ quá lâu, liền muốn đứng dậy rời đi, "Nếu không có chuyện gì, thường xuyên đến Cảnh Dạ Cung bầu bạn với ta nhé."
"Vâng." Quân Điềm miệng đầy đáp ứng, tránh người ra.
Một lần này, lại khiến bọn họ sau này dính líu thật sâu, từ đó, thành mối dây dưa chặt không đứt...
"Nương nương..."
Bên ngoài, không có tường điện chống đỡ, gió lạnh bốn hướng kéo đến, ào ào thổi tung áo choàng trên người Thi Tiệp Dư. Nàng ta khó khăn cất bước, mặc cho thân thể suy yếu cô độc, lại không biết nên đi về đâu.
"Nương nương, chúng ta trở về thôi..."
Thật ra thì, Đào Tâm sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta.
"Nương nương... tiếp tục như vậy, thân thể người sẽ không chịu nổi."
"Đào Tâm..." Thi Tiệp Dư dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn lại cô gái một cái, môi trái tim mất đi huyết sắc, thanh âm, đứt quãng, "Ngươi nói, hôm nay ta có thể gặp được hoàng thượng không?"
Đào Tâm không đành lòng nhìn thêm, hướng tầm mắt về phía đằng xa, gật đầu, kiên định nói, "Có thể, nhất định có thể."
Nàng ta vãn môi cười một tiếng, nụ cười lại có mấy phần gượng ép.
Ho khan vài tiếng, Đào Tâm bên cạnh vội dìu đỡ nàng ta, không dám tự chủ ý đưa nàng ta trở về Cảnh Dạ Cung, chỉ có thể theo bước chân Thi Tiệp Dư một đường tiến lên trước.
Cùng lúc đó, trong Phượng Liễm Cung, hoàng đế đã thay long bào, ngắm nhìn người con gái đang ngủ say trên giường xong, thì ra ngoài chuẩn bị lâm triều.