Phong Phi Duyệt vẫn không nói lời nào, không khí trầm mặc, nhưng vẫn chưa khiến Lệ vương gia thức thời buông tay.
"Ta vẫn luôn rất hiếu kỳ..." Thanh âm của nam tử có hơi khàn khàn, mang theo chút lảnh lót không thích hợp, giọng điệu, bị kéo ra thật dài, "tẩu tẩu cùng hoàng huynh, thật sự có tình cảm chứ?"
Lúc nói ra câu này, thần sắc Lệ vương gia lóe lên, khóe miệng nhẹ cong.
Hàng mi Phong Phi Duyệt dần dần nặng nề, mỉm cười nhẹ nhàng, xoay đầu lại đối diện thẳng, "Lệ vương gia thật biết nói đùa, bổn cung đối với hoàng thượng, tất nhiên là chân tình thật ý."
Nam tử nghe vậy, thu lại động tác trên tay, thân thể cũng không có tránh ra, "Ồ..."
Không khí, lại lần nữa trầm muộn, Phong Phi Duyệt là người phá vỡ cục diện bế tắc trước, "Lệ vương gia, vẫn còn chuyện gì sao?"
Ý tứ mất kiến nhẫn trong lời nói, đã thể hiện rất rõ ràng.
"Ta vốn cho rằng, chúng ta có thể trở thành người trên cùng một chiến tuyến." Nam tử vòng hai tay lại, ý tứ trong lời nói, mông lung không rõ, rồi lại mang theo ám hiệu cực mạnh.
Con ngươi trong trẻo của Phong Phi Duyệt thoáng hiện lên sắc bén, lời của Lệ vương gia, là đang thử dò xét mình?
Chỉ có điều, cho dù giữa đế hậu không có chân tình, nàng trên danh nghĩa, cũng là nữ nhi Quân gia, thái hậu hai cung cùng Quân gia vẫn luôn thủy hỏa bất dung, Lệ vương gia sao lại nghĩ đến...
Chẳng lẽ...
Trong đầu Phong Phi Duyệt nổ ầm một cái, ánh mắt nhìn thẳng khẽ nheo lại, Lệ vương gia này, lang hổ thú tính trong mắt đã hiện lên rõ ràng, tham vọng có được giang sơn, thì ra không chỉ có thái hậu hai cung cùng Quân gia. Mà đứa con ruột thịt này của Đông thái hậu, hắn âm thầm thao túng tất cả, tuyệt đối không phải là vì Minh hoàng quý phi và tiểu hoàng tử đơn giản như vậy.
Hắn sao có thể, chắp tay nhường lại những gì mình đã giành lấy, hắn không phải người như vậy.
Phong Phi Duyệt lui về sau một bước, lần nữa đối mặt với nam tử, lại có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, 'thận trọng', đây là từ duy nhất nàng có thể nghĩ đến để hình dung tình cảnh lần này của hoàng đế. Thì ra, đứng ở nơi cao nhất, nhưng cũng là nơi 'ở trên cao khó tránh khỏi gió lạnh', biết bao nhiêu người, muốn kéo mình từ trên vị trí kia xuống.
Người thân, huynh đệ, thậm chí là người thân cận nhất bên gối...
Lệ vương gia thấy nàng suy nghĩ đến mất hồn, ngón trỏ thon dài nhẹ câu, nhấc chiếc cằm mảnh khảnh của nàng lên, "Tẩu tẩu, nàng không có lễ độ quá rồi."
Phong Phi Duyệt hất đầu đi, từ trong tay hắn tránh ra, "Làm sao thấy được?"
"Ta đứng ở đây đến nỗi chân cũng tê cứng rồi, tẩu tẩu cũng không mời ta vào ngồi một chút?"
"Hôm nay, e là không tiện." Phong Phi Duyệt duy trì khoảng cách một thân người với hắn, bên ngoài, gió lạnh xào xạc, thân ảnh nàng đứng giữa trời thẳng tắp, một tay bắt chéo ra sau thắt lưng.
"Không biết vì sao, nhìn thấy nàng, ta liền muốn khi dễ nàng."
Phong Phi Duyệt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không biểu hiện ra, còn không phải sao, gặp mặt một lần liền bị hắn khi dễ một lần.
"Đó là bởi vì ngươi nhàn rỗi vô sự."
"Không... Sau khi ta suy nghĩ kỹ càng, đại khái, là bản vương có bệnh." Hắn trầm tư giây lát, lại rút ra kết luận như vậy.
Phong Phi Duyệt lập tức giãn khuôn mặt đang kéo căng ra, biểu tình kia, rõ ràng là bị chọc đến bật cười.
"Ta thích nhìn bộ dáng sau khi bị khi dễ của nàng, rõ ràng là tức giận, lại cực lực ẩn nhẫn nuốt xuống, chỉ là đôi mắt kia, giống như có thể từ trên người ta đục ra hai cái động vậy." Lệ vương gia áp gương mặt tuấn tú xuống, hơi thở đột nhiên lại gần khiến Phong Phi Duyệt thu lại ý cười, nàng khôi phục vẻ mặt lúc trước, từ bên người nam tử lướt qua đi tới.
Lệ vương gia này, thật đủ xấu xa.
Lân này, nam tử cũng không đưa tay ra ngăn cản, thân thể nghiêng ngả đứng thẳng lên, dứt khoát nhường lại con đường bị ngăn trở trước mặt.
Phong Phi Duyệt không chút nghĩ ngợi vọt qua, "Có vài người, thích hợp cười nhiều, Duyệt Nhi cười lên thì rất đẹp." Lúc sóng vai đi tới, nam tử thốt ra một câu như vậy, thanh âm trầm thấp, nghe không ra là thật tâm, hay là giễu cợt.
Phong Phi Duyệt bước nhanh rời đi, chỉ sợ Lệ vương gia đổi ý, lại đuổi theo dây dưa không nghỉ.
Nhìn bóng lưng hối hả của nàng, nam tử đứng thẳng người dậy, thân thể cao lớn kéo ra dài tít tắp, trên gương mặt tà mị, ý cười mãi không dứt.
Phong Phi Duyệt không dám quay đầu lại, băng qua viện tử, nàng bước lộp cộp lên trường cấp, vừa đi đến hàng lang, liền bổ nhào vào người hoàng đế đang đứng bên ngoài.
Thân thể bật lui lại một cái, suýt chút từ trên thềm đá ngã thẳng xuống dưới, may mà Cô Dạ Kiết vươn cánh tay dài bắt một cái, nắm được thắt lưng nàng.
"Chuyện gì, hoảng hốt như vậy?"
"Không có... đi một đoạn đường tối, dưới chân liền sợ." Hai tay Phong Phi Duyệt đặt lên thắt lưng hắn, ngẩng đầu nhìn lên, mình đã đi tới cửa tẩm điện.
Cô Dạ Kiết ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực, hai tay vòng quanh eo nàng đột nhiên siết chặt lại, "Duyệt Nhi, nàng đang nói dối."
Mặt Phong Phi Duyệt đỏ lên, tầm mắt liếc ra phía bên ngoài, từ đây nhìn lại, vừa rồi, một màn giữa mình cùng Lệ vương gia, hắn chắc là không nhìn thấy mới đúng, "Thiếp không có." Ngoài miệng ương ngạnh, nhưng trong giọng nói đã bắt đầu thỏa hiệp.
Cô Dạ Kiết giơ tay bắt lấy cằm nàng, nâng lên thật cao, con ngươi màu hổ phách u ám như đuốc, "Đừng hòng gạt ta."
Lắc đầu tránh đi, lại bị giữ lấy càng chặt hơn, "Hoàng thượng, lẽ nào đã nhìn thấy cái gì rồi?"
Từ trên cao nhìn xuống, mang theo một tia giỡn cợt, "Trẫm cái gì cũng không nhìn thấy."
Phong Phi Duyệt khẽ nhếch môi trái tim, "Nếu như không nhìn thấy, thiếp càng không thể nào nói dối."
Cô Dạ Kiết gật đầu mỉm cười, vẻ mặt mơ hồ kia, nhìn chằm chằm khiến Phong Phi Duyệt như rơi vào màn sương mù, thắt lưng được buông lỏng, còn chưa đi ra một bước, cả người lại bị khiêng lên.
"A..." Dạ dày chống đỡ trên vai hoàng đế, toàn thân Phong Phi Duyệt đảo ngược, một loại cảm giác lơ lửng giống như bị rút sạch hết khí lực, hai tay rũ xuống, ngay cả đầu tóc cũng xốc xếch, nàng nghĩ, cái bộ dáng này, nhất định rất chật vật.
Trong Phượng Liễm Cung, theo động tác nam tử sải bước nhảy vào, Phong Phi Duyệt mơ hồ cảm thấy hơi ấm phả lên trên mặt thích ý, như gió nhẹ lướt qua, rất thoải mái.
Ở bên trong nội điện, Lý Yên khom người, lưu loát thu dọn giường phượng, tiến bước chân phía ngoài dồn dập tiến đến, cô gái vội vã xoay người, lui ra vài bước, rồi quỳ xuống mặt đất, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."
Cô Dạ Kiết nhìn giường phượng chỉnh tề, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lý Yên một cái, khẽ động bả vai, trong lời nói lại có vài phần tiếu ý, "Hoàng hậu, nha hoàn này của nàng thật là tận tâm, giường cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Đầu Lý Yên vốn đã cúi thấp lúc này lại càng chôn sâu xuống, sắc mặt ửng đỏ, tầm mắt thấy hai chân Cô Dạ Kiết từ từ tiến tới gần giường phượng.
"Thả thiếp xuống." Phong Phi Duyệt trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng khó khăn nói ra tiếng.
Hoàng đế cũng nghe lời, chỉ có điều động tác thô lỗ, không dịu dàng chút nào. Một tay đặt lên đầu gối nàng, tay kia nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy trước mắt chớp qua một cái, cả người liền bị hắn ném lên giường phượng.
Sau lưng nện lên mặt chăn gấm mềm mại, nàng giãy giụa mấy cái, trong lòng cực kỳ không phục. Khuỷu tay chống hai bên người, vừa mới nhổm nửa người trên dậy, liền thấy hoàng đế đưa tay cởi đai lưng ra, động tác khẩn trương, ánh mắt mờ ám, trong đáy mắt thâm sâu, dục vọng đang từ từ thức tỉnh. Sợi tóc mảnh mai ngăn cản trước mắt, Phong Phi Duyệt đưa tay vạch ra, "Chàng..."
Hoàng đế không nói lời nào, long bào màu vàng tươi bị ném sang một bên, Lý Yên ở lại cũng không được, quỳ cũng không xong, cái đầu nho nhỏ suýt chút dính vào lồng ngực, "Hoàng... hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ người thay áo."
Tay Cô Dạ Kiết đặt trên nút thắt khựng lại, đôi mắt như làn sương tuyệt đẹp xoay lại, liếc nhìn cô gái dưới đất một cái, giống như là, mới phát hiện ra cô ấy, "Sao ngươi vẫn còn ở đây, đi ra ngoài!"
Lý Yên nghe vậy, hai vai cứng ngắc run rẩy, dập đầu mấy cái liên tục, "Dạ, dạ, nô tỳ bây giờ liền ra ngoài."
Cô gái hốt hoảng bỏ chạy, người đụng vào cạnh bàn, cũng không cảm thấy chút đau đớn nào, nháy mắt liền không còn bóng dáng đâu.
Tầm mắt Phong Phi Duyệt lướt qua Cô Dạ Kiết nhìn theo, lúc muốn nhìn kỹ lại, trước mắt liền bị một bóng đen đè lên, khó khăn lắm mới chống người lên lần nữa lại bị đẩy xuống, sức nặng đột ngột áp tới khiến nàng thở dốc liên tục. Hai tay theo phản xạ vươn ra muốn ngăn cản, lại chạm phải da thịt rắn chắc nóng bỏng của hắn, trong lòng bàn tay, giống như một cây đuốc bắt đầu thiêu đốt.
Nơi bả vai, băng vải màu trắng vòng qua dưới nách, vết thương vẫn còn lờ mờ phát đau.
Phong Phi Duyệt không dám dùng sức quá mạnh, "Vết thương của chàng..."
"Đó là vết thương nhỏ!" Cô Dạ Kiết vùi sâu gương mặt tuấn tú vào cổ nàng, môi mỏng cố tình châm ngòi thổi lửa, răng lưỡi mút lấy động mạch trên cần cổ nàng, tiếng thở dốc nặng nề, càng lúc càng nồng đậm. Bàn tay theo thân thể nàng du ngoạn một đường, hai tay Phong Phi Duyệt bắt lấy cổ tay hắn, "Suýt chút là mất mạng rồi, còn vết thương nhỏ nữa?" Nàng nhíu cao đôi mày thanh tú, "Vậy, cái gì mới là quan trọng chứ?"
Nam tử lui ra một chút, khóe môi dần dần kéo lên, trở tay nắm tay Phong Phi Duyệt kéo xuống, rơi lên phần bụng dưới rắn chắc của hắn. Người con gái trừng lớn hai mắt, vũng vẫy muốn né tránh, "Chàng lại làm loạn..."
Cô Dạ Kiết cắn cắn vành tai nàng, ý cười bên bờ môi, tà tứ ái muội, nắm tay Phong Phi Duyệt thình lình ép xuống dưới, "Ở đây, mới là quan trọng nhất..."
Phụt...
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nàng nghiêng đầu qua một bên, môi trái tim lại bị hắn chặn lại không nói ra lời, tay Cô Dạ Kiết ôm eo nàng kéo một cái, thân thể vừa mới nằm xuống, lại liên lụy đến vết thương chưa khỏi hẳn của hắn, mày kiếm nhíu chặt, lập tức cúi đầu chôn lên bả vai nàng không nhúc nhích.
"Sao vậy?" Phong Phi Duyệt đẩy nhẹ, cũng không dám lộn xộn.
Nam tử càng càng thêm trầm mặc, thân thể nặng nề lần nữa đè lên người Phong Phi Duyệt, "Vết thương đau quá..."
Nàng vừa nghe, lại càng không dám nhúc nhích, "Chàng dậy đi, thiếp đi gọi ngự y đến."
Vẻ mặt Cô Dạ Kiết rất là thống khổ, khuỷu tay vừa chống lên, mới gượng dậy được một chút, lại nặng nề đè xuống, "Dậy không nổi."
Phong Phi Duyệt cảm giác thấy toàn thân đều bị đè ép đến không thể động đậy, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Nhìn tuấn nhan áp lại gần, nàng hé mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng không ngờ nam tử thừa cơ mà vào, đầu lưỡi linh hoạt đã chui vào miệng. Nhẹ nhàng quấn quýt hòa tan ở trong miệng, nàng ngại vết thương trên người hắn, động cũng không dám động một cái, dây dưa qua lại, thắt lưng liền bị cời bỏ, trút đi xiêm áo... muốn sở dục cầu xin.
Cả đêm giao hoan, lúc tỉnh lại, không cần cử động, cũng biết nhất định là hai chân bủn rủn, ngón tay cũng lười phải động một cái. Phong Phi Duyệt mở to hai mắt, bên cạnh, lại bất ngờ phát hiện tuấn nhan phóng đại của nam tử, nhìn ra bên ngoài lần nữa, thì ra sắc trời vẫn còn sớm.
"Tỉnh rồi?" Thấy hắn khẽ chớp lông mi nồng đậm, Phong Phi Duyệt dịch dịch thân thể đang nằm trên giường, tựa lại gần vài phần.
"Hô..." Đầu Cô Dạ Kiết gối lên cánh tay lắc nhẹ vài cái, gương mặt tuấn lãng ngang ngược, mang theo chút ngái ngủ giống như trẻ con, "Mệt quá."
Lăn qua lăn lại cả một đêm không ngủ, không mệt mới là lạ.
Phong Phi Duyệt cười nhạt, đường cong nơi khóe miệng từ từ kéo ra, Cô Dạ Kiết ôm nàng sang, cúi đầu ngửi hương thơm tươi mát thanh nhã giữa cần cổ nàng, thần sắc như có say mê.
Hai người ôm nhau ngủ một lúc, lần nữa tỉnh dậy, hoàng đế đã rời giường đi lâm triều. Phong Phi Duyệt tắm rửa xong, Lý Yên ở bên cạnh hầu hạ nàng thay y phục.
Dùng qua bữa tối, chợt cảm thấy đầu óc có hơi nóng, cổ họng càng thêm đau rát không chịu nổi, chắc là đêm qua bị cảm lạnh rồi.
Lúc Mạch Thần Lại đi vào, Phong Phi Duyệt đang nằm trên giường quý phi, hai tay cầm túi sưởi, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc kia, lỗ mũi vô thức nhăn lại. Đặt chén thuốc cầm trong tay lên trên bàn, nam tử cũng theo đó ngồi xuống.
"Huynh để đó trước đi, lát nữa ta sẽ uống." Phong Phi Duyệt đưa tay vỗ nhè nhẹ lên ngực, đứng dậy, ngồi vào chỗ bên cạnh hắn.
Mạch Thần Lại nhẹ gật đầu, hai người thuận miệng nói vài ba câu, mắt thấy thuốc sắp nguội rồi. Phong Phi Duyệt môi khô lưỡi nóng, trong miệng nhạt nhẽo không có chút mùi vị, nhìn chén thuốc nước đen đặc trên bàn, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn kéo tới, đối với thuốc kia cực kỳ bài xích.
"Sư phụ, sư phụ..." Bên ngoài Phượng Liễm Cung, truyền đến thanh âm của Lâm Doãn.
Hai người ngoái đầu nhìn lại, cô gái vận thường phục đi tới, hành lễ xong, đi tới sau lưng Mạch Thần Lại, "Sư phụ, sư tổ bảo người mau mau trở về."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Con cũng không biết, dáng vẻ hình như rất gấp." Lâm Doãn một đường chạy đến, thở hổn hển. Mạch Thần Lại nghe vậy, thân thể lập tức đứng thẳng dậy, hai chân vừa mới bức ra, liền nhớ đến chén thuốc kia. Phong Phi Duyệt thấy hắn còn vướng mắc mình, trong lòng không khỏi cảm động, chỉ là trong giây lát thật sự nuốt không trôi, "Huynh sang đó trước đi, thuốc này, lát nữa ta sẽ uống."
Mạch Thần Lại vốn là không yên lòng, trước đây mỗi lần, hắn đều nhìn nàng uống xong rồi mới rời đi, để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót. Nhưng hôm nay... hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy sẽ không có gì đáng ngại, cũng liền gật đầu, "Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng quên."
Phong Phi Duyệt đứng dậy theo, trong lòng dấy lên kích động, "Biết rồi, huynh mau đi đi thôi."
Mạch Thần Lại xoay người rời đi, vạt áo hất tung đánh lên trên cửa điện, càng thêm khẩn trương lo lắng.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất bên ngoài Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt đi theo ra ngoài vài bước, cho đến khi bọn họ đi xa rồi, mới trở lại trong điện. Trong chén sứ men xanh, mùi thuốc càng thêm đắng gắt. Đặt chén thuốc trong tay, nàng nhấc bước đi tới trước cửa sổ.
Môi trái tim chạm nhẹ, nàng muốn nhắm mắt nuốt xuống một hơi, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thuốc, lại đặt hai tay xuống. Thân thể có hơi mệt mỏi, ngay cả dạ dày cũng theo đó khó chịu, Phong Phi Duyệt lắc lắc đầu, tầm mắt rơi vào bồn hoa cảnh trên bệ cửa sổ.
Lý Yên vừa mới đưa hai người ra ngoài, lúc trở lại, liền trông thấy chén thuốc nước bị trộm đổ vào trong bồn hoa cảnh, cô gái cả kinh, vội vàng tiến lên trước, "Nương nương..."
Phong Phi Duyệt bị âm thanh đột ngột sau lưng dọa đến giật nảy người, chén thuốc suýt chút cầm không vững, quay đầu nhìn lại, thấy là Lý Yên.
"Nương nương, đang yên lành, sao người lại đổ thuốc đi vậy." Cô gái hốt hoảng, vài ba bước tiến lên, chỉ thấy chén kia đã bị dốc ngược đáy lên trời.
"Trong miệng hơi đắng, một hớp cũng uống không trôi." Phong Phi Duyệt xoay người, nhàn nhạt đáp lời.
"Nhưng... nhưng..." Lý Yên vẫn là không yên lòng, "đó là, thuốc bổ mà Mạch y sư đặc biệt chuẩn bị cho nương nương, người đổ đi như vậy..."
Đặt lại cái chén trống không lên bàn, Phong Phi Duyệt khẽ chép miệng, "Chỉ không uống một ngày mà thôi, có thể có gì quan trọng chứ."
Lý Yên thấy thuốc kia đã bị đổ đi, mặc dù đáng tiếc, nhưng cũng không có cách nào vãn hồi.
"Cũng chỉ là một thang thuốc," Phong Phi Duyệt khẽ chau mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quay đầu về phía Lý Yên nói, "chuyện này, ngươi tuyệt đối không được nhắc đến với Mạch y sư."
Cô gái nghe vậy, nhu thuận gật đầu, trong lòng, cũng tin vào may mắn giống hệt như Phong Phi Duyệt. Bất quá cũng chỉ là một ngày thuốc mà thôi, chắc là, không quan trọng đâu...